Mộc Cẩm trong lòng nghĩ nghĩ, thật ra rất không cần như thế.
Mặc kệ vị quý nhân này làm chuyện này là vì giúp nàng tra thù, hay là giúp nàng làm tốt thanh danh ở Mộc gia thôn, từ nay về sau có thể bám trụ lại Mộc gia thôn?
Chẳng lẽ, nàng sống hai đời, còn không thu thập được một nhà Mộc đại bá kia.
Thôi.
Suy nghĩ quá nhiều đau đầu.
Mộc Cẩm thấy hắn rời đi, cũng vội vàng gọi tiểu đệ Mộc Tử Khê tới.
Sau đó đưa theo Mộc Tử Khê cố ý đi qua một vòng sau núi, lại chạy tới nhà Mộc đại bá.
Đi một vòng từ sau núi cũng có lợi, trên đường trở về có người hỏi thăm, nàng nói đại bá phụ nàng bị rắn độc cắn, đại bá nương không muốn mời lang trung, ép nàng đi hái thảo dược giải độc rắn.
Nàng nể tình đại bá phụ, tóm lại muốn đi thử một lần.
Bởi vậy, những thôn nhân nghe xong lời này của Mộc Cẩm đều cảm thán hài tử Mộc gia tam phòng tâm địa thiện lương, không có ngoại lệ rất là chán ghét cách làm của Lưu thị.
lúc Mộc Cẩm đưa theo tiểu đệ chạy tới nhà đại phòng Mộc gia, từ xa đã nghe thấy đại phòng Mộc gia trong sân tiếng khóc rung trời...
Sau đó nàng liền nhìn thấy lang trung chân trần đầu đầy hoa râm lưng đeo hòm thuốc, bất đắc dĩ lắc đầu từ trong sân nhà lớn Mộc gia đi ra.
Lưu thị nhào tới ngăn cản khóc cầu.
Mèo không ăn cá
Mộc Cẩm chợt nghe Lưu thị khóc ròng nói: "Đại phu đại phu, ngươi không phải nói đương gia ta bị rắn độc cắn không sâu sao?Nếu vết thương cắn không sâu, ông ấy lúc ấy sau khi bị cắn cũng lập tức dùng sợi tóc cột chặt bắp chân, này... Sao lại không cứu được?”
Lang trung kia liền thở dài.
"Rắn độc cắn không sâu là đúng, lúc ấy bị cắn dùng biện pháp chính xác xử trí cũng đúng, nhưng cái này không có giải độc rắn, vậy không phải ước chừng là chờ c.h.ế.t sao?"
Mộc Cẩm vừa nghe như vậy mới hiểu được.
Vì sao Lưu thị dám trước không đi tìm lang trung, mà là đi nhà nàng bức bọn nhỏ tam phòng các nàng đi tìm dược liệu giải độc rắn.
Thì ra, Mộc gia đại bá sau khi bị rắn độc cắn, liền dùng sợi tóc buộc chặt chỗ bị cắn kia, ngăn cản rắn độc lan vào cơ thể...
Biện pháp xử lý bị rắn độc cắn này, kiếp trước khi nàng bị đuổi đến nông thôn thôn trang, đích xác cũng nghe được từ miệng lão nông.
Thì ra Mộc gia đại bá cũng biết.
Nhưng những thứ này đều không quan trọng.
Nàng trên đường cùng tiểu đệ cố ý chạy chậm đến đại phòng Mộc gia nơi này.
Cũng không cần làm bộ, liền thở hồng hộc chạy tới trước mặt lang trung
"Đại phu, đây là ta từ chỗ đại bá bị rắn độc cắn... lấy tới, ngài xem cái này có thể giải rắn độc hay không a?
Lời nói Mộc Cẩm dừng lại không phải vì nói dối, mà là thật sự chạy mệt.
Lang trung chân trần kia thì vừa nhìn dây leo lá xanh hoa trắng trong tay Mộc Cẩm đồng tử co rút
“chính là hiên Trượng Liên! Đúng là Thiên Trượng Liên! "
Lang trung chân trần thần sắc chuyển kinh thành vui mừng, quay đầu nói với Lưu thị:" Nam nhân nhà ngươi được cứu rồi!”
Lập tức tự mình cầm cây dây leo trong tay Mộc Cẩm, dặn dò Lưu thị làm như thế nào.
Lưu thị lúc này cũng có chút khiếp sợ, nửa ngày cũng không hoàn hồn.
Bị lang trung chân trần rống lên một tiếng, mới phục hồi tinh thần lại.
“Nếu không mau làm một chút, có thánh dược giải độc rắn này, nam nhân nhà ngươi mạng thật không có!"
Lưu thị lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng cầm cây dây leo kia chạy vào trong phòng.
Lang trung chân trần lại ở phía sau ồn ào nói:
"Người nhà các ngươi chậm trễ a......Cho dù hôm nay mau chóng dùng thánh dược giải độc này, chân của người bị thương sợ cũng không thể khôi phục như lúc ban đầu!Hôm qua lúc bị cắn liền đi đến chỗ bị cắn tìm giải dược là tốt rồi a!"
Lang trung chân trần nói xong, một đám thôn dân chen chúc bên ngoài đại phòng Mộc gia liền nghị luận.
“Chân của Mộc lão đại bị hỏng còn hơn mất mạng!Theo ta nói, đại phòng Mộc gia như vậy có mấy đại tiểu tử, còn không bằng tam phòng mấy người tuổi nhỏ! cho tới bây giờ còn phải Cẩm Ny Tử đi tìm giải dược, cứu đại bá nàng một mạng!"
"Ta cũng nghĩ như vậy, chúng ta những nông dân này, năm nào không có người bị rắn độc cắn?”
Đã nói tối hôm qua sau khi Mộc lão đại bị rắn độc cắn, mấy tiểu tử nhà bọn họ liền đi nơi bị cắn tìm dược thảo giải độc, có lẽ cái chân của Mộc lão đại cũng có thể giữ được! "
"Vẫn là tam phòng mấy hài từ thông minh, cũng là Cẩm Ny Tử tốt bụng, nếu không a.chỉ bằng chuyện đại phòng Mộc gia muốn chiếm ruộng đất tốt tam phòng, Cẩm Ny Tử mấy cái không để ý tới, cũng không thể nói!"
Lưu thị bên này đem dược thảo giải độc giao cho hai khuê nữ đi làm.
Nghe xong lời nói của Vân lang trung, lại quay lại hỏi thăm, thấy lang trung nói như đinh đóng cột hôm nay cho dù có giải dược cái chân bị cắn kia khỏi cũng phải thành người què, lập tức lại khóc lên.
Vân Lang trung bất đắc dĩ.
“Nam chủ nhân nhà này vận khí đã vô cùng tốt.”
“Nếu không phải cháu gái hắn tìm được thánh dược giải độc rắn này, cái mạng này hôm nay đã xong rồi.”
Lưu thị càng khóc càng cảm thấy xui xẻo.
Liếc mắt nhìn thấy Vân lang trung đi tới trước mặt tỷ đệ Mộc Cẩm hỏi, đôi mắt sắc bén, liền vọt tới.
Đối với Mộc Cẩm liền bổ đầu che mặt mắng.
“Trước kia ta đi tìm ngươi, để cho các ngươi tam phòng nhận biết thảo dược đều đi tìm giải dược đại bá phụ ngươi, ngươi từ chối nói các ngươi không biết dược liệu giải xà độc!"-
“ Bây giờ ngươi lại tìm đến, nhưng ngươi nhìn xem, chân của đại bá phụ ngươi không giữ được nữa, sau này chính là một người què, bảo cả nhà ta sống thế nào?”
Mộc Cẩm nghe vậy đôi mắt sắc bén.
Các thôn dân ngoài cửa xem náo nhiệt cũng cảm thấy Lưu thị này quá đáng.
Cẩm Ny Tử người ta tất nhiên phải nói như vậy, hơn nữa người ta cũng thật không phải đại phu lang trung a.
Ở đâu có thể biết thuốc giải nọc rắn
Này không, vừa rồi nàng cũng cùng lang trung nói, chính là vì nàng mới giữ đuọc mạng của đại bá phụ, phải đi thử vận may, đây là vận khí tốt thật đúng là cho tìm được giải độc dược Lưu thị này chẳng những không cảm ơn, còn mắng Cẩm Ny Tử hại Mộc lão đại, cái này cũng quá không có lương tâm!”
Bên này ngay cả Vân lang trung cũng nhìn không vừa mắt, trách cứ Lưu thị nói:
"Ngươi phụ nhân ngu xuẩn này! nam nhân nhà ngươi sau khi bị rắn độc cắn, ngươi lúc ấy nên tìm người đi xung quanh tìm dược thảo giải độc nơi bị rắn cắn!Nói chung nơi rắn độc thường lui tới, sẽ có thực vật phát triển rất tốt hoặc là rất đặc thù...... Hái những thứ kia mang theo bệnh nhân kịp thời tìm đại phu lang trung xem, đại phu lang trung tự sẽ giúp các ngươi phân biệt, vả lại còn tiết kiệm công sức!"
Vân lang trung càng nói càng tức.
"Nam nhân của ngươi nếu thật sự bị rắn độc cắn chết, đó cũng là cả nhà người hại chết, hắn là c.h.ế.t ở trong tay các ngươi!Hôm nay lại mắng cô nương tìm đến giải dược cho các ngươi?”
Mộc Cẩm nghe Vân lang trung giúp nàng mắng Lưu thị đương nhiên cảm thấy vui sướng, nhưng thấy vị lang trung này vẫn không nói đến trọng điểm, cũng là bất đắc dĩ.
Không thể không nhắc nhở ông, vẻ mặt bất đắc dĩ ôn thanh hỏi:
"Đại phu, mặc kệ hôm nay lúc nào đưa giải dược đến, chân của đại bá phụ ta đều không giữ được sao?"
Lang trung nghe vậy mới quay đầu nhìn về phía Mộc Cẩm.