“Vậy con còn đi mua nhẫn kim cương với nó?”
“...”
“Duyên Duyên, có phải con có chuyện gì khó xử không, con nói cho mẹ nghe, mẹ xử nó cho con.” Diêu Tố vỗ ngực một cái rất phóng khoáng: “Mẹ không cần biết nó là ai, không cần biết nó có tiền có thế hay không, muốn bắt nạt con à, không có cửa đâu!”
“Được rồi, mẹ còn không hiểu con sao, loại chuyện như vậy con tự có chừng mực, mẹ mau đi ngủ đi.” Cố Duyên vừa nói vừa đẩy bà ra cửa: “Nếu như cha và ông hỏi tới, mẹ cứ nói là hiểu lầm, chẳng có chuyện gì nhé.”
Diêu Tố còn muốn nói gì đó, chần chừ không chịu đi, suýt nữa đụng phải Phong Thanh mới từ dưới tầng đi lên. Không thể làm gì khác hơn là kết thúc câu chuyện của Cố Duyên, bà hỏi: “Sao lại trở về nhanh như vậy? Tô Điền thì sao?”
“Cô ấy bỗng có một người bạn gọi đi đánh bài.” Phong Thanh liếc mắt nhìn Cố Duyên rồi nói.
Diêu Tố tỏ vẻ không hài lòng: “Một đứa con gái đã trễ thế này còn đi đánh bài, con cứ dung túng cho nó đi.”
Phong Thanh cười cười: “Không sao đâu, chỉ có mấy cô gái thôi mà.”
“Con gái cũng không được, thói quen này không tốt, sắp kết hôn rồi vẫn còn không hiểu chuyện như thế.” Diêu Tố nói xong thì liếc nhìn Cố Duyên ở sau lưng một cái, lại liếc mắt sang đánh giá Phong Thanh: “Các con đó, thực sự là đứa nào cũng không khiến người ta bớt lo.”
Diêu Tố nói xong cũng trở về phòng, trong hành lang bỗng chốc chỉ còn lại hai người Phong Thanh và Cố Duyên, mỗi lần chỉ có hai người bọn họ, bầu không khí chắc chắn sẽ trở nên nặng nề vô cùng, nặng nề đến mức làm người ta khó mà thở nổi, khiến người ta không biết nên làm sao.
Cố Duyên cho rằng Phong Thanh sẽ truy hỏi chuyện Phong Tùy như Diêu Tố, cô đã nghĩ xong cách trả lời luôn rồi, nhưng Phong Thanh lại không nói gì cả, chỉ bình tĩnh nhìn cô chăm chú và hỏi một câu: “Em không sao chứ?”
Có ý gì? Cái gì gọi là có sao? Cái gì gọi là không sao hả? Cố Duyên bị hỏi đến mức mơ hồ luôn. Dù anh ấy muốn hỏi về chuyện gì, cứ trả lời “Không sao” hẳn là được rồi, cô nghĩ vậy, cho nên lắc đầu, mỉm cười: “Không sao.”
Phong Thanh gật đầu một cái: “Không sao là tốt rồi, đi ngủ sớm một chút.”
“Ngủ ngon.” Cô nói, nhìn anh ấy đi qua trước mặt mình, vào phòng ngủ ở ngay cạnh, là phòng ngủ của anh ấy!
Cố Duyên bỏ chiếc nhẫn kim cương kia vào trong ngăn kéo, cô nghĩ một ngày nào đó sẽ trả nhẫn lại cho Phong Tùy, cô luôn luôn không thích giữ đồ vật không có ý nghĩa ở bên người, cho dù chiếc nhẫn kim cương hình quả lê giá trị có đến hàng tỷ mà trên đời không có mấy.
Cô cởi áo khoác ngoài màu tím ra, cẩn thận gấp gọn lại bỏ vào ngăn dưới cùng trong tủ. Cái áo khoác này mặc lên người vẫn vừa khít như trước, vẫn hợp với mắt thẩm mỹ của cô như trước, mặc lên người cũng rất ấm áp, nhưng chung quy không phải do cô tự mình mua.
Tắm nước ấm một hồi, hơi nước tỏa đầy ra toàn bộ phòng tắm, cô dùng khăn mặt lau đi lớp hơi nước đọng trên gương, trong gương hiện ra thân thể trắng nõn nhẵn nhụi. Phần bụng đã hơi lộ ra, đã bắt đầu có mùi vị mang thai rồi.
Trên vai vết đỏ do bị Phong Tùy bóp kia đã chuyển từ màu đỏ thành bầm tím, không đau mấy, nhưng lại thấy rất rõ ràng. Cô cúi đầu nhìn nước thuốc trong nước, đó là nước thuốc từ lúc đi ra khỏi căn hộ của Phong Tùy, Phong Tùy yêu cầu cô mang về thoa. Cô suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn thả nước thuốc lên bàn thủy tinh không thoa.
Mặc xong áo ngủ đi ra khỏi phòng tắm, vừa nhìn trên điện thoại di động thì thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ của một số máy lạ. Đang do dự xem có nên gọi lại không thì chuông điện thoại di động đúng lúc vang lên, vẫn là số máy lạ chưa từng thấy kia.
Cố Duyên vừa nghe điện thoại vừa vén chăn chui vào giường, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói hào sảng của Phong Tùy: “Nếu em không nghe điện thoại, anh sẽ trực tiếp xông tới giết đó, cô Cố à, em bận lắm sao?”
Cố Duyên nhìn thoáng qua thời gian trên màn hình, tức giận nói: “Anh Phong à, anh thấy giờ này gọi điện thoại có ổn không? Rốt cuộc anh có biết hiện tại đã là một giờ sáng, là thời gian nên nghỉ ngơi rồi không?”
Phong Tùy tràn đầy tự tin: “Anh biết, có điều anh đã tính thử, sau khi em trở về đầu tiên cần phải làm sáng tỏ quan hệ với anh cho Phong Thanh và mẹ kế của em biết, xong thì trở về đi tắm, lúc này chắc hẳn sẽ mới từ phòng tắm đi ra, anh nói đúng không?”
“Không sai, anh rất giỏi, xin hãy nói vào chủ đề chính, nói xong rồi đến em nói.”
“Thoa thuốc chưa?”
“Thoa rồi.” Cố Duyên tùy tiện nói bừa, cô nghĩ dù sao anh cũng không nhìn thấy, ai ngờ cô vừa dứt lời, Phong Tùy lập tức yêu cầu: “Anh xem thử.” sau đó “Tinh” một tiếng, anh yêu cầu trò chuyện qua video.
Cố Duyên vẫn luôn ghét việc anh tự tung tự tác, vốn muốn từ chối, ngón cái lại không tự chủ được ấn đồng ý. Trong tiềm thức, cô cũng muốn nhìn xem giờ anh đang làm gì, nói trắng ra là muốn biết đêm nay rốt cuộc anh có đến nhà cô nàng Dao Trụ không.
Khi cô nhìn thấy khung cảnh trong video là chiếc giường lớn mà cô quen thuộc, trong lòng rất hẹp hòi nên thấy mừng thầm, nhưng cô vẫn cố ý giễu cợt: “Không phải bảo là đêm nay đến nhà cô Dao Trụ qua đêm sao? Sao lại cho người ta leo cây thế?”
“Sao em biết người nằm bên cạnh anh là ai chứ?” Cố Duyên bị một câu của Phong Tùy chặn cho cạn lời.
Hình như cũng đúng nhỉ, cô chỉ thấy giờ anh đang ở trong căn hộ, chứ không nhìn thấy bên kia giường anh có ai đang nằm, thấy anh cười đến là mập mờ như vậy, cổ áo của chiếc áo ngủ mở ra một nửa, lộ ra chiếc cổ màu đồng, nhìn sao cũng thấy như mới vừa ôm phụ nữ xong.
“Ai nằm cũng không liên quan tới em.” Cô cố ý nói dỗi.
Phong Tùy dịch video sang bên cạnh, đứng trên chiếc giường lớn trống rỗng: “Nhìn thấy chưa, chỉ có mình anh.”
“Ha, chuyện này không hề giống phong cách của anh nha, anh Phong.”
“Được rồi, hiện tại đến lượt anh kiểm tra phòng rồi, mau cho anh xem thử ai nằm bên cạnh em hả.”
“Xin lỗi, không phải em đang tra xét phòng của anh, cũng không có hứng thú đi điều tra, cho nên không cho phép anh tra xét phòng của em, anh Phong nếu như không có chuyện gì để nói thì em cúp máy đây.” Cố Duyên nói xong đang định cúp điện thoại thì Phong Tùy vội vàng ngăn lại: “Chờ một chút!”
“Có chuyện gì sao?”
“Cũng không có gì, chỉ là còn chưa xem vết thương của em đã thoa thuốc chưa.”
“Nếu đã khiến em bị thương, thì không cần anh lại phải lo vết thương có sao không.” Cố Duyên cố ý kéo đồ ngủ lên trên vai, nhớ tới nhẫn kim cương xuất hiện ngoài ý muốn trong túi áo khoác, nói rằng: “Anh Phong này, em nói rồi em không cần chiếc nhẫn của anh, hãy...”
“Chiếc nhẫn là do anh cố ý đặt làm riêng cho em.” Phong Tùy ngắt lời cô: “Anh nói rồi, bất cứ cái gì có liên quan đến an hem có thể không cần, nhưng không cần lãng phí thời gian trả lại anh, trực tiếp ném vào thùng rác là được, vậy thì mọi người đều bớt việc.”
Cố Duyên giận: “Anh Phong đây là đang buộc em nhận nhẫn kim cương của anh sao, anh như vậy rất đáng ghét có biết không?”
Phong Tùy cũng giận: “Cô Cố, em như vậy cũng rất không đáng yêu nha, anh đưa em chiếc nhẫn này là do anh thấy cần phải thế, bởi vì em là mẹ ruột của đứa bé của anh, chỉ cần em bằng lòng, tương lai còn rất có thể sẽ là vợ anh.”
“Ai sẽ làm vợ anh chứ, nghĩ ngây thơ thật nhỉ.” Giọng Cố Duyên hoà hoãn lại, lầu bầu nói. Nói xong lập tức bảo: “Em mệt rồi, ngày mai còn phải đi kiểm tra sức khỏe sinh sản.”
“Anh đi cùng em.”
“Không cần.”
“Có cần hay không không do em nói.”
Tên đáng ghét, lại thế rồi! Cố Duyên tức giận vô cùng, Phong Tùy lại cười, nói: “Duyên Duyên, chúng ta chưa từng nói chuyện một cách bình tĩnh hòa hợp bao giờ, đêm nay có thể nói câu chúc ngủ ngon một cách bình tĩnh hòa hợp được không?”
Cũng phải ha, từ khi quen biết tới nay, hai người gặp nhau không ầm ĩ thì gây gổ, chưa từng nói với nhau, trò chuyện với nhau một câu tử tế nào. Anh ngang ngược, cô cố chấp, anh muốn cưng chiều cô tử tế, cô lại muốn chạy trốn ra xa.
Hai chữ “Ngủ ngon” thực sự rất khó nói ra, Cố Duyên giật giật môi, phun ra câu: “Cúp trước đây.”
Bên đầu kia điện thoại Phong Tùy bất đắc dĩ thu điện thoại lại, trong lòng hơi thất vọng.
Sáng sớm, Cố Duyên chuẩn bị đến bệnh viện kiểm tra, Diêu Tố bảo muốn cùng đi với cô, Cố Duyên vốn dĩ định đáp ứng, đột nhiên nhớ ra tối qua Phong Tùy nói muốn đi với cô. Mà người đàn ông đó từ trước đến nay ngang ngược quen rồi, tuyệt đối sẽ không để lời từ chối của cô vào lòng, vì để tránh cho anh thực sự xuất hiện trước mặt mình, cô từ chối ý tốt của Diêu Tố.
Cố Duyên thay quần áo xong đi xuống từ trên tầng, ông cụ Cố cất cao giọng nói với cô: “Duyên Duyên, gọi Phong Thanh xuống ăn bữa sáng nào.”
Cố Duyên xoay người lên lại tầng hai, lúc này Phong Thanh thường thích ở lì trong phòng đọc sách hoặc đọc sách, hoặc làm chút chuyện gì đó, thói quen này vẫn không thay đổi. Cô trực tiếp đi đến phòng đọc sách, lạ là, Phong Thanh lại không có ở đó.
Cô bước vào phòng đọc sách đến ban công, vẫn không nhìn thấy bóng dáng Phong Thanh, đang định rời khỏi phòng đọc sách, lúc xoay người lại thấy cái cốc Mike Phong Thanh đặt trên bàn sách, thế mà lại là cái cốc cô đưa cho anh ấy ba năm trước đây.
Đã nhiều năm như vậy, anh ấy vẫn dùng, vẫn luôn dùng sao?
Cái cốc Mike này có in hoa, trước đây cô chọn in hoa cúc non mà hai người đều thích, mấy năm trôi qua, vẫn nở rộ xinh đẹp, mà tình yêu của cô và Phong Thanh lại đã sớm héo rũ. Đã không còn tình yêu, giữ lại cái cốc này còn có tác dụng gì?
Cố Duyên đặt cái cốc về chỗ cũ, đi vòng qua trước bàn đọc sách ngồi xuống ghế da, nhẹ nhàng chuyển động bánh xe của ghế. Đây là cái ghế mỗi ngày Phong Thanh đều sẽ ngồi, cái bàn mỗi ngày đều sẽ dùng. Tất cả của anh ấy, toàn bộ vẫn đều như cũ, trừ trái tim của anh ấy.
Cô đứng lên, không cẩn thận đụng rớt một chồng văn kiện và sách vở trên mặt bàn, cô ngồi xổm xuống nhặt từng quyển lên, tất cả đều là sách về y học, còn có mấy phần văn kiện... Mấy cụm từ kỳ lạ đập vào mắt cô.
Bệnh lạ, phát tác theo định kỳ, đầu đau như muốn nứt ra...
Cố Duyên cầm văn kiện lên đọc chăm chú, tình huống miêu tả trên đó giống với Ngự Tứ, lần trước cô miêu tả cho Phong Thanh, chỉ là rất nhiều trị số và thuật ngữ y học bên dưới cô đều không hiểu, miêu tả kín mấy trang liền.
“Duyên Duyên, em đang làm gì đấy?” Trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên giọng của Phong Thanh, Cố Duyên bị dọa lại càng hoảng sợ, cuống quít đứng lên từ dưới đất, trong tay còn nắm mấy tờ giấy A4, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời anh ấy ra sao.
Phong Thanh dời mắt xuống, rơi vào tập giấy A4 trong tay cô, cười nhạt một cái rồi nói: “Em còn quan tâm đến anh ta sao?”
Cố Duyên lắc đầu, cười nhạt như anh ấy: “Không phải quan tâm, là tò mò, vẫn luôn rất tò mò rốt cuộc anh ấy bị bệnh lạ gì.”
Quan tâm? Cô nghĩ bản thân mình sớm đã không còn nghĩa vụ này rồi, tên cậu hai nhà họ Ngự đáng hận kia cũng không cần sự quan tâm của cô, nói không chừng người ta giờ lại đang đánh trống gõ chiêng nghênh rước cô nàng nào làm vợ rồi, hoàn thành cuộc hôn nhân thứ sáu của anh đó.
Nhớ tới Ngự Tứ, ngoại trừ đau lòng và thất vọng, cô cũng không tìm được bất kỳ cảm giác gì liên quan đến hoài niệm.
“Bây giờ em vẫn muốn nghe sao?” Phong Thanh đi tới dừng trước gót chân của cô, cúi người nhặt đống sách vở chưa nhặt xong lên để lại chỗ cũ, sau đó yên lặng nhìn cô. Thấy cô khẽ khàng cẩn thận gật đầu, anh ấy nói: “Nhìn từ xét nghiệm máu, bệnh này của anh ta do sau này tạo thành, cho nên hẳn không phải là bệnh hết thuốc chữa. Nhưng anh ta từ chối chụp CT não, cho nên cụ thể bộ phận nào trong đầu có vấn đề vẫn không thể xác định được.”
“Em nghe Linh Lung nói, khi còn bé Ngự Tứ rất thông minh, năm mười tuổi từng bị tai nạn xe cộ một lần sau liền thành ngu. Anh xem có khi nào là do tai nạn xe cộ nên mới bị bệnh lạ đó không? Hay là trong đầu có vật gì còn tồn lại có hại cho cơ thể con người?”
“Cho nên lúc ban đầu anh mới cố chấp muốn anh ta đi chụp CT não xem thử.” Phong Thanh suy nghĩ một lát, chỉ vào vài trị số bên trên mà Cố Duyên hoàn toàn không hiểu rồi nói: “Có điều khả năng do tai nạn xe cộ vẫn rất nhỏ, đây là báo cáo xét nghiệm máu, nếu như do bị thương nặng gây ra, đã nhiều năm như vậy, không phải anh ta chỉ bị phát bệnh một tháng một lần, lại càng không ảnh hưởng tới trị số xét nghiệm máu.”
“... Vậy theo anh, có loại thuốc nào có thể kiểm soát hoặc trị hẳn không?” Cố Duyên không nghiên cứu mấy cái này rõ ràng, cô chỉ muốn biết có cách gì thuốc gì có thể chữa trị cho anh không.