Nàng thề, đời này nàng sẽ không bao giờ soi gương nữa.
Đã qua ba canh giờ, hừng đông đã rạng phía chân trời, nhưng không có tia sáng nào chiếu được vào lòng nàng cả.
Không có gì phải khóc, chỉ là một vết sẹo thôi, có chết người được đâu. Tuy là nói thế, nhưng trong mắt nàng vẫn mờ nước, nàng vội đưa tay áo lau đi. Bỗng nhiên lúc này, hai mắt bị người đằng sau che lại.
“Đoán đi đoán đi, ta là sai?”
“Lam Tranh, ngươi tỉnh rồi?!” Nàng vui mừng, muốn quay đầu lại nhìn.
Lam Tranh bịt chặt hai mắt nàng, không cho nàng nhìn: “Mau đoán xem ta là ai? Ngươi biết ta là ai không nào?”
Nàng sẽ không thể biết được hắn là ai. Nhờ có việc hủy dung tối hôm qua đã giúp hắn thức tỉnh hoàn toàn. Một Độc Cô Lam Tranh chân chính. Hắn đã nhớ lại tất cả, về con bướm đỏ, về trận hỏa hoạn đó, tất nhiên, cả những việc mà Tần gia đã làm với hắn.
Hắn nhất định phải đối đãi với nàng thật “tử tế”, nếu không, sẽ làm cha nàng, kẻ mang đến đau khổ cho hắn phải thất vọng rồi, còn có Thái tử ca ca tính cách quái dị, tối tăm đó nữa. Sẽ không ai thoát khỏi tay hắn‼!
“Lam Tranh, đừng quậy nữa!” Vũ Lâu gỡ tay hắn ra, quay lại nhìn hắn, thấy hắn cười hì hì, liền thở dài nhẹ nhõm: “Ngươi không sao là tốt rồi.” Nàng thấy hắn nhìn chằm chằm mình, theo bản năng, tự ti đưa tay áo lên che vết thương.
“Ngươi ngốc thật!” Hắn dùng ngón tay trỏ gõ vào trán nàng: “Người ta bảo ngươi cắt mặt mà ngươi cũng cắt, mặt ngươi là thịt heo sao?”
Không phải ta vì ngươi à, nàng trừng mắt: “Ngươi ghét bỏ ta à?” Nàng không hề lo lắng hỏi hắn.
Lam Tranh gật gật đầu: “Ừ, khó coi chết đi được.”
Vũ Lâu nhếch môi, xoay người vào bàn trang điểm, trong lòng nói, đừng khóc, đừng khóc. Nhưng rất nhanh sau đó, nàng cũng cảm giác vết thương đau nhức, chết tiệt, khóc gì chứ, còn chưa đủ đau sao.
“Sao lại khóc?” Lam Tranh ngồi xổm xuống. Nghiêng đầu nhìn nàng: “Khó coi thì khó coi, con khỉ kia còn khó coi hơn, mà ta có ghét đâu.”
Vũ Lâu đẩy hắn: “Ngươi vừa nói là ghét ta.”
Hắn hỏi lại: “Ta nói lúc nào?” Vũ Lâu nói: “Ta hỏi ngươi có phải ghét bỏ ta không, người nói ừ. Còn dám nói không à.”
“Ngươi tự suy diễn, ta không có nói.” Lam Tranh có chết cũng không thừa nhận. Vũ Lâu tự mắng mình thật vô vị, tranh luận với hắn làm gì chứ, sụt sịt mũi nói: “Quên đi, ngươi ghét thì cứ ghét, Vương Đàn chết rồi đó, ngươi đi mà đón Thẩm Băng Sơ về.”
Lam Tranh bĩu môi: “Đây là tự ngươi nói nha, ta đi đón về, ngươi đừng có đuổi nàng đi nữa.” Nói xong liền xoay người bước đi. Nước mắt Vũ Lâu tràn ra: “Ngươi đi đi, đi đi, đi mau lên! Ả tiện nhân kia rất xứng với đồ ngốc nhà ngươi!”
Lam Tranh nghe thấy thế, quay lại hừ giọng: “Hai chúng ta sẽ sống đến trăm tuổi.”
Vũ Lâu gạt hết đồ trên bàn xuống, hai tay ôm lấy mặt khóc lớn.
Lam Tranh thấy nàng đã bị tổn thương đủ rồi, liền mặt dầy đi lại phía nàng, cầm tay áo nàng nói: “Vũ Lâu, Vũ Lâu… đừng khóc nữa, ta không đi tìm nàng ta, ngươi không muốn, ta sẽ không đi.”
Vũ Lâu gạt tay hắn ra: “Nếu ta đồng ý, ngươi cũng sẽ muốn đi tìm nàng luôn đúng không?” Nàng ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, trong lòng tự mắng mình, lại đi so đo cùng hắn làm gì.
“Không muốn, không muốn.” Hắn lắc đầu lia lịa: “Ngươi không muốn, ta cũng sẽ không muốn.”
“Ngươi!” Vũ Lâu tức giận dậm chân, bỏ lại hắn đi ra ngoài: “Đừng có theo ta! Nhìn thấy ngươi là bực mình rồi!”