Lam Tranh không thích những câu này của nàng, lườm nàng một cái, không nói nữa. Cuối cùng Vũ Lâu cũng được yên bình một chút, nằm xuống cạnh hắn. Đến nửa đêm, nàng cảm thấy người nóng bừng lên, mở mắt ra mới thấy tay Lam Tranh đang ôm lấy lưng mình, áp sát vào người nàng ngủ. Làn mi dài của hắn khẽ run nhẹ nhẹ, dung mạo đẹp tuyệt trần, tuy Vũ Lâu bực mình vì hắn dính người, nhưng cũng không thể tức giận nổi. Hít sâu một tiếng, lại mặc kệ hắn ôm.
Vì hôm qua đi muộn, sáng sớm nay Vũ Lâu liền lôi hắn dậy, tranh đấu ác liệt một hồi, cuối cùng nàng cũng túm được hắn xuống giường, hầu hạ hắn rửa mặt, đút cơm cho hắn, rồi giao cho thái giám đưa hắn ra khỏi Sùng Lan cung. Trước khi ra đến cửa, nàng lại dặn hắn, câu viết trong lòng bàn tay trái có thể giúp hắn thoát nạn.
Không khí buổi sáng vẫn còn chút hơi nước, hiếm khi mà cảm thấy mát mẻ như thế.
Lam Tranh tới Xuân phường, mặt mày ủ dột ngồi vào bên cạnh Thái tử, ngáp một cái, bộ dạng cực kỳ mỏi mệt. Tĩnh Thần cười nói: “Sao thế, có phải đêm qua Thập đệ chiến đấu mãnh liệt quá nên đau thắt lưng không?”
Ngươi ghen tị à? Lam Tranh vẫn còn buồn ngủ: “Viết sách luận Thái phó giao cho, không viết được……”
“Không nhờ Vũ Lâu làm hộ à?”
Lam Tranh kề sát vào tai Thái tử, nói nhỏ: “Tất nhiên là có rồi, ta đã nói với huynh, nàng viết giỏi lắm. Để ta đọc theo. Nhưng ta đọc cũng không tốt lắm…… Dù sao, ha ha, ta cũng bí mật mang theo rồi.” Hắn ngửi mùi huân hương trên người Thái tử, trong đầu lại suy nghĩ đáp án.
Thực ra là mùi hương gì đây?
Thái tử đẩy vai Lam Tranh cười: “Vậy đệ phải cẩn thận một chút, đừng để người khác phát hiện ra.”
“Không đâu, không đâu.” Lam Tranh cười hắc hắc.
Đang nói chuyện thì có người thông báo Thái phó đến, các Vương tôn Hoàng tử vừa nói chuyện phiếm cũng vội quay về vị trí của mình.
Thái phó nói vài câu của cổ nhân, giúp mọi người tỉnh ngủ, rồi để cho mọi người lấy giấy ra, viết lại sách luận hôm qua đã chuẩn bị, còn lão thì cầm một quyển sách đứng đọc. Lam Tranh viết được vài câu, lại vo giấy ném sang một bên. Sau đó nhìn xung quanh, cắn bút ra vẻ rất khổ sở suy nghĩ. Tất cả phản ứng của hắn đều bị đảng phái củaThái tử thu vào mắt, lặng lẽ trao đổi ánh mắt với nhau.
Không lâu sau, chợt nghe thái giám bẩm báo: “Hoàng Thượng, Hoàng hậu giá lâm —-”
Mọi người vội buông giấy bút, đứng dậy chờ đón hai người. Năm đó, Hoàng đế kế vị, ít nhiều gì cũng dựa vào quyền thế của gia tộc Vương thị, dưới sự trợ giúp của bà, đã đánh đổ Thái tử khi đó, đoạt được ngai vàng. Ngôi vị Hoàng đế của ông được lập nên là dựa vào sự trợ giúp bên nhà ngoại. Hơn nữa, ông làm đế vương, khí chất văn nhân quá nặng, lại thiếu đi khí phách chuyên quyền, nên luôn hy vọng Hoàng tử của mình có thể có hào khí một chút.
Vì vậy mà ông vô cùng thương yêu Tấn vương thiện chiến. Về phần Thái tử và Huệ vương, con của Hoàng hậu, mặc dù cũng có tình thương nhưng không thể mãnh liệt như đối với Tấn vương được.
Cũng vừa may, Thái tử và Huệ vương đều không có cảm tình với phụ hoàng của mình, nên phụ tử cứ thế duy trì mối quan hệ cân bằng, khéo léo, trong lòng mọi người đều tự biết, không ai phạm vào giới tuyến của ai.
Hành lễ với Hoàng đế, Hoàng hậu xong, chúng vương tôn Hoàng tử lại ngồi xuống.
Hoàng đế phất phất tay, cười nói: “Trẫm chỉ tới thăm các ngươi một chút thôi, các ngươi học tiếp đi.” Nói xong, ông đi một vòng xem sách luận của bọn hắn. Hoàng hậu đi theo sau Hoàng đế, lo lắng nhất là đứa con ngốc nghếch Huệ vương, quả nhiên, vừa nhìn đến đã thấy Huệ vương đang chống cằm, ngậm cán bút nhìn trời.
Hoàng hậu nhìn về phía hắn, ánh mắt như muốn nhắc nhở hắn một chút, Huệ vương liền lấy bút trong miệng ra, làm bộ làm tịch như đang viết.
Hoàng đế đi một vòng, đến bên cạnh Thái tử, hơi cúi người xem văn của hắn, đúng lúc Thái tử ngẩng lên nhìn chằm chằm phụ hoàng của mình. Hoàng đế cả kinh, ánh mắt của hắn, sao lại lạnh đến như vậy. Thật ra, ông không thích Thái tử, vì Thái tử vô cùng trí tuệ, làm việc cẩn thận, cho dù ông không thích hắn, cũng không tìm ra lý do gì để trách cứ, nếu cố bới lông tìm vết, thì điều duy nhất ông có thể trách được chỉ là thân thể của hắn không tốt mà thôi.
Hoàng đế đọc xong văn của Thái tử, tán dương gật gật đầu, lại chuyển sang nhìn Huệ vương. Đối với Huệ vương, cảm tình của Hoàng đế cũng không tốt hơn so với Thái tử, trước khi hắn chưa gặp chuyện ngoài ý muốn, hắn cũng quỷ kế đa đoan không khác gì Thái tử, từ xưa đến nay, đế vương đều phòng bị Hoàng tử đoạt quyền, nên ấn tượng của Hoàng đế với Huệ vương cũng rất kém. Nhưng từ khi Huệ vương trở nên ngốc nghếch, khiến Hoàng đế có cảm giác an toàn, lại trở nên yêu thích hắn hơn.
Đối với một Hoàng đế phải chịu áp lực bên nhà ngoại mà nói, mừng nhất là có một nhân tài ở bên cạnh mà không có cảm giác bị uy hiếp.
Bây giờ nhìn đến sách luận của Huệ vương, tuy không có màu sắc gì nhiều, nhưng cũng rất tinh tế, theo trình độ hiện tại của hắn thì cũng coi như là tốt lắm rồi. Nên ông cũng ra vẻ tán dương, vuốt cằm, đi qua Huệ vương, xem tiếp sách luận của những người khác.
Chờ Hoàng đế vừa đi qua, Lam Tranh lại xòe lòng bàn tay trái ra xem văn tự bên trên.
Hoàng hậu nhìn thấy, trong lòng thầm rối rắm, sao Lam Tranh dám làm bừa như thế chứ, dù viết không được cũng không thể viết ra xem lén thế được. Bà ra sức nháy mắt với Lam Tranh, nhưng Lam Tranh vẫn không để ý, tiếp tục nhìn tay mình, viết như bay.
“Phụ hoàng, Thập ca dối trá, bí mật mang bài vào.”
Lam Tranh theo tiếng nói mà nhìn sang, là Thanh Hà Vương, tên tiểu tử này đúng là rất hận hắn nhỉ, để ý ta từng chút một.
Hoàng đế nghi hoặc quay lại nhìn Lam Tranh, mà Lam Tranh lúc này lại rụt tay ra sau lưng, xấu hổ: “Ta……”
“Mau đưa phụ hoàng nhìn xem, trên tay Thập ca viết gì.”
“Tranh nhi……” Bí mật chép bài mang vào đúng là bôi nhọ hoàng thất: “Thái tử, ngươi xem trên tay Thập đệ ngươi viết cái gì!”
Thái tử túm lấy tay Lam Tranh, vừa mở ra, ý cười trên khóe miệng như đông lại.
Trong lòng bàn tay là một câu trích trong ≪Mạnh Tử≫: Cẩn tường tự chi giáo, thân chi dĩ hiếu đễ chi nghĩa. (*)
(*) Cẩn tường tự chi giáo, thân chi dĩ hiếu đễ chi nghĩa: đây là câu trích trong bài 3, giảng giải cho Lương Huệ vương của Mạnh Tử.
Nguyên văn là: “Cẩn tường tự chi giáo, thân chi dĩ hiếu đễ chi nghĩa, ban bạch giả bất phụ đái ư đạo lộ hĩ.”
Dịch nghĩa: Lo việc giáo dục cẩn thận chữ nghĩa trong các trường huyện, trường làng, dạy cho trẻ biết hiếu, đễ, thì những người đầu bạc hoa râm khỏi phải nặng nhọc đội gánh ngoài đường.
(Trích trong “Tứ thư bình giải” – Lý Minh Tuấn biên soạn, Nguyễn Minh Tiến hiệu đính)
“Viết gì vậy?”
Thái tử nói: “Cẩn tường tự chi giáo, thân chi dĩ hiếu đễ chi nghĩa. Chỉ một câu này thôi.”
Mọi người nghe xong đều trầm mặc.
Hoàng đế giận dữ mắng kẻ cáo trạng là Thanh Hà vương: “Ngươi học theo đạo Khổng Mạnh, được, trẫm hỏi ngươi, hiếu đễ chi nghĩa, ngươi học được đều bỏ đi đâu rồi? Hôm qua Thập ca ngươi vừa đến Xuân phường, ngươi cũng biết, hôm nay hắn có thể làm ra việc chép văn lén mang vào hay sao? Lại còn muốn cáo trạng! Hừ, hiếu đễ chi nghĩa, cái gì ngươi cũng không hiểu, còn đọc sách làm gì?”
Hoàng đế tức giận, Thái tử vội đứng dậy nói: “Phụ hoàng xin bớt giận.”
Vừa lúc Hoàng đế bực tức không có chỗ trút, liền quay sang chỉ Thái tử: “Còn ngươi nữa, thân là Thái tử, không quan tâm yêu thương Thập đệ ngươi, huynh đệ xa cách, sau này trị quốc thế nào?” Trước kia hắn và Huệ vương luôn ngấm ngầm đả kích hoặc tranh đấu công khai với nhau, hôm nay, gây phiền phức cho Huệ vương, chắc chắn cũng là hắn sai khiến. Ông đã sớm khó chịu với Thái tử, rốt cuộc giờ cũng có cơ hội, mượn lúc này răn dạy hắn một phen. Nói xong những lời này, ông phất tay áo bỏ đi.