Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộc Cẩm:...

"Vợ chồng Hoàng Tam Nương ở trên thị trấn kinh doanh nhiều năm như vậy, bọn họ tính toán thế nào?"

Sau khi suy nghĩ một chút, Mộc Cẩm trầm giọng hỏi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Tử Khê cũng âm trầm.

"Tên mặt dày Hà Tử Kim đi cửa tiệm của Hoàng Tam Nương ăn không trả tiền, hắn còn dám nói với Hoàng Tam Nương là vì Hoàng Tam Nương quen với nhà chúng ta."

Mèo không ăn cá

Hắn nói nếu nhà chúng ta ngay cả một bữa cơm đều tiếc của không cho hắn ăn, vậy bọn họ liền đi ăn ở tiệm Hoàng Tam Nương..."

Mộc Cẩm tức giận nhắm mắt lại.

Tên đê tiện kia, không hổ là......con trai ruột Phùng thị sinh ra.

“Cô nương, có muốn ta cùng Lăng Không đi xem không?”

Lăng Hư ở một bên nghe, khuôn mặt tuấn tú cũng trầm xuống, mà Lương Lăng Không thì đã xoa tay.

Đồ đê tiện ghê tởm như vậy, cho dù không nhìn thấy hắn, Lăng Không cũng muốn dùng một quyền đ.ấ.m bay hắn......

“Không cần hai ngươi đi. "Mộc Cẩm tỉnh táo lại, khoát tay với hai huynh đệ," Ta tự đi xem.”

“Trưởng tỷ trưởng tỷ...... Ngươi đừng đi. Hoàng Tam Nương nhận món kho ta đưa đi thanh toán tiền bảo ta nhanh chóng trở về cửa hàng, nói nàng có thể giải quyết chuyện này, bảo chúng ta không cần lo lắng.”

Mộc Tử Khê giữ c.h.ặ.t t.a.y chị cả, không cho chị ấy đi qua.

Mộc Cẩm nói: "Tên đê tiện kia rốt cuộc mượn danh nghĩa nhà chúng ta làm ác, ta phải sang đó cho Hoàng Tam Nương một câu trả lời xác đáng.”

Lăng Không lập tức nói: "Cô nương, hay là ta cùng đi với ngài.”

Mộc Cẩm nhìn về phía hắn, suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.

Vốn dĩ nàng một cô gái sắp đến tuổi cập kê, bên người đi theo một nam nhân  trẻ tuổi là không thích hợp.

Nhưng Hoàng Tam Nương đã gặp qua Lăng Không, Mộc Cẩm nghĩ đến lời Hoàng Tam Nương muốn hỏi, nàng hiện tại liền đem chuyện thu lưu Lăng Hư ba huynh muội nói với Hoàng Tam Nương cũng tốt.

Nàng biết, ngày dài về sau hai huynh đệ Lăng Hư thậm chí đệ đệ Lăng Tiêu cũng cần phải giao tiếp Hoàng Tam Nương.

Trấn an hai đệ đệ, Mộc Cẩm liền dẫn theo Lăng Hư đi về phía tiệm Hoàng Tam Nương.

Hôm nay một ngày tổng cộng kiếm được hơn mười lăm lượng bạc niềm vui này nàng chưa kịp thương thức thì lại gặp phải chuyện phiền lòng này.

Ngay từ đầu, Mộc Cẩm còn nghĩ chuyện của Hà Tử Kim huynh muội không liên quan đến Mộc gia tam phòng, chỉ cần huynh muội bọn họ không đến tìm nàng gây chuyện là được.

Là nàng nghĩ quá tốt cho tên Hà Tử Kim mặt dày kia.

Mộc gia tổng cộng có bốn phòng, Hà Tử Kim không dám đi tìm đại phòng Mộc gia, không dám đi tìm.

Mộc gia tứ phòng, ngay cả Mộc gia nhị phòng cũng không dám đi tìm.

Lại tìm tam phòng khi dễ.

Còn không phải là thấy kẻ yếu muốn ăn h.i.ế.p sao?, cảm thấy tam phòng không có người lớn chống đỡ, tam phòng lại bị Mộc gia đại phòng tính kế gây khó dễ không có chỗ dựa vững chắc?

Đôi mắt Mộc Cẩm lạnh lùng.

Trên đường, Lăng Hư cẩn thận từng li từng tí hỏi Mộc Cẩm và mặt dày ăn quỵt kia có quan hệ gì không.

Mộc Cẩm mím môi, đôi mắt nặng nề nhìn Lăng Hư một cái.

Nàng Tin Lăng Hư, cũng không muốn kéo hắn xuống nước, cuốn vào chuyện này.

Thân phận ba huynh muội Lăng Hư...... Không nên bại lộ.

“Lăng đại ca, chuyện này ngươi đừng nhúng tay vào, ta có thể giải quyết.” Mộc Cẩm trịnh trọng nói.

Thần sắc Lăng Hư cũng trở nên nghiêm túc.

Cô nương, ngài không tin ta sao?

Mộc Cẩm: "Không phải không tin ngươi, ta rất tin tưởng ba huynh muội các ngươi, các ngươi so với cái tên đê tiện kia còn trân quý hơn nhiều, ta không muốn các ngươi bởi vì chuyện nhà ta..."

Lăng Hư lắc đầu ngắt lời Mộc Cẩm, "Không giấu diếm gì cô nương, trên đường chúng ta chạy nạn, vì bảo vệ tính mạng, có một số thủ đoạn là cần thiết. Nếu cô nương tin ta, chuyện này ta sẽ giúp cô nương xử lý!"

Mộc Cẩm bình tĩnh nhìn hắn.

Chạy nạn là chạy nạn, vì bảo vệ tính mạng mà làm chuyện gì không tốt, đó là dân bất cử quan bất truy. Nhưng hôm nay ở trấn Thái Bình, có một số thủ đoạn không cần dùng.

Dừng một chút, đôi mắt Mộc Cẩm khẽ lóe, "Ta tự có thủ đoạn tốt hơn.”

Mộc Cẩm tính toán lúc này hoàn toàn giải quyết vấn đề của Hà Tử Kim huynh muội! Một lần và mãi mãi.

Lăng Hư nhìn gương mặt trầm tĩnh của tiểu cô nương bên cạnh, trong lòng khẽ động.....

Mộc Cẩm mang theo Lăng Hư đến quán mì của Hoàng Tam Nương, trong quán đã loạn một mảnh.

Khách khứa không còn một ai.

Vợ chồng Hoàng Tam Nương cùng với mấy người đàn ông trung niên đang giằng co tranh cãi với đám côn đồ Hà Tử Kim mang đến.

Mộc Cẩm hô một tiếng "Tam Nương Tẩu Tẩu", Hoàng Tam Nương vộihướng nàng bên này nhìn, thấy Mộc Cẩm tự mình tới, liền vội vã chạy tới.

Hai tay liền kéo nàng đẩy ra phía bên ngoài quán mì, oán giận nói: "Ngươi là một cô bé con thì đến làm cái gì?”

Mộc Cẩm xoay người bắt lấy tay Hoàng Tam Nương, "Tam Nương tỷ tỷ, vậy Hà Tử Kim nếu lấy danh tiếng nhà ta đến gây chuyện ở tiệm Tam Nương tỷ tỷ, mà nhà chúng ta với hắn trước đó đúng là có quen biết, chuyện này ta nhất định phải ra mặt.

Mộc Cẩm vừa dứt lời, Hà Tử Kim bên kia vểnh tai nghe liền cười lạnh nói: "Cẩm Ny Tử ngươi rốt cục thừa nhận nhà các ngươi cùng ta quen biết?"

Mộc Cẩm lạnh giọng trả lời, "Ai nói quen biết ngươi? Chẳng qua là biết ngươi là sỉ nhục mà thôi.”

“Ngươi!”

Hà Tử Kim đưa tay chỉ Mộc Cẩm, tức giận đến đen cả mặt, đôi mắt  hung ác kia cũng trở nên đỏ tươi.

Lăng Hư lập tức đứng trước Mộc Cẩm, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Hà Tử Kim còn hung ngang hơn cả Hà Tử Kim.

Hà Tử Kim cả người lạnh lẽo.

Cảm giác thiếu niên gầy gò trước mắt này toàn thân bọc đầy sát khí đáng sợ, giống như là muốn xé nát hắn…

Nhưng mà mấy ngày nay hắn ở trên trấn đi theo những tên côn đồ chơi bời lêu lổng, còn bị mang đi trong huyện lượn lờ, lá gan kia tất nhiên là được luyện lớn hơn rất nhiều.

Hắn cũng cứng cổ lạnh mắt đánh giá Lăng Hư, miệng thì văng tục chửi bậy.

Hoàng Tam Nương Đã dù thành thân cũng nghe không nổi nữa, hung hăng nhổ một ngụm nước bọt, mắng Hà Tử Kim vuốt mặt không kịp, như dội lên đầu hắn một xô m.á.u chó.

Mộc Cẩm cảm động vì Hoàng Tam Nương thay nàng mắng lại Hà Tử Kim, Nàng khẽ cười với Hoàng Tam Nương, lập tức lại nhẹ nhàng lắc đầu.

Hà Tử Kim sau khi bị Hoàng Tam Nương mắng, lại hướng về phía Hoàng Tam Nương văng tục chửi bậy, ông chủ quán mì trừng hai mắt, lập tức giơ d.a.o phay muốn đi lên, bị Hoàng Tam Nương giữ chặt.

Hà Tử Kim cũng biết mình kỳ thật không thể trêu vào người có thể ở trên trần mấy đời  mở quán mì, đại ca vừa rồi hắn nhận đã cùng hắn thông báo qua.

Tống tiền tỷ đệ Mộc Cẩm một ít tiền tài là được, không cần thật sự trêu chọc vợ chồng ông chủ quán mì.

Hắn biết.

Hắn liền không mắng Hoàng Tam Nương nữa, con ngươi lại nhìn chằm chằm vào trên người Mộc Cẩm.

Hừ lạnh nói: "Hừ, Cẩm Ny Tử, ngươi phát tài, ngươi phát tài! Ngươi gạt người trong thôn ta mặc kệ, nhưng ngươi đừng nghĩ gạt ta!

“Ta phát tài không phát tài thì liên quan gì đến ngươi? "Mộc Cẩm cười lạnh.

“Huống chi, nhà các ngươi năm hài tử gọi ta là anh họ nhiều năm như vậy,, bây giờ các ngươi phát đạt, dù sao cũng phải phân cho người anh họ này chút ít chứ nhỉ??"

Hà Tử Kim vừa dứt lời, Hoàng Tam Nương lại không nhịn được.

Tức giận nghiến răng nghiến lợi.

“Cả đời Hoàng Tam Nương này, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một kẻ vô liêm sỉ như vậy! ngươi cũng không phải là anh họ của người ta nữa, còn yêu cầu chia tiền của người ta, Kể cả ông trời có xuống đây cũng không nói chuyện vô lý như ngươi!”?

Hà Tử Kim dương cổ lên, mười phần vô lại, bộ dáng kia, nhìn rất buồn nôn

“Vậy ta mặc kệ!”

Mộc Cẩm híp mắt nhìn hắn, "Ta đã cho ngươi chút thể diện, ngươi đã đã không cần thứ này, vậy…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK