Nhưng không ai biết nỗi khổ của ta, ta cũng sẽ không để cho ai phát hiện ra nỗi khổ của mình. Đằng sau cuộc sống viên mãn kia, là nội tâm đau đớn giày vò của ta.
Ta phải giấu Tử Nhạc đi, nhất định không thể để cho Hoàng hậu phát hiện ra tai họa ngầm của bà vẫn còn sống. Nàng ở lại trong căn nhà cũ, chỉ có một lão nô tâm phúc chăm sóc cho nàng và Tô Tiêu, ta cũng thường xuyên qua thăm nàng.
Nàng lại hỏi ta: “Khải Canh, con của ta đâu? Nó ở đâu rồi? Ngươi đem nó đi đâu rồi?” Nàng sẽ ôm Tô Tiêu, khóc nức nở hỏi ta: “Một đứa con nữa của ta đâu? Vì sao ngươi lại để Hoàng hậu cướp mất con của ta?”
Ta không thể trả lời, lúc ấy nhất định ta đã bị ma xui quỷ khiến nên mới có thể hiến cho Hoàng hậu một chủ ý như vậy.
Nhưng từ nay về sau, ta sẽ làm hết khả năng của mình để bảo vệ nàng, không để nàng bị thương tổn nữa.
“Thật sự xin lỗi, Tử Nhạc, đừng nghĩ đến đứa bé kia nữa, nàng, ta, còn cả Tiêu nhi…… chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc……” Ta ôm nàng, khóc ròng nói.
Đây đương nhiên là lúc bệnh tình của Tử Nhạc ổn định, còn lúc phát bệnh, nàng sẽ đánh cắn tất cả những người xung quanh, không cần biết là ai. Tô Tiêu ở gần nàng nhất, sẽ là người đầu tiên bị hại. Có một lần, nàng giơ Tiêu nhi lên, định ném vào tường, may mà lão bộc đi vào nhìn thấy, kịp thời đón được Tiêu nhi.
Từ sau chuyện đó, ta nhận ra không thể để Tiêu nhi ở cùng nàng nữa, vì thế ta tách Tiêu nhi vừa tròn hai tuổi ra khỏi nàng. Một lần nữa, ta lại làm nàng thương tổn tới tận xương tủy.
Bệnh điên của nàng càng nặng hơn, ngày ngày đều ôm một con búp bê hỏng, đắm chìm trong thế giới của mình tự thì thào gì đó. Không biết từ lúc nào, tinh thần của nàng càng trở nên hỗn loạn. Trong ảo giác của nàng, thì con búp bê nàng đang ôm là con của nàng và ta, mà nơi chúng ta đang sống là Hoa Đình chứ không phải kinh thành nữa.
Ta bận trăm công nghìn việc cũng vẫn cố giành thời gian để làm bạn với nàng, chơi đùa cùng nàng.
Ta cùng nàng diễn một ‘cuộc sống ảo tưởng hạnh phúc’ trong hiện thực đáng buồn ấy.
Ta không chịu nổi, dung mạo của nàng đã hoàn toàn bị hủy hoại, đầu óc mơ hồ, càng sống chỉ càng thêm đau khổ. Đã vài lần ta muốn giết chết nàng, vĩnh viễn chấm dứt cuộc sống thống khổ của nàng. Nhưng khi tay ta chạm vào cổ nàng, nhìn vết sẹo bỏng trên mặt Tử Nhạc, ta lại không thể xuống tay.
Thời gian đó, nếu không có sự ra đời của Vũ Lâu, ta sợ rằng chính ta cũng phát điên mất.
Con bé là ơn huệ trời ban cho ta, đáng yêu vô cùng, chỉ nhìn con bé cười thôi, ta đã tự nhủ mình phải cố gắng mà sống tốt. Đã không làm được người tốt, ít nhất ta cũng phải làm một người cha tốt.
Cứ như vậy, ta tự phân chia cuộc sống của chính mình, bị sự hối hận tra tấn.
Hứng thú của ta với con đường làm quan càng lúc càng mờ nhạt, lực hấp dẫn của chức quan to, bổng lộc hậu hĩnh đã rơi lại phía sau. Ta chỉ cần có thể bảo vệ được mọi người trong Tần gia là đủ, những chuyện khác, ta đã không còn hy vọng xa vời gì nữa. Hoàng hậu phát hiện ra sự thay đổi của ta, nên đã thử ta vài lần.
Ta thật sự nản lòng, sau khi nhìn thấy sự thống khổ của Tử Nhạc, làm gì có ai có thể tiếp tục làm chuyện ác nữa.
Nhưng Chân thị lại trái ngược với ta, thái độ của bà rất tích cực. Bà dùng hết sức mình bồi dưỡng cho Vũ Lâu, nói muốn gả con bé cho Hoàng tử làm Vương phi. Ta chỉ cười, trên thế gian này, ý nghĩ của phụ nữ thật kỳ lạ.
Nhưng nói đến gả cho Hoàng tử, ta lại có một chủ ý khác.
Gả Vũ Lâu cho Tô Tiêu thì sao?
Để ta được chuộc tội với sư muội mình, cho con gái ta chăm sóc con trai nàng được không?
Ta đi lại trong cung, dự những yến tiệc lớn nhỏ, cũng đã được gặp Huệ vương vài lần. Điều khiến ta vui mừng đó là, có thể do khác hoàn cảnh sinh sống, mà Tiêu nhi và Huệ vương không hề giống nhau. Tuy nhìn có nét tương tự, nhưng chỉ dựa vào tướng mạo, sẽ không có ai nhìn thấu được quan hệ của hai người.
Cho nên, ta để người hầu trong phủ đón Tiêu nhi về, vì lão bộc nuôi hắn họ Tô nên ta gọi hắn là Tô Tiêu, để hắn có cơ hội tiếp xúc với Vũ Lâu.
Chân thị nhanh chóng nghi ngờ sự thân mật giữa Vũ Lâu và Tô Tiêu, thậm chí bà còn nghi ngờ cả lai lịch của Tô Tiêu. Ta khuyên bà không nên đoán mò, trong lòng thì nghĩ, nếu Tô Tiêu và Vũ Lâu là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư lớn lên, nảy sinh tình cảm, thì bà cũng phải nhận thôi.
Mỗi khi nhìn thấy Tô Tiêu, ta đều nghĩ đến Huệ vương Lam Tranh, huynh đệ của nó trong thâm cung kia. Là huynh đệ cùng cha cùng mẹ, nhưng vận mệnh lại kém xa nhau như vậy.
Khi Huệ vương lớn lên, thì cuộc tranh giành sủng ái của phi tần hậu cung cũng biến thành trận chiến thể hiện năng lực giữa các Hoàng tử.
Thái tử Tĩnh Thần đương nhiên không cần phải nói, dù thân thể của hắn không tốt, nhưng năng lực lại rõ như ban ngày. Có điều, hình như không ai thích hắn, vì sợ hãi, nên mọi người đều chọn tránh xa hắn ra. Số lần ta gặp Thái tử cũng không nhiều, nhưng ấn tượng với vẻ mặt như cười như không của hắn, vĩnh viễn làm cho ta không lạnh mà run.
Hắn như biết hết bí mật của mọi người, cũng như biết cách làm thế nào để cho người khác thống khổ.
Trên phương diện khống chế người khác này, thì Huệ vương, huynh đệ cùng cha khác mẹ với Thái tử không hề thua kém phân nào. Vương Lân, biểu ca của hắn, là cháu ruột của Tề Quốc công, lúc đó giống như một con chó trung thành, cả ngày đi theo hắn. Trước Huệ vương, không có Hoàng tử nào dám cãi lời Thái tử, kể cả Tấn vương cũng không ngoại lệ.
Tấn vương thông minh hơn mẫu phi của hắn, từ nhỏ đã hiểu được cách phải ẩn mình, tọa sơn quan hổ đấu. (nghêu sò đánh nhau, ngư ông đắc lợi)
Năm Huệ vương mười ba tuổi đã xảy ra một chuyện. Có con cháu trong hoàng thất tố giác với Hoàng đế, nói là Thái tử nói với hắn, nếu dám tiếp cận Huệ vương, thì kết cục của hắn sẽ giống tiểu Thập Nhị. Thập Nhị Hoàng tử chết yểu khi mới chỉ mười tuổi. Hoàng đế nghe thấy vậy, cho rằng chuyện Thập Nhị Hoàng tử qua đời có liên quan rất lớn đến Thái tử, nên âm thầm phái người điều tra rất lâu.
Kết quả, đương nhiên là không có kết quả.
Trước giờ Thái tử làm việc luôn rất cẩn thận, cho dù hắn có thật sự hạ độc thủ với đệ đệ nhỏ tuổi, thì cũng không để người ta phát hiện ra.
Xảy ra chuyện này, Hoàng hậu thật sự tuyệt vọng với Thái tử. Ngày ấy, khi bà triệu ta vào cung, ta ngẫu nhiên bắt gặp bà đang răn dạy Thái tử. Vẻ mặt Hoàng hậu vừa đau thương vừa phẫn nộ, còn vẻ mặt Thái tử thì vẫn vân đạm phong khinh, môi hơi hé ra nụ cười lạnh. Thấy ta tới, Hoàng hậu mới cho Thái tử lui xuống.
“Mẫu hậu, không phải người nghĩ rằng có Lam Tranh thế thân ta rồi, thì có thể bỏ rơi ta đấy chứ? Có hắn, ta thành người thừa phải không?”
Lúc hành lễ, Thái tử nói như vậy, sau đó cười lạnh nhìn Hoàng hậu đang kinh ngạc, rồi rời đi.
Chờ Thái tử đi khuất, Hoàng hậu nắm chặt khăn, mím môi cố gắng khống chế cảm xúc, hỏi ta: “Bản cung nghe nói, trong phủ ngươi có một tiểu gia đinh chân có tật……”
Ta sợ hãi quỳ sụp xuống dập đầu: “Nương nương, vi thần đáng chết.”
“Ngươi dám lừa gạt bản cung, đứa bé kia rõ ràng còn sống, vì sao ngươi lại nói với bản cung rằng ngươi đã xử lý rồi?”
***