• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người nói chuyện phiếm một lát, lại nghe ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa không lớn, từng tiếng lại từng tiếng, cực kỳ có quy luật, thật giống như một loại ám hiệu nào đó. Sau khi nghe xong tiếng đập cửa, Tình Khuynh mới đi đến cạnh cửa, cũng nhẹ gõ vài cái, chỉ chốc lát sau ngoài cửa liền không còn tiếng động nữa

Oản Oản nhìn nhìn Tình Khuynh một lát, lại quay đầu nhìn về phía những chiếc đĩa sơn mài đủ loại sắc thái riêng được đặt trên kệ bát bảo, hình dáng không lớn, nhưng hoa văn mới mẻ độc đáo, đa số là chim chóc hoa cỏ, màu sắc tươi sáng xinh đẹp, so với đồ sơn mài ở nước Thần Oản Oản từng xem qua thì tinh xảo hơn nhiều, chẳng trách người ta đều nói nước Khởi là quê hương của phú quý. Tương tự như vậy, chỉ sợ nhà cữu cữu của Tình Khuynh cũng không phải loại quan to mới nổi của triều đình, ngược lại càng có dáng dấp của thế gia vọng tộc.

“Nếu nàng thích, cầm về trưng đi.” Tình Khuynh đã đi tới, thấy Oản Oản đang chăm chú ngắm nghía mấy thứ đồ sơn mài, liền tiện tay cầm một cái nhét vào trong tay Oản Oản.

Oản Oản buồn cười nhìn chiếc đĩa sơn mài màu đỏ đen trong tay, trên mặt vẽ hoa văn hình thoi như củ ấu, chỉ lớn hơn một chút so với bàn tay nàng, lòng đĩa không sâu, bên viền hơi nghiêng lên, trong đĩa một mảnh bóng loáng, quả nhiên là đồ tốt.

“Không cần, ta đối với những thứ này cũng không rành lắm, hà tất học đòi văn vẻ, không rành còn giả vờ hiểu biết, hơn nữa căn phòng này trưng bày vật này rất thích hợp, nếu đặt ở trong phòng chúng ta, lại có vẻ khác thường.” Oản Oản không có chút nào là không muốn đặt đĩa sơn mài trả lại chỗ cũ, đối với những thứ này nàng vẫn luôn không có hứng thú. Ngay cả kiếp trước cũng chỉ thích ngọc khí hơn, càng đừng nói đến những kiếp trước mơ hồ, hoàn cảnh trong những niên đại kia vàng bạc càng là tâm ý của nàng.

Tình Khuynh buông mắt, kéo bàn tay còn chưa kịp thu hồi của Oản Oản qua, vuốt ve mu bàn tay nàng, như trịnh trọng như cảm thán nói: “Oản Oản, nàng đừng suy nghĩ nhiều quá, ta dẫn nàng trở về, tuy rằng hiện nay có chút vất vả, nhưng đó nhất định là tạm thời, nàng phải nhớ kỹ, ta đều khác với những nam nhân bên cạnh khác, ta làm hết thảy không phải vì dã tâm, cũng đều không phải vì vinh hoa phú quý gì cả. Ta chỉ là vì chúng ta có thể ở chung một hơi, càng muốn cho nàng thẳng sống lưng mà đứng bên cạnh, ta muốn vì đứa con của ta mà mưu cầu thứ tốt nhất. Nhưng… dù vậy, ta cũng tuyệt đối sẽ không ủy khuất nàng và con. Oản Oản, bất cứ nàng muốn cái gì, chỉ cần nói, cho dù ta không có, cướp ta cũng sẽ cướp tới tay nàng.”

Oản Oản nghe lời ngôn luận như thổ phỉ của hắn, nội tâm nóng lên, nàng lại một lần nữa phát giác, có lẽ ông trời để nàng mang theo trí nhớ xuyên không tới đây, khả năng thật sự không phải vì tra tấn nàng lại một lần, mà ngược lại là đang dạy cho nàng dần dần hiểu được yêu là gì, cũng chầm chậm để nàng cảm giác được yêu. Vô luận những đời trước thống khổ ra sao, vô luận không biết tương lai gian nguy như thế nào, nhưng nàng vẫn là cảm thấy, giờ này khắc này điều gì cũng đều đáng giá.

“Chàng vậy mà còn muốn cướp của người ta…” Cười đến sắp rơi lệ, Oản Oản tựa đầu vùi sâu vào lòng Tình Khuynh, nàng là đang cao hứng, nàng không muốn để Tình Khuynh thấy nước mắt của nàng.

Tình Khuynh ôm lấy người trong lòng, khẽ cười nói: “Chỉ cần chúng ta có được nhau, những cái khác đều không quan trọng.”

“Chàng thực sẽ chiều hư ta mất.” Oản Oản buồn bực hờn dỗi nói.

Tình Khuynh cũng cười to nói: “Chiều hư mới tốt, về sau nàng đã quen được ta cưng chiều, nàng liền chướng mắt người khác…”

Oản Oản nện hắn một cái, còn muốn nói gì, lại nghe bên ngoài có người rầm rì nói: “Khách quan, thỉnh đi bên này, nhã gian trong viện này của chúng ta là đứng đầu nước Khởi đấy ạ, ngày thường, nơi này căn bản không dùng để tiếp khách đâu ạ…”

Cánh tay Tình Khuynh ôm lấy Oản Oản chợt căng thẳng, Oản Oản thấy hắn có chút khẩn trương, vội vỗ vỗ ngực hắn, nhỏ giọng nói: “Là người chàng đã hẹn sao?”

Tình Khuynh gật gật đầu, khẽ nhẹ nhàng thở ra, nhưng hai mắt lộ ra vẻ trông chờ hưng phấn hiếm thấy.

“Ta có cần phải tránh mặt không?” tục lệ ở nước Khởi nghiêm cẩn hơn nước Thần một chút, mặc dù nam nữ cũng có thể cùng đi ra ngoài, nhưng lại không thể một mình làm việc, mặc dù Tình Khuynh ở bên cạnh, nhưng nói thế nào người tới cũng là người ngoài xa lạ, Oản Oản tránh mặt ngược lại là điều cần phải.

“Không ngại, người tới là phu tử (sư phụ) của ta, cũng như trưởng bối của nàng, không cần kiêng dè.” Tình Khuynh nói xong buông Oản Oản ra, hai người sửa sang cho nhau lại một phen, liền cung kính đứng trong nội thất chờ.

Không bao lâu sau, cửa bên ngoài được mở ra, vài người giẫm lên bậc thềm đi vào, Oản Oản bỗng nhiên cảm thấy bản thân cũng căng thẳng theo, cũng mơ hồ đoán được người tới là ai. Hiện nay có thể được gọi là phu tử của Tình Khuynh, sợ là nước Khởi chỉ có mỗi Xảo Biện tiên sinh.

Cửa phòng nội thất ở nơi này đều không phải cửa kéo, mà là loại cửa gỗ hoa lê khắc hoa, theo cửa phòng được người mở ra, Tình Khuynh rảo bước qua, thấy rõ người tới, ngăn lại nội tâm kích động, khom người thi lễ nói: “Tiên sinh mạnh khỏe.”

Tất nhiên Oản Oản cũng không đứng im, cũng cùng sau đó, quỳ gối cúi đầu.

“Giống… Giống a… Thật sự rất giống…” từ cửa truyền đến một giọng nói của nam tử trung niên, có hơi run run, cũng giống như Tình Khuynh vậy, khó cầm lòng nổi, lời nói ra lặp lại không ngừng.

Bên cạnh người đến nhìn thấy Oản Oản, vội giải vây nói: “Quả thật là người trong lòng phu tử, ngày thường cũng không thấy phu tử đối với tiểu tử yêu thương như vậy a.”

Xảo Biện tiên sinh cũng chỉ thất thần trong giây lát, dù sao Phiêu Kỵ đại tướng quân đã qua đời từ lâu, mà cháu trai giống cữu cữu, Tình Khuynh thế mà lại cùng Phiêu Kỵ đại tướng quân có bảy phần tương tự, nếu nói Tình Khuynh không phải do Hiền phu nhân sinh ra, chỉ sợ Xảo Biện tiên sinh là người đầu tiên không đồng ý. Hiện nay Phiêu Kỵ đại tướng quân đã bỏ mình, Hiền phu nhân cũng hương tiêu ngọc vẫn, nguyên bản Doãn gia lớn như vậy cũng không thể không từ sáng mà chuyển sang tối, thiệt hại không ít vận mạng, lại thêm Phiêu Kỵ đại tướng quân cũng không có con nối dõi, nếu thật sự bàn về huyết mạch, sợ là trên thế gian này cũng chỉ có Tình Khuynh là người thân thiết nhất.

“Tên xú tiểu tử này, ngày thường lão phu đối đãi với ngươi không tệ, sao hôm nay ở trước mặt điện hạ, ngược lại dám thiết kế ta đến đây.” Xảo Biện tiên sinh vuốt vuốt chòm râu, cười gõ gõ đầu đứa trẻ mà lão đã trông nom từ bé đến lớn bên cạnh, lắc đầu nói.

Tình Khuynh cũng đè nén kích động trong lòng, không chắn đường quay người, mời hai người đi vào, vừa đi vừa nói: “Còn không phải là tiên sinh chỉ nghĩ đến ta, tiểu tử Nghiêm Chính này liền ghen tị sao.”

Mọi người lại bật cười, Nghiêm Chính vốn chỉ muốn giảng hòa không khí, không ngờ thế mà lại chỉa lên đầu mình, rốt cục vẫn là một mao đầu tiểu tử (đứa trẻ), bị mọi người trêu đùa một chút liền đỏ mặt, ấp úng quay đầu, không dám mở miệng nữa.

“Đều ngồi xuống cả đi.” Mặc dù Xảo Biện tiên sinh là lão sư, nhưng thân phận Tình Khuynh ở đây, nếu hắn không lên tiếng, tất nhiên cũng không có người dám động, cho nên Tình Khuynh cũng không nói nhiều, đưa tay mời ngồi nói.

Oản Oản thấy thế, tự nhiên dâng trà tới, ba người họ lén gặp mặt, càng ít người biết thì càng tốt, càng không thể phái người hầu hạ chuyên pha trà ở trong này được, cho nên Oản Oản liền dựa theo khẩu vị của Tình Khuynh mà chế chút nước mật, lại đơn giản đun chút trà bánh, cũng là Nghiêm Chính cảm thấy thất lễ, vội vàng đứng dậy, lấy dụng cụ trên tay Oản Oản, châm trà dâng lên cho lão sư.

“Trước kia thường nghe điện hạ nói phu nhân thanh tú thông tuệ, huệ chất lan tâm, nay vừa được gặp, quả thực bất phàm.” Xảo Biện tiên sinh cũng không thi lễ, ánh mắt như trưởng bối xem nàng dâu, vừa lòng đưa mắt nhìn Oản Oản một cái, đây chẳng những không khiến Tình Khuynh và Oản Oản cảm thấy thất lễ, ngược lại còn tăng thêm một phần thân thiết.

“Thất lang vốn có thói quen bao che khuyết điểm, bằng không, được chàng ấy nhìn trúng, sợ là gà rừng rơi xuống đất cũng thành phượng hoàng.” Oản Oản bưng nước mật thủy đến đặt trước mặt Tình Khuynh, khiêm tốn nói.

Nào ngờ Tình Khuynh còn chưa lên tiếng, Xảo Biện tiên sinh lại lắc đầu nói: “Không phải nịnh bợ, có thể được ánh mắt điện hạ không bỏ sót*, trực giác bén nhạy kia của ngài ấy, sợ là lão phu cũng không bì kịp. Huống chi phu nhân cao thượng, vốn có thể bình an theo người nhà trở lại nước Khởi an ổn qua ngày, nay lại tự nguyện dấn thân sâu vào vũng bùn, cùng chung với điện hạ đối mặt, phần tâm tính này, cũng đủ khiến lão phu khâm phục rồi.”

(* sao không nói là “được điện hạ nhìn trúng” đi, đúng là cổ nhân, ăn nói lằng nhằng, dài dòng ==!)

Oản Oản nghe xong lời này, lại cúi đầu nói: “Sao Tiên sinh biết ta không phải người tham mê phú quý?”

“Ha ha ha ha…” Oản Oản vừa nói xong, Xảo Biện tiên sinh bỗng nhiên cười lớn, thẳng thắn nói: “Với thông minh của phu nhân mà nói, tự biết đây không phải là một con đường dễ đi. Còn lấy suy nghĩ của phu nhân mà nói, vậy đi theo người nhà tìm một hộ gia đình tốt, làm nương tử trong nhà, chủ trì việc bếp núc, giúp chồng dạy con, cuộc sống yên bình như thế mới là thỏa đáng nhất, không phải sao?”

Oản Oản không giật mình khi Xảo Biện tiên sinh biết được chuyện nhà của thúc thúc mình, nhưng lại giật mình khi lão có thể nhìn ra được suy nghĩ trong lòng của mình lúc trước. Phải biết rằng kỳ thật thời đại này đối với nữ tử cũng không phải là vô cùng khắc nghiệt, có một vài nữ nhân gả cho người vì phú quý giàu sang còn có thể hòa ly (ly hôn), một lần nữa trèo cao, ngay cả hậu cung của Hoàng đế cũng có nữ tử tái giá được sủng ái, huống chi lúc trước nàng vẫn là một hoàng hoa khuê nữ. Nếu là nữ tử bình thường, cũng sẽ tìm con đường giống nàng. Ai không nguyện làm nữ nhân của hoàng tử chứ, điều đó đối với nữ nhân mà nói, quả thực là phú quý ngập trời. Chỉ là những người khác thì nhìn trúng quyền thế, nàng lại chính xác chân thật là vì Tình Khuynh người này, bằng không, nàng chắc chắn cũng sẽ như lời Xảo Biện tiên sinh nói, cùng theo người nhà trở về, làm khuê nữ đợi trong khuê phòng, bình an xuất giá, yên ổn cả đời.

“Tiên sinh tuệ nhãn.” Oản Oản thật thấy bội phục, đứng dậy thi lễ nói.

Nào ngờ, Xảo Biện tiên sinh lại cũng đứng dậy, đáp lễ lại, trong miệng nói: “Gia đình trung nghĩa, tất có nữ nhi trung nghĩa.”

“Tiên sinh quen biết gia phụ sao?” Oản Oản nghi hoặc hỏi, nàng cũng không quên phụ thân mình là người nước Thần.

“Vô duyên tương kiến, nhưng cũng được nghe thấy.” Xảo Biện tiên sinh ngồi xuống, có chút cảm khái nói: “Phụ thân của phu nhân xưa nay là người ngay thẳng, tuy rằng ở trên chiến trường từng là cừu địch với nước ta, nhưng ngài ấy tính tình cương trực công chính, thật sự khiến người ta khâm phục, ngay cả đại tướng quân cũng từng khen ngợi lệnh tôn, tiếc rằng Hoàng đế nước Thần ngu ngốc, nhân tài tốt nhất chỉ được có mỗi Vũ Vệ tướng quân, sau này vì không chịu đứng vào hàng ngũ (chia phe), không phụ bạn thân, mới rơi vào kết cục như thế.”

Tuy rằng người phụ thân này không phải phụ thân chân chính của Oản Oản, nhưng mỗi khi nghe người khác đề cập qua một lần, Oản Oản liền cảm thấy ông ở trong lòng lại tăng thêm vài phần, dường như từng nụ cười tươi kia cũng phảng phất hiện ra càng rõ ràng hơn. Nếu… nếu như ông còn sống, nhất định nàng cũng sẽ chung sống hòa hợp với ông, thật sự giống như cha và con gái vậy. Nghĩ đến đây, hốc mắt Oản Oản không khỏi đỏ lên, đầu cúi gằm xuống.

“Lại nói, cũng do Thánh nhân vô đạo, nước Thần cùng nước Khởi không phải cũng cùng một loại sao?” Tình Khuynh tiếp lời, dưới bàn lại vươn tay ra, nắm chặt tay Oản Oản.

Xảo Biện tiên sinh cũng thở dài, nhìn gương mặt vừa quen thuộc lại xa lạ của Tình Khuynh, thở dài nói: “Nếu cữu cữu ngài năm đó cũng nhìn thấy rõ như ngài, cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy.”

Lời này, Tình Khuynh lại không chấp nhận, hắn quả thực khác xa cữu cữu, đối với cái gì gọi là trung quân, hắn lại khinh thường cười nhạt, hơn nữa bản thân lại lăn lộn nơi bướm hoa phong nguyệt, tất nhiên chấp nhận giáo dục Khổng Mạnh thông hiểu hơn cữu cữu có xuất thân thế gia nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK