“Tặng ngươi.” Lam Tranh cầm đài sen đưa cho Vũ Lâu.
Hộ vệ bị tiếng Lam Tranh nhảy xuống hồ làm kinh động, bây giờ mới chạy đến, thấy Vương gia người ướt sũng, cũng không chính xác tình hình thế nào, chỉ sững sờ đứng bên cạnh, không biết nói gì. Lưu Hi chen vào đám người, nhìn thấy vậy lại tưởng Vương gia và Vương phi cãi nhau, lập tức đứng ra hòa giải, nói với Lam Tranh: “Điện hạ, không phải là Vương phi cố ý đâu.”
Lam Tranh và Vũ Lâu cùng quay ra nói: “Ngươi muốn nói gì?”
Lưu Hi biết mình đoán sai, nghẹn lời cứng lưỡi. Vũ Lâu đưa đài sen Lam Tranh vừa tặng nàng cho hắn: “Ngươi cầm lấy……”
“Không được, hoa ta tặng ngươi, sao ngươi lại đưa cho hắn.” Lam Tranh nói.
“Được rồi, ta cầm, ta cầm, mau về thôi.” Tay trái thì cầm đài sen, tay phải nàng kéo Lam Tranh, vừa đi vừa cằn nhằn: “Ngươi thật là, tự dưng lại đi nhảy xuống hồ làm gì hả.”
“Không phải ngươi khen đài sen đó đẹp hay sao, ta hái tặng ngươi.”
Khóe miệng Vũ Lâu bất giác lộ ra ý cười, nhưng ngoài miệng vẫn trách cứ: “Đang nửa đêm, không biết nước nông hay sâu, nguy hiểm lắm. Lần sau không được thế nữa, biết chưa?”
“Biết rồi.” Lam Tranh hừ giọng. Hắn có ý tốt muốn tặng cho nàng, lại bị nàng trách mắng.
Chờ hạ nhân nấu nước tắm, Lam Tranh toàn thân dính đầy bùn lại bám vào người Vũ Lâu, ôm lấy cổ nàng gặm gặm cắn cắn. Nàng đẩy hắn: “Bẩn chết đi được, cách xa ta ra.” Lam Tranh mà dễ đối phó như vậy sao, bị mắng bị đánh cũng mặc kệ, hắn lập tức chơi xấu, rì rầm nói: “Giờ thì ghét bỏ ta đúng không, lúc trên giường khoái hoạt như vậy sao không thấy ngươi đẩy ta.”
“………”
Nước tắm đã được mang đến, Vũ Lâu nói: “Đừng quậy nữa, mau đi tắm rửa rồi còn nghỉ ngơi.” Lam Tranh mới buông nàng ra, bước vào thùng. Vũ Lâu ngồi xuống cạnh thùng tắm, gỡ búi tóc ra cho hắn, lại nhìn Lam Tranh đang nghịch đóa sen kia, không khỏi thở dài một tiếng.
“Ngươi thở dài gì đó?”
“Không có gì, thói quen thôi.”
Lam Tranh ghé vào cạnh thùng, đưa mắt nhìn Vương phi của mình, cầm hoa sen trêu Vũ Lâu: “Nó đẹp hay ta đẹp?”
“Ngươi đẹp.” Liếc mắt nhìn hắn một cái.
“Ta biết mà.”
“………” Có thể tự kỷ hơn được nữa không? Tính cách hắn bây giờ đã thối nát lắm rồi, ông trời à, ông phù hộ cho hắn đừng nhiễm thêm thói xấu vào người nữa. Vũ Lâu nghĩ, đột nhiên tay bị người ta túm lấy, thân mình mất căng bằng, rơi thẳng vào thùng nước.
“Ngươi!” Nàng ngoi lên, gạt nước trên mặt, tức giận nhìn tên đầu sỏ vừa kéo nàng vào nước.
Lam Tranh đến gần nàng: “Vào giúp ta.”
“Không giúp.” Nàng vùng lên muốn đi ra.
Hắn ôm lấy hông nàng, lại kéo nàng quay lại. Vũ Lâu đập nước tung tóe: “Mau thả ta ra!”
Khó lắm hắn mới túm được nàng vào đây, làm sao lại dễ dàng bị thuyết phục mà thả nàng ra được. Vũ Lâu giãy dụa cũng không có kết quả, nên tùy theo hắn: “Mặc kệ ngươi.”
Lam Tranh ghé sát vào tai nàng, ngậm lấy vành tai xinh xắn của Vũ Lâu: “Vừa rồi nàng rất thoải mái đúng không?”
Vũ Lâu sửng sốt, hiểu ngay hắn đang ám chỉ cái gì, mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch, suýt nữa là vụt đứng dậy. Phản ứng của nàng khiến hắn càng có hứng thú: “Vũ Lâu… ta muốn nàng……” Không cần biết nàng có đồng ý hay không, tay hắn đã bắt đầu vuốt ve khắp người nàng.
“Lam Tranh, ta……” Ta đã hoài thai con của ngươi.
Lời còn chưa dứt, miệng đã bị hắn che lại, môi lưỡi dây dưa. Trong lòng Vũ Lâu bỗng nhiên cảm thấy rất bi thương. Hắn chưa bao giờ chịu trách nhiệm với chuyện gì cả, hai người chia cách gần một tháng mới gặp lại, hắn cũng chỉ quấn lấy mê luyến thân thể nàng.
Người như thế, thành cha của đứa nhỏ làm sao đây.
Vũ Lâu dùng sức đẩy hắn ra: “Ngươi không nghĩ được chuyện gì khác hay sao!”
Lam Tranh không hiểu vì sao nàng đột nhiên cương quyết như vậy, vẫn cười tà mị ôm nàng, không ngờ bị nàng hung dữ vỗ một chưởng.
Hắn ôm lấy ngực, ho khan, đến lúc nhìn lên, đã không thấy Vũ Lâu nữa.
Hắn không hiểu, hắn lại sai gì rồi sao.
Nàng đi rồi, hắn thấy thật nhàm chán, để thị nữ hầu hạ tắm rửa thay y phục xong, rồi quay về tẩm điện tìm Vũ Lâu, lại thấy thị nữ báo lại Vương phi đến tiểu trúc của Phi Lục rồi.
Lam Tranh tức giận dậm chân, nhưng cũng phải nhịn xuống. Dù sao Vũ Lâu tránh đi ra ngoài, tâm trạng cũng không tốt, càng chọc nàng thì chỉ tổ bị ăn đánh thôi.
Hắn cứ nghĩ mãi xem mình sai cái gì cho đến hết đêm.
Sáng sớm hôm sau, Vũ Lâu quay lại, giống như không có chuyện gì. Sau khi dùng xong đồ ăn sáng, nàng lại dạy hắn đọc sách.
Lam Tranh giở giở sách, buồn bực chống cằm, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Vũ Lâu đang làm nữ công. Vũ Lâu thấy hắn nhìn mình, buông kim chỉ xuống: “Nhìn ta làm gì, đọc sách đi!”
“Ngươi đẹp hơn sách!”
Cái kiểu nói năng không đứng đắn này là lại có ý đồ muốn càn quấy đây mà. Quả nhiên, Lam Tranh bỏ sách xuống, đi đến sau lưng Vũ Lâu, ôm cổ nàng, mặt dán vào mặt nàng: “Con vịt này thật là đẹp.”
“…… Là uyên ương.” Nàng rất tin tưởng vào tài thêu thùa của mình, nhưng hắn lại gọi con uyên ương nàng thêu là vịt.
“Ngươi bảo là uyên ương thì là uyên ương, dù sao cũng không có con vịt nào béo như vậy.”
“Đứng đắn một chút, mau quay lại đọc sách đi.”
“Không đi.” Chơi xấu bước đầu tiên.
Vũ Lâu trừng mắt: “Nhanh lên!”
Lam Tranh ngoan cố chống lại, cuối cùng hắn tìm được một lý do: “Phụ hoàng, mẫu hậu, ngay cả Thái tử ca ca cũng không ép buộc ta, ngươi dựa vào cái gì mà ngược đãi ta.” Nói xong, giọng điệu lại mềm nhũn, kéo ống tay áo của nàng: “Tối hôm qua sao ngươi lại bỏ đi? Sao không ở lại giúp ta? Ta đối với ngươi tốt như vậy, ngươi lại mặc kệ ta không quan tâm.”
Bắt đầu làm nũng rồi, Vũ Lâu nhạy bén nhận ra nguy hiểm, bình thường sau lúc này, hắn sẽ muốn động tay động chân. Nàng thả kim chỉ xuống, quay người đi ra ngoài: “Ngươi không nghe lời, ta không ở cùng ngươi nữa.”
Lam Tranh từ đằng sau vội ôm lấy nàng, hai má cọ xát vào gáy nàng: “Ta nghe lời, ta nghe lời, ngươi đừng đi mà.”
Đám người Lưu Hi thấy tình hình như thế, đều thức thời lui ra ngoài, tạo điều kiện cho hai người họ. Vũ Lâu e thẹn nói: “Ngươi xem ngươi kia, bọn hạ nhân đều chê cười Vương gia nhà ngươi rồi đấy, đang ban ngày ban mặt mà đầu toàn nghĩ đến chuyện hoan ái.”
Lam Tranh dính vào rồi sẽ không buông ra, tay ôm chặt lấy hông nàng: “Vũ Lâu, ta muốn ngươi mà.”
Nói tới nói lui cũng không bỏ qua chuyện ấy.
“Ngươi đọc thuộc ≪Luận Ngữ≫ đi đã rồi nói sau.”
Lam Tranh cười trộm: “Đây là ngươi nói đấy nhé……” Vừa muốn mở miệng đọc, lại chợt nhớ ra, hắn mà đọc lưu loát quá, nhất định sẽ khiến nàng nghi ngờ. Vì thế, làm ra vẻ khó xử nói: “Khó quá, ngươi cho đề nào dễ hơn đi.”
“Không được. Chỉ có đề này thôi.”
“Được rồi.” Lam Tranh bĩu môi, thả nàng ra, một lần nữa quay lại bàn cầm sách đọc. Mồm thì lầm bầm, chờ ta vài ngày làm bộ làm tịch cố gắng học thuộc, rồi đọc cho cô nghe, đến lúc đó……