Mục lục
Lạc Vương Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ads     “Phương Mặc lúc này đến Lạc vương phủ làm gì?” Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê nhìn nhau liếc mắt một cái, cảm thấy khó hiểu: “Phương Mặc một mình tiến đến hay là…” đến cùng người khác.

“Bẩm vương gia, Phương minh chủ là một mình đến vương phủ”.

Nam Cung Quyết mâu quang hơi trầm xuống: “Mời hắn đến Khê viên”.

Nam Cung Quyết sau khi trở về Khê viên, ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, liền không muốn đi đến đại sảnh gặp Phương Mặc, mời Phương Mặc đến ngoại thất Khê viên, nói xong mọi chuyện, lập tức phái người đưa hắn ta đi, miễn cho lại trì hoãn thời gian của hắn ở bên cạnh Mộng Khê.

Lạc Mộng Khê từ trong tay Nam Cung Quyết đoạt lại quần yếm còn chưa làm xong, tiếp tục làm: “Phương Mặc đến đây, mau ra ngoại thất gặp hắn đi.”

“Mộng Khê, nàng từ khi nào thì học làm y phục?” Vừa rồi Nam Cung Quyết cần quần yếm trong tay, thấy châm pháp không đều nhau thì biết Lạc Mộng Khê chỉ mới học châm tuyến không lâu mà thôi…

“Là mấy ngày gần đây, cùng Băng Lam học”. Lạc Mộng Khê trong lúc vô tình biết được, ở thời đại này mẫu thân đều tự mình làm quần áo cho tiểu hài tử, cho nên nàng cũng muốn thử xem.

Lạc Mộng Khê là lần đầu tiên dùng châm tuyến may y phục, đường chỉ trên vải có chút méo mó, nghiêng lệch, không đều nhau, may mắn tiểu bảo bảo sang năm mới ra đời, Lạc Mộng Khê cũng có thời gian mấy tháng để học tập.

“Vậy, nàng cũng giúp bổn vương làm một bộ đi”. Nam Cung Quyết đem miệng tiến đến bên tai Lạc Mộng Khê thổi khí, đáy mắt thâm thúy lóe lên ý cười nồng đậm: “Ta muốn mặc quần áo Mộng Khê tự tay làm”.

“Châm pháp của ta còn chưa thành thạo, chàng xem, đường chỉ tất cả đều rất méo mó”. Lạc Mộng Khê đem quần yếm đưa tới trước mặt Nam Cung Quyết.

“Chàng là Lạc vương gia của Thanh Tiêu, nếu mặc y phục có loại châm pháp như thế này đi ra ngoài gặp người ta, còn không bị bá quan văn võ cười đến rụng răng sao…”

Nam Cung Quyết đang muốn phản bác, thanh âm bẩm báo của thị vệ đã vang lên ngoài cửa: “Khởi bẩm vương gia, vương phi, Phương minh chủ đến”.

“Ra ngoại thất tiếp khách đi”. Lạc Mộng Khê đem Nam Cung Quyết còn đang dán lấy nàng, nghe được khách nhân đến cằm vẫn còn đặt trên vai nàng đẩy ra phía ngoại thất: “Tiếp đón khách nhân”.

“Lạc vương gia”

“Phương minh chủ”.

“không biết Phương minh chủ đêm khuya đến thăm là có việc gì?” Nội thất cùng ngoại thất cách nhau một tấm màn trúc, Lạc Mộng Khê ngồi bên trong nội thất cho nên Phương Mặc không nhìn thấy được Mộng Khê ngồi bên trong.

“Là như vậy, Phương mỗ cùng Lam giáo chủ tình đầu ý hợp, ngày hai sáu này sẽ thành hôn, đây là thiếp mời, ngày đại hôn, mời Lạc vương gia và Lạc vương phi cùng nhau tới…”

Trong nội thất, đang nghiên cứu châm pháp Lạc Mộng Khê nghe được lời Phương Mặc nói, đột nhiên buông xuống y phục trong tay, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hơi trầm xuống.

Phương Mặc cùng Lam Linh Nhi thành thân, cũng chính là danh môn chính phái cùng tà giáo kết hợp, đây là có chuyện gì?

“Đại hôn của Phương minh chủ cùng Lam giáo chủ, bổn vương và vương phi nhất định sẽ đến”. Nam Cung Quyết nói: “Bổn vương chúc mừng Phương minh chủ cùng Lam giáo chủ trước, đến lúc đó, bổn vương nhất định sẽ đưa phần đại lễ đến cho hai vị”.

Hai chữ đại lễ Nam Cung Quyết tăng thêm giọng điệu, ánh mắt thâm thúy lóe ra ý cười bí hiểm, làm cho người ta đoán không ra đến tột cùng là hắn đang suy nghĩ cái gì.

“Đa tạ Lạc vương gia, Lạc vương gia cùng Lạc vương phi đến là đã cấp Phương mỗ cùng Lam giáo chủ mặt mũi, Phương mỗ không dám lại cầu cái khác”. Phương Mặc lễ phép nói lời cảm tạ: “Thiếp mời đã đưa đến, Phương mỗ không quấy rầy vương gia, vương phi, xin cáo từ”.

“Nhạc quản gia, tiễn Phương minh chủ”. Nam Cung Quyết hướng ra ngoài cửa phân phó, Nhạc Địch từ bên ngoài xuất hiện, khuôn mặt tuấn tú tươi cười, lễ phép hướng Phương Mặc làm tư thế thỉnh: “Phương minh chủ, mời”.

“Nhạc quản gia khách khí…”

“Nhạc quản gia, đây là thiếp mời cho tứ hoàng tử…trời đã khuya, Phương mỗ sẽ không quấy rầy, phiền ngươi chuyển giúp…”

Thanh âm Nhạc Địch cùng Phương Mặc càng ngày càng xa, cho đến khi biến mất không thấy, Nam Cung Quyết mới cầm thiếp mời đi vào nội thất, Lạc Mộng Khê đứng dậy đi đến, vươn tay tiếp nhận thiếp mời trong tay hắn, mở ra xem:

“Phương Mặc cùng Lam Linh Nhi thành thân, cảm giác có chút không thích hợp”.

“không thích hợp chỗ nào?” Nam Cung Quyết tùy ý hỏi.

Lạc Mộng Khê khép lại thiếp mời, lắc lắc đầu, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng hiện lên một tia mê mang: “không thể nói rõ, tóm lại là cảm giác không đúng”.

“Danh môn chính phái cùng tà giáo luôn ở thế đối nghịch, Phương Mặc cùng Lam Linh Nhi kết minh, chỉ sợ là sẽ chọc giận không ít nhân sĩ danh môn chính phái, nay hai người lại muốn thành thân, chỉ sợ thiên hạ này sẽ không còn thái bình”.

Nam Cung Quyết ôm lấy Mộng Khê ngồi vào bên giường: “Phương Mặc cùng Lam Linh Nhi thành thân, hai người chúng ta cũng chỉ là xuất phát từ chỗ cùng bọn họ quen biết, đưa lễ vật cho bọn họ, vì giúp vui mà thôi, về phần bọn họ kết hợp sẽ gây ra hậu quả gì, không ở trong phạm vi lo lắng của chúng ta…”

“Nam Cung Quyết, chẳng lẽ chàng đã quên Phương Mặc cùng Lam Linh Nhi đã quy về dưới trướng Lạc vương phủ sao? Nếu bọn họ gặp chuyện không may, chàng cần phải che trở bọn họ, không thể mặc kệ…”

Nam Cung Quyết là thật sự quên mất chuyện này, hay là ngày đó bị thương quá nặng, không nghe thấy lời hứa hẹn của Phương Mặc cùng Lam Linh Nhi, không đúng a, rõ ràng sau khi bị thương khỏi, Nam Cung Quyết còn ở Lạc vương phủ mở tiệc chiêu đãi đám người Phương Mặc…

“Nam Cung Quyết, không phải là chàng lại có chuyện gì gạt ta?” Nhìn dáng vẻ của hắn, đối với chuyện Phương Mặc cùng Lam Linh Nhi thành thân, một chút hứng thú cũng không có, thông minh như Nam Cung Quyết, không có khả năng không nghĩ ra.

Chuyện hai người kia thành thân, chắc chắn sẽ gây ra oanh động trong chốn giang hồ, những danh môn chính phái xem bọn hắn không vừa mắt ngày đó nhất định có hành động, nói cách khác, ngày bọn họ thành thân, tuyệt đối sẽ không yên tĩnh.

“Mộng Khê, đêm đã khuya, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi, chuyện Phương Mặc và Lam Linh Nhi, ngày mai nói sau”. Nam Cung Quyết chuyển hướng đề tài, đem Lạc Mộng Khê ấn đến trên giường, bản thân cũng nằm xuống.

Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, mùi hoa khương dã thản nhiên quanh quẩn chóp mũi, Nam Cung Quyết đáy lòng đầy thỏa mãn, vùi đầu vào cổ Lạc Mộng Khê, thanh âm có chút mơ hồ không rõ: “Mộng Khê, chúng ta đã lâu không có cùng một chỗ…”

“Ta có thai, chàng phải học cách thiết chế, nếu không đối với cục cưng không tốt”. hiện tại cục giống như tấm khiêng chắn ứng phó Nam Cung Quyết.

Cục cưng, xem ở phân lượng con giúp mẫu thân đối phó cha con, chờ sau khi con ra đời, mẫu thân sẽ hảo hảo yêu thương con.

“Đường lão nói, chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút, cục cưng không có việc gì…”. nói xong, Nam Cung Quyết thân thủ cởi khuy áo Lạc Mộng Khê, lại bị Lạc Mộng Khê né tránh.

“hiện tại cục cưng còn nhỏ, thai nhi không quá ổn định, qua một đoạn thời gian nữa, chờ cục cưng ổn định lại nói sau”.

“Mộng Khê, nàng có cục cưng, liền quên mất ta”. Sớm biết như thế, bổn vương mới sẽ không cho nàng nhanh như vậy đã có thai, còn có xú tiểu tử chưa ra đời kia, nhanh như vậy đã được Mộng Khê nâng niu quý trọng.

Ách, bổn vương như thế nào ngửi thấy mùi hơi chua chua nhỉ, con cũng là đứa nhỏ của bổn vương, nhưng sao giống như nó đang cùng bổn vương tranh Mộng Khê, nếu sau khi nó chào đời, Mộng Khê chẳng phải sẽ giành càng nhiều thời gian trên người con sao…

Bổn vương lúc trước chỉ lo làm cho Mộng Khê mang thai, lại quên sau khi có tiểu gia hỏa này, thời gian Mộng Khê một mình ở chung với bổn vương đã ít nay càng thêm ít.

“Cục cưng còn nhỏ, không hiểu chiếu cố chính mình, cần chúng ta tới chiếu cố, chàng là một người lớn, không cần ta lại đặc biệt chiếu cố đi”.

Huống chi, tiểu bảo bảo là chàng vụng trộm làm ta có, nay ta sẽ chiếu cố bé, cự tuyệt chàng, cho chàng biết cái gì gọi là gieo gió gặt bão.

Lạc Mộng Khê khép hờ mắt, khóe miệng giơ lên, có một loại cảm giác đắc ý không nói nên lời: Nam Cung Quyết, về sau nhìn xem chàng còn dám giấu ta một mình tự chủ trương hay không.

“Lạc Mộng Khê, ta ghen tị ah, nàng chỉ lo cho cục cưng, không để ý tới ta”. Nam Cung Quyết càng đem Lạc Mộng Khê ôm chặt vào trong ngực, bàn tay to làm cho eo nhỏ nhắn của nàng sinh đau.

Quần áo chỉ làm cho tiểu tử kia, nay vì tiểu tử kia khỏe mạnh, cự tuyệt bổn vương, xem ra địa vị tiểu tử kia trong lòng Mộng Khê sớm vượt qua bổn vương rồi.

Chờ tiểu tử kia ra đời, chẳng phải bổn vương trong lòng Mộng Khê càng không có địa vị gì sao, không được, bổn vương không thể để cho tiểu tử kia độc chiếm tâm của Mộng Khê: Xú tiểu tử này, còn chưa sinh ra, liền cùng bổn vương cướp người…

Lạc Mộng Khê bất đắc dĩ mở to mắt, ngẩng đầu nhìn phía trên đỉnh đầu, Nam Cung Quyết đang nổi giận đùng đùng: “Nam Cung Quyết, chuyện Lâm Huyền Sương chàng xử lý như thế nào?”

Nếu không dời đi lực chú ý của Nam Cung Quyết, khẳng định hắn sẽ đem eo nhỏ của nàng cắt đứt.

