“Không thể, mau trở lại trong phòng mình đi.” Ngự Tứ ngoài miệng ra lệnh như vậy, Thuyên Thuyên cũng đã leo lên giường, uốn éo bên cạnh Ngọc Ngân, hoàn toàn xem lời Ngự Tứ nói không ra gì. Mà Ngự Tứ hiển nhiên cũng đã quen bị thằng con cục cưng này lơ, không thể làm gì được.
Thuyên Thuyên thậm chí còn làm mặt quỷ với anh.
“Đừng đuổi con đi, để nó ở lại đây với em đi.” Ngọc Ngân đưa tay ôm Thuyên Thuyên vào khuỷu tay, mở miệng nói.
“Ngọc Ngân, em sao rồi? Có thấy đỡ hơn chưa?” Ngự Tứ bắt lấy tay cô, phát hiện bàn tay của cô lạnh như băng, ủ nó vào trong lòng bàn tay của mình.
“Vẫn ổn, chỉ có chút choáng váng thôi.”
“Nếu khó chịu thì ở lại bệnh viện đi.”
Bác sĩ vốn không đề nghị xuất viện, thế nhưng Ngọc Ngân khăng khăng muốn xuất viện, Ngự Tứ không thể làm gì khác, đành phải mang cô ta về nhà. Bây giờ thấy cô yếu ớt như vậy, anh bắt đầu hối hận mang cô ta xuất viện.
“Không muốn, em không thích chỗ đó.” Ngọc Ngân lập tức từ chối.
Ngự Tứ bất đắc dĩ, đành phải theo cô ta.
Lúc này, cô người làm đúng lúc bưng đồ ăn nóng đến, Ngự Tứ nhận lấy, nói với Ngọc Ngân: “Có thể không đi bệnh viện, nhưng cơm thì nhất định phải ăn, ngoan, mau ăn cơm đi.”
Ngọc Ngân nhìn thoáng qua đồ ăn trong chén, nũng nịu với Ngự Tứ: “Em muốn anh đút em ăn.”
“Chỉ cần em chịu ăn, đút cho em ăn chẳng phải là vấn đề gì lớn.” Ngự Tứ cười cười bưng chén lên, rất tự nhiên dùng thìa đút, mà Ngọc Ngân cũng rất tự nhiên há miệng ăn đồ ăn anh đưa đến.
Ăn đồ ăn Ngự Tứ đút cho, nhìn vẻ chiều chuộng của Ngự Tứ, ôm Thuyên Thuyên trong ngực, tất cả mọi thứ đều hạnh phúc như vậy. Nhất định không thể để hạnh phúc này chạy mất, nhất định không thể, cô ta âm thầm nhắc nhở mình từ tận đáy lòng.
Sự trở về của Cố Duyên không thể nghi ngờ là đả kích và uy hiếp rất lớn đối với cô ta, bởi vì cô ta không chắc liệu một ngày nào đó, Cố Duyên có giống mình năm đó đã uy hiếp cô ấy - uy hiếp mình lại hay không.
Nếu như Cố Duyên thực sự làm như vậy, cô ta không thể làm gì được.
“Mẹ, mẹ là người lớn, người lớn sao lại bắt người khác đút ăn chứ?” Thuyên Thuyên nghiêng đầu nói với cô.
Ngọc Ngân sờ sờ đầu nhỏ của thằng bé, mỉm cười: “Ai nói không thể?”
“Cô hồ ly tinh nói đó.” Thuyên Thuyên nói rất chững chạc đàng hoàng: “Cô hồ ly tinh nói chỉ có em bé hoặc người không có tay mới muốn người khác đút ăn thôi, còn có cái cô hung dữ kia bắt con tự ăn cơm, con không ăn thì ném con cho chó ăn, thật là đáng ghét!”
“Ai? Ai ép con ăn cơm?” Ngọc Ngân lập tức nhăn mặt, vừa nghe có người ăn hiếp bé cưng của cô ta, cô ta lập tức đau lòng.
Thuyên Thuyên là vật củng cố tình cảm giữa cô ta và Ngự Tứ, về tình về lý cô đều phải cẩn thận cưng chiều.
“Chính là cái cô hung dữ đã đánh mẹ bị thương đó!”
“Sau này nếu có gặp loại người hung dữ và hồ ly tinh như vậy thì con nhớ phải cách xa bọn họ chút có biết không?”
“Dạ.” Thuyên Thuyên nhẹ gật đầu, lập tức tò mò hỏi: “Mẹ ơi, cô hung dữ thực sự sẽ ăn thịt người sao?”
“Đương nhiên, cho nên con phải cẩn thận một chút.” Ngọc Ngân đe dọa.
Thấy Thuyên Thuyên sợ hãi co rúm lại, Ngọc Ngân còn muốn nói thêm nữa, lại bị Ngự Tứ cướp lời: “Người làm sao mà ăn thịt người được? Mẹ hù con thôi.”
“Nhưng bà cô hung dữ đó nói nếu con dám khóc thì ăn con luôn.” Thuyên Thuyên vẫn tỏ vẻ sợ hãi.
“Cô cũng chỉ dọa con mà thôi.” Ngự Tứ đưa tay bóp cái mũi nhỏ của thằng bé: “Còn nữa, không được hỗn như vậy, không thể nói người ta là hồ ly tinh, cũng không thể nói người khác là bà cô hung dữ.”
“A.”
Ngự Tứ cho Ngọc Ngân ăn một miếng cơm, nhìn chằm chằm cô ta nói: “Ngọc Ngân, em không thể cưng chiều Thuyên Thuyên như thế được, phải dạy con học lễ phép, những từ như hồ ly tinh sao có thể nói lung tung như vậy được chứ?”
Trong giọng nói của Ngự Tứ mang theo trách cứ, Ngọc Ngân lập tức không vui, liếc nhìn anh: “Thì sao? Thuyên Thuyên nói bọn họ có một chút thôi mà anh cũng đau lòng? Không vui hả?”
“Anh không nhằm vào ai hết, Thuyên Thuyên còn nhỏ, không thể dạy con những thứ không tốt như vậy. Huống hồ dù người ta có tranh chấp với em, nhưng vẫn bỏ đi thù hận giúp chúng ta chăm sóc Thuyên Thuyên, em không cảm ơn người ta cũng không sao, nhưng không thể dạy Thuyên Thuyên không biết biết ơn, còn nói xấu người ta như thế.”
“Bọn họ chăm sóc Thuyên Thuyên? Anh không nghe Thuyên Thuyên nói hả? Bọn họ không chỉ mắng nó, còn bắt nó tự ăn cơm, Thuyên Thuyên có bao giờ tự mình ăn cơm không? Đứa bé nhỏ như vậy, một mình sao mà ăn được?” Ngọc Ngân quay mặt chỗ khác: “Còn nói không yêu thương cô ta, em rõ ràng thấy anh bị cô ta quyến rũ.”
“Cố tình gây sự!” Ngự Tứ đặt chén xuống, đứng lên từ mép giường: “Ngọc Ngân, em nghi ngờ ít thôi!”
“Em nghi ngờ hả?” Nước mắt của Ngọc Ngân nói đến là đến, nhìn anh chằm chằm: “Anh nói cho em biết, cô Cố của công ty Mùa Hoa trong miệng anh có phải là người trông rất giống em không? Mấy ngày nay anh đang liên hệ với cô ta đúng không?”
Đàn ông có mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ bị nước mắt của phụ nữ chinh phục, đặc biệt là nước mắt của người phụ nữ mà mình quan tâm. Nhìn nước mắt cô ta rơi lã chã, Ngự Tứ không biết nên làm gì nữa. Giọng điệu cũng mềm nhũn: “Anh và cô Cố chỉ tiếp xúc làm việc mấy lần mà thôi, anh thừa nhận lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, anh quả thật rất kinh ngạc vì vẻ ngoài của cô ấy, nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ có cảm tình hay ý nghĩ gì với cô ấy. Ngược lại là em, Ngọc Ngân, anh đã hứa hẹn sau này sẽ yêu em, yêu Thuyên Thuyên, yêu cái nhà này. Hứa hẹn sẽ không có bất kì ý gì với những người phụ nữ khác, nhưng em vẫn từng giờ từng khắc bới lông tìm vết, điều tra anh, đồng thời còn dùng tiền mua chuộc thư ký Lâm bên người anh. Trong hôn nhân của hai người rõ ràng có chôn giấu không tin tưởng, em cảm thấy phải như vậy sao? Còn nữa, Thuyên Thuyên của chúng ta cũng đã lớn như vậy rồi.”
“Người ta làm tất cả những chuyện này là vì quá yêu anh mà.” Ngọc Ngân giữ chặt tay anh, sau đó ôm lấy anh: “Ngự Tứ, đừng trách em, em không thể mất anh, nếu anh yêu người phụ nữ khác, em và Thuyên Thuyên sẽ không sống được, bọn em đều rất yêu anh.”
“Anh không trách em.” Ngự Tứ sờ đầu cô, bất đắc dĩ hít vào một hơi: “Tin tưởng anh, anh sẽ không đi theo những người phụ nữ khác, trên thế giới này cũng không có người phụ nữ nào có sức quyến rũ lớn đến mức để anh phải bỏ vợ bỏ con, ngoan, đừng khóc.”
“Thật sao?” Ngọc Ngân nâng khuôn mặt tràn đầy nước mắt lên, tỏ vẻ đáng thương.
“Thật.”
Ngọc Ngân vùi mặt vào sâu trong lòng ngực anh một lần nữa, dịu dàng hứa: “Ngự Tứ anh yên tâm, sau này em sẽ không tìm người điều tra anh nữa.”
“Không sao, anh không sợ em điều tra.”
Ngọc Ngân rốt cuộc bật cười, trong mắt thậm chí còn dính đầy nước mắt.
Cô nghĩ nghĩ, nhìn chằm chằm Ngự Tứ hỏi: “Ngự Tứ, anh còn muốn ở lại thành phố Hàn bao lâu?”
“Nếu như em không thích nơi này, sáng sớm mai chúng ta sẽ trở về ngay, sau này cố hết sức không đến đây nữa, có chuyện gì thì nói cho trợ lý, được không?” Sau khi cân nhắc, Ngự Tứ mới nói ra câu này.
Công ty đã được mở rộng khắp toàn quốc, đặc biệt là thành phố Hàn chiếm số lượng chi nhánh lớn nhất, nếu sau này không đến đây nữa thì quả thật hơi khó, nhưng vì để cho Ngọc Ngân giảm bớt lòng nghi ngờ, anh vẫn đưa ra cam kết như vậy.
Vốn tưởng rằng Ngọc Ngân sẽ tràn đầy vui vẻ, không ngờ Ngọc Ngân chỉ do dự một chút, liền nói: “Không sao, công việc cần thì phải đi, sau này chúng ta có thể ở lại nơi này lâu hơn.”
“Sao vậy? Không lo lắng anh bị Sa Sa hoặc là cô Cố bắt cóc sao?” Ngự Tứ trêu ghẹo nói.
“Hồi nãy nói rồi mà, giữa vợ chồng phải tin tưởng lẫn nhau.”
“Vậy mới ngoan.” Ngự Tứ sờ sờ đầu cô, bưng bát đũa quay người đi ra cửa phòng ngủ.
Nhìn bóng lưng anh rời đi, nụ cười trên mặt Ngọc Ngân dần dần chuyển thành lạnh lùng, muốn cô ta tin tưởng Ngự Tứ thực sự là quá khó, đặc biệt là sau khi Cố Duyên trở về. Cho nên cô ta không thể đi, cô ta muốn ở chỗ này...
Thứ hai, khi Cố Duyên đến văn phòng của Phó Huệ nộp tài liệu, tiếp xúc đến ánh mắt ân cần của Phó Huệ, cô để tài liệu lên bàn, mỉm cười: “Sếp Phó, mặt anh vậy là sao?”
“Cô nhìn ra đây là biểu cảm nghi ngờ sao?” Phó Huệ tựa lưng vào ghế ngồi, cười cười đánh giá cô.
“Vậy tiếp theo sếp Phó muốn hỏi tôi và Ngự Tứ phát triển thế nào đúng không?”
“Thực sự có ý này.”
“Vậy tôi cho anh biết, giữa tôi và Ngự Tứ không có gì hết, anh có thể tin hay không?”
“Đương nhiên tin.” Phó Huệ buông tay tỏ ý tin tưởng.
“Vậy là được rồi, tôi đi trước làm việc đây.” Cố Duyên quay người rời khỏi văn phòng của Phó Huệ.
Tất cả mọi người trong công ty, bao gồm cả Giang Ngọc có tình cảm tốt nhất với Phó Huệ đều cảm thấy Phó Huệ là người rất khó ở chung, thế nhưng Cố Duyên không cảm thấy thế, thậm chí cô còn cảm thấy Phó Huệ không hề giống với vẻ ngoài lạnh lùng của hắn.
Chẳng lẽ là bởi vì cô thay hắn lấy được giá tốt sao? Hay là vì cô tương đối dễ ở chung, người nào cũng có thể quen thuộc được?
“Hôm nay là ngày kí hợp đồng chính thức, Ngự Tứ sẽ đích thân đến công ty để ký.”
Cố Duyên không bất ngờ về việc Ngự Tứ sẽ đích thân tới, việc cô không ngờ được là bên người Ngự Tứ lại là Hà Ngọc Ngân. Ngọc Ngân... Cô ta thế mà cũng tới, xuất hiện với thân phận vợ của chủ tịch.
Ngọc Ngân mặc một bộ váy rất sang trọng, tóc quăn khoác lên vai, mái cắt ngang trán che lại hoàn hảo vết thương trên trán, ai không biết sẽ không thể nhìn ra trán cô ta đang bị thương.
Đứng bên cạnh Ngự Tứ, khẽ cười duyên lộ ra sự cao quý nhã nhặn, xinh đẹp hào phóng, để một đám nhân viên của Mùa Hoa không ngừng hâm mộ.
Chị Tăng nhìn Ngọc Ngân mãi, nghiêng người nói với Cố Duyên: “Duyên Duyên, sao chị thấy em và cô ta giống nhau quá vậy?”
Lúc này, Cố Duyên căn bản không quan tâm đến chị Tăng và những ánh mắt kinh ngạc xung quanh, hai tay cô đang nắm chặt cánh tay của Lý Lý. Bởi vì cô nàng này từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Ngọc Ngân thì giống như phát điên vậy, như muốn nhào vào Ngọc Ngân cắn xé cho hả giận.
Lý Lý như thế này thực sự rất đáng sợ, Cố Duyên không thể không đề phòng chuyện cô chạy ra ngoài gây náo loạn.
Mà Ngọc Ngân hiển nhiên cũng thấy hai người bọn cô trong đám người, khóe môi nhã nhặn nhếch lên một chút, lộ ra sự mỉa mai nhạt đến mức chỉ có Cố Duyên và Lý Lý nhìn thấy.
Mà chỉ bằng một cái mỉa mai này khiến cảm xúc của Lý Lý càng tăng vọt hơn.
“Một con bánh bèo mà còn ra vẻ hả! Xem tôi có giải quyết cô được hay không!” Tô Lý Lý vừa vuốt vuốt tay áo, vừa nghiến răng nghiến lợi muốn gạt hết đám người ra nhào tới đánh nhau.
“Lý Lý!” Cố Duyên vội vàng tóm cô trở về, tức hổn hển hạ giọng: “Cậu muốn chết hả? Đánh cô ta, hợp đồng không thể kí được!”
“Ý của cậu là chờ sếp Ngự ký xong thì đánh hả? Nhưng tớ không chờ được lâu như vậy.” Tô Lý Lý nhảy nhảy nói.
“Có mười phút mà cậu cũng không chờ được sao!” Cố Duyên im lặng. Nhưng điều quan trọng nhất là... cô cũng không cổ vũ cô ấy đánh nhau sau khi Ngự Tứ ký tên!
“Đừng làm loạn, nhiều người như vậy, nếu thực sự quậy lên thì sếp Phó cũng khó xử.”
“Nhưng cậu nhìn cô ta mà xem…”
“Cậu không nhìn là được rồi, tỉnh táo, tỉnh táo...” Cố Duyên vỗ bờ vai của cô.
Khi Ngự Tứ mang theo Ngọc Ngân ngồi xuống vị trí chính, ánh mắt Phó Huệ đảo qua đám người, rơi xuống hai người bọn họ, hiển nhiên đã cảm nhận được Tô Lý Lý đang kích động, trong mắt xuất hiện ý cảnh cáo.
Ngự Tứ nói: “Dù Mùa Hoa đã nằm dưới danh nghĩa của Tần Thị, nhưng tất cả nhân viên và chức vị cũng không thay đổi, hi vọng mọi người có thể có càng nhiều nhiệt tình để thực hiện công việc trước đây của mình. Những ai không vượt qua cuộc thi ba tháng trước, quản lý nhân sự sẽ cho thôi việc theo quy định. Ngày mai sẽ có quản lý Lưu của ban quản lý nhân lực Tần Thị đến đây giải thích rõ ràng cụ thể cho mọi người, mọi người có vấn đề gì cũng có thể hỏi trực tiếp quản lý Lưu.”
Không gian hoàn toàn yên tĩnh, Ngự Tứ lên tiếng lần nữa: “Tối hôm nay tổ chức tiệc ăn mừng tại khách sạn Tình Duyên, bữa tiệc sẽ có một nhóm đầu bếp món Tây đích thân đến chuẩn bị món ăn, coi như là một chút lòng thành của hai vợ chồng chúng tôi, hoan nghênh mọi người tham gia.”
Vừa nghe thấy có đầu bếp món Tây, xung quanh lập tức vang lên những tiếng bàn tán, lập tức bắt đầu hưng phấn trò chuyện ầm ĩ.
“Có thể mang theo người nhà không?” Chị Tăng giơ tay phát biểu.
“Đương nhiên có thể.”
“Vậy thì tốt quá…” Tiếng reo hò càng lớn hơn vang lên.
Tô Lý Lý quệt miệng tức giận nói: “Hai vợ chồng... thế mà anh ta cũng dám nói! Tôi nhổ vào!”
“Cậu nói nhỏ một chút.” Cố Duyên ra hiệu im lặng với cô.
Tiếp theo chính là lúc ký tên, nhân viên không có liên quan bị đuổi ra khỏi phòng họp, vì coi chừng Lý Lý, cũng vì để cách Ngọc Ngân xa một chút, Cố Duyên xin Phó Huệ được rời khỏi. Phó Huệ nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ một lần, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Cố Duyên kéo Lý Lý đi về phía nhà vệ sinh, Lý Lý không ngần ngại nói: “Duyên Duyên, cậu phiền quá đi, cậu muốn kéo tớ đi đâu?”
“Cùng đi nhà vệ sinh.” Cố Duyên kéo cô vào nhà vệ sinh, nghiêm túc nói: “Trước khi Ngọc Ngân đi, cậu vẫn nên ở trong nhà vệ sinh tỉnh táo lại, tin tớ đi, cậu không đấu lại cô ta đâu.”
Ai có thể đấu thắng Ngọc Ngân? Bây giờ cô thực sự không nghĩ ra được cái tên nào.
“Sao mà tớ không đánh lại cô ta được? Lần trước bị tớ đánh chảy máu đầu lênh láng cơ mà? Nói không chừng lần này cô ta lại tự té nữa, trực tiếp bể đầu.”
Cố Duyên trợn mắt một cái, vỗ vỗ đầu cô: “Lý Lý, thực tế chút đi…”