Vấn đề này Mộc Cẩm cũng đã nghĩ kỹ, lại cùng Nhị muội muội thương lượng qua.
Chờ nạn đói giảm bớt qua đi, cửa hàng thêu liền khai trương.
Triệu Lục Nương vừa nghe, có chút lo lắng nói: "Cẩm muội muội, tuy nói đồ thêu bình thường đều là người giàu đến mua, nhưng trải qua trận hạn hán này, địa chủ sợ cũng phải rụt tay rụt chân a.“
Lại nói: "Lúc trước ta còn tưởng rằng trận hạn hán này đối với những người giàu kia không có ảnh hưởng gì, nhưng lúc này ta nghe nói, những người giàu kia đối với lương thực tăng giá cũng kêu khổ thấu trời.”
Mộc Cẩm cười nói: "Ai còn ngại bạc nhiều đốt tay a, giá lương thực ngay từ đầu chỉ cần hơn mười văn tiền một cân, bây giờ tăng lên bảy tám lần, những người giàu có kia khẳng định không cao hứng a."
Triệu Lục Nương cười nói, "Vậy Cẩm muội tử ngươi nghĩ kỹ là được, đến lúc đó cần vải vóc gì, cứ việc nói với ta, bảo đảm giúp Oánh muội tử mua thứ tốt nhất!”
Mộc Cẩm cười nói cảm ơn.
Nhị muội muội cùng Nhị Ny Tử đến lúc đó làm vải vóc thêu, liền nhờ Triệu Lục Nương hỗ trợ mua.
Dù sao Triệu Lục Nương cũng có nhân mạch ở phương diện này.
Triệu Cảnh Dật quả nhiên không nuốt lời, ba ngày sau trấn đi lên càng nhiều lương thực, những lương thực này đều phân phát đến các thôn trấn.
Là dân cư thường trú trên trấn, nhà Mộc Cẩm cũng được chia tới chín mươi cân lương thực.
Một người mười cân lương thực, nhà nàng tổng cộng năm người, cộng thêm Lăng gia huynh muội ba người cùng hai cô nương, tổng cộng chính là chín người.
Ngày phát lương thực, thị trấn còn náo nhiệt hơn Tết Nguyên đán. Dân đói reo hò chạy đi báo tin cho nhau.
Mặc dù mỗi người định lượng chỉ có mười cân, nhưng phân đến trên tay mỗi người, có thể thấy được số lượng lương thực này rất lớn.
Lúc trấn trưởng tiếp nhận lương thực, cũng nhịn không được nước mắt tuôn đầy mặt, liên tục hỏi áp giải lương thực lại sứ, số lương thực này là từ đâu tới.
Triệu Cảnh Dật đã sớm có mệnh lệnh, số lương thực này là lấy danh nghĩa cá nhân của Hoàng đế bệ hạ cứu trợ thiên tai.
Bạc mua lương thực là hắn bỏ ra không giả.
Nhưng ở bên Hoàng đế bệ hạ, hắn đã truyền tin trở về, nói số lương thực này là bạc hắn và hai tỷ đệ Thọ An trưởng công chúa bỏ ra.
Chỉ là công lao này, làm con cái không thể muốn, nhất định phải đổ lên đầu Hoàng đế bệ hạ người đứng đầu thiên hạ này.
Triệu Cảnh Dật trong lòng như gương sáng, hắn làm như vậy Hoàng đế bệ hạ chỉ có cao hứng
Đối với hắn cùng tỷ tỷ còn có mẫu phi đều là tốt nhất.
Triệu Cảnh một tay sau lưng, đứng ở xa xa nhìn cảnh tượng chia lương thực náo nhiệt, khóe môi hơi giương lên.
Được dân chúng thiên hạ nuôi dưỡng, hắn cuối cùng, không có gì không xứng đáng với trăm người bị thiên tai này.
