Cố Duyên không nói, chờ đợi cô ta nói tiếp.
Ngọc Ngân thấy cô không nói thì tiếp tục: “Tôi không muốn gây chuyện phiền phức với cô, thế nhưng Tô Lý Lý thực sự rất quá đáng, hi vọng cô ấy có thể ngừng chuyện ác ý hãm hại tôi lại. Tôi có thể khiến tất cả bọn cô mất việc, nhưng tôi không muốn làm như vậy, cho nên tôi hy vọng cô có thể chuyển lời cho Tô Lý Lý, đừng có thành kiến với tôi lớn như vậy, tôi chưa từng đắc tội với cô ta, cô ta không cần thiết phải làm như vậy.”
“Nói xong chưa? Nói xong thì tôi đi đây.”
“Nói xong.” Ngọc Ngân gật đầu.
“Nói xong rồi thì mau đi giám sát chặt chẽ ông chồng nhà mình đi.” Không biết từ lúc nào, Tô Lý Lý đã đi đến bên cạnh cô, ra vẻ cười cợt nói với Ngọc Ngân.
Ngọc Ngân nhìn lướt qua xung quanh, ánh mắt dừng lại trên người Ngự Tứ, mà Ngự Tứ cũng không phải đang đứng một mình, Sa Sa đang đứng bên cạnh anh.
Ngọc Ngân lập tức máu lên não, ánh mắt giống như có thể phun ra lửa.
“Tôi còn tưởng Ngự Tứ yêu cô lắm, hóa ra cũng không gì hơn, còn không mau chạy tới đánh con gà móng đỏ kia đi? Chạy tới ăn hiếp một đứa bé thì hay ho gì?”
Trong mắt Tô Lý Lý, biểu hiện vừa rồi của Ngọc Ngân đối với Hạnh Hạnh cũng không phải xuất phát từ thật lòng, nhất định là có mục đích gì.
Ngọc Ngân thở sâu, đè xuống lửa giận trong lòng.
“Đối với Ngự Tứ mà nói thì cô gái kia chỉ là một người phụ nữ có mặt lúc uống rượu mà thôi, chẳng là gì cả, Ngự Tứ đương nhiên cũng sẽ không thực sự thích cô ta. Đối với loại phụ nữ này, tôi luôn luôn không so đo.”
“Bà chủ tịch quả nhiên rộng lượng, cũng không biết có thể rộng lượng một chút với Duyên Duyên không nhỉ?”
“Đi thôi, đừng nói nữa.” Cố Duyên mở miệng, nói với Ngọc Ngân: “Cô Hà, cô yên tâm đi, tôi không muốn truy cứu chuyện quá khứ, tôi cũng không muốn theo đuổi người xưa nữa, tôi hy vọng lời cô vừa nói là thật lòng, làm bạn bè thì thôi khỏi, chúng ta vẫn nên sống cuộc sống của mình, không liên quan đến nhau.”
“Nếu quả thật có thể như vậy, thế là tốt nhất.” Lúc Ngọc Ngân nói những lời này, cố ý nhìn Tô Lý Lý một chút.
“Ai da, người cô ta áp hết lên người sếp Ngự rồi, sao tôi lại có cảm giác bọn họ mới là một đôi trai tài gái sắc, yêu nhau thắm thiết vậy?” Tô Lý Lý cố ý nhìn thằng về phía cô ta, tiếp tục nói chuyện giật gân.
Ngọc Ngân quả nhiên càng hoảng hốt, trừng mắt nhìn cơ thể như con rắn nước của Sa Sa đang dính sát trên người Ngự Tứ. Cô rốt cục không thể nhịn được nữa, cất bước đi về phía bọn họ.
“Không đùa với chị nữa!” Thuyên Thuyên quay đầu làm mặt quỷ với Hạnh Hạnh.
Hạnh Hạnh hừ một tiếng: “Chị không thèm để ý đến em!”
Cố Duyên nắm tay Hạnh Hạnh, nói với Tô Lý Lý: “Chúng ta đi nhanh lên đi.”
“Mắc gì phải đi gấp như vậy chứ? Còn chưa ăn bò bít tết mà.” Tô Lý Lý nhìn cô một chút, ánh mắt một lần nữa quay lại trên người Ngọc Ngân, cười kì cục vô cùng: “Quan trọng nhất là, trò hay còn chưa xảy ra mà.”
Cố Duyên căng thẳng trong lòng, cùng cô đứng nhìn về phía Ngọc Ngân: “Cậu lại muốn làm gì nữa?”
“Cũng không có gì, chỉ là thích xem dáng vẻ mất mặt của Ngọc Ngân thôi.” Lý Lý ôm Hạnh Hạnh trở về trên ghế, bóp một miếng bánh ngọt nhét vào trong miệng, sau đó đưa một miếng cho Hạnh Hạnh.
Tiểu Hạnh Hạnh rất kiên quyết lắc đầu: “Con không ăn đồ ăn của nhà thằng nhóc hư kia đâu.”
“Cái này sao lại là của nhà thằng nhóc đó được?”
“Đồ của nhà chú Ngự là của nhà nó mà.”
“Nói bậy, thằng nhóc hư thối kia còn chưa biết là con nhà ai đâu, đừng để ý đến nó, đây là của nhà con, cứ yên tâm ăn đi.”
“Đây không phải của nhà con.” Hạnh Hạnh tiếp tục lắc đầu, kiên trì nguyên tắc.
“Thằng nhóc thối đó!” Lý Lý chán nản: “Đồ của nhà chú Ngự chính là của con, tranh thủ thời gian ăn đi.”
“Chú Ngự cũng không phải cha con”.
“Sao chú Ngự lại không phải là cha của con chứ?”
“Lý Lý!” Cố Duyên đập một cái xuống đầu Tô Lý Lý, tức giận nói: “Cậu đang nói gì đấy?”
“Xin lỗi, hơi lỡ lời.” Tô Lý Lý cười ha ha, hắng giọng nhẹ nhàng nói: “Chị Lạc nói là các bé đều biết chú Ngự là cha của Hạnh Hạnh, cho nên Hạnh Hạnh cũng coi như chú Ngự là cha của Hạnh Hạnh đi, con xem thật ra chú Ngự cũng rất thích con đó.”
Hạnh Hạnh nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn Cố Duyên, khổ sở hỏi: “Mẹ, tại sao chú Ngự lại là cha của thằng nhóc hư đó chứ?”
Vấn đề này quá huyền ảo, Cố Duyên trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Tại sao Ngự Tứ lại là cha của Thuyên Thuyên? Cô cũng rất muốn biết!
Cô bất đắc dĩ thở dài, sờ lên đầu nhỏ của con bé nói: “Mau ăn đi.”
Khi Ngọc Ngân đi đến bên cạnh Ngự Tứ, trực tiếp gạt cánh tay của Sa Sa khỏi người Ngự Tứ, không thèm để ý tới chuyện Sa Sa bất mãn, mỉm cười nói với Ngự Tứ: “Thuyên Thuyên lại tinh nghịch, anh còn có tâm tư ở đây nói chuyện với cô Sa Sa sao?”
“Thuyên Thuyên sao vậy?” Ngự Tứ nắm tay Thuyên Thuyên.
“Cướp đồ của người ta.”
“Con đâu có.” Thuyên Thuyên phồng miệng.
“Xem kìa, còn học nói dối, còn nói dối trước mặt người lạ.” Ngọc Ngân liếc Sa Sa một chút.
Sa Sa lập tức vây phía bên kia của Ngự Tứ, ngồi xuống, hai tay nắm bả vai nhỏ của Thuyên Thuyên, vừa quan sát thằng bé vừa cười tủm tỉm nói: “Đây là chính là cậu chủ nhỏ Thuyên Thuyên trong truyền thuyết đó sao?”
Cô quay đầu nhìn về phía Ngự Tứ, cười như cũ: “Ngự Tứ, trông chẳng giống anh gì hết.”
Ngọc Ngân giật mình, đôi mắt đang trừng Sa Sa rốt cuộc không che giấu được lửa giận đang hừng hực bốc lên.
“Bây giờ con nít trông giống mẹ hơn một chút ấy mà, bình thường thôi.” Lý Lý một tay cầm đĩa bánh ngọt, một tay bẻ bánh ngọt bỏ vào trong miệng, chậm chạp đi tới.
“Nhưng cũng không thể không giống chút nào chứ?” Sa Sa tỏ vẻ kinh ngạc.
Xung quanh dần dần truyền đến tiếng bàn tán khe khẽ, mặt Ngọc Ngân nóng bừng, bị người chỉ trò dưới công chúng như vậy, làm sao mà cô chịu nổi chứ?
Cô thở sâu, nhìn chằm chằm Sa Sa cười lạnh nói: “Cô Sa Sa, cô đã tốn hết công sức đến cướp chồng tôi, cướp không được là do cô không có bản lĩnh. Nhưng nói ra những lời này trước công chúng, đơn giản chính là muốn châm ngòi quan hệ giữa hai vợ chồng chúng tôi mà thôi, tất cả mọi người đều đang nhìn đấy, cô không cảm thấy xấu hổ sao?”
Sa Sa chán nản, nhưng lại không trả lời được.
“Người ta chỉ đang nói đùa thôi mà, kích động như vậy làm gì?” Lý Lý chen vào.
“Còn có cô…” Ngân Ngọc chuyển hướng Tô Lý Lý.
Tô Lý Lý vội vàng giơ hai tay lên: “Tôi thì sao? Tôi cũng không có hứng thú với ông chồng phụ bạc của cô.”
“Các người… các người thực sự là lương tâm bị chó ăn mất rồi, mời các người tới tham gia tiệc, các người lại bắt tay hãm hại vợ chồng chúng tôi, các người không cảm thấy hổ thẹn sao?”
Ngọc Ngân nói xong, nước mắt chảy xuống, trông rất đáng thương.
Người chung quanh bắt đầu cảm thông với cô, bất mãn Sa Sa, bắt đầu chỉ trích Sa Sa không tốt.
Sa Sa không chịu nổi áp lực nên im miệng, Lý Lý ở một bên đóng vai người tốt: “Đúng vậy nha, đúng vậy nha, người ta đâu có làm gì cô, cô nhiều chuyện làm gì.”
“Cô…” Sa Sa trừng Tô Lý Lý, Tô Lý Lý quay người bỏ chạy ngay.
Ngự Tứ từ đầu đến cuối đều không biểu hiện ra bất mãn hay tức giận, ngược lại dùng cánh tay ôm bả vai Ngọc Ngân dịu dàng an ủi: “Không cần để ý người khác nói bậy, nếu không sẽ trúng kế của bọn họ.”
Nói xong, anh lấy khăn giấy từ người phục vụ, dịu dàng lau nước mắt trên mặt cô.
“Yên tâm. Anh sẽ không bị ai cướp đi cả.” Anh nói.
Ngọc Ngân nhào vào trong ngực anh, khóc càng lớn hơn, càng khiến người ta đau lòng.
Người xung quanh ghen tị Ngọc Ngân có thể có được một ông chồng có tiền như vậy, lại dịu dàng tâm lý như vậy, đồng thời càng ngày càng chỉ trích Sa Sa kịch liệt hơn.
Lý Lý đã để đĩa lại trên bàn, nhìn chằm chằm Ngọc Ngân đang khóc tràn mi trong lòng ngực Ngự Tứ: “Hình như lần nào tớ cũng là người xấu thì phải?”
Cố Duyên đau thương cười một tiếng: “Tớ đã sớm nói với cậu rồi, cậu không phải đối thủ của cô ta đâu, đừng đùa nữa.”
Ngọc Ngân không những đối xử ác độc với người khác, đối xử với mình còn ác độc hơn, còn rất biết diễn, rất biết chứa nước mắt, nói khóc là khóc ngay. Người đàn bà như vậy, sao Lý Lý có thể là đối thủ của cô ta được!
Nhìn hai người đang ôm nhau trong đám người, Cố Duyên đắng chát cười một tiếng, cụp mắt xuống.
Lý Lý muốn giúp cô xả giận, muốn giúp tâm trạng cô tốt hơn một chút, nhưng kết quả lại luôn hoàn toàn ngược lại, trong lòng cô chẳng những không có được cảm giác sảng khoái mà còn đau đến khó chịu không thôi.
Trên đường trở về, Cố Duyên đánh giá Tô Lý Lý vừa lái xe vừa đấm ngực giậm chân, nghi ngờ hỏi: “Cậu biết cô gái tên là Sa Sa kia sao?”
“Không tính là quen, cùng theo đuổi đàn ông thôi.” Lý Lý nói rất đơn giản.
Cố Duyên kinh ngạc: “Cậu nói cái gì?”
“Chuyện của năm ngoái rồi, tớ theo đuổi một người đàn ông suốt nửa năm, mắt thấy sắp thành công tới nơi rồi thì người đàn bà kia nhảy vào cướp mất anh ta bỏ chạy, mẹ, hận cô ta cả đời luôn.” Nói đến chuyện xưa này, Tô Lý Lý vẫn rất phẫn nộ.
Cố Duyên đùa cợt cười một tiếng: “Điều này nói rõ cái gì?”
“Nói rõ thằng kia đủ vô sỉ, con kia đủ đê tiện!”
“Sai, nói rõ sức hấp dẫn của cậu không bằng người ta.”
“Con khỉ!” Tô Lý Lý tức giận gắt một cái: “Con đó chỉ là do trong nhà có tiền mà thôi, hấp dẫn cái con khỉ. Nhưng thứ đàn ông mê tiền đàn bà như vậy, sớm bị cướp đi thì sớm sạch sẽ.”
“Vậy cậu còn tức cái gì?”
“Tớ tức giận là vì người đàn bà kia không có chút nguyên tắc nào, cướp người xong chưa đến hai tháng đã bỏ người ta rồi, không phải rõ ràng cố ý làm tớ khó xử sao? Cho nên lúc nãy trông thấy cô ta trong bữa tiệc, tớ đã muốn xông lên đạp cô ta hai cái, nhưng nghĩ kĩ lại thì làm vậy ảnh hưởng hình tượng lắm. Thế nên tớ mới giả vờ “hóa thù thành bạn” với cô ta, bí mật cùng đối phó Ngọc Ngân, không ngờ con đó lại ngu ngốc như vậy.” Lúc Tô Lý Lý nói những lời này, mặt rất đắc ý.
“Cậu thực sự… ác quá đi!” Cố Duyên không nhịn được, lắc đầu.
Từ sau khi đi khỏi khách sạn Tình Duyên, Ngọc Ngân vẫn sầu não uất ức, cũng không nói nhiểu nữa.
Ngự Tứ lái xe về biệt thự Lương Sơn, ôm Thuyên Thuyên vào phòng, giao thằng bé cho một cô người làm chăm sóc.
Ngọc Ngân lại ẵm Thuyên Thuyên lại từ trong tay người làm, cẩn thận ôm vào trong ngực.
Thuyên Thuyên hiển nhiên đã cảm giác được Ngọc Ngân không vui, ngoan ngoãn ở trong ngực cô ta, không nói tiếng nào.
Ngự Tứ bất đắc dĩ thở dài, dắt hai mẹ con đến chỗ ghế sofa ngồi xuống, dịu dàng nói: “Ngọc Ngân, anh đã nói với em rồi mà, không cần để ý người khác nói bậy, không được bị ảnh hưởng tâm trạng bởi người khác.”
“Bọn họ nói chuyện khó nghe như vậy, anh nói xem em không để ý kiểu gì đây?” Ngọc Ngân mở miệng, cô ôm sát Thuyên Thuyên, nói tiếp: “Khi nghe bọn họ nói ra những lời này, chẳng lẽ anh không khó chịu sao? Tuyệt đối không nghi ngờ sao?”
“Anh không khó chịu, cũng không nghi ngờ, ngoan, đừng suy nghĩ nhiều.” Ngự Tứ vỗ vỗ vai của cô.
“Nhưng em vẫn muốn mang Thuyên Thuyên đến bệnh viện giám định ADN.” Ngọc Ngân ngẩng mặt lên, yên lặng nhìn anh: “Ngày mai chúng ta đi đi.”
Ngự Tứ đau lòng, lắc đầu: “Không cần, nếu như ngay cả anh cũng không tin em, thì trên thế giới này ai sẽ tin em nữa?”
“Nhưng mà…”
“Đâu ra nhiều nhưng như vậy, không được phép suy nghĩ chuyện vớ vẩn như thế nữa biết không?”