Triệu Cảnh Dật liếc cháu gái hoạt bát thông minh một cái, "Ta không nghĩ tới?”
Thanh Dương trừng mắt nhìn.
“Được rồi, cữu cữu ngươi còn không dám cùng tiểu cô nương người ta biểu lộ thân phận. Hắn vừa rồi không phải nói sao? Sợ dọa người ta. "Thọ An trưởng công chúa lắc đầu cười khẽ.
"Thì ra là như vậy... Ai, thật vất vả mới có một cô nương mà có thể lọt vào mắt cữu cữu, ta rất muốn tìm nàng chơi a! xem ra cữu cữu không cho phép nữa?"
Triệu Cảnh Dật cho một cái ánh mắt ngươi biết là tốt rồi.
Thanh Dương quận chúa khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp.
Thọ An trưởng công chúa cười khẽ.
” ngoan ngoãn, đừng dọa Mộc cô nương người ta. Nàng thường làm một ít thức ăn ngon, đến lúc đó cữu cữu phái người đưa cho con ăn. "Khóe môi Triệu Cảnh Dật mang theo nụ cười.
Thanh Dương quận chúa nghe vậy đôi mắt sáng ngời.
"Lần trước cữu cữu mang cho ta ăn những món ăn mới này thật là ngon! hôm nay ta cùng mẫu thân tự mình tới đây, ít nhiều phải mang nhiều một chút về nhà..."
Triệu Cảnh Dật nghe vậy khẽ nhíu mày
“Hôm nay sợ là không được.Tiểu cô nương còn bận rộn chia cháo cho dân đói.”
Hiển nhiên, Thanh Dương quận chúa cũng nghĩ tới.
Vội vàng thúc giục Triệu Cảnh Dật phái người đi mời Mộc Cẩm làm đồ ăn ngon cho nàng.
Triệu Cảnh Dật nhíu mày, "Hôm nay không được. Mấy ngày nay nàng vì dân đói mà bận rộn hơn mười ngày, để nàng nghỉ ngơi vài ngày rồi nói sau.”
“Ai nha, mẫu thân người xem, bát tự này còn chưa có một nét, cữu cữu liền bảo vệ người ta”
Thọ An trưởng công chúa mím môi cười.
"cữu cữu nói rất đúng, Mộc cô nương người ta vì dân đói mà bận rộn hơn mười ngày rồi là nên để tiểu cô nương người ta nghỉ ngơi mấy ngày.”
Thanh Dương quận chúa không phải là quý nữ không nói đạo lý, tuy là thất vọng, vẫn là hiểu chuyện nói: "Vậy được rồi!”
Triệu Cảnh Dật gật đầu đáp ứng.
Thọ An trưởng công chúa uống một ngụm trà, cảm thấy trà này quá mức chát miệng, bất quá trước mắt cũng không phải lúc xoi mói.
Vẫn là nhịn uống.
Lập tức hỏi: "Cảnh Dật, ngươi đã kiên định tâm tư, đối với Mộc cô nương an bài, cũng phải để ý chứ?"
“Ta lại nguyện ý để nàng sống theo cách nàng thích. "Triệu Cảnh Dật trả lời
Thọ An trưởng công chúa không tán thành lắc đầu, "Triều ta mặc dù đối với thương đạo cũng rất coi trọng, nhưng thương nhân rốt cuộc mạt đẳng, ngươi cũng không phải không biết."
Nếu là tương lai Sở Vương phi sinh ra nông tịch cũng còn dễ nói.
Nhưng nếu là một mực buôn bán, tương lai bị truyền tới kinh thành đi, không thể thiếu trở thành vấn đề banf tán của quan lớn quyền quý gia kinh thành.
Thọ An trưởng công chúa thật sự lo lắng thay cho thân đệ đệ.
“Kinh doanh chính chính, dựa vào bản lĩnh của mình kiếm tiền ăn cơm, có gì không tốt? Chỉ cần nàng không ngại là tốt rồi.”
Thọ An trưởng công chúa:...
Quên chuyện đó đi.
Nàng không nói nữa.
Mắt nhìn hôm nay dân đói càng ngày càng ít, nàng dự định ngày mai sẽ mở cửa hàng.
Lúc chạng vạng tối, nàng phái hai huynh đệ Lăng Hư Lăng Không đi bái phỏng các vị đồ tể.
Nhận được trả lời là, ngày mai đều có thể cung cấp hàng.
Ngày hôm sau, cửa hàng kho thuận lợi khai trương.
Nhà Mộc Cẩm làm điểm phát cháo, vẫn mở.
Chuyện phát cháo do Lăng Tiêu mang theo Mộc Oánh cùng Nhị Ny Tử và mấy tiểu cô nương Tiểu Mộc Nguyệt phụ trách.
Sau khi cửa hàng đồ kho khai trương, Điền lão gia trong huyện liền tự mình tới.
Hắn mấy ngày nay cũng đều ở trên trấn hỗ trợ làm cháo, vẫn ở lại trên trấn trong nhà.
Biết được cửa hàng đồ kho của Mộc Cẩm đã khai trương, rất vui mừng.
Bởi vì cửa hàng đồ kho của Mộc Cẩm đóng cửa hơn mười ngày nay, việc làm ăn của quán ăn huyện hắn đã sụp đổ hơn phân nửa.
Hắn cũng rất sốt ruột.
Chỉ là cũng không có biện pháp.
Trên trấn này dân đói nhiều như vậy, chuyện phá phách cướp bóc một chuyện tiếp một chuyện, chớ nói làm cửa hàng ăn uống, chính là những cửa hàng khác cũng đều bận rộn không ngừng đóng cửa a.
Vừa thấy mặt, Điền lão gia đã hỏi Mộc Cẩm hôm nay có thể làm ra bao nhiêu món kho
Hôm nay làm món kho so với bình thường còn ít hơn một nửa.
Dù sao đám đồ tể cũng mới thử khai trương, không dám mang quá nhiều thịt.
Lúc Điền lão gia tới, Mộc Cẩm bên này đã làm xong toàn bộ món kho, Điền lão gia tỏ vẻ mình đều muốn.
Mộc Cẩm khuyên can mãi, cùng một món kho để lại hơn mười cân.
Điền lão gia tính tiền rời đi.
Kính tứ công công cười khanh khách đi vào.
Hắn cũng là tới mua món kho, một món kho cũng phải mười cân.
Mộc Cẩm cũng không hỏi hắn vì sao phải mua nhiều đồ kho như vậy.
Còn tặng thêm một ít, kính tứ công công cười ha hả nói cám ơn, cũng tính tiền rời đi.
Mộc Cẩm nhìn món kho hôm nay không còn nhiều lắm, vừa định về nhà trước, Triệu Lục Nương lại tới.
“Ai! Từ xa nhìn cửa hàng kho của Cẩm muội tử mở cửa, ta liền đến xem. Bọn nhỏ trong nhà hơn mười ngày không được ăn món kho Cẩm muội tử làm, đều thèm ăn!”
Triệu Lục Nương vừa vào đã nói thẳng với Mộc Cẩm.
Mộc Cẩm liền cười nói: "Lục Nương tới đúng lúc, hôm nay món kho không còn nhiều lắm, ngươi xem muốn loại nào?"
Triệu Lục Nương: "Liền đầu lợn kho cho ta đến mấy cân! này mười mấy ngày ở nhà lo lắng đề phòng đấy, cũng không dám nấu thịt chỉ sợ thịt mùi thơm dẫn dân đói lại đây...
“Hơn mười ngày nay chớ nói hài tử, chính là trong bụng người lớn không có dầu mỡ cũng khó chịu hoảng a, đúng rồi có thịt cừu kho không? Nếu có cũng cho hai cân!“
Mộc Cẩm cười gật đầu, "Là như vậy, nhà ta vẫn phát cháo một chút, cũng không dám làm thịt nhiều”
Hai người nhìn nhau bất đắc dĩ cười.
“Thịt cừu kho thì không có, còn lại nửa con ngỗng kho, có muốn không? "Mộc Cẩm thấy thịt cừu kho không có, liền cười nói:" Ngỗng lớn rất béo, cũng rất đỡ thèm”.
Triệu Lục Nương vội vàng gật đầu, "Muốn muốn muốn!
Lúc này món kho cũng vẫn tăng giá, Triệu Lục Nương mua mấy cân thịt đầu heo kho cùng nửa con ngỗng kho tốn gần ba trăm văn tiền.”
Bất quá nàng lại không cảm thấy đắt, dù sao lương thực cũng sắp tăng tới giá trên trời.
Kế tiếp Triệu Lục Nương lại cảm thán giá lương thực dọa người.
Lại cảm kích nói với Mộc Cẩm: "Lại nói cũng may ngày đó Cẩm muội tử nhắc nhở ta, sau đó ta lại mua mấy chục cân lương thực. Trong nhà nhiều người cho dù, tiết kiệm ăn lương thực cũng rất hao phí......”
“Lương thực đắt như vậy, cũng không biết còn muốn tới khi nào, vẫn đắt như vậy, nhà ta sợ cũng sắp hết lương thực rồi.”
Mộc Cẩm nghĩ đến Triệu Cảnh Dật nói lại một nhóm lương thực Tây Vực tới muốn tới, liền an ủi Triệu Lục Nương vài câu
”Đúng rồi, Lục Nương định khi nào thì dọn đến huyện?”
Triệu Lục Nương vội nói: "Mấy ngày nay! Mấy ngày trước vừa mua xong nhà, cửa hàng đã thuê xong. Dân đói trên trấn chúng ta quá nhiều, bên huyện cũng đóng cửa thành, bằng không chúng ta đã sớm dọn qua.”
Mộc Cẩm gật đầu, vẫn dặn dò nàng lúc chuyển nhà cũng phải cẩn thận một chút, dù sao còn có dân đói du đãng bên ngoài.
Triệu Lục Nương cười gật đầu.
Tiếp theo lại hỏi: "Cẩm muội tử chuẩn bị khi nào thì mở cửa hàng thêu của Oánh muội tử?”
editor: Truyện mình chỉ đăng tải duy nhất trên MonkeyD còn những web khác đều là ăn cắp.
Mọi người thấy báo cáo giúp mình nha!!