Âm Triêu Dương đối mặt với công kích của hai người, chỉ là chân trái hơi bước chếch về phía trước nửa bước, tay phải vẽ một vòng, đánh về phía Lãnh Phong Vân, tay trái run lên, phất nhẹ ống tay áo một cái, trực tiếp đón đỡ luồng lốc xoáy của Thủy Minh Nguyệt. Cho dù là dưới tình huống lấy một địch hai như vậy, hắn vẫn như trước bình tĩnh thong thả...
Bất quá công kích của Âm Triêu Dương thế nhưng cũng không phải là đồng thời tiến hành. Nhìn qua, hai tay của hắn chẳng phân biệt được cái nào trước, cái nào sau, nhưng trên thực tế, cùng tiếp xúc với Lãnh Phong Vân, Thủy Minh Nguyệt thế nhưng lại có thứ tự trước sau rõ ràng. Mặc dù sự chênh lệch thời gian này cực kỳ nhỏ bé, nhưng mà ánh mắt của Cơ Trường Tín vẫn là nhìn rõ.
Tay phải Âm Triêu Dương trực tiếp chính diện chụp lên cạnh tay của Lãnh Phong Vân. Ngay trong nháy mắt hai người tiếp xúc với nhau, Cơ Động rõ ràng chứng kiến được, bàn tay của Lãnh Phong Vân đã hoàn toàn biến thành màu tím trong suốt long lanh. Đó rõ ràng là hiện tượng ma lực Cực Hạn Quý Thủy đã nồng đậm đến cực điểm. Thế nhưng tay phải của Âm Triêu Dương nhìn qua vẫn giống như bình thường, cũng không có tản mát ra bất cứ thuộc tính ma lực nào cả.
Tay của hai vị Chí Tôn Cường Giả này, lặng yên tiếp xúc cùng một chỗ, tựa hồ cũng không có sinh ra bất cứ ma lực ba động nào. Nhưng trong nháy mắt khi bọn họ tiếp xúc với nhau, mỗi người đều sinh ra một loại cảm giác cực kỳ quái dị.
Bởi vì bọn họ phát hiện ra, trước mặt mình không khí đều trở nên có chút vặn vẹo. Hết thảy mọi thứ xung quanh rốt cuộc cũng không nhìn rõ nữa, mà trong không khí vặn vẹo này, lại sinh ra một cơn bạo chấn nhẹ. Luồng chấn động này cũng không chỉ là không khí, mặt đất, không trung, thậm chí ngay cả mặt trời trên không trung tựa hồ cũng trong luồng chấn động này mà run rẩy.
Lần thứ hai chấn động cơ hồ là so với lần đầu tiên chẳng phân biệt được trước sau, đó là cái tay áo của Âm Triêu Dương cùng với thân thể xoay tròn như lốc xoáy của Thủy Minh Nguyệt va chạm với nhau, phát sinh ra hiệu quả.
Lần va chạm kỳ dị thứ hai này, cũng không hề sinh ra bất cứ dư ba ma lực cường đại nào cả, nhưng không khí lại vẫn như trước chấn động, khiên cho người ta có cảm giác giống như là linh hồn mỗi người muốn thoát ly ra khỏi cơ thể vậy. Không khí vặn vẹo khiến cho người ta mắt hoa thần mê... Chân chính thấy được hiệu quả tấn công, phòng ngự của hai bên, cũng chỉ có mấy người ít ỏi mà thôi. Cơ Động chính là một trong số đó.
Bằng vào Linh Hồn Chi Hỏa trợ giúp, thị lực của hắn xuyên thấu qua luồng không khí vặn vẹo kia, nhìn thấy được tình hình chiến đấu chân chính của song phương. Hắn giật mình chứng kiến, bàn tay như đao của Lãnh Phong Vân chém xuống, khi va chạm với tay phải của Âm Triêu Dương cùng một chỗ, không ngờ lại bị hất văng ra ngoài, ước chừng bay ngược về phía sau hơn mười thước, thân thể lộn mèo trong không trung, tựa hồ căn bản không khống chế được thân thể của mình dừng lại vậy.
