Oản Oản vừa lau mồ hôi cho đứa con trai lớn xong, liền nghe thấy tiếng nói quen thuộc sau lưng, đứng dậy quay đầu lại, bất giác trên mặt nở nụ cười, tiến lên vài bước, nâng tay nói: “Đứng lên đi, bổn cung biết hôm nay ngươi sẽ đến, lại không nghĩ sẽ sớm như vậy.”
Nữ tử quỳ lạy trên mặt đất, dung nhan tú lệ, cử chỉ nhã nhặn trầm tĩnh, nhưng lúc thấy Oản Oản,lại nhất thời kích động, sau đó lệ tràn đầy hốc mắt, lập tức liền nén xuống, cử chỉ không có một mảy may sai sót. Lại khom người một cái, nữ tử kia chậm rãi đứng lên, tiến đến bên cạnh Oản Oản, thật tự nhiên đỡ cánh tay Oản Oản, lại cười nói: “Điện hạ cũng biết nô tỳ như tên bắn vào tâm*, còn trêu chọc nô tỳ như thế.”
(* như tên bắn vào tâm: chỉ một lòng hướng về người nhà)
Oản Oản phất khăn che miệng, cười đến run cả vai, nói: “Nói lời xác thực nên đánh, nhà ngươi hiện nay cũng không còn ở chỗ bổn cung, nếu ta quả thật cho phép ngươi, Tăng tướng quân chắc chắn sẽ đến chỗ Thánh nhân cáo trạng bổn cung mất.”
Bước chân nữ tử khựng lại, gò má trắng nõn lập tức ửng đỏ, cúi đầu, buồn bực nói: “Điện hạ nay càng thích chọc người ta.”
Oản Oản cũng không để ý tới nàng, chỉ kéo con trai lớn bên cạnh tới, chỉ chỉ nữ tử kia, nhẹ nhàng nói: “Lân Nhi, đây là Tử Hộ cô cô của con, con còn nhớ không?”
Cậu bé đã được sáu tuổi, thân thể nhỏ bé đứng thẳng tắp, tính tình trưởng thành sớm so với khi còn bé càng thêm trầm ổn, lại vì được Oản Oản cưng chiều nên chưa mất đi nét ngây thơ. Thằng bé ngẩng đầu nhìn Tử Hộ, tuy rằng không có chút ấn tượng, nhưng dù sao người bên cạnh đều thường xuyên nhắc tới Tử Hộ, cũng nhiều lần kể lại Tử Hộ từng chăm sóc mình một thời gian, bèn không hề sợ người lạ nữa, ngược lại đi tới, bộ dáng tiểu đại nhân chắp tay nói: “Tử Hộ cô cô mạnh khỏe.”
Tử Hộ bị hù nhảy dựng, vội vàng tránh đi, ngược lại đáp lễ nói: “Như thế này sao được, nô tỳ ỷ vào quen biết với Hoàng hậu điện hạ, chưa kịp hành lễ với Thái tử điện hạ đã là sai, sao lại có thể gánh nổi được Thái tử điện hạ thi lễ như thế, thật không dám.”
Lâu Kiều Lân quay đầu nhìn mẫu thân một chút, bèn thấy mẫu thân chỉ cười không nói gì, đang nhìn lại mình cũng không có ý tương trợ, thằng bé liền hướng về phía Tử Hộ xua tay nói: “Bổn cung thuở nhỏ đã từng ở bên cạnh cô cô, lại từng ở lúc nguy nan được cô cô chăm sóc, cô cô cũng không nên xa lạ với bổn cung.”
Nói xong, Lâu Kiều Lân lại dùng dư quang nhìn mẫu thân, quả nhiên, nụ cười của mẫu thân càng toát ra rõ ràng.
Tử Hộ cầm khăn tay chấm khóe mắt, đỏ mắt gật gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
“Sao hôm nay không dẫn theo con gái ngươi đến, nha đầu kia nhìn dễ gần, bổn cung cũng có vài phần yêu thích.” Oản Oản dắt tay con trai, được Tử Hộ đỡ, đi đến Triêu Phượng cung, mắt thấy mặt trời lên cao, cũng không tiện ra ngoài đi dạo.
