Nhưng hiện tại, thấy tiểu hồ ly điên cuồng kêu gào, Nam Cung Quyết không muốn giáo huấn nó, ánh mắt thâm thúy, càng ngưng càng sâu: “Mộng Khê xảy ra chuyện?”
Nam Cung Quyết dứt lời tiểu hồ ly lập tức ngừng tiếng kêu, đôi mắt to đen láy không nháy mắt nhìn Nam Cung Quyết, giống như đồng ý cách nói của hắn.
“Mộng Khê đang ở nơi nào, mau dẫn bổn vương đến đó”. Giống như nghe hiểu lời nói của Nam Cung Quyết, thân hình lửa đỏ của tiểu hồ ly nhảy nhanh xuống bàn, chạy ra ngoài cửa.
Thân ảnh thon dài của Nam Cung Quyết theo sát phía sau nó, ngoài cửa sổ, mặt trời mới ngả về tây: Hôm nay là mười lăm, nhưng trời vẫn chưa tối, hấp huyết quái nhân kia không càn rỡ đến mức vào biệt viện giết người chứ.
Nam Cung Quyết không chỉ một lần đem tiểu hồ ly đánh ra khỏi phòng, theo lý thuyết tiểu hồ ly hẳn sẽ rất sợ hãi hắn, nhìn thấy hắn phải bỏ chạy mới đúng, nhưng mới vừa rồi tiểu hồ ly lại chạy đến thư phòng của hắn, hướng hắn điên cuồng kêu lên.
Nam Cung Quyết ở Thiếu lâm Tự tu dưỡng năm năm, nên cũng biết được, có một số động vật là có linh tính, tiểu hồ ly này cùng Mộng Khê rất hợp duyên, nó mạo hiểm bị Nam Cung Quyết đánh ra khỏi phòng chạy đến đây tìm hắn, khẳng định là Mộng Khê đã xảy ra chuyện…
Nhưng là, bên phòng ngủ có Cầm, Kì, Thư, Họa cùng với rất nhiều ám vệ thủ hộ, Mộng Khê không có khả năng gặp chuyện không may…
Tới ngoài cửa, cảnh sắc trước mắt Nam Cung Quyết đột nhiên biến đổi, ánh mặt trời phía tây biến mất không thấy, nhìn lại đã là nửa đêm, đáy mắt Nam Cung Quyết lóe lên khiếp sợ cùng phẫn nộ: thì ra là có người ở bên ngoài thư phòng bày bố trận, hại bổn vương vẫn nghĩ là trời vẫn chưa tối, trăng đã lên cao, đúng lúc hấp huyết quái vật kia đi giết người: “Mộng Khê…Mộng Khê…”
Nam Cung Quyết không kịp suy nghĩ chuyện khác, đuổi sát theo phía sau bóng dáng tiểu hồ ly, đáy mắt thâm thúy lóe lên nồng đậm lo lắng cùng âm lãnh: Mộng Khê, nàng nhất định không được xảy ra chuyện gì, dám thiết kế bổn vương, thật sự là không muốn sống nữa.
Bên này, sau khi Lạc Mộng Khê xoay người lại, lợi trảo mang theo âm lãnh đã đến trước mặt, Lạc Mộng Khê theo bản năng lui về phía sau từng bước, tránh khỏi công kích của người nọ.
Nhìn hắn toàn thân cao thấp đều bị quần áo rộng thùng thình màu đen bao phủ, ngay cả đầu cũng đội mũ kín, làm cho người ta không thể nhìn rõ bộ dáng của hắn, Lạc Mộng Khê tuyết mâu híp lại: hắn hẳn là tên hấp huyết quái nhân kia, nếu không trên người không có khả năng sẽ mang theo âm lãnh cùng huyết tinh nặng như vậy.
Ngay tại lúc Lạc Mộng Khê đang trầm tư, hắc y quái nhân đã tấn công hướng Lạc Mộng Khê, hiện lên trong gió chỉ là một cánh tay hoàn toàn là xương, không hề có huyết nhục.
Này, cánh tay tuy chỉ như bộ khung xương, nhưng lực công kích lại rất mạnh, nơi chưởng phong đi qua, đá lớn cũng vỡ vụn, đá vụn văng khắp nơi, may mắn tốc độ của Lạc Mộng Khê cũng rất nhanh, ngay lúc quái nhân ra chiêu rất nhanh né tránh không bị đánh trúng, nếu không chắc chắn chết không toàn thây.
không thể tưởng tượng được hấp huyết quái nhân này lại có võ công cao như vậy, khó trách hắn lại có thể giết chết nhiều nữ tử như thế, quan phủ dùng thời gian mười năm cũng không thể bắt được hắn, võ công của hắn, chỉ sợ có thể ngang bằng với Nam Cung Quyết, ta cũng không phải là đối thủ của hắn…
Nháy mắt, Lạc Mộng Khê lấy lại bình tĩnh, đối phó lại công kích của hắc y nhân, Lạc Mộng Khê không hề trốn tránh, thân hình vừa chuyển, bóng dáng yểu điệu nháy mắt liền đi tới trước mặt hắc y nhân.
Bàn tay nhỏ bé đột nhiên mở ra, một thanh chủy thủ xuất hiện trong tay, Lạc Mộng Khê nắm chặt chủy thủ trong tay, hướng ngực hắc y nhân đâm xuống.
Lạc Mộng Khê đang có thai, tốc độ ra tay cũng không dám quá nhanh, nếu không thai nhi trong bụng khẳng định sẽ có nguy hiểm, cục cưng có chuyện, Lạc Mộng Khê khẳng định cũng chống đỡ không nổi, đến lúc đó, quái nhân muốn giết nàng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay…
Cho nên, vì an toàn của mẫu tử hai người, Lạc Mộng Khê phải tốc chiến tốc thắng…
trên đường nhỏ trong biệt viện, Nam Cung Quyết theo sát phía sau tiểu hồ ly chạy về phía trước: Người nọ thế nhưng đem toàn bộ biệt viện đều bày trận, ám vệ, thị vệ, cùng với nha hoàn, gã sai vặt đều bị hôn mê, thật đúng là nhân vật lợi hại, nếu để cho bổn vương bắt được hắn, chắc chắn sẽ khiến hắn sống không bằng chết.
Trong tiểu viện, Lạc Mộng Khê cùng hắc y nhân vẫn tiếp tục đánh nhau, động tác của hắc y nhân rất nhanh, chủy thủ của Lạc Mộng Khê vẫn không thể chạm đến người hắn.
Võ công hắc y nhân rõ ràng cao hơn Lạc Mộng Khê rất nhiều, hơn nữa Lạc Mộng Khê lại đang có thai, ra tay mặc dù nhanh, ngoan (độc), chuẩn, nhưng trong thời gian ngắn muốn thắng được hắc y nhân là không có khả năng.
Tuy rằng Lạc Mộng Khê đã rất cẩn thận, sau mấy chục chiêu, bụng đột nhiên truyền đến đau đớn, Lạc Mộng Khê trong lòng cả kinh, thả chậm nửa nhịp động tác, bị hắc y nhân bắt đúng cơ hội, huy trưởng đánh trúng ngực nàng.
Lạc Mộng Khê bị đánh ra mấy thước xa, rơi thật mạnh xuống đất, chủy thủ trong tay rơi sang một bên, bụng truyền đến một trận đau đớn.
Lạc Mộng Khê cố nén đau đớn, đang muốn đứng dậy, thân hình hắc y nhân đã đi đến trước mặt nàng, nắm chặt hai vai Lạc Mộng Khê, cúi đầu cắn lên cổ nàng.
Từng giọt chất lỏng ấm áp hút vào trong miệng, đôi mắt hắc y nhân sáng lên, trong mắt là thần sắc điên cuồng: “Bản tôn hút máu của hơn một trăm nữ tử, lần này là có hương vị tuyệt nhất”.
không biết là do trên răng của quái nhân có thuốc gây tê hay vẫn là có nguyên nhân khác, khi hắc y nhân hút máu của chính mình, Lạc Mộng Khê toàn thân mềm nhũn, không có chút khí lực.
Cảm giác máu toàn thân từng chút từng chút một bị hút ra khỏi thân thể, Lạc Mộng Khê toàn thân lạnh thấu xương, ánh mắt cũng là vô cùng mỏi mệt, giống nhau tùy thời đều có thể khép lại: Ta sẽ chết sao…
Trước mắt cảnh vật càng ngày càng mơ hồ, ý thức cũng càng ngày càng mông lung, trong phút chốc sắp mê man, bên tai Lạc Mộng Khê đột nhiên vang lên từng lời nói của Nam Cung Quyết:
“Mộng Khê, cả đời này nàng và tiểu bảo bảo chính là sinh mạng của ta, cho dù có phát sinh chuyện gì, một nhà ba người chúng ta đều phải vĩnh viễn ở cùng một chỗ”.
một nhà ba người, vĩnh viễn ở cùng một chỗ. Dung nhan anh tuấn của Nam Cung Quyết, mang theo tươi cười ôn nhu sủng nịnh hiện lên trước mắt, Lạc Mộng Khê đầu óc mông lung nháy mắt thanh tỉnh, đột nhiên mở mắt.
Cũng không biết khí lực của nàng có được từ đâu, rất nhanh nâng chưởng, đánh tới hắc y nhân đang chỉ lo hút máu nàng.
Hắc y nhân không hề chuẩn bị, bị Lạc Mộng Khê đánh ra một thước xa, thân thể vừa lui về phía sau, mũ che trên đầu cũng bị gió thổi rơi xuống, hé ra dung nhan anh tuấn quen thuộc với Lạc Mộng Khê: “Tại sao…sao lại là ngươi?”
Hắc y nhân giống như không nghe thấy lời nói của Lạc Mộng Khê, thân thủ đem mũ đội lên che khuất diện mạo rồi lại đứng dậy, ánh mắt tham lam không chớp mắt nhìn Lạc Mộng Khê, giống như nàng không phải là người, mà là một bữa ăn ngon miệng.
Ngay tại lúc hắc y nhân đi tới người Lạc Mộng Khê, cũng là lúc Lạc Mộng Khê đang suy nghĩ biện pháp thoát đi, một người một hồ đuổi tới: “Mộng Khê”. Nam Cung Quyết kinh hô một tiếng, huy chưởng đánh hướng hắc y nhân.
một lòng thầm nghĩ sẽ có một bữa ăn ngon hắc y nhân không hề chuẩn bị, bị cường thế chưởng lực của Nam Cung Quyết đánh ra hơn mười thước xa, thật mạnh ngã xuống.