Mộc Cẩm thấy vậy cũng kinh ngạc, nhưng không đợi nàng đặt câu hỏi, Lưu đại trù đã hỏi nàng.
“Cẩm nha đầu, ngày mai công tử sẽ đến phủ trưởng công chúa Thọ An, công tử không nói với ngươi sao?”
Nếu đã trở thành thầy trò, Lưu đại trù liền đổi cách xưng hô với Mộc Cẩm.
Mộc Cẩm còn không biết.
Nhưng giờ thì biết rồi.
Triệu Cảnh Dật cũng thật sự là bận rộn, đây cũng là vì dân chúng gặp tai họa, Mộc Cẩm kính trọng hắn.
Bữa tối hôm nay nàng làm cũng là dùng tâm tư.
Sau khi làm xong bữa tối, Mộc Cẩm khéo léo từ chối Kính tứ công công tự mình giữ lại một món ăn.
Mộc Cẩm bảo sư phụ mang thịt và hai con cá lớn còn lại trong bếp đến nhà nàng.
Hai con cá lớn kia nuôi trong thùng gỗ lớn, vẫn vui vẻ.
Mộc Cẩm định g.i.ế.c hai con cá lớn này rồi làm một con cá chiên.
Những món thịt mang tới đều làm thành món kho.
Triệu Cảnh Dật bên kia có băng, làm xong có thể dùng đặt ở trong nước giếng dùng băng trấn, sẽ không hỏng.
Lưu sư phụ vui vẻ giúp đỡ Mộc Cẩm.
Đồ đệ ngoan làm những thứ này đều là chuẩn bị cho chủ tử muốn đi Thọ An phủ trưởng công chúa, hắn đương nhiên cao hứng.
Hắn cũng biết, Thọ An trưởng công chúa điện hạ cùng tiểu quận chúa nhưng cũng thích ăn đồ đệ ngoan làm món kho này.
Sau khi Mộc Cẩm chuẩn bị xong món kho và cá chiên cho Triệu Cảnh Dật, trời cũng đã tối đen từ lâu.
Đương nhiên, bọn nhỏ trong nhà cùng với Lăng Tiêu cùng Nhị Ny Tử đều ăn cơm tối.
Nàng cùng sư phụ Lưu đại trù cũng bớt chút thời gian ăn bữa tối.
Bữa tối hôm nay cũng đơn giản, món kho hôm nay làm không bán hết toàn bộ, lăng không chạy một chuyến đưa tới cho các nàng bữa tối hôm đó.
Cũng may còn lại cũng không nhiều, một bữa đã ăn xong.
Lưu đại trù ăn thật là khen không dứt miệng.
Hôm nay lại ăn thêm vài món kho khác nhau.
Mộc Cẩm còn cố ý lấy rượu, Lưu đại trù ăn uống rất thỏa mãn.
Mộc Cẩm vốn là muốn làm lễ bái sư, lại bị Lưu đại trù khéo léo cự tuyệt, nói là bữa cơm hôm nay chính là lễ bái sư, hắn rất cao hứng.
Mộc Cẩm không lay chuyển được hắn, thầm nghĩ ngày mai đi tìm Kính tứ công công thương nghị một chút.
Hai đời làm người, lần đầu tiên bái sư, nhất định phải chính thức chút.
Chỉ là đến ngày thứ hai, sau khi nàng tìm được Kính tứ công công nói chuyện này, Kính tứ công công lại cười khuyên nàng, "Lão Lưu tính tình chính là như vậy, đối với những thứ này cũng không thèm để ý, hắn còn ngại phiền toái.”
“Nếu lão Lưu không muốn làm lễ bái sư, cô nương đừng vì thế mà phiền lòng, cứ nghe lão Lưu là được”.
Kính tứ công công thấy Mộc Cẩm rời đi, nhịn không được đưa tay sờ sờ mồ hôi trên trán
Mộc Cẩm nhìn kính tứ công công khách khí , cũng chỉ đành đáp ứng.
Nghĩ thầm: Cô nương, lão Lưu là cao hứng thu nhận một vị đồ đệ có tài nấu nướng thiên phú, nhưng hắn nào dám thật sự chính thức thu đồ đệ nha.
Mấy ngày kế tiếp, thị trấn liền hỗn loạn.
Bởi vì hết lương thực, có chút dân chúng thật vất vả gom góp được chút tiền cũng không mua được lương thực bắt đầu khủng hoảng.
Qua mấy ngày nữa, các thôn dân đói khát xung quanh thôn đều tràn vào trên trấn, đều vì tìm miếng ăn mà thôi.
Không tìm thấy thì cướp.
Nhất là trên trấn những gia đình đại hộ, cũng không dám ra cửa, cửa lớn cửa sau đều phái chuyên gia ngày đêm trông coi.
Ngay cả tòa nhà mới của Mộc Cẩm gia cũng bị nạn dân vây quanh.
Cũng may Triệu Cảnh Dật gặp nguy không loạn, ra lệnh cho nhân thủ của hắn che chở lương thực, bên trong hét lớn vài câu, có thể trấn trụ các nạn dân.
Triệu Cảnh Dật nói cho bọn họ biết, lương thực là dùng để nấu cháo cứu trợ thiên tai.
Lương thực ở trong tay hắn, nạn dân đều có chén cháo ăn, nếu là bị cướp, như vậy rất nhiều người già yếu bệnh tật vẫn như cũ không có lương thực no bụng.
Để cho bọn họ nghĩ kĩ, rốt cuộc là mỗi người đều có thể ăn được cháo cứu trợ thiên tai, hay là xem vận khí cùng những nạn dân khác cướp đoạt lương thực.
Dân đói chỉ là đói điên rồi, không phải kẻ ngốc.
Cho dù là những đại tiểu tử trẻ tuổi kia, cũng không dám cam đoan hắn cuối cùng có thể cướp được lương thực.
Huống chi, cho dù hắn có thể cướp được một ít lương thực, một nhà già trẻ thì sao?
Có thể bảo đảm lương thực hắn cướp được cũng có thể cung ứng cho một nhà già trẻ sao?
Còn không bằng nghe quý công tử kia, mọi người xếp thành hàng, chờ nhóm lương thực này nấu thành cháo, tất cả mọi người có cháo ăn.
Sau khi trấn áp dân đói, Triệu Cảnh Dật liền triệu tập nhân thủ nấu cháo.
Nấu cháo chia ra rất nhiều điểm, nhưng mỗi điểm nấu cháo đều có một nhân tố chung, đó chính là gần điểm nấu cháo có giếng nước còn đang chảy ra nước.
Cứ như vậy, cửa hàng đồ kho của Mộc Cẩm cùng với nhà của Triệu Cảnh Dật đều trở thành điểm nấu cháo.
Việc kinh doanh của cửa hàng kho không thể làm được.
Đã đóng cửa rồi.
Lăng Hư cùng Lăng Không hai huynh đệ cũng tới canh gác tòa nhà mới.
Tuy rằng Kính tứ công công đã sớm an bài mấy vị quyền cước công phu lợi hại canh giữ ở trước sau nhà nàng, nhưng trong nhà có thêm hai nam tử trẻ tuổi khỏe mạnh trông coi tóm lại là an toàn một chút.
Dù sao trong nhà không phải trẻ con thì cũng là cô nương trẻ tuổi.
Chỉ là Mộc Cẩm nhìn thấy những nạn dân đói khát thành người khô, ánh mắt đờ đẫn, đôi môi khô nứt, trong lòng cũng rất khó chịu.
Chỉ mong trên trấn sớm được Triệu Cảnh Dật cùng Thọ An trưởng công chúa trợ giúp lương thực.
Mắt thấy cách Triệu Cảnh Dật rời khỏi trấn mười ngày đã qua, tại ngày thứ mười một hắn cuối cùng đã trở lại.
Đồng thời mang theo mười cỗ xe ngựa lương thực tới.
Ngày đó, cũng không biết là ai dẫn đầu, một tiếng hô to cướp lương thực, những dân đói điên cuồng kia liền từng tầng từng tầng hướng về phía lương thực xông lên.
Vào lúc bọn họ nhằm phía lương thực, dọc theo đường đi không phải giẫm lên những kia ngã xuống đất người, chính là bị vấp ngã bị người khác giẫm đạp...
Thời điểm quan trọng này, Mộc Cẩm tất nhiên là mang theo tất cả mọi người trong nhà vùi đầu vào trong việc quan trọng nấu cháo chia cháo.
Ngay cả Triệu Cảnh Dật, đường đường là thiên hoàng quý tộc, cũng phải mặc áo lụa bình thường, vây tạp dề ở cửa chính nhà mình phát cháo.
Một vội vàng sống bốn năm ngày, dân đói dần dần ít đi.
Bởi vì Thọ An trưởng công chúa lại phái người đưa càng nhiều lương thực tới, mà nhóm lương thực này là phân đến các thôn bên trong.
Vẫn là dựa theo đề nghị Mộc Cẩm lúc trước Mộc gia thôn như vậy, sau khi phân lương thực đến thôn còn có thể lấy nước nấu cháo, có chuyên gia giám thị, dân đói sau khi biết tin tức này, lục tục từ trấn trên về tới thôn của mình.
Mà những nạn dân bị thiên tai nghiêm trọng đến mức trong thôn cũng không thể lấy nước, chỉ có thể tiếp tục ở lại trên trấn, điểm nấu cháo trên trấn cũng tiếp tục mở.
Lại qua năm ngày sau, Thọ An trưởng công chúa đưa tới lương thực cũng sắp tiêu hao hầu như không còn.
Lương thực của các đại thương nhân lại khôi phục cung cấp.
Nhưng, cái giá đó...... gạo cũ năm ngoái cũng phải bảy tám mươi văn một cân.
Mộc Cẩm nghe được giá lương thực này, tức giận thiếu chút nữa mắng chửi thô tục.
Đắt như vậy, cho dù có chút dân đói còn có chút tiền tài, nhưng có thể mua được bao nhiêu lương thực?
Triệu Cảnh Dật nhìn thấy lo lắng trong mắt nàng, trấn an nàng nói: "Yên tâm, còn muốn một chuyến lương thực Tây Vực tới muốn vận chuyển tới, hôm nay đã đến Đại Vận Hà, sắp đến bến cảng gần nhất Giang Ninh huyện.”
Mộc Cẩm nghe vậy vui vẻ.
Lập tức nghĩ đến nhóm lương thực kia đi qua Đại Vận Hà từ Tây Vực vận chuyển tới...... Không giống bút tích của triều đình.
"Công tử, số lương thực Tây Vực kia tới, không phải ý của triều đình chứ? xem ra cũng không tính là bút tích của Thọ An trưởng công chúa điện hạ..."
Triệu Cảnh Dật nhịn không được đưa tay sờ sờ búi tóc Mộc Cẩm.
“Tuổi còn nhỏ, rất thích quan tâm. "Ngữ khí sủng nịch nói không nên lời.
Mẹ con Thọ An trưởng công chúa cùng quận chúa Thanh Dương từ xa đã nhìn thấy một cảbh như vậy.