• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ở trong lòng hắn, ta vĩnh viễn đều xếp sau cùng...” Tình Khuynh cọ cọ lên cổ Oản Oản, khép hờ mắt nói: “Dù sao hắn cho rằng, ta vẫn luôn sẽ ở tại chỗ chờ hắn, không phải sao?”

“Tình Khuynh?” Cảm nhận được cảm xúc không giống như Tình Khuynh, thoát khỏi nỗi tức giận sinh ra khi vừa mới biết được tình cảnh lúng túng của mình, Oản Oản nhịn không được mềm giọng, giải thích thay Dịch Ngạn Chi: “Có lẽ hắn cho rằng, lỡ như kế hoạch của các ngươi có sơ xuất, ta liền chết rồi, ngươi xem không phải Hồng Chúc đã chết sao?”

“Không, tình cảm chân chính, là sẽ không tồn tại may mắn.” Vươn tay ôm thắt lưng Oản Oản, Tình Khuynh mơ hồ nói: “Huống chi, ta sẽ không để ngươi chết.”

Oản Oản ở cách gần, cũng nghe rõ ràng, môi giật giật, lại không biết khuyên gì nữa.

“Ta sẽ không chờ đợi hắn nữa.” Tình Khuynh nhắm mắt lại, cuối cùng nói.

Có lẽ thật sự muốn buông tay, hay có lẽ đem nỗi đau vùi sâu vào đáy lòng, bệnh của Tình Khuynh dần dần khỏi hẳn, tuy rằng vẫn chưa thể ra ngoài tiếp khách, nhưng mỗi ngày ra cửa đi dạo một chút, cùng bằng hữu tâm sự trong vườn vẫn là có thể. Xuân Thiều hiển nhiên là khách quen trong viện, từ lúc một lần ăn chực một bữa ở đây, hầu như mỗi ngày Xuân Thiều đều đến, Oản Oản biết trù nghệ của mình ở hiện đại căn bản không là gì, nhưng ở nơi chỉ biết nấu đồ luộc như nơi này, món xào dù sao cũng là mới lạ, hơn nữa Oản Oản phối hợp chay mặn trộn lẫn, so sánh với trước đây chỉ có thịt cá, càng lấy được lòng của Xuân Thiều.

“Nghe nói tháng sau lang quân sẽ đi.” Uống nước trà táo đỏ mật ong Oản Oản ngâm, Xuân Thiều ngồi trên sạp, thỏa mãn chu miệng lên.

“Tháng sau? Không phải là sắp bước qua năm mới sao?” Tình Khuynh kinh ngạc, kỳ quái hỏi.

“Đúng vậy, cho nên lang quân nói, chờ hắn đi rồi, liền đóng cửa viên, để chúng ta ăn mừng năm mới vui vẻ, chờ hắn trở về, mới mở viên lại.” Xuân Thiều hì hì cười, nghiêng đầu rất đắc ý, thế là không có ai quản hắn rồi.

“Ngươi a, vẫn nên lo học cho tốt đi, bằng không chờ lang quân trở về, chỉ có mỗi ngươi là phải bị.” Tình Khuynh gõ thẻ tre lên đầu Xuân Thiều một cái, nhịn cười nhắc nhở nói.

“Cũng không có gì hay mà học, trừ bỏ đánh đàn, cái khác... đệ đều không thích.” Xuân Thiều quệt miệng, nhỏ giọng thì thầm nói.

Tình Khuynh buông thẻ tre, thương tiếc vuốt đầu hắn, Oản Oản bèn quay lưng lại, lấy điểm tâm từ trong hộp thức ăn ra đặt lên bàn. Bọn hắn đều hiểu rõ ý của Xuân Thiều, họ cũng đồng dạng được dạy loại giáo dục này, nhưng bọn hắn càng đồng dạng là thân bất do kỷ.

Đông lang quân phải ra ngoài, liền thật sự bắt đầu chuẩn bị, hơn nữa hình như còn có chút sốt ruột, ngay cả hành lý cũng không chuẩn bị bao nhiêu, chỉ mang theo lương khô cần thiết, quần áo, còn có chút công cụ sưởi ấm linh tinh. Tùy tùng đi theo hầu hạ, là hai tùy thị thường bên cạnh hắn, còn có một tiểu đồng, lại mang theo một phu xe. Đám người Tình Khuynh khuyên hắn mang theo nhiều hộ vệ, lại bị hắn lấy lý do làm chậm hành trình mà từ chối, đành vậy, mọi người chỉ có thể nhìn hắn hành lý đơn giản, xe ngựa nhẹ nhàng, trong một buổi sáng sớm rét lạnh, ra khỏi Hưởng Quân Viên, lại bắt đầu từ ngày đó, Hưởng Quân Viên liền treo bảng tạm ngừng kinh doanh.

“Được rồi, lang quân đi rồi, ngươi có muốn đi chơi không?” sau khi Tình Khuynh cùng Oản Oản tiễn Đông lang quân, một đường tản bộ về, thêm vài phần thích ý.

“Không muốn.” đối với đi ra ngoài nàng không có một chút hứng thú, lần trước ra ngoài, đã trở thành bóng ma chôn trong lòng nàng, thời tiết lạnh như vậy, còn không bằng ở trong phòng, đọc sách cũng tốt, vẽ tranh cũng được.

“Ngươi thực không giống một đứa bé.” Tình Khuynh vuốt hạt ngọc trai trên vành tai Oản Oản, cười ái muội.

“Đứa bé nên thích đi ra ngoài chịu lạnh sao? Ta còn chưa có tật xấu đó.” Oản Oản mặc kệ hắn, thiếu niên này khoảng thời gian trước còn khốn khổ vì tình, bệnh ủ rũ ỉu xìu, hai ngày nay cư nhiên lại giống như sống lại, khóe mắt ẩn mê hoặc, phóng điện ra tứ phía, bộ dáng phong tình vạn chủng, khiến đám Thanh quan nhân trong Thị Thanh viện hết hồn đến thất điên bát đảo, mặt đều đỏ đến cổ.

“Vậy, chúng ta đi chuẩn bị mừng năm mới đi.” Ánh mắt Tình Khuynh sáng lên, hình như nghĩ ra một đề nghị tốt.

“Không có tí sức lực nào.” Oản Oản lắc lắc đầu, kiếp trước nàng làm nhân tình, đều một mình mừng năm mới, xem tiết mục cuối năm, xem pháo hoa bên ngoài, ăn một chén sủi cảo đông lạnh, liền coi như là mừng năm mới.

“Rất vui đó, ngươi biết cắt song cửa sổ không?” Tình Khuynh vỗ tay một cái, hưng phấn nói, sau lại nghĩ tới Oản Oản từng là thiên kim phủ tướng quân, liền vội nói: “Chúng ta cũng có thể tìm đại thẩm ở viện khác nhờ hỗ trợ.”

“Biết một chút.” Oản Oản nhìn ánh mắt e dè của hắn, trong lòng vốn từ chối lại buông xuống. Nàng đã từng cắt song cửa sổ, một trong những kiếp trước, nàng đã từng là con gái riêng của Hoàng đế, trước khi được nhận về, nàng và mẹ ở tại một tòa nhà nhỏ trong nhiều năm, tết âm lịch hàng năm, các nàng đều cắt song cửa sổ, mẹ nàng nói, cha nàng thích nhất là song cửa sổ bà cắt, cho nên chỉ cần mỗi năm bà đều cắt, người kia sẽ trở lại.

Chẳng qua, người kia quả thật có đến, nhưng mẹ nàng cuối cùng lại không chờ được.

“Đến lúc đó chúng ta cùng nhau ăn lẩu đi.” Tình Khuynh chú ý tới cảm xúc chuyển biến của Oản Oản, làm bộ nhất thời hăng hái hô một câu.

“Được, đến lúc đó ta sẽ hầm canh xương làm nước lẩu.” Oản Oản lấy lại tinh thần, cười gật gật đầu, lẩu ở nơi này chỉ dùng rất ít gia vị, cơ bản phải dựa vào nước canh để tươi ngon hơn, nhiều nhất là kết hợp với đậu tương mà đại thúc gác cổng tự tay làm, nhưng ngược lại, thịt ở nơi này rất tươi mới, bất luận gà vịt cá đều là ăn lương thực hoặc ăn cỏ dại mà lớn lên, hoàn toàn không chứa chất kích thích sinh trưởng gì đó, chất thịt nhẵn nhụi, mang theo vị thơm nức tự nhiên, ngẫm lại mà thèm.

“Đến lúc đó gọi Xuân Thiều, Mặc Thiển, cả Trục Yên đến, chúng ta cùng ăn.” Tình Khuynh tính toán miệng ăn, vẻ mặt khát khao.

“Được, cũng phụng bồi hết các ngươi.” Oản Oản tức giận cười nói, nhiều người như vậy, phải chuẩn bị nhiều nguyên liệu nấu a.

“Oản Oản...” Tình Khuynh chợt nắm tay Oản Oản.

“Chuyện gì?” tay Oản Oản ấm áp, đã bị hắn nắm riết quen, cũng lười rút ra.

“Ta và lang quân đem kế ước bán thân của ngươi đến rồi.” Tình Khuynh nắm tay Oản Oản, nhìn về phía trước.

“Ờ!” Oản Oản không hiểu ý này, dù sao nàng bị bán vào, khế ước bán mình ở trong tay ai, nàng cũng không quan tâm nhiều.

“Về sau, mỗi năm đều ở cùng nhau đi.” Tình Khuynh nhìn ra bên ngoài hành lang gấp khúc, bỗng nhiên nghiêm túc nói.

Oản Oản không trả lời, nàng không biết nên hứa hẹn thế nào, vẫn chưa có tin tức của thúc thúc, nếu thật sự có tin tức của thúc thúc, nàng thật sẽ không chút do dự đi theo sao? Oản Oản nghiêng mặt, ngẩng đầu nhìn nam tử bên cạnh, mặt như hoa đào, so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn, chỉ cần chớp mắt vài cái có thể dụ được một đám bất luận nam nữ, trong lòng hắn chỉ có thể chứa một người nam nhân... Oản Oản lại một lần nữa do dự...

“Oản Oản, ngươi xem!” Tình Khuynh bên cạnh đột nhiên kêu một tiếng, chỉ ra bên ngoài hành lang, kích động nói: “Xem kìa, tuyết rơi!”

Oản Oản nhìn theo tay hắn, quả thực, bên ngoài hành lang gấp khúc, từng bông tuyết trắng giống như lông ngỗng, bồng bềnh phiêu lãng, dạo chơi khắp nơi, chỉ chốc lát sau, bất luận phòng ốc, vườn tược, đều như phủ một chiếc áo khoác tuyết trắng mỏng manh, băng lãnh nhưng trong sạch, phiêu đãng không lưu tâm, Oản Oản nhớ Tình Khuynh từng nói, nàng rất đẹp, xinh đẹp như một bông tuyết trắng.

Chuẩn bị mừng năm mới đối với Oản Oản mà nói, vẫn rất vui vẻ, đặc biệt bên người có hai đứa nhỏ nhìn như hỗ trợ, kỳ thực là thêm phiền, Kim Hạp Ngân Hạp tuổi lớn hơn một chút, cũng biết nhiều việc hơn, giúp Oản Oản không ít việc, điều kiện của họ có hạn, cũng không làm nhiều món đặc biệt. Nhưng dựa theo thông lệ của Thần quốc, ở tiệc mừng năm mới là không thể thiếu thịt phơi khô còn có màn thầu.

Thần quốc là quốc gia ở phía bắc, có thành thị cũng có đồng cỏ, ưu thế lớn nhất đó là có rất nhiều quặng mỏ, cùng với chiến mã to lớn. Người nước Thần và người Hồ ở sát gần, hai bên giao dịch lui tới, cũng dẫn tới việc chiến mã lai giống rất nhiều, vì thế “khôn sống mống chết”, chiến mã của Thần quốc càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng tốt, tuy rằng điều kiện địa lý cũng không hậu đãi, nhưng quân đội lớn mạnh, buôn bán thịnh vượng, đây cũng là nguyên nhân trọng yếu vì sao Thần quốc có thể đánh bại Khởi quốc vật chất dư thừa, lại trọng văn khinh võ.

“Thì ra ngươi thật sự biết cắt song cửa sổ a.” Tình Khuynh nhìn Oản Oản cầm tấm lụa màu đỏ tươi, cứ như vậy ở trong tay thoăn thoắt xoay vài cái, liền cắt được một cái có hình “niên niên hữu ngư” (mỗi năm đều có cá), thật đa dạng mới mẻ, còn trông rất thật hơn trước đây.

“Biết chứ, chỉ không biết nhiều mà thôi.” Oản Oản cắn răng nói, nàng quên khuấy đi mất, thời đại này, hiện nay chỉ có giới thượng lưu quý tộc mới sử dụng giấy, song cửa sổ ở nơi này chính là mở đầu cho song cửa sổ đời sau, vật liệu bình thường sử dụng là thuộc da và tơ lụa, dùng một cây kéo bằng đồng hoặc dao khắc mà thao tác, quả thực là muốn nàng chết sớm mà, biết vậy thà không đồng ý cho rồi.

“A... Oản Oản...” Tình Khuynh thấy Oản Oản buông kéo, liền sáp tới.

“Chuyện gì?” Oản Oản nhìn con cá trong tay, thật tình cũng không vừa lòng lắm.

“Sắp sang năm mới, chúc ngươi năm mới vui vẻ.”

Oản Oản cảm thấy trên cổ chợt lạnh, cúi đầu liền thấy là một ngọc bài.

“Đây là cái gì?” Oản Oản cầm lấy ngọc bài, trên mặt có khắc một chữ rất phức tạp, hình như là “Khanh”.

“Là lúc ta bị bán đến nơi này, trên người chỉ mang duy nhất vật đó, trên mặt là chữ ‘Khanh’, cho nên lang quân ở nhà trước kia, liền đặt tên ta là Tình Khuynh.” Tình Khuynh đeo cho Oản Oản xong, lại vươn tay vuốt lên miếng ngọc bài kia, hoài niệm nói.

“Trước đây ngươi tên là gì, còn nhớ rõ không?” Oản Oản nhìn miếng ngọc, nhịn không được hỏi, trên người có thể mang theo loại ngọc tốt như vậy, vậy trước đây gia thế của hắn hẳn là không tệ.

“Không nhớ rõ, năm tuổi ta bị bán vào, lúc đến Hưởng Quân Viên đã là mười tuổi, lại nói, ta là bị quan bán, không chuộc được.” Tình Khuynh lắc đầu, buông ngọc ra, lại sờ sờ đầu Oản Oản.

“Thực khéo, ta cũng là quan bán.” Oản Oản chợt cong mi, tự giễu cười nói.

“Ừ, chúng ta đều là không chuộc được.” Tình Khuynh cũng vui vẻ, tì trán mình lên trán Oản Oản, Oản Oản bỗng nhiên cảm thấy mặt có chút nóng.

“Nhưng ngọc này ta không thể nhận được...” Oản Oản đưa tay định tháo xuống, đây là vật chứng minh thân phận của Tình Khuynh, nàng không thể giữ, lỡ như ngày nào đó làm rớt, nàng hối hận cũng không kịp.

“Không sao, cứ xem như ta nhờ ngươi giữ giùm.” Tình Khuynh đè lại tay Oản Oản, nháy mắt mấy cái với nàng.

Oản Oản còn muốn nói tiếp, lại nghe bên ngoài Kim Hạp thở hổn hển chạy vào.

“Không xong, không xong! Xảy ra chuyện lớn rồi.” Kim Hạp dùng tay áo lau mồ hôi, liên miệng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK