Nước lạnh chảy trong mu bàn tay, cô lại cảm thấy không lạnh.
Từ trong nhà vệ sinh đi ra, Cố Duyên vốn dĩ định ra ngoài ban công hóng gió một chút thì Lisa đang ngồi đánh bài gọi cô lại, sau đó nói với cô gái xinh đẹp đánh bài đối diện: “Cô đi ra cho vợ anh Phong đánh.”
“Sao lại bảo tôi đi ra, tôi vẫn muốn đánh nữa.” Cô gái kia không tình nguyện nói.
Ngồi sau lưng cô gái là một người đàn ông trung niên, hiển nhiên là người đàn ông của cô gái đó: “Em còn muốn đánh, mới có một tiếng đồng hồ ngắn ngủi thua ba tỷ rưỡi, còn đánh cái gì mà đánh.”
“Nhưng người ta...”
“Đừng người ta nữa, qua ăn gì đi.” Người đàn ông trung niên kéo cô ra khỏi ghế.
Lisa lập tức đứng dậy kéo Cố Duyên đến bên bàn đánh bài, vừa ấn cô ngồi xuống vừa giới thiệu luật chơi: “Ba tỷ rưỡi một ván, thua hết mới thôi.”
“Ba tỷ rưỡi!” Cố Duyên nhảy lên ghế theo bản năng.
Có đùa không, đánh mạt chược còn có thể chơi ba tỷ rưỡi sao, những người này đúng là giàu có đến kinh ngạc!
“Đúng rồi, chê ít à?” Một người khác trêu chọc cô: “Vợ anh Phong, cô đừng ức hiếp người thế chứ, chúng tôi không có người đàn ông giàu có như sếp Phong che chở như cô.”
“Không phải...” Cố Duyên lắc đầu: “Chỉ là tôi thấy quá... quá nhiều.”
“Thế này mà nhiều á? Cố Duyên, cô là vợ của sếp Phong sao?” Mọi người tỏ vẻ nghi ngờ.
“Ờ...” Cố Duyên không nói nên lời, ba tỷ rưỡi không nhiều sao? Nhìn biểu cảm của bọn họ giống như ba tỷ rưỡi không nhiều vậy, cô lại làm mất mặt Phong Tùy!
Cô không thể không quay đầu nhìn Phong Tùy, đúng lúc nhìn thấy Phong Tùy đi về phía bên này, ánh mắt xin giúp đỡ. Anh ấy không phải nói bất cứ chuyện gì đều có thể thay cô xử lý sao? Anh mau giúp cô thoát khỏi tình huống này trước đi.
Đừng nói ba tỷ rưỡi, trên người cô lúc này đến ba mươi lăm triệu cũng không có.
Lisa nhìn Phong Tùy, đùa cợt nói: “Sếp Phong, vợ của anh thật biết tiết kiệm tiền, quả nhiên là một người phụ nữ tốt.”
“Tất nhiên, tôi nhìn trúng cô ấy cũng chính là điểm này.” Phong Tùy kéo chiếc ghế đằng sau Cố Duyên rồi ngồi xuống, đồng thời ấn Cố Duyên ngồi trở lại, cưng chiều nói: “Em yêu, chưa chắc em đã thua.”
Áp lực lớn như vậy, không thua mới là lạ!
Cố Duyên hết chỗ nói rồi, điều cô muốn là đem cô ra khỏi chỗ này chứ không phải cổ vũ cô đánh bài!
“Không phải chỉ là ba tỷ rưỡi thôi sao, em không cần tiết kiệm thay anh.” Phong Tùy tiếp tục cổ vũ cô.
“Nhìn đi, đây mới là đàn ông này!” Cô gái vừa bị đuổi ra ngoài nói với người đàn ông trung niên một cách châm chọc: “Chỉ có anh keo kiệt! Đồ keo kiệt!”
Người đàn ông trung niên bị tổn thương rời khỏi đó.
Không để cho Cố Duyên có cơ hội tiếp tục quấn quýt nữa, Lisa mở đầu ván bài, Cố Duyên bị ép buộc đành phải nghe theo.
Bình thường cô rất ít khi chơi mạt chược, thỉnh thoảng Sương Sương, Xinh Xinh hẹn cô đánh một hai ván, cô đều thua sạch. Lúc ăn tết, Diêu Tố cũng tổ chức đánh mạt chược ở nhà, cô khó lắm mới thắng được một hai ván, đều do Phong Thanh cố ý nhường cô.
Nói chung, cô chính là người đánh bài hay thua, cho nên bình thường không phải bất đắc dĩ, cô tuyệt đối không đánh bài.
Vừa mới bắt đầu bài của cô cũng không tệ lắm, dưới sự chỉ bảo của Phong Tùy, cô thắng không ít. Nhưng nửa tiếng sau, rượu vang trong người cô ngày càng lợi hại, đầu cô hỗn loạn, ánh mắt bắt đầu có chút mơ hồ, Phong Tùy lại bị người khác gọi đi. Bài của cô cũng không tệ, nhưng vẫn thua rất thảm hại.
Một tiếng sau, cô thua, nhìn ba tỷ rưỡi dâng cho người khác, trong lòng cô bắt đầu căng thẳng, cô lắc đầu để bản thân tập trung, nhưng lại không hề có tác dụng.
Xong một ván, cô đã thua sạch ba tỷ rưỡi.
Một tiếng thua ba tỷ rưỡi, cô nhớ tới lời trách mắng của người đàn ông trung niên kia, chuyện này lại có thể rơi xuống đầu cô, quả thực cô rất ngại nói rõ với Phong Tuỳ.
Hồ đồ, lại chơi tiếp ván thứ hai, lần này cô đánh rất chăm chú nhưng cuối cùng cũng không thể mang số tiền chơi thua lúc nãy trở về, Lisa vô cùng vui sướng khi thắng liên tiếp hai ván, la hét còn muốn chơi ván nữa.
Cố Duyên hoảng sợ vội vàng từ chối, đúng lúc Phong Tùy trở lại, nhìn cô mỉm cười: “Không đánh à?”
“Ừ... em mệt rồi.” Cố Duyên ngại ngùng nói, cô thực sự không còn mặt mũi nào nói với Phong Tùy rằng cô vừa thua mất bảy tỷ, trong lòng cô hi vọng đây chỉ là trò chơi, đánh cuộc vui đùa một chút thôi!
Nhưng Lisa lại nói với Phong Tùy với vẻ mặt đầy hưng phấn: “Sếp Phong, vợ anh vừa thua bảy tỷ, anh mau lấy tiền đi.”
Cố Duyên ngồi xổm xuống bàn, không còn mặt mũi.
“Được rồi, ngay mai tôi bảo trợ lý gửi cho cô ngân phiếu.” Phong Tùy kéo Cố Duyên lên, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, không nhịn được cười.
Cố Duyên nghe được tiếng anh cười, ngẩng đầu nhìn chằm chằm anh, tức giận nói: “Đều do anh xúi giục, không biết xấu hổ còn cười.”
“Phải, là anh không đúng, đi thôi, chúng ta nên về rồi.” Anh ôm lấy cô rồi đi về phía cửa.
Hai người nói lời tạm biệt với Lăng Ly, mặc áo khoác rồi rời khỏi phòng khách sạn.
Cố Duyên đã có chút men say, bước chân không vững, thế là cô chủ động khoác cánh tay của Phong Tùy đi ra khách sạn. Ở bên cạnh Phong Tùy lâu như vậy, nhưng đây vẫn là lần đầu cô chủ động khoác tay anh, giống như những đôi tình nhân bình thường.
Phong Tùy cúi đầu nhìn cô, hưởng thụ khoảnh khắc tươi đẹp này.
Người phụ nữ này lúc dịu dàng cũng rất nhu mì, rất quyến rũ.
Hai người lên xe, Phong Tùy khởi động xe rồi từ từ rời khỏi khu nghỉ mát, vừa mới hòa vào dòng xe, Cố Duyên bắt đầu buồn ngủ. Uống liên tiếp ba ly rượu đã say rồi, lại còn chơi mạt chược hai tiếng, lúc này cô mệt mỏi đến nỗi không quan tâm nổi bất cứ thứ gì. Cũng không quan tâm người lái xe là Phong Tùy, muộn như thế này anh có đưa cô về nhà họ Phong hay nhà họ Ngự hay không?
Tóm lại cô đang ngủ, hơn nữa ngủ rất ngon.
Xe chạy đến giao lộ, Phong Tùy quay đầu nhìn Cố Duyên đang ngủ say, chuyển phương hướng, lái xe về phía căn biệt thự cạnh bờ biển.
Xe dừng trước nhà chính của căn biệt thự, Phong Tùy không gọi cô dậy mà cởi áo choàng đắp vào người cô, bế cô vào bên trong.
Đã sắp mười hai giờ, người làm đều đã đi ngủ, trong phòng yên tĩnh, Phong Tùy đặt Cố Duyên trên chiếc giường lớn ở tầng hai. Anh vào phòng tắm rửa một lát, sau đó chuẩn bị một chậu nước nóng giúp cô rửa mặt.
Khăn mặt mới chạm vào mặt Cố Duyên, Cố Duyên tỉnh dậy.
Cô mệt mỏi xoay người, khẽ mở đôi mắt ra, nhìn thấy Phong Tùy cô đờ người ra, ngồi dậy theo bản năng. Sau đó nhìn xung quanh phòng ngủ: “Đây là nơi nào?”
“Em quên rồi sao? Đây là căn biệt thự cạnh bờ biển.” Phong Tùy dừng động tác trong tay.
Biệt thự cạnh bờ biển, Cố Duyên dụi hai mắt, lại nhìn xung quanh một lần nữa, không sai, cô nhớ ra nơi này rồi, cô từng sống ở đây. Đây là biệt thự của Phong Tùy, phòng ngủ của Phong Tùy. Chỉ là, sao cô lại tỉnh dậy ở trong phòng ngủ của anh?
Cô ngoẹo đầu, cố gắng nhớ lại sự việc ở khu nghỉ mát trước đó, cô uống say, còn thua mất bảy tỷ của anh...
Cô ngồi dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào hai đầu gối đau lòng khóc thít: “Bảy tỷ... sao tay của em lại đen đủi như vậy...”
Cô vẫn còn vương vấn bảy tỷ đó... Anh nhìn dáng vẻ tiếc nuối của cô, vừa tức vừa cảm thấy buồn cười, anh dùng tay nâng mặt cô lên, ôm cô cười nói: “Không phải em đen đủi, là bọn họ kết hợp với nhau lừa em.”
“Thật không?” Cố Duyên nhìn anh, tim đập mạnh, ánh mắt ảm đạm.
Phong Tùy gật đầu, anh sớm đã biết Lisa và một vài người khác nhìn trộm bài cô, còn cô mắt say lờ đờ, mơ hồ, một chút cảnh giác cũng không có, vì thế chưa đến hai tiếng đã thua bảy tỷ.
Đầu của Cố Duyên hình như vẫn chưa hiểu kịp, cô nghiêng đầu nghĩ một lúc, một phút sau cô hiểu ra, suýt nữa nhảy lên: “Anh nói cái gì? Bọn họ kết hợp lừa em.”
Phong Tùy gật đầu, cô càng kích động thêm, cuối cùng nhảy xuống đất, la lớn: “Sao anh không nói sớm với em? Thế này khác gì trộm cướp? Không được... em phải đòi lại tiền, phải tính sổ với bọn họ...”
Lúc cô nhảy xuống đất, vì say rượu nên mới ngã nhào xuống đất, may mắn trên mặt đất phủ một lớp thảm len dày.
Phong Tùy cười ôm cô dậy: “Được rồi, chỉ là tiền thôi mà, để họ đi đi.”
“Sao được... còn bảy tỷ kia thì sao!”
“Ngoan, muộn lắm rồi, đừng ồn ào nữa.” Phong Tùy bế cô trở lại giường ngủ.
“Em mặc kệ, em muốn đem tiền về... thật là đáng ghét...” Cố Duyên giãy giụa vài cái, giọng nói càng ngày càng nhỏ lại, càng ngày càng buồn ngủ.
Bộ dạng say khướt của Duyên Duyên rất đáng yêu, Phong Tùy nhìn cô trìu mến, cúi đầu hôn đôi má ửng hồng của cô, lại thì thầm bên tai cô: “Em không muốn đi tắm sao?”
Cố Duyên mơ mơ màng màng nói một chữ: “Muốn...”
“Hay là anh giúp em tắm?” Giọng của anh trở lên xấu xa.
“Em tự tắm.” Tuy mơ hồ nhưng Cố Duyên vẫn ý thức được, những chuyện riêng tư như tắm rửa vẫn ngại làm phiền người khác. Cô mệt mỏi ngồi dậy, Phong Tùy để cô ngồi trên giường đợi anh pha nước nóng xong thì mới ra khỏi giường.
Anh đi vào phòng tắm, điều chỉnh nhiệt độ nước trong bồn, thay cô chuẩn bị quần áo xong, anh quay trở lại bên giường thì thấy Cố Duyên đang ngủ gà ngủ gật, thậm chí anh đứng trước mặt cô cũng không biết.
Mãi đến khi Phong Tùy cởi khuy áo khoác ra thay cô, cảm giác mát kéo tới mới làm cô dần dần tỉnh táo lại. Khi cô nhìn thấy anh, co ro lại theo bản năng, nhìn anh sợ hãi: “Anh đang làm gì vậy?”
Phong Tùy buồn cười: “Anh giúp em cởi quần áo tắm.”
Cố Duyên nhìn nước ấm đổ đầy trong bồn bên cạnh, lắc đầu: “Không cần, em tự tắm.”
“Em làm được không?”
“Được...”
“Vậy được rồi, em cẩn thận nhé.” Phong Tùy đi ra khỏi phòng tắm, nhưng anh không hề đi xa, mà vẫn đứng ở ngoài nghe động tĩnh bên trong.
Anh thực sự không yên tâm, cũng không tin Cố Duyên có thể tự tắm được, say đến nỗi đi không vững, phòng tắm lại trơn như vậy, anh lo cô không cẩn thận trượt chân ngã.
Vẫn may, bên trong vẫn không có tiếng ngã bất thường truyền ra, cũng không có tiếng nước, yên lặng một cách bất thường.
Phong Tùy thử kêu tên Cố Duyên, trong phòng tắm im lặng, không có hồi âm. Anh bắt đầu luống cuống, vội vàng đẩy cửa xông vào.
Khi anh nhìn thấy Cố Duyên nằm trong bồn tắm không động đậy, tim anh đột nhiên đập thình thịch. Nước trong bồn tắm rất đầy, mà Cố Duyên vẫn cứ nằm trong đó ngủ, nước ngập qua cằm của cô, nếu như trượt xuống một tí là ngập qua cả mũi rồi.
Phong Tùy lập tức xông lên, vớt cô ra khỏi nước, anh dùng khăn tắm trùm lên người cô, sau đó bế ra ngoài, đặt lên giường ngủ. Mặc dù trong phòng có quạt sưởi ấm rồi, nhưng anh vẫn lo lắng cô bị lạnh, lại kéo chăn đắp lên người cô, dùng khăn mặt lau tóc ướt cho cô.
Cố Duyên bị anh lật qua lật lại, tỉnh táo không ít, vừa xoa tóc ướt vừa mơ hồ nhìn xung quanh: “Em lại đang ngủ à, thật ngại quá.”
“Không sao, em ngủ đi.” Phong Tùy tiếp tục giúp cô lau tóc.
“Nóng quá, em không ngủ được.” Cố Duyên đẩy chiếc chăn trên người ra, thân hình trắng nõn lấp ló dưới chiếc khăn tắm lại không biết.
Động tác trên tay anh dừng lại, đồng thời căng thẳng.
“Duyên Duyên đang quyến rũ anh sao?” Anh cười, tự ép bản thân phải bình tĩnh lại.
Đầu của Cố Duyên lại mơ hồ, đôi mắt mơ màng: “Cái gì?”
Phong Tùy không có cách nào bình tĩnh trở lại, cũng không có tâm trạng nào giải thích với cô quá nhiều, anh cúi người, hôn cô một nụ hôn thật sâu. Anh đang dùng hành động trả lời câu hỏi của cô.