Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chờ chưởng quầy y quán Quảng Ký thu hồi tay bắt mạch, Mộc Cẩm cũng bất chấp thất thố, vội vàng kéo ống tay áo chưởng quầy qua một bên, nhẹ giọng hỏi: "Chưởng quầy, bệnh của bằng hữu ta?"

Chợt nghe chưởng quầy thở dài một tiếng, từ cách ăn mặc của bệnh nhân này hắn cũng có thể nhìn ra được, người như vậy là khinh thường bệnh.

Nếu Mộc cô nương mang theo nàng tới nơi này của mình xem bệnh, chứng tỏ Mộc cô nương thật sự rất để ý nàng, liền thấp giọng nói: 

"Không giấu Mộc cô nương nói, vị cô nương kia không ổn.”

“Sao lại không ổn? "Trong lòng Mộc Cẩm lộp bộp một tiếng.

“Vị cô nương kia hẳn là gặp đại nạn, thân thể đã bị thương nặng, họa vô đơn chí chính là lại bị phong hàn, bị hàn chứng không nói, cũng tạo thành Cung Hàn( lạnh tử cung) nghiêm trọng.”

Mộc Cẩm vừa nghe Cung Hàn nghiêm trọng, trong lòng lại lộp bộp một tiếng, nàng đương nhiên biết cái gì là Cung Hàn...

“Có thể trị? "Mộc Cẩm buộc mình hoàn hồn, chờ mong nhìn chưởng quầy.

Đời này nàng nếu có thể sớm gặp được bằng hữu duy nhất đã từng gặp trong hậu trạch, nàng sẽ không lại để cho Lăng Tiêu đi con đường đời trước!

Nàng sẽ không, cũng sẽ không để Lăng Tiêu lại vào hậu viện cặn bã kia!

Nàng muốn Lăng Tiêu đời này có một cuộc hôn nhân mỹ mãn, một gia đình nhỏ hạnh phúc, có phu quân yêu nàng, có đứa con đáng yêu.

Chưởng quầy thấy giọng nói Mộc Cẩm sốt ruột, trong lòng khen nàng lương thiện, lại chỉ có thể bất đắc dĩ nhẹ nhàng lắc đầu.

"Nàng hàn khí nhập thể kéo dài quá lâu, muốn trị tận gốc quả thực là khó. Trừ phi... Trừ phi tương lai có vận khí tốt, gặp được nữ y thánh thủ chân chính mới có thể chữa khỏi. Nhưng mặc dù chữa khỏi, con nối dõi cũng khó khăn a!"

Mộc Cẩm sắc mặt trắng bệch.

Mà nàng cũng rốt cục hiểu được, vì sao kiếp trước Triệu Chất đến viện Tiếu di nương số lần cũng không ít, nhưng thủy chung không thấy nàng có thai.

Thì ra, căn nguyên ở chỗ này......

Kiếp trước Tiếu di nương căn bản không yêu Triệu Chất cặn bã kia, nàng từng nói với mình, nàng vào hậu viện Triệu Chất là vì báo thù...

Kiếp trước Tiếu di nương cho tới bây giờ chưa từng nói đếm người nhà của nàng, Tiếu di nương sau khi chết, cũng không có bất kỳ thân thích nào tới cửa... 

Chỉ sợ kiếp trước Tiếu di nương sau khi tiến vào hậu viện của Triệu Chất, liền bị hại.

Nàng muốn báo thù, chẳng lẽ là Triệu Chất hại c.h.ế.t hai vị huynh trưởng của nàng?

Mèo không ăn cá

"Chưởng quỹ, ngài xem trị như thế nào hết sức chữa đi, tiền khám bệnh cùng tiền thuốc ta sẽ trả."

Số tiền này, Mộc Cẩm vô luận như thế nào cũng phải hỗ trợ bỏ ra.

Kiếp trước sau khi Tiếu di nương qua đời, ngoại trừ an trí cho nàng mấy tâm phúc, tất cả tài sản đều tặng cho nàng không hoàn lại.

Cho nên đời này, nàng liền đến trả lại cho nàng.

Ngô chưởng quỹ y quán Quảng Ký nghe vậy trong lòng rùng mình, Mộc cô nương này thật đúng là......

Không khỏi nghiêm nghị kính nể.

Nhưng, ông cũng không dám nhận tiền khám bệnh và tiền thuốc của vị Mộc cô nương này!

Công tử đã phân phó......

“Haiz! Thật không giấu diếm, Mộc cô nương có thể thay lão phu đi hái Hoài Sơn dại đã giúp lão phu một việc lớn rồi! Lão phu phải báo đáp Mộc cô nương một lần!”

Mộc Cẩm vội xua tay, rồi lại bị Ngô chưởng quỹ cắt ngang.

"Mộc cô nương a, như vậy đi, vị cô nương này tiền khám bệnh cùng tiền thuốc đều miễn, Mộc cô nương cũng chớ nên cùng lão phu khách khí, nếu không liền quá khách khí rồi!"

Mộc Cẩm nhanh chóng từ chối khéo, "Chưởng quầy, chúng ta việc nào ra việc nẫ, ngài giúp xem bệnh coi như xong, tiền thuốc này làm sao còn muốn chiếm của ngài đây!"

“Cứ quyết định như vậy đi! Mộc cô nương cũng không thể không nể mặt lão phu được chứ? “

Ngô chưởng quỹ dùng phép khích tướng, Mộc Cẩm cũng bất đắc dĩ, đành phải đáp ứng.

Ngô chưởng quỹ đã cho nàng một cái mặt mũi lớn như vậy, nàng khẳng định không thể chiếm không tiện nghi của Ngô chưởng quỹ.

Nàng còn có một cây hoàng tinh mười hai năm, Ngô chưởng quỹ ra giá nàng liền không nói

Trong lòng thầm đọc một câu: Lấy hoàng tinh 

mười hai năm.

Mộc Cẩm liền phát hiện ống tay áo rộng thùng thình bên trái trùng xuống, nàng lấy ra gốc hoàng tinh mười hai năm kia, đưa cho Ngô chưởng quầy.

"Chưởng quầy, mấy ngày gần đây ta đi sau núi trong lúc vô tình có được gốc hoàng tinh này, liền bán cho cửa y quán Quảng Ký đi..."

“A! Lại...... Đúng là......”

Nhìn thấy gốc cây trong tay Mộc Cẩm tương xứng với hoàng tinh hoàn mỹ, Ngô chưởng quỹ trừng to mắt, nói chuyện cũng cà lăm!

“Chất lượng quá hoàn hảo!”

Ngô chưởng quỹ nghĩ đến vừa nhận được mật lệnh, chỉ cần là dưới danh nghĩa y quán Quảng Ký về sau phải lưu ý hoàng tinh lâu năm...

Liền cảm thấy Mộc cô nương này thật sự là trời cao đưa tới vượng của ông!

Bằng không làm sao ông vừa nhận được mật lệnh kia, Mộc cô nương liền đưa một gốc cây Hoàng Tinh chất lượng hoàn mỹ hơn hai mươi năm như vậy!

Tuy nói mật lệnh là nói chân chính cần chính là lão hoàng tinh trăm năm, nhưng trăm năm hẳn chỉ là mộng đẹp.

Nói về phương diện dùng thuốc mà nói, năm không đủ, chỉ có thể dùng nhiều thuốc vài lần, hiệu quả kém là kém hơn nhiều, nhưng dù sao so với không dùng thì tốt hơn!

“Mộc cô nương! Cây hoàng tinh phẩm hai mươi hai năm đến hai mươi lăm năm này hết sức hoàn mỹ.”

“Đẹp, niên đại thật ra cũng không tệ, ngươi thật sự muốn bán cho Quảng Ký chúng ta?”

Ngô chưởng quỹ cũng không quên công tử bên kia ra một cái mật lệnh khác, mật lệnh chuyên môn nhằm vào ông.

Nếu là Mộc cô nương này sau này cầm dược liệu tốt tới đây bán, nhất định phải xác định nàng có thật sự nguyện ý đem dược liệu trân quý bán y quán Quảng Ký hay không.

Một khi Mộc cô nương bán cho y quán Quảng Ký, như vậy phải dùng giá cao nhất mua

Mộc Cẩm chưa nghe thì thôi, vừa nghe Ngô chưởng quỹ nói gốc hoàng tinh này sống từ hai mươi hai đến hai mươi lăm năm, lập tức liền kinh ngạc "A" một tiếng.

“Ngô chưởng quỹ, gốc hoàng tinh này không phải sống mười hai năm sao? Ta đếm chỉ có mười hai đốt a.”

Ngô chưởng quỹ vội vàng chỉ vào gốc cây hoàng tinh kia hạ giọng giải thích: "Mộc cô nương, ngươi đếm đều là mười cái đốt lớn nhô ra, ngươi xem ấn ký của những vết sẹo nhỏ này, những thứ này đều là ấn ký của những đốt đã thối rữa.

Mộc Cẩm ghé sát vào nhìn, thật đúng là!

Đốt thối rữa rất nhỏ, không nghiêm túc nhìn, hoặc là không phải người chuyên nghiệp, đều không chú ý tới.

"Lão phu vừa liếc mắt liền nhìn ra, gốc hoàng tinh này niên đại khoảng hai mươi hai đến hai mươi lăm năm, đáng tiếc không có trên ba mươi năm, nếu là trên ba mươi năm, lấy chất lượng tốt như vậy, vậy cũng phải bán được hai trăm lượng bạc a!"

Mộc Cẩm sửng sốt.

Chất lượng tốt, hoàng tinh niên đại cao lại đáng giá như thế!

Đáng giá gấp đôi so với dự đoán của nàng.

Ngô chưởng quỹ cũng nhìn ra Mộc Cẩm kinh ngạc, liền cười nói: "Mộc cô nương có điều không biết, hàng năm trên thị trường dược liệu mấy chục năm dã sơn sâm thường có, hoàng tinh mấy chục năm rất ít có!

“Ba mươi năm, hoàng tinh chất lượng lại tốt như vậy, vậy giá tiền bằng với sơn sâm năm mươi năm!"

Mộc Cẩm tỏ vẻ mở mang kiến thức.

Nhưng cùng Ngô chưởng quỹ nói chuyện một hồi lâu, nàng lo lắng Lăng Tiêu chờ sốt ruột.

Quay đầu nhìn lại, đã thấy hai mắt nàng nhắm chặt, trong lòng nhảy dựng.

Xoay người muốn nhìn, Ngô chưởng quỹ kịp thời ngăn nàng lại.

Ông nghe thấy tiếng thở của cô nương bị bệnh.

Liền mỉm cười nói: "Mộc cô nương yên tâm, vị bằng hữu kia của ngươi đã ngủ rồi, thân thể bị thương rất nặng, dễ buồn ngủ.

Mộc Cẩm nghe hắn nói Lăng Tiêu đã ngủ, thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi nàng

Thật sự sợ hãi......

"Đúng rồi, Mộc cô nương, lão phu xác định lại một chút, ngươi thật sự nguyện ý đem gốc hoàng tinh này bán cho y quán Quảng Ký sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK