• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bảo thứ phu nhân bệnh rất nặng, nặng đến nỗi Hoàng hậu phái người hạ chiếu vào cung, cũng không gượng dậy được, may mà Hoàng hậu cũng không dám làm thái quá, không sai người khiêng Bảo thứ phu nhân tiến cung, chỉ nhấn mạnh nếu thân thể Bảo thứ phu nhân không tiện, nên an tâm tĩnh dưỡng, lại nhất định phải an bài người khác chăm sóc Thất hoàng tử, ý này không cần nói cũng biết.

Đám thế gia bên ngoài tuy hả hê xem hậu viện Thất hoàng tử náo nhiệt, nhưng từ trong đáy lòng chân chính vui thích là sau khi bốn người kia vào phủ, bởi vì các nàng đều là Hoàng hậu tự tay đưa vào cửa, cùng với Mạnh thị tồn tại như trong suốt, hoàn toàn không thể so sánh. Chỉ tiếc, Thất hoàng tử hiện nay không ở bên trong phủ, các nàng cũng chỉ có thể tạm thời kiềm chế tâm tư, nghển cổ ngóng trông, thuận tiện lại vụng trộm ngáng chân đối phương, hòng tranh đoạt vị trí đầu sau khi hoàng tử trở về.

Oản Oản thì lấy danh dưỡng bệnh, núp trong bóng tối thờ ơ lạnh nhạt quan sát, lại đối với những chuyện đó căn bản không đáng để ý tới. Hiện nay nàng chỉ lo lắng cho Tình Khuynh đang ở bên ngoài, có mạnh khỏe hay không, có gặp khó khăn gì không, đôi khi nàng thậm chí hoài nghi Thừa tướng trúng độc đến cùng có phải là sự thật hay không, hay là Thừa tướng tự mình tung đạn khói, hòng lừa gạt Tình Khuynh, buộc hắn ra hành động. Nhưng đại sự chưa định, hết thảy đều là đoán mò, Oản Oản tự biết bản thân không giúp được gì, cũng chỉ có thể ở lại trong phủ, yên lặng chờ đợi.

Thế nhưng, mọi thứ đều đến quá nhanh…

“Cái gì? Hoàng thượng bị Hoàng hậu chọc tức hộc máu?” Oản Oản chợt lay động thân mình, không tin được nói.

Cát Hoài Nhân thấy Oản Oản sắc mặt tái nhợt, bộ dạng lảo đảo sắp đổ, vốn định tiến lên đỡ, lại bị Cẩm Sao đoạt trước, đành phải lui lại đáp lời: “Đúng vậy ạ, nghe nói bởi vì hôm nay Hoàng thượng sủng hạnh vị thiếu sử kia, cho nên muốn bảo Hoàng hậu nâng phân vị cho thiếu sử kia, không ngờ Hoàng hậu giận dữ, chẳng những không đồng ý, ngược lại còn muốn ban trượng đánh chết tại chỗ vị thiếu sử kia, Hoàng thượng nhất thời tức giận công tâm, liền hộc máu.”

“Vậy bây giờ sao rồi?” Oản Oản ổn định thân mình, một trận choáng váng, khiến nàng không thể không tựa vào Cẩm Sao bên cạnh, tuy nàng không quan tâm lão Hoàng đế sống chết ra sao, nhưng nếu lúc này Hoàng đế chết, như vậy giữa Tình Khuynh và Thừa tướng liền không có một tia chuyển biến chậm nữa, ngược lại, Thừa tướng cũng không cần phải băn khoăn lo ngại gì nữa.

“Nghe nói là… là tĩnh dưỡng ở tẩm cung, đã nhiều ngày chưa thượng triều.” Cát Hoài Nhân cũng đi ra từ trong cung, hắn biết rõ, một Hoàng đế bị bệnh, sẽ mang đến loại hậu quả gì đối với triều đình đối với toàn bộ nước Khởi.

Oản Oản ổn trụ thân mình, thở dốc một hơi, vuốt ngực nghỉ ngơi một lát mới nói: “Đã loan tin ra chưa?”

“Chưa, Thừa tướng còn đang giấu giếm.” Cát Hoài Nhân vội trả lời.