Tử Hộ vừa nghe nhắc đến con gái mình, nụ cười càng thêm sâu, trong mắt lộ vẻ yêu chiều, ngoài miệng lại ghét bỏ nói: “Nha đầu kia quậy phá, giống y chang cha nó, cả ngày múa đao lộng thương, mới bốn tuổi đầu đã cầm mộc kiếm vung vẩy suốt ngày, không biết sau này làm sao mới được. Vốn nô tỳ cũng muốn dắt con bé cùng tiến cung cho điện hạ nhìn một chút, nhưng sáng sớm hôm nay, tiểu nha đầu kia lại lén lút vòi cha nó dẫn ra ngoài đi săn, nô tỳ vốn không đồng ý, nhưng tiếc là cha nó đã quen cưng chiều con cái, thế rồi cũng dẫn đi. Nô tỳ đúng là vô dụng, ngay cả con gái cũng không nghe lời rồi.”
Oản Oản nhẹ nhàng quét mắt liếc Tử Hộ một cái, cũng không quan tâm nàng nói thật hay giả, nhưng cũng không so đo. Nếu nàng không phải Hoàng hậu, thân không ở trong cung, nàng cũng không nguyện để con gái vào cung chơi đùa, lúc đó không bị người trong cung nhìn ngó, xem như may mắn, nhưng không thể không để ý hoàng tử trong cung tuổi tác không kém nhiều, thanh mai trúc mã là khó quên nhất, sau này vạn nhất quý nhân nổi lên tâm tư, hối hận cũng không kịp.
“Đúng vậy, nhị tiểu tử nhà bổn cung cũng là đứa bướng bỉnh như vậy, hôm nay sợ là lại đang quấn lấy Vũ sư phụ trong cung cùng đi xem ngựa rồi, haizz! Vốn tưởng có hai đứa con, là có nhiều người bầu bạn với bổn cung hơn, ai ngờ, chỉ có đứa lớn là hiểu chuyện, đứa nhỏ kia sợ là đã sớm quăng a nương ta đây ra sau ót rồi.” Oản Oản cũng không dây dưa đề tài trước đó nữa, ngược lại cũng oán giận theo vài câu.
Tiếc rằng, Lâu Kiều Lân không thích nhất người khác nói xấu em ruột, vội mở miệng giải thích giúp em trai: “A nương đừng trách a đệ, tính tình em ấy vốn hoạt bát mà, không yên tĩnh vô thú (không có sở thích) giống con, mẹ cũng biết em ấy yêu thích động vật, mỗi chó không đã nuôi không ít rồi, nay a đa đã cho phép em ấy đi xem ngựa, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội, chứ không phải là không muốn làm bạn với a nương đâu.”
Oản Oản buồn cười nhìn con trai lớn, không biết có phải do lần chia lìa ngắn ngủi năm đó hay không, mà khiến tính cách đứa lớn rõ ràng trầm tĩnh hơn đứa nhỏ, lại làm việc gì cũng cân nhắc kỹ rồi mới làm, thiếu rất nhiều nhiệt huyết và sôi nổi của tầm tuổi này, ngược lại càng giống phụ thân nó, thích bày mưu nghĩ kế. Tuy tính cách như vậy đối với vị trí của thằng bé trong tương lai cũng có có ích, nhưng dù sao thằng bé vẫn là một đứa trẻ, đối với việc con trai đã sớm bỏ qua tuổi thơ, Oản Oản vẫn tiếc nuối.
“A nương biết các con đều hiếu thuận.” Sờ sờ đầu con trai, nghe mùi hương đặc hữu trên người con, Oản Oản nhẹ nhàng nói.
Tử Hộ ở một bên cũng phụ họa nói: “Điện hạ thật đúng là may mắn.”
Ba người mang theo cung nữ ma ma bước lên bậc thầm trước Triêu Phượng cung, khẽ hơi ngửa đầu, dưới ánh mặt trời, ngói lưu ly xa hoa lóe lên ánh sáng rọi làm say lòng người. Năm năm trước, sau trận biến cố kia, nơi này được Tình Khuynh sai người thu dọn sửa sang lại một lần, bố cục bên trong cũng hoàn toàn thay đổi, đa số đồ đạc của Tình Khuynh đều ở tại Triêu Phượng cung, mà không phải là Ung Hòa Cung – tẩm cung của Hoàng đế được xây dựng sau đó. Đối với Oản Oản cùng Tình Khuynh, Triêu Phượng cung là nơi ở, mà Ung Hòa cung lại càng giống một nơi làm việc.
“Tiết trời hôm nay đã sắp sang Lập thu rồi, so với năm ngoài còn nóng bức hơn, điện hạ nên để ý thân thể.” Đợi Oản Oản cùng Tử Hộ ngồi xuống, Tử Hộ cảm nhận được hơi mát từ chậu băng đặt trong phòng, không kìm được mà nhắc nhở.
Oản Oản gật gật đầu, khí trời bây giờ quả thật rất gay gắt, ngay cả buổi tối cũng không mát xuống.
Thấy mẫu thân có khách, Lâu Kiều Lân hiểu chuyện, lấy cớ đọc sách, khom người cáo lui. Dõi theo bóng lưng nhỏ thẳng tắp của con trai, Oản Oản bỗng sinh ra vài phần phiền muộn, những đứa trẻ của hoàng gia lúc nào cũng phải vất vả, Tình Khuynh như thế, con của họ cũng như thế. Quyền lực cực hạn mang đến, chính là gông xiềng cực hạn, trao đổi ngang bằng, không một ai chiếm được tiện nghi, trừ phi hắn muốn làm một hôn quân.
“Không biết Cẩm Sao đã sinh chưa, trời nóng như vậy, ở cữ cũng thật khó khăn.” Tử Hộ rất tức thời chuyển đề tài.
Oản Oản quay đầu lại, nhấp một ngụm trà, híp mắt cười nói: “Thật muốn đi xem Cẩm Sao sinh đẻ thế nào, hẳn là Cẩm Sao ở trong phòng sinh không sao, ngược lại Liên Âm ở ngoài phòng sinh sẽ khóc lóc như mưa.”
Tử Hộ nghĩ nghĩ một chút, vội lấy khăn che miệng cười to, mặt cũng cười đến đỏ bừng.
Oản Oản cười xong, nhấp ngụm nước trà thấm môi, nhớ lại Liên Âm cũng là đóa kỳ ba, ban đầu vốn chỉ muốn luận bàn võ nghệ cùng Cẩm Sao, sau này hắn chắn một đao cho Cẩm Sao, Cẩm Sao lại cứu hắn một mạng, hai người cuối cùng cũng không phân rõ ai thiếu ai, thế cho nên lúc Liên Âm dưỡng thương, không hiểu sao lại thành một đôi. Lúc hôn lễ bọn họ vẫn còn nhớ rõ, tân nương tử thật vui vẻ lên kiệu hoa, chú rể ngược lại đứng ở trước cửa, khóc đến ‘hoa lê đái lệ’, một đám người đến dự cười nghiêng ngả, cho nên thẳng đến hôm nay, đều trở thành đề tài câu chuyện của đám bằng hữu.
“Điện hạ thật không nên gả bọn Đào Diệp ra ngoài sớm như vậy.” Tử Hộ ngừng cười, nhìn đám cung nữ rất có nhãn lực tự động lui ra ngoài, không nhịn được nói.
Oản Oản cũng không đồng ý, nói: “Gái lớn thì tất nhiên phải gả chồng, bằng không giữ tới giữ lui giữ mãi thành sầu luôn.”
Tử Hộ lại lắc đầu không đồng ý nói: “Vậy cũng gả đi quá xa rồi.”
Oản Oản cúi đầu, nhìn cánh hoa trong chén, nhớ tới lúc Tình Khuynh đăng cơ, nàng theo thứ tự gả tứ Diệp cho Chu Đại lang, Nghiêm Chính cùng với đám tướng quân trẻ tuổi thủ hạ của Tăng Hà Tất. Chính vì nơi hoàng cung sâu thẳm này cô đơn lạnh lẽo như tuyết, cũng rất dễ dàng khiến người tâm tính tinh thuần trở nên vặn vẹo, không còn như xưa. Nàng không nguyện cũng không muốn, để nơi lao tù này khiến những người bên cạnh nàng trở nên xấu xa dữ tợn. Nàng tình nguyện trước khi họ còn chưa thay đổi, lưu lại hồi ức tốt đẹp nhất. Điều này cũng đồng dạng áp dụng cho năm đó Tăng Hà Tất có ý với Tử Hộ, cho nên, nàng mới thoải mái khuyên bảo nàng ta xuất giá.
“Không phải Đào Diệp sắp trở về sao?” Oản Oản cười buông chén trà, nhớ tới nam nhân nàng ta gả tới, có chút hoài niệm. Trượng phu của nàng ta không ai khác, chính là người thiếu niên năm đó toàn thân đầy thương tích liều mạng đến báo tin cho nàng, tính ra hắn cũng không đâu xa lạ, nghe nói là họ hàng của Nghiêm Chính, cha mẹ đều mất, không có chỗ để đi, liền được Nghiêm Chính đưa vào phủ. Ai ngờ, cũng có tài cán, lại còn là một cậu bé ngoan lòng dạ thành thật.
Tử Hộ cũng nghe nói chuyện này, gật gật đầu nói: “Đúng vậy ạ, nghe nói trên đường đi còn gặp Nghiêm đại phu.”
“Chuyện này bổn cung cũng nghe thấy, nghe nói phu nhân Trục Yên, Như Hề mang thai, ngươi cũng biết thân thể nàng ta… những tưởng là vô vọng, ai cũng không tưởng tượng được… tất nhiên Trục Yên cẩn thận cực kỳ.” Mấy năm nay tuy Oản Oản từng gặp Trục Yên vài lần, nhưng lại chưa gặp được Tiêu Như Hề, nghe nói lúc đó tuy nàng ta thoát chết, nhưng bị thương rất nặng, nếu không phải được Trục Yên tìm thấy, chắc hẳn đã sớm hóa thành hoàng thổ rồi.
Tử Hộ thở dài thườn thượt, sửa sang lại quần áo một chút, mắt đăm đăm nhìn hoa văn tinh xảo, trong lúc nhất thời có chút thất thần, đã rất lâu rồi nàng không nhớ tới chuyện ở nước Thần.
“Lần này Nghiêm Tử Tô có thể trở về, nói vậy Mặc Thiển cũng xác định không phải ít, coi vậy mà đã một năm không gặp, không biết hắn có đắc thủ được không.” Oản Oản không phát hiện Tử Hộ khác thường, bĩu môi, nhìn có chút hả hê cười nói.
Tử Hộ lấy lại tinh thần, cũng hăng hái nói: “Cũng phải, nếu không đắc thủ, sợ là Nghiêm đại phu sẽ bị lão Tôn gả cho đồ đệ mới nạp mất.”
Oản Oản cười vui vẻ đến mỏi nhừ hai má, phải biết rằng mấy năm nay nếu muốn xem vẻ mặt cam chịu của Mặc Thiển rất không dễ dàng, bây giờ cũng chỉ có chuyện như vậy mới có thể khiến hắn biến sắc.
“Aizz… không biết Xuân Thiều bây giờ ra sao?” Hai người cười xong, ánh mắt Oản Oản dõi theo ánh mặt trời bên ngoài song cửa sổ, thản nhiên nói.
Tử Hộ cũng phóng tầm mắt ngắm nhìn cây hương thung trong sân, đáp lời: “Lư tộc cách Nam Đô khá xa, mặc dù Xuân Thiều công tử thương hành, cũng khó quay về nơi này được vài lần, may mà có thư từ qua lại, mọi người ai cũng có cuộc sống không tệ.”
“Cũng đúng…” Oản Oản một lần nữa cầm lấy chén trà, không hiểu sao tâm tình thoáng sa sút.
Tử Hộ cũng im lặng một chút, lập tức hai người nhanh chóng đổi đề tài, đơn giản chỉ nói chút chuyện vặt vãnh lòng vòng của đám phu nhân Nam Đô, thỉnh thoảng cũng nói chút chuyện mới mẻ trong triều, lại kéo đến dư nghiệt của Chu Xương vân vân. Thời gian bất tri bất giác trôi qua nhanh…
“Trời cũng không còn sớm, điện hạ cũng nên nghỉ ngơi đi, nô tỳ trong nhà còn có việc, liền cáo lui trước.” Tử Hộ quỳ gối trên sạp, quy củ hành đại lễ với Oản Oản rồi lập tức khom người lui ra ngoài.
Dõi theo làn váy yên la thượng hạng biến mất ở cửa đại điện, Oản Oản ngồi một lát, mới đứng lên, chậm rãi đi đến cửa đại điện, dĩ nhiên không còn thấy được bóng dáng Tử Hộ. Khẽ quay đầu, đám cung nữ cùng ma ma trong cung đều đứng cách đó không xa, trong bọn họ không có một ai là mang đến từ phủ hoàng tử. Cũng thế, những bằng hữu và người hầu năm xưa, đều đã đường ai nấy đi, trừ Cát Hoài Nhân cùng với bốn tiểu thái giám kia ra, ngay cả Kim Hạp Ngân Hạp, Tùy Tâm Tùy Ý cũng không ở lại trong cung. Sau khi Kim Hạp Ngân Hạp lên làm thị vệ, cưới con gái nhà môn đăng hộ đối, Tùy Tâm Tùy Ý đi theo bên người Tình Khuynh, lại không thể tùy tiện vào hậu cung gặp nàng, cuộc sống ngày sau của mọi người luôn khác nhau.
Không biết sao, một loại cảm xúc tên là tịch mịch, lặng lẽ quét qua Oản Oản.
“Sao nàng biết chúng ta trở về lúc này?”
Oản Oản thấy ánh mặt trời có hơi chói mắt, giơ mu bàn tay hơi che lại mắt.
“Nói cho nàng hay, tiểu tử này lá gan quá lớn, cư nhiên dám mang theo thị vệ chạy tới nhà thúc thúc nàng, còn cùng chơi đùa với đệ đệ nàng hết cả buổi trưa, làm ảnh hưởng người khác đọc sách, ta đã nói thằng bé này mà không quản kỹ, càng lớn càng phá phách…”
“Đâu có đâu, a nương, mẹ đừng nghe a đa, con rất là ngoan, tiểu cữu cữu rất thích con a!”
Oản Oản buông cánh tay xuống, bắt gặp hai bóng người một lớn một nhỏ cách đó không xa, không tự chủ lộ ra nụ cười vừa biến mất.
“A, a đa và a đệ đã về!” Đại khái đoán là Tử Hộ đi rồi, Lâu Kiều Lân từ tẩm cung của mình đi tới, lại bắt gặp hai người đang ở trên bậc thang.
“A nương, mẹ biết không, trên đường về con gặp cữu bà bà rồi, con chuẩn bị sẽ chán ghét bà!!!”
Oản Oản rảo bước đến nghênh đón, sờ sờ đầu con nhỏ, lại nắm tay Tình Khuynh, Lâu Kiều Lân đứng cạnh nàng thấy vậy cũng đi lên nắm tay đệ đệ.
Oản Oản và Tình Khuynh nhìn thấy, nhìn nhau cười, nồng tình trong ánh mắt vẫn tương tự như thế.
Trong một khắc bước vào tẩm cung, Oản Oản bỗng quay đầu nhìn về phía chân trời nhuộm ráng đỏ, thản nhiên nở nụ cười, như hiện tại là tốt rồi, chỉ cần còn có bọn họ…
***
Tác giả có lời muốn nói: Nhụy rất muốn miêu tả tình cảnh cùng chung hoạn nạn, cùng với tình nghĩa mặc dù không sóng to gió lớn nhưng lại cuồn cuộn không dứt, bất luận thế giới biến thành thế nào, chỉ cần có thể nắm chặt tay người…
HOÀN