”Dám lợi dụng lão nương, ta đánh chết ngươi!” Bát di thái không chịu yếu thế, đầu không thể động đậy nhưng hai cánh tay nhỏ bé lại cào loạn trên người Ngũ di thái, da thịt trắng noãn của Ngũ di thái bắt đầu xuất hiện vết máu.
Trong lúc nhất thời, Ngũ di thái và Bát di thái quên mất mình đang ở trong nước, cũng quên luôn nguy hiểm cận kề, ngươi một quyền, ta một chưởng giống như những người đàn bà chanh chua đánh nhau…
Kỳ thật, những Di thái thái khác căn bản cũng có ý nghĩ này, hy sinh người khác thành toàn chính mình, nhưng nhìn một màn đánh nhau kịch liệt cách đó không xa, khuôn mặt của Ngũ di thái và Bát di thái đã hoàn toàn thay đổi, vết thương che kín hai khuôn mặt nhỏ nhắn, các Di thái thái khác tạm thời đem ý nghĩ này áp chế, tìm biện pháp chạy trốn…
”Tiểu thư,….Tiểu thư….Không xong rồi…Toàn bộ Tướng phủ không tìm thấy một gã thị vệ nào cả…” Băng Lam lo lắng bẩm báo, các Di thái thái trong lòng cả kinh, quay đầu nhìn lại thấy rắn đã tiến đến gần…
”Người đâu….Cứu mạng a….” Nhóm Di thái thái hô to, theo bản năng thuận tay kéo người bên cạnh làm đệm cho mình để thoát thân, nhưng người bị hy sinh làm sao có thể để nàng như ý nguyện…
Trong lúc nhất thời, toàn bộ hồ nước vang lên tiếng kêu sợ hãi và tiếng người đánh nhau kịch liệt…
Lạc Mộng Khê mâu quang hơi trầm xuống, khóe miệng khinh bỉ nhếch lên ý cười trào phúng: Trong Tướng phủ đến một tên thị vệ cũng không có, thật là hiếm có a! Xem ra người đứng sau màn kịch này muốn cho nhóm Di thái thái này dùng mọi biện pháp để bức ta chuyển ra khỏi Lạc phủ.
Vì đề phòng thị vệ phát hiện nhóm Di thái thái sử dụng thủ đoạn tàn khốc, người đứng sau âm thầm điều thị vệ đi, lại không nghĩ rằng nhóm Di thái thái trộm gà không được lại còn mất nắm gạo, trúng kế của ta tất cả đều rơi xuống hồ nước.
Lạc Mộng Khê khóe miệng mang theo ý cười lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn về phía hồ nước, chỉ thấy nhóm Di thái thái đang đánh nhau thành một đoàn, quần áo ướt đẫm đã sớm bị đối phương xé rách, bên trong lộ ra vết máu che kín da thịt, búi tóc cũng đã bị phá hư, tóc tai bù xù giống như những bà già điên.
Vừa rồi còn xưng tỷ gọi muội, nay liên lụy đến tính mạng, các nàng còn không phải đều đang vì chính mình mà suy nghĩ sao?..Không biết chủ mưu sau khi nhìn được một màn này sẽ có cảm tưởng gì.
Trong lúc Lạc Mộng Khê đang âm thầm suy nghĩ, một giọng nói lo lắng của nữ nhân vang lên: ”Bọn muội muội, đừng đánh, rắn lập tức sẽ tấn công chúng ta, nếu chúng ta đánh tiếp, ai cũng không giữ được mạng, không bằng mọi người dừng tay, cùng nhau nghĩ biện pháp lên bờ”
Giọng nói vừa vang lên, tuyết mâu Lạc Mộng Khê híp lại: Vừa rồi cũng vì chủ nhân của giọng nói này nói một câu nàng mới cho Băng Lam đi gọi người đến cứu!
Xem ra, nữ tử này là một người thông minh! Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn về phía giọng nói truyền đến, cách đó ko xa, một nữ nhân trẻ tuổi một mình nửa nổi nửa chìm trong nước lo lắng nhìn về phía nhóm Di thái thái vẫn còn ra sức đánh nhau.
Thì ra là Tứ di thái a! Không hổ danh là Di thái thái đứng đầu, tư duy của Tứ di thái quả thực so với các Di thái thái khác thông minh hơn, chỉ tiếc, đối thủ hiện tại của ngươi là Lạc Mộng Khê ta.
Lạc Mộng Khê cố tình bất đắc dĩ thở dài: ”Các vị Di nương, hôm nay thực không may mắn, Thứa tướng, Đại phu nhân, Tam phu nhân cũng không ở đây, ngay cả bọn thị vệ cũng đều bị phái ra ngoài, nay các di nương lâm vào hiểm cảnh, Mộng Khê muốn hỗ trợ, nhưng là lòng có dư mà lực thì không đủ!”
Nói xong, Lạc Mộng Khê đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía các Di thái thái trong nước, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng làm vẻ mặt càng thêm ngưng trọng:
”Các vị Di nương, hôm nay xảy ra tình huống này cũng coi như ông trời thử nghiệm các ngươi, nhìn xem trong số các ngươi người nào có tư cách vào phủ Thừa tướng a!”
”Nếu là do ông trời đề ra thì Lạc Mộng Khê ta sẽ thuận theo thiên ý, hôm nay, người có thể sống sót lên bờ sẽ là vị di nương được tiến vào phủ Thừa Tướng, trở thành Tướng phủ phu nhân! Các vị di nương, chúc may mắn!”
Không thể không nói, những nữ tử cổ đại này thực sự ngu xuẩn, Lạc Mộng Khê vừa dứt lời, nhóm Di thái thái vừa ngừng đánh nhau lại tiếp tục hỗn chiến, tiếng thét chói tai, tiếng chụp nước, tiếng mắng chửi lại vang lên thành một mảnh.
Lạc Mộng Khê ghé mắt nhìn về phía thần sắc lo lắng, bất lực của Tứ di thái, khe khẽ thở dài: Tứ di thái a, người khác đều đang tranh đấu, ngươi lẽ nào có thể chỉ lo tới thân mình…
”Tứ di nương, ngươi còn thất thần làm gì, bơi nhanh tới đây, nếu ngươi là người đầu tiên lên bờ sẽ trở thành Tướng phủ phu nhân!” Lạc Mộng Khê nhìn về phía Tứ di thái sắc mặt đang lo lắng,nửa chìm nửa nổi trong nước kêu lớn một tiếng.
Lạc Mộng Khê vừa dứt lời, nhóm Di thái thái đang đánh nhau nhất loạt dừng tay, rất nhanh đánh tới Tứ di thái: ”Lão Tứ, ngươi lại dám ngư ông đắc lợi, nằm mơ đi!”
”Bọn muội muội đừng hiểu lầm, tỷ tỷ cũng không muốn làm Tướng phủ phu nhân..” Ánh mắt lóe tia hàn quang, nhóm Di thái thái chỉ hận không thể đem nàng băm thành ngàn mảnh, Tứ di thái vừa giải thích vừa lùi về phía sau, nàng cũng không biết bơi, vừa lùi ra xa nửa thước liền bị nhóm Di thái thái kéo lại vung tay đánh vào người.
Nhìn Tứ di thái bị nhóm Di thái thái vây đánh,đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê hiện lên ý cười trêu tức: Tứ di thái a, cái này gọi là thông minh bị thông minh hại.
Đột nhiên, có tiếng bước chân dồn dâp đi tới, ánh mắt Lạc Mộng Khê chợt lóe, khóe miệng nhếch lên ý cười trào phúng: Muốn bắt được nhược điểm của ta, không dễ dàng như vậy!
Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn về phía nhóm Di thái thái đang đánh nhau, ’Lo lắng’ hô to: ”Các Di nương, đừng đánh, đừng đánh… Tứ di nương biết sai rồi, các ngươi hãy bỏ qua cho nàng đi”
Sau khi Lạc Mộng Khê hô lên những lời này, nhóm Di thái thái không những không dừng tay, ngược lại càng đánh mạnh hơn..
Thấy Lạc Mộng Khê mở miệng, Băng Lam cũng hùa theo hô to: ”Di thái thái, đừng đánh nữa, cẩn thận xảy ra án mạng”
”Tất cả đều dừng tay cho bổn tướng!” Tiếng bước chân dồn dập cùng với tiếng gầm giận dữ vang lên, nhóm Di thái thái đều dừng động tác tay, quay đầu nhìn về phía người đang đi tới, đáy mắt phẫn nộ nhất thời biến thành ngạc nhiên: ”Lão…Lão gia….”
Lạc Mộng Khê âm thầm nhẹ nhàng thở ra: Rốt cục cũng đến, hại ta đóng kịch thật vất vả.
Lạc Mộng Khê không chút để ý quay đầu nhìn về phía Lạc thừa tướng, đang muốn mở miệng giải thích, lại nhìn đến người đứng bên cạnh Lạc thừa tướng, hơi sửng sốt:
Đó là một nam tử trẻ tuổi mặc áo xanh, vải may là Tuyết Phưởng Sa hiếm có, cao quý tao nhã, khí chất tiêu sái phiêu dật quanh quẩn toàn thân.
Mái tóc đen mượt dùng một dải lụa cột vào phía sau, ngũ quan tuấn mỹ như điêu khắc, da trắng nõn, mũi cao thẳng, đôi môi hoàn mỹ, thâm thúy, đôi mắt nhìn về phía Lạc Mộng Khê, đáy mắt lóe lên nồng đậm ý cười trêu tức.(Hàn Băng: họa thủy a~)
Lạc Mộng Khê mâu quang hơi trầm xuống: Người kia là ai? Nhìn thần sắc của hắn, sẽ không nhìn ra chuyện này là do một tay ta bày ra chứ..
”Chuyện gì đang xảy ra?” Lạc Thừa tướng rống lên một tiếng giận dữ đánh gãy tâm tư của Lạc Mộng Khê, nhóm Di thái thái bị dọa khiến toàn thân run lên, nơm nớp lo sợ đang muốn mở miệng giải thích, đột nhiên một tiếng thét kinh hãi xuyên thấu tầng mây, vang tận trời xanh: ”Rắn a….Có rắn….”
_________________