Vân Bích Lạc nhìn xung quanh một lát:“Điện hạ, nơi này không nên ở lâu, chúng ta vừa đi vừa nói.”
Vân Bích Lạc là tình nhân của Phùng Thiên Cương, Phùng Thiên Cương lại làm việc cho Hạ Hầu Thần, cho nên, Hạ Hầu Thần không hoài nghi dụng ý của Vân Bích Lạc, theo sau nàng đi đến trước một nhà dân:“Phu nhân, đây là chỗ ở của ngươi, khi nào thì ngươi trở lại Tây Lương?”
“Bích Lạc về Tây Lương đãmột thời gian ngắn, nhưng là, đại quân Nam Cung Quyết vào thành, Bích Lạc muốn nghĩ biện pháp ngăn cản, lại chưa thành công!” Vân Bích Lạc nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhẹ nhàng đẩy cửa vào nhà.
Toàn bộ kinh thành Tây Lương đã là thiên hạ của đám người Nam Cung Quyết, Bắc Đường dực, Hạ Hầu Thần tất nhiên là không trốn được xa bất quá, hắn còn có thủ hạ trung thành, còncất dấu ngàn vạn trân bảo, hơn nữa cóđám ngườiPhùng Thiên Cương, Vân Bích Lạc tương trợ, ngày Đông Sơn tái khởi cũng sắp tới.
Hạ Hầu Thần đi vào phòng,Vân Bích Lạc đi theo phía sau, đang muốn đánh giá chung quanh, thình lình sau lưng bị điểm một cái, nhất thời toàn thân Hạ Hầu Thần cứng ngắc:“Phu nhân, ngươi làm gì?”
Vân Bích Lạc, dám thừa dịp Bản cung khôngđề phòng, vụng trộm điểm huyệt Bản cung, thật là to gan, cũng là Bản cung quá sơ ý, thế nhưng khôngphòng bị với nàng.
“Ta làm gì?” Đại phu nhân hừ lạnh một tiếng, chậm rãi bước đến trước mặt Hạ Hầu Thần,“Hạ Hầu Thần, lúc trước khi ngươi hại chết Tử Hàm, có phải nàng cũng từng hỏi ngươi như vậy hay không?”
Trong lòng Hạ Hầu Thần cả kinh nhưng sắc mặt vẫn như thường:“Tử Hàm chếtkhông liên quan đếnBản cung! Nàng......”
“Nàng là bị Nam Cung Quyết hại chết ở Hoàng cung Kì Thiên, đúng không?” Đại phu nhân lạnh lùng nói tiếp theo lời của Hạ Hầu Thần:“Đáng tiếc, lời nói dối này của ngươi đối với ta mà nói đã không còn tác dụng.”
“Hạ Hầu Thần, đừng cho là ta không biết, Tử Hàm là bị ngươi hại chết, là ngươi hãm hại Nam Cung Quyết!” Nam Cung Quyết làm người quang minh lỗi lạc, khinh thường dùng loại thủ đoạn ti bỉ này, ngược lại Hạ Hầu Thần ngươi vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, ngay cả muội muội ruột của mình cũng có thể hy sinh......
Đại phu nhân lật cổ tay, một chủy thủ xuất hiện trong tay nàng, hàn quang của chủy thủ lóe lên, vừa nhìnlà biết vô cùng sắc bén:“Vân Bích Lạc, ngươi muốn làm gì?”
Đại phu nhân cầm chủy thủ đứngtrước mặt Hạ Hầu Thần:“Ngươi giết Tử Hàm, ta làm nương đương nhiên là muốn giết ngươibáo thù chonàng!”
Dứt lời, chủy thủ trong tay Đại phu nhân đột nhiên đâm vào ngực Hạ Hầu Thần:“Hạ Hầu Thần, ngươi không phải là thích nhất nắm giữ vận mệnh của người khác, thích lợi dụng tính mạng người khác đạt đượcmục đích của chính mình sao, khi ngươi giết bọn họ, bọn họ không có năng lực phản kháng, hôm nay, Vân Bích Lạc ta khiến cho ngươi nếm thử mùi vị bị người giết chết lại vô lực phản kháng......”
Chủy thủ rút ra, máu tươi phụt ra, lại đâm thật sâu vào, khóe miệng Hạ Hầu Thần máu tươi trào ra, khóe miệng cười chua sót: Trước kia, đều là hắn thiết kế người khác, bức người khác đến không đường quay đầu, vô lực phản kháng, hắn thực hưởng thụ khi nhìn người khác giãy dụa.
Lại không nghĩ rằng có một ngày, hắn cũng nếm đượcthống khổ của người khác, chính mình cũng được thể nghiệm bị ngườiđâm liên tục ở ngực, mình lại vô lực phản kháng, biết rõ sắp tử vong, lại không thể thay đổi, loại tư vị này thật sự là: Sống không bằng chết!
Cái này gọi là nhân quả báo ứng sao?
Máu tươi trong cơ thể chậm rãi trào ra, Hạ Hầu Thần rốt cụôc không chống đỡ nổi, ngã xuống đất, bóng tối đánh úp lại trong nháy mắt, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một ý niệm: xuốngsuối vàng, sẽ gặp được Mộng Khê sao?
Kiếp này, Lạc Mộng Khê là nữ tử duy nhất làm hắn động tình, hắn từng nghĩ tới, bắt Lạc Mộng Khê tới Tây Lương, làm Hoàng Hậu của hắn, nhưng cuối cùng, hắn lựa chọn giết Lạc Mộng Khê, hoàn thành cơ nghiệp của chính mình.
Lại không ngờ rằng, Lạc Mộng Khê chết, không chỉ không làm hắn được làm bá chủ thiên hạ, ngược lại làm cho hắn vong quốc, càng đáng tiếc là, hắn anh minh một đời, cuối cùng chết trong tay một lão bà, thật đáng buồn.
Nếu thời gian có thể quay lại, hắn tuyệt không lựa chọn giống như vậy, chỉ tiếc, trên đời này, không giống nếu như, có một số việc, một khi đã làm, liền không có khả năng vãn hồi, chỉ có thể hối hận cả đời......
Hơi thở của Hạ Hầu Thần càng lúc càng yếu, cho đến khi hoàn toàn biến mất, Đại phu nhân mới đứng thẳng dậy, lấy khăn tay lau vết máu trên tay, đáy mắt hiện lên một tia ảm đạm: Tử Hàm, nương đã báo thù cho con, con trên trời có linh có thể yên giấc.
“Phu nhân, thị vệ truyền tin đến, Phùng quốc sư và Cảnh vương gia ở Tuyệt Tình cung.” Một nam tử hắc y bỗng xuất hiện, Vân Bích Lạc không chút kinh ngạc, đem khăn tay đầy máu ném tới trên người Hạ Hầu Thần:“Truyền lệnh đi xuống, mọi người, lập tức tiến đến Tuyệt Tình cung.”
Tây Lương quốc bị đánh bại, đám người Bắc Đường dực, Lăng Khinh Trần vội vàng chỉnh đốn lại binh lính, Nam Cung Quyết đứng trên tường thành nhìn về phương xa, đáy mắt thâm thúy ngày càng sâu, không biết đang suy nghĩ cái gì:
“Nam Cung Quyết, Lâm Huyền Sương đã chết, thi thể nàng phải xử lý thế nào?” Đem về Thanh Tiêu, an táng trong Hoàng lăng sao? Nàng là Sườn phi của ngươi, làm vậy cũng hợp tình hợp lý.
Nam Cung Quyết hừ nhẹ một tiếng, cũng không quay đầu lại:“ Giống như chúng tướng sĩ, chôn tại chỗ!” an táng trongHoàng lăng Thanh Tiêu, nàng còn chưa đủ tư cách.
Lúc trước ở Hoàng cung Thanh Tiêu, lần đầu tiên nhìn thấy Tinh Tâm, hắn liền biết nàng là Lâm Huyền Sương, sở dĩ hắn thú nàngkhông phải là là cần nàng trợ giúp, mà là muốn cho nàng bay lên trên đám mây, lại ngã xuống thật mạnh, ngã tới rã rời xương cốt chết không toàn thây.
Là nàng hại chết Mộng Khê, làm cho hắn từ trên đám mây hạnh phúcngã thật mạnh xuống mặt đất, sống không bằng chết, nàng làmBổn vương đau, Bổn vương nhất định trả lại nàng gấp trăm lần.
“Có tin tức Hạ Hầu Thần sao?” Công phá Tây Lương kinh thành, Nam Cung Quyết chủ yếu là tìm Hạ Hầu Thần báo thù, cũng không ngờ hắn thừa dịp loạn lạc chạy thoát, bất quá, Nam Cung Quyết đã hạ lệnh truy nã, cho dù Hạ Hầu Thần có thể lên thiên xuống đất, cũng trốn không thoát.
Bắc Đường Diệp đang muốn trả lời, một thị vệ bước nhanh tới:“Khởi bẩm Vương gia, Yến vương gia, có ngườitìm được thi thể Hạ Hầu Thần trong một nhà dân.”
Hai gã thị vệ nâng Hạ Hầu Thần người đầy máu đi tới, nhìn miệng vết thương trênthi thể, Bắc Đường Diệp nhịn không được kinh hô:“Xuống tay thực tàn nhẫn, khẳng định là người giết hắn có thâm cừu đại hận với người giết hắn.” Khi chết, hắn nhất định rất thống khổ.
Đường đường là Thái tử Tây Lương quốc, tuyệt thế tứ công tử nổi danh lừng lẫy Hạ Hầu Thần, thế nhưng lạicó kết cục như thế, thật sự thê thảm, thật đáng buồn.
“Nam Cung Quyết, hắn chính là Hạ Hầu Thần.” Không phải giả mạo.
“Bổn vương biết!” Hạ Hầu Thần đã chết, thù của Mộng Khê, cũng coi như được báo, ngẩng đầu nhìn lên trời cao, ánh mặt trời tươi sáng, vạn dặm không một gợn mây, thời tiết thật tốt.
Biết Hạ Hầu Thần đã chết, Nam Cung Quyết không có phản ứng quá lớn, chậm rãi bước đến phía trước:“Nam Cung Quyết, ngươi đi đâu?” Hạ Hầu Thần đã chết, Nam Cung Quyết sao lại không chút cao hứng, đãbáo thù cho Lạc Mộng Khê rồi không phải sao?
“Bổn vương muốnở một mình, đi dạo chung quanh một chút!” Nam Cung Quyết võ công cao cường, hơn nữa thù lớn đã báo, Bắc Đường Diệp nghĩ hắn cần thời gian bình phục tâm tình, liền khôngđi cùng.
Đem thi thể Lâm Huyền Sương, Hạ Hầu Thần xử lý xong, Bắc Đường Diệp chầm chập tiêu sái trở về chỗ ở: Nam Cung Quyết thậtđáng giận, lại đem tất cả sự tình ném cho bổn vương làm, chính mình chạy trốn nhàn hạ, bất quá, xem ngươi đang chịu tang thê tang con, Bổn vương không so đo với ngươi......
Vừa mới tiến vào cửa lớn đụng phải Bắc Đường Dực, còn suýt nữa cùng hắn đụng vào nhau:“Nhị hoàng huynh, ngươi vội vã đi đâu?” Tây Lương đã bị đánh bại, nhị hoàng huynh làm sao vẫn đầy mặt lo lắng, sẽ không phải là có người không phục nổi dậylàm loạn đi.
“Nhìn thấy Nam Cung Quyết không?” Bắc Đường Dực không đầu không đuôi hỏi một câu.
“Ba canh giờ trước có gặp, không phải là xảy ra chuyện gì đi?” Nhị hoàng huynh luôn luôn ổn trọng, khuôn mặt luôn băng sơn ngàn năm không đổi, cóbộ dáng lo lắng như vậy, thật là hiếm thấy.
“Tự mình xem đi!” Bắc Đường Dực đem tờ giấy nhét vào trong tay Bắc Đường Diệp, bước nhanh đi ra ngoài:“Truyền lệnh đi xuống, toàn bộ thiết kỵ quân xuất động, đi tìm Nam Cung Quyết......”
Bắc Đường Diệp nghi hoặc, mởtờ giấy ra, tỉ mỉ nhìnnội dung trên giấy: Bắc Đường huynh, khi ngươi nhìnthấyphong thư này, có lẽ Bổn vương đã không còn sống, kiếp này, Bổn vương thật cao hứng khi kết giaobằng hữu với ngươi.
Từ nhỏ, Bổn vương ở Hoàng cung Thanh Tiêu bị người thiết kế, thân mang bệnh nặng, là các ngươi Bắc Đường huynh đệ làm ta cảm giác gia đìnhấm áp, có người nhà thực hạnh phúc, bổn vương thân mang bệnh nặng, sống không được lâu, không hy vọng xa vời có được gia đình của chính mình, nguyện vọng duy nhất kiếp này, chính là giúp Thanh Tiêu tìm được người nối nghiệp thích hợp, để cho bi kịch củaBổn vương không được tái diễn.
Mà khi ta ở Thanh Tiêu gặp được Mộng Khê, tất cả đều đã thay đổi......
Bên này, Nam Cung Quyết phóng nhanh như gióđi về phía trước, hôm nay Nam Cung Quyết rất là anh tuấn, chòm râu xanh trên cằm thượng biến mất không thấy, anh khí bức người, tuấn mỹ vô trù, bạch ytrên người là Lạc Mộng Khê tự tay làm theo gió nhẹ nhàng lay động.
Sau khi gặp được Mộng Khê, ta mới phát hiện, nguyên lai ta người không còn sống được lâu cũng có thể có được tình yêu, có thể dụng tâm yêu người khác, cũng có thể được người yêu, Mộng Khê, tựa như ánh mặt trờichiếu sáng trái tim đã tĩnh mịch của ta.
Lúc đó thân mang bệnh tật, không thể có được nàng, nhưng cùng nàng có được một đoạn hồi ức tốt đẹp, để ta có thể mang theo hồi ức này đó xuống mồ, là giấc mộng lớn nhất kiếp này củata.
Nhưng âm kém dương sai, bệnh củata khỏi hẳn, Mộng Khê cũng khôi phục dung mạo, thề cùng sinh tử, khắc cốt ghi tâm, thần tiên quyến lữ, vô ưu vô lự, thời gian cùng một chỗ với Mộng Khê là nhữngngày mà cả đời ta vui vẻ nhất.
Vốn tưởng cuộc sống như vậy vẫn tiếp tục như thế, đến khichúng ta dần dần già đi, nhìn con cái thành đàn, con cháu đầy sân, nhưng là, Hạ Hầu Thần tàn nhẫn hủy diệt tất cả, hắn làm Diêm vương mang Mộng Khê đi, hủy diệt hạnh phúc duy nhất củata.
Ta tận mắt thấy Mộng Khê rơi xuống vách núi đen ở trước mặt ta, bị ngã tan xương nát thịt, chết không toàn thây.
Mộng Khê rời đi, ta cũng không còn gì để tiếp tục sống, nhưng ta sẽ vì Mộng Khê báo thù sau đó sẽ đi bồi nàng, cho nên, ta không để ý dân chúng khó khăn, không để ý vạn dân ai oán, đánh bại Tây Lương, chỉ vì hủy diệt Hạ Hầu Thần, báo thù cho Mộng Khê.
Chắc ngươi sẽ cảm thấy ta ích kỷ, nhưng từ nhỏ đến lớn, ta chưa bao giờ vì chính mình làm cái gì, nay ta vì người ta yêu nhất, cho ta ích kỷ một lần.
Nay, Hạ Hầu Thần đã chết, thù lớn của Mộng Khê đã báo, giang sơn Thanh Tiêu, liền giao cho Bắc Đường huynh để ý, Bổn vương tin tưởng, Bắc Đường huynh chắc chắn là một Minh quân, sẽ làm cho dân chúng an cư lạc nghiệp, sống cuộc sống hạnh phúc.
Về phần ta, muốn đi làm bạn với Mộng Khê, nàng và cục cưng ở bên kia chờ ta đã lâu......
Bên ngoài vách núi đen, vài tên thị vệ đứng bên một quan tài băng, thấy Nam Cung Quyết đi đến, bọn thị vệ hơi cúi người:“Vương gia!”
“Các ngươi đi xuống đi!” Nam Cung Quyết thản nhiên phân phó, ánh mắt thâm tình lướt qua thị vệ, nhìn về phía thi thể không được đầy đủ trong quan tài băng kia.
“Dạ!” Bọn thị vệ lĩnh mệnh đi, toàn bộ vách núi đen chỉ còn lại Nam Cung Quyết quan tài băng kia.
Nam Cung Quyết đi tới trước quan tài băng, chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng vỗ về quan tài băng kia, liếc mắt nhìn về phía vách núi đen sâu không đáy: Mộng Khê, lúc trước nàng bị Lâm Huyền Sương đẩy xuống vách núi đen, nhất định rất tuyệt vọng, không cần sợ hãi, hiện tại, ta đến với nàng......
Nam Cung Quyết kéo theo quan tài băng, chậm rãi hướng đến vách núi đen: Dưới vách núi đen là cái gì? Sẽ là nhà của chúng ta sao? Có nàng, có ta, có cục cưng, một nhà ba người, gia đình hoà thuận vui vẻ gia.
Mộng Khê, hôm nay, ta mặc quần áo nàng làm cho ta, cũng mang đến quần áo nàng làm cho cục cưng, đến bên kia, nàng sẽ rất nhanh nhận ra ta đi!
“Ô ô ô!” Khoảng cách của Nam Cung Quyết với vách núi đen ngày càng gần, một bóng dáng lửa đỏ lao đến như cung tên, hướng đến vách núi đen rất nhanh.
“Ô ô ô...... Ô ô ô......” Thấy Nam Cung Quyết lập tức sẽ mang theo quan tài băng nhảy xuống, tiểu hồ ly không dám trì hoãn, bóng dáng lửa đỏ dùng sức, cách mấy chục thước, đột nhiên nhảy lêntrên vai Nam Cung Quyết:“Ô ô ô...... Ô ô ô......”
Tiểu hồ ly! Nam Cung Quyết liếc mắt, nhìn bóng dáng lửa đỏ trên vai, cười chua sót:“Mộng Khê mất, ngươi cũng muốn đi theo nàng sao?” Cảm tìnhcủa ngươi đối với nàng cũng thâm hậu như thế a.
“Ô ô ô......” Không để ý tới Nam Cung Quyết thì thào nói thầm, tiểu hồ ly nhảy xuống bả vai Nam Cung Quyết, không ngừng giơ tay giơ chân với Nam Cung Quyết, giống như có rất nhiều chuyện muốn nói cho hắn, lại không biết nói từ đâu.
Mâu quang Nam Cung Quyết hơi trầm xuống:“Tiểu hồ ly, rốt cuộc ngươi muốn nói gì với Bổn vương?”
Tiểu hồ ly không thể nói chuyện, chỉ là không ngừng chỉ vào cổ mình, Nam Cung Quyết nghi hoặc khó hiểu ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát cổ tiểu hồ ly, phát hiện trên cổ nó có một sợi tơ rất nhỏ, trên sợi tơ treo một cái chuông, nhưng không có linh lạp.
Nam Cung Quyết lật cáichuông không, thấy một tờ giấy rất nhỏ, nghi hoặc mở ra xem, Nam Cung Quyết nhất thời giật mình sững sờ, tay cầm tờ giấy run nhè nhẹ, đáy mắt lóe vui sướng điên cuồng:“Mộng Khê, Mộng Khê......”
Không hề để ý tới quan tài băng trên vách núi đen, Nam Cung Quyết vận khinh công rất nhanh bay trở về, tiểu hồ ly gắt gao đuổi theo ở phía sau:
Nam Cung Quyết vô lương tâm, biết chân tướng liền ném tiểu hồ ly mặc kệ tiểu hồ ly, ô ô ô, tiểu hồ ly chạy đường như vậy xa mệt sắp chết, ô ô ô......
Khi Nam Cung Quyết từ vách núi đen trở lại kinh thành, đám người Bắc Đường Diệp đang lo lắng tìm kiếm hắn khắpmọi nơi, thấy Nam Cung Quyết trở về, mọi người còn chưa kịp cao hứng, Nam Cung Quyết đã hạ lệnh:“ Đại quân Thanh Tiêu cùngBổn vương tiến đến Tuyệt Tình cung!”
Hỏi nguyên nhân, Nam Cung Quyết khó nén vui sướng trong lòng:“Mộng Khê không chết, nàng đang ở Tuyệt Tình cung!” Là ta quá sơ ý, xem nhẹ Lãnh Tuyệt Tình, hắn thích Mộng Khê như vậy, nếu Mộng Khê thật sự chết, hắn không có khả năng bình tĩnh như thế.
Khi Đại phu nhân Vân Bích Lạc, Nam Cung Quyết dẫn người chạy tới Tuyệt Tình cung, Lạc Mộng Khê cùng Lãnh Tuyệt Tình ở trong cơ quan tìm kiếm cửa ra, một ngàynơi đó bằng một thángbên ngoài, cho nên, bụng Lạc Mộng Khê đang lớn lên không ngừng.
Lạc Mộng Khê đi đường khó khăn, Lãnh Tuyệt Tình liền đỡ nàng đi, Lạc Mộng Khê nhìn cục cưng sắp ra đời, mắt đầy hạnh phúc, mâu quang Lãnh Tuyệt Tình hơi chua sót: Nếu đứa nhỏ là của Bản cung, Mộng Khê là thê tử của Bản cung, chúng ta một nhà ba ngườihạnh phúc cỡ nào a.
Có khi, Lạc Mộng Khê đi mệt, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, giống như đang ngủ, Lãnh Tuyệt Tình liền đem áo choàng của mình đắp lên người Lạc Mộng Khê, đáy mắt tràn ngập bất đắc dĩ: Mộng Khê, sau khi rời khỏi đây, chúng ta phải đối mặt rất nhiều chuyện, nàngsẽcùng ta ở cùngmột chiến tuyến sao?
Hiện tại ta rốt cục cũng hiểu được, ở cùng một chỗ cùng với người mình yêu là chuyện hạnh phúc cỡ nào, ta không nghĩ để loại hạnh phúc này cách xa ta, ta muốn cố gắng tranh thủ......
Thánh thạch chỉ tuyển Thánh nữ khi mở ra, có Thiếu chủ ở đây, phương pháp đơn giản dễ dàng, nhưng hôm nay, Lãnh Tuyệt Tình bị nhốt trong cơ quan, bọn họ muốn cho Thánh thạch hiển hiện, phải phí công phu một phen.
Khi các trưởng lão chuẩn bị xong tất cả sự tình, đã qua hơn một tháng, Đại phu nhân, Nam Cung Quyết đều đã đi đến bên ngoài Tuyệt Tình cung, e ngại cơ quan của Tuyệt Tình cung, nhất thời chờ đợi ở bên ngoàikhông vào được.
Tuyệt Tình trong cung, Lục Đại trưởng lão, tộc trưởng các tộc cùng đi vào đài cao trong rừng cây, đẩy ra cự cung, theo bậc thang chậm rãi đi xuống, không lâu sau, đi vào một hồ nước xanh biếc, này chính là Thánh hồ.
Giữa Thánh hồ, một tảng đá hình dạng quái dị, vừa nhìnkhông khác gì tảng đá bình thường.
Lục Đại trưởng lão, sáu vị tộc trưởng, cùng với những người có chức vị cao trong tộc vây quanh thánh hồ, Nam Cung Phong, Phùng Thiên Cương giống như quần chúng, đứng trong góc không chớp mắt.
Sự tình chuẩn bị xong, Mai trưởng lão nói với vài vị trưởng lão:“Bắt đầu!” Dứt lời, vài vị trưởng lão đồng thời phát công, mấy đạo ánh sáng bắn đến trênThánh thạch, nhất thời, Thánh thạch phát ra ánh sáng chói mắt, chói sáng làm không ai mở mắt ra được.
Ngoài Tuyệt Tình cung, một chiếc xe ngựa dừng lại, Lạc Hoài Văn từ trong xe ngựa đi ra:“Lạc vương gia!”
“Lạc Thừa tướng, sao ngươi lại đến đây?” Quan hệ của Lạc Hoài Văn và Tuyệt Tình cung không tốt lắm, Nam Cung Quyết đã sớm biết, lại đoán không ra, mục đích chân chính của hắn đến Tuyệt Tình cung lần này.
“Mười mấy năm, cũng là thời điểm lão hủ nên đem tất cả ân oán cùng thanh toán!”
“Lạc Thừa tướng, bên ngoài Tuyệt Tình cung bày rất nhiều trận, Bổn vương đang suy nghĩ cách phá trận!” Tuyệt Tình cung trận pháp thực lợi hại, nếu Bổn vương nghĩ muốn phá trận nhất định phí một thời gian.
“Lão hủ biết cách phá trận, Lạc vương gia, phiền ngươi bảo bọn thị vệ tránh ra!” Rốt cục lại tới nơi này.
Nam Cung Quyết triệu hồi tất cả thị vệ, Lạc Hoài Văn đứng ở trên không, từng trận cuồng phong cuồn cuộn nổi lên bên cạnh, làmngười khác không thể mở mắt ra được, Nam Cung Quyết thầm giật mình: Không thể tưởng được Lạc Hoài Văn lại có võ công lợi hại như thế, thật sự là thâm tàng bất lộ......
“Di hình đổi ảnh, Càn Khôn về vị trí cũ!” Lạc Hoài Văn huy song chưởng đánh về một phía, chỉ nghe một tiếng nổ ‘Phanh’, bốn phía trống rỗng đột nhiên biến đổi, cảnh xuân tươi đẹp, chim bay hoa đẹp, ánh mặt trời sáng lạn......
Cảnh sắc Tuyệt Tình cung thật đẹp! Bọn thị vệ nhịn không được âm thầm tán thưởng!
Lạc Hoài Văn mang theo Lôi Đình bước nhanh đi vào, Nam Cung Quyết vốn muốn tiến vào, đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay đầu ra lệnh với thị vệ:“Mọi người thủ tại chỗ này, không được tiến vào!” Ân oán của Bổn vương và Lãnh Tuyệt Tình trong đó, Bổn vương tự thanh toán cùng hắn.
Cùng lúc đó, Lãnh Tuyệt Tìnhvà Lạc Mộng Khê ra khỏi cơ quan, bụng truyền đến một trận đau đớn, Lạc Mộng Khê không đứng thẳng được:“Mộng Khê, nàng làm sao vậy?”
“Ta...... Hài tử của ta, muốn sinh rồi......”
“Đừng lo lắng, ta mang nàng đi tìm Hữu hộ pháp!” Lãnh Tuyệt Tình ôm lấy Lạc Mộng Khê, bước nhanh hướng đến chỗ ở của Hữu hộ pháp: Hữu hộ pháp y thuật cao siêu, nàng nhất định có thể bình an sinh hạ đứa nhỏ.
Thánh hồ, Thánh thạch chậm rãi mở ra, Mai Vũ Đình ngượng ngùng cúi đầu: trên đó viết, nhất định là tên của Mai Vũ Đình ta.
“Mau nhìn, cảnh tượng trên Thánh thạch!” Có người kinh hô, trong lòng Mai Vũ Đình cả kinh: Chẳng lẽ trên Thánh thạch không phải tên của ta?
Nhanh ngẩng đầu nhìn lại: trên Thánh thạch hiện ra không phải tên, mà là Phùng Thiên Cương sửa mệnh cho Lãnh Tuyệt Tình, Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê......
“Thì ra là thế, khó trách Thánh nữ cùng với các Thánh nữ đời trước không giống, nguyên lai là có ngườiở giữa làm bậy!” Ánh mắt Mai trưởng lão sắc bén nhìn Phùng Thiên Cương trong góc:“Người đâu, bắt Phùng Thiên Cương, là hắn phá hỏng cung quy Tuyệt Tình cung ta.”
Tuy rằng hắn không phải người trong cung, nhưng hắn lại xúc phạm cung quy thật nghiêm trọng, nhất định phải trọng phạt.
Phùng Thiên Cương phạm sai lầm lớn như thế, nếu bị bắt được, nhất định là chỉ có đường chết, khi vây bắt hắn, Phùng Thiên Cương đột nhiên ra tay đẩy thị vệ ngã qua một bên, nhảy người đến chỗ Thánh thạch, trong lúc đám người Mai trưởng lão còn chưa kịp kinh hô còn rất nhanh cầm lấy Thánh thạch.
Nhất thời, đất rung núi chuyển, mọi người suýt nữa không đứng thẳng được, té ngã trên mặt đất, trên đầu, đá vụn rơi xuống......
“Phùng Thiên Cương, trình tự còn chưa hoàn thành, ngươi thế nhưng dám lấy Thánh thạch!” Tuyệt Tình cung, muốn hủy diệt hoàn toàn!
Phòng Hữu hộ pháp, Lạc Mộng Khê bắt đầu từng trận đau:“Lạc Mộng Khê, đừng khẩn trương, cùng ta nói chuyện, dùng sức......”
Lãnh Tuyệt Tình đứng ở ngoài phòng, lòng nóng như lửa đốt qua lại đi lại, khi nhận thấy đất rung núi chuyển, trong lòng Lãnh Tuyệt Tình cả kinh:“Đây là chuyện gì? Người đâu, mời các trưởng lão đi thăm dò xem nguyên nhân sự tình.”
“Hồi thiếu chủ, trưởng lão cùng tộc trưởng đều đi Thánh hồ, xinThánh thạch tuyển ra Thánh nữ thứ hai......”
Cái gì? Lãnh Tuyệt Tình giật mình sững sờ: Nếu các trưởng lão đều đi Thánh hồ, vừa rồi đất rung núi chuyển cũng không khó giải thích.
Bởi vì lúc hắn còn rất nhỏ, cũng từng phát sinh qua một lần, lần đó sự kiện qua đi, toàn bộ Tuyệt Tình cung tổn hại hơn phân nửa......
Thánh hồ, từ hòn đá nhỏ, biến thành lớn, người trốn không kịp đềuchết, người còn sống hoang mang rối loạn chạy ra ngoài trốn, nhưng là, bọn họ thoát được sao?
Mai Vũ Đình nghiêng ngả lảo đảo đi ra phía ngoài, đụng phải Phùng Thiên Cương cầm Thánh thạch, nắm chặt cánh tay Phùng Thiên Cương:“Là ngươi làm Tuyệt Tình cung bị hủy, hủy của ta tất cả, ta giết ngươi!”
Mai Vũ Đình đánh lên cánh tay của Phùng Thiên Cương, ai ngờ mới đánh hai cái, đã bị Phùng Thiên Cương dùng sức đẩyqua một bên:“Cút, nữ nhân ngu ngốc!”
Mai Vũ Đình không hề phòng bị, bị Phùng Thiên Cương đẩy lui về phía sau vài bước, đụng thật mạnh vào vách đá trên tường, đang muốn chửi ầm lên, một viên đá lớn rơi xuống đầu nàng ta, đập mạnh vào Mai Vũ Đình ở bên dưới......
Thánh thạch bị cướp đi, Tuyệt Tình cung mất đi cân bằng, thạch bích sụp xuống, nước hồ tràn ra, cửara trên đỉnh đầu tự động khép lại chậm rãi.
Phùng Thiên Cương, Nam Cung Phong, cùng với mọi người Tuyệt Tình cung ra sức chạy về phía trước, mắt thấy cơ quan sắpđóng lại hoàn toàn, mọi người ngươi kéo ta, ta kéo ngươi, đều muốn đi ra ngoài:
“Phùng quốc sư, mau đi đi.” Nam Cung Phong xuất chưởng đánh mấy người, đẩy Phùng Thiên Cương đếncửa, ra tới bên ngoài Phùng Thiên Cương xoay người đang muốn kéo Nam Cung Phong lên, lại phát hiện mật thất đã đóng cửa, hắn nghĩ hết mọi biện pháp, cũng không mở ra:“Phong nhi, Phong nhi......”
Mà Nam Cung Phong bị nhốt ở phía dưới, bình tĩnh chờ Phùng Thiên Cương mở ra mật thất, cứu hắn ra ngoài: Quốc sư năng lực phi phàm, hắn nhất định có thể thuận lợi cứu bổn vương đi ra ngoài.
Nước trongThánh hồ nhanh chóng tràn ra, Nam Cung Phong cùng cung nhân Tuyệt Tình cung đứng trên cùng bậc thang, nhìn hồ nước cách mình ngày càng gần, màcửa mật thất trên đỉnh đầu lại không có dấu hiệu mở ra.
Ta sẽ chết trong này sao? Ý thức được điểm này, Nam Cung Phong không tiếng động cười khổ: Ta bất quá là muốn trở thành một người trên vạn người, muốn nắm giữ vận mệnh chính mình, chẳng lẽ cũng là sai lầm rồi.
Khi trong đầu hiện lên ý nghĩ phản loạn, mẫu thân vì cứu chính mình mà bị giết chết, trước khi chết dặn dò chính mình sống thật tốt: chỉ là ta không muốnvận mệnh của chính mình bị người thao túng, vì sao lại rơi vào kết cục như vậy, ta chỉ là muốn sống thật tốt a......
Hồ nước nhấn chìm tất cả mọi người, theo cửa ra phun ra, bắn tung tóe lên mặt Phùng Thiên Cương, Phùng Thiên Cương suy sụp ngã xuống đất, tay ôm tảng đá, đầy mặt xám ngắt: Phong nhi đã chết, ta không cứu được hắn......
“Phùng Thiên Cương, chúng ta lại gặp mặt!” Lạc Hoài Văn hiện lênphía sau Phùng Thiên Cương, mắt đầy lãnh liệt và phẫn nộ.
Nước Thánh hồ phun ra, nguyên bản phòng ốc kiên cố sụp đổ thành từng trận khói trắng, ngay sau đó, dấy lên lửa lớn hừng hực, sương khói bay đầy trời.
“Tuyệt Tình cung cháy!” Thị vệ Thanh Tiêu canh giữ ở ngoài Tuyệt Tình cung kinh hô một tiếng, Bắc Đường Diệp không chút để ý nhìn khắp mọi nơihoàn hồn trong nháy mắt:“Sao lại thế này?”
Nồng đậm khói đen xông lên tận trời, trong lòng Bắc Đường Diệp cả kinh:“Không tốt, Nam Cung Quyết còn ở bên trong! Các ngươi thủ tại đây.”
Nói xong, bóng dáng màu lam đã bay xa đếnhơn mười thước: Nam Cung Quyết, ngươi không thể gặp chuyện không may, Thanh Hoàng còn chờ ngươi trở về đây.
“Oa!” Tiếng trẻ con khóc to rõ nỉ non vang lên, Lạc Mộng Khê cực độ suy yếu âm thầm thở ra nhẹ nhàng, trên trán đầy mồ hôi:“Là nam hài...... hay là nữ hài......”
“Là tiểu thiếu gia!” Hữu hộ pháp trả lời, đem tiểu nam hài đặt vào tã lót, trong lòng âm thầm thở dài: tiểu tử này thực khỏe mạnh, đáng tiếc, không phải con của Thiếu chủ......
“Cho ta ôm một cái!” Đứa nhỏ của nàng và Nam Cung Quyết, rốt cục ra đời.
Hữu hộ pháp vừa đem đứa nhỏ đặt vào trong lòng Lạc Mộng Khê, cửa phòng bị người đẩy mạnh ra, Lãnh Tuyệt Tình bước nhanh đến:“Hữu hộ pháp, đi nhanh đi, Tuyệt Tình cung sắp bị hủy diệt!” Không thể tưởng được ngày này thật sự đã đến.
“Thiếu chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hữu hộ pháp khó hiểu: Tuyệt Tình cung, làm sao có thể bị hủy diệt.
“Đừng hỏi nhiều như vậy, đi mau!” Thời gian đã không còn kịp. Lãnh Tuyệt Tình ôm lấy Lạc Mộng Khê, bước nhanh đi ra phía ngoài.
“Chúng ta đi đâu?” Tuyệt Tình cung bị hủy, Lãnh Tuyệt Tình cũng phải rời đi nơi này, tiểu hồ ly còn không có trở về, Nam Cung Quyết cũng không có đến, hắn còn có thể tìm được ta sao?
“Đi ra ngoài cung!” Tuyệt Tình cung bị hủy, ta không có khả năng sống sót, nay, việc duy nhất ta có thể làm cho nàng là trước khi ta chết, đem mẹ con bọn ngươi an toàn ra ngoài.
“Mộng Khê, Mộng Khê......” Nam Cung Quyết ở trong Tuyệt Tình cung chạy loạn khắp nơi, không ngừng gọi tên Lạc Mộng Khê: Mộng Khê rốt cuộc ở chỗ nào......
Trước đài cao, Phùng Thiên Cương, Lạc Hoài Văn, Vân Bích Lạc, ba người giằng co:“Lạc Hoài Văn, ân oán năm đó, chúng ta hẳn là phải thanh toán hoàn toàn!”
“Đúng vậy, nhoáng một cái, đều đã mười tám, mười chín năm!” Ân oán đó, không thể mang vào quan tài, vẫn là trước khi chết tính cho xong.
“Năm đó, ta cùng với Thiên Cương lưỡng tình tương duyệt, còn có Tử Quận, ngươi vì sao còn đi Vân phủ cầu hôn, chia rẽ bọn ta?” Vân Bích Lạc gào lên với Lạc Hoài Văn:
Thực lực Lạc phủ đã thực không kém, muốn làm Thừa tướng chỉ kém vài bước, cho dù Mai Nhược Vân không giúp được ngươi, ngươi cũng nên tìm nữ tử khác hỗ trợ, vì sao cố tình chọn ta.
Lạc Hoài Văn hừ lạnh một tiếng:“Bổn tướng đối với loại người đàn bà chanh chua như ngươi không có hứng thú, năm đó Bổn tướng đã có Nhược Vân, làm sao lại đi Vân phủ cầu hôn, rõ ràng là cha ngươi làm Hoàng thượng hạ chỉ, buộc bổn tướng thú ngươi......”
Cái gì? Làm sao có thể? Đại phu nhân đầy mặt kinh ngạc: Đây không phải sự thật.
“Các ngươi không cần tranh cãi, chuyện năm đó là một tay ta tạo thành!” Phùng Thiên Cương ngẩng đầu nhìn về phía Vân Bích Lạc và Lạc Hoài Văn:
“Bích Lạc, là ta thực xin lỗi ngươi, lúc ấy, ta yêu Mẫn nhi, nghĩ muốn thoát khỏi dây dưa của ngươi liền thiết kế cha ngươi đi cầu hoàng thượng hạ chỉ, để ngươi gả cho Lạc Hoài Văn làm vợ......”
“Ba!” Phùng Thiên Cương còn chưa dứt lời, đã bị Vân Bích Lạc hung hăng quăng tát một cái, mắt đầy đau xót:“Cả đời này, ta chỉ yêu có một mình ngươi, làm sao ngươi có thể phản bội ta!”
Cho tới bây giờ, đều là ta trách lầm Lạc Hoài Văn, không phải hắn chia rẽ chúng ta, mà là ngươi tiểu nhân ti bỉ, nghĩ muốn đá bỏ ta liền thiết kế kết cục này.
“Mẫn nhi, là mẫu thân của Nam Cung Phong, Quan Mẫn nhi!” Khó trách ngươi hao hết tâm lực giúp Nam Cung Phong làm Hoàng đế, nguyên lai là vì nguyên nhân này.
“Đúng vậy, cả đời này, ta chỉ yêu có một mình Mẫn nhi!” Ngữ khí Phùng Thiên Cương bình tĩnh:“Tử Quận ra đời, là ngoài ý muốn, đó là ngươi thiết kế ta mới có thể......”
“Ba!” Lại là một cái tát đánh đếntrên mặt Phùng Thiên Cương:“Không cần nói nữa, là ta bị coi thường!” Yêu một người không nên yêu, gả cho một người chán ghét mình, nguyên lai này trên đời không có ai thích ta, không có ai yêu ta.
Phùng Thiên Cương yêu là Quan Mẫn nhi, Lạc Hoài Văn yêu là Mai Nhược Vân, hai nữ nhân đều đã qua đời, bọn họ vẫn quên không được các nàng, ta một người còn sống lại là người thất bại lớn nhất.
Ta nghĩ, tất cả chuyện tình đều là Lạc Hoài Văn tạo thành, nghĩ mọi cách báo thù hắn, tự tay hại chết nữ nhân hắn yêu nhất, cho hắn biết thống khổ của ta, lại không ngờ rằng, cho tới bây giờ đều là hận sai người rồi.
Người ta yêu nhất tự tay đem ta giao cho nam nhân khác!
Khó trách Lạc Hoài Văn biết Tử Quận không phải con hắn, nhưng lại không vạch trần, bởi vì hắn chưa từng có có yêu ta, chưa bao giờ để ý đến ta, đối với ta sở tác sở vi đều không hề hay biết.
Ta cả đời này, thật sự là sống uổng phí, bị người đùa giỡn xoay quanh, yêu sai người cũng hận sai người......
Nước Thánh hồ phá tan cửa mật thất, phun lên giữa không trung, Lạc Hoài Văn, Phùng Thiên Cương, Vân Bích Lạc ba người đều bị bao phủ, ba người cũng không có trốn đi, mà lẳng lặng đứng tại chỗ, tùy ý nước hồ đưa nhấn chìm bọn họ: Ba người bọn họ đã không còn gì lưu luyến ở cuộc đời này, chết ở chỗ này, cũng tốt.
Lạc Hoài Văn ngẩng đầu nhìn lên trời cao, những đám mây trắng biến thành khuôn mặt tuyệt mỹ củaMai Nhược Vân, trong đầu hiện lên cảnh hai người gặp nhaulần đầu tiên ở Tuyệt Tình cung, giống như gió xuân ấm áp, vừa gặp đã yêu.
Liều lĩnh trốnkhỏi Tuyệt Tình cung, khi ở cùng một chỗ, ngọt ngào giống như thần tiên quyến lữ, đến khi Vân Bích Lạc gả vào Lạc phủ, hai người bắt đầu không hiểu nhau nữa.
Lạc Hoài Văn tính toán sau khi nàng sinh liền lập nàng làm chính thất, đem Vân Bích Lạc đánh vào lãnh cung, cũng không nghĩ đến nàng chết vì trong lúc sinh.
Nhược Vân, nữ nhi của chúng ta sống tốt lắm, nàng có thể yên tâm, hiện tại, ta đến với nàng, nàng sẽ không lại cảm thấy cô đơn!
Hồ nước tùy ý tràn ra, bao phủ mảnhrừng cây lớn, Nam Cung Quyết chạy vào cácphòng đang cháy, tìm kiếm Lạc Mộng Khê:“Mộng Khê, Mộng Khê.”
Một lần lại một lần hy vọng đổi lấy một lần lại một lần thất vọng, Nam Cung Quyết vẫn không buông tha, tiếp tục tìm kiếm:
“Ô ô ô!” Thanh âm ô ô quen thuộc truyền vào trong tai, đôi mắt Nam Cung Quyết sáng lên, quay đầu nhìn thân ảnhlửa đỏ kia:“Tiểu hồ ly, ngươi có biết Mộng Khê ở nơi nào không, mau dẫn Bổn vương đi tìm nàng!”
Bên này, Lãnh Tuyệt Tình ôm Lạc Mộng Khê, lại xuyên qua một gian phòng đang cháy, rất nhanh chạy ra phía ngoài, Tuyệt Tình cung bị hủy, hắn cảm giác được rõ nét, sinh mệnh chính mình chậm rãi mất đi: thời gian của hắn đã không nhiều lắm......
Hồ nước ngập qua cự cung, bóng dáng thon dài của Lãnh Tuyệt Tình dừng trongnháy mắt, máu tươi tràn ra bên khóe miệng, đáy mắt lóe lên ý cười chua sót, ôm Lạc Mộng Khê chậm rãi ngã xuống.
“Lãnh Tuyệt Tình, ngươi làm sao vậy?” Đại hỏa thiêu đốt khắp nơi nếu bọn họ không đi, rất nhanh sẽ mất mạng.
“Mộng Khê, thực xin lỗi......” Ta không có khí lực đưa nàng rời khỏi nơi này, người Tuyệt Tình cung cùng Tuyệt Tình cung có cùng một nhịp thở, Tuyệt Tình cung bị hủy, cho dù cung nhân chạy trốn ra bên ngoài, cũng khó tránh khỏi cái chết.
Lãnh Tuyệt Tình ta thân là Cung chủ Tuyệt Tình cung, là người đứng mũi chịu sào, cung hủy, người chết đầu tiên chính là ta.
“Thực xin lỗi, ta không nên mang ngươi đến Tuyệt Tình cung......” Bằng không, ngươi cũng sẽ không chết ở chỗ này.
Lửa lớn ngày càng lan rộng, Lạc Mộng Khê vừa mới sinh xong, không có khí lực đi đường, bên người còn có Lãnh Tuyệt Tình đang suy yếu, bọn họ không đi được.
“Không quan hệ!” Nếu đây là mệnh của ta thì ta nhận mệnh, chính là đáng thương cho đứa nhỏ vừa mới ra sinhlại phải tử vong.
Trong tã lót, tiểu bảo bảo im lặng ngủ say, đối vớinguy hiểm phát sinh một mực không biết.
Lãnh Tuyệt Tình tựa đầu đến lên vai Lạc Mộng Khê, hấp hối:“Mộng Khê, nếu có kiếp sau, nàng, ta, tiểu bảo bảo, ba người tạo thành một gia đình hạnh phúc được không?”
Kiếp sau, người sau khi chết sẽ hóa thành tro tàn, thật sự có kiếp sau sao? Hiện tại Lãnh Tuyệt Tình sắp chết, Lạc Mộng Khê không nghĩ lại làm hắn thương tâm:“Nếu thực sự kiếp sau, chúng ta ba người, sẽ là gia đình hạnh phúc nhất.”
“Mộng Khê, có những lời này của nànglà đủ rồi!” Lãnh Tuyệt Tình nhắm lại hai mắt, khóe miệng mang theo ý cười: Tuyệt Tình cung là hủy ở trong tay người trong cung, cũng hủy ở trong tay ta Lãnh Tuyệt Tình và Lạc Mộng Khê, xuống dưới, ta cũng phảicó thể giao cho phụ thân......
Đời này, ta thực bất hạnh, sinh là người Tuyệt Tình cung, vận mệnh sớm được định sẵn, kiếp này, ta lại may mắn, Thánh nữ là người ta yêu nhất, chỉ tiếc nàng không là của ta, duyên phận của chúng ta kiếp sau lại tiếp tục.
Thân thể Lãnh Tuyệt Tình chậm rãi ngã xuống, lửa cũng càng ngày càng lớn, Lạc Mộng Khê gắt gao ôm tiểu bảo bảo: Cục cưng, thực xin lỗi, nương đưa ngươi đến thế giới này, nhưng không cách nào cho ngươi tiếp tục sống......
“...... Mộng Khê...... Mộng Khê......” Ngay tại Lạc Mộng Khê chuẩn bị chịu chết, âm thanh lo lắng từbên ngoài vang lên, trong lòng Lạc Mộng Khê cả kinh im lặng lắng nghe:“Mộng Khê...... Mộng Khê......”
Nam Cung Quyết, là Nam Cung Quyết đến đây...... Lạc Mộng Khê suýt nữa vui đến khóc, còn chưa đáp lại Nam Cung Quyết, một bóng dáng lửa đỏ tiểu cùng với bóng dáng bạch y chạy đếnchỗ nàng.
“Mộng Khê!” bóng dáng màu trắng đi đếntrước mặt Lạc Mộng Khê trongnháy mắt, nhẹ nhàng vỗ về dung nhan khuynh thế mà mình ngày đêm nhung nhớ, trong lòng Nam Cung Quyết vui sướng không thể dùng ngôn ngữ để hình dung:“Mộng Khê, thật là nàng......”
“Nam Cung Quyết...... Nam Cung Quyết, đi mau, nơi này sắp sụp......” Bắc Đường Diệp theo sau đi đến, gấp giọng nhắc nhở.
“Đúng, chúng ta mau rời khỏi nơi này!” Nam Cung Quyết ôm Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê đem tiểu bảo bảo tới trước mặt hắn:“Còn có đứa nhỏ!”
“Bắc Đường Diệp, ôm đứa nhỏ!” Nam Cung Quyết tiếp nhận tiểu bảo bảo bỏ vào trong lòng Bắc Đường Diệp, xoay người ôm Lạc Mộng Khê đi, bước nhanh đi ra phía ngoài.
Lạc Mộng Khê xuyên qua bả vai Nam Cung Quyết, nhìn về phía thân thể đã muốn lạnh băng của Lãnh Tuyệt Tình: Lãnh Tuyệt Tình, cám ơn tình yêu của ngươi đối với ta, nếu có kiếp sau, ta nhất định gả cho ngươi!
Nam Cung Quyết ôm Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Diệp ôm tiểu bảo định, lướt qua biển lửa, bước qua hồ nước, trải qua nhiều gian khổ rốt cục tới bên ngoài Tuyệt Tình cung.
‘Oanh’, trong nháy mắt Bắc Đường Diệp, Nam Cung Quyết chạm chân đến mảnh đất bên ngoài cung thì Tuyệt Tình cung ầm ầm sập xuống, đất rung núi chuyển, mặt toàn bộ đều sụp xuống, núi lửa, hồ nước tất cả đều biến mất không thấy, mặt đất bằng phẳng, cảnh đẹp vừa rồi giống như chưa từng xuất hiện qua.
“Nam Cung Quyết, tiểu gia hỏa này thật giống ngươi!” Tất cả đều trở nên tĩnh lặng như trước, mọi người đứng lên thấybốn phía trống rỗng,hai mặt nhìn nhau: Tuyệt Tình cung, đúng là thần kỳ, một người cũng không chạy thoát, còn biến mất không thấy.
Âm thanh ồn ào của Bắc Đường Diệp thành công hấp dẫn tầm mắt Nam Cung Quyết, vừa rồi ở trong biển lửa, tình huống khẩn cấp, hắn cũng chưa kịp nhìn kỹ.
Nhẹ nhàng đặt Lạc Mộng Khê xuống dưới, Nam Cung Quyết tiếp nhận đứa nhỏ trong lòng Bắc Đường Diệp, tiểu bảo bảo nhắm mắt lại đang ngủ, đối tất cả chuyện vừa xảy ra, hồn nhiên không biết:“Đây là con của chúng ta.” Rất giống ta.
“Đúng vậy, mới ra sinh không lâu!”
Nam Cung Quyết ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Mộng Khê, dường như đã cách mấy đời: Lúc trước, hắn nghĩ Lạc Mộng Khê và cục cưng cách hắn thật xa, nay lại ở ngay trước mắt trong lòng phi thường cao hứng, không biết phải nói gì đểbiểu đạt tâm tình vui sướng của mình.
Không để ý đếnvạn tướng sĩ ở đây, Nam Cung Quyết,gắt gao ôm Lạc Mộng Khê cùng tiểu bảo bảo vào trong ngực, trong mắt lóe nước mắt: Có thê, có tử, thật là hạnh phúc!
Một ngày này, Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, tiểu bảo bảo, một nhà đoàn tụ, trời thật xanh, mây thật trắng, cây cũng thật xanh, nước cũng thật xanh......
Năm năm sau
“Tiểu hồ ly, đợi ta với...... Đợi ta với......” Ánh mặt trời tươi sáng, trên đường nhỏ trong rừng cây, một bóng dáng lửa đỏ chạy vội vã về phía trước, phía sau cách đó không xa, một tiểu nam hài xinh xắngắt gao đuổi theo:“Hồ ly thối, tốt nhất đừng để ta bắt được, nếu không, lột đi da mà ngươi kiêu ngạo ......”
Tiểu hồ ly rất nhanh chạy đi trước, chạy đến trong một tiểu viện, trốn sau lưngmột nữ tử dung mạo tuyệt mỹ:“Cha, nương!” Tiểu nam hài cũng theo sau chạy vào tiểu viện, đối với trong viện nam nữ trẻ tuổi ngọt ngào gọi.
“Nam Cung Minh, ngươi lại khi dễ tiểu hồ ly!” Nữ tử dung mạo tuyệt chính là Lạc Mộng Khê, năm năm đi qua, nàng thế nhưng lại trổ mã ngày càng xinh đẹp, mê người: Nam Cung Quyết, Nam Cung Minh, phụ tử hai người bình thường ở trong cốc không có việc gì, liền thích khi dễ tiểu hồ ly.
“Không có, không có, Minh nhi chỉ là ở đuổi theo tiểu hồ ly luyện tập khinh công!” Tiểu nam hài nói xong, cười hì hì chạy đến bên người Nam Cung Quyết, nắmbàn tay to của Nam Cung Quyết:“Phụ thân, Minh nhi muốn ăn kẹo hồ lô!”
“Hảo, phụ thânđi mua với con!” Nam Cung Quyết cười sủng nịch, ôm lấy tiểu nam hài:“Mộng Khê, chúng ta ở Thần Bí cốc đã hơn một tháng.”
Lại cảnh đẹp nhìn hoài cũng chán:“Không bằng chúng ta trở về Lạc vương phủ ở một thời gian......”
Tiểu hồ ly nhảy vào trong lòng Lạc Mộng Khê, hai mắt đen lúng liếng, thật cẩn thận đánh giá Nam Cung Minh trong lòng Nam Cung Quyết, e sợ tiểu ác ma này sẽ đột nhiên chỉnh chính mình.
tiểu ác ma kia, thừa dịp Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết nói chuyện, không để ý hắn, nhăn mặt với tiểu hồ ly, dọa tiểu hồ ly dùng sức chui vào lòng Lạc Mộng Khê......
“Chủ ý thật ra không sai, chỉ sợ......”
“Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, Bổn vương đã tìm được các ngươi!” Cùng với tiếng kinh hô, Bắc Đường Diệp đã đi đếntrước mặt hai người:“Nam Cung Quyết, Thanh Tiêu tự ngươi đi quản, đừng giao cho Bổn vương nữa, mỗi ngày xử lý quốc sự thật mệt chết!”
“Bắc Đường Diệp, lúc trước ngươi đánh thuaBổn vương, tự nguyện quản lý Thanh Tiêu, giờ lại trách ai......” Nam Cung Minh thừa dịp Nam Cung Quyết và Bắc Đường Diệp nói chuyện, lặng lẽ trượt xuống từtrong lòng Nam Cung Quyết, rất nhanh chạy đến bên người Lạc Mộng Khê, vươn tay với Lạc Mộng Khê.
Lạc Mộng Khê đem tiểu hồ ly thả xuống đất, ôm lấy Nam Cung Minh đi ra ngoài, tiểu hồ ly chạy theo phía sau: hai người này, muốn tranh cãichúng ta không muốn bị ầm ĩ, đi trước một bước.
Lạc Mộng Khê đi ra xa một khoảng, Nam Cung Quyết vẫy tay ngăn lại lời nói của Bắc Đường Diệp:“Lúc này, chúng ta tỷ thí khinh công, nếu ngươi thắng Bổn vương, Thanh Tiêu sẽ không để ngươitrông nom nữa!”
Nói xong, Nam Cung Quyết bước nhanh đuổi theo Lạc Mộng Khê:“Mộng Khê, Minh nhi, đợi Bổn vương mộtchút!”
Trông nom Thanh Tiêu, rất phiền toái, nào có cuộc sống vui vẻnhư một nhà ba người bọn ta......
“Nam Cung Quyết, ngươi đứng lại, chúng ta còn chưa có thảo luận xongđiều kiện, đừng chạy......” Bắc Đường Diệp bước nhanh đuổi theo một nhà ba người một hồ phía xa xa......
Ánh nắng tươi sáng, chim bay hoa nở, trời thật xanh, mây thật trắng, cây thật xanh, nước thật trong......
________ kết thúc __________Hoàn________