“Lúc trước ta phân phó thị vệ dụng hình, về phần đến tột cùng thị vệ dụng hình gì, ta thật đúng là không quan tâm”. Nam Cung Quyết không chút để ý, hiển nhiên là sau khi đem Lâm Huyền Sương nhốt vào đại lao xong, thật sự không thèm quan tâm nữa.

“Thị vệ xuống tay nặng nhẹ ta không biết, nhưng không có mệnh lệnh của ta, bọn họ sẽ không giết chết Lâm Huyền Sương, ta tự mình phân phó dụng hình, bọn họ khẳng định sẽ đem lâm Huyền Sương tra tấn không nhẹ, nếu nàng muốn biết tình huống của Lâm Huyền Sương, ngày mai ta sẽ cùng nàng đi đại lao…”

Trước đó bổn vương sẽ phân phó thị vệ làm sạch sẽ đại lao trước, miễn cho tới khi đó Mộng Khê sẽ cảm thấy không khỏe…

ngực truyền đến cảm giác lạnh lẽo, Lạc Mộng Khê cúi đầu nhìn lại, đã thấy nút thắt trên tẩm y của nàng không biết từ khi nào đã bị Nam Cung Quyết mở ra: Vừa rồi rõ ràng là ta muốn dời đi lực chú ý của Nam Cung Quyết, không nghĩ đến cuối cùng, lực chú ý của ta lại bị hắn dời đi…

“Nam Cung Quyết, cục cưng còn nhỏ…” Lạc Mộng Khê vội vàng bắt lấy tay Nam Cung Quyết đang mở ra nút thắt cuối cùng: “hiện tại khỏe mạnh của cục cưng là quan trọng nhất…”

“Đường đại phu hắn nói không có việc gì, liền nhất định không có việc gì, ta sẽ thả chậm động tác”.

một câu cuối cùng, Nam Cung Quyết nói thập phần ái muội, ánh mắt thâm thúy nhiễm đầy tình dục, muốn hắn ngừng lại động tác, là không có khả năng.

“Nhưng là…ngô…” Lạc Mộng Khê lời nói cự tuyệt còn chưa kịp thốt ra, đã bị Nam Cung Quyết gắt gao che lại cái miệng nhỏ nhắn, lời nói chưa ra khỏi miệng cũng bị Nam Cung Quyết cứ như thế nuốt vào trong bụng.

Nam Cung Quyết một tay ngăn lại Lạc Mộng Khê giãy giụa, một tay rất nhanh cởi bỏ trói buộc giữa hai người, thân hình nóng bỏng ép chặt trên da thịt như ngọc của Lạc Mộng Khê, chậm rãi theo nàng cùng nhau đạt tới cao trào của dục vọng.

Nam Cung Quyết không có nuốt lời, động tác quả nhiên rất nhẹ, nhưng triền miên qua đi, Lạc Mộng Khê lại cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ, toàn thân mềm nhũn, không có chút khí lực, ở lúc Nam Cung Quyết giúp nàng tắm rửa, trong lòng nàng vốn đang suy nghĩ biện pháp sửa trị hắn, liền ngủ mất.

Nam Cung Quyết tắm rửa xong, vẻ mặt thoải mái, không hề buồn ngủ, đem Lạc Mộng Khê ôm vào trong lòng, ngón tay thon dài khẽ vuốt khuôn mặt bóng loáng, tinh tế, khẽ nhiễm một chút ửng đỏ của Lạc Mộng Khê, trong lòng hạnh phúc không thể dùng ngôn ngữ diễn tả.

Nâng tay, đem tóc trên trán Mộng Khê vén ra sau tai, khi ngón tay chạm đến sợi tóc, Nam Cung Quyết bất đắc dĩ lắc đầu: ‘trên biển hoa’, Mộng Khê lại thích thứ giống y hệt tóc này, ngay cả ngủ cũng vẫn mang ở trên đầu.

Bất quá, ‘trên biển hoa’ này cùng tóc không có gì khác nhau, không nhìn kĩ, căn bản là nhìn không ra, có thể là Mộng Khê ngủ quên tháo xuống.

Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, Nam Cung Quyết ngủ rất an ổn, ngày hôm sau sáng sớm liền tỉnh lại, Lạc Mộng Khê đang có thai, Đường lão dặn nhất định phải ngủ thật ngon.

Hơn nữa tối hôm qua hai người lại kịch liệt vận động nửa ngày, cho nên Nam Cung Quyết sau khi tỉnh lại không có kêu nàng, một mình dùng qua bữa sáng, sau đó đi ra ngoài coi tình huống vương phủ.

Khi Lạc Mộng Khê tỉnh lại đã là gần giữa trưa, cùng ngày thường giống nhau, toàn thân vô lực, trên da thịt che kín dấu hôn ngân, eo nhỏ đau nhức, khiến nàng tức giận muốn đem Nam Cung Quyết lại đây hung hăng đánh một chút cho hả giận: Mỗi lần đều đem ta ăn gắt gao, nếu còn cứ như vậy, ta sẽ không có ngày xoay người, phải cẩn thận suy nghĩ như thế nào sửa trị hắn: “Băng Lam, Nam Cung Quyết đâu?”

“Hồi tiểu thư, vương gia sáng sớm đã đi thư phòng, cùng đám người tứ hoàng tử, Nhạc quản gia không biết thương lượng cái gì”. Băng Lam theo sự thật hồi báo.

Nam Cung Quyết thật đúng là nhiều việc, mỗi ngày đều nghị luận chính sự tình, đến tối mới trở về, trước khi hắn trở về, ta nhất định phải nghĩ ra kế sách tốt đối phó hắn.

Sau khi tắm rửa dùng bữa, Lạc Mộng Khê đang muốn đến trong viện phơi nắng, thị vệ báo lại: “Khởi bẩm vương phi, Lam Linh Nhi - Lam giáo chủ cầu kiến”.

“Lam Linh Nhi, nàng ta tìm ta làm gì?” Ngắn ngủi nghi hoặc qua đi, Lạc Mộng Khê mâu quang hơi trầm xuống: “Mời nàng tiến vào đi”.

Cuộc sống của Lạc Mộng Khê rất có quy luật, khi Lạc Mộng Khê ra khỏi phòng, Băng Lam đã ở bàn tròn trong viện bày các loại hoa quả, điểm tâm, nước trà, dùng để chiêu đãi Lam Linh Nhi, nếu là chỉ có một mình Lạc Mộng Khê, trên bàn này hẳn chỉ bày trà thơm và Thuần Dương cầm mà Nam Cung Quyết đưa cho nàng.

không lâu sau, một nữ tử tướng mạo thanh lệ được thị vệ dẫn vào Khê viên: “Lam Linh Nhi tham kiến Lạc vương phi”.

Lam Linh Nhi thân là giáo chủ một giáo, lễ nghi tự nhiên hiểu được, đối với Lạc Mộng Khê thi lễ, động tác tao nhã dáng vẻ hào phóng.

“Lam giáo chủ không cần đa lễ, mời ngồi”. Lạc Mộng Khê khách sáo, khi Lam Linh Nhi ngồi vào đối diện nàng, giống như lơ đãng hỏi: “không biết Lam giáo chủ tìm đến Mộng Khê là có việc gì?”

“Là như vậy, Lam Linh Nhi là cô nhi, bên người lại không có bằng hữu nào, nay sắp thành thân, không có người bồi Lam Linh Nhi mua đồ dùng thành thân, Lam Linh Nhi cũng không biết cần mua những thứ gì, không biết vương phi có thể đi cùng Linh Nhi không?”

thì ra là ngươi muốn ta bồi ngươi đi mua đồ cưới, cẩn thận suy nghĩ, Lam Linh Nhi nói cũng đúng, nàng ta đứng đầu tà giáo, nhân sĩ danh môn chính phái sẽ không kết giao với nàng ta, người tà giáo tâm tư khác nhau, người trong tà giáo cùng nàng giao hảo, chỉ sợ cũng là có mục đích khác, chỗ cao không tránh khỏi gió lạnh a.

đã biết mục đích của Lam Linh Nhi, Lạc Mộng Khê cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì Lạc Mộng Khê cũng là nữ tử, nữ tử khi không có việc gì đều thích đi dạo phố, huống chi, Lạc Mộng Khê cũng có một đoạn thời gian dài không có đi dạo phố rồi.

Bất quá, nghe khẩu khí nói chuyện của Lam Linh Nhi, đối với việc thành thân này cũng không phải là thập phần mong muốn, chẳng lẽ nàng ta cùng Phương Mặc thành thân cũng không phải là vì lưỡng tình tương duyệt, mà là có mục đích khác.

“Mộng Khê ở trong phủ cũng không có việc gì, có thể bồi Lam giáo chủ đi lựa chọn đồ cưới, bất quá, ánh mắt của Mộng Khê không phải rất cao, nếu chọn phải thứ Lam giáo chủ không hài lòng, cũng mong Lam giáo chủ đừng chê”.

Lạc Mộng Khê trêu chọc, đối với thị vệ đang đứng một bên nháy mắt, thị vệ hiểu ý, không dấu vết rời khỏi Khê viên.

“Vương phi đã giúp Linh Nhi lựa chọn vật phẩm, Linh Nhi vô cùng cảm kích, nào dám ghét bỏ đồ dùng vương phi đã chọn”. Lam Linh Nhi khép hờ mí mắt, một tia ánh sáng chợt lóe rồi biến mất, nhanh đến nỗi người ta không kịp thấy rõ.

“một khi đã như vậy, vậy chúng ta mau đi thôi, thời gian không còn sớm, nếu còn trì hoãn, trời cũng muốn tối”. Lạc Mộng Khê đứng dậy muốn đi, đột nhiên giống như nghĩ tới cái gì:

“Lam giáo chủ, mua đồ thành thân không phải đều mua vào buổi sáng sao? Vì sao ngươi hiện tại mới đến vương phủ kêu Mộng Khê cùng đi?” hiện tại đã là buổi chiều, mua đồ dùng thành thân cần phải là buổi sáng a.

Lam Linh Nhi mâu quang chợt lóe, sắc mặt ửng đỏ: “Linh Nhi đã sớm đến Lạc vương phủ, nhưng vương gia nói vương phi tối qua mệt mỏi, còn đang nghỉ ngơi, bảo Linh Nhi không cần tiến đến đánh thức người…”

Nam Cung Quyết! Lạc Mộng Khê trong mắt đẹp lửa giận thiêu đốt: Chàng không phải là e sợ cho người ta không biết tối hôm qua chàng, ta…tức chết ta…

“Mộng Khê”. Ngay khi Lạc Mộng Khê đang tức giận tận trời, Nam Cung Quyết chậm rãi đi vào Khê viên, nhìn sắc mặt khó coi của Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết hơi sửng sốt, bóng dáng thon dài nháy mắt đi vào trước mặt Lạc Mọng Khê, vươn tay khẽ vuốt cái trán của Lạc Mộng Khê: “Mộng Khê, nàng làm sao vậy, sắc mặt khó coi như vậy? Có phải thân thể không thoải mái hay không?”

Lạc Mộng Khê nhẹ nhàng cười, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe lên tia quỷ dị: “Ta tốt lắm, rất tốt”. Tay nhỏ bé thừa dịp Nam Cung Quyết không chú ý, hung hăng nhéo lên lưng hắn, vừa dùng sức lại dùng lực.

Vốn tưởng rằng như vậy sắc mặt Nam Cung Quyết sẽ đại biến, cho dù ngại Lam Linh Nhi ở đây, hắn sẽ không kêu đau, khóe miệng cũng sẽ run rẩy vài cái, nhưng Nam Cung Quyết không có giống người bình thường, vươn tay đem Lạc Mộng Khê ôm vào trong ngực: “Mộng Khê, không phải nàng muốn biết Lâm Huyền Sương bị loại chừng phạt nào sao? Ta mang nàng đi đại lao nhìn xem”.

“Lam giáo chủ sắp tới thành thân, Mộng khê muốn bồi Lam giáo chủ đi mua chút đồ”. Lạc Mộng Khê muốn tránh thoát trói buộc của Nam Cung Quyết, nhưng Nam Cung Quyết lại ôm nàng rất chặt, nàng tránh không ra: Là Nam Cung Quyết võ công cao cường, hay vẫn là do võ công của ta sa sút.

“Chờ xem Lâm Huyền Sương xong lại nói đi”. Nam Cung Quyết giọng điệu ôn nhu, trong mắt thâm thúy thoáng hiện ra hàn quang:

“Ở Thanh Tiêu, nếu ai còn dám hại nàng, kết cục của Lâm Huyền Sương chính là tấm gương, nàng xem xong kết cục của nàng ta hãy bớt giận, Lam giáo chủ, nếu ngươi không ngại cũng có thể cùng nhau đến xem”.

nói xong, không để ý đến Lạc Mộng Khê giãy giụa, Nam Cung Quyết ôm nàng càng chặt đi hướng đại lao.

“Đại lao là địa phương bí mật của Lạc vương phủ, Linh Nhi đến đó thích hợp sao?” Lam Linh Nhi có chút do dự.

“Lam giáo chủ đã quy về dưới trướng của Lạc vương phủ, chính là người của Lạc vương phủ, đi đại lao của Lạc vương phủ cũng không có gì không đúng”. Nam Cung Quyết thản nhiên có lệ, ôm chặt Lạc Mộng Khê bước nhanh về phía trước.

“Mộng Khê, hiện tại là thời kì đặc thù, đối với ngoại nhân không cần quá mức tin tưởng”.

“Ta cũng không phải tiểu hài tử ba tuổi, loại chuyện này không cần chàng nhắc nhở”. Lam Linh Nhi mặc dù quy về dưới trướng Lạc vương phủ, nhưng trực giác nói cho nàng biết, nàng ta không phải loại người lương thiện, cho nên, nàng sẽ không dễ dàng tin tưởng nàng ta.

“Vậy là tốt rồi”. Nam Cung Quyết ôm lấy Lạc Mộng Khê tiếp tục đi về phía trước, Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn Nam Cung Quyết: “Chàng để cho Lam Linh Nhi tiến vào đại lao, sẽ không phải là để cho nàng ta xem thảm trạng của Lâm Huyền Sương, để cho nàng ta không dám dễ dàng thương tổn ta?”

“Hiểu ta, không ai ngoài Mộng Khê”. Nam Cung Quyết trả lời: “Đối với Lam Linh Nhi và Phương Mặc, ta đều không tin tưởng”.

“Tuy rằng bọn họ đã quy về dưới trướng Lạc vương phủ, nhưng là lòng người khó đoán, ta cũng không biết trong lòng hai người bọn họ muốn gì, huống chi, hai người bọn họ lại trong thời điểm vô cùng nhạy cảm này thành thân, khẳng định có điểm khả nghi”.

“Nơi này là kinh thành Thanh Tiêu, hai người bọn họ chỉ là tổ chức giang hồ, thủ hạ mang theo cũng không phải nhiều lắm, tổng bộ cũng không ở kinh thành, không dám cùng người đối nghịch đi”. Nếu không chẳng phải là tự tìm đường chết sao.

“Chỉ hi vọng như thế”. một loại dự cảm không tốt vẫn dấy lên trong lòng hắn, sợ Lạc Mộng Khê lo lắng, hắn không có đem chuyện này nói cho Mộng Khê biết, Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê mải trò truyện không biết khi nào thì đã đi tới đại lao.

Cửa đại lao mở ra, một dòng khí âm lãnh trong nháy mắt lan tỏa khắp toàn thân, Lạc Mộng Khê theo bản năng nắm chặt quần áo trên người, Nam Cung Quyết cởi áo khoác của mình choàng lên người Lạc Mộng Khê: Nếu để cho Mộng Khê bị lạnh sinh bệnh, cũng sẽ tổn hại đến tiểu tử kia, nay toàn bộ Lạc vương phủ quan trọng nhất chính là mẫu tử các nàng.

Động tác Nam Cung Quyết quan tâm Lạc Mộng Khê thực tự nhiên, Lạc Mộng Khê cũng không cảm giác được có gì không đúng, bởi vì trước kia, thời điểm trời lạnh, Nam Cung Quyết luôn đưa quần áo của hắn cho nàng.

Nhưng Lam Linh Nhi đi phía sau hai người trong mắt hiện hiên tia mất tự nhiên, không nói gì thêm đi theo phía sau Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê vào đại lao.

Trong đại lao ẩm ướt, từng đợt mùi vị máu tươi truyền vào trong mũi, Lạc Mộng Khê nhíu nhíu mày nhưng không nói gì thêm: Lâm Huyền Sương tâm cao khí ngạo, thích sạch sẽ, nay lại ở loại địa phương này đã là trừng phạt lớn nhất đối với nàng ta, không biết trừ lần đó ra, Nam Cung Quyết còn dùng biện pháp gì đối phó nàng ta…

Nam Cung Quyết ôm lấy Lạc Mộng Khê đến một gian nhà giam liền dừng lại: “Vương gia, vương phi, nơi này chính là nơi nhốt Lâm Huyền Sương”.

Lạc Mộng Khê qua song sắt nhìn lại, trên cỏ khô một người toàn thân đầy máu đang nằm, tóc tai hỗn độn dính trên cỏ khô, trên cả khuôn mặt.

Nàng ta là Lâm Huyền Sương sao, trên người mặc là áo tù, trên chiếc áo dính toàn là máu, có thể thấy được là bị thương không nhẹ, cánh tay lộ ra bên ngoài, bên trên là miệng vết thương chằng chịt chi chít, nói là thương tích đây mình vẫn không đủ để hình dung.

một gã thị vệ mở ra cánh cửa lao rồi đi vào, vén tóc người kia lên, đem khuôn mặt của nàng hướng về phía Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê: thật là Lâm Huyền Sương.

Tuy rằng mặt của nàng ta bị đánh sưng vù, khóe miệng toàn là máu, nhưng Lạc Mộng Khê vẫn nhận ra được, nàng ta chính là Lâm Huyền Sương, chỗ cổ nàng ta đã là một mảnh huyết nhục mơ hồ.

Thị vệ Lạc vương phủ xuống tay cũng thực ngoan độc, nhưng Lạc Mộng Khê cũng không trách cứ bọn họ: Lạc Mộng Khê không phải thánh nữ, đối với người hại chính mình, nàng sẽ không hạ thủ lưu tình.

Lâm Huyền Sương nhiều lần muốn hại nàng cùng đứa nhỏ, Lạc Mộng Khê nàng đương nhiên sẽ không nhân từ nương tay với nàng ta, có thể nói có kết quả ngày hôm nay là Lâm Huyền Sương tự tìm lấy.

Có lẽ là nhận thấy có người đến, Lâm Huyền Sương chậm rãi mở mắt ra, ánh vào mí mắt là hình ảnh Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đang gắt gao ôm nhau.

Lâm Huyền Sương trong ngực lửa giận thiêu đốt, muốn lao ra ngoài dùng sức đánh hai người, nhưng lại không có khí lực: không thể tưởng được Lâm Huyền Sương ta thông minh một đời, thế nhưng chỉ vì Nam Cung Quyết mà hại bản thân thành ra bộ dáng này.

Khóe miệng cười tự giễu, Lâm Huyền Sương muốn cười khổ lại không cẩn thận đụng đến miệng vết thương, trong đôi mắt lạnh lùng lóe lên một trận chua sót.

Người mà mình âu yếm, lại vì nữ nhân khác mà tổn thương chính mình, còn phân phó thị vệ đem mình tra tấn thành bộ dáng này, còn có chuyện gì so với chuyện này đả thương người hơn không.

Lam Huyền Sương bị thương nặng như vậy là do lúc đó vì cứu Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết đã đánh nàng ta một chưởng. Khi đó một tia hi vọng cuối cùng của nàng ta đối với Nam Cung Quyết cũng biến mất.

Lạc Mộng Khê tâm cơ cũng không kém hơn so với ta, lúc ấy ta công kích nàng, nàng đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, chính là đoán chắc Nam Cung Quyết sẽ cứu nàng, đả thương ta…

Ta đúng thật là ngu ngốc, không chiếm được tâm Nam Cung Quyết, nhìn không thấu tính cách của Lạc Mộng Khê, cho nên mới có thể rơi vào bẫy của hai người, biến thành bộ dáng hôm nay.

“Nam Cung Quyết…ta muốn gặp cha ta…”. Lâm Huyền Sương thanh âm suy yếu: Cha đến đây, ta có thể đi ra ngoài, chờ ta dưỡng tốt thân thể, tuyệt sẽ không bỏ qua cho đôi cẩu nam nữ các người.

“Bổn vương đã dùng bồ câu đưa tin đến Dược Vương cốc, tin rằng Lâm cốc chủ sẽ nhanh đến thôi”. Nam Cung Quyết lạnh lùng nói với nàng: “Mộng Khê, nơi này âm u ẩm ướt, đối với thân thể của nàng không tốt, chúng ta mau ra ngoài thôi”.

Xoay người, ôm lấy Lạc Mộng Khê đi ra khỏi đại lao, lưu lại cho Lâm Huyền Sương một bóng dáng tiêu sái, Lâm Huyền Sương hai mắt bốc hỏa, tức không nói nên lời.

Lam Linh Nhi trước khi đi, thật sâu nhìn Lâm Huyền Sương liếc mắt một cái, nhẹ nhàng lắc đầu: một tuyệt sắc giai nhân, chỉ vì một người nam nhân, đem mình biến thành bộ dáng này, đáng giá sao.

Lam Linh Nhi thân là nữ tử, tự nhiên nhìn ra được ánh mắt Lâm Huyền Sương nhìn Nam Cung Quyết trừ bỏ phẫn nộ còn có ái mộ cùng đau lòng, nếu Nam Cung Quyết không phải người trong lòng của Lâm Huyền Sương, khi nàng ta nhìn hắn tuyệt đối sẽ không có loại ánh mắt này.

Nam Cung Quyết đối với Lạc Mộng Khê quan tâm để ý, Lam Linh Nhi xem như đã nhìn ra, trong lòng Nam Cung Quyết, tính mạng Lạc Mộng Khê so vơi tính mạng hắn đều quan trọng hơn, nếu tổn thương Nam Cung Quyết, hắn chưa chắc sẽ ghi thù với ngươi, nhưng nếu tổn thương Lạc Mộng Khê, kết cục của Lâm Huyền Sương chính là tấm gương…

Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê và Lam Linh Nhi đi rồi, thị vệ lại đem Lâm Huyền Sương ném lên trên cỏ khô, khóa cửa đại lao, tuy rằng biết Lâm Huyền Sương bị thương rất nặng, nàng ta không có khả năng chạy thoát khỏi nơi này, nhưng bọn hắn vẫn muốn phòng ngừa khả năng có thể xảy ra.

Vạn nhất Lâm Huyền Sương chạy thoát, mạng nhỏ của bọn họ cũng muốn đánh mất.

“Nam Cung Quyết, chàng thật sự dùng bồ câu đưa tin cho Dược Vương cốc sao?” Đối với lời này của Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê tỏ vẻ hoài nghi: Nam Cung Quyết cũng không phải là người độ lượng như vậy.

“Nàng nói xem”. Nam Cung Quyết không đáp hỏi lại, phía sau cách đó không xa, Lam Linh Nhi đang bước nhanh hướng hai người đi tới.

“Nam Cung Quyết chàng không phải người độ lượng như vậy, đối với kẻ thù của mình, cho tới bây giờ cũng sẽ không hạ thủ lưu tình, cho dù chàng dùng bồ câu đưa tin cho Dược Vương cốc, cũng sẽ không nhanh như vậy…”

Lạc Mộng Khê một bên phân tích, một bên quan sát biểu tình của Nam Cung Quyết, vốn tưởng rằng có thể tìm ra manh mối, ai ngờ, trên mặt Nam Cung Quyết vẫn luôn là ý cười thản nhiên không thay đổi, Lạc Mộng Khê nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì.

Lam Linh Nhi đã đến rất gần bọn họ, Nam Cung Quyết mỉm cười: “không cần suy đoán lung tung, đến lúc đó tự nhiên nàng sẽ biết”.

Ra ngoài đại lao, ánh nắng tươi sáng, chiếu lên trên người thật ấm áp, không khí tươi mát ập vào trong mũi thực thoải mái, cùng đại lao âm u ẩm ướt chính là hai thế giới khác biệt.

Lạc Mộng Khê đem áo khoác trên người cởi ra trả lại cho Nam Cung Quyết: “Vương gia, Mộng Khê cùng Lam giáo chủ đi lựa chọn đồ dùng thành thân, vương gia có việc gì thì cứ đi làm đi, không cần đi cùng”.

Nữ tử đi dạo phố, nam tử đi theo, sẽ làm giảm hứng thú, huống chi lần này là Lam Linh Nhi thành thân, nào lại có đạo lí nam tử khác giúp lựa chọn đồ cưới chứ.

“Vương gia, tứ hoàng tử có việc ở thư phong chờ vương gia thương lượng”. Thân ảnh thon dài của Nhạc Địch xuất hiện trước mắt mọi người, ánh mắt ngưng trọng, Nam Cung Quyết suy tư một chút: “Mộng Khê, Lam giáo chủ, có muốn bổn vương phái vài thị vệ cho các người hay không…”

“không cần, nơi này là Thanh Tiêu, nào có người dám đánh chủ ý đến ta, sẽ không sợ có kết cục giống như Lâm Huyền Sương, hoặc vương gia sẽ lại dùng biện pháp tàn nhẫn hơn đối phó họ sao”.

Lạc Mộng Khê trong lời nói mang theo ý cười, lại cũng có ám chỉ, Nam Cung Quyết cảm thấy hiểu rõ, cũng không kiên trì nữa: “Thời tiết chuyển lạnh, trời rất nhanh tối, hai người đi sớm về sớm, chớ trì hoãn quá lâu, hôn kì còn có vài ngày, nếu hôm nay mua không được còn có ngày mai”.

Lạc Mộng Khê cùng Lam Linh Nhi đi rồi, Nhạc Địch chậm rãi đi tới phía sau Nam Cung Quyết: “Vương gia, ty chức đã lệnh thị vệ âm thầm bảo vệ vương phi”.

Nam Cung Quyết thản nhiên đáp ứng một tiếng, mâu quang cũng càng ngưng càng sâu: “Gần đây các thế lực khắp nơi trong kinh thành có động tĩnh gì không?” Lam Linh Nhi và Phương Mặc lúc này thành thân, động cơ tuyệt đối không hề đơn giản như vậy.

Nay kinh thành có thể nói là ngư long hỗn tạp, mặt ngoài bình tĩnh lại che giấu sóng ngầm mãnh liệt bên trong, hơi không cẩn thận lập tức sẽ bị sóng to cuốn vào trong đó, chết không toàn thây.

Lạc Mộng Khê, Lam Linh Nhi và Băng Lam ba người tuổi xấp xỉ nhau, lúc mới bắt đầu còn có chút câu nệ, đi trên đường một lúc ba người cũng bắt đầu hoàn toàn thả mình, hưng trí bừng bừng đông nhìn xem, tây nhìn xem, vì Lam Linh Nhi lựa chọn đồ tốt nhất dùng cho hôn lễ.

“Tiểu thư, Lam cô nương, hai người xem cái này có được không, là hình uyên ương hí thủy”. Băng Lam cầm lên một chiếc áo gối màu đỏ thẫm, hướng Lạc Mộng Khê, Lam Linh Nhi giơ lên: Vẫn là Băng Lam nàng tinh mắt, liếc mắt một cái đã thấy được áo gối xinh đẹp như vậy.

Lam Linh Nhi đi lên trước, tiếp nhận áo gối nhìn nhìn: “không tệ, lão bản, ta muốn hai áo gối như vậy”. Lam Linh Nhi tiếp thu ý kiến của nàng, Băng Lam rất cao hứng, lại vội vàng xem này nọ.

Lam Linh Nhi nhận lấy đôi áo gối đỏ thẫm từ tay lão bản, trả tiền, Lạc Mộng Khê quay đầu nhìn phía về phía chân trời, mặt trời đã ngả về tây, đang muốn nhắc nhở Lam Linh Nhi và Băng lam thời gian không còn sớm, thình lình một giọng nam vang dội từ phía sau vang lên: “Linh nhi, Vương phi”.

Lạc Mộng Khê quay đầu, Phương Mặc đang bước nhanh hướng các nàng đi tới, trên khuôn mặt trẻ tuôie mang theo tươi cười, một bộ dáng nhân sĩ danh môn chính phái.

“Mặc”.

“Phương minh chủ”.

“Linh nhi, Lạc vương phi, không nghĩ tới lại có thể gặp được hai người ở đây, mọi thứ mua thế nào?” Phương Mặc đưa lưng về phía Mộng Khê, cho nên, Lạc Mộng Khê nhìn không tới biểu tình trên mặt hắn.

Lam Linh Nhi một bộ dáng thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ: “không sai biệt lắm, chàng bên kia chuẩn bị như thế nào?”

“Đại bộ phận đều đã xử lí xong, ngày hai mươi sáu, nhất định bình yên vô sự cưới nàng vào cửa…”

“Lam giáo chủ, Phương minh củ, nhà hai người các ngươi cũng không ở trong này, sau khi thành thân sẽ ở nơi nào?” Đối với điểm này, Lạc Mộng Khê tâm sinh tò mò.

“Phương mỗ ở ngoại ô đã mua một trạch viện, sau khi cùng Linh nhi thành thân, hai người chúng ta sẽ ở trong trạch viện đó”. Phương Mặc xoay người, nhìn phía Lạc Mộng Khê đáy mắt thản nhiên, không kiêu ngạo, không siểm nịnh.

“Vậy Lam cô nương sẽ từ nơi nào xuất giá?” hiện tại hai người đang ở lại khách sạn, chẳng lẽ Lam Linh Nhi muốn từ khách sạn xuất giá.

“Tự nhiên là ở khách sạn”. Lam Linh Nhi giành trước trả lời.

“Khách sạn người rất nhiều, Lam cô nương từ nơi đó xuất giá, sợ là không thỏa đáng”. Lạc Mộng Khê giống như suy tư, kì thực đang chặt chẽ chú ý nhất cử nhất động của Lam Linh Nhi cùng Phương Mặc.

“Này…” Phương Mặc cảm thấy khó xử: “Vậy theo ý kiến của vương phi…Linh Nhi nên từ nơi nào xuất giá mới tốt?”

“Từ Lạc vương phủ xuất giá đi”. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Mộng Khê bị sa mạng che khuất, chỉ chừa một đôi mắt lạnh lùng mang theo ý cười ở bên ngoài: “Để cho Lam cô nương lấy thân phận muội muội của vương gia gả cho Phương Minh chủ”. Kể từ đó hai người các ngươi cũng có mặt mũi.

“Như vậy có thỏa đáng không?” Lam Linh Nhi làm như có chút không quá tin tưởng những gì mình nghe được: Từ Lạc vương phủ xuất giá, là việc vui lớn nhất.

“Đương nhiên là thật, bổn vương phi sẽ không lừa các ngươi”. Đáy mắt Phương Mặc và Lam Linh Nhi hiện lên một tia thần sắc khác thường không thoát khỏi ánh mắt của Lạc Mộng Khê.

“Sắc trời cũng không còn sớm, Mộng Khê về trước cùng vương gia nói một tiếng, hai người các ngươi lúc này có thể nói chuyện tình cảm…” nói chuyện yêu đương, mặt khác cũng nói một chút kế hoạch tương lai của các ngươi.

“Băng Lam, hồi phủ”. Lạc Mộng Khê mang theo Băng Lam bước nhanh về phía Lạc vương phủ, sau khi đi được một khoảng rất xa, vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Phương Mặc và Lam Linh Nhi dừng trên người nàng.

Chỉ là để cho Lam Linh Nhi từ Lạc vương phủ xuất giá mà thôi, hai người bọn họ lại kích động như vậy sao, hoặc là nói, hai người này đang đánh cái chủ ý gì?

Từ trong góc một đạo bóng dáng quen thuộc đi ra, suýt chút nữa cùng Lạc Mộng Khê đụng vào nhau”

“Đại tỷ”.

“Thải Vân”. Ngươi như thế nào lại ở đây?

“Vết thương tốt nhiều chưa?” Đối với Lạc Thải Vân, Lạc Mộng Khê không có nhiều tình cảm, bất quá một chút lễ phép tất yếu cũng nên có.

“Đa tạ đại tỷ quan tâm, Thải Vân tốt hơn nhiều”. Lúc này Lạc Thải Vân ôn nhu yếu ớt, làm cho người ta nhịn không được quan tâm trìu mến, cùng với nàng ta lúc trước so sánh với nhau, hẳn là mọi người sẽ thích nàng ta của hiện tại.

không thể tưởng được Lạc Thải Vân tìm được đường sống trong chỗ chết lại thay đổi nhiều như vậy, chính là không biết, nhu nhược của nàng ta là thật hay là giả vờ.

hiện tại, Lạc Thải Vân đã hiểu được thu liễm cảm xúc của chính mình, không giống như trước kia, hỉ nộ ái ố đều thể hiện hết trên mặt: Nếu đây là nàng ta cố ý giả vờ, vậy nàng ta đã trở thành một đối thủ khó đối phó.

“Đại tỷ, hai người phía trước là bằng hữu của tỷ?” Ánh mắt Lạc Thải Vân xuyên thấu qua Lạc Mộng Khê, nhìn về phía Phương Mặc cùng Lam Linh Nhi, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng.

Lạc Mộng Khê theo ánh mắt Lạc Thải Vân nhìn lại: “Hai người bọn họ ở một đoạn thời gian trước trở thành môn hạ của Lạc vương phủ, cùng đại tỷ chỉ có chút quen biết, không tính là bằng hữu”.

“Nam là Phương Mặc võ lâm minh chủ, nữ là Lam Linh Nhi giáo chủ ngũ độc giáo, ngày hai mươi sáu này bọn họ sẽ thành thân, đại tỷ lần này đi cùng, là vì Lam Linh Nhi chọn đồ dùng thành thân”.

“Hai người bọn họ đều ở lại Lạc vương phủ sao?” Lạc Thải Vân nghi hoặc hỏi.

“không phải, bọn họ là nhân sĩ giang hồ, ở lại khách sạn, bình thường vương gia cũng không cùng bọn gặp mặt, sao vậy Thải Vân, chẳng lẽ muội nhận thức bọn họ?”. Lạc Thải Vân không có việc gì, hỏi thăm Phương Mặc cùng Lam Linh Nhi làm cái gì?

“Nhất thời tò mò cho nên hỏi một chút”. Lạc Thải Vân thanh âm ôn nhu: “Đại tỷ, tỷ đây là đang đi về phủ sao, không cùng bằng hữu của tỷ chọn đồ?”

“Lam Linh Nhi ở tại khách sạn, hai mươi sáu này từ khách sạn xuất giá, như vậy có chút không thỏa đáng, đại tỷ cùng nàng ta coi như có quen biết, muốn cho nàng ta ở Lạc vương phủ xuất giá, cấp cho nàng ta chút mặt mũi”.

Lạc Mộng Khê không dấu vết quan sát nhất cửa nhất động của Lạc Thải Vân, phát hiện ánh mắt của nàng ta như trước bình tĩnh vô ba, trên mặt cũng không có biến hóa gì:

Lạc Thải Vân, hôm nay ngươi thật sự làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, ngươi đã hao tổn tâm cơ muốn biết mọi chuyện, vậy ta liền làm người tốt nói hết cho ngươi không hề giữ lại, dù sao ta với Phương Mặc và Lam Linh Nhi cũng không phải rất thân thiết, sống chết của bọn họ cùng ta không có quan hệ quá lớn.

Thấy Lạc Thải Vân liễm mâu trầm tư, Lạc Mộng Khê không muốn ở lại chỗ này cùng nàng ta tốn thời gian: “Thải Vân, thời gian không còn sớm, đại tỷ đi trước một bước, đem chuyện Lam Linh Nhi từ Lạc vương phủ xuất giá nói cho vương gia biết, để cho chàng sớm chuẩn bị”.

Bóng đêm buông xuống, Phương Mặc sau khi tiễn Lam Linh Nhi về khách sạn, liền tùy tiện tìm cái lí do đi ra ngoài, không có việc gì ở trên đường dạo loạn, lơ đãng liền đi vào một gian đại trạch, xung quanh vắng vẻ không bóng người, thân hình cao lớn vừa chuyển, nháy mắt đã biến mất vô tung.

Trong mật thất tối đen, một gã nam tử đang ngồi trên ghế, đôi mắt hắn bắn ra nhiều điểm hàn quang chứng minh nơi này còn có người tồn tại.

một trận cuồng phong thổi tới, trong phòng lại nhiều hơn một đạo hô hấp: “Ngươi đã đến rồi, sự tình làm như thế nào?” Lời nói cũng giống như màu đen hòa vào nhất thể, thanh âm lạnh như băng, không hề có độ ấm.

“Ta làm việc, ngươi yên tâm”. Người tới tự tin tràn đầy: “Mọi chuyện đều làm theo kế hoạch, chỉ chờ ngày hai mươi sáu đến…”

“Vừa rồi Kì Thiên có tin tức truyền đến, thám tử của chúng ta mặc dù bị giết, nhưng bản đồ Kì Thiên phân bố binh lực đã được vẽ lại trên ‘trên biển hoa’, chỉ cần tìm được ‘trên biển hoa’, Kì Thiên sẽ là vật trong tay chúng ta”.

“trên biển hoa”. Người tới liễm mâu trầm tư.

“Như thế nào, ngươi đã gặp qua ‘trên biển hoa’?”. Hắc y nhân giọng điệu mặc dù lạnh lẽo nhưng lại mang theo vẻ nôn nón.

Người tới thở dài một hơi: “Ta xác thực đã từng gặp qua”.

“Ở nơi nào gặp qua?”

“trên tóc Lạc Mộng Khê”. Người tới trả lời: Nếu như ta không có nhìn lầm, trên tóc Lạc Mộng Khê, chính là ‘trên biển hoa’.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK