Hận không thể để các tướng sĩ Kì Thiên lật tung trời đất, lập tức bắt Bắc Đường Dực đem bầm thây vạn đoạn, để giải mối hận trong lòng.
Ngày Hoàng đạo gần đến, Thái tử Bắc Đường Dục một bên hạ lệnh truy tìm An vương, một bên sai người chỉnh đốn tam quân, mặt khác, hắn còn phải chuẩn bị việc đăng cơ, có thể nói là bận túi bụi.
Bắc Đường Diệp, Thanh Nguyệt đối với việc này không hứng thú, cũng không giúp gì, lúc không có việc, liền đến biệt viện chỗ Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết.
Bọn họ hai người, một người lén đi tìm Nam Cung Quyết, một người lại đi tìm Lạc Mộng Khê học nghệ.
Lúc bắt đầu, Bắc Đường Diệp gặp được Thanh Nguyệt ở biệt viện, liếc mắt lẫn nhau một cái, hừ nhẹ mộ tiếng, ai cũng không thèm để ý đến đối phương, đều tự đi làm chuyện của mình, qua thời gian dài, hai người dần dần tìm được một ít đề tài chung, cái nhìn về một việc cũng ý kiến cũng giống nhau ba phần.
Dù gian tế Kì Thiên chưa bị xử trảm, nhưng là cũng đã tìm ra, Nam Cung Quyết rời Thanh Tiêu cũng một thời gian ngắn, lo lắng bên đó xảy ra biến cố, liền thương lượng cùng Lạc Mộng Khê, sau khi Bắc Đường Dục đăng cơ liền rời Kì Thiên về Thanh Tiêu.
Khi nói chuyệ này với Kì Hoàng, Kì Hoàng không nói gì thêm, chỉ thở dài thật mạnh: “Các ngươi đã đi lâu như vậy, cúng nên trở về nhìn xem, nói vậy Thanh Hoàng cũng giống Trẫm, muốn giao giang sơn cho tiểu bối, chính mình an hưởng tuổi già.”
Cẩm Tú giang sơn tương lai, hẳn là thiên hạ của người trẻ tuổi các ngươi, con cháu đều có phúc của con cháu, Trẫm cùng Thanh Hoàng đều già đi, quản không được nhiều chuyện.
Kì Hoàng đem ngày Thái tử đăng cơ tuyên bố trước bách quan, liền đem mọi việc giao cho Thái tử Bắc Đường Dục trông coi, thứ nhất, khảo nghiệm một chút năng lực của hắn, thứ hai, chuyện tình Bắc Đường Dực làm Kì Hoàng trở nên thập phần tiều tụy, hắn cũng thực không có tinh lực đi xử lý những việc này.”
Thái độ của Kì Hoàng, tương đương là ủy quyền cho Thái tử, năng lực toàn diện của Bắc Đường Dục được thể hiện, một chuyện đăng cơ cũng an bài gắt gao, một lần nữa bọn đại thần nhìn vị Thái tử ôn nhuận như ngọc với cặp mắt khác xưa.
Mặc dù Thái tử điện hạ không biết võ công, cầm kỳ thi họa tinh thông mọi thứ, phong cách làm việc chu đáo không thua gì An vương gia, nếu hắn làm Hoàng đế, cũng là lựa chọn không sai.
Đại thần trước kia duy trì An vương vì ngôi Hoàng đế, đều chuyển hướng đến Thái tử Bắc Đường Dục, không thể trách các đại thần này ý chí không kiên định, ai bảo An vương Bắc Đường Dực là gian tế, bọn họ không thể trông cậy vao tiểu nhân kia bán nước cầu vinh trở về làm Hoàng đế.
Trong khoảng thời gian này, mặc dù Bắc Đường Dục bận việc túi bụi, lại thực phong phú, so với mỗi ngày ở Thái tử phủ, không có việc gì làm, chỉ có thể lấy cầm kỳ thư họa nhàm chán qua ngày, hắn càng thích như vậy.
Nhìn toàn bộ Hoàng cung, lấy hắn làm trung tâm, từ Vương gia, Hoàng tử, cho tới cung nữ, Thái giám, tất cả mọi người đều nghe hắn chỉ huy, không ai dám cãi lại mệnh lệnh của hắn.
Cái loại cảm giác cao cao tại thượng này, là điều hắn hướng tới, nay rất nhanh hắn sẽ trở thành Quốc quân Kì Thiên quốc, chân chính ở phía trên vạn vạn người.
Từ này về sau, hắn muốn làm gì thì làm, không cần nhìn sắc mặt bất luận kẻ nào, chỉ cần hắn không hài lòng, hoặc là người nào chọc đến hắn, chỉ cần ra lệnh một tiếng, người nọ sẽ chết không toàn thây.
Việc đăng cơ rất rườm rà, mỗi ngày Thái tử Bắc Đường Dục đều làm việc đến khuya, liền không về Thái tử phủ, trực tiếp ở tẩm cung trước kia, hừng đông ngày hôm sau, tỉnh lại lại tiếp tục làm việc.
Kỳ thật, đăng cơ việc long trọng như vậy, có người chuyên phụ trách, Bắc Đường Dục không cần tự trông coi, bất quá, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với việc này, thập phần tò mò, mỗi ngày đều cùng người phụ trách tham khảo nửa ngày, không ngại học hỏi kẻ dưới một ít vấn đề hắn không hiểu.
Trong ngoài Hoàng cung đều thấy vị Thái tử này bình dị, gần gũi, tương lai nhất định là Hoàng đế tốt.
Giống như mọi ngày, Thái tử Bắc Đường Dục xử lý xong việc, đêm đã khuya, tâm tình vui sướng trở về Đông cung, tắm rửa xong, cho thái giám cung nữ lui ra, Bắc Đường Dục nằm trên giường, chuẩn bị ngủ.
Đột nhiên, một trận gió lạnh thổi tới, đem màn trướng thổi bay: “Thái tử Điện hạ gần đây đường quan thật rộng mở, diệt trừ được chướng ngại lớn nhất, tư vị sắp trở thành vua một nước thật không sai đi.”
Trong lòng Bắc Đường Dục cả kinh, đột nhiên mở to mắt ngồi dậy, một gã hắc y nhân nhàn nhã ngồi trước bàn trong phòng uống trà, giống như là ở nhà của mình: “Ngươi đến làm gì?”
“Ha ha, Bắc Đường Thái tử thật đúng là quý nhân hay quên.” Hắc y nhân buông chén trà trong tay, quay đầu nhìn Bắc Đường Dục, hàn quang thoáng hiện trong mắt: “Bọn ta giúp ngươi diệt trừ kình địch An vương Bắc Đường Dực, Bắc Đường Thái tử cũng có thể thực hiện lời nói lúc trước đi.”
“Bản đồ phân bố binh lực Kì Thiên, các ngươi đã chiếm được. Huống chi, Bắc Đường Dực thuận lợi bị buộc tội, cả nước truy nã, các hạ cùng Hạ Hầu Thần vẫn chưa xuất bao nhiêu lực đi.”
Lúc trước, sở dĩ Bản cung trộm bản đồ phân bố binh lực cho các ngươi, đơn giản là muốn mượn tay các ngươi chèn ép Bắc Đường Dực, làm hắn mất mặt trước bách quan, không thể cùng Bản cung tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế.
không thể tưởng được các ngươi vô dụng như vậy, Bản cung đã đem hắn đánh ngã, một chút động tác các ngươi cũng không có, tranh công lại nhanh hơn người khác.
“Bắc Đường Thái tử cho bọn ta là người ngốc sao? Bản đồ phân bố binh lực trên biển căn bản là đồ giả.”
Hạ Hầu Thái tử đã chọn mấy chỗ làm thí nghiệm, lại bị thất bại, tổn thất trầm trọng, tình huống thực tế cùng bản đồ phân bố binh lực căn bản là không khớp.
“Dựa theo ước định trước đó của chúng ta, Hạ Hầu Thái tử giúp Bắc Đường Thái tử trừ bỏ An vương, Bắc Đường Thái tử đem bản đồ phân bố binh lực Kì Thiên giao cho Hạ Hầu Thái tử.”
Hắc y nhân lạnh lùng chăm chú nhìn Bắc Đường Dục: “Nay An vương Bắc Đường Dực đã bị bức phải trốn chạy, không dám trở lại Hoàng cung, không uy hiếp đến ngôi vị Hoàng đế của Thái tử Điện hạ, Bắc Đường Thái tử đưa bản đồ binh lực cùng là giả, này không giống với ước định trước đó của chúng ta.”
“Ý của Hạ Hầu Thái tử, là muốn bản đồ phân bố binh lực chân chính của Kì Thiên.” Quả nhiên là Hạ Hầu Thần dã tâm bừng bừng, bay tam quân đã không còn là tam quân của Bắc Đường Dực, mà là bị Bản cung nắm giữ, tương lai vì Bản cung cố thủ giang sơn.
Hạ Hầu Thần lại muốn bản đồ phân bố binh lực, rõ ràng là muốn đoạt Kì Thiên giang sơn của ta, Bản cung còn không ngốc đến nỗi chắp tay đem giang sơn cho người ta, nếu không, lúc trước Bản cung cũng không cần hao tổn tâm tư hãm hại Bắc Đường Dực.
“Ngươi trở về nói cho Hạ Hầu Thần, muốn bản đồ binh lực Kì Thiên, nằm mơ.” Đôi mắt mãnh liệt của Bắc Đường Dục dâng lên nồng đậm ám khí, “Giang sơn Kì Thiên là của Bản cung, hắn mơ tưởng nhúng vào.”
“Huống chi, hãm hại Bắc Đường Dực, các ngươi cũng không có ra nhiều khí lực, hắn là bị Bản cung thiết kế….”
“Cũng đúng, Bắc Đường Thái turwthoong minh thực có khả năng, biết Nam Cung Quyết sắp đi vào Kì Thiên liền giả làm thích khách, cố ý cho thị vệ đâm vào tay chính mính, lúc dẫn người điều tra, thiết kế Lục Hoàng tử đấu kiếm với An vương, thừa dịp An vương không chú ý, ngươi xuất chiêu làm kiếm Lục Hoàng tử bay lên, đâm An vương bị thương.”
“Ham mê lớn nhất của An vương là săn thú cùng luyện công, biết Nam Cung Quyết đã đến biệt viện, ngươi liền thiết kế An vương săn thú ở rừng cây ngoài biệt viện săn thú, cố ý lưu lại vết máu trên tuyết làm Lạc Mộng Khê hoài nghi….”
Này chính là trụ cột, làm Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê sinh hoài nghi đối với An vương.
“Nam Cung Dạ, ngươi không nên ép người quá đáng.” Ánh mắt Bắc Đường Dục lạnh lùng, “Sở dĩ An vương bị định tội, cũng không phải là trận nháo nho nhỏ này…….”
“Bổn vương biết, giết chết Tử quý phi cho Lạc Tử Hàm làm thế thân, là chủ ý của Bắc Đường Dục ngươi, mà tại sao Lạc Tử Hàm thiết kế Nam Cung Quyết thất bại?”
“Đó là ngoài ý muốn.” Bản cung cũng không biết Lạc Tử Hàm thiết kế Nam Cung Quyết phá thân nàng, nếu không, chắc chắn hắn sẽ ngăn cản, Nam Cung Quyết thông minh như vậy, như thế nào lại bị người dễ dàng thiết kế, Lạc Tử Hàm đánh chủ ý lên hắn, căn bản là tìm đường chết.
“Lúc trước Bản cung biết được kế hoạch của Lạc Tử Hàm, liền đến ngăn cản, cũng đã không kịp.” Lúc Bản cung gặp được Nam Cung Quyết ở giữa đường, Lạc Tử Hàm thiết kế đã thất bại, để phòng Nam Cung Quyết hoài nghi, Bản cung mới cùng hắn vừa đi vừa nói chuyện phiếm: Lạc Tử Hàm ngu ngốc, muốn tìm cái chết, không cần đem Bản cung kéo vào đi.
“Ngày đó là Bổn vương cứu ngươi thoát khỏi Đại trạch.” Đôi mắt lạnh băng của Nam Cung Dạ thoát hiện hàn quang, “Mà ngươi sau khi thoát khỏi nguy hiểm, lại thừa dịp Bổn vương không chú ý mang Lạc Tử Hàm đi, ném vào mật thất An vương phủ, hãm hại An vương Bắc Đường Dực, lúc ấy, ngươi còn chưa hỏi ý kiến của Bổn vương, liền hy sinh Lạc Tử Hàm, nhưng là nàng là người của Bổn vương cùng Hạ Hầu Thái tử……..”
Bắc Đường Dục không cho là đúng nói: “Để kế hoạch tiếp tục đươc tiến hành, hy sinh Lạc Tử Hàm là không thể tránh được, trước đó Bổn vương đã cải trang Yến vương đâm An vương Bắc Đường Dực bị thương, cũng trộm kim bài trên người hắn giá họa, nếu Lạc Tử Hàm không ở mật thất An vương phủ, dựa vào thế lực Bắc Đường Dực, nghĩ muốn đắc tội hắn rất khó.”
Diệt cỏ thì diệt tận gốc, nếu muốn giết, liền tất cả đều làm một ít, một lần là thành công, Bản cung cũng không muốn bị An vương tìm lý do chạy thoát, từ đó, hắn có tâm phòng bị, còn muốn hãm hại hắn chỉ càng thêm khó.
“Vậy vì sao ngươi phải giết Lạc Tử Hàm, ngươi cũng biết thân phận chân chính của nàng là gì?” Vân Bích Lạc, Phùng Thiên Cương, mặc dù bị Thanh Tiêu truy nã, nhưng cũng là người khó chơi, Hạ Hầu Thần bận việc quốc sự, không muốn vì ít chuyện này mà phân tâm.
“Lạc Tử Hàm chết, Khang vương gia cùng Hạ Hầu Thái tử có thể đổ lên Bắc Đường Dực hoặc Nam Cung Quyết, từ đó, chẳng những không phiền toái, mà Vân Bích Lạc muốn vì nữ nhi bào thù, tự nhiên sẽ toàn lực vì Hạ Hầu Thái tử cùng Khang vương gia diệt trừ chướng ngại.”
Đem Lạc Tử Hàm giá họa cho Nam Cung Quyết, Vân Bích Lạc chắc chắn sẽ bất kể hậu quả lên kế hoạch, ám sát Nam Cung Quyết, đến lúc đó, Thanh Tiêu rối loạn, Bản cung nhân cơ hội phái binh tiến vào Thanh Tiêu, giang sơn Kì Thiên lại càng mở rộng.
“Muốn làm Vân Bích Lạc tìm ai báo thù, chính là chuyện của Khang vương gia cùng Hạ Hầu Thái tử.” Đem chuyện tốt để cho mình, đem chuyện xấu giao cho người khác, chiêu mượn đao giết người này, ai cũng đều đã dùng.
Bắc Đường Dục ngoài mặt ôn nhuận như ngọc, dáng vẻ bất phàm, ai có thể nghĩ đến bên trong hắn lại vô sỉ ti bỉ như vậy. Trong mắt Nam Cung Dạ, hiện lên tia trào phúng khinh thường nồng đậm chợt lóe rồi biến mất.
“Văn võ bá quan và dân chúng Kì thiên đều biết, An vương Bắc Đường Dực là gian tế, cho dù bọn ta nói ra chuyện Bắc Đường Thái tử là gian tế thật, chỉ sợ cũng không có người tin tưởng, nói không chừng người có đầu óc linh hoạt còn nghĩ là An vương thông đồng Tây Lương, cố ý hãm hại Thái tử Điện hạ.”
Nói vậy Bắc Đường Dục đã sớm nghĩ đến điểm này, mới không có sợ hãi như vậy, sau khi đạt được mục đích của mình liền trở mặt.
“Bất quá, vừa rồi Bắc Đường Thái tử cũng đã nói, làm sao giải thích với Vân Bích Lạc, là chuyện của Bổn vương cùng Hạ Hầu Thái tử, nếu Bổn vương nói sự thực, lấy trình độ yêu thương nữ nhi của Vân Bích Lạc, tất nhiên sẽ không để Bắc Đường Thái tử làm Hoàng đế thoải mái.”
Nam Cung Dạ vừa nói vừa quan sát thần sắc của Bắc Đường Dục, thấy gương mặt hắn có chút biến sắc, biết là lời mình nói có tác dụng, liền tiếp tục rèn sắt khi còn nóng.
“Bắc Đường Thái tử sinh ở hậu cung, hẳn là biết, nữ nhân so với nam nhân càng âm hiểm, Bổn vương vùng Hạ Hầu Thái tử không có biện pháp với Bắc Đường Thái tử, không có nghĩa là Vân Bích Lạc cũng không có biện pháp….”
“Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?” Muốn bản đồ binh lực của Kì Thiên, nằm mơ.
Nếu bản đồ binh lực rơi vào tay Hạ Hầu Thần, Kì Thiên tất sẽ mất, cho nên, mặc dù Vân Bích Lạc âm hiểm, lại lợi hại, Bản cung cũng sẽ không ngu đến nỗi giao ra bản đồ binh lực, tự muốn diệt vong.
Huống chi, Vân Bích Lạc cũng không khủng bố như Nam Cung Dạ nói, bằng không, vì sao nàng lại bị Nam Cung Quyết buộc rời Thanh Tiêu.
Con người Nam Cung Quyết này, Bắc Đường Dục vẫn luôn nhìn không thấu, hắn biết tâm tư Nam Cung Quyết thâm trầm, lại không biết tâm cơ hắn nặng bao nhiêu, sâu bao nhiêu, đương nhiên, Bắc Đường Dục cũng không muốn giao phong chính diện với Nam Cung Quyết.
Biết rõ tất cả, bách chiến bách thắng, một người mình căn bản không nhìn thấu được, không biết kế tiếp hắn sẽ ra quái chiêu gì, tranh đấu như vậy, không thể nghi ngờ là lấy trứng chọi đá, tự nhận cái chết.
“Nếu Bắc Đường Thái tử không muốn giao ra bản đồ binh lực, Bổn vương còn có thể trao đổi điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Chỉ cần không chạm đến ích lợi của giang sơn Kì Thiên, điều kiện khác đều có thể.
Gần giờ Tý, Lạc Mộng Khê còn ở phòng ngủ bận rộn, tủ quần áo được mở ra toàn bộ, Lạc Mộng Khê đem quần áo trong tủ ra xếp lại, tiểu hồ ly không giúp được gì, bóng dáng lửa đỏ không ngừng nhảy lên nhảy xuống bàn, vẫy vẫy cái đuôi, vỗ vỗ hai chân nhỏ, thản nhiên tự đắc.
“Chi nha.” Cửa phòng đóng chặt bị đẩy ra, quần áo trắng bị gió làm hỗn loạn tiến vào, tiểu hồ ly tự tiêu khiển lập tức dừng động tác, rất nhanh chạy đến bên người Lạc Mộng Khê, phe phẩy cái đuôi, hương Nam Cung Quyết thị uy.
Nam Cung Quyết cũng không thèm liếc mắt nhìn tiểu hồ ly một cái, lập tức bước đến bên Lạc Mộng Khê: “Mộng Khê, đêm đã khuya như vậy, làm sao còn không đi ngủ?”
“Vài ngày nữa chúng ta sẽ rời Kì Thiên, ta đem mọi thứ sửa sang lại một chút, cũng không có việc gì.” Lạc Mộng Khê đánh giá tủ quần áo một chút, gì đó bên trong đã sửa sang không sai biệt lắm, “Chuyện của ngươi đều xử lý xong rồi?”
“Đều là một ít chuyện, sự việc không nhiều lắm, mới xử lý đến bây giờ, đã giờ Tý, chúng ta nghỉ ngơi.” Nam Cung Quyết ôm lấy Lạc Mộng Khê hướng đến giường lớn, nhìn thấy tiểu hồ ly bên cạnh.
“Mộng Khê, bây giờ Thanh Tiêu, chỉ sợ tuyết đã rơi mấy ngày, làm nhiều chút quần áo bên ngoài, Bổn vương đã sai người đi thu thập da lông thượng đẳng, trở lại Thanh Tiêu liền làm áo khoác cho nàng.”
Nam Cung Quyết tà ác liếc mắt nhìn tiểu hồ ly một cái: “Da hồ ly làm áo khoác thế nào? Giữ ấm, mặc cũng thoải mái.”
“Nam Cung Quyết, ngươi sẽ không đánh chủ ý lên tiểu hồ ly đi, nó còn nhỏ như vậy, lột da cũng không là y phục lớn được….”
“Ý của Mộng Khê, là ta có thể đem tiểu hồ ly này lột da làm áo khoác…….” Tiểu hồ ly rất nhỏ, kiêu ngạo, muốn làm áo khoác là không thể, bất quá, làm áo khoác cho cục cưng, hẳn là không sai, nhất là lông mao lửa đỏ, mềm, tiểu bảo bảo mặc vào, khẳng định thoải mái.
Thấy ánh mắt Nam Cung Quyết quỷ dị không có ý tốt, tiểu hồ ly chỉ thấy toàn thân lanh lẽo, nhất là sau lưng, từng trận khí lạnh thổi đến.
Nam Cung Quyết vô lương, lại đánh chủ ý lên bản hồ ly, ô ô ô, bản hồ ly làm sao lại gặp cái đồ đệ vô lương tà ác như vậy…
“Nam Cung Quyết, ngươi không được động tiểu hồ ly, nó là sủng vật của ta, dùng để cưng chiều, không phải dùng để lột da làm áo….”
Trong phòng ấm áp, sau khi tắm Lạc Mộng Khê chỉ mặc tẩm y cũng không thấy lạnh, chỉ là đề phòng có người tới, nàng lại mặc thêm một cái áo khoác.
“Sớm biết là ngươi sẽ nói vậy.” Bổn vương cũng không ôm hy vọng gì với da lông của tiểu hồ ly.
Nam Cung Quyết cởi áo khoác của Lạc Mộng Khê, xốc chăn đem Lạc Mộng Khê ấn xuống giường, chính mình cũng theo ngồi lên, tiểu hồ ly còn đứng trong phòng, ánh mắt ai oán nhìn về phía Lạc Mộng Khê: Ô ô ô, Nam Cung Quyết khi dễ tiểu hồ ly, chủ nhân, nên vì tiểu hồ ly làm chủ.
“Tiểu hồ ly, đêm đã khuya, về ngủ đi.” Qua vài ngày, chúng ta phải về Thanh Tiêu, nếu ngươi chậm trễ liền để ngươi ở lại Kì Thiên. Nam Cung Quyết vung bàn tay to lên, bóng dáng lửa đỏ của tiểu hồ ly bị hất ra khỏi phòng.
“Phanh” Tiểu hồ ly vừa bay ra khỏi phòng cửa sổ tự động đóng lại, Nam Cung Quyết ôm lấy Lạc Mộng Khê nằm trên giường, “Chuyện gian tế Kì Thiên đã xong, sau khi Thái tử đăng cơ, chúng ta trở về Thanh Tiêu.”
So sánh xuống, Bổn vuong thích Thanh Tiêu hơn một chút, đó là nơi chúng ta quen thuộc.
“Thanh Tiêu đã đên mùa đông, khi tiểu bảo bảo ra đời cũng là cuối xuân đầu hạ đi.” không biết tiểu tử đó bộ dáng thế nào, là nam hài, hay là cô gái.
“Mùa xuân ở Thanh Tiêu dài hơn so với quốc gia khác một chút, tiểu bảo bảo ra đời cũng là thời điể, đó.” Nam Cung Quyết mở mắt, ôm Lạc Mộng Khê vào ngực, khát khao cuộc sông tương lai tốt đẹp.
“Đến lúc đó, một nhà ba người chúng ta, mmang theo cái đuôi làm người chán ghét, đi khắp đại giang nam bắc.
“Cái đuôi làm người chán ghét?” Câu nói này của Nam Cung Quyết, làm Lạc Mộng Khê có chút khó hiểu.
“Là kia, tiểu hồ ly.” Nam Cung Quyết trả lời nhẹ nhàng bâng quơ.
“Bổn vương biết, ngươi luyến tiếc tiểu hồ ly kia, kỳ thật tiểu hồ ly rất khả ái, chờ tương lai cục cưng ra đời, đem tiểu hồ ly cho tiểu bảo bảo chơi.” Tiểu hài tử hẳn là thích động vật đáng yêu đi
“Nam Cung Quyết, nguyên lai ngươi đối với tiểu hồ ly cũng không phải là đặc biệt chán ghét.” Lạc Mộng Khê không tiếng động cười khẽ.
“Bổn vương là yêu ốc cập ốc.” Thích ngươi mới có thể bao dung tiểu hồ ly.
“Nam Cung Quyết, ngày mai ta muốn vào cung một chuyến, đưa Thanh Nguyệt vài thứ, lúc ban ngày, Thanh Nguyệt không đến biệt viện.” không biết tiểu nha đầu này bận việc gì.
“Tốt, ngày mai Bổn vương cũng không có việc gì, cùng ngươi tiến cung.” Phòng ấm áp, giường lớn mềm mại, Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê tình ý kéo dài, chỉ khổ hắc y nhân đứng trên nóc nhà, đón gió lạnh đến thăm dò.
Sự tình khác không thăm dò được, lại biết được ngày mai Lạc Mộng Khê sẽ tiến cung, coi như là thu hoạch không nhỏ, đêm rét lạnh thực làm người ta chịu không nổi, trở về phục mệnh.
Hôm sau, mặt trời đã lên cao ba sào, ánh nắng ấm áp chiếu xuống mặt đất, rửa mặt chải đầu xong Lạc Mộng Khê đẩy cửa phòng đi ra, trong tay cầm một cái hộp, là muốn đem cho Thanh Nguyệt: “ Vương gia ở Thư phòng?”
Ở biệt viện, Nam Cung Quyết đều là phòng ngủ, thư phòng hai nơi, không ở phòng ngủ, chính là ở thư phòng.
“Vương phi đúng vậy, Vương gia phân phó, người dùng bữa sáng rồi mới đi thư phòng tìm Vương gia, Vương gia cùng người tiến cung.” Cầm nhi đem lời Nam Cung Quyết dặn dò nàng, một chữ cung không thiếu nói cho Lạc Mộng Khê.
“Khởi bẩm Vương phi, Lăng công tử cầu kiến bên ngoài.” Lạc Mộng Khê đang muốn đên Thư phòng tìm Nam Cung Quyết, nghe báo lại, Lăng Khinh Trần cầu kiến.
“Thỉnh hắn vào đi.” Lăng Khinh Trần đã khôi phục lại bình thường, thời gian ở biệt viện không ngắn, chỉ là Lạc Mộng Khê luôn bận việc, vẫn chưa gặp qua hắn: Lăng Khinh Trần, hắn tới làm gì?
Tuy nghi hoặc trong lòng, nhưng là nơi này là biệt viện, khắp nới đều là người của Nam Cung Quyết, Lăng Khinh Trần muốn làm gì cũng không được.
Lúc Lạc Mộng Khê trở lại phòng, tiểu hồ ly cũng đã chạy đến, đứng bên cạnh Lạc Mộng Khê, không ngừng cọ cọ quần áo Lạc Mộng Khê.
“Mộng Khê.” Lạc Mộng Khê đang muốn đem tiểu hồ ly qua một bên, Lăng Khinh Trần đã tiến vào, “Ta đến chào từ biệt ngươi.”
“Chào từ biệt, ngươi phải đi sao?” Đối với mục đích đến hôm nay của Lăng Khinh Trần, Lạc Mộng Khê đã nghĩ rất nhiều cái, thế nào cũng không nghĩ đến, hắn đến là để chào từ biệt.
“Chính là, ta tính là ở nhiều ngày, nhưng Lăng phủ có chút chuyện, ta phải về xử lý.” Lăng Khinh Trần ngồi xuống đối diện Lạc Mộng Khê, Cầm chi rót cho hắn cùng Lạc Mộng Khê một ly trà.
“Vương phi, Lăng công tử, dùng từ từ.” Cầm nhi lui ra ngoài, nhưng không có đóng của phòng: Để một đại nam nhân cùng Lạc Mộng Khê một phòng, các nàng thật sự không yên tâm.
Lạc Mộng Khê khuynh quốc khuynh thành, nam nhân trong thiên hạ, đều bị dung nhan của nàng làm khuynh đảo, vạn nhất sau khi đóng của phòng, Lăng Khinh Trần khi dễ Lạc Mộng Khê, không chỉ có các nàng tự trách, Nam Cung Quyết cũng sẽ không tha các nàng.
“Mộng Khê, trước kia…..thực xin lỗi…….”
Ta không trách ngươi, ngươi bị khống chế, cũng là bản thân không muốn.” Lăng Khinh Trần từng ba lần bốn lượt muốn đưa Lạc Mộng Khê về Lăng phủ, Lúc ấy Lạc Mộng Khê còn buồn bực.
Lăng Khinh Trần rõ ràng đã muốn buông tha ta, vì sao lại muốn đổi ý, bậy giờ mới hiểu được, tất cả đều là khí đen quấy rối.
Hiện tại, hắn anh tuấn tiêu sái, người đấy chính khí, mới là Lăng Khinh Trần chân chính.
“Nghe nói ngươi mang thai, chúc mừng ngươi. Rượu trăng tròn của đứa nhỏ, ta nhất định đến uống.” Hy vọng là nữ nhi, sau này lớn lên, xinh đẹp khuynh thành giống ngươi, không cần là nam hài giống Nam Cung Quyết giỏ tính kế như vậy, ngay cả Lăng Khinh Trần ta cũng bị hắn tính kế.
“Đứa nhỏ phải bảy tám tháng mới ra đời, trong thời gian này, ngươi tốt nhất nên suy nghĩ chuẩn bị lễ vật gì cho hắn đi.” Ngữ khí Lạc Mộng Khê mang theo trêu chọc, người thông minh vừa nghe là biết nàng nói đùa.
Lạc vương phủ kỳ trân dị bảo, kỳ hoa dị thảo cái gì cần cũng có, cũng không thiếu cái gì, có dù ngươi đưa lễ vật quý giá đi nữa, đối với Lạc Mộng Khê cũng không có ý nghĩa lớn, chỉ đơn giản là phần tâm ý.
“Tốt, ta nhất định dụng tâm chuẩn bị lễ vật này.” Câu nói vui đùa của Lạc Mộng Khê, Lăng Khinh Trần lại cho là thật.
“Mộng Khê, bây giờ không còn sớm nữa, nàng đã chuẩn bị tốt chưa, chúng ta phải vào cung xem…..” Thanh âm Nam Cung Quyết khi nhìn thấy Lăng Khinh Trần ngồi bên bàn thì im bặt, bất quá hắn phản ứng rất nhanh, sau khi tim đập loạn nhịp trong nháy mắt, đã lấy lại tinh thần: “Lăng huynh, ngươi đến.”
Lạc Mộng Khê liếc mắt nhìn Nam Cung Quyết một cái: giả vờ cái gì mà giả vờ, khẳng định là Cầm Kỳ Thi Họa báo tin cho ngươi, biết Lăng Khinh Trần đến, ngươi mới vội vã làm xong việc rồi chạy đến đây, chỉ là Nam Cung Quyết giả vờ thật tốt, nếu không phải nàng hiểu biết hắn, chỉ sợ nàng cũng bị lừa bởi hành động cao siêu kia.
“Tại hạ đến chào tạm biệt Mộng Khê cùng Nam Cung huynh.” Lăng Khinh Trần đứng lên, “Bây giờ thực không còn sớm, tại hạ phải nhanh về Lăng phủ Giang Nam, cáo từ.”
Sau khi Lăng Khinh Trần chào tạm biệt Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết, xoay người ra ngoài, gần bước đến cửa, do dự một lát lại xoay người: “Nam Cung huynh, Mộng Khê, ngày tiểu bảo bảo ra đời, chắc chắn tại hạ sẽ đến chúc mừng.”
“Mộng Khê, câu nói cuối cùng của Lăng Khinh Trần, có phải là sẽ có chuyện gì hay không?” đi trên những lát đá trên đường, trong lòng Nam Cung Quyết khó hiểu: Câu cuối cùng kia ‘chắc chắn tại hạ sẽ đến chúc mừng’ hẳn là tăng thêm giọng điệu, có phải hay không ám chỉ điều gì……
“Nam Cung Quyết, chàng không cần đoán lung tung, hẳn là Lăng Khinh Trần đến chúc mừng hài tử đáng yêu của chúng ta, không có ý tứ khác.”
Nam Cung Quyết thích tính kế, cũng thích nghĩ người khác cũng tính kế, người thông minh như hắn như vậy có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lạc Mộng Khê lắc đầu, không chút để ý đến xung quanh, đột nhiên, khóe mắt thấy một đạo bóng dáng quen thuộc hiện lên, nhanh chóng biến mất: “Nam Cung Quyết, hình như vừa rồi ta nhìn thấy Bắc Đường Dực?”
“Mắt nàng bị viễn thị đi, Bắc Đường Dực bị truy nã, trốn còn không kịp, làm sao có thể chạy đên đây tự chiu đầu vào lưới, Mộng Khê, không phải là vì tối qua nàng ngủ không được tốt nên ánh mắt có chút không tốt?” Bàn tay Nam Cung Quyết khẽ sờ trán Lạc Mộng Khê, nhiệt độ bình thường, không có nhiễm phong hàn……
Lạc Mộng Khê quơ tay đẩy ra ma trảo của Nam Cung Quyết: “Cho dù tối qua ngủ trễ, hôm nay ta cũng dậy trễ, tinh thần thực sung túc, làm sao có thể nhìn lầm.”
“Biệt viện đều là người của Bổn vương, Bắc Đường Dực không có khả năng trà trộm vào.” Nam Cung Quyết cam đoan, “Biệt viện là tường đồng vách sắt, Bổn vương chưa cho phép, ngay cả con ruồi cũng đừng nghĩ tiến vào……”
Huống chi, chúng ta sắp rời Kì Thiên, Bổn vương tuyệt không cho phép xuất hiện biến cố gì.
Sau khi Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê vào cung, chưa đến nơi khác, đi thẳng đến Thanh Nguyệt cung, còn có ba ngày là Bắc Đường Dục đăng cơ, Bắc Đường Dục cùng với quan phụ trách việc đăng cơ, đều đã chuẩn bị tốt lắm.
“Mộng Khê tỷ tỷ, Quyết ca ca, các ngươi đến đây, ngày hôm qua Dục ca ca sai người đên giúp Thanh Nguyệt bài trí lại tẩm cung, cho nên Thanh Nguyệt không thể đi biệt viện, nhìn xem, phòng ngủ bây giờ của Thanh Nguyệt thật xinh đẹp…….”
Thanh Nguyệt cho cung nữ thái giám lui ra, lôi kéo Lạc Mộng Khê lải nhải, chỗ nào là ý của nàng chỗ nào là Bắc Đường Dục đề nghị: “Ánh mắt Dục ca ca thật độc đáo, tẩm cung này vừa bài trí liên thay đổi hoàn toàn……”
“Thanh Nguyệt, Mộng Khê, các ngươi tán gẫu, Bổn vương đi xem Bắc Đường Diệp.”Vài ngày gần đây, trong cung bề bộn nhiều việc, Bắc Đường Dục để Bắc Đường Diệp hỗ trợ, đương nhiên cũng ở trong cung.
Đối với tẩm cung của Thanh Nguyệt, Nam Cung Quyết không có dục vọng xem xét, nghe nàng lải nhải Nam Cung Quyết có chút không chịu nổi liền tìm lý do rời đi. Thanh Nguyệt cùng Mộng Khê, hai tính cách hoàn toàn khác nhau, hắn thích Mộng Khê im lặng thông minh như vậy, Thanh Nguyệt nói nhiều lắm làm người ta chịu không nổi.
“Thanh Nguyệt, tỷ cùng Vương gia quyết định sau khi Thái Tử đăng cơ liền rời Kì Thiên trở về Thanh Tiêu.” Nam Cung Quyết đi rồi, Lạc Mộng Khê kéo Thanh Nguyệt ngồi xuống nói chuyện.
“Lần này tỷ đến là để chao từ biệt muội, hai ngày này sẽ thu thập hành trang trở về, không thể đên xem muội…..”
“Mộng Khê tỷ thật sự phải đi sao? Thanh Nguyệt rất luyến tiếc.” Thanh Nguyệt dựa vào cánh tay Lạc Mộng Khê, lưu luyến không rời.
“Chúng ta tạm thời chia lìa, về sau còn có thể gặp lại, chờ tiểu bảo bảo ra đời, muội có thể đi Thanh Tiêu uống rượu đầy tháng……” Nói đến tiểu bảo bảo, ánh mắt Lạc Mộng Khê hơi đổi, “Thanh Nguyệt, muội cùng Bắc Đường Diệp phát triển thế nào?”
“Vẫn như vậy, quan hệ hai chúng ta không tiên xa, không giống tình nhân lại giống huynh muội.” Thanh Nguyệt bất mãn oán: tên Bắc Đường Diệp kia, thật sự là không hiểu tình thú.
“Mấy ngày hôm trước khi Bắc Đường Diệp đến biệt viện, ta từng nghe hắn nói muốn cùng Nam Cung Quyết trở về Thanh Tiêu.” Nếu ta không nghe sai thì hình như là hắn nói như vậy.
“Thật?” Thanh Nguyệt đứng thẳng dậy, đáy mắt xinh đẹp nồng đậm nghi hoặc, “Diệp ca ca, thật sự cùng bọn tỷ về Thanh Tiêu?”
“Lúc đó, ta ở hơi xa, nghe cũng không rõ ràng, hình như là Bắc Đường Diệp nói với Nam Cung Quyết như vậy.” Ta cũng chỉ nghe một ít thanh âm qua tiếng gió thổi đến, không xác đinh chắc chắn được.
Thanh Nguyệt chớp mắt: “Mộng Khê tỷ tỷ, Thanh Nguyệt có thể cùng tỷ và Quyết ca ca đi Thanh Tiêu không? Thanh Nguyệt từ nhỏ ở Kì Thiên lớn lên, chưa đi qua nơi khác, nghĩ muốn đi nhìn nơi khác một chút.”
“Cái này……… Tỷ thì không có ý kiến gì, nhưng là Kì Hoàng đồng ý sao?” Thanh Nguyệt đi du ngoạn một chútcó thêm kiến thức là chuyện tốt, Thanh Nguyệt cùng nàng về Thanh Tiêu nàng không có ý kiến, chỉ là Kì Hoàng sẽ để một cô nương đi dạo chơi theo người khác sao?
“Yên tâm, Phụ hoàng hiểu Thanh Nguyệt nhất, chỉ cần chuyện Thanh Nguyệt muốn làm. Hắn không hề không đồng ý.” Thanh Nguyệt đứng lên, “Mộng Khê tỷ, tỷ ở đây đợi chút, Thanh Nguyệt đi xin chỉ thị của Phụ hoàng, rất nhanh sẽ trở lại.”
Nói xong một câu, bóng dáng khéo léo của Thanh Nguyệt đã chạy ra nội thất, thanh âm cua Thanh Nguyệt bay vào trong tai nàng: “Mộng Khê tỷ, nhất định phải chờ muội a.”
Thân ảnh Thanh Nguyệt càng lúc càng xa, đến lúc không thấy nữa, Lạc Mộng Khê lắc đầu cười khẽ, cơn buồn ngủ ập đến: có thai, lúc nào cũng muốn ngủ.
Trong phòng có bồn than, cực kỳ ấm áp, Lạc Mộng Khê đứng dậy đi đến ghế nằm, chuẩn bị nằm xuống ngủ, chờ Thanh Nguyệt trở về.
Lúc nàng vừa xoay người ngồi xuống ghế, trong nháy mắt một trận gió lạnh thổi đến, Thái tử Bắc Đường Dục xuất hiện trước mặt Lạc Mộng Khê, đáy mắt ẩn chứa khí đen chưa tiêu tán……
“Thái tử Điện hạ, làm sao ngươi lại ở trong này?” Ngươi đến đây lúc nào, tại sao ta không hề phát hiện?
“Bản cung đến tìm Thanh Nguyệt, vừa đến.” Khí đen ở đáy mắt Bắc Đường Dục tan đi, thay đổi đôi mắt ôn nhu, lầy một vật trang sức xinh đẹp cúi xuống trước mặt Lạc Mộng Khê: “Hôm qua lúc giúp Thanh Nguyệt bài trí phòng, phát hiện nàng thiếu vòng tay, Bản cung liền cầm đến đây.”
Vật trang sức dùng chỉ hồng kết thành, ở giữa được khảm dạ minh châu lóe sáng, dây kết phía dưới thật dày, phi thường xinh đẹp, là vật Thanh Nguyệt thích dùng nhất, cùng phù hợp với tính cách của nàng.
“Vòng tay rất đẹp, Thanh Nguyệt nhất định sẽ thích.” Lạc Mộng Khê nhẹ giọng tán thưởng, “Thái tử Điện hạ ánh mắt thật tốt.”
“Thanh Nguyệt không ở đây sao?” Bắc Đường Dục nhìn khắp mọi nơi, không thấy Thanh Nguyệt. Tiểu nha đầu lại chạy đi nơi nào.
“Thanh Nguyệt muốn cùng ta đi Thanh Tiêu, chạy đến Ngự thư phòng xin chỉ thị của Hoàng thượng.” Cũng là khuôn mặt này, cũng là khí chất này, lời nói cũng ôn nhu, giống như bình thường không có gì khác.
Nhưng Lạc Mộng Khê cảm giác là: hôm nay, Bắc Đường Dục thực không đúng, mà đến tột cùng là không đúng ở chỗ nào, Lạc Mộng Khê nói không được.
“nếu như vậy, vòng tay này, lèm phiền Mộng Khê giao cho Thanh Nguyệt.” Bắc Đường Dục đem vòng tay đến cho Lạc Mộng Khê, một cỗ hơi thở âm lãnh cũng theo đến, làm cho xương cốt người ta rụng rời, tóc gáy đều muốn dựng thẳng lên.
Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn Bắc Đường Dục, ở sâu trong đôi mắt ôn nhu, khí đen mạnh liệt như ẩn như hiện, khí chất ôn nhuận cùng âm lãnh ở trên người hắn luân phiên hiện thoáng lên, giống như tiên phi tiên, ma phi ma, hoặc là, vừa là tiên vừa là ma, hai người kết hợp, làm cho người ta thấy sợ.
Đáy mắt Bắc Đường Dục quỷ dị khó lường làm trong lòng Lạc Mộng Khê kinh ngạc, suýt chút nữa là bật thốt: Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ô ô ô.” Bên chân xuất hiện một vật thể lông xù, thanh âm ô ô quen thuộc của tiểu hồ ly truyền vào tai, Lạc Mộng Khê hoàn hồn trong nháy mắt, cúi đầu nhìn, bất đắc dĩ thở dài: “Tiểu hồ ly, sao ngươi cũng theo tới, có phải ngươi luyến tiếc rời Thanh Nguyệt hay không, yên tâm, nàng sẽ cùng chúng ta về Thanh Tiêu.”
“Thái tử Điện hạ, đây là tiểu hồ ly Mộng Khê nuôi dưỡng.” Lạc Mộng Khê ôm lấy tiểu hồ ly, đưa tới trước mặt Bắc Đường Dục.
Bắc Đường Dục mỉm cười, đem vòng tay đặt lên trên bàn: “Tiểu hồ ly thực đáng yêu.” Tay khẽ vuốt đầu tiểu hồ ly, “Ô ô ô.” Tiểu hồ ly trợn mắt với Bắc Đường Dục, giống như thực chán ghét hắn.
Bắc Đường Dục cũng không để ý, thu tay lại: “Vòng tay đã đem đến, Bản cung còn có việc phải làm, đi trước một bước, Mộng Khê, làm phiền ngươi đem vòng tay đưa cho Thanh Nguyệt.”
Bắc Đường Dục đi rồi, Lạc Mộng Khê âm thầm thở ra. Bắc Đường Dục vừa rồi, thật sự dọa người, nhìn bộ dáng kia của hắn, làm ta nghĩ đến đêm mười lăm đó, gặp được Lăng Khinh Trần hút máu.
Thả tiểu hồ ly xuống, Lạc Mộng Khê cẩn thận quan sát vòng tay trên bàn, tiềm thức nói cho nàng: vòng tay này, không phải là vòng tay bình thường, khẳng định đã bị động tay động chân, nếu không, khi Lạc Mộng Khê đối mặt với vòng tay này sẽ không sinh ra cảm giác ghê sợ.
Bắc Đường Dục đi ra Thanh Nguyệt cung, bước nhanh về phía trước, sắc mặt có chút thâm trầm. “Tham kiến Thái tử Điện hạ.” Thị vệ hành lễ với hắn, Bắc Đường Dục làm như không thấy, tiếp tục đi về phía trước.
Khóe mắt thấy một bóng dáng quen thuộc, trong lòng Bắc Đường Dục cả kinh, đột nhiên dừng bước chân, quay đầu lại, mặc dù bóng dáng quen thuộc kia lẫn lộn với đám thị vệ, tuyệt đối hắn không nhìn lầm: “Bắc Đường Dực, đồ phản đồ, đứng lại cho Bản cung.”
Khi Bắc Đường Dục rống lên, bóng dáng thị vệ kia đột nhiên chấn động, xuất chưởng đẩy bọn thị vệ bên cạnh, dùng khinh công rời đi rất nhanh: “Người tới, Bắc Đường Dực cải trang thị vệ, nhanh đi bắt lấy hắn.”
Nhất thời toàn bộ hoàng cũng loạn thành một đoàn, Ngự lâm quân xuất động rất nhiều, canh giữ các cửa, tất cả người trong cung đều bị buộc trở về cung của mình, trước khi việc được giải quyết không được xuất hiện. Toàn bộ Hoàng cung đều nâng cao cảnh giác.
Thanh Nguyệt cung, Lạc Mộng Khê cầm lấy vòng tay tỉ mỉ nghiên cứu, vòng tay dùng sợi tơ màu hồng rất mềm mại, hoàn toàn không giống sợi tơ bình thường, giống như tóc người vậy, mềm mại mỏng manh, cảm giác thập phần tốt.
Tóc! Nhận biết được diều này, trong lòng Lạc Mộng Khê cả kinh, vội vàng cầm lấy dây kết, xem tỉ mỉ, cho dù là phẩm chất, hay là độ sáng của màu sắc, đều không khác tóc người.
Ở cổ đại, tóc chỉ có hai màu đen trắng, nhưng Lạc Mộng Khê sinh ở hiện đại, biết tóc có thể nhuộm thành đủ loại màu.
Lạc Mộng Khê rút một sợi tơ hồng trong vòng tay, đem đên chậu than đốt cháy, sợi tơ hồng này không giống như sợi tơ bình thường cháy chậm rãi, mà giống như tóc người lập tức cuốn khúc lại: Trời đất, đây thật là tóc người, Bắc Đường Dục có vấn đề.
Thanh Nguyệt còn chưa về, Lạc Mộng Khê đang muốn đem tin này nói cho Nam Cung Quyết đang ở Bích Vân cung cùng Bắc Đường Diệp, bất thình lình một trận gió lạnh từ phía sau thổi đên, Lạc Mộng Khê đột nhiên xoay người, Bắc Đường Dục đã đi lại xuất hiện trước mặt Lạc Mộng Khê.
không giông như lúc nãy, quanh thân hắn khí đen dày đặc, nhất là hai mắt, ngay cả tròng trắng cũng biến thành đen.
Đôi mắt hơi nheo lại nhìn Lạc Mộng Khê nghiêng nước nghiêng thành, dung nhan tuyệt sắc, trong đầu Bắc Đường Dục hiện lên lời nói tối hôm qua Nam Cung Dạ nói với hắn.
“Sau khi Hạ Hầu Thái tử gặp Lạc Mộng Khê ở Thanh Tiêu, vẫn nhớ mãi không quên, nếu Bắc Đường Thái tử không muốn đưa bản đồ binh lực, thì đem Lạc Mộng Khê giao cho Hạ Hầu Thái tử, giang sơn, mỹ nhân, đều giống nhau, luôn tốt.”
“Lạc Mộng Khê là bảo bối của Nam Cung Quyết, Bản cung cũng không có khả năng lớn như vậy, yên lặng không một tiếng động bắt nàng đến tay.” Bắc Đường Dục phản bác: vạn nhất bắt Lạc Mộng Khê thất bại, lọt vào tay Nam Cung Quyết, thậm chí còn dính vào chuyện của Bắc Đường Dục, Bản cung chẳng phải là thất bại trong gang tấc.”
Nam Cung Dạ không cho là đúng: “Trong mắt người đời, Thái tử Bắc Đường Dục là ôn nhuận nho nhã, lễ độ, huống chi An vương giúp ngươi gánh tội, không có ai hoài nghi ngươi là hấp huyết quái nhân, là gian tế cấu kết cùng Tây Lương, nếu ngươi âm thầm thiết kế Lạc Mộng Khê, liền dễ dàng……”
“Đương nhiên, Bổn vương tin tưởng Bắc Đường Thái tử có năng lực thiết kế Lạc Mộng Khê, đem chuyện đổ cho Bắc Đường Dực, để hắn thay ngươi chịu tiếng xấu…..”
Vừa rồi, căn bản là Bắc Đường Dục không nhìn thấy Bắc Đường Dực, tên thị vệ kia là hắn an bài, múc đích chính là tạo hỗn loạn, sau đó, hắn nhân cơ hội đem Lạc Mộng Khê khỏi Hoàng cung, giao cho Hạ Hầu Thần, từ đó, hắn cùng Hạ Hầu Thần không còn liên quan.
“Bắc Đường Dục, chính ngươi mới là hấp huyết quái nhân, là gian tế Tây Lương, An vương gia là bị ngươi oan uổng.” Lạc Mộng Khê giơ vòng tay trong tay, “Ngươi thật đúng là biến thái không bình thường, dùng tóc nữ.” Người thực không thể nhìn tướng mạo bên ngoài.
“Lạc Mộng Khê, ngươi đã biết nhiều lắm, nhưng là ngươi yên tâm, Bản cung sẽ không giết ngươi, ngươi là người Hạ Hầu Thần muốn, Bản cung sẽ đem ngươi giao cho hắn, Hạ Hầu Thần đoạt được mỹ nhân, rất tốt.
Nói xong, bóng dáng thon dài của Bắc Đường Dục mắt đi đến trước mặt Lạc Mộng Khê, xuất chưởng đánh vô ngực Lạc Mộng Khê……………
-----Hết chương 123-----