Dao Trụ mỉm cười, vuốt vuốt mái tóc dài: “Cô biết Phong Tùy thích tôi ở điểm nào không? Anh ấy thích sự dịu dàng, lương thiện, hiểu chuyện, không có chút mưu kế nào của tôi đó...”
Nói xong, cô quay người đi về phía cửa, thuận tay tắt đèn: “Cô cứ ngoan ngoãn ở lại đây đi, thử nhìn xem Cố Duyên có thể cứu cô không?”
Khi Dao Trụ đi tới tầng một, Cố Duyên đã cầm ly uống nước, Cố Duyên đã uống mấy ly nước rồi, nhưng sự sợ hãi trong lòng cũng không dịu đi chút nào.
Cô không rõ bản thân mình sợ hãi sự độc ác của Dao Trụ hay sợ Ngọc Ngân kia “hồi sinh” nữa. Tóm lại, tim cô đang đập rất nhanh, không cách nào bình tĩnh được.
“Sao rồi? Cô muốn uống nước nữa không?” Dao Trụ cầm ly giấy trong tay Cố Duyên, rót đầy nước cho cô.
“Mở cửa cho tôi đi!” Cố Duyên run rẩy nói.
“Cô sợ sao?”
“Đúng vậy!” Cố Duyên không hề che giấu sự sợ hãi của mình.
“Có phải cô cảm thấy tôi rất tàn nhẫn không?”
“Đúng...”
Dao Trụ nhìn cô, cười khổ: “Nhưng cô có biết không, Ngọc Ngân còn tàn nhẫn hơn tôi trăm ngàn lần.”
Cố Duyên có chút mơ hồ.
Sao cô biết được chứ! Cô không biết gì cả!
“Hai năm trước, tôi chỉ cùng Phong Tùy ăn một bữa cơm, cô ta đã cho người bạo hành tôi, còn châm chọc tôi không được Phong Tùy yêu thích bằng cô ta. Tôi chịu đủ mọi nhục nhã, tiếp cận Phong Tùy, muốn chứng minh rằng cô ta sai rồi. Nhưng Phong Tùy lại vô cùng cứng rắn, không dễ rung động trước phụ nữ, không thể phủ nhận, trong mắt Phong Tùy, tôi thực sự không bằng cô ta. Sau đó, có một lần tôi và Phong Tùy đi về làng du lịch tham dự tiệc, cô ta lại cho người lái xe đâm vào tôi, may mắn lúc đó Phong Tùy kéo tôi lại. Tôi không nhịn được nữa, gọi điện tìm người ngăn cản cô ta, nhốt cô ta vào biệt thự, cũng đẩy xe cô ta xuống biển...”
Dao Trụ dừng lại, cụp mắt xuống, dường như không đành lòng nhớ lại.
“Sau đó, tất cả mọi người đều cho rằng cô ta chết vì tai nạn xe?” Cố Duyên lẩm bẩm.
“Đúng vậy!”
“Vậy cô định làm thế nào? Giam cô ta cả đời sao?”
“Đúng thế! Tôi muốn cô ta sống không được, chết không xong. Đây là cái giá mà cô ta phải trả.”
Cố Duyên kinh ngạc, cảm thấy cả người run rẩy.
Dao Trụ lại mỉm cười: “Người thông minh như Phong Tùy lại không nhận ra được cô ta đang giả vờ, cũng không tin cô ta sẽ làm ra chuyện gây tổn hại đến người khác. Rốt cuộc là anh ấy quá yêu cô ta, hay là anh ấy không hiểu tình yêu là gì?”
“Anh ấy cũng đâu nhìn ra được cô giam giữ người anh ấy yêu...” Cố Duyên uống một ngụm nước ấm, cố làm cho bản thân tỉnh táo lại.
“Đúng vậy, suy cho cùng, hai chúng tôi không xứng được anh ấy yêu...” Dao Trụ hít sâu một hơi: “Tôi tuyệt vọng rồi, nhưng tôi cũng cam tâm tình nguyện, bởi vì giờ phút này người anh ấy yêu nhất chính là cô.”
Yêu cô? Thật sao?
Khi không có Hà Ngọc Ngân, Cố Duyên còn có chút tin tưởng, nhưng Hà Ngọc Ngân xuất hiện rồi, cô sao có thể tự tin vào bản thân mình được nữa?
“Nhưng cô cứ giam giữ cô ta như vậy cũng không phải là cách hay...” Cố Duyên không biết vì sao cô phải nói giúp Ngọc Ngân, chỉ là cô cảm thấy Dao Trụ làm như vậy không ổn chút nào.
“Cố Duyên, cô tin không? Chỉ cần cô ta đi ra, cô đừng mơ đạt được Phong Tùy, cô ta độc ác hơn cô tưởng tượng nhiều.”
Những lời này của Dao Trụ khiến Cố Duyên ngẩn người.
“Phong Tùy rất ít nhắc đến Phong Thanh trước mặt tôi, nhưng mỗi lần nhắc đến đều sẽ nói Phong Thanh lương thiện đáng yêu, lúc đó tôi chỉ biết cười khổ trong lòng, giả vờ đồng tình với anh ấy mà thôi. Về sau, khi tôi biết cô là Phong Thanh thực sự, tôi mới hiểu vì sao anh ấy lại nói như vậy.”
Cố Duyên không nói lời nào, Dao Trụ nói tiếp: “Nếu như cô không cần Phong Tùy, cũng không muốn sống nữa thì cô cứ nói cho Phong Tùy biết Ngọc Ngân ở nơi này đi, nhất định Phong Tùy sẽ tới cứu cô ta...”
Ý của câu nói này là gì? Đe dọa sao?
Cố Duyên bối rối, cô không biết trong lòng của cô có cần Phong Tùy hay không?
Cho tới bây giờ, cô luôn cảm thấy Phong Tùy là người bám theo cô, còn cô thì tránh né anh. Bây giờ cơ hội để thoát khỏi anh đã được đặt ngay trước mặt cô rồi, có Hà Ngọc Ngân, anh sẽ không còn hứng thú với cô nữa, đúng không?
Nhưng cô vừa nghĩ tới việc Phong Tùy rời xa cô, cô lập tức cảm thấy tim mình đau nhói.
Đây là tình yêu sao?
Giống như năm đó, sau khi Phong Thanh rời đi, trái tim cô dường như bị hút cạn, ngoại trừ đau đớn thì không cảm nhận được gì hết.
Yêu Phong Tùy sao? Cô chưa từng nghĩ tới bản thân mình sẽ yêu anh...
“Rốt cuộc cô mang tôi tới đây làm gì? Kích thích cô ta hay kích thích tôi?” Cô nhìn Dao Trụ, ánh mắt lạnh lùng.
Dao Trụ kinh ngạc, không trả lời vấn đề của cô.
Tình yêu sẽ khiến cho một người quên đi mục đích, trở nên tàn nhẫn. Dao Trụ không còn là người phụ nữ lương thiện, dịu dàng trong mắt cô nữa rồi. Cô đứng lên, bước tới cửa chính.
Dao Trụ cũng không làm khó cô, giúp cô mở cửa.
Sau khi rời khỏi căn biệt thự, Cố Duyên nhẹ nhàng thở hắt ra. Dao Trụ không nhốt cô vào tầng hầm cũng coi như kì tích rồi. Có lẽ đúng như Dao Trụ nói, bởi vì cô chưa từng làm tổn thương cô ta, cho nên...
Làm người, vẫn phải lương thiện một chút!
Bên ngoài, không khí lạnh lẽo vô cùng, gió thổi vào mặt, rát buốt như bị dao cắt.
Cố Duyên ngồi lên taxi, không trực tiếp đi về biệt thự bên bờ biển mà đi bộ một mình trên đường cái. Đường phố lạnh lẽo, khắp nơi lại tràn đầy không khí của ngày tết, nhưng cô lại chẳng cảm nhận được chút vui vẻ nào.
Ngay khi Phong Tùy đón cô về nhà, cô còn nghĩ năm nay là năm đầu tiên cô và Ngự Tứ đón tết, có lẽ phải vui vẻ ăn mừng một phen.
Nhưng mới ngắn ngủi một ngày, Ngọc Ngân đã xuất hiện.
Điện thoại của Cố Duyên vang lên, cô nhìn thoáng qua, là Phong Tùy gọi tới. Cô ngẩng đầu, giật mình nhận ra trời đã tối rồi.
Phong Tùy đã đồng ý buổi tối sẽ tới dùng cơm với cô, có lẽ hiện giờ anh đã ở biệt thự bên bờ biển...
Cô vừa định nói rằng cô không thể về nhà ăn cơm được thì một chiếc xe Mercedes Benz phanh lại ngay bên cạnh cô. Cửa xe mở ra, Phong Tùy bước xuống, đứng trước mặt cô.
Cố Duyên sững sờ một chút, cô không ngờ Phong Tùy lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, sau đó cô nhớ ra cô đang cầm điện thoại Phong Tùy tặng, anh tìm được cô cũng là chuyện bình thường...
“Sao không nghe máy? Nơi này là khu vực cấm đỗ xe đó!” Phong Tùy đi đến trước mặt cô, nắm lấy tay cô, bàn tay cô lạnh như băng.
“Lúc nào em cũng ăn mặc phong phanh!” Nhìn thấy cô mặc mỏng như vậy, anh khoác áo ngoài của mình lên người cô, động tác rất thuần thục.
Cố Duyên há hốc miệng, không nói ra lời, ánh mắt dần trở nên mơ hồ.
“Sao vậy?” Phong Tùy nâng mặt cô lên: “Sao lại khóc?”
Trong trí nhớ của anh, Cố Duyên không thích khóc chút nào, khi còn bé cũng vậy, khi ở nhà họ Ngự cũng thế. Ngoại trừ chuyện của Phong Thanh thì không có ai, cũng không có chuyện gì có thể khiến cô rơi lệ.
Cố Duyên nhìn anh, nhìn vẻ mặt yêu thương của anh, nước mắt rơi xuống như mưa. Cô thực sự không muốn khóc trước mặt anh, nhưng cô không nhịn được.
Từ nãy đến giờ cô không hề khóc, nhưng vừa nhìn thấy Phong Tùy thì nước mắt của cô lại không nghe theo sự khống chế nữa, ào ào tuôn ra ngoài. Đều tại anh, tại anh để cho cô rơi lệ!
“Sao vậy?” Phong Tùy rất lo lắng, cũng không biết nên làm gì, bởi vì ngoại trừ khóc thì Cố Duyên cũng không nói gì với anh cả.
Phong Tùy không còn cách nào, đành phải đưa cô vào trong xe, chạy thẳng về biệt thự bên bờ biển.
Trở về biệt thự, Cố Duyên đã ngừng khóc. Cô được Phong Tùy dẫn vào phòng ngủ.
Cô định cởi áo khoác của Phong Tùy ra, nhưng nút thắt của áo khoác này rất khó cởi, cô không cởi ra được.
Phong Tùy đưa tay cởi núi thắt cho cô, cô vẫn cúi đầu, nước mắt lăn dài.
Cuối cùng, Phong Tùy không nhịn được nữa, ném áo khoác của cô lên ghế sofa, gầm nhẹ: “Cố Duyên, em nhất định phải tra tấn anh sao? Nói chuyện đi!”
Anh vô cùng bất đắc dĩ, hiện giờ anh chỉ có thể nhìn cô rơi lệ, nhưng lại không hiểu nguyên nhân là gì. Cô không nói, anh cũng không đoán ra được, điều này khiến cho anh rất lo lắng, anh không muốn tiếp tục chịu đựng cảm giác lo lắng này nữa.
Cố Duyên bị Phong Tùy dọa sợ, kinh ngạc nhìn anh, trong mắt còn vương nước mắt.
Cô biết dáng vẻ này của cô khiến cho anh rất khó chịu. Cô cũng không muốn thế, nhưng cô không kìm chế được. Cô không biết cô nên làm như thế nào bây giờ? Nói cho Phong Tùy biết Hà Ngọc Ngân còn sống, hay coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục cùng anh sống cuộc sống tạm bợ này?
Nếu nói cho anh biết, có phải sau này cô và Phong Tùy sẽ đường ai nấy đi hay không? Nhưng nếu như không nói cho anh thì lương tâm của cô sẽ rất cắn rứt...
Lời cầu cứu của Hà Ngọc Ngân, còn có tiếng khóc của cô ta đều vang vọng bên tai cô, ám ảnh cô, khiến cô không cách nào bình tĩnh được.
Lựa chọn này quá khó khăn...
“Xin lỗi...” Phong Tùy dùng một tay giữ chặt tay cô, một tay lau nước mắt cho cô: “Em cứ như vậy khiến cho anh rất lo lắng...”
Anh kéo Cố Duyên vào lòng, Cố Duyên ngoan ngoãn dựa đầu trong ngực anh, không nhúc nhích.
Cuối cùng cô cũng nhận ra, bản thân cô không nỡ rời xa Phong Tùy...
Hai tay cô ôm vòng qua eo anh, ôm anh thật chặt, giống như một đứa trẻ không tìm thấy cảm giác an toàn vậy.
Xuân Noãn gõ cửa bên ngoài phòng, Phong Tùy đẩy cô ra khỏi ngực, dịu dàng nói: “Chúng ta ăn cơm trước đi.”
Cố Duyên gật đầu, cùng anh đi xuống tầng một.
Ăn cơm xong, Cố Duyên nghỉ ngơi một lát rồi đi tắm. Phong Tùy muốn tắm cùng với cô, nhưng bị cô từ chối.
Khi Cố Duyên tắm, Phong Tùy đi ra ban công, bấm số điện thoại của Dao Trụ. Dao Trụ vừa kinh ngạc vừa vui vẻ: “Phong Tùy, tuy anh nói không gọi điện cho em nữa, nhưng em vẫn luôn chờ anh gọi điện, cuối cùng em cũng chờ được rồi.”
Ngược lại với sự vui vẻ của Dao Trụ, giọng cua Phong Tùy lại lạnh nhạt: “Hôm nay cô làm gì với Cố Duyên?”
Hôm nay, khi anh trở về đã phát hiện Cố Duyên không có ở nhà, sau khi hỏi Xuân Noãn mới biết Dao Trụ đã dẫn Cố Duyên đi.
Dao Trụ và Cố Duyên... Hai người vốn không nên gặp nhau, sao lại đi cùng nhau chứ? Anh không tin Dao Trụ đến rủ Cố Duyên đi dạo phố, bởi vì Dao Trụ không phải người như vậy, hơn nữa Cố Duyên cũng không thích đi cùng người lạ.
Trong lòng anh có chút lo lắng, nhưng lại không biết nguyên nhân vì sao.
Sau khi anh định vị điện thoại của Cố Duyên, anh lập tức tìm thấy cô đang đi ngoài đường như người mất hồn. Anh nhớ khi anh đưa Cố Duyên về, Cố Duyên vẫn rất vui vẻ, hai người còn hẹn nhau cùng ăn tối.
Anh nghĩ, nhất định là Dao Trụ đã làm gì cô rồi, nếu không Cố Duyên sẽ không trở nên như vậy.
Dao Trụ im lặng một lúc rồi nói: “Cố Duyên nói với anh những gì?”
“Cố Duyên không nói gì cả! Vì thế tôi mới sốt ruột!”
Dao Trụ cười: “Điều này chứng minh cô ấy rất yêu anh!”
“Có ý gì?” Phong Tùy nhíu mày.
Biết Cố Duyên yêu anh, đương nhiên anh rất vui mừng, nhưng anh lại không hiểu vì sao Dao Trụ lại nói như vậy, hơn nữa, anh cũng không tin Cố Duyên lại đột nhiên yêu anh...
Mấy ngày nay, anh có thể cảm nhận được sự thay đổi của Cố Duyên, không hề chống cự khi anh tiếp xúc thân mật, thậm chí còn học cách đáp lại. Nhưng nếu như so sánh với Phong Thanh thì anh còn kém anh ta quá nhiều.
“Em nói với cô ấy anh rất yêu Hà Ngọc Ngân, nếu như Hà Ngọc Ngân có thể sống lại, anh nhất định sẽ rời bỏ cô ấy, lựa chọn Hà Ngọc Ngân một lần nữa.”
“Dao Trụ, rốt cuộc cô muốn làm gì?” Phong Tùy nổi giận.