• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Dạ, phu tử nếm thử tay nghề của con xem sao? Có tiến bộ không ạ?” Lúc này, Nghiêm Chính bưng chén trà đi tới, đặt trước mặt Xảo Biện tiên sinh, trong chén trà kia tản ra từng trận thơm nức mùi lạc, hình như còn cho thêm loại hạt nào phối hợp, khiến cho người không thích trà bột như Oản Oản cũng có chút tò mò.

Xảo Biện tiên sinh nâng chén trà lên, đầu tiên là theo thói quen đảo một chút, sau đó nhắm mắt ngửi thử, lại dùng ngón út chấm một chút cho vào miệng, rồi lập tức cúi đầu nhấp một ngụm nhấm nháp, sau mới ngẩng đầu, mặt không chút biểu cảm nói: “Tưởng ngươi bận rộn nhiều việc, ngược lại pha trà còn kém đi…”

Đối với phương pháp đun nấu loại trà bột như nấu cháo này, Oản Oản hoàn toàn không hiểu, càng đừng nói đến thêm gia vị gì đó. Ngay cả nếm thử, nàng cũng cảm thấy đắng chát, khó uống, về phần huyền diệu gì trong đó, nàng lại càng ù ù cạc cạc. Thế mà Nghiêm Chính nghe xong, uể oải gục đầu xuống, nghiêm trang ngồi quỳ bên cạnh, cúi đầu hành lễ, xem như biết sai rồi.

“Cũng do ta không phải, tiên sinh cũng biết ta không tiện làm mọi việc, cần Nghiêm Chính chạy tới lui lo việc rất nhiều, thế nên mới chậm trễ hắn.” Tình Khuynh thấy vậy, vội mở miệng giải vây.

Nhưng Xảo Biện tiên sinh lại lắc đầu, thở dài: “Bận việc hay không, đều là bên ngoài, chính tâm không thay đổi, ý niệm không thay đổi, lại còn duy trì chúng, lịch duyệt của Nghiêm Chính vẫn là còn quá nông cạn.”

Đây rõ ràng là Xảo Biện tiên sinh đang giáo huấn học trò, Tình Khuynh cùng Oản Oản cũng không tiện đáp lại, đành phải trầm mặc chống đỡ.

Nghiêm Chính lại lập tức phủ phục dưới đất, cung kính nói: “Cẩn tuân phu tử dạy bảo, trực – hoãn biết sai.”

“Trực, cũng như thẳng, hoãn, cũng như mềm. “Trực nhi bất cương, trung nhu đái nhận”*, mới có thể làm nên việc lớn.” Xảo Biện tiên sinh không nhìn Nghiêm Chính, ngược lại vuốt râu, đong đưa trà bột trong chén, chậm rãi nói.

(* Trực nhi bất cương: thẳng thắn mà không cố chấp; Trung nhu đái nhận: trong mềm mà có dẻo. >> trích trong cuốn Hoài Nam Tử, một loại sách thuộc Đạo giáo nào đó, cái này mình không rành)

“Dạ.”

Lúc này Oản Oản mới thật sự cảm thấy Xảo Biện tiên sinh quả thực không tầm thường, tại một nơi như vậy mà đem trung quân thanh liêm, cương trực công chính ra làm đạo làm quan để dạy dỗ, hận không thể vì vinh dự cả đời mà ngu trung lấy cái chết ra để can gián cục diện đương trường. Xảo Biện tiên sinh cư nhiên có thể ở trước mặt chủ thượng mà bình tĩnh giáo huấn đồ nhi: sau này ở chốn quan trường, tuy chính trực thẳng thắn nhưng không thể cố chấp, tuy mềm lại phải dẻo. Lời dạy dỗ như vậy rõ ràng là muốn hướng đến mục tiêu thành vị quan lão luyện trong chốn quan trường rồi, quả thật khiến Oản Oản mở mang tầm mắt. Lại lén liếc mắt nhìn Tình Khuynh, hắn thế mà cũng không tức giận, ngược lại còn gật gật đầu tán thành.

Răn dạy xong, Xảo Biện tiên sinh buông chén trà, cẩn thận nhìn lại sắc mặt Tình Khuynh, lúc này mới yên lòng, nói: “Điện hạ tính tình kiên trì bền bỉ, so với đại tướng quân khi đó, còn hơn hẳn một bậc, lão phu rất vui mừng. Nhưng mặc dù Hoàng hậu kia không đủ để lo lắng, nhưng chỗ Thừa tướng cũng không thể không đề phòng.”

“Ta cũng có ý như thế, vậy gần đây lão ta có động tĩnh gì không?” Tình Khuynh uống nước mật, bình tĩnh hỏi.

Xảo Biện tiên sinh vừa thấy Tình Khuynh tư duy nhanh nhẹn, trực giác nhạy bén, trong bụng mừng thầm, nói tiếp: “Chỗ lão phu, lão ta vẫn chưa từng lơ là buông lỏng, hơn nữa từ sau khi điện hạ trở về, càng gắt gao hơn lúc trước. Nhưng cho dù vậy, cũng nghe được một thời gian trước lão ta phái người đi đến nước Thần một chuyến, e là gây bất lợi cho ngài.”

Tình Khuynh cũng không lo lắng, trong mắt lộ tia sắc lạnh, cười lạnh nói: “Lão thất phu kia hành động đến là nhanh, chỉ tiếc, lão ta có thể tra được, cũng chính là những gì ta muốn lão thấy.” Thái tử nước Thần đã kết minh với hắn, tất nhiên trước khi thành đại sự, sẽ không dỡ bỏ đi bệ đài của hắn, huống chi, Thái tử cùng Ngũ hoàng tử tranh đấu nhiều năm như vậy, mà đến nay vẫn chưa đổ, cho thấy cũng không phải là người ngồi không.

“Như vậy lão phu cũng an tâm.” Xảo Biện tiên sinh tự nhiên biết rõ chi tiết trong đó. Cũng thật may, người tìm được Tình Khuynh ở nước Thần, là người của bọn họ, nếu là thủ hạ khác của đại tướng quân, sợ là lòng trung tâm kia sẽ không còn vẹn toàn được như ban đầu.

“Đám người Chu Xương hiện ra sao?” hai ngón tay Tình Khuynh xoa xoa hơi nước dính trên vành chén, suy nghĩ một chút hỏi.

“Chu Xương là người vẫn luôn cẩn thận, không cài người đến gần được, nhưng gần đây liên tiếp tới lui cùng phủ Thừa tướng, e là không ổn. Lại nói Chương Tụ tính tình nóng vội hấp tấp, dễ dàng bị xúi giục, cũng may từ lúc Sát Trọng trở về từ nước Thần vẫn luôn theo sát bên cạnh hắn. Có tình huống gì, chúng ta cũng sẽ biết được.” nhắc tới Chu Xương, trong đôi mắt nhỏ của Xảo Biện tiên sinh mơ hồ lộ ra tia phẫn hận, tuy chỉ trong chớp mắt, nhưng Oản Oản vẫn bắt được.

Về phần người tên Sát Trọng kia, Oản Oản thầm nhủ, người này không phải là người lúc ở nước Thần, giữa đường giữa xá xém chút nữa hại chết nàng sao? Nếu thật như thế, nàng lại không tiện xuống tay trả thù rồi, dù sao Tình Khuynh cũng đang thiếu người. Vả lại lúc đó nàng và Sát Trọng kia không quen không biết, hắn không tự tay giết nàng đã là kết quả tốt nhất rồi. Có điều… suy cho cùng thì hắn cũng gián tiếp muốn cái mạng nhỏ này của nàng, nàng cũng phải làm khó dễ đôi chút, không phải sao…

Tình Khuynh nhạy cảm phát giác lúc Oản Oản nghe đến cái tên Sát Trọng kia thì thoáng khựng lại, bèn nín cười nhìn nữ nhân bên cạnh điềm nhiên như không nâng chén trà lên nhấp từng ngụm, đem tất cả suy nghĩ giấu trong màn hơi nước lượn lờ. Nếu không phải hắn lúc nào cũng thích nhìn nàng, thực sẽ bỏ qua tia giảo hoạt thoáng lóe lên trong khóe mắt kia… Thôi, hiện tại đang cần dùng Sát Trọng, ngày sau chờ hắn nhàn rỗi, hắn không cần lấy Sát Trọng ra đổi lấy nụ cười mỹ nhân. Huống chi, một lần kinh tâm động phách kia, cũng đã khiến hắn lo lắng lắm rồi.

“Câu Trì tựa hồ còn đang đứng ngoài quan sát xem thế nào, nhưng theo như tính tình của hắn, sớm hay muộn gì cũng chuyển hướng đến Chu Xương. Dù sao cũng có Quỷ Diện đi theo, nên cũng chưa có chuyện gì lớn xảy ra.” Xảo Biện tiên sinh tiếp tục nói.

Tình Khuynh gật gật đầu, mắt đảo qua vân gỗ trên bàn, có chút thờ ơ nói: “Không cần hoảng hốt vội vàng làm gì, tất cả những gì từng làm ở bên trong, đều chỉ là lớp da ngoài thôi. Bọn chúng có thể săm soi, có thể lôi kéo, cũng chỉ có vài tên này, như vậy có mục tiêu, ngược lại càng có lợi cho chúng ta. Vả lại, ta vừa mới về nước, lại vẫn đang dưỡng thương ở trong phủ, trong phủ còn có người của Hoàng hậu nhìn ngó. Như thế nào đi nữa, bọn chúng cũng không thể ngờ được chúng ta đã gặp nhau. Đã diễn thì diễn cho trọn vai, nhưng cũng không thể khinh nhờn chậm trễ việc bố trí hành động, chúng ta không có nhiều thời gian…”

“Vâng.” Ngay cả Xảo Biện tiên sinh trong lòng nghĩ gì, hắn và Nghiêm Chính đều trịnh trọng đáp lời.

“Có mục tiêu, mới để bọn chúng không cắn bậy được, không phải sao!” Tình Khuynh thở phù đỡ ngực, cười như ánh mặt trời, nói: “Ta vẫn đang bị thương, nói không chừng Hoàng hậu sẽ thay đổi ý định, dù sao ta chuẩn bị đưa một đứa con tiến cung, không phải sao? Đứa bé kia, nắn bóp như thế nào đều do bọn chúng định đoạt, thật là dễ mua bán.”

“Điện hạ ý tứ là?” Nghiêm Chính hạ giọng hỏi.

“Đưa đứa bé vào cung, ít nhất qua hai tuổi, bọn họ mới nghĩ đến việc động thủ với ta, vả lại, nếu trước khi bọn chúng động thủ, ta liền đi đời nhà ma, thì càng tốt…” Tình Khuynh che lại con ngươi mắt sáng như ánh sao kia, cười khẩy nói: “Tuy hai năm đối với chúng ta mà nói vậy là đủ rồi, nhưng vẫn không nên để Thừa tướng quá nhàn rỗi được. Không phải ta có nhiều huynh trưởng đệ đệ sao.”

Oản Oản không kiềm được mà âm thầm rùng mình một cái, Tình Khuynh quả nhiên là người tâm ngoan, còn hơn cả nàng. Lợi dụng đưa đứa bé kia vào cung, rồi sau đó bệnh tình nguy kịch dưỡng thương, làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân, liền khiến Thừa tướng tưởng rằng đã nắm được Tình Khuynh, như vậy mới có thể biến thành lưỡi dao tốt nhất. Lại sai người xúi giục đưa đẩy một chút, lão liền vì Tình Khuynh mà dọn sạch hơn phân nửa chướng ngại. Dù sao Thừa tướng nghĩ là lão có được con trai của Tình Khuynh, liền có thể uy hiếp hắn, thêm vào đó, Tình Khuynh còn phải dựa vào Thừa tướng mới có thể sống tiếp, cuối cùng trở thành Hoàng đế bù nhìn. Vô luận như thế nào, bên ngoài nhìn vào thì phần thắng lớn nhất khẳng định là Thừa tướng và Hoàng hậu.

Bàn bạc xong mọi chuyện, Nghiêm Chính bảo tiểu nhị bưng đồ ăn tiến vào. Vì sợ khiến người nghi ngờ, Tình Khuynh dẫn Oản Oản xách theo hộp đựng thức ăn không có dấu hiệu đi vào địa đạo, còn Nghiêm Chính và Xảo Biện tiên sinh thì cùng ở trong phòng dùng bữa, chần chừ hơi lâu một chút mới thoải mái rời đi.

“Ăn ngon không?”

Oản Oản nhìn người nam nhân bên cạnh không hề kiêng kỵ mà ân cần gắp đồ ăn cho nàng. Không nói đến việc Tình Khuynh có suy nghĩ không giống với những đại nam nhân ở nơi này, mà ngay cả ban nãy ở trong căn phòng đầu bên kia mật đạo, Tình Khuynh bình tĩnh bố trí như đang chơi cờ người, cũng đều không giống như vậy, cứ như thay đổi thành một người khác vậy.

“Nàng ăn thêm nhiều một chút đi, mỗi bữa cơm, thấy nàng ăn cứ như mèo vậy.” Tình Khuynh lại gắp chút thịt vào trong chén cho Oản Oản, thấy nàng ăn thêm vài miếng mới vui vẻ nói: “Thế nào, có vừa miệng không? Nếu thích, mỗi ngày ta sẽ sai người đưa tới.”

Oản Oản nuốt xuống, vội vàng lắc đầu nói: “Đang trong thời kì không ổn định, nếu bị người phát hiện, chẳng phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao. Lại nói, sau này cũng có thể ăn, huống chi đầu bếp trong phủ chúng ta nấu nướng cũng không tệ mà.”

Tình Khuynh lại buông đũa, múc bát canh cho Oản Oản nói: “Làm sao mà không được, chỉ cần nàng thích, chắc chắn có thể cho nàng ăn mỗi ngày, bình thường nàng luôn ăn ít, tất là đầu bếp trong phủ nấu không ngon.”

Oản Oản đón lấy bát canh, lườm Tình Khuynh một cái, tức giận nói: “Chàng đừng cứ xem ta làm em bé mà cưng chiều ấy chứ! Trên đường đến đây, khổ cực nào mà chúng ta chưa trải qua, huống chi lúc trước ở Hưởng Quân Viên đồ ăn cũng đâu có tệ, chàng còn chê tới chê lui. Hiện tại đầu bếp đều do chúng ta chọn lựa kỹ càng, vạn nhất thay người khác, lỡ như trong đó xảy ra sự cố, muốn hối hận cũng không kịp.”

Tình Khuynh chậm rãi thu ý cười, vươn tay nắm tay Oản Oản, hơi phiền muộn thở dài: “Luôn muốn cưng chiều nàng, nhưng lúc nào cũng có nhân tố bên ngoài, khi nào mới có thể không hề kiêng kỵ đây!”

Oản Oản vậy mà không thấy sao cả, đồ ăn nơi này có làm ngon hơn nữa, cũng không tinh tế được như đời sau, nàng vẫn luôn không quen miệng, có là đồ ăn vặt thì mùi vị cũng ngon hơn nhiều. Sau này nếu cuộc sống dễ chịu hơn, nàng có thể nghĩ cách vận chuyển ít gia vị từ ngoại bang về, thậm chí bông vải cũng có thể tìm người trồng, đến lúc đó nàng là nhất, sẽ luôn có thời gian nhàn nhã thư thái, không phải sao.

“Miễn là chàng không lấy thêm vợ, khiến cho ta phiền lòng là được.” Uống một ngụm canh, Oản Oản như đùa giỡn nói.

Ánh mắt Tình Khuynh sáng ngời, mừng khôn tả xiết, sáp lại gần, bất ngờ cắn một cái lên vành tai Oản Oản, sau đó vui vẻ nói: “Oản Oản thế mà cũng biết ghen?”

Oản Oản bịt lấy lỗ tai, chỉ có thể trừng hắn, thiếu chút nữa nàng bị nghẹn nước canh.

“Yên tâm, ta bị thương sắp chết, nói vậy Thừa tướng sẽ không đem của báu (người thân) mà đè lên người ta đâu. Tạm thời chỉ quan sát thôi. Lão ta là người luôn cẩn thận, không xếp đặt người vô dụng, huống chi, ta nói rồi…” Tình Khuynh ôm Oản Oản, ngữ khí mềm mại lại mang theo âm thầm tàn nhẫn, “Nếu thực sự có người dám gả tới, ta cũng sẽ để nàng ta nếm được cái gì gọi là ‘mùi vị tuyệt vọng’.”

Oản Oản trầm mặc, nàng sẽ không ra vẻ thánh mẫu mà đi nói: nữ nhân chưa gặp mặt kia chẳng qua hy sinh vì gia tộc Thừa tướng, chúng ta nên đối xử tử tế, sau này tìm cơ hội gả ra ngoài… vân vân. Nàng biết thế giới này rất tàn khốc, bọn họ và Thừa tướng đã là kẻ tử thù một mất một còn, đã là cục diện không có một bên chết thì không ngừng rồi. Vẫn nên cầu nguyện cho Thừa tướng đừng đa nghi đến mức nhân thần cộng phẫn, bằng không nếu như quả thật gả đến một nữ tử, kết cục cuối cùng, chính là một chữ “Chết”.

“Hồi bẩm điện hạ, phu nhân, Vương thứ phu nhân cầu kiến…”

Tình Khuynh hơi ngẩng đầu, nhìn Oản Oản còn đang ăn canh, chỉ buông một câu: “Chờ đi.” Rồi tiếp tục gắp đồ ăn cho Oản Oản.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK