“Vũ Lâu, vì sao con lại hỏi chuyện này?” Tần Khải Canh thấy kỳ quái, đang yên lành, con gái ông sao lại hỏi vấn đề chẳng liên quan gì như thế.
Vũ Lâu nhìn chăm chú vào mắt cha: “Cha không gạt con chứ?”
Tần Khải Canh giận dữ: “Sao ta lại lừa con được?! Con nói xem, vì sao con hỏi thế?”
Cho dù cha nói nàng và Lam Tranh không có quan hệ huyết thống, nhưng nàng vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với cha.
“Cha…… Cha có thể nói cho con biết, mộ của Tô Tiêu bị dời đi đâu được không?” Vũ Lâu buồn bã nói: “Rốt cuộc Tô Tiêu là ai? Cha…… cha đừng nói Tô Tiêu là con của hạ nhân nữa, lời nói dối này…… con không tin, mẹ cũng chưa từng tin đâu.”
Tần Khải Canh kích động: “Hắn chết đã nhiều năm rồi, còn nhắc tới hắn làm gì?”
Vũ Lâu đã sớm bất mãn với thái độ ấp úng của cha, giờ lại thấy ông giở bài cũ ra, nàng càng sốt ruột hơn: “Cha, Tô Tiêu có phải con của Hoàng hậu không? Còn Lam Tranh, có phải con của sư muội người không? Có phải cha và Hoàng hậu đã tráo đổi hai người không? Có phải không?!”
Bốp‼!
Vũ Lâu ôm mặt, trố mắt: “Cha đánh con?”
Từ nhỏ đến giờ, cha còn chưa từng mắng nàng câu nào.
Tần Khải Canh tức đến run người: “Còn dám nói bậy nữa……”
Vừa dứt lời, ông chợt nghe thấy một tiếng kẹt vang lên trong phòng, rương gỗ bật mở, một người nhảy vọt ra, là Thái tử Độc Cô Lam Tranh. Hắn vốn định trốn thêm một lúc nữa, nghe Vũ Lâu tra hỏi Tần Khải Canh, nhưng vừa nghe thấy Vũ Lâu bị đánh hắn đã mất hết kiên nhẫn.
Tần Khải Canh bị dọa đến ngẩn người, vừa hồi phục tinh thần, ông vội xoay người bỏ chạy.
“Đừng ngu ngốc thế! Ngươi trốn cũng không thoát được đâu!” Lam Tranh cười lạnh sau lưng ông.
Tần Khải Canh coi như không nghe thấy, đạp cửa chạy. Lam Tranh bước nhanh đến trước mặt Vũ Lâu, kéo vai nàng qua, ân cần hỏi: “Có bị thương không?” Vũ Lâu đẩy hắn ra, chạy ra ngoài đuổi theo cha.
Vừa ra khỏi cửa đã nghe thấy trong viện xôn xao, một vài bóng đen đang đè cha nàng xuống đất, trói chặt ông lại.
“Cha —” Vũ Lâu hô lên, định tiến lại gần.
Lam Tranh túm lấy tay nàng, không cho nàng đi tới. Hắn ôm nàng từ phía sau, bế nàng quay lại giường: “Nàng đừng ra mặt, thêm phiền phức.”
“Độc Cô Lam Tranh? Ngươi lừa ta, lợi dụng ta làm mồi dụ, để cha ta mắc mưu! Đê tiện‼!”
Lam Tranh nhướng mày, nhẹ nhàng nói: “Cha nàng giảo hoạt như vậy, trừ khi nàng gặp biến cố, nếu không lão nhất định sẽ không xuất hiện. Thật ra ta cũng có thể thật sự đánh nàng, để dẫn dụ lão đến, nhưng ta không nỡ. Chỉ có cách này mới khiến nàng cam tâm tình nguyện giúp ta.”
“Khốn kiếp! Ta sẽ không tha thứ cho ngươi!”
Vũ Lâu giãy dụa đấm đá hắn, nhưng căn bản không phải là đối thủ của Lam Tranh. Nàng bị hắn điểm huyệt, đẩy ngã xuống giường.
Lam Tranh cười lạnh: “Chỉ như vậy mà nàng đã không thể tha thứ cho ta, vậy những gì cha nàng đã làm với ta, nàng có lý gì mà bắt ta phải bỏ qua cho lão?!”
Vũ Lâu ngẩn người, cố nén nước mắt, giọng điệu nhún nhường hẳn: “…… Van xin huynh, xin huynh đừng giết ông……”
Lam Tranh trầm mặc, Vũ Lâu lại tiếp tục khẩn cầu: “Huynh đừng giết ông…… Van xin huynh…… hu hu hu……” Vũ Lâu nằm trên giường tuy không thể động đậy nhưng miệng vẫn có thể nói.
Nghĩ đến chuyện mình bị lừa gạt, nàng lại khóc thút thít: “Đê tiện…… huynh lại lừa ta……”
Mặt Lam Tranh không chút thay đổi, đứng trước mặt nàng nói: “Ta đê tiện không bằng một phần mười cha nàng.” Dứt lời, hắn đưa tay điểm huyệt câm của Vũ Lâu, sau đó cúi người hôn sâu một cái: “Nàng ngoan ngoãn nằm trong này nghe một chút đi.” nói rồi buông màn xuống, đi ra gian ngoài.
Vũ Lâu không phát ra tiếng, cũng không thể động đậy, chỉ có thể cố gắng nghe thật kỹ động tĩnh bên ngoài phòng.
Lúc này, thị vệ đã giải Tần Khải Canh vào, ấn lão quỳ xuống đất. Lam Tranh đi đến trước mặt lão, cười lạnh: “Bắt ngươi cũng không dễ dàng gì, khi ta giải quyết Tĩnh Thần, hẳn là ngươi cũng có linh cảm, kế tiếp sẽ là ngươi phải không?”
“Điện hạ……” Tần Khải Canh hổ thẹn, cúi đầu không dám nhìn hắn.
“Tần Khải Canh, vì ngươi là cha của Vũ Lâu, ta nể mặt nàng, nên tuy ta chỉ hận không thể lột da ngươi ngay lập tức, nhưng giờ ta cũng sẽ không dụng hình với ngươi. Ngươi cũng nên biết điều mà phối hợp một chút. Ta hỏi ngươi cái gì, ngươi trả lời cái đó. Đừng để ta phải xuống tay!”
“Vâng……”
Lam Tranh phất tay đuổi thị vệ ra ngoài: “Đi ra coi chừng cửa đi!”
“Vâng.”
Chờ bọn thị vệ lui xuống hết, trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ, Lam Tranh kéo ghế ngồi trước mặt Tần Khải Canh, đặt chân lên vai lão, cười lạnh nói: “Lão cáo già, nếu không phải ngươi nghe thấy chuyện ta đánh Vũ Lâu, đuổi ra khỏi cung, chỉ e là ngươi sẽ không lén lút quay lại kinh thành đâu nhỉ. Ngươi có tai mắt ở kinh thành đúng không? Có phải một vài tên quan dưới quyền thời ngươi còn ở Bộ binh đã báo tin cho ngươi không? Ha ha, không ngờ loại người như ngươi, đến lúc nghèo túng mà vẫn còn có người giúp đỡ.”
Tần Khải Canh không nói gì.
Lam Tranh bĩu môi: “Lão cáo già nhà ngươi…… Hừ, lúc trước vì muốn cứu con trai, mà dám gả Tần Vũ Lâu cho ta.”
“Lúc ấy đúng là đã đến đường cùng, bất đắc dĩ nên mới……” Tần Khải Canh nói: “Viễn Địch bị người ta cáo trạng, tính mạng không giữ được, Vương Hiền phi lại qua đời, Tấn Vương ở tận Liêu Đông, không giúp được gì. Đúng lúc này, Hoàng hậu nương nương triệu kiến ta, nói chỉ cần gả Vũ Lâu cho điện hạ, thì có thể giữ được mạng sống của Viễn Địch. Ta biết Vũ Lâu nhất định sẽ không đồng ý, cho nên mới lừa nó, nói rằng thân thể ngài có bệnh, còn không có vấn đề gì khác……”
Kết quả là đêm động phòng đó, Vũ Lâu đã phát hiện ra vấn đề, còn làm loạn một trận nữa.
Lam Tranh nhớ lại chuyện trước kia, nói: “Việc ngươi gả Vũ Lâu cho ta, thật ra lại là chuyện đúng nhất mà ngươi từng làm. Nếu không, thì giờ ngươi đã bị chặt hết chân tay, nằm bẹp như con lợn mà trả lời câu hỏi của ta rồi.”
Mồ hôi lão tuôn như mưa: “…… Điện hạ, những năm gần đây, không ngày nào là ta không hối hận, lúc nào cũng hốt hoảng lo sợ.”
“Sợ ta tỉnh lại, sẽ tính sổ với các ngươi đúng không?” Lam Tranh cười lạnh: “Ngươi nên biết, là ngay cả Tĩnh Thần ta còn giết, ngươi……”
“Ta biết, quả thật ta nên chết từ lâu rồi, ta thật sự có lỗi với mọi người.”
Lam Tranh nói: “Nếu đã vậy, thì ngươi hãy nói hết những gì ngươi biết ra đi. Ngươi đã kết đồng minh với Tĩnh Thần như thế nào để đối phó với ta…… Còn nữa, rốt cuộc Tô Tiêu là ai?”
Vũ Lâu nghe đến đó, trong lòng run lên, chẳng lẽ Lam Tranh cũng không biết Tô Tiêu là ai?
Tần Khải Canh nghe được hai chữ Tô Tiêu, sắc mặt lại biến đổi: “Hắn……”
Lam Tranh vốn rất hận lão, nhưng vì nể mặt Vũ Lâu nên mới không đánh lão. Giờ thấy lão lại vẫn muốn giấu diếm, hắn không kìm được lửa giận nữa, nhấc chân đạp lão ngã thẳng xuống sàn, gót chân đặt lên cổ lão, lạnh giọng nói: “Nếu không nói, thì vĩnh viễn ngươi cũng không cần nói nữa, ta chỉ cần giết ngươi để hả giận là đủ rồi.”
Tần Khải Canh không thở được, mặt đỏ bừng: “Ta nói, ta nói là được……”