Mà bên kia, Thủy Minh Nguyệt biến thành một luồng lốc xoáy, bị ống tay áo của Âm Triêu Dương chính diện ngăn cản lại. Tình cảnh xảy ra khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi. Thủy Minh Nguyệt cũng không có bị hất văng ra ngoài, nhưng thân thể vốn đang xoay tròn mãnh liệt của hắn, dưới một cái phất tay áo của Âm Triêu Dương, đánh cho bị mạnh mẽ kềm ngừng lại, cả người tựa hồ như toàn thân lâm vào ngừng trệ cứng ngắc ở đó vậy.
Cơ Động rất rõ ràng, ba vị Chí Tôn Cường Giả kia khi chiến đấu nhìn qua dường như không có bất cứ ma lực nào phóng thích ra ngoài, kỳ thật là vô cùng nguy hiểm. Bọn họ rõ ràng là đem toàn bộ ma lực thu liễm hết trong cơ thể của mình, nháy mắt va chạm với nhau mới hoàn toàn phóng xuất ra. Chỉ là hắn không hề nghĩ tới, Âm Triêu Dương dưới tình huống lấy một địch hai như vậy, thế nhưng lại có thể bình tĩnh chiến đấu như vậy, hơn nữa lại còn tuyệt đối chiếm thượng phong nữa. Đây là thực lực như thế nào a! Đối thủ của hắn, đẳng cấp cũng tương đương với hắn, cũng là hai gã Cửu Quan Chí Tôn Cường Giả a!
Cơ Động giật mình, còn Lãnh Phong Vân và Thủy Minh Nguyệt thì lại kinh hãi đến cực điểm. Trong Ngũ Hàng, Thủy khắc Hỏa, tình huống lại là hai chọi một, trong suy nghĩ của bọn họ, Âm Triêu Dương thậm chí cũng không có khả năng đón đỡ được một kích liên thủ của bọn họ nữa. Nhưng mà, chân chính cùng với Âm Triêu Dương va chạm với nhau, bọn họ mới hiểu được vị Thắng Quang Miện Hạ này cường đại đến trình độ thế nào.
Đứng mũi chịu sào chính là Lãnh Phong Vân, cạnh tay sắc bén như đao của bà ta, đã đem toàn bộ ma lực của bản thân hoàn toàn nhưng tụ lại trên cạnh tay rồi. Ma lực Cực Hạn Quý Thủy giống như là một thanh đao âm lãnh cùng cực, cho dù là một ngọn núi, bà ta cũng có thể bổ ra làm đôi. Nhưng mà, lúc cạnh tay của bà ta cùng với công kích của Âm Triêu Dương va chạm với nhau, cảm giác giống như là đang chặt xuống một tòa thành lũy đúc bằng kim cương chắc chắn vậy, ma lực Cực Hạn Quý Thủy ngưng tụ đến cực điểm cũng không cách nào tiến thêm được nửa phần. Hơn nữa ngay sau đó, bà ta hoảng sợ phát hiện, ma lực Cực Hạn Quý Thủy của mình giống như là nháy mắt sôi trào lên vậy, tiêu hao một lượng cực lớn. Một cỗ sức bộc phát cực kỳ kinh khủng chợt lóe lên rồi biến mất, chỉ là trong nháy mắt bùng nổ, không thể nào chống đỡ được, đã hất văng bà ta ra ngoài. Hơn nữa Cực Hạn Dương Hỏa giống như là sóng biển cuồn cuộn tuôn trào vậy, mạnh mẽ đánh tan toàn bộ ma lực Cực Hạn Quý Thủy đang ngưng tụ trên cạnh bàn tay của bà ta. Lãnh Phong Vân lúc này, toàn bộ cánh tay đã nóng đến bủn rủn, không xuất ra được nữa phần sức lực nữa. Thủy Minh Nguyệt so với Lãnh Phong Vân càng thêm khó chịu. Thực lực của hắn so với Lãnh Phong Vân còn mạnh mẽ hơn một chút. Thân thể đang cấp tốc xoay tròn kia, mỗi lần xoay một vòng, ma lực sẽ ngưng tụ thêm một chút, hai tay co lại trước ngực, một khi đánh ra, chính là thế lôi đình vạn quân.
Chí Tôn Cường Giả mặc dù đều có thể thi triển ra Siêu Tất Sát Kỹ, nhưng trên thực tế, khi bọn hắn gặp phải những đối thủ ngang cấp bậc với nhau, căn bản không có khả năng thi triển ra Siêu Tất Sát Kỹ được. Cho dù thực lực đã là Cửu Quan cấp bậc, muốn thi triển một cái công kích cấp bậc Siêu Tất Sát kỹ đi chăng nữa, cũng ít nhất yêu cầu phải súc lực khoảng một giây. Một giây thời gian đối với người bình thường mà nói là cực kỳ ngắn ngủi, nhưng đối với Cửu Quan Ma Sư mà nói, đủ để thi triển mấy chục công kích giết chết đối thủ rồi. Bởi vậy, quyết đấu giữa những Chí Tôn Cường Giả mà nói, ngược lại cũng không có lóa mắt mỹ lệ giống như trận chiến giữa Cơ Động và Thiên Tà lúc trước. Chiến đấu giữa bọn họ càng trở nên đơn giản, trực tiếp hơn, nhưng cũng là hung hiểm hơn rất nhiều. Chỉ cần không cẩn thận một chút, bị công kích của đối thủ đánh trúng cơ thể, rất có thể là kết cục hủy diệt.
Một tay áo của Âm Triêu Dương phất ra, nhìn qua rất đơn giản, chính là theo phương hướng ngược lại hướng xoay tròn của Thủy Minh Nguyệt, mạnh mẽ khiến cho thế đang xoay tròn của hắn ngừng lại. Nhưng mà trên thực tế, có thể làm được điều này, khoan hãy nói tới ma lực của Âm Triêu Dương cần phải mạnh mẽ đến thế nào, chỉ là đối với khả năng nắm chắc phương vị cùng với thời gian, đối với khả năng khống chế ma lực cường hãn, cùng với việc phán đoán phân bố ma lực mạnh yếu thế nào của Thủy Minh Nguyệt trong luồng lốc xoáy kia, cũng đã đạt tới trình độ tinh vi.
Thủy Minh Nguyệt chỉ cảm thấy ma lực Cực Hạn Nhâm Thủy của mình đã ngưng tụ đến cực hạn, tùy thời đều có thể bùng nổ, phát động ra công kích mãnh liệt, thế nhưng lại bị một cái phất tay áo này mạnh mẽ đánh gãy mất. Ma lực ngưng tụ bị chặn lại, cho dù hắn thân là Nhâm Thủy Hệ Chí Tôn Cường Giả đi chăng nữa, cũng không khống chế nổi, hộc ra một ngụm máu tươi. Hơn nữa càng khiến cho hắn không thể hiểu nổi chính là, ma lực đã ngưng tụ trong cơ thể của hắn, sau khi bị đánh tan, hắn muốn bùng nổ để công kích cũng không thể thành công, giống như là mối liên hệ bị cắt đứt vậy, mất đi khả năng khống chế đối với cơ thể vậy.
Lãnh Phong Vân bị hất văng, Thủy Minh Nguyệt bị đánh cho đứng yên tại chỗ. Giờ khắc này đây, liền tương đương với việc một mình Thủy Minh Nguyệt phải đối mặt với Âm Triêu Dương. Hơn nữa bởi vì ma lực ngưng tụ đã bị cắt ngang, thân thể hắn cũng xuất hiện trì trệ trong chốc lát. Giờ khắc này đây, hắn chỉ cảm thấy thân thể của mình dường như đặt nhầm chỗ vậy, tất cả mọi thứ đều không nằm trong khả năng khống chế của mình. Tiết tấu chiến đấu của hắn đã bị ống tay áo của Âm Triêu Dương đánh cho không còn sót lại chút gì. Ở trong lòng hắn, thế nhưng lại sinh ra cảm giác vô lực.
Danh Sách Chương: