“Thanh Nguyệt, tìm Diệp ca ca có việc a?” Bắc Đường Diệp được quản gia nâng đỡ đi ra, cước bộ không vững, tiêu sái đi vào phòng khách, hai tròng mắt còn híp lại, xem ra là vô cùng mỏi mệt.
“Diệp ca ca, huynh đã tỉnh, còn mệt hay không, Thanh Nguyệt đã sai người đi lấy giải rượu hoàn…”, Thanh Nguyệt rất nhanh đi tới bên người Bắc Đường Diệp, xem xét tình huống của hắn.
“Bổn vương không có việc gì”. Bắc Đường Diệp mơ hồ không rõ trả lời, thỉnh thoảng ánh mắt vụng trộm quan sát phản ứng của Thanh Nguyệt: “Thanh Nguyệt, Diệp ca ca say rượu chưa tỉnh, hiện tại rất mệt không thể tiếp đón muội, không bằng muội trở về cung trước, chờ bổn vương khỏe lại, lại mời muội đến phủ làm khách”.
Thanh Nguyệt đang muốn nói chuyện, Bắc Đường Diệp đã giành trước mở miệng: “Người đâu, đưa Thanh Nguyệt quận chúa hồi cung”.
Quay đầu: “Thanh Nguyệt, Diệp ca ca hiện tại có chút khó chịu, trước muốn trở về phòng nghỉ ngơi, không tiễn muội được”. Xoay người, Bắc Đường Diệp để cho quản gia giúp đỡ bước nhanh ra khỏi phòng khách, cùng với người vừa rồi cước bộ phù phiếm, đi đứng không vững lại giống như hai người khác nhau.
Dù là người ngu ngốc cũng có thể nhìn ra được Bắc Đường Diệp không thích hợp, Thanh Nguyệt tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Bắc Đường Diệp, Bắc Đường Diệp, huynh đứng lại đó cho ta…”.
Thanh âm tức giận của Thanh Nguyệt từ phía sau truyền đến, Bắc Đường Diệp trong lòng cả kinh: Tiểu ma nữ này, đúng là không thể trêu vào…
Rút cánh tay ra khỏi tay của quản gia, Bắc Đường Diệp bước nhanh hướng phía trước chạy tới, cách đó không xa là tường cao, Bắc Đường Diệp không chút suy nghĩ nhảy lên không phóng qua, Thanh Nguyệt tuy rằng cũng có khinh công, nhưng lại không bằng Bắc Đường Diệp, nàng đuổi theo Bắc Đường Diệp ra khỏi tường cao thì bốn phía đã trống không, không còn thấy bóng dáng của Bắc Đường Diệp.
Mặt trời mọc rồi lại lặn, Lạc Mộng Khê vẫn nằm ở trên giường ngủ say, Nam Cung Quyết ngồi trước bàn đọc sách, cơm cũng chưa ăn, Bắc Đường Dực và Bắc Đường Dục đều phái người tới mời hắn qua phủ nói chuyện, hắn đều từ chối: Mộng Khê trọng thương còn chưa tỉnh, hắn nào có tâm trạng đi làm khách.
Màn đêm buông xuống, ánh sáng của dạ minh châu chiếu sáng toàn bộ căn phòng ấm áp ngọt ngào, Nam Cung Quyết vẫn đang ngồi trước bàn đọc sách, nhíu mày.
“Khụ khụ khụ…” từng đợt ho khan từ trong trướng mạn truyền đến, Nam Cung Quyết trong lòng vui vẻ, buông sách trong tay bước nhanh đi vào trong giường, vén ra trướng mạn: “Mộng Khê, nàng đã tỉnh”.
Mất máu quá nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng với môi của Lạc Mộng Khê trông thập phần tái nhợt, sau khi tỉnh lại, câu đầu tiên nàng hỏi không phải là thương thế của chính mình, mà là: “Con chúng ta…”
“Yên tâm, con chúng ta không có việc gì”. Nam Cung Quyết giúp đỡ Lạc Mộng Khê ngồi dậy: “Có đói bụng không, ta sai người truyền lệnh”.
Lạc Mộng Khê thời gian dài chưa ăn chút gì đương nhiên cảm thấy đói bụng, nhưng nàng bị trọng thương không thể ăn thức ăn cứng, chỉ đơn giản uống một chút cháo, ăn chút điểm tâm. Lạc Mộng Khê không có việc gì, Nam Cung Quyết cũng có khẩu vị, hơn nữa hắn một ngày rồi vẫn chưa ăn gì, khẩu vị cũng tốt, ăn hai chén cơm, hơn phân nửa bàn đồ ăn mới buông đũa.
“Lăng Khinh Trần thế nào?” không thể tưởng được hắn lại chính là hấp huyết quái nhân, mười năm liền, phạm phải rất nhiều trọng án, giết hại không biết bao nhiêu nữ tử vô tội.
“Lăng Khinh Trần cũng đã tỉnh lại, ta đã sai người đưa hắn vào đại lao”. Tiểu hồ ly ở lại trong phòng không chịu đi, bị Nam Cung Quyết trừng một cái, sợ hãi lui về phía sau, cái đuôi vung lên, rất nhanh thoát khỏi phòng, e sợ nếu đi chậm, sẽ bị Nam Cung Quyết ném ra bên ngoài.
“Theo như lời nói của Lăng Khinh Trần, mấy tháng gần đây hắn mới bắt đầu hút máu, những án mạng trước kia cùng hắn không có quan hệ”.
“Chàng tin tưởng lời nói của hắn sao?” Đối với cách nói này của Lăng Khinh Trần, Lạc Mộng Khê không quá tin tưởng: Vì để thoát tội hắn có thể nói dối.
“Lúc mới bắt đầu, ta cũng không tin tưởng những gì hắn nói, nhưng kết hợp với thái độ thẳng thắn của hắn, hơn nữa gần đây trên người hắn mới bắt đầu xuất hiện khí tức hắc ám, ta cảm thấy hắn hẳn là không nói dối”.
Nam Cung Quyết đem một quyết bí tịch võ công để trước mặt Lạc Mộng Khê: “trên quyển sách này có ghi lại một số võ công tà ác, ngay từ đầu cần phải dùng máu tươi của bảy bảy bốn mươi chín xử nữ để bắt đầu tu luyện, sau đó mỗi tháng đến ngày trăng tròn, lại hút máu của một nữ tử xinh đẹp, nữ tử càng đẹp công lực càng mạnh, mười năm sau, tà công liền đạt thành”.
Lạc Mộng Khê đem nội dung trong quyển sách đại khái xem một lượt: “Mười năm trước, cô cô của Lăng Khinh Trần là Lăng Tuyết Giao bị người lấy máu đi, nghe nói là để luyện thuốc trường sinh bất lão…”
“Kia hẳn chính là để ngụy trang”. Đôi mắt Nam Cung Quyết ngưng trầm: “trên sách có ghi lại, người luyện loại tà công này có thể thao túng người khác thay hắn hút máu”.
“Người mười năm trước hại chết Lăng Tuyết Giao, sợ là cũng có người đứng phía sau thao túng, lão vu bà bị Mâu Thanh giết chết, chính là con rối, kẻ chết thay mà thôi, hung thủ vẫn ẩn phía sau không có người biết”.
“Lão vu bà đã chết, nhưng máu của bảy bảy bốn mươi chín xử nữ cũng đã nổi lên tác dụng, cho nên hung thủ phía sau màn vẫn được bảo toàn, tiến nhập giai đoạn hút máu người”.
“Thế giới lớn như vậy, cao thủ lại nhiều như vậy, muốn tìm ra hắn giống như mò kim đáy biển, khó càng thêm khó”. Lạc Mộng Khê cảm thán: Ở cổ đại này, người tài giỏi lớp này tiếp lớp khác, người tà ác cũng không ít, thật làm cho người ta khó lòng phòng bị.
“Trong lòng ta, thật ra đã nghĩ đến mấy người”. Nam Cung Quyết khuôn mặt ngưng trọng: “Khi Lăng Khinh Trần đến hút máu của nàng, toàn bộ thị vệ, ám vệ cùng với Cầm Kì Thư Họa đều bị hôn mê, ngay cả bên ngoài thư phòng của ta cũng bị người bày trận thiết kế.
“Cái này nói lên điều gì?” Lạc Mộng Khê không nhìn ra ý tứ của Nam Cung Quyết là như thế nào?
“Theo cách nói của Lăng Khinh Trần, hắn không hiểu trận pháp, cho nên trận pháp trong biệt viện có thể thấy được không phải do hắn bày bố, mà là do một người khác làm, Lăng Khinh Trần hút máu của nàng, cũng không khác nào hung thủ phía sau hút máu nàng…”
“Là có người giúp Lăng Khinh Trần tiến vào biệt viện”. Lạc Mộng Khê tiếp được ý tứ trong lời nói của Nam Cung Quyết, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe lên nồng đậm thâm trầm.
“Đúng vậy, ám vệ, thị vệ của biệt viện đều là cao thủ trăm người mới tìm được một, cho dù là tuyệt thế cao thủ cũng không có khả năng trong tình huống không kinh động một ai xông vào nơi này, nhưng người này lại làm được, chỉ có thể nói rõ một vấn đề”.
“Đem thị vệ, ám vệ làm hôn mê, là người mà bọn hắn quen thục, biệt viện này ngoại trừ nàng và ta cũng chỉ có hoàng thượng Kì Thiên, đám người An vương Bắc Đường Dực, thái tử Bắc Đường Dục, Yến vương Bắc Đường Diệp, lục hoàng tử, bát hoàng tử đã tới đây”.
“Hơn nữa, ta lại cho bọn họ đặc quyền, phụ tử sáu người bọn họ có thể trực tiếp đến biệt viện, sau khi tiến vào, chỉ cần để cho thị vệ báo lại cho ta biết một tiếng là có thể…”
“Ý của chàng là, trong sáu người phụ tử bọn họ có một người đã dùng thân phận thật sự của mình tiến vào biệt viện, thừa dịp thị vệ, ám vệ không chú ý đánh hôn mê bọn họ, cũng ở trong trận bày bố trận pháp phân tán lực chú ý của chàng, để cho Lăng Khinh Trần có cơ hội tiến vào hút máu của ta”. thật sự là đáng giận.
“Người này có phải hay không chính là gian tế Tây Lương?” Nếu hắn luyện loại tà công này, khẳng định tâm tính bất chính, cùng Hạ Hầu Thần cấu kết bán đứng quốc gia của chính mình cũng là chuyện có thể lý giải.
Truy tìm mười năm, hấp huyết quái nhân lại chính là hoàng tử Kì Thiên, ai có thể dự đoán được?