“Xem ra, Thừa tướng đã hạ quyết tâm.” Oản Oản vịn Cẩm Sao, dõi theo hướng chân trời xa xăm mờ mịt bên ngoài cửa sổ, thấp giọng nói.

“Điện hạ còn nhắn phu nhân bớt lo lắng, chú ý thân thể nhiều hơn.” Cát Hoài Nhân nhìn thân mình nữ tử mảnh dẻ sắp hao mòn, lại nhịn không được bồi thêm một câu.

“Ta đã biết…” Oản Oản quay đầu lại, ánh mắt bỗng nhiên trở nên dị thường sắc bén, nhìn chằm chằm khiến da đầu Cát Hoài Nhân tê rần, mới lạnh lùng nói: “Từ hôm nay trở đi, trừ ra ngoài mua lương thực, tất cả không cho phép ra phủ, cũng không cho phép bất luận kẻ nào vào phủ, đám nữ nhân hậu viện kia, trông coi đàng hoàng cho ta, nếu ai có ý đồ giở mánh khóe gì vào lúc này, bất luận lai lịch gì, lập tức trói lại ném vào địa lao cho ta.”

Cát Hoài Nhân khẽ run run, đầu cúi càng thấp, nói: “Dạ!”

Nam Đô có năng lực quan sát nhạy bén, tất nhiên không chỉ có Oản Oản, mặc dù ngay từ đầu không phát hiện ra được gì, dần dần, khi Hoàng đế đã mấy ngày không lên triều, đã đánh hơi thấy điều khác thường. Cho dù trước đây Hoàng đế cũng thường xuyên vì loại chuyện thế này thế nọ mà không lên triều, nhưng tóm lại cũng không giống hiện tại, ngay cả một chút dấu vết cũng không lộ, thậm chí ngay cả đại thái giám bên người Hoàng đế cũng không thấy được.

Nhưng suy đoán dù sao cũng là suy đoán, trong cung không có tin tức, Thừa tướng cũng ôm bệnh nằm nhà, trong lúc đó các đại thần trừ việc lén lui tới thường xuyên ra, cũng chỉ có thể đem ánh mắt chăm chú vào cánh cửa lớn của phủ Thất hoàng tử. Nhưng đáng tiếc, dù có nhìn trừng trừng nhiều ngày, cửa lớn phủ Thất hoàng tử vẫn khép chặt như trước, ngay cả người hầu trong phủ cũng không dễ được ra phủ, khiến cho thời cuộc của nước Khởi lúc này càng trở nên khó bề phân biệt.

Nhưng, ngay tại lúc mọi người cho rằng cục diện như vậy còn có thể giằng co hoặc cầm cự được một khoảng thời gian nữa, thì đột nhiên có tin tức truyền ra, Thất hoàng tử xuất ngoại chữa bệnh sắp hồi phủ. Tin tức này liền giống như một giọt nước rơi xuống chảo dầu nhìn như bình lặng, chợt đột ngột sôi trào lên. Song, dù nhiệt độ như thế, vị kia ở trong cung cũng không hài lòng, vì thế thừa dịp Thất hoàng tử còn chưa về phủ, Hoàng hậu cư nhiên lại bỏ qua Thất hoàng tử, tự mình hạ chiếu, đem Vương thị mẹ đẻ của đại vương tử trong cung, đưa lên làm chính (phù chính), thậm chí lệnh cho sủng thiếp của Thất hoàng tử – Bảo thứ phu nhân nội trong ba ngày phải dọn đến thiên viện, chờ Vương chính phu nhân về phủ, chủ trì đại cục.

Một loạt hạ chiếu này, tựa hồ không có chỗ nào là không đúng là muốn tuyên cáo với thế nhân, vì địa vị của đại vương tử ở trong lòng Hoàng hậu, thậm chí không tiếc để tộc muội của Thái tử phi địch quốc ngồi lên vị trí chính thê của hoàng tử, còn có thể là vị trí Hoàng hậu tương lai, chỉ vì để sửa lại thân phận thứ tử của đại vương tử thành con trai trưởng. Nhưng đứng ngoài nhìn vào, đám lão hồ ly thế gia dường như cũng từ bản chiếu thư này mà nhìn ra được tầng ý tứ sâu hơn, nói vậy Hoàng hậu lúc này chỉ quan tâm đại vương tử trong cung, chứ không phải là thân thể Thất hoàng tử.

“Điện hạ nói như thế nào?” Oản Oản ngồi trên sạp, nâng chén trà, nhấp từng ngụm nhỏ nước đường đỏ, sắc mặt so với trước đó còn tái nhợt hơn, chẳng qua chỉ hơi tiều tụy, tinh thần tốt hơn không ít.

Kim Hạp khom người đứng bên cạnh, đầu đầy mồ hôi, hắn vừa nhận được tin tức bên ngoài, liền vội vàng chạy về trong phủ, sợ Oản Oản chờ sốt ruột.

“Ý điện hạ nói, không cần để ý, vị kia ở trong cung, điện hạ sẽ xử lý.”

Oản Oản không hề quan tâm chút nào đối với việc Vương thị kia có được đưa lên làm chính hay không, nàng biết Tình Khuynh cũng sẽ không để cho nữ nhân kia về đây làm loạn. Nhưng nàng càng lo lắng hơn là Tình Khuynh truyền ra tin tức mình về phủ, rốt cục là có dụng ý gì, liệu có nguy hiểm hay không.

“Điện hạ còn dặn gì không?” Đây mới là điều nàng thật sự quan tâm.

Kim Hạp lén lau mồ hôi, vẻ mặt cũng có chút nghiêm túc hơn, nói: “Điện hạ nói, sau này, sợ là rất lâu không thể truyền tin tức trở về, bảo phu nhân đừng lo lắng, còn có…”

Tay cầm chén trà có hơi dùng lực, nhưng sắc mặt Oản Oản không hề đổi, bình tĩnh nói: “Còn có cái gì…”

“Bất luận sau này, bên ngoài truyền đến tin tức không tốt cỡ nào, phu nhân cũng đừng nên tin, cứ thủ trong phủ mới là trọng yếu.” đối diện với tầm mắt Oản Oản, giọng Kim Hạp càng ngày càng thấp. Hắn ở bên người Tình Khuynh lâu như vậy, tất nhiên biết tình cảm của Tình Khuynh và Oản Oản sâu sắc nhường nào, nhưng có mấy lời, hắn không thể không nói, bằng không đợi đến lúc chuyện thật sự tới trước mắt, Oản Oản nhất định sẽ không chịu đựng nổi, lại xảy ra điều gì nguy hiểm đến tính mạng, dù hắn có mấy cái đầu cũng không đền nổi.

Oản Oản mở miệng, muốn hỏi Tình Khuynh sẽ có nguy hiểm gì không, chợt dừng lại, nuốt lời muốn nói xuống, nàng không biết nàng nên hỏi gì, cũng biết có rất nhiều chuyện Kim Hạp cũng không rõ ràng, không thể giải đáp mê hoặc trong lòng nàng. Nhưng trong lòng Oản Oản vẫn nóng như chảo dầu, nàng bắt đầu sinh ra hoang mang cực đại đối với sự tình trong tương lai, cũng càng từng bước nhận thức đối với chuyện sắp xảy ra, chân chính là “một tướng công thành vạn cốt khô”.

“Gần đây bên ngoài có người đưa tin tức vào phủ chúng ta không?” Ngây người một lát, Oản Oản khôi phục lại, thay đổi đề tài hỏi.

“Ba vị ở thiên viện trong phủ kia cũng có rục rịch, bên ngoài cũng không có gì.” Nhớ tới toan tính của mấy phụ nhân kia, Kim Hạp chán ghét cau mày.

Tuy hành động này rất nhỏ, nhưng Oản Oản vẫn bắt gặp, nâng tay lên hỏi: “Như thế nào?”

Kim Hạp ngập ngừng một chút, sắp xếp lại mạch suy nghĩ mới mở miệng nói: “Bốn người kia vốn là cùng đến, trong đó một vị bị người hại mà ngã bệnh, ngày hôm trước cũng cho người đến xem qua, thân thể cũng dần dần tốt lên. Nay tình hình trong phủ đã như vậy, ba người còn lại kia càng không an phận, cũng muốn lợi dụng người kia bị bệnh làm chút gì đó…”

Làm chút cái gì, còn có thể làm cái gì? Đơn giản chính là thông qua đại phu thái y linh tinh truyền chút tin tức gì đó để tranh công, hoặc giả căn bản muốn giết chết người đó. Trong phủ chắc chắn sẽ làm rõ chuyện có người chết, đến lúc đó tất nhiên sẽ có người tới lui, ra vào phủ, sợ sẽ là cơ hội tốt cho đám nữ nhân kia rồi.

“Canh chừng cho ta, thời điểm này, đừng để cho bọn phụ nhân kia phá hoại phủ, tạm thời cũng đừng để cho người kia chết.” Sự tình đã đến mức này, không phải Thừa tướng chết, thì chính là bọn họ chết. Sở dĩ hiện nay nàng còn trấn thủ trong phủ, chính là không muốn để trong phủ sinh ra lòng gây rối dù chỉ một nô tỳ, gây trở ngại cho kế hoạch của Tình Khuynh. Cho nên đã đến thời điểm sinh tử tồn vong, như vậy người Hoàng hậu phái tới cũng không cần kiêng kị nữa, nếu đến thời điểm, diệt khẩu nàng cũng dám làm đấy.

“Vâng.” Kim Hạp cũng nghe ra ý tại ngôn ngoại của Oản Oản, mấy ngày nay, hắn cũng khẩn trương cùng Cát Hoài Nhân thanh lý vương phủ, chỉ cần thấy ai không ổn, lập tức đem nguy hiểm bóp chết lúc mới nảy sinh, cho dù giết nhầm một ngàn, chứ không bỏ qua một ai.

Mắt nhìn Kim Hạp lui ra, trong đầu Oản Oản lại bay xa, lần này kế hoạch của Tình Khuynh khá lớn, có rất nhiều là ở lúc sau khi Thừa tướng bố trí mà tạm thời sửa đổi, cũng không kịp lại càng không tiện cho người nhắn với nàng. Cho nên dù nàng có sốt ruột cũng vô ích, nhưng nghe ý tứ của Kim Hạp vừa rồi, tuy Tình Khuynh truyền tin ra ngoài, nói là rất nhanh sẽ về phủ, sợ cũng chính là muốn cho người khác xem, đến tột cùng hắn muốn đi hướng nào, cũng nói không chính xác.

Trước mắt, nàng chỉ hy vọng Tình Khuynh mạnh khỏe, còn cả cữu cữu chân chính có thể giúp đỡ Tình Khuynh, nói vậy chính bọn họ cũng rõ ràng, chỉ cần Tình Khuynh ngồi lên vị trí kia, như vậy Hách gia tất sẽ được thăng chức rất nhanh. Mà nhà thúc thúc vẫn luôn đứng phía sau Tình Khuynh, đệ đệ ruột của nàng đã ở trong nhà thúc thúc, đem ra so sánh thì tin cậy hơn với nhà cữu cữu, hơn nữa còn có lão thần của Doãn gia cùng với những người mới được Xảo Biện tiên sinh ngoài sáng trong tối bồi dưỡng bấy lâu nay, Tình Khuynh hẳn là có thể thắng.

“Xuân Thiều công tử về phủ chưa?” suy nghĩ xong, Oản Oản quay đầu hỏi Cẩm Sao, dạo này nàng hay gặp Liên Âm, chuyện trong nhà, có đôi khi nàng còn biết rõ hơn mình.

“Vẫn chưa ạ, cho nên Liên Âm công tử cũng thật lo lắng.” Sau khi trở thành tùy thị bên người Oản Oản, Cẩm Sao cũng dần dần biết được một ít chuyện trong phủ, Xuân Thiều đi ra ngoài thương hành, tuy nàng kinh ngạc, nhưng vẫn bội phục.

“Lát nữa ngươi đi nói với Cát Hoài Nhân, nếu Mặc Thiển công tử trở về, liền phiền hắn tự mình đi tìm, trong phủ…” Oản Oản cúi đầu, thở dài nói: “Chúng ta một chút cũng không thể để Thừa tướng bắt được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK