• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

edit + beta: Mạc Thiên Y

“Oản Oản... Oản Oản... Mau dậy đi...”

Oản Oản mơ mơ màng màng chợt nghe thấy bên tai có người gọi nàng, đêm qua bị người nào đó lăn qua lăn lại cả đêm, đến bây giờ còn thấy cả người đau nhức, khổ không mở mắt nổi, sống chết muốn ở trên giường nằm thêm một lát, dù sao cũng không có trưởng bối đè ép, bản thân cũng coi như là lớn nhất. Nhưng không đợi Oản Oản tiếp tục chìm vào mộng đẹp, giọng nói bên tai lại vang lên, càng thêm tới tấp, khiến Oản Oản có chút tức giận, xua xua tay, lại bị người ta một phen nắm chặt lấy.

“Làm cái gì đấy?” Oản Oản hé đôi mắt còn đang buồn ngủ, căm tức nhìn tên đầu sỏ đang nắm tay mình.

Tình Khuynh lại một mặt hưng phấn, ôm lấy mặt Oản Oản, hung hăng hôn hai cái mới nói: “Nhanh đứng lên rửa mặt, ta dẫn nàng đến một nơi.”

Oản Oản nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mới tờ mờ sáng, đừng nói là chính ngọ (mặt trời lên cao), ngay cả sao mai cũng mới vừa về nhà, đây là cớ gì a. Thế là không khỏi bĩu môi không muốn nói: “Không đi, buồn ngủ chết đi được, chờ tỉnh ngủ hãy nói.”

Ai ngờ, nam nhân ngày thường đau tiếc nàng nhất, hôm nay lại có thái độ khác thường, trực tiếp ôm nàng từ trên giường lên đi thẳng đến trên sạp, còn gọi Tảo Diệp đang trực đêm bên ngoài đi vào, bảo rửa mặt trang điểm cho Oản Oản.

Oản Oản trong lòng nghẹn một bụng hỏa, nhưng nàng xưa nay tính tình ẩn nhẫn, mặc dù không vui nhưng vẫn còn mang theo vài phần lý trí, bèn không càn quấy nữa, ngược lại cảm thấy Tình Khuynh hôm nay dị thường. Quả thật nàng chưa từng thấy Tình Khuynh xúc động sôi nổi như trẻ con vậy, trong đôi mắt hoa đào kia đều là nét vui mừng, bước chân đi đường cũng gần giống như đang cưỡi gió vậy.

“Chàng sao vậy?” Oản Oản để Tảo Diệp lau mặt cho mình, lại chịu đựng một lớp kem mỏng manh trong suốt, tỉ mỉ kỹ càng bôi lên mặt, bây giờ là mùa đông, nên cần phải hảo hảo dưỡng ẩm, như vậy da thịt mềm mịn mới không bị lưu lại vết khô tróc.

Tình Khuynh xoa xoa tay, rõ ràng là lần đầu tự mình lật tìm quần áo trong trong ngăn tủ, so với lúc hắn từng tiếp khách là Dịch Ngạn Chi thì thận trọng, dụng tâm hơn.

“Hôm nay phải gặp khách quý, nàng bảo ta mặc cái gì mới được?”

Oản Oản càng thêm tò mò, gần đây Tình Khuynh vẫn luôn cẩn thận, sợ đả thảo kinh xà, đều co đầu rút cổ ở yên trong viện mình, giả vờ dưỡng thương kỳ thực là học tập. Đừng nói khách quý gì đó, ngay cả thúc thúc của nàng đều chỉ liên hệ thư từ qua hạ nhân, căn bản là không để họ tiến vào phủ hoàng tử. Nhưng bây giờ lại nói là muốn đi gặp khách quý nào đó, lại còn là tại lúc trời chưa sáng hẳn, hay là do trời nổi hồng vũ?

“Là người biết thân phận của chàng sao?” Oản Oản thẳng cổ để Tảo Diệp vấn tóc cho mình, mình thì cầm điểm tâm, từng miếng từng miếng lót dạ.

Tình Khuynh không chút do dự gật gật đầu nói: “Đương nhiên.”

Oản Oản nghĩ nghĩ một chút, đầu tiên là chọn vài cây châu thoa trâm cài đầy hào phóng quý khí để Tảo Diệp cài cho mình, lại nhìn qua Tình Khuynh cách đó không xa đang ném quần áo đầy đất, mới nói: “Nếu vậy, ta thấy bộ thâm y vạt thẳng màu tím thêu hoa văn tường vân kỳ lân kia cũng không tệ.”

Tay Tình Khuynh dừng lại một chút, quay lại lục tìm trong đống quần áo, liền cầm lên một bộ thâm y màu tím, lại cầm tay áo rộng lên, nhíu mày lưỡng lự nói: “Cái tay áo này có hơi rộng quá.”

Oản Oản cười khẽ, biết Tình Khuynh có chút không thích thẩm mỹ của nước Khởi. Nếu nói nước Thần càng thích nam nhi anh tuấn oai hùng, thì nước Khởi lại càng chuộng ‘nam sinh nữ mạo’, dáng dấp cử chỉ nho nhã hơi gầy giống Tình Khuynh vậy. Thậm chí Oản Oản còn nghe nói, nước Khởi có nhiều nam tử thế gia xuất môn còn bôi son trét phấn như nữ tử, chỉ vì càng trắng thì càng đẹp hơn. Về phần ăn bận, càng thêm phiêu dật. Việc cỏn con như tay áo rộng hơn cũng không đủ để khiến Oản Oản kinh ngạc.

“Nếu khách quý là người nước Khởi, thì ăn vận như vậy cũng không thể tốt hơn rồi.” mặc dù Oản Oản không hy vọng Tình Khuynh ra cửa còn tô son điểm phấn, trâm hoa gì đó, nhưng theo phong tục nước Khởi, nếu hắn mặc quần áo nước Thần tiếp khách, nói vậy đối phương cũng sẽ không vui.

Tình Khuynh sau khi nghe vậy cũng thấy có lý, liền không chọn y phục nữa, ngược lại gọi Tùy Tâm bên ngoài tiến vào, từ trên xuống dưới ăn mặc đổi mới hoàn toàn, lại đem búi tóc một lần nữa quấn lên, đặc biệt đội lên một cái phát quan bằng ngọc bát bảo màu tím, hợp với bộ thâm y kia. Càng làm nổi bật dung nhan khuynh thành, phú quý vô song của hắn.

Oản Oản né tránh con ngươi mắt mê người kia của Tình Khuynh, cũng đi đến cạnh ngăn tủ, bảo Tảo Diệp tìm chiếc áo khoác đỏ nhạt thêu chỉ bạc ra. Mặc dù không biết người tới là ai, nhưng có thể đạt đến trình độ lọt vào mắt xanh của Tình Khuynh, tất ở trong lòng hắn có vị trí lớn lao, nàng không nên để mặt mộc mà đi ra được, có vẻ không tôn trọng. Thay một bộ áo váy ngang ngực cổ chéo đồng màu, kết hợp với áo khoác đỏ nhạt kia, Oản Oản sờ cổ tay mình, lập tức bảo Tảo Diệp tìm chiếc vòng tay ‘sớm sinh quý tử’ mới mua trong đám hòm xiểng. Lại nói, nếu không phải hôm nay phải ăn mặc một thân cao quý như vậy để chọc vào mắt ai đó, thì nàng đã quên béng mình có một hộp trang sức tinh xảo rồi.

Nhớ tới những thứ trang sức này, liền không thể không nói tới kinh tế phát triển, cùng với thủ công mỹ nghệ cao siêu của nước Khởi. Lúc trước khi chưa tới Nam Đô, Oản Oản một đường ngồi thuyền đi qua một số nơi, cũng thỉnh thoảng dừng lại du ngoạn vài nơi, vừa vặn thấy một cửa tiệm buôn bán vàng bạc, nhận cầm đồ vật của những thương gia đã vỡ nợ, mục đích là kiếm chác được nhiều hơn. Oản Oản dĩ nhiên không có khả năng ‘qua cổng lại không vào’, vì thế, một phen cò kè mặc cả, Oản Oản góp nhặt lựa chọn cho mình nguyên một rương trang sức kim ngân với giá cả vừa ý, chiếc vòng ‘sớm sinh quý tử’ này cũng từ trong đó mà ra. Cái gọi là vòng tay ‘sớm sinh quý tử’, cũng chỉ là một vòng tay bằng vàng chẳng hề xa hoa, không to lắm. Mặt trong có khắc văn tự không biết từ địa phương nào, nghe đâu là mật ngữ cầu tử (cầu con) của một loại tôn giáo nào đó, mà dọc theo vòng tay đều được điểm xuyết lên hạt đậu phộng lớn và táo đỏ nho nhỏ.

(*Sớm sinh quý tử [zao sheng gui zi]: phát âm đồng âm với các loại: táo đỏ [zao], đậu phộng [hoasheng], trái nhãn [guiyuan], ở đây là vòng tay được gắn các loại ngọc có hình dạng như những loại hạt này)

Nhưng, kỳ diệu thay, trên những hạt đậu phộng và táo đỏ này, đầu tiên toàn bộ vòng tay tổng cộng gắn mười hai củ lạc, kiểu dáng từng viên đậu cũng không tương đồng, nhưng đều có đặc điểm như nhau là những củ lạc này đều tách mở ra, hạt đậu bên trong từng hạt no đủ, nhưng cũng không lộ ra hết, lại đều dùng hạt Nam châu tự nhiên mà làm hạt đậu, bao quanh là vỏ hạt màu vàng tinh xảo rực rỡ loá mắt.

Lại nói những viên táo đỏ ngăn cách giữa những hạt đậu kia, cũng không phải loại mà mã não bình thường có thể sánh bằng, xác thực là dùng san hô ở đáy biển khắc thành, hình dáng tuy nhỏ, nhưng lại chạm trổ tinh tế. So sánh với vỏ lạc rực rỡ nổi bật kia thì có hơn trầm ổn kém nổi bật hơn.

Đây một sáng một tối, một vàng một đỏ, bỗng chốc liền giam cầm được trái tim của lão yêu nghiệt Oản Oản, và cũng kích thích được ham muốn mua sắm đã tích tụ từ rất lâu của nàng, đem phần lớn đồ tinh xảo của lão bản kia, vơ vét không còn một mống mang về Nam Đô. Chẳng qua, bởi vì một khi trở về Nam Đô, Tình Khuynh Oản Oản liền sẽ mang theo cái đuôi mà làm người, một thời gian sau, cho dù cuộc sống đã ổn định, Oản Oản cũng quên béng mất hộp trang sức kia. Hôm nay để phối với y phục mới nhớ tới, phỏng chừng mấy ngày sau phải lôi đống đồ trong hộp kia ra sắp xếp, chỉnh lý lại một lần.

Đeo vòng tay đính hạt đậu, lại đeo đôi khuyên tai kiểu dáng tương tự lên, Oản Oản ngắm nghía qua lại qua tấm gương đồng, đúng là rõ hơn so với gương đồng ở nước Thần.

Tuy hai người loay hoay một hồi, cũng nhanh tay lẹ chân, chỉ chốc lát sau đã chuẩn bị ổn thỏa. Nhưng Tình Khuynh lại không có ý định đi ra ngoài, chỉ bảo Tùy Tâm và Tảo Diệp canh chừng ở bên ngoài, sau đó không cần đợi bọn họ trở về, bất cứ ai cũng không cho vào.

Oản Oản được Tình Khuynh nắm tay, nghi hoặc nhìn hắn, bọn họ không ra ngoài, chẳng lẽ đợi lát nữa trèo cửa sổ ra ngoài?

Tình Khuynh thấy Oản Oản nhíu mày, bật cười, thần bí điểm điểm lên chóp mũi nàng, nói: “Chúng ta không đi ra bằng cửa này.”

Oản Oản không biết trong hồ lô hắn chứa thuốc gì, cũng lười hỏi nhiều, chỉ tùy tiện nắm tay Tình Khuynh, chờ hắn đưa ra đáp án. Dù sao Tình Khuynh tuổi cũng còn trẻ, thấy Oản Oản vẻ mặt hờ hững, trừ bỏ trong ánh mắt lộ ra một tia không hiểu ra, còn lại một chút biểu tình tò mò cũng không có, không khỏi có chút chán nản, vị phu nhân này của mình thật không có tinh thần mạo hiểm gì cả.

Tiếc thì tiếc thế, Tình Khuynh vẫn dẫn Oản Oản đi đến bên cạnh giá sách, trên tay thuần thục cầm lấy mấy cuốn thẻ tre, sau đó lại đặt mấy cuốn thẻ tre kia ở vị trí khác với ban đầu. Oản Oản thật nhạy cảm nghe thấy bên trong tường hình như có vật gì đó phát ra một tiếng ‘KÉT’, lập tức sau đó, giá sách từ từ được nâng lên, mặt tường sau lưng lại lộ ra một cái động lớn, trong động có khắc cầu thang đá, nối thẳng xuống lòng đất.

Tình Khuynh rất nhanh đã bắt được kinh ngạc trong nháy mắt của Oản Oản, tâm tình liền có chút đắc ý, lại vẫn nghiêm túc dắt Oản Oản đi vào trong động, vừa đi vừa giải thích: “Nhiều ngày trước không đi ra, là để chuẩn bị cái này, chúng ta không thể để người khác bắt được nhược điểm, đành chỉ có thể xây địa đạo trong phòng này thôi.”

Oản Oản đồng ý gật gật đầu, xây ở nơi nào cũng có khả năng bị người phát hiện, không bằng xây trong phòng ngủ của họ, không có người ngoài được tiến vào, đoán chừng biện pháp này cũng chỉ có đám người Tình Khuynh là có thể nghĩ ra, dù sao cũng từng làm mật thám, vả lại Hưởng Quân Viên cũng có mật đạo.

“Chàng xây lúc nào, ta lại ở tại bên trong, mà không biết?” Oản Oản điểm ấy quả thật có chút buồn bực.

Tình Khuynh đưa tay lấy cây đuốc đã được chuẩn bị sẵn trên vách tường, châm lửa, rọi đường phía trước trả lời: “Ban ngày nàng thường ở ngoài sảnh, hoặc quản gia hoặc chơi cùng con, bình thường rất ít đi vào phòng, lại nói đều xây ở dưới mặt đất, người làm đều là tâm phúc, ngoại trừ lúc đập gõ có hơi phát tiếng vang ra, thì ngay cả hòn đá rơi xuống cũng có người đỡ lấy, dùng vải bố ôm lấy chuyển ra bên ngoài, nếu không cẩn thận như thế, sợ là địa đạo này đã được xây xong từ lâu rồi.”

“Cẩn thận dùng thuyền được vạn năm.”* Oản Oản tất nhiên là cực đồng ý, mọi việc sợ nhất chính là dục tốc bất đạt, vững vàng cẩn thận làm chuyện đại sự rất là quan trọng.

(*xuất phát từ câu nói “Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền” (谨慎能捕千秋蝉, 小心驶得万年船) – cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm – của Trang Tử. Ý là trong mọi việc xử sự phải suy xét kĩ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền.)

“Đi tiếp về phía trước, rẽ một cái liền đến.” Tình Khuynh nắm chặt tay Oản Oản, chiếu xuống dưới chân cho nàng, ấm áp nói.

Oản Oản ngẩng đầu nhìn bốn phía, tuy rằng chỉ có một phần ánh sáng, nhưng Oản Oản vẫn chú ý tới địa đạo này không những sạch sẽ gọn gàng, còn có gió không biết từ đâu đến, thổi làm ngọn lửa bập bùng qua lại, không phải lo đến chuyện thiếu dưỡng khí, quả nhiên trí tuệ của cổ nhân là không thể coi thường.

Hai người nắm tay, lại đi được một lát, thay một lần đuốc mới đến điểm cuối, Oản Oản âm thầm tính toán, phỏng chừng bọn họ đã ra khỏi phủ hoàng tử, chính là không biết nơi đến là chỗ nào.

“Tới nơi rồi.” Tình Khuynh đi trước men theo bậc thềm đá, không biết loay hoay sờ sờ cái gì trên vách tường, phiến đá kia liền nâng lên, cũng giống như trong phòng ngủ của bọn họ. Sau phiến đá đột nhiên phát lên ánh sáng, khiến Oản Oản không nhịn được nheo mắt lại, dưới chân lại đi theo Tình Khuynh. Chờ nàng thích ứng được, lúc này mới quan sát đánh giá bốn phía một chút, lại phát hiện bọn họ vẫn ở trong một gian phòng ngủ giống như trước, nhưng trang trí bày biện lại không che giấu được vẻ quý phái.

“Đây là nơi nào?” Oản Oản quay đầu nhìn bức tường đã nâng xuống kia, cũng không phải dùng làm giá sách, mà là một bức tường treo những bức tranh thêu.

Tình Khuynh hình như cũng là lần đầu tiên đến đây, cúi đầu khom người cầm bát hương bằng gốm sứ vẽ hoa cỏ, cầm chiếc lồng hình mạng nhện được mạ kim của bát hương lên, cẩn thận ngửi ngửi một chút, lại xoay xoay bát hương bằng gốm sứ kia, hướng về phía ánh sáng chiếu chiếu một chút, đúng là lộ ra vài phần yêu thích.

“Đây là nơi mà ông ngoại ta từng ở, nghe nói mẫu phi ta lúc bé cũng từng ở nơi này, sau này không biết nguyên nhân gì, bọn họ ở bên ngoài đem bán tòa nhà này, thậm chí còn thay đổi một chút, tiền viện còn biến thành khách sạn, nhưng trên thực tế từ chưởng quầy đến người làm công, cũng đều là người của cữu cữu ta, hiện nay đều là người của ta.”

Oản Oản cũng nhìn ra phòng ngủ này mang theo một chút vẻ khuê các, nhất là những bức tranh thêu ở trên tường kia, không phải phượng tiên, mẫu đơn cũng là hoa sen, hải đường, chắc hẳn đều là những thứ mẫu phi của Tình Khuynh thích.

“Vị quý nhân kia tới đây, không đề phòng sự cố sao?” Kỳ thực, Oản Oản cũng không hảo tâm lo lắng cho người khác như vậy, chẳng qua sợ người nọ liên lụy đến Tình Khuynh, hiện tại bọn họ thật sự không thể mắc sai lầm được.

Tình Khuynh thả bát lư hương xuống, mỉm cười nhìn Oản Oản, dĩ nhiên hiểu rõ trong lòng nàng nghĩ gì, liền trả lời: “Không ngại, người nọ mấy năm nay đã thích dùng bữa ở khách sạn này rồi, khách sạn này cũng không phải chỉ riêng cho khách ở trọ lại, thức ăn cũng rất ngon, một lát ta sai người bưng lên một ít, nàng cũng nếm thử đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK