“Oa... Oa...”
Tình Khuynh tỉnh lại trong một bầu âm thanh khóc rống, hắn cảm thấy mình đã ngủ rất lâu rồi, có thể là một thời gian trước bởi vì càng đến Nam Đô, hắn càng nóng lòng, học hành đủ thứ lại càng nhiều, cũng có thể là vì Oản Oản sắp lâm bồn, hắn nôn nóng sợ hãi, nên đêm không thể ngủ an giấc. Tóm lại, lúc hắn mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối đen rồi.
Xốc tấm chăn gấm trên người lên, Tình Khuynh quay đầu nhìn về phía sạp, có hai nam tử không biết đã quỳ bao lâu.
“Nói đi.” Tình Khuynh muốn nổi giận, lại cảm thấy có chút vô lực, qua cơn xúc động mạnh mẽ kia, trong lòng hắn cũng đã trầm xuống, hiện tại hắn không muốn truy cứu cái gì, hắn chỉ muốn biết Oản Oản như thế nào.
Hai người dưới sạp, thân mình chợt thẳng tắp lên, Nghiêm Chính nhắm mắt cắn răng nghiêm túc nói: “Phu nhân hết thảy đều mạnh khỏe, vừa mới sinh hạ một vương tử.”
Tình Khuynh tâm tình liền chợt kích động, đứng dậy nói: “Phu nhân không sao chứ?”
Nghiêm Chính thầm thở phào một hơi, thấy Tình Khuynh như thế là sẽ không phạt nặng rồi, miệng lại tiếp tục nói: “Mẫu tử bình an, bà đỡ báo lại, nói là cực kỳ thuận lợi.”
“Như vậy, thưởng! Ta muốn thông báo cho tất cả mọi người trong phủ biết, đây chính là báu vật trong lòng ta!” Dứt lời, Tình Khuynh chợt cảm thấy hào khí ngất trời, hắn có con trai, hắn có hậu rồi, ngày sau tất cả những gì hắn làm đều đã có người kế thừa rồi. Hắn không còn là một người đơn độc nữa, hắn cũng không còn là một cô nhi bơ vơ chui rúc trong tiểu quan quán chờ đợi người khác lâm hạnh nữa. Hắn là một đại hoàng tử, hắn hiện nay có thê có tử, cho dù tương lai có khó khăn hơn nữa, hắn cũng sẽ không sợ hãi.
“Dạ!” hai người quỳ bên dưới trong lòng biết rõ ràng, đây mới chân chính là đứa con trai đầu tiên của điện hạ.
Căn dặn hai người họ xong, Tình Khuynh lại đứng ngồi không yên, bảo Nghiêm Chính đuổi hết người bên ngoài đi, mình thì len lén như ăn trộm chuồn vào phòng sinh bên cạnh, vừa vặn bà đỡ cũng không có ở trong phòng, chỉ có Tử Hộ đang chăm sóc Oản Oản và đứa bé, còn vài nha đầu khác hẳn đã đi chuẩn bị cơm nước quần áo cho Oản Oản rồi.
Oản Oản cảm thấy mình giống như mới vừa chết qua vậy, nàng chưa từng nghĩ tới sinh con lại đau như vậy. Trước lúc sinh, vì đứa bé nhập bồn, xương chậu tách ra, đau muốn khóc. Thật không nghĩ đến, lúc sinh con, đau đến mức không khóc nổi, hận không thể chết đi cho khỏe, đỡ phải sống sờ sờ chịu cơn tra tấn này. Một cơn sóng đau nhức kia cùng với trong bụng khó chịu, càng ngày càng dày đặc, khiến nàng gần như không thể thở nổi, cuối cùng đến lúc miệng cũng toàn bộ khai mở, trong cơn đau bụng từng cơn, cảm giác chợt xé rách như đến chết lặng là lúc đứa bé ra đời.
Nhưng mà, cũng may hết thảy đều đã trôi qua. Oản Oản ngẩng đầu nhìn đứa bé trong tay Tử Hộ, tóc vừa đen lại dày, còn có hơi quăn, lúc này hai mắt nhắm nghiền, làn da ửng đỏ, nhỏ nhắn đến mức làm cho người ta thương tiếc, quả thật là khiến người yêu thương từ trong xương cốt, thống khổ đau đớn gì đều đã quên mất.
“Oản Oản, nàng sao rồi?” Không kịp nhìn đứa bé, Tình Khuynh vọt tới bên người Oản Oản, cầm chặt tay Oản Oản, vội vàng giải thích nói: “Buổi chiều ta vốn định tiến vào, lại bị tiểu tử Nghiêm Chính kia đánh bất tỉnh, nàng đừng giận ta... Ta...”
Oản Oản nhìn bộ dáng sốt ruột của hắn có chút buồn cười, vẫn là mỹ nhân dung mạo diễm lệ kia, lúc này thế mà lại giống y như đám nam nhân bình thường, kích động nói năng lộn xộn. Mệt mỏi vươn cánh tay, dùng ngón tay hơi lạnh để lên bờ môi của hắn, khẽ cười nói: “Chàng vốn không nên đến, nơi này là huyết phòng, huống chi hiện nay chưa yên ổn, lại để người nhìn thấy chàng không phải bị thương nặng, trở về nên ăn nói thế nào?”
Tình Khuynh dần rũ hai vai xuống, cong người đem mặt dán tại trên tay Oản Oản, thở dài nói: “Nhưng ta không muốn vắng mặt ở lúc nàng thống khổ nhất, chúng ta cũng đã nói rồi, bất luận như thế nào, đều phải ở cùng nhau. Nếu ta không làm được, thì làm sao yêu cầu ở nàng được?”
Cánh tay còn lại của Oản Oản run run, sờ lên mái tóc Tình Khuynh. Hắn luôn như vậy, tư duy của hắn vĩnh viễn khác hẳn người nơi này. Hắn không có cảm giác nam nữ khác nhau, chỉ cần hắn yêu, thì sẽ nỗ lực nắm trong tay, hắn cũng sẽ không chỉ đòi mà không hồi báo. Hắn cảm thấy bọn họ bình đẳng, hắn yêu cầu nàng lúc nào cũng ở bên cạnh hắn, như vậy lúc nàng đau đớn thống khổ, hắn cũng nên ở bên cạnh nàng. Suy nghĩ chỉ đơn giản như vậy mà thôi, lại khiến trái tim tang thương khổ muộn của Oản Oản cảm nhận được ấm áp.
Mắt thấy Oản Oản sắp khóc, Tử Hộ vội ôm đứa bé đi tới, cười xen vào cắt ngang nói: “Điện hạ mau nhìn xem tiểu vương tử, bộ dạng rất đáng yêu đấy.”
Tình Khuynh trong lòng thu lại một chút bất an, ngẩng đầu, nhìn đứa bé trong tã lót: đỏ hỏn, nho nhỏ, làn da có hơi nhăn, lông mi thật dài cong cong thật giống mình, lúc này còn đang say ngủ, hồn nhiên làm người ta mềm lòng. Đây... thật sự là đứa con của hắn...
“Choáng váng sao?” Oản Oản đẩy Tình Khuynh một phen, buồn cười nói.
Tình Khuynh hai má ửng đỏ lại nhìn đứa bé vài lần, lúc này mới luyến tiếc dời tầm mắt, lòng tràn đầy ngọt ngào nói: “Ta không ngờ được, sẽ có đứa con đáng yêu như vậy.”
Oản Oản có thể hiểu được tâm tình của hắn, bọn họ đều xuất ra từ phố Hoa, loại thuốc kia thoạt nhìn có thể làm cho thân thể mị hoặc, thế mà không tổn hại đến sức khỏe bọn họ, cũng dồng dạng không khiến họ tuyệt hậu. Oản Oản vốn muốn báo cho Tình Khuynh biết tin nàng có khả năng còn có thể sinh con nữa, lại sợ bỏ phí một hồi vui mừng, bèn không nói gì thêm, chỉ chờ sau này lại cho hắn một lần kinh hỉ nữa.
“Oản Oản, ta nhất định sẽ cho con thứ tốt nhất, ta nhất định sẽ không để con chịu khổ.” Tình Khuynh kích động nắm tay Oản Oản, như thề mà nói.
Oản Oản nhìn thẳng vào mắt hắn, cười gật đầu nói: “Chỉ là đừng làm hư con quá, ta cũng không thích đứa bé quần là áo lượt đâu.”
Bảo thứ phu nhân của Duệ An hoàng tử sinh một đứa bé trai, mặc dù tắm ba ngày và đầy tháng, vì bị thương nên hắn cũng không lộ diện. Nhưng ai cũng biết, hắn đối với đứa con này cực kỳ yêu thương, chẳng những toàn phủ đều được tăng thêm ba tháng tiền lương, còn sai người ra roi thúc ngựa, chạy đến chùa Thương Tế Quan ở Nam Đô, cầu Tam Trinh đạo nhân được tấm bùa Tam Toàn Phù cho tiểu vương tử, phù hộ tiểu vương tử cả đời phúc - lộc - thọ đầy đủ, vô bệnh vô tai.
Tin tức vừa lan ra, Nam Đô một mảnh xôn xao, phải biết rằng bùa Tam Toàn của Tam Trinh đạo nhân không dễ cầu như vậy, ngoại trừ người hoàng gia may mắn cầu được, cũng chỉ có các con trai trưởng của đại thế gia mới có tư cách có được, mà bình thường người có được, cơ hồ đều là đương gia của đời kế tiếp (người kế thừa chân chính). Cho nên Duệ An hoàng tử vì một thứ tử mà cầu bùa, còn là thứ tử có mẹ đẻ thân phận thấp kém, khiến tất cả mọi người đều chấn động, càng khiến cho Vương thị bị cấm túc, ở trong xe ngựa đi theo đập đổ rơi vỡ đầy mảnh gốm sứ. Nhưng, điều càng khiến mọi người không ngờ tới là, không bao lâu sau khi Tình Khuynh cầu bùa, trong hoàng cung ở Nam Đô đã ban thưởng một xe châu báu, chắc là quà mừng tiểu vương tử đầy tháng. Trong lúc nhất thời, mọi người đều đem ánh mắt phóng đến Oản Oản cùng đứa con trai mới được một tháng của nàng. Một nữ nhân có thân phận không đáng là gì, lại giành được sủng ái của hoàng tử ‘túi rơm’*, chuyện này khiến cho người không khỏi chú ý.
(* túi rơm: tiếng lóng, ý chỉ người ngu dốt, không làm được trò trống gì)
“Hồi chủ thượng, toàn bộ phủ hoàng tử đã tu sửa xong.” Chu Đại lang hôm nay vừa mới về đến, bên người còn mang theo Kim Hạp, hiện nay hai người Kim Hạp Ngân Hạp đang đi theo bên cạnh Chu Đại lang và Nghiêm Chính để học tập.
“Thánh nhân nói thế nào?” Tình Khuynh tự tay bóc một củ khoai nướng cho Oản Oản như không có xương ở bên cạnh, từ lúc nàng sinh con xong, nhan sắc càng trở nên mặn mà xinh đẹp hơn, trong sóng mắt lơ đãng lênh đênh kia, tinh xảo mang theo yêu dị, lại còn như bông tuyết trắng mùa đông, thấm sâu vào trong lòng hắn.
Bởi vì có nữ quyến ở đây, Chu Đại lang không dám ngẩng đầu, chỉ có thể đem tầm mắt đặt lên nền gạch xanh, đáp lời: “Hoàng hậu điện hạ có ý muốn chủ thượng vào cung.”
“Bà ta nghĩ đến thật hay.” Tình Khuynh cười lạnh nói: “Không cần để ý, Thánh nhân sẽ không để ta tiến cung đâu.”
Oản Oản cắn ngụm khoai lang ngọt ngào, thầm giễu Hoàng đế Khởi quốc ngu muội, lúc trước bị Hoàng hậu xúi giục nạp không ít nữ nhân, còn bị người điều khiển xúi giục hại chết Hiền phu nhân – mẹ đẻ Tình Khuynh. Hiện nay Hoàng hậu nhan sắc suy tàn, Hoàng đế chẳng những không bảo hộ được con trai trưởng của mình, còn phải sợ hãi nhìn sắc mặt Thừa tướng. Hiện nay lại bị đám nữ nhân kia điều khiển xúi giục, họng súng nhắm ngay Hoàng hậu cùng Thừa tướng. Cục diện triều chính hỗn loạn như thế, tuy rằng tai hại với triều đình, nhưng đối với Tình Khuynh mà nói, là tạo một cơ hội tốt để ẩn núp.
Chờ Chu Đại lang đi ra ngoài, Oản Oản thấy Tình Khuynh vẫn còn có chút ngây người, liền với tay qua nắm lấy tay hắn nói: “Đừng gấp gáp, từ từ rồi sẽ đến.”
Tình Khuynh quay đầu cười cười với nàng, trịnh trọng nói: “Ta sẽ không giống ông ta, ta nhất định có thể bảo hộ con trai chúng ta.”
Trái tim Oản Oản ấm áp, nghiêng người vòng qua bàn nhỏ, ôm lấy hai vai Tình Khuynh, nép sát vào hắn nói: “Ta biết, ta tin tưởng chàng.”
Tình Khuynh xoay người, một tay ôm lấy Oản Oản nhốt vào trong lòng mình, tìm lấy cánh môi ấm áp, dán tới, có vẻ hơi vội vàng.
Oản Oản từ lâu đã là người lão luyện trong việc này, khẽ hơi ngửa đầu, hôn trả lại nam tử đã đỏ mặt này. Bọn họ đều từng được huấn luyện, chỉ là hắn đều đối đãi với khách nhân là nam tử. Đối mặt nữ nhân, Tình Khuynh rõ ràng vụng về hơn nhiều, chỉ dùng cái lưỡi thơm tho kia lấy lòng đùa nghịch, mút vào lặp lại nhiều lần, muốn khơi mào hứng thú của Oản Oản. Từ lúc Oản Oản mang thai tới nay, hắn vẫn luôn sợ đứa bé gặp chuyện không may, cho nên vẫn chưa chạm qua nàng. Mà trước khi biết được Oản Oản mang thai, số lần bọn họ âu yếm cũng cực ít. Cứ như thế gần hơn một năm, bảo hắn làm sao kiềm nén nổi nữa chứ?
Oản Oản cười khanh khách, nửa đẩy Tình Khuynh ra, dùng ngón tay vuốt lên gò má diễm hồng của hắn. Vẫn là đôi con ngươi như ánh sao kia, lại dập dờn nét dịu dàng vô hạn. Nàng yêu nam nhân này, dựa vào trực giác của nàng, nàng cũng biết nam nhân này cũng yêu nàng. Mà sau chuyện Dịch Ngạn Chi, Tình Khuynh vốn có tính thích sạch sẽ, hắn không thể lại một lần nữa chấp nhận bất kỳ kẻ nào trừ Oản Oản ra, bất luận và nam nhân hay là nữ nhân. Điểm ấy đúng là điều Oản Oản cần.
“Oản Oản...” Tình Khuynh thấy bụng dưới vô cùng nóng, khóe mắt không tự chủ liền lộ ra một loại mị thái trời sinh, cánh môi thơm khẽ nhếch lên, phả ra mùi hương thoang thoảng, mái tóc nửa xõa ra, dừng trên một mảnh trên vùng ngực Oản Oản.
Oản Oản thầm than nam nhân này trời sinh mị cốt (quyến rũ từ trong xương), nếu thật sự rơi vào trong mắt nam sắc, không chừng làm sao chiêu được người đây. Trong lòng thầm nghĩ, tay thì lại không ngừng, theo gò má sờ xuống cổ áo hắn, hôm nay hắn mặc một bộ thâm y chéo cổ, bị nàng lôi kéo có chút nới lỏng ra, trung đan màu trắng bên trong như ẩn như hiện, như cám dỗ nàng.
Thấy bộ dáng Oản Oản không tập trung, Tình Khuynh trong lòng cười khổ, hắn thật sự đã không kiềm chế được nữa, đưa tay kéo áo khoác Oản Oản, lộ ra chiếc váy thắt ngang ngực màu hồng cánh sen, càng làm nổi lên bầu ngực nở nang vì sinh con kia, cực kỳ mê người.
Oản Oản thấy hắn ánh mắt đăm đăm, cố ý liếm liếm môi, vươn lên cắn một cái lên hầu kết Tình Khuynh, tay phải lại kéo mở đai lưng hắn, vì thế, quần áo đều buông lỏng mở ra, tán loạn rơi đầy trên sạp