Mục lục
Tửu Thần (Âm Dương Miện)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Diêu Khiêm Thư nói:
- Cơ Động, ta cảm thấy từ nay về sau các Thiên Can Thánh Đồ chúng ta nên đến nơi này tiến hành tu luyện đi, nơi này tuyệt đối là thích hợp nhất. Tất cả mọi người đều đến đây học tập Ngũ Hành Pháp Trận, không thể nghi ngờ, nhất định sẽ làm cho thực lực của tất cả chúng ta đều tăng lên rất nhiều. Lúc quay trở lại đây, chúng ta nên chuẩn bị đầy đủ đồ ăn thức uống hơn, ở đây lâu hơn một chút, nhất định có thể lĩnh ngộ được nhiều thứ tốt hơn nữa.
Cơ Động cười nói:
- Ta hiện tại đã cố lắm rồi cũng không lĩnh ngộ được thêm gì. Ta đã đói bụng lắm rồi, miệng khô lưỡi khô. Chẳng lẽ ngươi không đói sao?
Hai người nhìn nhau, đều không khỏi nở nụ cười.
Diêu Khiêm Thư đi lên tế đàn, lựa vị trí đại biểu cho Giáp Mộc đồ án ngồi xuống, Cơ Động thì đi đến chỗ của Bính Hỏa Đồ Án. Hai người đối mặt với nhau, trên mặt tựa hồ có chút ý khiêu khích, muốn đánh giá lẫn nhau thành quả lĩnh ngộ trong khoảng thời gian qua của đối phương. Vì để rời khỏi nơi này, không hề nghi ngờ, trong ba cái Pháp Trận mà bọn họ lĩnh ngộ, đều có Truyền Tống Pháp Trận.

Dương Miện màu trắng đồng thời xuất hiện trên đỉnh đầu bọn họ. Quang mang màu bích ngọc, đại biểu cho ma lực Cực Hạn Giáp Mộc, quang mang màu đỏ kim, đại biểu cho Cực Hạn Bính Hỏa nháy mắt bốc lên cao.
Tại vị trí bọn họ ngồi xuống, đồ án hai đại Đồ Đằng đồng thời lóe sáng, hai người đồng thời nhìn về phía đối phương.
Trên cái Dương Miện màu trắng trên đầu Diêu Khiêm Thư, rõ ràng xuất hiện hai khỏa rưỡi Miện Tinh, ma lực của hắn đã từ bốn mươi hai cấp tăng lên bốn mươi lăm cấp. Trong khoảng thời gian không đến hai tháng có thể tăng lên với tốc độ như thế, không thể nghi ngờ là cực kỳ kinh người.
Nhưng mà, khi Diêu Khiêm Thư nhìn đến Dương Miện trên đỉnh đầu của Cơ Động, cũng không khỏi có chút dại ra. Bốn khỏa Miện Tinh rõ ràng nằm trên Dương Miện. Ma lực của Cơ Động đã từ ba mươi hai cấp tăng lên đến ba mươi tám cấp. Liên tục sáu cấp, đây là tăng một mạch đến sáu cấp a! Sự chênh lệch ma lực giữa hai người, lúc này đã được rút ngắn một quãng rất lớn.
Lúc này, trong lòng Diêu Khiêm Thư không khỏi nhớ đến lời Thiên Cơ đã từng nói qua, Cơ Động chính là một đời Thống soái Thiên Can Thánh Đồ, Thánh Vương.
Cực Hạn Ma Lực đồng thời bốc cao lên, sau lưng hai người, đồng dạng hiện ra Pháp Trận hình tròn. Sau lưng Diêu Khiêm Thư, Thanh Long uốn lượn, tựa như bay lượn trong mây vậy, từng đạo ma văn hình thoi không ngừng vần vũ chung quanh. Sau lưng Cơ Động, là Chu Tước màu đỏ kim đang dang rộng hai cánh, lặng yên đứng đó, ma văn hình lục giác không ngừng bay múa xung quanh.
Đây chính là hai cái Pháp Trận mà hai người đã lĩnh ngộ được, Dương Mộc Truyền Tống Pháp Trận và Dương Hỏa Truyền Tống Pháp Trận.
Ma lực tràn ngập không trung, phía trên dàn tế, Giáp Mộc cùng với Bính Hỏa hai đại Đồ Đằng đồng thời sáng rọi lên, ma quang giống như vân vụ bốc lên cao, hóa thành hai đạo quang trụ hoàn toàn bao phủ thân thể bọn họ vào bên trong. Truyền Tống Pháp Trận phát ra quang mang rực rỡ, tự động bay lên, dung nhập vào hai cột sáng tương ứng đang bao phủ bọn họ. Quang mang mãnh liệt nháy mắt nở rộ, sau đó lập tức thu liễm lại. Ngay sau đó, thân thể của bọn họ cũng đã biến mất không thấy đâu nữa.
Đây không phải lần đâu tiên Cơ Động tiến hành truyền tống, nhưng cũng tuyệt đối là lần đầu tiên hắn có thể tự mình khống chế việc truyền tống. Mặc dù là hắn vẫn như trước không biết mục tiêu truyền tống đến nơi nào, nhưng có thể tự khống chế ma lực bản thân kết hợp với Pháp Trận, cảm nhận được sự huyền diệu của Truyền Tống Pháp Trận, loại cảm giác xuyên qua không gian như thế này vẫn gây cho hắn một loại cảm nhận hoàn toàn mới.
Hào quang chợt lóe lên, Cơ Động và Diêu Khiêm Thư cơ hồ đồng thời xuất hiện, hai người không hẹn mà cùng nhắm hai mắt lại. Ít nhất hơn một tháng trời không có nhìn thấy ánh sáng mắt trời, bất thình lình nhìn thấy ánh sáng khiến cho bọn họ có chút không chịu nổi. Khoảng chừng hơn một phút sau, thị giác bọn họ mới dần dần khôi phục lại được. Ánh mặt trời chiếu rọi, ánh nắng tươi sáng, cảm nhận được bóng cây trải dài xuống mặt đất, hai người đều không khỏi thở dài một chút. Bọn họ rốt cuộc cũng phán đoán chính xác, muốn rời khỏi được Địa Cung, nhất định phải sử dụng Truyền Tống Pháp Trận. Lúc này, bọn họ đang đứng trong một mảnh rừng rậm.
Dưới ánh mắt trời chiếu rọi, hai người một lần nữa nhìn nhau, nhìn thấy bộ dáng nhếch nhác của đối phương càng thêm rõ ràng hơn. Nhất là Diêu Khiêm Thư, bộ dáng hắn so với một tên ăn mày còn tệ hơn một bậc.

Diêu Khiêm Thư đưa tay ấn lên một gốc đại thụ, một đạo bích quang chợt hiện lên, hai mắt hắn nhất thời sáng rọi lên:
- Chúng ta đang ở trong khu rừng sương mù. Cái Truyền Tống Pháp Trận kia đưa chúng ta vào trong rừng rậm. Nếu lần sau chỉ có hai người chúng ta trở lại đây, chúng ta chỉ cần tiến vào phạm vi trong đầm lầy sương mù, liền có thể thông qua Pháp Trận trở lại Địa Cung.
Cơ Động gật gật đầu, nói:
- Chúng ta trước tiên nên tìm thứ gì ăn đi, tắm rửa thân thể một chút, thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ rồi nói tiếp.
Diêu Khiêm Thư ha ha cười, nói:
- Chuyện đó đương nhiên. Nếu có Nhâm Thủy hoặc Quý Thủy Thánh Đồ ở đây thì tốt rồi, chuyện tắm rửa thân thể sẽ không phải lo lắng gì. Thức ăn thì không sao, có Giáp Mộc Thánh Đồ ta ở đây, chẳng lẽ một ít cây trái cũng không kiếm được cho ngươi hay sao? Có rừng rậm ở đây, liền nhất định có sông suối chảy quan, nếu không cũng không thể có nhiều cây cối đến như vậy. Ngươi cứ việc đi theo ta là được.
Rừng rậm, tuyệt đối là lĩnh vực của ma sư Mộc Hệ. Cơ Động cũng không biết Diêu Khiêm Thư làm như thế nào, không đầy nửa canh giờ sau, hai người đã tắm rửa sạch sẽ, ngồi bên cạnh một dòng suối nhỏ nhưng vô cùng trong suốt, vừa ăn một đống hoa quả lớn.
Một thời gian dài ăn lương khô như vậy, lại có được hoa quả để ăn, không thể nghi ngờ đối với bọn họ mà nói, tuyệt đối là môt chuyện hạnh phúc. Hạnh phúc có rất nhiều định nghĩa, thông thường đối với mọi người, hạnh phúc cũng không phải là có được những thứ vô cùng quý giá, hạnh phúc vốn không có bất cứ liên hệ gì với tiền tài danh vọng. Một người đang lúc đau bụng có thể lập tức nhìn thấy nhà vệ sinh là một loại hạnh phúc, sau khi hắn giải quyết xong mọi chuyện, có người thuận tay đưa cho hắn một tờ giấy cũng là một loại hạnh phúc. Mà đối với Cơ Động và Diêu Khiêm Thư mà nói, ăn được hoa quả tươi mát như vậy, cũng là một loại hạnh phúc lớn nhất.
Nước trái cây trong veo làm mát lòng mát dạ, Diêu Khiêm Thư không khỏi thoải mái rên lên một tiếng, trực tiếp ngã ra trên bãi cỏ, thì thào lẩm bẩm:
- Cơ Động, hiện tại ta muốn thử cảm giác vừa tắm ánh mặt trời vừa ngủ. Lúc còn ở Địa Cung cũng không thấy mệt mỏi, đến khi đi ra đây mới cảm nhận được. Ngươi không phiền chứ?
Cơ Động lạnh nhạt cười, nói:

- Không có gì. Ngươi đừng ngủ vội, ta có lễ vật muốn tặng cho ngươi.
- Lễ vật?
Bản tính hám tiền của Diêu Khiêm Thư cũng không bởi vì học xong Ngũ Hành Pháp Trận mà thay đổi. Nghe được hai chữ lễ vật, nhất thời hai mắt sáng bừng, lăn người một cái đã bật dậy, ánh mắt đầy vẻ khao khát nhìn chằm chằm về phía Cơ Động.
Cơ Động nhìn thấy bộ dáng của hắn, cảm thấy buồn cười, bật cười nói:
- Ngươi có thể đừng có lúc nào cũng nghĩ đến tiền bạc hay không? Ta cũng không có tiền mà cho ngươi đâu.
- Tinh Hạch cũng được mà! Hay là Tinh Miện ta cũng không từ chối đâu. Không nhất định phải là tiền đâu. Hắc hắc.
Vẻ mặt Diêu Khiêm Thư đầy vẻ nịnh nọt nói.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK