Mặc dù biệt thự Ngọc Long không thuộc ngoại ô thành phố, nhưng không có xe riêng thì cũng phải mất khá lâu để đi ra ngoài. Lúc tới Cố Duyên cũng biết rõ điều này nên cô không từ chối, lúc này không có gì quan trọng hơn tính mạng của Hạnh Hạnh.
Ngự Tứ lái xe rất nhanh, không bao lâu đã đến con hẻm, anh lái xe chậm lại, chú ý nhà cửa hai bên con hẻm.
Đây là con hẻm cũ sắp được phá bỏ, vì việc tháo dỡ và di dời, trong con hẻm gần như không có ai sống. Nhìn nhà cửa đổ nát hiu quạnh, nước mắt của Cố Duyên lại không ngừng rơi.
Ném Hạnh Hạnh đến nơi này, cho dù không làm tổn thương nó, chắc hẳn con bé sẽ rất sợ, sẽ khóc lóc thảm thiết. Nghĩ tới đây, trái tim cô đau đớn như bị xé toạc.
Cuối cùng, phía trước xuất hiện một gian nhà xưởng nhỏ cũ nát, chính là cuối hẻm. Ngự Tứ dừng xe ven đường, nói với Cố Duyên: “Cô ở trên xe, tôi lên trước quan sát một chút.”
“Tôi đi cùng anh.” Cố Duyên lau nước mắt trên mặt.
“Phía trước không an toàn.”
“Nơi Hạnh Hạnh có thể đi, vì sao tôi không thể đi?” Cố Duyên đẩy cửa xuống xe, không chút do dự bước vào trong nhà xưởng.
Trong xưởng điêu tàn vô cùng, ván gỗ và gạch vương vãi khắp nơi, Cố Duyên men theo từng tầng tìm kiếm dấu vết của Hạnh Hạnh, vừa gọi tên Hạnh Hạnh.
Ngự Tứ gọi điện cho Ngọc Ngân xác nhận vị trí cụ thể rồi nói với Cố Duyên: “Lên sân thượng.”
Hai người cùng lên sân thượng, trên sân thượng quả thật có một phòng nhỏ trồng hoa như Ngọc Ngân nói, cửa bị khóa, Cố Duyên đập cửa gọi tên Hạnh Hạnh, tuy nhiên hoàn toàn nghe không được tiếng đáp lại, cô càng sốt ruột hơn.
Cuối cùng Ngự Tứ mạnh mẽ phá cửa ra.
Sắc trời đã dần tối, nhưng Cố Duyên liếc mắt đã thấy hết trong căn phòng nhỏ không có ai, cô lo lắng quay đầu hét lên với Ngự Tứ: “Ngọc Ngân gạt người! Hạnh Hạnh vốn không có ở đây!”
Ngự Tứ lướt mắt bốn phía, nói: “Nơi đây quả thật có vết tích người đến.”
Nói xong, anh đi đến cửa sổ pha lê bị dỡ ra, nhìn xuống phía dưới. Cố Duyên cũng nhào đến, khi nhìn thấy Hạnh Hạnh nằm bất động trên mái ngói tầng hai, cô hoảng sợ gào khóc.
Trời mờ tối, cô có thể thấy Hạnh Hạnh nằm không nhúc nhích giữa một đống ngói vụn, máu nhuốm đỏ cả chiếc váy trắng.
Rất rõ ràng, vì Hạnh Hạnh muốn trốn thoát nên đã nhảy từ tầng bốn xuống!
Ngự Tứ nắm lấy cánh tay của Cố Duyên, ngăn cô ngã trên mặt đất, anh nói: “Nếu cô muốn Hạnh Hạnh được cứu chữa sớm thì hãy mạnh mẽ lên cho tôi.”
“Tôi... tôi mạnh mẽ, tôi sẽ mạnh mẽ!” Cố Duyên vội vàng gật đầu không ngừng.
Muốn xuống mái tầng hai thì phải nhảy xuống, không có thang, Ngự Tứ xuống tầng ba, nhanh chóng dò xét một lượt sau đó tung người nhảy xuống, mạo hiểm đáp xuống ngay bên cạnh Hạnh Hạnh.
Ngự Tứ ôm lấy Hạnh Hạnh, sờ mạch đập của Hạnh Hạnh, phát hiện Hạnh Hạnh còn thở, lúc này anh mới ngẩng đầu nói với Cố Duyên: “Yên tâm đi, Hạnh Hạnh còn sống.”
Cố Duyên thở phảo, gấp gáp chạy xuống dưới.
Ngự Tứ ôm Hạnh Hạnh lên xe, nổ máy, quay đầu chạy đến bệnh viện gần nhất.
Từ lúc nhận được tin Hạnh Hạnh mất tích, tinh thần của Cố Duyên căng thẳng cực độ, cuối cùng không chịu nổi nữa ngã xuống ghế ngồi.
Không biết là đã ngất hay ngủ mất, nói chung cô chỉ ngủ được một lúc, có lẽ do quá lo lắng cho Hạnh Hạnh. Lúc tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh của bệnh viện.
“Hạnh Hạnh!” Cô ngồi bật dậy, đôi mắt trợn tròn.
“Duyên Duyên, cậu tỉnh rồi.” Tô Lý Lý vội vàng đi tới đỡ cô, vỗ bả vai của cô trấn an: “Sợ lắm hả? Không sao đâu, sẽ khá hơn thôi.”
“Hạnh Hạnh đâu? Bây giờ Hạnh Hạnh sao rồi?” Cố Duyên nắm tay Tô Lý Lý, sốt ruột hỏi.
Lúc này, cô thực sự hận mình không thể mạnh mẽ hơn, không thể ở bên cạnh Hạnh Hạnh mà lại ngủ mất.
Tô Lý Lý buông tiếng thở dài, nói: “Hạnh Hạnh đang ở trong phòng cấp cứu, có điều cậu yên tâm, Hạnh Hạnh chỉ bị thương phần đầu, không sao.”
“Bị thương phần đầu mà không sao? Vậy phải tổn thương chỗ nào mới có sao?” Cố Duyên nóng nảy hét lên, rút ống truyền trên mu bàn tay ra, chạy về phía cửa phòng bệnh.
Lý Lý gọi cô vài câu, biết rõ không ngăn được cô, đành để cô làm theo ý mình, cùng cô đến phòng cấp cứu.
Cố Duyên chạy tới cửa phòng cấp cứu, thấy đèn trên cửa vẫn sáng, ngoại trừ khóc lóc, lo lắng, cô biết mình chẳng thể làm gì khác.
Lý Lý nhìn Ngự Tứ và thím Tô với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Không ngăn được cô ấy.”
Trong lúc gấp gáp, Cố Duyên đột nhiên nghĩ đến Phong Thanh, vội chạy về phía Lý Lý lấy số điện thoại, sau đó nhanh chóng bấm số Phong Thanh. Vừa bắt máy, nghe được giọng Phong Thanh, Cố Duyên khóc như đứa trẻ, nói đứt quãng: “Phong Thanh... Hạnh Hạnh đã xảy ra chuyện, mau tới cứu nó... Mau đến đây đi...”
Phong Thanh nhất định có thể cứu sống Hạnh Hạnh, nhất định có thể!
Anh ấy có thể chữa bệnh cho Ngự Tứ, có thể khiến Ngự Tứ mất trí nhớ thì chắc chắn cũng có thể chữa lành vết thương cho Hạnh Hạnh. Nhưng Phong Thanh ở xa quá, cách thành phố Tương bốn trăm kilomet!
Nhưng cô biết, chỉ cần là chuyện của cô, Phong Thanh nhất định sẽ cố gắng giúp đỡ, nhất định anh ấy sẽ chạy đến đây trong thời gian ngắn nhất!
Nghe cô khóc lóc lo lắng như vậy, Phong Thanh sốt ruột hơn cả cô, anh ấy vừa an ủi Cố Duyên vừa cam đoan nhất định sẽ cứu Hạnh Hạnh, tuy anh cũng không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Nhưng anh yêu cầu Cố Duyên không được phép khóc nữa.
Cố Duyên gật đầu bằng lòng, nhưng nước mắt rơi lã chã xuống đất.
Cô để điện thoại xuống, lặng lẽ lau nước mắt trên mặt, cố gắng kiềm chế không để mình quá xúc động, Phong Thanh cũng nói với cô rằng bản thân cô phải có lòng tin, cũng phải cho Hạnh Hạnh một chút lòng tin.
Cô cũng muốn thế!
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trái tim của Cố Duyên dần bình tĩnh lại.
Đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng, vậy chứng tỏ Hạnh Hạnh vẫn còn sống, vẫn đang được cấp cứu. Cố Duyên thực sự mong cửa phòng phẫu thuật mau chóng mở ra, nói cho cô biết rằng vết thương của Hạnh Hạnh đã ổn định, nhưng lại rất sợ sau khi cửa phòng phẫu thuật đột nhiên mở ra, bác sĩ nói cho cô biết: Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức...
Tô Lý Lý ôm cô đứng yên không nhúc nhích cùng chờ bên ngoài phòng phẫu thuật.
Xung quanh đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại phá vỡ bầu không khí chết lặng.
Ngự Tứ vẫn luôn yên lặng đứng cuối hành lang cầm điện thoại lên, sau đó lẳng lặng ấn nút tắt.
Tiếng chuông reo lần nữa khiến mọi người chú ý tới anh, Tô Lý Lý đứng dậy bước tới trước mặt anh, tức giận mắng: “Sao anh còn ở đây? Có phải anh muốn thấy Hạnh Hạnh chết mới hài lòng? Còn không mau cút đi!”
Ngự Tứ nhìn Tô Lý Lý không nói gì, chuyển hướng đi đến trước mặt Cố Duyên, áy náy nói với cô: “Tôi không biết tại sao Ngọc Ngân muốn làm vậy, cũng không biết cô và cô ấy có khúc mắc gì, nhưng tôi vẫn phải thay cô ấy nói lời xin lỗi với cô và Hạnh Hạnh, tôi sẽ chịu trách nhiệm đối với tất cả những điều này, có khó khăn gì tôi sẽ hết lòng giúp đỡ cô, hy vọng cô có thể dễ chịu hơn.”
“Trách nhiệm mà anh có thể chịu đơn giản chỉ là tiền thuốc men của Hạnh Hạnh, chỉ cần Hạnh Hạnh có thể trở về, tiền thuốc men có tính là gì?” Cố Duyên khổ sở cười, ngẩng đầu nhìn anh: “Tôi biết việc này không liên quan đến anh, cũng không cần anh xin lỗi tôi hay Hạnh Hạnh, anh đi đi.”
“Có nghe thấy không? Ai cũng không muốn nhìn thấy anh, mau trở về bên cạnh cô vợ cục cưng của anh đi!” Tô Lý Lý đi đến đuổi người lần hai.
Ngự Tứ nhìn Cố Duyên, định mở miệng nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Anh lặng lẽ đi về phía thang máy.
Mà ngay lúc này, cửa phòng phẫu thuật đột nhiên mở ra, một cô y tá vội vã đi tới, không để Cố Duyên hỏi thăm đã sốt ruột nói: “Đứa trẻ cần truyền máu gấp, người thân của đứa trẻ có ở đây không?”
“Có tôi...” Cố Duyên thốt ra hai chữ theo bản năng.
Nói xong mới giật mình, cô y tá muốn người nhà truyền máu, nhưng nhóm máu của cô...
“Xin hỏi cô là nhóm máu B loại RH âm tính sao?” Cô y tá cúi đầu nhìn thoáng qua thông tin cột nhóm máu trong bệnh án.
Đầu óc Cố Duyên trở nên mơ hồ, cô không phải nhóm máu đó!
“Cô ấy là nhóm máu O, nhóm máu O được không?” Tô Lý Lý vội hỏi: “Còn nữa, tôi là nhóm máu B, nhóm máu B được không?”
Cố Duyên đã sớm biết nhóm máu của Hạnh Hạnh vô cùng hiếm, cũng cố ý tìm hiểu nhóm máu RH âm tính, nhưng Lý Lý là lần đầu tiên nghe nói.
Cô y tá quăng cho cô ấy một ánh mắt “ngu ngốc”, nói: “Bây giờ đứa trẻ cần máu gấp, nhưng kho máu bệnh viện gần như thiếu nhóm máu RH âm tính quanh năm.”
“Là ý gì?” Lý Lý vừa đỡ Cố Duyên lung lay sắp ngã, vừa hoảng sợ hỏi: “Ý của cô là Hạnh Hạnh không cứu được sao?”
“Phải tìm được nhóm máu RH âm tính trong thời gian ngắn nhất, nhân viên y tế đang liên lạc với các bệnh viện lớn.” Cô y tá nói khá uyển chuyển.
“Không cần liên lạc, lấy của tôi đi.” Lúc Ngự Tứ nghe thấy mấy chữ RH âm tính, anh đã dừng bước lại.
“Anh là nhóm máu RH âm tính?” Cô y tá hỏi.
“Đúng vậy.”
“Là nhóm B?”
“Vâng!” Ngự Tứ mất kiên nhẫn.
“Mời đi theo tôi.” Cô y tá nhanh chóng dẫn anh vào phòng lấy máu.
Tô Lý Lý thở phào nhẹ nhõm, vỗ vai Cố Duyên an ủi: “Yên tâm đi, Hạnh Hạnh được cứu rồi. Sao lúc nãy chúng ta không nghĩ đến Ngự Tứ là cha ruột của Hạnh Hạnh, chắc Hạnh Hạnh di truyền nhóm máu của anh ta?”
Cố Duyên buồn vui lẫn lộn.
Xem ra bí mật về thân thế của Hạnh Hạnh không thể giữ được, nhưng lúc này chỉ cần Hạnh Hạnh có thể khỏe lại, những chuyện khác sau này tính tiếp.
Ban đêm, Phong Thanh tới.
Hạnh Hạnh vẫn đang được theo dõi chặt chẽ trong phòng cấp cứu.
Trên đường đến, Phong Thanh đã thỏa thuận xong xuôi với bệnh viện này, vừa tới bệnh viện là có thể vào phòng cấp cứu. Trước cửa phòng cấp cứu, anh thấy vẻ mặt lo lắng khổ sở của Cố Duyên.
“Phong Thanh...” Nước mắt của Cố Duyên lại rơi, đó là nước mắt tủi thân và tràn đầy kỳ vọng.
Phong Thanh đi tới ôm cô, nói bên tai cô: “Ngốc à, em không tin anh sao?”
Cố Duyên gật đầu, cô tin.
Không kịp nói nhiều, Phong Thanh vào phòng cấp cứu.
Lại là sự chờ đợi đằng đẵng, cuối cùng Hạnh Hạnh đã ra khỏi phòng cấp cứu, Cố Duyên còn chưa kịp nhìn một chút, con bé đã được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Cố Duyên lại bị ngăn cách bởi cánh cửa lạnh băng một lần nữa, Tô Lý Lý thở phào nhẹ nhõm nói: “Xem ra Hạnh Hạnh đã thoát khỏi nguy hiểm, cậu cũng có thể yên tâm.”
Cố Duyên lặng lẽ gật đầu, có Phong Thanh ở bên Hạnh Hạnh, cô rất yên tâm.
Ngự Tứ truyền máu hơi nhiều, lúc này nên về phòng bệnh nghỉ ngơi theo lời dặn của bác sĩ, nhưng anh cũng không nằm yên như Cố Duyên, bởi vì trái tim đã đặt cả trên người Hạnh Hạnh rồi.
Anh ngồi trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt, trong đầu nhớ lại vô số lần gặp gỡ Hạnh Hạnh trong khoảng thời gian gần đây. Hạnh Hạnh xinh đẹp đáng yêu luôn tươi cười, Hạnh Hạnh hiểu chuyện, lần đầu tiên Hạnh Hạnh gặp anh, con bé đã nhào đến ôm anh gọi cha hết sức thân thiết.
Có nhóm máu giống Hạnh Hạnh, điều này đã khiến suy đoán trước đây của anh sáng tỏ một nửa, phản ứng quá khích của Ngọc Ngân càng khiến anh thêm chắc chắn mình và Hạnh Hạnh có quan hệ máu mủ.
Vì hoàn toàn khẳng định Hạnh Hạnh là con ruột của mình, lúc nãy khi đang truyền máu, anh đã lén lấy mẫu máu đi xét nghiệm ADN, nhưng kết quả phải hai mươi ngày sau mới có.
Nếu kết quả xét nghiệm Hạnh Hạnh là con ruột của anh, anh nên làm gì bây giờ? Phải làm sao đây? Làm thế nào mới có thể bù đắp những tổn thất bao nhiêu năm qua cho cô ấy?