Viên Thận nói: “Ta từng xem thi thể, hung khí là một con dao găm, chỉ cắm đến ngực chứ không xuyên qua cơ thể, vì vậy sau lưng cữu phụ không chảy máu.”
Thiếu Thương hừ một tiếng: “Nghe như do gã đàn ông mạnh mẽ gây ta nhỉ.”
“Hoặc cũng có thể là cô gái giỏi dùng sức.” Viên Thận phản đối.
Thiếu Thương liếc chàng ta, lại hỏi: “Ngoài vết đâm trí mạng ra, trên người lệnh cữu phụ còn có vết thương nào khác không?”
Viên Thận cau mày: “Không nhắc tới vết thương cũ thì trên cổ tay của cữu phụ có vết cào khá mới. Nhưng vào sáng xảy ra vụ án, cữu phụ và cữu mẫu từng có tranh chấp, cữu phụ định đánh cữu mẫu thì bị hai vũ tỳ giữ chặt tay… Nên ngỗ tác không thể nhận định hung thủ có từng giữ cổ tay của cữu phụ không.”
Thiếu Thương cẩn thận: “Cái gì nhỉ… Ngỗ tác có mổ bụng lệnh cữu phụ xem không…”
Viên Thận không vui, phất tay áo nói: “Cớ gì Thiếu Thương quân nói lời này. Người đã chết cần được kính trọng, mời ngỗ tác nghiệm thi đã là hành động bất đắc dĩ, giờ còn muốn mổ bụng? Không phải đi ngược với luân thường đạo lý ư. Nói cho cùng cữu phụ cũng là con trưởng dòng chính của ngoại tổ phụ, nếu hài cốt không toàn vẹn, cả Lương gia còn mặt mũi nào!”
Thiếu Thương lập tức giơ tay xin tha: “Được rồi được rồi, là ta nói sai. Không mổ không mổ! Chỉ là ta muốn biết hôm đó lệnh cữu phụ đã ăn những gì thôi.” Ngỗ tác ở thời đại này chắc chỉ tính thời gian tử vong thôi nhỉ.
Viên Thận không giận, trầm ngâm nói: “… Có vẻ ngay từ đầu cô đã nhận định người giết cữu phụ ta là người khác, cữu mẫu và Ấu Đồng vô tội.”
“Đúng.” Thiếu Thương gật đầu, “Hôm qua khi vừa tới đây là ta đã nghĩ như vậy.”
“Vì sao?” Viên Thận không hiểu.
“Thứ nhất, lệnh cữu phụ trúng dao chính diện, dù sau lưng không thấm máu nhưng là chính diện cơ mà, vết thương lớn như thế, không lý nào kẻ ra tay ở chính diện lại không dính máu. Nhưng xiêm y và áo khoác Ấu Đồng mặc hôm ấy lại không có máu. Ta cũng đã cho người thẩm vấn các nô tỳ còn lại, không phát hiện Ấu Đồng có hành vi giấu giếm hoặc đốt bỏ tẩy rửa y phục dính máu.”
Viên Thận cười bảo: “Thiếu Thương quân thật có cao kiến. Được rồi, vậy còn điểm thứ hai?”
Thiếu Thương nói: “Thứ hai, vì Lăng đại nhân đã nói với ta là ít nhiều chàng vẫn hiểu Khúc phu nhân và Khúc gia, chắc chắn không phải bọn họ gây nên án mạng này. Chàng thông minh hơn ta, ta tin tưởng chàng tất luôn đúng.”
Viên Thận nổi giận, đi tới đứng bên cửa sổ, đoạn xoay người châm chọc: “Nếu hắn ta cái gì cũng đúng thì cô còn đến đây làm chi? Ngoan ngoãn ở nhà đợi hắn kết án là xong!”
Thiếu Thương không giận, cười bảo: “Vì hướng đi của ta và chàng khác nhau. Ta cho rằng nên truy tìm dấu vết, bắt hung thủ, trả lại sự trong sạch cho Thái tử điện hạ và Khúc phu nhân.”
“Nhưng Lăng Bất Nghi không nghĩ như vậy.” Trong mắt Viên Thận lóe lên vẻ dí dỏm.
“Không những chàng không nghĩ như vậy, mà e rằng cả Viên công tử cũng không nghĩ như thế. Hai người muốn ngừng hoàn toàn chuyện này.” Thiếu Thương bình tĩnh nói, “Bằng không với trí thông minh mình, Viên công tử cũng đã chẳng đến đây ngồi xem.”
Tròng mắt Viên Thận lấp láy, một lúc sau mỉm cười nói: “Thiếu Thương quân, sau chuyện này sẽ còn biến đổi liên tục, thâm sâu khó lường. Chỉ cần điều tra một chút cũng đã dính dáng rất sâu, nhưng bớt đi một bước lại dễ tay trắng quay về. Thật ra, có thể như Lăng Bất Nghi mới là điều nên.”
Thiếu Thương không quan tâm, “Lăng đại nhân tất nhiên đúng, các ngươi ai cũng đúng, nhưng ta cũng không sai, ta chỉ muốn biết rốt cuộc Lương Thượng chết như thế nào mà thôi… Mỗi người mệnh ai nấy làm.”
Viên Thận nghiêng đầu suy nghĩ, cười nói: “Cũng đúng… Mà có vẻ dạo này tính khí của Thiếu Thương tốt hẳn lên nhỉ, nếu là ngày trước, nói chưa tới ba câu lại gây gổ với tại hạ.”
Thiếu Thương nghĩ ngợi: “Ừ, có lẽ do ta đã gặp được người rất rất tốt với ta.”
Vẻ mặt Viên Thận bỗng trở nên lạnh lùng.
“… Ngày trước ta chưa bao giờ nghĩ sẽ cưới một người như Lăng đại nhân, thời gian bọn ta tranh chấp còn nhiều hơn những lúc hòa thuận.” Thiếu Thương nhìn bức tường phía bắc, bên ngoài ba cửa sổ hình tròn xếp hình chữ Phẩm là nước hồ lạnh lẽo trong veo, dập dềnh sóng nước, “Nhưng giờ nghĩ lại, nếu ta đi một vòng trên cõi đời này, không gặp được chàng mới lại như mất mát.”
“Nên Viên công tử, ta và Lăng đại nhân sẽ còn gây gổ nữa, không phải vì anh thì cũng vì điều khác. Nhưng e rằng bọn ta sẽ không chia tay nhau vì điều đó… Cho nên anh cứ đi xem mắt đi.”
Miệng Viên Thận đắng chát: “Vậy mà cô còn để ta đi cùng cô đến đây?”
“Vì ta chưa thấy thi thể của lệnh cữu phụ mà? Kiểu gì cũng phải tìm người hỏi rõ. Hơn nữa anh cũng sẽ không nán lại đây lâu.”
“Không nán lại đây lâu là sao?” Viên Thận nghi ngờ.
Thiếu Thương xoay người lại, cười nói: “Anh chờ đi, ta đoán có lẽ sắp rồi… Ấy, đến rồi kìa…”
Một hầu già nom có vẻ là quản sự Lương phủ chạy vội vào nhà, hành lễ với hai người Viên Trình rồi nói: “Viên công tử, các lão đại nhân ở nhà trước đang tranh cãi gay gắt, Châu mục đại nhân mời ngài đến trấn an khuyên nhủ.”
Viên Thận nhìn Thiếu Thương, Thiếu Thương cười rất vô tội. Chàng ta trợn mắt nhìn trời nửa ngày, rồi lại cảm thấy bản thân thật vô vị, thế là lắc đầu, thả tay áo xuống rồi theo người hầu nọ đi ra ngoài.
Lương Khưu Phi hí hửng đi vào theo quản sự Lương phi, xun xoe nói: “Tiểu nữ quân, nữ quân muốn giúp gì cứ việc sai ty chức! Họ Viên thật không nhờ vả được gì, đáng nhẽ vừa rồi nữ quân không nên mời y đi tra án cùng!”
“Ngươi mơ đi nhá! Chứ không phải vì thiếu chúa công nhà ngươi hả!” Thiếu Thương chế giễu, “Hôm qua ta đã muốn đi xem thi thể của Lương Thượng, nhưng thiếu chúa công nhà ngươi nói, hễ chàng còn thở thì ta đừng hòng đi! Đúng là nực cười, số thi thể ta từng thấy ít lắm chắc!”
Lương Khưu Phi lập tức giải thích: “Không thể nói vậy được, thấy đồng thây ở chiến trường khác với việc kiểm tra kỹ lưỡng một thi thể.”
“Ta có tự tay kiểm tra thi thể đâu, để ngỗ tác làm còn ta chỉ đứng nhìn!”
“Nghiệm thi cần trút bỏ quần áo, Lương Thượng là nam giới tuổi tráng niên, nếu để nữ quân nhìn cái đó, chớ nói là thiếu chúa công, ty chức cũng thà bị mù còn hơn!”
“Nói nhảm ít thôi! Nếu hôm qua ta kiểm tra thi thể thì đã phát hiện miếng ngọc thiền trong miệng Lương Thượng rồi. Cũng vì đám đàn ông cổ hủ các ngươi mới suýt làm trễ đại sự! Ngươi cút ra ngoài cho ta, tự một mình ta là đủ!”
Trong phòng loáng thoáng vọng ra tiếng tranh chấp, Viên Thận dừng bước ngoái đầu, như nghe được giọng nói lanh lảnh của người con gái.
Quản sự Lương phủ ngoái nhìn, cười nói: “Trình tiểu nương tử đúng là xinh xắn lanh lợi.”
Viên Thận ừ khẽ, sau đó sải bước rời đi.
Bắt đầu từ thuở thiếu thời, chàng đã tính toán kỹ càng về việc chọn vợ, gia thế, môn đệ, danh tiếng, lương bổng của cha anh, các thế lực phe phái có dính dáng đến thông gia, ngoài ra còn có tính cách, tài năng, dung mạo… Chàng đều suy tính cả. Cưới nhầm vợ gây nên họa ba đời, vì thế chàng rất cẩn thận.
Bây giờ chàng đã hai mươi mốt tuổi, không thể trì hoãn hôn sự được nữa, vậy là dựa theo yêu cầu của mình, chàng đã chọn người vợ ‘thích hợp’ theo từng bước một giống như hoạch định một chiến lược chính trị.
Dịu dàng cởi mở, đoan trang thấu đáo, tài mạo song toàn… Chàng chọn lui chọn tới, trì hoãn hết lần này đến lần khác, vậy mà chẳng tìm được người khiến mình hài lòng. Ban đầu bản thân chàng cũng không hiểu lý do tại sao, nhưng giờ ngẫm lại, có lẽ là do bọn họ không giống Trình Thiếu Thương.
Nhưng thế thì sao? Một nước sai, sai luôn ván cờ. Có vài câu Khúc Linh Quân nói đúng, cuộc sống vẫn phải sống tiếp.
Nho nhỏ động tay thon, lách cách khung cửi động; Sông Hán trong lại nông, xa cách thời bao thuở?*
(*Trích từ bài Điều điều Khiên Ngưu tinh – ngũ ngôn cổ thi khuyết danh đời Hán, bản dịch của Điệp Luyến Hoa.)
Xa cách thời bao thuở, xa cách thời bao thuở… Thì vẫn phải sống tiếp.
…
Thiếu Thương tỉ mẩn kiểm tra trong phòng một lượt, đẩy giá sách, sờ bàn ghế, thậm chí ló đầu ra khung cửa, toàn bộ không có điểm nào lạ thường. Sau đó nàng rời khỏi gian phòng, đứng từ xa nhìn ngó.
Thực ra căn nhà này không chỉ có một gian, ở gian Lương Thượng bị sát hại có một buồng bên, ba gian được kết nối theo cấu trúc ‘hình đường thẳng’. Gian chính giữa là phòng lớn nhất và sáng nhất, gian phía đông có hai bếp nhỏ, nơi gia chủ có thể nấu rượu nóng khi cần, còn gian phía tây là phòng tiện ích cỡ vừa xếp chồng những đồ vật cũ như dây kéo, thang hoặc bàn, được phủ bằng vải thô dày.
Căn bếp nhỏ rất sạch sẽ, trong bếp còn sót củi, ắt hẳn đã có người sử dụng trong vài ngày qua. Nhưng phòng tiện ích lại bám nhiều lớp bụi dày mỏng khác nhau, một số đồ dùng có vẻ được sử dụng thường xuyên, vải thô có dấu vết nhấc lên, thậm chí có cả vết chân lộn xộn dưới mặt đất.
Thiếu Thương vẫn chưa từ bỏ, trở lại gian phòng hiện trường, nàng lại di chuyển gần hết mọi thứ xem có con đường bí mật nào đó đột nhiên xuất hiện không, nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Thế là nàng lại cầm lấy con dao găm nhỏ bằng ngọc, dùng chuôi gõ vào bốn bức tường, lắng nghe xem có âm thanh rỗng không, song vẫn không có kết quả. Tường bốn phía đều là tường gỗ đặc ruột, có lẫn độ dày mỏng khác nhau nhưng nhìn chung tiếng vang tạo ra đều như nhau.
Thiếu Thương ảo não. Nàng không tin Lương Thượng bỗng dưng lăn đùng ra chết, nhưng nếu không có người thứ ba đi vào căn nhà này, vậy Lương Thượng đã chết như thế nào!
Lương Khưu Phi thấy nàng mệt lả thì đắc ý lại gần nói: “Nếu tiểu nữ quân mệt, chi bằng nghỉ ngơi đi. Theo ty chức thấy, hay tiểu nữ quân cứ về cung rồi đợi, đợi thiếu chúa công đem tin tốt về, đỡ hơn đi lui đi tới ở đây, nơi lớn có chừng này mà tiểu nữ quân vẫn chưa tìm đủ hả.”
Thiếu Thương đang mệt mỏi, nhưng nghe thế thì tức quá hóa giận, đẩy người đuổi ra ngoài, quát ra lệnh Lương Khưu Phi và các thị vệ phải đứng bên ngoài, cấm tiệt đi vào làm phiền nàng.
Thở hổn hển đuổi người đi xong, chợt Thiếu Thương giật thót – nơi lớn có chừng này?
Nàng có một suy nghĩ.
Đầu tiên Thiếu Thương ra ngoài nhà, đi từ đông sang tây, đo tổng chiều dài của ba gian từ bên ngoài theo từng bước, sau đó đo chiều dài trong nhà của ba gian riêng biệt. Sợ có sai sót nên nàng còn đo đếm ba lần, sau đó lấy giá trị trung bình, quả nhiên:
Tổng chiều dài trung bình bên ngoài của ba gian là 95 bước, bếp nhỏ 13 bước, phòng tiện ích 22 bước, thư phòng 44 bước, độ chênh lệch là 16 bước. Sau khi loại bỏ độ dày của bốn bức tường, coi như có rộng hơn thì cũng bị hụt đi một đoạn dài năm sáu bước.
Không gian ấy đã biến đi đâu?
Phòng bếp nhỏ nhỏ hẹp, thường xuyên có người ra vào, có nước có lửa, cho nên… Thiếu Thương nhìn căn phòng tiện ích đen kịt kia. Sau khi bước vào, nàng phát hiện trong phòng thực sự rất âm u, bên ngoài là nắng chói chang, nhưng ở đây chỉ có ô cửa sổ nhỏ treo cao ở bức tường phía nam là lọt nắng.
Thiếu Thương đi về phía bức tường phía đông, chính là bức tường ngăn cách với thư phòng. Nàng đánh lửa thắp lên, cẩn thận quan sát kỹ bức tường. Cũng như gian phòng nơi Lương Thượng bị giết, những bức tường ở đây đều được làm bằng gỗ, chia thành từng ô vuông với chiều dài mỗi cạnh chừng một thước, có gần chục ô vuông như vậy trên một bức tường, đây là mô hình kiến trúc rất phổ biến ngày trước, có thể nâng đỡ bức tường mà không bị biến dạng.
Thiếu Thương cúi đầu, giơ ngọn lửa quan sát mặt đất cạnh bức tường, bởi vì sau vụ án mạng, để khiêng thi thể Lương Thượng ra ngoài, người hầu đã vội vàng tới đây lấy cáng tre và những đồ vật khác nên dấu chân trên mặt đất lộn xộn. Nhưng Thiếu Thương để ý có hai dấu chân khá đặc biệt, bởi vì chúng chỉ có một nửa, ngón chân hướng vào tường, chỉ cách tường một bước.
Vì sao lại có dấu chân kiểu này? Nếu để lại nửa dấu chân khi chạy nhanh thì không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng mũi chân hướng vào tường, lẽ nào một chân đã vào trong tường? Thiếu Thương ngẫm nghĩ, đoạn bật cười – đây là tư thế có kẻ đã đẩy tường bằng hai tay, dồn lực dùng sức.
Thế là nàng đặt mồi lửa xuống đất, thử xem bản thân có đẩy được không, nếu không được thì gọi Lương Khưu Phi lắm lời vào. Dùng hết sức từ thời bú sữa mẹ để đẩy, Thiếu Thương đang tính gọi người vào giúp, nào ngờ dưới tay động đậy, mặt tường bị nàng đẩy vào trong, vừa vặn hai ô vuông.
Nàng ngạc nhiên, cầm mồi lửa chầm chậm bước vào rồi nhìn bốn phía, lập tức sáng tỏ.
Thảo nào lúc nàng gõ vách gỗ ở thư phòng lại không phát hiện điểm khác thường, bởi vì về cơ bản mật thất này là một tường kép giữa hai gian, giống như một chiếc bánh hình vuông bị cắt bỏ một bên. Chiều dài của nó bằng ba gian khác, nhưng chiều rộng chỉ tầm ba bốn bước.
Ánh sáng và bóng tối trên mồi lửa bập bùng méo mó, hơn nữa không có vẻ kéo dài, ắt hẳn mật thất này có vài lỗ thông hơi. Âm thanh bên ngoài rất rõ ràng, nhưng có vẻ từ bên ngoài không thể nghe được âm thanh trong này. Thiếu Thương vừa thử đá đổ thứ gì đó, song thị vệ và gia đinh bên ngoài lại không chú ý.
Thiếu Thương nghe thấy Lương Khưu Phi đang sai nô tỳ chuẩn bị cơm trưa, ngoài ra phải có thêm một bầu nước quả, tốt nhất là vị thạch lựu. Thiếu Thương mỉm cười, nghĩ gã lắm mồm này cũng kỹ tính đấy, biết mình thích ăn thạch lựu nữa, nhưng đang là mùa đông đi đâu tìm thạch lựu?
Thiếu Thương ngoái đầu nhìn nơi mình vừa đi vào, cánh cửa nhỏ hướng vào trong có hai tay nắm làm bằng sắt mỹ nghệ, có lẽ khi người bên trong muốn ra ngoài thì có thể kéo tay cầm này.
Nàng cầm mồi lửa soi bức tường đối diện mật thất, nhanh chóng phát hiện ra hai tay nắm làm bằng sắt, nàng định kéo thử, nhưng nghĩ ngợi thế nào mà xoay người đẩy nó bằng vai và lưng, sau một hồi dùng sức, mặt tường mở ra, ánh sáng bất ngờ chiếu rọi vào mật thất.
Quả nhiên thời gian không phụ người có công, đây chính là thư phòng Lương Thượng bị sát hại!
Thiếu Thương như được ăn mười tám quả đào tiên, mọi mệt mỏi bay biến, cơ thể căng tràn sức sống cực kì khoái trá! Thảo nào nàng không tìm được đường ngầm mật thất ở thư phòng, vì cửa ngầm này chỉ có thể mở ra từ bên trong!
Nàng lấy làm đắc chí, đang định gọi Lương Khưu Phi đến thì bất chợt ở sau lưng truyền đến tiếng *cạch*, chẳng đợi nàng ngoái lui, một bàn tay lạnh lẽo đã kéo nàng vào mật thất, rồi sột soạt hai tiếng, hai cánh cửa ngầm ở mật thất khép lại.
***
“Thực ra ta không tò mò Lương Thượng chết thế nào. Vì xét cho cùng, kẻ có thể bày ra thiên la địa võng như vậy, bao gồm cả hành tung của Khúc Linh Quân, chắc chắn phải là người nhà họ Lương, và cũng không chỉ có một người.” Lăng Bất Nghi nói.
Lương Vô Kỵ sầm mặt, không nói câu nào.
“Hiện tại tình hình vẫn tạm thời chưa lớn, Đình Úy phủ có thể giữ lại vài phần thể diện cho Lương gia, nhưng tới lúc thiên tử nổi giận, bắt hết nô tỳ Lương gia thẩm vấn, lẽ nào không tra hỏi ra?”
Lương Vô Kỵ thở dài: “Ta biết, để người của Đình Úy phủ tra hỏi thì chẳng thà lão phu tự thẩm vấn. Nhưng có điều, một khi tra hỏi rầm rộ nhiều người như vậy, danh dự của Lương gia sẽ…”
“Không lẽ bây giờ Lương gia vẫn còn danh dự?” Lăng Bất Nghi mỉa mai, “Đánh động trong nhà còn hơn đến Đình Úy phủ chịu hình. Châu mục đại nhân, Lăng mỗ đã nói hết lời. Tóm lại, nội trong vòng hôm nay nếu Châu mục đại nhân không cho ta một câu trả lời, thì sáng mai thuộc hạ của Kỷ đại nhân sẽ đến bắt người.”
Lương Vô Kỵ nổi giận: “Nội trong hôm nay? Cậu sốt ruột quá rồi…”
“Càng kéo dài lâu càng có hại cho Thái tử điện hạ! Đợi mười ngày nửa tháng thì toàn bộ đô thành đều đã truyền tin đồn về Thái tử, tới lúc đó Châu mục đại nhân có tra ra chân tướng cũng vô dụng!”
Lương Vô Kỵ cùng đường, đập mạnh xuống bàn, nói to: “Được, ta sẽ bắt tất cả những kẻ khả nghi lại thẩm vấn, sẽ cho Tử Thịnh một câu trả lời trước lúc mặt trời lặn!”
“Châu mục đại nhân thật thẳng thắn.” Lăng Bất Nghi mỉm cười, “Ta xin chờ tin tốt. Đợi chuyện thành công, ta sẽ thiết tiệc tạ tội bất lễ với Châu mục đại nhân.”
Lương Vô Kỵ xua tay: “Ây da, đừng nói thế, gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh…”
Bỗng đúng lúc này, một thị vệ trẻ mi thanh mục tú xông thẳng vào mà không báo trước, quỳ thụp xuống trước mặt Lăng Bất Nghi, khàn giọng bẩm: “Thiếu chúa công, không ổn rồi, không… không thấy tiểu nữ quân đâu!”
Lăng Bất Nghi biến sắc, túm lấy thị vệ gằn giọng: “Đã xảy ra chuyện gì! Không phải ta bảo ngươi để mắt đến nàng hả!”
Lương Khưu Phi ngẩng đầu, gương mặt xấu hổ nhễ nhại mồ hôi: “Tiểu nữ quân chỉ đi tới đi lui ba gian nhà ở tại phòng sách, chúng thuộc hạ luôn canh chừng bên ngoài. Ngay khắc trước còn thấy tiểu nữ quân ra vào, nào ngờ mới chớp mắt đã không thấy đâu! Ngoài nhà rất đông người, trừ chúng thuộc hạ ra còn có gia đinh tỳ nữ, không hiểu sao… Không hiểu sao lại…?!”
Lăng Bất Nghi ngoảnh phắt đầu nhìn Lương Vô Kỵ, nét mặt trầm tĩnh song ngọn lửa trong mắt đã cháy hừng hực: “… Châu mục đại nhân, e rằng hôm nay tại hạ phải đắc tội thêm với tôn phủ.”
***
Trong mật thất vắng vẻ lạnh lẽo, chỉ có mồi lửa nhóm lên ánh sáng yếu ớt, một gã đàn ông ăn vận như gia đinh đứng dưới ánh lửa, vẻ ghê rợn trên mặt càng khiến gã thêm gớm ghiếc đáng sợ. Gã chậm rãi đến gần Thiếu Thương, phát ra tiếng cười hềnh hệch như đang chơi đùa con bọ trong tay.
Thiếu Thương bị ép lùi tới cuối mật thất, lưng chạm vào vách tường, cố gắng giữ mình đứng thẳng. Nàng bỗng lên tiếng: “Lương công tử cảm thấy giết ta thì bản thân sẽ bình yên vô sự?”
Lương Hà cười gằn như tiếng cú hú đêm: “Không kẻ nào biết mật thất này cả, bây giờ ta giết ngươi, tới khi gió lặng thì xử lý thi thể của ngươi, thử hỏi có ai hay?”
“Vì sao Lương công tử không hỏi xem Lăng đại nhân đã đi đâu? Ta kiểm tra lui tới ở chỗ này, còn chàng đang mật đàm với đường huynh của ngươi, ngươi nói xem bọn họ đang bàn gì?” Trán Thiếu Thương lấm tấm mồ hôi, nàng cố ép mình bình tĩnh.
Lương Hà ngẩn ra, đoạn cười lạnh: “Ngươi khỏi phải lừa ta!”
“Ta không lừa ngươi!” Thiếu Thương cố giữ giọng mình không run rẩy.
“Thực ra tất cả đều đã bị chuyện của Khúc phu nhân và Thái tử che mắt, bao gồm cả Kỷ đại nhân nghiêm minh, vì Thái tử có thân phận cao quý, liên đới rất lớn, hừ hừ, đám quan chức này đúng là thích nghĩ sâu xa. Vụ án càng khó giải quyết càng tốt, càng liên lụy nhiều quý nhân càng thành công! Nhưng nghĩ lại xem nào, có lẽ chuyện vốn dĩ không rối như vậy? Có lẽ có kẻ muốn lợi dụng Khúc phu nhân và Thái tử để che giấu bản thân?”
Lương Hà dần tái mặt: “Lẽ nào Lăng Bất Nghi cũng đã đoán ra?”
Thiếu Thương không dám lau mồ hôi, cười nói tiếp: “Nghĩ xem lệnh huynh chết thì ai được lợi nhất? Kỳ thực không phải là Khúc phu nhân, mà là ngươi. Con trai của lệnh huynh còn bé, còn Lương Châu mục đã bốn mươi sáu bốn mươi bảy tuổi, tới giờ không có con. Bây giờ lệnh huynh ra đi, Lương Châu mục chỉ có thể lập ngươi làm gia chủ tương lai.”
“Nếu các ngươi đã biết thì vì sao vẫn chưa bắt ta?” Lương Hà chợt lấy lại bình tĩnh, cười gằn nói.
Thiếu Thương giả vờ bó tay, thở dài bảo: “Vì bọn ta không rõ ngươi đã giết người như thế nào! Ôi, nói gì ngươi cũng là công tử Lương gia, có câu hình phạt không giáng xuống đại phu, lẽ nào bắt ngươi đến Đình Úy phủ đánh một trận? Đương nhiên cần có bằng chứng rõ ràng mới định tội ngươi được! Ầy, đáng tiếc ai ai cũng khen Lăng đại nhân thông minh tuyệt vời, nhưng đến giờ vẫn không biết được rốt cuộc ngươi hành sự như thế nào!”
Lương Hà cười ha hả, hả hê nói: “Dĩ nhiên! Cách này là…” Gã dừng lại, đoạn cười nói: “Là ta vắt óc nghĩ ra! Nếu không phải ngươi sờ mó lung tung thì dù có nghĩ nát óc cũng không ai nghĩ ra!”
“Tiểu nữ không hiểu, mời Lương công tử rộng lượng chỉ dạy.” Thiếu Thương vờ nhỏ nhẹ, chỉ hi vọng định luật ‘kẻ xấu nói nhiều trước khi chết’ có hiệu lực, tuy Lương Khưu Phi lắm mồm nhưng được cái thận trọng, cứ nửa khắc là lại ngó xem nàng đang làm gì.
“Sáng sớm hôm đó ta đã lẻn vào mật thất này, đợi đến tận buổi trưa. Ta nghe huynh trưởng chửi rủa con tiện nhân Ấu Đồng, lại xô đổ kệ sách. Đợi Ấu Đồng rời đi, ta mới đẩy tường ra ngoài, huynh trưởng ngạc nhiên. Y không biết mật thất này, ta cũng chỉ tình cờ phát hiện. Ta giả bông đùa, nhân lúc nói chuyện dùng dao đâm chết y, đẩy y ngồi dựa vào tường, vòng hai chân lại để thi thể nhìn giống nằm trong hòm sách. Sau đó đổ thuốc mê vào bầu rượu, cuối cùng trốn vào trong mật thất, cởi áo khoác ra, thay y phục của gia đinh. Đợi tới chiều khi Khúc Linh Quân phát hiện ra thi thể, bên ngoài rối lên, ta nhân cơ hội trà trộn vào đám đông.”
“Kế hay!” Thiếu Thương tâng bốc, “Xem ra người bên ngoài đã nhìn nhầm công tử. Công tử không chỉ có võ nghệ cao cường mà còn đa mưu túc trí, xứng danh văn võ song toàn…”
Lương Hà hả hê cười ha hả, nhưng sau đó lập tức sầm mặt, ép gần từng bước một: “Ngươi đừng có kéo dài thời gian, ha ha, ta thấy ngươi cũng đẹp đấy, chi bằng trước khi chết làm ta sướng một hồi…”
Thiếu Thương vốn rất sợ hãi, nhưng nghe câu này thì bỗng nảy ra một suy nghĩ. Muốn tập thể dục trước à, không phải cơ hội đây ư…? Nàng lặng lẽ đưa tay sờ vào con dao găm nhỏ làm bằng đá quý dắt bên hông.
Mật thất rất tối, con dao găm lại được Vạn lão bá chế tạo cực kỳ lòe loẹt, nạm đầy trân châu vàng bạc, hai đầu cong như hình trăng non, người bình thường nhìn vào cũng chỉ cho rằng là món trang sức ngọc đẽo hình bán nguyệt.
Lương Hà đang định vồ tới thì bên ngoài ồn ào, nghe thấy thị vệ thay phiên nhau hò hét.
“Trình nương tử đâu rồi, không thấy Trình nương tử!”
“Ta đã kiểm tra gian này rồi, không có người! Gian bên kia thì sao?”
“Cũng không có!”
“Lập tức bao vây ba gian phòng này, cấm tiệt kẻ ra vào. A Phi, nhanh đi bẩm báo với thiếu chúa công!”
Lương Hà tái mặt, Thiếu Thương thẳng người dậy, cười lạnh: “Dù ngươi có giết ta cũng sẽ không thoát nổi!”
Lương Hà nổi điên lao đến, quát lớn: “Con tiểu tiện nhân nhà mi!”
Thiếu Thương cúi người lộn một vòng, chui qua dưới cánh tay gã, lạnh lùng nói: “Ngươi và ta không có thù cũ cũng chẳng có oán mới, việc gì phải làm khó ta. Chi bằng thả ta ra, ta đảm bảo sẽ không tiết lộ ngươi. Đợi các thị vệ rút lui thì ngươi hẵng chuồn đi, không phải tốt hơn à.”
Lương Hà sửng sốt, đoạn gầm lên giận dữ: “Ngươi tưởng ta tin ngươi ư?! Tiểu tiện nhân xảo quyệt nhà ngươi, nộp mạng đi!”
Thiếu Thương ngắm vị trí, lập tức lao đến mồi lửa cắm trên vách tường, dập tắt lửa giấu vào trong tay áo.
Ngay lập tức mật thất tối hù, tên Lương Hà không đem theo mồi lửa nên vừa chửi rủa vừa lần mò trong bóng tối bắt Thiếu Thương. Thiếu Thương dáng người nhỏ, lắng nghe tiếng thở nặng nề của Lương Hà rồi trốn đông lẩn tây, nhất thời Lương Hà không bắt được. Nhưng chẳng mấy chốc hắn đã hiểu được trọng điểm, thế là bắt đầu từ một đầu mật thất dài hẹp, giang hai tay hai chân, từng bước tiến về phía trước. Cuối cùng Thiếu Thương cũng không thoát được, bị Lương Hà chụp trong tay.
Lương Hà nổi sát tâm, tay đè lên cổ toan bóp chết Thiếu Thương, mà lúc ấy Thiếu Thương cũng nắm chặt con dao găm trong tay, toan rạch một đường lên động mạch cổ Lương Hà.
Song đúng lúc này, một giọng nói trẻ trong trẻo nhưng gấp gáp vang lên bên ngoài, là âm thanh dù lẫn giữa hàng vạn người vẫn không bị lấn át.
“Người ở đâu!”
“Bẩm thiếu chúa công, đã tìm hết ba gian nhà, Trình nương tử thật sự không có ở đây!”
“Tử Thịnh, liệu có phải Trình nương tử đi dạo nơi khác mà không báo với các thị vệ không.” Đây là giọng của Lương Châu mục.
“Không thể có chuyện đó. Dù nàng còn trẻ nhưng rất cẩn thận. Ở trong cung nàng cũng thường xuyên dẫn theo cung nữ hoạn quan, huống hồ là ở nơi này, chắc chắn không có chuyện nàng bỏ đi không nói với ai!”
Động tác của Lương Hà và Thiếu Thương đồng thời ngừng lại.
Thiếu Thương đảo mắt, nói: “Tốt nhất ngươi đừng giết ta, dùng ta làm con tin đi.”
Lương Hà cười gằn: “Bọn chúng không tìm được chỗ này, ta giết ngươi, lại đợi đến khi trời tối, mọi người giải tán thì ta bỏ chạy!”
Thiếu Thương đang định nói đến bản thân cũng tìm được mật thất này huống hồ là Lăng Bất Nghi, nhưng bất chợt nghe thấy tiếng *cốp cốp*, như tiếng sắt đá nặng nề va nhau.
Giọng Lăng Bất Nghi nghe rất bình thản song âm lượng đã cao hơn rất nhiều: “Châu mục đại nhân, xin đắc tội. Người đâu, động thủ, phá hủy ba gian nhà!”
Lương Hà ngây như phỗng.
Thiếu Thương cũng sửng sốt, lẩm bẩm: “Sao mình không nghĩ đến việc dỡ nhà nhỉ? Tìm mật thất đường ngầm cái gì, y hệt ruồi mất đầu, phá hủy hết là biết ngay mà.”
Bấy giờ càng có nhiều người tập trung ở bên ngoài hơn, xen lẫn đó là giọng nữ la hét chói tai. Có một âm thanh già chát cất cao: “Xin Lăng đại nhân nghĩ lại! Lương phủ là gia trạch trăm năm, sao cậu có thể…”
“Chỗ này là từ đường Lương gia hả? Trong phòng thờ cúng tổ tiên nhà ông hả? Tính mạng của nương tử nhà ta quan trọng hay phòng sách này quan trọng hơn? Vị Lương lão bá này, hôm nay Tử Thịnh đã nhớ mặt lão, sau này sẽ xin chỉ dạy! Hừ, đừng nói là ba gian nhà gỗ cỏn con này, cho dù là từ đường của Lương gia các ngươi, hôm nay ta cũng tháo bằng sạch!”
Âm thanh già nua đó lập tức tắt ngúm, bốn phía im ắng không tiếng động.
Lăng Bất Nghi cười lạnh rồi liên tục giục người dỡ nhà. Lương Hà và Thiếu Thương có thể nghe thấy tiếng chủy kích gõ mạnh trên đỉnh đầu và hai bên, không biết trong lúc cấp bách Lăng Bất Nghi tìm đâu ra những thứ đấy.
“Ta cảm thấy tốt nhất ngươi vẫn nên đi ra đi.” Thiếu Thương tốt bụng nhắc nhở, “Bây giờ ra ngoài còn có thể coi như ngươi tự thú, nếu đợi tới lúc bị dỡ nóc nhà mới ra, há chẳng phải mất sạch khí khái à?”
Lương Hà căng mặt, tiếng *cốp cốp* xung quanh ngày một gần, hai tay hắn bấu chặt Thiếu Thương, dùng vai đẩy cánh cửa ngầm nối với thư phòng ra, hô to bước ra: “Người đang ở trong tay ta, tất cả dừng tay!”
Thiếu Thương cảm thấy hình tượng rất quan trọng, dù khẩn cấp nhưng vẫn cố nhìn bản thân, thấy chỉ có bụi bặm bám từ đầu tới chân, y phục vẫn gọn gàng.
Động tác dỡ nhà tạm thời dừng lại, Lương Hà túm Thiếu Thương bước ra ngoài.
Vì ở trong mật thất tối om lâu nên khi đột ngột thấy mặt trời, Thiếu Thương suýt cảm động chảy nước mắt, trời ơi, lần này gây ra họa lớn thật sự.
Bên ngoài nhà chật cứng ba vòng trong ba vòng ngoài. Vòng trong cùng là thị vệ của Lăng Bất Nghi, người nào người nấy giương cao cung tên, mũi tên nhắm thẳng vào Lương Hà, vòng giữa là tư binh của Lương Vô Kỵ, đao gươm tuốt vỏ dàn trận đợi sẵn, vòng ngoài cùng là gia đinh của Lương phủ.
Ba vòng ngoài mới là thân bằng hảo hữu cùng gia đinh nô tỳ ở Lương phủ đến hóng hớt.
Lăng Bất Nghi vốn đứng điều khiển tại tầng hai trường dạy học ở đối diện, khi thấy hai người Lương Trình bước ra, chàng không thèm đi xuống cầu thang mà nhảy thẳng từ trên tầng hai xuống.
Như Moses tách nước biển Đỏ, ba vòng thị vệ tư binh và gia đinh đồng loạt tránh ra tạo nên một khoảng trống, Lăng Bất Nghi sải bước đi tới. Viên Thận gấp gáp toan đi theo nhưng đã bị Lương Vô Kỵ túm lại, lo rằng văn sĩ như chàng khó tránh được đao kiếm.
“Cấm ngươi lại gần! Bằng không ta sẽ bóp chết nó!” Lương Hà lùi về sau một bước, sắc mặt kinh hãi.
Mặt Lăng Bất Nghi tái mét, ánh mắt thoáng lo lắng: “Ngươi thả nàng ra trước, chuyện gì ta cũng đồng ý!”
“Thả nàng ta ra thì ta còn đường sống ư! Lăng Bất Nghi ngươi đừng coi thường kẻ khác!”
Lăng Bất Nghi mím môi, giơ tay ngoắt nhẹ, lập tức có hai thị vệ áp giải một bà già đi lên, Thiếu Thương tập trung nhìn, ra là bà Lương. Lăng Bất Nghi nói: “Ngươi thả nàng ta, ta sẽ không làm khó mẫu thân ngươi!”
Lúc này, lại có một lão giả đứng trong trường dạy học lên tiếng: “Lăng đại nhân hà tất làm khó phụ nữ? Dầu gì bà ấy cũng là người nhà họ Lương, Lương gia chúng tôi là trăm năm…”
Viên Thận sốt ruột: “Tam thúc bá đừng nói nữa! Nếu Hoàng hậu tra hỏi tiểu nương tử này có gì sơ suất, đến khi đó sẽ là coi thường hoàng ân, Lương gia cũng chấm hết tại trăm năm!”
Lão giả kia lập tức khép miệng.
Miếng vải trong miệng bà Lương đã được rút ra, nhìn con trai gào khóc: “Hà nhi, con làm sao vậy?! Vì sao con lại phải thế, có phải bọn chúng hàm oan con không! Sao con có thể giết huynh trưởng mình…”
Nhưng còn chưa dứt lời thì Lương Khâu Khởi đã bước ra từ căn mật thất tường ghép, cầm trong tay một bộ đồ dính máu, giơ thật cao cho mọi người cùng nhìn, đồng thời nói lớn: “Thiếu chúa công, trong mật thất không những có y phục Lương Hà mặc khi hành hung mà còn có nước uống cùng mấy bộ trang phục gia đinh!”
Chuyện đã quá rõ ràng, Lương Vô Kỵ và các lão giả Lương gia tái xanh mặt, vừa xấu hổ vừa nhục nhã.
Lăng Bất Nghi nói: “Đã có tang vật, ngươi còn định muốn gì nữa? Mau nhanh chóng đầu hàng, tránh để tộc nhân và mẹ già chịu nhục!”
Lương Hà biết không thoát nổi xử phạt, thế là hắn ngang nhiên đi ra, quát to: “Ta không đầu hàng, có chết ta cũng phải tìm kẻ đệm lưng! Ngươi muốn giết bà ta thì cứ giết, ta không xót!”
Xưa nay có bao phường ác bá biết quan tâm đến mẹ cha, Lương Hà vừa hô lên, tộc nhân Lương thị mất sạch thể diện, thầm than vì sao lại sinh ra đứa nghiệt chướng tai họa này!
Lăng Bất Nghi lạnh lùng nói: “Người đâu, bẻ một cánh tay của bà ta, nhìn xem Lương công tử có xót không!”
Vừa dứt lời, ai ai cũng giật mình, dùng một người phụ nữ đã già để uy hiếp là một chuyện, nhưng thật sự ra tay lại là chuyện khác, hơn hai trăm người có mặt đều nghĩ ‘Lăng Bất Nghi này quả nhiên lòng dạ ác độc’.
Dù Lương Hà mới thốt lên lời ngông cuồng, nhưng thấy tay mẹ mình bị một thị vệ nắm lấy toan bẻ gãy thì không khỏi dao động, bàn tay gã chợt rời cổ Thiếu Thương.
Đúng lúc này! Thiếu Thương cảm thấy cổ họng được tự do, lập tức rút con dao găm trong tay áo ra đâm và thắt lưng Lương Hà phía sau, ngay tức khắc dưới dao dính máu, Lương Hà bị đau la lên, Thiếu Thương nhân cơ hội lăn xuống đất.
Không đợi Lương Hà xông đến chỗ Thiếu Thương, chẳng biết Lăng Bất Nghi đã kẹp thanh phi đao mỏng như lá liễu vào giữa ngón tay tự bao giờ, bốn phi đao liên tục bắn ra như chim hồng, hai thanh ghim vào bàn tay phải sắp chạm vào vai Thiếu Thương của Lương Hà, hai thanh còn lại lần lượt ghim vào lòng bàn tay trái và cổ tay trái của gã.
Bên tai Thiếu Thương là tiếng gào rú tru tréo của Lương Hà, gã ta lăn lộn điên cuồng dưới đất, rồi ngay khắc sau nàng được Lăng Bất Nghi lao đến ôm siết vào lòng, khi ngẩng đầu lên, nàng trông thấy gương mặt trắng bệch của Lăng Bất Nghi.
Một toán thị vệ lập tức tiến lên, tạo thành bức tường người bảo vệ phía trước cả hai.
Quai hàm Lăng Bất Nghi căng cứng, ánh mắt đanh lại, siết chặt cô gái trong lòng, không màng bốn phía vẫn còn giương cung, quát lớn: “Đến bây giờ em vẫn chưa chịu nghe lời ta đúng không! Ta bảo em không cần tới em lại cứ đòi tới cho bằng được, ta bảo em cẩn thận em lại càng muốn tự tiện, nếu mất mạng thì em phải làm gì hả?”
Đây là một câu có rất nhiều lỗi, nhưng Thiếu Thương không quan tâm đến việc chỉ trích, vì cánh tay cường tráng của người đàn ông đang siết chặt khiến cơ thể nàng đau lên. Thiếu Thương đã căng mình chịu đựng nửa ngày, cuối cùng òa lên, nức nở khóc lóc.
“Lúc nãy ở trong đó em cứ tưởng mình sắp chết, trong lòng chỉ nghĩ đến chàng. Nghĩ nếu được gặp chàng trước khi chết thì thật tốt! Biết chàng tới cứu em, em vui đến nỗi dẫu chết cũng được! Em xem chàng là người thân nhất của mình, là người đáng tin nhất để dựa dẫm, bây giờ em vừa sợ vừa mệt, vậy mà chàng chỉ biết mắng em. Nếu biết thế thì em thà chết trong kia cho rồi…”
Lăng Bất Nghi thấy khuôn mặt cô gái dính đầy bụi bặm, trán sưng vù, đôi mắt ngấn lệ, trái tim đã mềm đi một nửa. Giờ nghe thấy lời này, nửa còn lại cũng hòa tan ra. Chàng thầm thở dài, cởi áo choàng quấn lấy cô gái, nhẹ nhàng dỗ dành trong vòng tay.
Đáng tiếc, Lăng đại nhân không gì không thể vẫn chưa tu luyện đủ ở phương diện này, chỉ biết lặp đi lặp lại ‘được rồi được rồi đừng khóc nữa, ta không mắng em nữa’ để dỗ dành cô gái, nhưng được cái âm thanh êm tai đầy rung động, Thiếu Thương miễn cưỡng chấp nhận.
Lương Khưu Khởi có bốn hồng nhan tri kỷ nhìn thiếu chúa công nhà mình bằng ánh mắt cảm thông.
Lương Khưu Phi không có bốn hồng nhan tri kỷ lại ngơ ngác nghệt mặt. Hắn thoáng cảm thấy tiểu nương tử Trình gia sẽ không yếu đuối sợ hãi như thế, mới lúc nãy nàng ta đâm Lương Hà vừa đủ độc vừa chính xác, lăn vòng trên đất cũng rất thành thạo, nhưng… Có lẽ… Ây da, hắn cũng không biết nữa.
Viên Thận thấy Thiếu Thương đã thoát khỏi cảnh hiểm, đang định đi tới hỏi vài câu thì lại thấy hai người Lăng Trình ôm ấp, chàng ta dừng bước, sau đó quay đầu bỏ đi.
Những năm qua, các tiểu nữ nương xuất thân cao quý ở đô thành từng tỏ vẻ yếu đuối với Lăng Bất Nghi không dưới mười lần, nào là rơi xuống hồ, mắc trên cây cao hoặc là treo nơi vách đá… Mong đợi Lăng Bất Nghi ra tay cứu giúp. Nhưng Lăng Bất Nghi cũng không dưới mười lần bày tỏ rằng hắn không nuốt nổi vẻ ‘phô trương yếu đuối’ như thế.
Viên Thận nghĩ: thật ra chỉ vì không đúng người mà thôi. Chỉ cần đúng người, dù nàng yếu đuối hay đanh đá, xảo quyệt hay ngốc nghếch, sành đời hay ngây thơ, Lăng Bất Nghi cũng có thể nuốt nổi, thậm chí còn như nuốt mật.
Ở bên này cặp tình nhân còn ôm ấp âu yếm nhau, nhưng cũng chỉ một chốc mà thôi – huống hồ còn có thị vệ chắn ngang trước mặt nên mọi người cũng không để ý thêm – bởi vì mẹ con Lương thị đã cướp đất diễn.
Bà Lương gào thét điên cuồng, nhân lúc Thiếu Thương vừa trốn thoát hỗn loạn, bà ta giãy ra khỏi thị vệ lao đến chỗ con trai. Bà sờ lên vết thương của Lương Hà, liên tục khóc lóc ‘con trai ta, sao con lại bị ma quỷ ám ảnh thế này’.
Lương Hà giận dữ, đẩy bà ta ra hét lớn: “Đều là lỗi của bà! Từ trước đến nay bà chưa từng đặt ta vào mắt, trong lòng bà chỉ biết một đứa con trai là huynh trưởng, cũng vì sinh Lương Thượng nên bà mới được phụ thân phù chính, bằng không bà chỉ mãi mãi là một thị thiếp! Nên bà mới coi Lương Thượng là khúc thịt trong lòng, suốt ngày cưng hứng yêu thương vẫn chưa đủ!”
Đám đông chợt xôn xao.
Ngày trước để củng cố thân phận con trai mình, Lương thái công cố tình che giấu xuất thân của bà Lương, giả vờ bà là người tái giá nơi khác, ngoài Lương Vô Kỵ, Lương phu nhân và một số ít người biết được, đến nay trong tộc không ai biết chuyện này.
“Thế ta là ai, ta là cái gì?! Bà sinh thêm ta là để dự bị cho huynh trưởng đúng không! Hồi ấy hắn đổ bệnh, bà bỗng dưng tốt với ta, nhưng huynh trưởng hết bệnh thì bà lập tức vứt bỏ ta! Rõ ràng Lương Thượng có tư chất bình thường, là một đứa vô năng phế vật! Nhưng bà, Đại đường huynh và toàn bộ người của gia tộc đều coi hắn như bảo bối! Trường học tốt nhất, phu tử nổi tiếng nhất, thậm chí đến hôn sự cũng vậy, hắn cũng cưới được cô gái tài mạo có tiếng tăm nhất vọng tộc Khúc gia! Còn ta thì sao, ta chỉ có thể cưới một cô con gái quan lại bình thường! Thiên lý ở đâu, thiên lý ở đâu, khi ta và hắn cùng một mẹ sinh ra!”
Đứng ở phía xa, khuôn mặt của Khúc Linh Quân như tờ giấy vàng, gia đinh và tỳ nữ Khúc thị vây xung quanh nàng trợn mắt nhìn người nhà họ Lương. Nào phải đích thứ sẽ có hôn phối khác biệt, đến Triệu Tương Tử* danh chấn thời Xuân Thu còn là con thứ kia kìa, nhưng đâu ai dám xem thường ông, Lương gia các ngươi đừng có lừa gạt như thế!
(*Triệu Vô Tuất tức Triệu Tương Tử là vị tông chủ thứ 9 của họ Triệu, một trong Lục khanh của nước Tấn dưới thời Xuân Thu và là tổ tiên của nước Triệu sau này. Ông do thứ thiếp sinh ra, do vậy ban đầu ông không được lập làm đích tử.)
Bà Lương quỳ sụp xuống đất, ôm đùi Lương Hà khóc lóc: “Làm gì có chuyện ta không thương con! Nhưng huynh trưởng con từ nhỏ đã hay yếu, ta ta… Nhưng cho dù là vậy con cũng không nên hại nó, hai đứa là tay chân ruột thịt cơ mà…”
Lương Hà nổi đóa, nhấc chân đá bay mẹ ruột, chửi mắng như kẻ điên: “Ta rơi vào tình cảnh này cũng là do lỗi của bà! Đáng lý ra ta đã đổ hết tội lên đầu Khúc thị, nếu trong tộc cứ lặng lẽ xử lý thì đâu có chuyện gì?! Đám già kia không dám đắc tội hoàng gia, sẽ cho Khúc thị dải lụa trắng rồi kết thúc chuyện tại đây! Nhưng là bà, chính bà! Bà lại chạy ra ngoài đồn ầm lên, vì bà thương thằng con cả nên mới muốn làm lớn chuyện, hại ta rơi vào nông nỗi này!”
Lăng Bất Nghi cười khẩy.
Thiếu Thương nghe được, hỏi nhỏ: “Sao thế?”
Lăng Bất Nghi ghé vào tai nàng nói: “Dù bà ta không làm lớn chuyện thì cũng sẽ có kẻ làm thay.”
Thiếu Thương nửa hiểu nửa không.
Lăng Bất Nghi trìu mến xoa đầu cô gái trong lòng, tới khi ngẩng lên lại là vẻ nghiêm túc. Chàng ra lệnh: “Ta cần bắt sống.”
Lương Khưu Khởi quát một tiếng, các thị vệ đồng loạt thu cung về, tháo dây thừng xích sắt bên hông ra định bắt sống Lương Hà.
Đúng lúc này, một mũi tên nhanh như chớp phóng ụt qua, một mũi tên lông xám cắm thẳng vào cổ họng Lương Hà, lực tên rất mạnh, mũi tên xuyên qua da thịt ghim chặt Lương Hà lên cây cột phía sau, mũi tên vẫn còn rung bần bật.
Mọi người kinh ngạc, nhìn lại mới thấy Lương Vô Kỵ đang đứng trên sườn đất, xung quanh là tư binh của mình, tay phải cầm cung, tay trái thả ra, dây cung vẫn còn rung.
Ngay lập tức trong sân trở nên im ắng, đến nỗi có thể nghe rõ tiếng kim rơi.
Bà Lương nhìn chằm chằm thi thể trừng mắt của con trai, một lúc sau mới kịp phản ứng lại, bà ta đang định tức giận chửi rủa Lương Vô Kỵ độc ác thì Lương Vô Kỵ đã lại bắn vèo hai mũi tên, một trước một sau ghim vào tường đá sau lưng bà ta.
Vì lúc nãy Lăng Bất Nghi đòi tháo nhà nên bức tường ấy đã bị đập vỡ hơn nửa, hai mũi tên của Lương Vô Kỵ tình cờ cạy ra một tảng đá vỡ vụn, tảng đá rơi xuống trúng đầu bà Lương, bà ta tức khắc choáng váng ngã xuống đất, mọi âm thanh im bặt.
Lương Vô Kỵ không mang một biểu cảm, khí thế nghiêm nghị.
Lúc này mọi người mới sực nhớ, thuở trẻ gia chủ đại nhân thâm trầm kiệm lời nhà mình cũng từng là anh hùng hào hiệp một phương, chỉ vì về sau đi theo đường làm quan nên mới cẩn thận dè chừng.
Lương Vô Kỵ buông cung xuống, nhìn Lăng Bất Nghi: “Ta sẽ vào cung cùng cậu, đích thân tạ tội.”
Lăng Bất Nghi: “… Được.”