Câu hỏi này có khác nào cho nàng cơ hội lần thứ hai làm tổn thương hắn đâu, Vũ Lâu khẳng định: “Không thích.”
Hắn cố hỏi: “Vì sao?”
Nàng cười lạnh.
Nụ cười này có ý gì? Cảm thấy hắn rất nực cười sao? Có gì buồn cười? Uổng công hắn cưng chiều nàng như vậy, kết quả là chỉ đổi lại tiếng cười châm chọc của nàng.
Lam Tranh đẩy nàng ra, ngoan độc nói: “Nữ nhân như cô, đúng là có phúc không biết hưởng.”
Vũ Lâu khinh thường nhìn hắn: “Ngươi tức tối cái gì? Chẳng lẽ ngươi thích ta?”
Làm sao Lam Tranh có thể thừa nhận được, để trả thù sự đả kích tâm lý vừa rồi Vũ Lâu dành cho hắn, hắn lại bày ra vẻ mặt lạnh nhạt: “Đừng hoang tưởng nữa. Thích cô à?”
Vũ Lâu rất bình tĩnh: “Vậy thì sao nào, ta và ngươi căn bản không có tình cảm với nhau, chỉ tại cha ta và Hoàng hậu kiên quyết muốn ghép chúng ta lại một chỗ mà thôi.”
Ý của nàng là, lẽ ra nàng phải ở cùng với Tấn vương mới có thể có tình cảm đúng không? Lam Tranh hừ giọng: “Điều này ta hiểu rõ hơn cô nhiều.”
Vũ Lâu cảm thán: “Không phải ta và ngươi đều sớm phát hiện rồi sao, cả hai chúng ta đều không có sự trao đổi tình cảm.”
“Cô nói đúng, chúng ta ở chung với nhau chỉ theo một cách thức.” Lam Tranh lại muốn đẩy nàng ngã xuống: “Lại đây, để chúng ta ở chung cho thật vui vẻ nào.”
Vũ Lâu chán ghét nhìn hắn: “Trừ việc này, ngươi không nghĩ đến việc gì khác hay sao? Sao ngươi lại……”
“Lại làm sao?” Lam Tranh xoa xoa bụng nàng, khẽ thổi khí vào bên tai Vũ Lâu: “Chẳng lẽ cô muốn ta và cô cùng nâng cốc ngắm trăng, luận thơ từ ca phú hay sao?” Thấy nàng không lên tiếng, hắn nhíu mày: “Không phải chứ, không thể tưởng tượng được, sự giáo dục chốn khuê phòng lại có thể cho cô giấc mộng về phong hoa tuyết nguyệt (tình yêu nam nữ) như thế.”
Là mộng sao? Nàng muốn cùng phu quân cầm sắt hài hòa (vợ chồng hòa hợp), có sự tương thông về tâm ý, chứ không phải chỉ có quan hệ xác thịt.
Lam Tranh cắn cắn tai nàng phát đau cũng không chịu buông, tiếp tục nói móc: “Không thì ta và cô cố gắng phong nhã, thỏa mãn giấc mộng của cô nhé.”
“Ngươi biết cái gì!”
Lam Tranh xoa nắn ngực nàng: “Ta hiểu rất nhiều thứ đấy.” Thấy mỹ nhân không phản ứng gì, hắn lại đẩy nàng ngã xuống giường thấp, ôm ấp một hồi chính mình lại động tình. Hắn cắn cắn mút mút cần cổ trắng nõn của Vũ Lâu, nói: “Mau cởi xiêm y ra.” Thấy bả vai nàng khẽ run nhè nhẹ, hắn ngẩng đầu lên nhìn, thấy Vũ Lâu đã đầm đìa nước mắt.
Lam Tranh lại chọc nàng phát khóc lên rồi, đúng là có tài mà. Hắn từ trên người nàng tuột xuống, nằm bên cạnh, lẳng lặng nhìn nàng lau nước mắt. Trong lòng có vô vàn điều muốn nói, nhưng cuối cùng lại chẳng thể nói ra lời nào.
Thấy nàng khóc dữ dội, hắn mới đưa tay lau nước mắt cho nàng: “Đừng khóc nữa, đừng khóc, hôm nay ta không động vào nàng nữa.”
“Hôm nay?”
Lam Tranh vuốt mặt nàng hứa hẹn: “Ừ.”
Vũ Lâu nghe xong lại càng tức giận, càng khóc to hơn.
Lam Tranh thấy kỳ quái, mình đã nói không chạm vào nàng, có gì mà phải khóc nữa, hắn không vui: “Không được khóc nữa, suốt ngày nhìn nàng khóc như khóc tang ấy. Lúc trước có thấy nàng nhiều nước mắt như vậy đâu!”
Quát to cũng không có tác dụng, Vũ Lâu xoay người, tiếp tục thút thít.
Ôi…… sao lại đi chấp nhất với một nữ nhân như nàng làm gì. Lam Tranh nghiêng người, nhẹ nhàng dùng cánh tay phải ôm lấy nàng: “Vũ Lâu…… Nàng nghe ta nói………”
“Đừng đụng vào ta!” Vũ Lâu gỡ tay hắn ra như bình thường.
“Á!”
Vũ Lâu nghe hắn kêu thảm thiết, vội xoay người: “Ta không cô ý.” Nhưng vừa quay người lại đã bị hắn chui vào trong lòng. Lam Tranh cọ cọ vào ngực nàng nói: “Nàng cố ý, là cố ý, cố ý……” Hắn làm nũng đến mức nàng quên cả khóc, dồn hết sự tập trung vào việc ngăn cản hắn bám dính vào nàng.
Lam Tranh vùi đầu vào gáy Vũ Lâu khẽ hôn: “Vũ Lâu, ta đối với nàng thế nào, chẳng lẽ nàng không biết hay sao…… Chỉ cần nàng không chống đối, ta sẽ không gây khó dễ cho nàng.”
Đúng lúc này, ở bên ngoài truyền đến tiếng bẩm báo của thái giám: “Vương gia, Hoàng hậu nương nương đến……” không đợi Lam Tranh và Vũ Lâu kịp phản ứng, thái giám kia đột nhiên cất cao giọng: “Hoàng hậu nương nương giá lâm —–”
“Huệ vương ở trong đây à?” Tiếng Hoàng hậu hỏi tên thái giám kia.
“Vâng……”
Lam Tranh vội vàng đứng lên, sửa sang lại quần áo, nói nhỏ với Vũ Lâu: “Nàng trốn trong này, không được đi ra.”
Vũ Lâu liên tục gật đầu. Lam Tranh nhanh chóng sửa lại đầu tóc, y phục, bước vài bước quay lại bàn, cũng vừa lúc cửa thư phòng bị đẩy ra, Hoàng hậu tiến vào.
Vũ Lâu trốn sau bình phong, đến thở cũng không dám thở mạnh, nàng nghe Hoàng hậu nói: “Lam Tranh, sao Thái tử phi lại nói con là hung thủ giết người?”
Lam Tranh nói: “Nàng ta quá đau lòng, nên muốn tìm người để trút giận, nếu không sẽ không sống nổi đấy mà.”
“Vậy mẫu hậu thì sao? Mẫu hậu nên oán hận ai đây?” Giọng nói của bà vô cùng đau khổ. Vũ Lâu cũng cảm thấy đau lòng.
“Mẫu hậu nên hận Cửu ca!” Lam Tranh nói: “Người đứng phía sau việc tập kích con và Tứ ca là ai, không phải trong lòng mẫu hậu cũng có lời giải hay sao!”
Hắn lại đẩy tội cho Tấn vương?! Tim Vũ Lâu lạnh xuống, quả nhiên, hắn quá giảo hoạt, quá gian trá…… không có một chút đạo đức nhân phẩm nào.
Hoàng hậu oán hận nói: “Tất nhiên ta sẽ không tha cho hắn! Nhưng mà….. quan trọng nhất là, làm thế nào để con xuất hiện trước mặt mọi người. Con giấu mình suốt năm năm, ngay cả loại người ngu dốt như Thanh Hà vương cũng đều nghĩ con không bằng hắn ta.”
Lam Tranh trầm mặc một lúc rồi nói: “Vậy gậy ông đập lưng ông đi, mẫu hậu, người còn nhớ vụ hình nhân phù phép không, cái đó không phải con mang vào cung.”
“Không phải con? Con và Vương Lân gạt ta sao?” Hoàng hậu kinh ngạc, nhưng giọng điệu nhanh chóng hạ thấp xuống: “Nhưng mà, con đã giả ngu dại, thì hình nhân kia đương nhiên không phải con mang vào cung. Lam Tranh…… ý con là…… Tấn vương sao?”
“Còn ai nữa.”
Vũ Lâu nghe xong, thầm nghĩ, hay cho ngươi, Độc Cô Lam Tranh, việc này ngươi cũng đổ lên đầu Tấn vương! Ngươi còn có thể đê tiện hơn được nữa không?
Hoàng hậu nói: “Vậy con nói gậy ông đập lưng ông là………”
Lam Tranh khẽ cười: “Tấn vương, thèm nhỏ dãi ngôi vị Thái tử, dùng hình nhân phù phép khiến con khờ dại, tiếp theo là bày kế diệt trừ Thái tử. Kế hoạch cụ thể thì………”
Vũ Lâu vểnh tai nghe, nhưng vì họ hạ thấp giọng, nên nàng không nghe được gì cả. Tiếp theo hai người lại nói nhỏ, nàng cũng chỉ nghe đứt quãng, không rõ ràng.
Lát sau, Hoàng hậu rời đi, Lam Tranh trở lại bên giường thấp, cười với nàng: “Mắt nàng sưng đỏ lên như cây hạch đào rồi, xem ra Tứ ca qua đời, nàng rất đau lòng nhỉ, già đi mười tuổi chứ không ít.”
“Nhảm nhí!”
“Nàng! Ta giáo huấn nàng chưa đủ phải không?!”
Phải tiếp tục giáo huấn nàng mới được.
Vũ Lâu kháng cự sự thân mật của hắn, nhưng cũng chẳng có ích gì, Lam Tranh nhanh chóng chiếm thế thượng phong, mạnh mẽ ôm nàng nằm xuống.
“Tấn vương gặp xui xẻo rồi……”
“Hắn cũng đâu có hại ngươi.”
“Đau lòng à?”
“Hừ.”
Lam Tranh nhìn chằm chằm vào mắt nàng nói: “Ai bảo hắn thèm nhỏ dãi đồ của ta!” Thấy nàng lộ ra vẻ mặt kinh sợ, hắn lại chuyển chủ đề: “Không phải nàng, ta nói là ngôi vị Thái tử.”
“Ta biết, cần gì phải giải thích!” Nàng cười lạnh.
Lại làm hắn bực tức rồi, muốn đè nàng lại để bá vương ngạnh thượng cung, tiếc là động tác quá mạnh mẽ, lại động đến miệng vết thương khiến hắn đau tê tái, Vũ Lâu thừa lúc hắn không kịp phản ứng, bỏ chạy ra ngoài.
Mưa phùn vẫn rơi, nhẹ đáp xuống làn da nàng, xoa dịu hơi nóng của sự thân thiết vừa rồi.
Từ lúc nghe Lam Tranh tính toán, trong lòng nàng đã có chủ ý khác.
Có lẽ, nàng có thể tìm Tấn vương để giao dịch.