Mà càng làm cho hắn cao hứng chính là, trong đất phong của tỷ tỷ, đã có vài huyện quận bắt đầu mưa.
Người của Khâm Thiên Giám ở lại phủ trưởng công chúa Thọ An, tính toán ra trận mưa này lúc lớn lúc nhỏ, nhưng thời gian kéo dài sẽ rất lâu.
Nếu là huyện Giang Ninh cũng mưa, đó chính là trận mưa đầu tiên vào thu năm nay.
Kế tiếp, hắn lại phải trở về kinh thành, nên đến xử lý những tham quan ô lại phát quốc nạn tài kia.
Lúc này, chứng cứ nên thu thập cũng đã thu thập xong.
Lúc Triệu Cảnh Dật rời đi, để lại cho Mộc Cẩm một phong thư.
Kính tứ công công tự mình đưa tới.
Chờ Kính tứ công công rời đi, Mộc Cẩm mở thư hắn để lại cho nàng ra.
Bút tẩu long xà, đầy giấy cuồng thảo.(nguệch ngoạc hoang dã)
Chữ là chữ tốt, Mộc Cẩm có thể nhìn ra công lực cuồng thảo của Triệu Cảnh Dật, chỉ là cũng khiếp sợ.
Kiếp trước nàng còn không biết vị Sở Vương điện hạ này viêt văn một cách ngông cuồng và cẩu thả
Bất quá, cũng làm cho nàng nhìn hết sức khó hiểu
Sau khi đoán được đại khái ý tứ của phong thư này, Mộc Cẩm thật lâu không thể hoàn hồn.
Phong lão sắc quỷ đã chết.
Không chỉ hắn đã chết.
Chẳng những chính hắn đã chết, vị kia chỗ dựa vững chắc củahắn, chó săn bên người Triệu Vương phi -Phong thị cũng đã chết.
Về phần c.h.ế.t như thế nào, Triệu Cảnh Dật đương nhiên không nói với nàng.
Mộc Cẩm không phải kẻ ngốc.
Là Triệu Cảnh Dật phái người động thủ.
Thì ra, chuyện của nàng, hắn đều để ở trong lòng.
Không đợi nàng động thủ, hắn đã giúp nàng giải quyết!
Nếu nói không cảm động, đó là giả.
Chỉ là trong thư hắn nói phong đạm vân khinh, giống như Phong lão sắc quỷ cô cháu song song c.h.ế.t đi thật sự là trùng hợp.
Lại qua bốn ngày, huyện Giang Ninh bắt đầu mưa.
Ngay từ đầu là mưa phùn lất phất, chưa tới nửa ngày, tiếng mưa đã lớn lên.
Chỉ chốc lát sau, đất liền ẩm ướt, qua nửa canh giờ nữa, trên đường đã có dòng nước đọng lại
Trời âm u, mưa thu gió lạnh, nhưng dân chúng đều cao hứng chen chúc dưới mái hiên lấy tay hứng nước, thậm chí có người quỳ gối trong mưa thu kéo dài lên tiếng khóc rống.
Mộc Cẩm cũng rất kích động, cố ý phái Lăng Hư cùng Lăng Không hai huynh đệ đi xung quanh thôn xem tình huống hồ nước hoặc là hồ nước nhỏ dâng lên.
Trận mưa thu này liên tiếp rơi năm ngày, thiên tài quang đãng.
Mưa thu mặc dù không lớn như mưa to mùa hè, nhưng liên tiếp rơi năm ngày bốn đêm, hồ nước khô cạn cùng hồ nước nhỏ đã tràn đầy.
Nếu không dừng lại, dân chúng lại phải lo lắng xảy ra lũ lụt.
Cũng may, trận mưa này tới muộn, nhưng ngừng kịp thời.
Sau khi trời quang đãng, dân chúng trong trấn Mộc Cẩm càng nhiều.
Đến mua đồ, cũng có người cầm hàng tồn kho trong nhà mua mấy đồng.
Mộc Cẩm nhìn đường cái trong trấn náo nhiệt hơn ngày xưa, khóe môi cũng không nhịn được giương lên.
Cửa hàng đồ kho của nàng mấy ngày nay làm ăn rất tốt.
Bởi vì món kho của nhà nàng khi hạn hán giá cả cũng không tính là đắt, rất nhiều gia đình bình thường cũng trở thành khách của nhà nàng
Khách hàng thích món kho nhà nàng, cách mấy ngày không ăn một lần liền khó chịu, mấy ngày nay lượng bán lẻ của cửa hàng món kho của nàngcũng không nhỏ.
Giá cả đương nhiên cũng giảm xuống một ít.
Mấy ngày sau, việc làm ăn ổn định một chút, Mộc Cẩm liền đem việc làm ăn hoàn toàn giao cho hai huynh đệ Lăng Hư Lăng Không xử lý.
Chính nàng thì mang theo nhị muội Mộc Oánh, cùng Nhị Ny Tử còn có Mộc Nguyệt, ở Lăng Tiêu làm bạn đi huyện thành một chuyến.
Lúc này đương nhiên là đi tìm Triệu Lục Nương.
Mộc Cẩm đã tính toán kỹ, mở cửa hàng thêu của Nhị muội.
Huyện Giang Ninh đương nhiên phồn hoa hơn thị trấn nhiều.
Sau khi hạn hán không còn nữa, huyện cũng khôi phục phồn hoa náo nhiệt, đầu đường cuối ngõ người đều rất nhiều.
Mộc Cẩm lúc này trở về huyện vẫn ngồi xe ngựa tới.
Kính tứ công công biết được nàng muốn mang theo bọn nhỏ đilên huyện, lập tức phái xe ngựa, còn phái Bạch Thuật đi theo.
c Cẩm nghĩ đoàn người các nàng cũng rất nhiều, liền không từ chối.
Xe ngựa đi cũng nhanh.
Bố trang của Triệu Lục Nương vẫn gọi là Thanh Phong Bố Trang.
Triệu Tứ Nương quản một cái bố trang khác, cũng là Thanh Phong bố trang, chỉ là chia hai mà thôi.
Xe ngựa Mộc Cẩm dừng ở cửa lớn Thanh Phong Bố Trang.
Chờ sau khi nàng xuống xe ngựa, Triệu Lục Nương liền đi ra đón.
“Cuối cùng cũng đợi được Cẩm muội tử! "Triệu Lục Nương cao hứng kéo Mộc Cẩm
Lại cười cùng Mộc Oánh tỷ muội mấy người chào hỏi, sau đó đem các nàng nghênh đón vào trong cửa hàng.
Bạch Thuật bảo phu xe ngựa đuổi xe ngựa tới cuối ngõ chờ, còn nàng thì ở bên cạnh Mộc Cẩm.
Cửa hàng Triệu Lục Nương thuê này còn không có bằng cửa hàng trên thị trấn bán cho mình.
Sau khi Mộc Cẩm vào cửa hàng Triệu Lục Nương, liền đánh giá.
Bất quá cũng đủ dùng.
Cũng không có mặt tiền cửa hàng ngay ngắn trên trấn, chỉ là Triệu Lục Nương biết bố trí, bố trang này sạch sẽ trang nhã, gọn gàng ngăn nắp.
“Cửa hàng này a, cái khác còn tốt, chỉ là hậu đường này quá lớn một chút! Có chút lãng phí. "
Triệu Lục Nương mang theo mấy người Mộc Cẩm tham quan cửa hàng của nàng, đi tới hậu đường đôi mắt Mộc Cẩm sáng ngời.
Hậu đường này quả nhiên không tồi a.
Thấy Triệu Lục Nương buồn rầu, nàng liền nhớ tới đời trước ở kinh đô kiến thức, đôi mắt lại là lóe lên...