Ba ngày tân hôn ở nhà họ Ngự, ngày đầu tiên Cố Duyên bắt dế và đấu dế, ngày thứ hai lại bắt bướm, ngày thứ ba ác chiến hơn, chơi bùn cát với cậu hai cả ngày.
Ba ngày trôi qua quả thực Cố Duyên cũng sắp sụp đổ, vất vả lắm mới chờ được qua ba ngày để lại mặt, thậm chí cô còn không ăn sáng để đợi khoảnh khắc thoát khỏi căn nhà này của nhà họ Ngự.
Cô dám khẳng định, cuộc sống như vậy mà bảo cô sống một tuần, chỉ cần một tuần thôi, chắc chắn cô sẽ sụp đổ như năm cô vợ trước của Ngự Tứ mà bỏ nhà đi!
“Mợ chủ, tôi đã để quà tặng ở cốp xe cả rồi.” Linh Lung, người giúp việc duy nhất của nhà họ Ngự coi Ngự Tứ và Cố Duyên là chủ nhân, đứng bên cạnh xe, vẻ mặt bình tĩnh nói.
“Được, cảm ơn.” Cố Duyên đáp lại, mà Linh Lung chỉ cười nhẹ chứ cũng không nói lời nào, rõ ràng chính là một cô gái rất hiền lành, rất có trình độ, nhưng lại tỏ ra vẻ bình thản lạnh nhạt như vậy, điểm này Cố Duyên thấy khó hiểu nhất.
Cô nhìn ra được Linh Lung thật lòng tốt với Ngự Tứ, giá như cô không lạnh nhạt như vậy, có lẽ còn có thể làm bạn bè tâm sự, ở căn nhà này mình cũng không rơi vào cảnh không có lấy một người để nói chuyện, chỉ tiếc là…
“Linh Lung, cô đi cùng cậu chủ và mợ chủ, trông chừng cậu chủ.” Dung Kim đứng trước nhà chính không có ý tốt.
“Vâng.” Linh Lung kéo cửa xe ra ngồi vào ghế phụ.
Bà hai cũng ở bên cạnh dặn dò: “Duyên Duyên, nhớ chăm sóc tốt cho cậu hai.”
“Con biết rồi.” Cố Duyên vâng lời theo, Ngự Tứ đã rất lâu không ra ngoài, sốt sắng như kiến bò trên chảo nóng từ lâu, giục tài xế mau chóng lái xe.
Xe chậm rãi ra khỏi nhà chính, vừa ra đến cổng chính, Ngự Tứ đã như thằng bé con, quẫy tay hò hét: “Yeah! Rốt cuộc em cũng có thể ra ngoài chơi rồi! Thật tốt quá! Em muốn ăn kem, em muốn ăn bánh donut, em muốn ăn…”
Thấy bộ dạng hớn hở đến quên đi tất cả của anh, Cố Duyên không nhịn được chọc ghẹo: “Linh Lung, cậu chủ nhà các cô căn bản là một đứa bé mà.”
“Mợ chủ, cậu chủ chỉ là hơi trẻ con thôi.” Trong giọng điệu bình thản tinh tế của Linh Lung có kèm chút không hài lòng. Cổ họng Cố Duyên như bị chọc ngang, há miệng không nói nên lời, thầm nghĩ cô gái này cũng quá nhàm chán rồi, tưởng thật sao?
Xe dừng ở sân nhỏ trong ngôi nhà kiểu cũ của nhà họ Cố, Cố Duyên lại chần chừ không xuống xe, thực ra không phải cô mong ngóng ba ngày lại mặt để về nhà mẹ đẻ. Cô chỉ là muốn có một lý do mau chóng rời khỏi tòa nhà không chút tình người của nhà họ Ngự kia mà thôi.
Dù sao cũng là một tay ông nội đẩy cô vào nhà họ Ngự, trong lòng chung quy vẫn còn nỗi hận đối với ông cụ.
Ông cụ Cố nghe tiếng xe liền hớn hở ra đón, mở cửa xe bảo Cố Duyên xuống xe xong lại vòng qua cửa bên kia mở cửa xe ra, cười nheo mắt vừa kéo Ngự Tứ ra ngoài vừa nhiệt tình nói: “Cậu hai đi đường có mệt không? Mau mau vào nhà uống chén trà.”
Ngự Tứ rất ít khi được người khác đối xử nhiệt tình như vậy, nhất thời được yêu chiều nhưng cũng sợ hãi nhếch lông mày, miệng như phết mật: “Ông nội, Ngự Tứ đã muốn tới thăm ông từ lâu, nhưng cha mẹ nói phải đợi ba ngày lại mặt mới có thể về nhà, ông nội, cháu có mang quà cho ông đấy.”
Ngự Tứ như đứa trẻ chạy đến ghế sau lấy quà tặng, ông cụ Cố đứng bên cạnh dùng sức xua tay: “Không cần không cần, cháu đến là ông đã vui lắm rồi, không cần mang quà, cứ mang về đi, nhà họ Ngự các cháu nhiều người…”
“A, nhân sâm này chắc là tốt lắm đây, cha, hôm qua cha mới đòi một củ mà.” Diêu Tố xông pha lên nhận lấy quà tặng.
Diêu Tố là mẹ kế của Cố Duyên, mẹ ruột của Phong Thanh!
Thấy gương mặt bà ấy và Phong Thanh có vài nét giống nhau, trong lòng Cố Duyên căng thẳng, mấy năm qua cô vẫn ở trong trường, rất ít khi về nhà cũng là bởi vì không muốn nhìn thấy Diêu Tố, nhìn thấy bà cứ khiến cô nhớ tới Phong Thanh đã đi xa.
Cố Hạo vừa thấy vợ mình mất lịch sự như vậy thì dùng sức nháy mắt với bà ấy, Diêu Tố luôn tham lam mấy món lời nhỏ căn bản không để ý đến ánh mắt ông, tiếp tục tìm quà trong đuôi xe.
Cố Duyên nhìn cả nhà đáng xấu hổ này, mày nhíu lại.