“Đúng là gặp quỷ mà!” Đột nhiên hắn nhớ ra, chuyện này không nên nói cho Vũ Lâu biết, liền cười cười, đùa giỡn: “Nàng gặp phải ta, không phải là gặp đúng sắc quỷ hay sao.” Hắn kéo vai nàng, cúi xuống định hôn, nhưng ngay khi môi hắn chạm vào làn da mịn màng của nàng, liền a lên một tiếng rồi tránh vội ra, ôm tay, vẻ mặt đáng thương lên án: “Sao nàng lại đâm ta nữa?”
Vũ Lâu thổi thổi cây kim: “Đã sắp làm phụ thân rồi, có thể ra dáng, đứng đắn một chút không?!”
“Nếu ta mà đứng đắn, thì làm sao có con được?!”
Vũ Lâu kêu lên một tiếng, rồi quay lưng về phía hắn, tức giận. Lam Tranh vốn nghĩ chờ nàng hết giận một chút rồi an ủi nàng, không ngờ lại nghe thấy tiếng nàng khóc nức nở.
“Sao lại khóc.” Hắn hơi tủi thân: “Ta cũng đã làm gì nàng đâu.”
Vũ Lâu gạt lệ: “Còn nói không nữa, sắp làm cha rồi, mà chàng vẫn thế này, chàng như vậy với ta thì ta cũng đành chịu, nhưng tương lai có con rồi, chàng làm sao làm gương cho con được?! Chỉ vừa nghĩ đến hai cha con chàng, lớn ấu trĩ, nhỏ cũng ấu trĩ, là ta khổ sở muốn chết luôn cho rồi!”
Hắn cười nói: “Chết thì chết, nàng chết chẳng lẽ ta còn sống được à?”
Nàng ngước đôi mắt mờ sương lên nhìn hắn, một giọt nước mắt nhỏ dài bên má, rồi nhào xuống giường khóc ròng: “Sao chàng không thông cảm cho ta chút nào thế?! Kiếp trước chắc chắn ta không làm được việc gì tốt nên kiếp này mới phải gả cho người như chàng.”
Hắn ít nhiều cũng hiểu được, khó khăn lắm nàng mới có thể có thai, giờ lại sợ mất, nên áp lực trong lòng rất lớn.
“Vũ Lâu…… Ta sai rồi, nàng đừng khóc, không tốt cho con.”
Lúc này nàng mới thu lại nước mắt, nhưng thái độ đối với hắn cũng không tốt. Hắn chỉ vừa tiến lại gần định hôn nước mắt của nàng, đã bị nàng dùng một chưởng đẩy ra, thuận tiện tặng thêm cho từ “cút”.
Nếu suốt thời gian mang thai nàng đều thế này, thì hắn chịu khổ rồi.
Đêm hôm đó, Lam Tranh mơ thấy tổ mẫu Trinh Ý Thái hậu đã mất, liền bừng tỉnh, há to mồm thở dốc. Nhìn thấy Vũ Lâu nằm bên cạnh, hắn cũng bất chấp nàng đang ngủ say, liền ôm cổ, chui vào lòng nàng. Vũ Lâu bị hắn quấy nhiễu nên tỉnh dậy, phát hiện mặt hắn đang dán vào ngực mình, nàng tức giận nói: “Độc Cô Lam Tranh, sớm muộn gì ta cũng bị chàng gây sức ép đến chết mất thôi.”
“Ta vừa gặp ác mộng……”
Nàng nghĩ hắn lại mở thấy quá khứ bi thảm, nên cơn tức cũng tiêu tan đi, ôm hắn dịu dàng nói: “Đều là quá khứ rồi, đừng sợ.”
Lam Tranh biết nàng hiểu sai ý, nhưng như vậy cũng được, hắn không muốn giải thích: “Vũ Lâu, nàng nói, trên đời này có ma quỷ không?”
“Không biết……” Nàng than thở: “Nhưng mà thiên hạ rộng lớn như vậy, chuyện thần kỳ, quỷ quái gì cũng không ai nói chính xác được.”
Hắn ừm một tiếng, rồi chui vào lòng Vũ Lâu, yên tâm ngủ.
***
Người ở kinh thành nhanh chóng đến nơi, áp giải những kẻ có liên quan đến tội trộm mộ về kinh thành xét xử. Trong đám người vây xem bên đường, Lam Tranh đột nhiên nhìn thấy một nữ tử đuổi theo xe chở phạm nhân, ném đá. Nữ nhân đó có dung mạo giống hệt thiên kim đã mất của Lâm thị lang.
“A…… ngươi xem, ở đằng kia có người đuổi theo xe chở phạm nhân ném đá à?” Hắn hy vọng không phải chỉ một mình hắn nhìn thấy nàng ta, nên quay sang hỏi thị vệ đứng bên cạnh.
“Hồi điện hạ, đó là một người con gái khác của Lâm thị lang. Là chị em song sinh với người đã chết.”
“Chị em song sinh……” Lam Tranh đột nhiên cười hai tiếng: “Ha ha, là chị em song sinh, ta mà lại bị chị em song sinh lừa à.”
Cha nàng ta ra trận đầu tiên, làm loạn lên một hồi, để hắn nhớ kỹ chuyện này. Lão lường trước Thái tử sẽ không bỏ mặc, liền kêu con gái cởi y phục của người bị hại, giả thần giả quỷ khóc lóc kêu oan. Đúng vậy, oan khuất đã rửa sạch, nhưng cũng dọa hắn thê thảm.
“Phân phó xuống dưới, khấu trừ một năm bổng lộc tên họ Lâm kia.”
Dám dọa hắn, thì ít nhất cũng phải trả giá một chút.
Khi Lam Tranh hiểu rõ chân tướng, quay về kể hết tình hình hôm đó cho Vũ Lâu nghe, Vũ Lâu cười đến không ngừng nổi: “Ta đã thắc mắc mà, mấy hôm trước chàng cứ như người trên mây ấy, thì ra là bị chuyện này dọa.”
Lam Tranh cũng kêu lên: “Nàng nhìn nàng kìa, ta kể cho nàng nghe, nàng còn cười ta. Về sau có chuyện gì ta cũng không nói với nàng nữa.”
Vũ Lâu vỗ vỗ lưng hắn, cười nói: “Xuôi xuôi nào, sợ không?!”
Lam Tranh mím môi lườm nàng: “Tần Vũ Lâu, nàng cứ thử không cung kính với ta tiếp đi.”
Nàng ngẩn ra, lùi về phía sau, rồi đi đến bên giường, nằm xuống. Lam Tranh cũng ngẩn người, vội đi đến bên nàng, tay gạt qua khóe mắt nàng lại chạm vào một chút ẩm ướt, ấm nóng: “Nàng sao vậy, sao lại khóc?”
“Sao chàng lại hung dữ với ta?” Hai mắt nàng đỏ hồng chất vấn hắn.
“Ta đâu có?!”
“Rõ ràng là có, cái gì mà “dám không cung kính với ta nữa đi”? Chàng muốn trừng phạt ta sao?”
“Ta thề, ta tuyệt đối không có ý đó!”
“Rõ ràng là có, rõ ràng là có!”
“Vũ Lâu ngoan, nàng đừng như vậy, được không?” Hắn than thở: “Nàng căn bản là cố tình gây sự.”
“Cố tình gây sự cũng là học theo chàng đấy.” Vũ Lâu ngồi dậy: “Còn nói là cho ta tùy tiện quấy nhiễu, thế mà ta vừa nói hai câu, chàng đã không bằng lòng. Được, chàng là hoàng tộc, là Thái tử……” nàng cúi đầu gạt lệ: “Làm sao có thể đòi hỏi được bình đẳng với chàng chứ…… Hu hu…… Ta thật khờ mà, thiên hạ này vốn cũng chỉ có đạo lý duy nhất là chàng bắt nạt ta mà thôi……”
Lam Tranh vội kéo tay áo lau nước mắt cho nàng: “…… Về sau ta sẽ không chọc nàng tức giận nữa.”
“Thật à?”
“Thật!”
“Ngoéo tay!” Nàng đưa ngón út ra.
“Thật ấu trĩ mà.”
Vừa nói xong, Vũ Lâu lại khóc: “Ta ấu trĩ? Khi chàng ấu trĩ, sao chàng không nói đi, giờ còn nói ta…… hu hu……”
Lam Tranh cũng vội đưa ngón út ra ngoắc vào tay nàng: “Từ nay về sau ta sẽ không bao giờ…… chọc nàng tức giận nữa, chúng ta ngoéo tay.”
Lúc này Vũ Lâu mới nín khóc, mỉm cười. Thấy nàng cười, Lam Tranh cũng cười, vuốt ve bụng nàng nói: “…… Liệu có thể là song sinh không?”
“Ta không muốn, có một thôi đã mệt chết rồi.”
“Có nhũ mẫu giúp nàng mà, nàng lo gì.”
“Con của ta, ta tự chăm sóc, không cần người khác.”
Lam Tranh dường như nhớ ra gì đó, cũng thật thà hùa theo: “Ừ, con của mình đương nhiên là tự mình chăm sóc rồi.”
Nếu Hoàng hậu lấy cớ tẩm lăng là chỗ không nên dưỡng dục Hoàng tử, rồi mạnh mẽ đoạt con bọn họ đi thì làm sao bây giờ?
***