Mục lục
Nông Gia Tiểu Hãn Phi: Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

 Thọ An trưởng công chúa đôi mắt đẹp sắc bén nhấc lên, môi son khẽ mở, quát lạnh một tiếng "Hỗn xược!”

Nữ tử áo đen tên Ngọc Quỳ lập tức quỳ một gối xuống đất, liên tục thỉnh tội.

Thọ An trưởng công chúa sắc mặt hơi lạnh, nói: "Ngươi cũng nghe được, vị kia Mộc cô nương chẳng những thông minh lanh lợi, nghĩ nhiều biện pháp tốt như vậy giúp bổn cung, càng quan trọng là cứu Sở vương!"

"Ân cứu mạng, không thể hồi báo, còn muốn đem ân nhân giết, đây là đạo lý gì?"

Thọ An trưởng công chúa tựa hồ bất đắc dĩ.

"Ngọc Quỳ ngươi từ nhỏ liền bồi ở bên người bổn cung, trưởng thành cũng vẫn làm ám vệ của bổn cung, tính tình bổn cung như thế nào, Sở vương tính tình thế nào còn không biết sao?"

“Thuộc hạ có tội!”

“Thôi! Đứng lên đi. Bổn cung biết, ngươi đều đứng ở nơi này...... Chỉ là a, tiểu cô nương kia thật sự không thể động, chẳng những không thể động, bổn cung còn phải phái người bảo vệ thật tốt.”

“Nhưng điện hạ, xuất thân của vị Mộc cô nương kia......”

"Bổn cung đương nhiên không thích xuất thân của nàng, chỉ là  chuyện nào ra chuyện đấy, chỉ bằng nàng đã cứu mạng Sở vương, bổn cung cũng phải hảo hảo cám ơn người ta..."

“Bổn cung là muốn cho ngươi tự mình đi một chuyến, âm thầm tra xét một chút cô nương kia, không phân lớn nhỏ, càng nhiều càng tốt! Tra được lập tức trở về bẩm báo bổn cung!”

Ngọc Quỳ lĩnh mệnh rời đi.

Thọ An đại trưởng công chúa thở dài một tiếng.

Đêm, Ngụy phò mã đến thư phòng đón Thọ An trưởng công chúa về viện.

Thấy sắc mặt nàng ngưng trọng, không thể không quan tâm vài câu.

Thọ An trưởng công chúa nhìn thấy phò mã tự mình thắp đèn lồng, đưa tay xoa xoa mi tâm.

“Cảnh Dật, hình như có người trong lòng.”

Ngụy phò mã nghe nói đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức liền cười ha ha, ngữ khí vui vẻ nói: "Cái này tốt lắm a! Công chúa không phải vẫn lo lắng Sở vương điện hạ đối với chuyện nhân duyên không thông suốt sao?”

“Ai, nhưng cô nương Cảnh Dật thích kia...... Xuất thân cũng quá kém!”

Ngụy phò mã nghe thê tử công chúa nói có chuyện xưa về tiểu cữu tử cùng vị tiểu cô nương kia, cũng có chút không biết nói cái gì cho phải.

Không thể không nói, xuất thân của tiểu cô nương kia...... So với Sở Vương điện hạ, thật sự chênh lệch quá lớn.



Hắn vị Phò mã này cũng là xuất thân đại gia đệ tử, nhưng cũng là bởi vì hắn không phải xuất thân từ gia tộc đích trưởng nhất mạch, lúc ấy còn bị hoàng gia bên kia ghét bỏ qua đây.

Lại nói mấy vị hoàng huynh của thê tử công chúa cùng mấy vị hoàng huynh sinh ra chất nhi, phàm là trưởng thành, chính thê cưới ai không phải là đích nữ của thế gia quan lớn a!

Ngụy phò mã rất hiểu sự mất hứng của thê tử công chúa.

Nếu đổi lại là hắn, cũng sẽ không cao hứng.

“Công chúa cũng không cần lo lắng, nghĩ đến Sở vương điện hạ trong lòng hiểu rõ, hơn nữa tuổi tác chênh lệch cũng quá lớn

Ngụy phò mã an ủi, chênh lệch tuổi tác cũng là lời nói thật, nói như vậy trừ phi là tục huyền(tái hôn), bằng không chênh lệch tuổi tác hơn một giáp thật không nhiều lắm.

Thọ An trưởng công chúa liếc phò mã nhà mình một cái, bất đắc dĩ nói: "Đây vẫn là ngươi không biết Cảnh Dật, tính tình thối của tiểu tử kia, hắn nếu thật sự nhận định, đó là một trăm trâu đều kéo không trở lại!"

Ngụy phò mã ngẩn ngơ.

“Cho dù ta và mẫu thân đứng về phía hắn, phụ hoàng có thể đồng ý sao? phụ hoàng không đồng ý, vậy hắn đây không phải là ngỗ nghịch phụ hoàng sao?"

Ngụy phò mã đương nhiên hiểu được đạo lý này, nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải.

"Thôi, tạm thời cũng không có biện pháp gì tốt, cô nương kia vẫn là ân nhân cứu mạng của Cảnh Dật, cũng thay chúng ta nghĩ nhiều biện pháp tốt như vậy, coi như là ân nhân của chúng ta."

Ngụy phò mã đành phải nói: "Vậy trước tiên phái người đi thăm dò tiểu cô nương kia?”

Thọ An trưởng công chúa gật đầu, "Ừ, đã phái Ngọc Quỳ tự mình đi rồi.”

Ngụy phò mã suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: "Sở vương điện hạ hẳn là còn chưa nói cho vị tiểu cô nương kia biết thân phận của hắn......”

”Vị tiểu cô nương kia nếu thông minh như vậy, nếu biết thân phận Sở Vương điện hạ, nghĩ đến cũng biết lấy thân phận của nàng, là không thể làm chính phi Sở Vương điện hạ.”

Thọ An trưởng công chúa liếc phò mã, "Cô nương kia chỉ là dân nữ, sợ là làm trắc phi phụ hoàng cũng sẽ không đồng ý.”

“Công chúa, đừng nghĩ nữa, rốt cuộc vẫn phải xem ý tứ của Sở vương điện hạ. Sở vương điện hạ cùng công chúa tỷ đệ tình thâm, chớ vì chuyện này mà tổn thương tỷ đệ mới tốt.”

Thọ An trưởng công chúa biết phò mã là vì muốn tốt cho nàng, lập tức gật đầu, "Ừ, trong lòng ta hiểu rõ, chờ chuyện hạn hán giải quyết xong bổn cung tự mình gặp cô nương kia cũng không hẳn không thể.”

Hai huynh đệ Mộc Tử Xuyên và Mộc Tử Khê chính thức bắt đầu đi học.

Mộc Cẩm cho hai người cử hành lễ bái sư.

Đồng tiên sinh thập phần hài lòng.



Đối với lời dặn dò của công tử cũng hết sức coi trọng, cố ý báo cho Mộc Cẩm, tiểu cô nương trong nhà cũng có thể cùng đến nghe giảng.

Vì thế, Mộc Cẩm liền an bài nhị muội Mộc Oánh cùng tiểu muội Mộc Nguyệt nửa ngày trước cùng Đồng tiên sinh học tập, nửa ngày sau lại về nhà làm nữ công cắt may những thứ này.

Sau khi con gái thứ hai của thôn trưởng được đón lên thị trấn, Mộc Cẩm cũng hỏi thăm suy nghĩ của nàng.

Nếu nguyện ý đi theo đọc sách, nàng liền đi tìm Đồng tiên sinh nói một chút.

Mộc Cẩm hy vọng Nhị cô nương cũng đi theo đọc sách viết chữ.

Thế đạo này, gia đạo giàu có gia đình cũng chưa chắc nguyện ý để cho cô nương gia đọc sách, có cơ hội này khẳng định phải hảo hảo quý trọng.

Nhị cô nương cũng quả nhiên không để cho nàng thất vọng, thiên ân vạn tạ đi theo sư phụ Mộc Oánh cùng đọc sách viết chữ.

Mấy ngày nay Mộc Cẩm cũng ngày ngày canh giữ trong cửa hàng kho, sau đó hạn hán càng ngày càng nghiêm trọng, việc làm ăn của cửa hàng kho kỳ thật cũng càng ngày càng kém.

Chỉ có Điền lão gia bên kia sinh ý tương đối ổn định, từ ngày ở chỗ cửa hàng kho của Mộc cẩm mang về mấy miếng cá chiên ngũ hương,  mấy ngày nay mỗi ngày đều muốn lấy hàng.

Nhưng những người bán cá trê ở chợ rau càng ngày càng ít.

Nghĩ cũng có thể hiểu được, càng ngày càng khô hạn, cá không kén nước cũng càng ngày càng ít.

Điền lão bản bên kia, mấy ngày nay cá trê chiên ngũ hương bán rất chạy, hai người trẻ tuổi bên kia đến chỗ Mộc Cẩm lấy hàng nghe Mộc Cẩm nói hôm nay không có miếng cá trê chiên ngũ hương này, thoáng cái liền lo lắng.

Vội vàng cầu xin Mộc Cẩm nghĩ biện pháp.

Mộc Cẩm cũng rất bất đắc dĩ, lắc đầu nói: "Người bán cá trê này cũng không thấy một ai, thực khó xử, không bột đố gột nên hồ a.”

"Mộc cô nương, nếu thật sự không được, vậy có thể mời Mộc cô nương giúp làm một món ăn mới được không?" người trẻ tuổi kia linh cơ khẽ động, vẻ mặt chờ mong nhìn Mộc Cẩm.

Mộc Cẩm nghĩ thầm, thời tiết hạn hán này, nguyên liệu nấu ăn càng ngày càng ít, muốn làm món ăn mới cũng phải có nguyên liệu nấu ăn chứ.

"Ai, trong huyện thực quán tửu lâu bây giờ đều dựa vào người có tiền chống đỡ, những người có tiền kia đâu, miệng cũng kén chọn."

“Cộng thêm hạn hán, đương nhiên cũng hỏng việc kinh doanh bọn hắn, cũng ưu sầu nha, liền đến thực quán tửu lâu uống rượu mua say, này uống rượu tự nhiên là muốn nhắm rượu đồ ăn, kính xin Mộc cô nương giúp đỡ..."

Mộc Cẩm nghe những lời này, cũng thật sự làm cho nàng nghĩ tới một món nhắm rượu.

Nguyên liệu nấu ăn cũng là nguyên liệu nấu ăn cũ, cũng dễ dàng, còn rẻ......

Nghĩ đến đây, nàng vội vàng gọi Lăng Không, sau đó cười nói vài câu với hai người Điền lão gia phái tới, hai người kia mừng rỡ...

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK