Lăng Bất Nghi nhìn nàng: “Đúng vậy. Vì sao em biết?”
Thiếu Thương đáp luôn: “Lúc nãy nghe Nhị công chúa nói, mấy tháng trước Tam công chúa vừa bị cắt giảm ba phần thực ấp, dù em không biết điện hạ đã phạm lỗi gì, nhưng vừa rồi nghe nàng nói có vẻ tức giận, nghĩ không chừng cha con đang bất hòa. Và với tính cách ấy của nàng, tất sẽ không thường xuyên vào cung.”
Lăng Bất Nghi im lặng, đoạn nói: “Không sai. Người đề nghị cắt giảm thực ấp của Tam công chúa làm răn không phải là bệ hạ, mà là Việt Phi nương nương. Mấy tháng qua, ngoài yến tiệc theo quy định thì Tam công chúa chưa hề vào cung.”
Thiếu Thương ngạc nhiên: “Việt Phi nương nương là thân sinh của Tam công chúa đúng không?” Xưa nay chỉ nghe nói mẹ đẻ thường bao che nói tốt cho con, không lẽ đây là hành động trái kịch bản thông thường?
“Việt Phi nương nương dạy con rất nghiêm, sau này em khắc biết.”
Dứt lời, Lăng Bất Nghi kéo Thiếu Thương bước đi. Thị vệ chàng dẫn tới cung kính đi theo, duy trì khoảng cách hơn mười trượng. Thiếu Thương loạng choạng bị kéo đi nhanh, liên tục ngoái đầu nhìn nhóm người lặng lẽ theo đuôi, nàng vẫn chưa quen với việc dàn cảnh hùng hậu thế này. Nàng muốn nói gì đó, nhưng Lăng Bất Nghi chẳng ừ chẳng hử sải bước đi tới. Vì chênh lệch chiều cao nên Thiếu Thương gần như bị kéo chạy theo, nàng nghĩ, lẽ nào đây chính là giai đoạn chiến tranh lạnh của các cặp tình nhân trong truyền thuyết sao?
“Lăng Bất Nghi đại nhân!”
Khi cung điện xuất hiện trong tầm mắt, Thiếu Thương cố ghì chân dừng bước, hai tay túm chặt cánh tay của vị hôn phu, thở dốc nói, “… Ngài muốn nói gì thì cứ nói đi, lát nữa em phải vào gặp bệ hạ rồi, ngài kéo em như thế em không thở nổi, tới lúc ấy lại không trả lời bệ hạ được… Em không có ba phần thực ấp để bị phạt đâu, chỉ có một cái đầu trên cổ này thôi!” Khéo tới khi ấy khỏi cần thành thân thiệt luôn.
Lăng Bất Nghi dừng chân, phiền muộn nhìn nàng, chậm rãi nói: “Trong đời ta rất ít khi nhìn sai chuyện gì, nhưng đến hôm nay mới biết em là một cô gái tinh ranh vị kỷ! Lúc em lợi dụng ta thì lời ngon tiếng ngọt, khen ta trên trời dưới đất; khi em phát hiện ta không phải là lang tế mà mình muốn, em lại bỏ ta phũ phàng đến vậy.”
Thiếu Thương im lặng: “… Ngài nói không sai.” Dựa vào phong tục ở thời đại này, những lời tâng bốc quá mức của nàng lúc trước rất dễ khiến đàn ông hiểu lầm, nàng rất xin lỗi về phương diện này, nhưng giọng điệu oán phụ đó của ngài là sao vậy hả.
“Đáng nhẽ ngày trước khi em cứ leo lẻo gọi ta ‘đại ca’, ta nên đoán được ý đồ của em mới phải. Em vừa muốn có được sự giúp đỡ của ta, nhưng đồng thời lại ghét ta, không muốn con người ta, nên chỉ muốn ta làm một đại ca bình hoa ‘không xa không gần’!”
Thiếu Thương ngẫm nghĩ rồi thở dài: “Nói thế cũng không sai. Nhưng em không hề ghét ngài.”
Sao nàng có thể ghét chàng được! Chỉ là, thời khắc đẹp nhất của nam thần ấy là đứng trên thần điện kia. Chỉ cần chàng mãi mãi đứng trên thần điện thì chàng có thể là niềm an ủi tâm hồn, là ngọn hải đăng dẫn đường tiến tới…
Nàng rất muốn xem Lăng Bất Nghi là tượng thần hoàn hảo như vậy, không những có thể thờ cúng mà còn có thể làm chỗ dựa, thật sự quá hoàn hảo. Nàng đang toan tính rất hay ho, chẳng ngờ người ta lại không muốn nàng được như ý, cứ một hai chen vào cuộc sống của nàng. Tương lai không xa, vị thần hoàn hảo đây lại còn nằm ngủ bên cạnh mình, cái cảm giác mê hồn mất người này thật sự không nên.
Đôi mắt phượng của Lăng Bất Nghi cố nuốt cơn giận, ngập tràn vẻ không tin, lạnh lùng nhìn nàng.
Thiếu Thương cười khổ: “Em nào lại ghét ngài, chỉ là em ghét mình thôi.” Nàng nói thật, nàng tự biết bản thân có rất nhiều khuyết điểm, lý do không thể hòa hợp với người khác thường nằm ở chính bản thân mình.
“Nếu đã biết tính xấu thì sao em không sửa đổi.” Lăng Bất Nghi nhìn nàng chằm chằm.
Thiếu Thương thở dài: “Ví mà có thể dễ dàng sửa đổi đã chẳng có câu ‘giang sơn dễ đổi bản tính khó dời’.”
Lăng Bất Nghi cười khẩy: “Quả đúng là em. Khôn ngoan đủ đẩy đưa khuyên nhủ, ngôn từ đủ che đậy lỗi lầm.”
Nghe thấy lời nói quen tai, Thiếu Thương chợt bật cười: “Gia mẫu cũng thường hay nói câu này, chắc chắn ngài sẽ hợp ý bà lắm đây.”
Lăng Bất Nghi gằn từng tiếng: “Nhưng, ta sẽ không thoái hôn.”
“Nếu ngài đã biết tính em nó, nó rất quá đáng… Vì sao ngài cứ một hai phải cưới em.” Thiếu Thương khó hiểu.
Lăng Bất Nghi nhìn nàng, bỗng nói một câu không hề ăn nhập đề tài: “Mới hôm trước ta ngã ngựa bị thương, em vẫn chưa hề hỏi thăm ta.”
Thiếu Thương ngẩng đầu nhìn, thấy vết máu trên chiếc cổ mảnh mai và mặt bên tuấn tú nổi bật trên nước da của chàng, như vách đá trắng thẫm sắc đỏ son. Nàng bất giác mềm lòng, vươn tay trái vuốt cần cổ quấn băng của chàng, nói nhỏ: “Ngài có đau không?”
Hàn ý trong mắt Lăng Bất Nghi vơi đi, tức giận đã hai ngày hai đêm lại như chỉ chờ một câu hỏi thăm đơn giản như thế, chờ đợi một cái vuốt ve nhẹ nhàng như vậy. Chàng nắm lấy bàn tay bé nhỏ của nàng đang đặt trên cổ mình, dịu dàng nói: “Lát nữa tới chỗ bệ hạ em không cần sợ. Bệ hạ rất nhân từ, em muốn nói gì cứ việc nói, nói sai cũng đừng sợ, có ta đây.”
Thiếu Thương nhìn chàng trai cao ráo khôi ngô trước mặt, trong chớp mắt con tim như vút lên quá thiên sơn vạn thủy, lại lội xuống vực sâu hẻm lớn, bỗng nàng cảm thấy mệt mỏi: “… Thật ra thì, tính ngài cũng chẳng khá hơn em là bao. Khi nóng khi lạnh, sớm nắng chiều mưa, người bình thường ai mà chịu thấu.”
Nghe được lời mắng này, đôi mắt sâu như hổ phách của Lăng Bất Nghi bỗng rực sáng, chói lóa tựa sao trời. Chàng sờ lên vầng trán trẻ thơ mềm mại của Thiếu Thương, dịu dàng: “Em tốt với ta thêm chút nữa thì ta sẽ không như vậy.”
Thiếu Thương im lặng một lúc mới nói: “Không phải câu này nên để em nói với ngài ư.”
“Chính vì em không tốt nên ta mới uống say rồi ngã ngựa.” Lăng Bất Nghi rất nghiêm túc, “Nhưng ta không nói cho ai biết ta ngã ngựa là vì em.”
Thiếu Thương mở to đôi mắt tròn vo, xém chảy nước mắt. Bà đây đâu định cưới anh, giờ chỉ mới miễn cưỡng chấp nhận anh mà anh lại đòi ta tốt với mình! Chẳng trách ngày trước anh suốt ngày lo ta không thích anh, xem ra anh cũng rất hiểu mình đấy.
“Ngài đang uy hiếp em đấy ư?”
Lăng Bất Nghi mỉm cười không đáp, kéo cô gái đi về phía trước, song lần này chàng đã chậm lại nhịp bước.
Thiếu Thương đi sau lưng chàng giận dỗi: “Tự ngài học nghệ không thạo, kỹ năng cưỡi ngựa quá kém, thế mà lại đổ lên đầu em, em không nhận đó, ngài có uy hiếp cũng vô dụng…” Tuy miệng lẩm bẩm nhưng nàng vẫn để chàng kéo về phía trước.
Đi đến trước cửa cung, tiểu hoàng môn trực cửa cúi người vấn an, Lăng Bất Nghi mỉm cười đáp lễ, tư thế đoan trang đẹp mắt, không có lấy nửa ý khinh thường hạ nhân. Nụ cười trong mắt tiểu hoàng môn càng thêm đậm, luôn miệng mời vào, Lăng Bất Nghi kéo Thiếu Thương lên bậc thềm, để thị vệ lại ngoài điện.
Khi hai người đi vào, Thiếu Thương còn loáng thoáng nghe thấy các vị hoạn quan sau lưng xì xào:
“Lăng đại nhân quá dĩ hòa vi quý, thật khiêm tốn ôn tồn với chúng ta.”
“Thập Nhất lang không như các vương tôn công tử khác, không hề kiêu ngạo chút nào!”
“Các vị đại nhân ở Thượng Thư đài còn khen ngài ấy đôn hậu thận trọng lại rất lễ độ, vừa giỏi võ và nhân từ, rất có phong thái bậc quân tử!”
“Người kia ắt hẳn là tiểu nương tử Trình thị nhỉ, xinh đẹp thật đấy, không biết có dịu dàng thùy mị không, những năm qua Thập Nhất lang chỉ một thân một mình thật khổ sở, mong rằng Trình tiểu nương tử sẽ tốt với ngài ấy!”
…
Âm thanh xôn xao dần lắng xuống, Thiếu Thương nén cơn giận, bỗng Lăng Bất Nghi dừng bước, nhìn trường lang sâu hút phía trước, nói: “Đi hết trường lang này là sẽ đến nơi nghỉ ngơi thường ngày của bệ hạ sau khi nghị sự, em còn gì muốn nói với ta nữa không.”
Thiếu Thương thấp giọng bực bội: “… Ngài đúng là biết đối nhân xử thế, giờ ai ai cũng muốn em phải tốt với ngài, vì sao không thấy ai nói là ngài phải tốt với em, những năm qua em cũng khó khăn lắm!”
Lăng Bất Nghi nín cười: “Chỉ có thế thôi ư? Sắp bái kiến bệ hạ rồi đấy.”
“Còn còn!” Thiếu Thương phụng phịu, hít sâu một hơi, “Cũng do ngài nên em mới có mấy chuyện này! Nếu lát nữa bệ hạ mà có trách em, đó là lỗi của ngài; nếu bệ hạ muốn phạt em thì cũng là lỗi của ngài; nếu bệ hạ hỏi vặn em, em không trả lời được cũng là lỗi của ngài nốt! Ngài phải nhớ đấy!”
Lăng Bất Nghi không kìm nén nổi xoay người đi, một tay đặt lên bức tường chạm khắc bằng gỗ sơn sẫm màu, cơ thể run lên vì cười.
Thiếu Thương tức tối, dùng sức hất tay chàng ra, giậm chân như một đứa trẻ giận dỗi, tự đi về phía trước.
Lăng Bất Nghi áp trán vào mu bàn tay cười khì, lẩm bẩm đầy yêu thương: “Miệng hùm gan sứa!”
Tới lúc ngẩng đầu thì cô gái đã biến mất ở cuối trường lang, chàng sải bước đuổi theo, đi đến cuối rồi rẽ ngang, thấy vị hôn thê đang đứng xoay lưng cách đó hơn mười bước, đối diện nói chuyện với một chàng trai dáng cao ngọc ngà. Chàng chậm bước, sau đó chậm rãi lại gần.
“Đằng sau có mãnh thú đuổi theo cô à, lần nào đính hôn cũng chạy trối chết…”
“Ngoài Hoàng Phủ phu tử mỗi tháng gửi cho thẩm thẩm nhà ta thơ ca tiêu phổ, ta và Thiện Kiến công tử không hề dính dáng gì nhau, phiền Viên công tử giữ ý tứ.”
“… Vậy ta đây chúc mừng Thiếu Thương quân lại có được hôn ước tốt đẹp.”
“Bỏ chữ ‘lại’ đi được không!”
Song Viên Thận còn chưa kịp lên tiếng thì Lăng Bất Nghi đã đến gần, cười nói: “Hóa ra là Thiện Kiến, không biết đang bàn gì với nương tử nhà ta thế.”
“…” Viên Thận cau mày, “Huynh và Thiếu Thương quân chưa thành thân, giờ gọi ‘nương tử’ có vẻ không ổn cho lắm.”
Hai mắt Thiếu Thương sáng lên, thật ra lúc nãy nàng muốn nói, ‘Nương tử cái quái gì bà đây vẫn chưa cưới ai đâu’. Nàng vỗ tay cười: “Thiện Kiến công tử quả là có kiến giải.”
Lăng Bất Nghi liếc nàng, thấp giọng nói: “Ta thấy em cũng rất có kiến giải đấy, chi bằng lát nữa đến chỗ bệ hạ phân minh di.”
Thiếu Thương lập tức ỉu xìu, khép miệng không nói thêm.
Viên Thận thấy thế, vẻ bực bội dâng lên trong bụng, đang định cất tiếng thì Lăng Bất Nghi đã rất lễ độ chắp tay với chàng ta, cười nói: “Thiện Kiến muốn xuất cung đúng không, hôm nay trời nóng nực, chi bằng cho người chuẩn bị lộng che đi.”
Viên Thận há miệng mấy lần muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lời vào, cúi người trả lễ: “Đại nhân khách khí rồi, hạ quan xin được cáo từ.” Nói đoạn, chàng ta không nhịn được lại nhìn Thiếu Thương, sau đó mới vung tay áo rời đi.
Lăng Bất Nghi nhìn chằm chằm Viên Thận rời khỏi trường lang, đứng tại chỗ một hồi lâu. Thiếu Thương băn khoăn, không nén nổi hỏi: “Ngài đang nhìn gì vậy? Viên Thận có gì không ổn hả.” Lăng Bất Nghi đáp: “Chưa đến một trăm bước tính từ nơi hai ta tách ra rồi đi tới đây.”
Thiếu Thương không hiểu lắm, cũng nhẩm tính: “Đúng thế, khoảng khoảng cỡ đấy thôi, thì sao?”
Lăng Bất Nghi nhìn vẻ mặt ngơ ngác của nàng, thở dài một hơi: “Không có gì. Chúng ta đi gặp bệ hạ thôi.”
Hoạn quan cao giọng truyền lời rồi hai người khom lưng tiến vào điện. Hoàng đế vận thường phục ngồi ở ghế ngự trên cao, bên cạnh là Hoàng hậu chải tóc đơn giản, ngồi bên dưới là Thái tử cười sang sảng và Thái tử phi dịu dàng.
Lăng Bất Nghi kéo Thiếu Thương cùng hành lễ, vừa ngồi xuống đã cười nói: “Sao nương nương lại đến đây, chẳng phải bảo sẽ đợi chúng thần ở Trường Thu cung à.”
Hoàng hậu mỉm cười đoan trang: “Cứ coi như ta gấp gáp muốn gặp tân nương của con đi.” Rồi bà quay sang bên cạnh nói, “Bệ hạ, người đã đến rồi, ngài muốn dạy dỗ gì thì nói đi.”
Hoàng đế nhìn cô gái bé nhỏ ngoan ngoãn quỳ bên dưới, từ tốn gật đầu: “Ừ, cuối cùng hôm nay cũng hành đúng lễ rồi đấy.”
Thiếu Thương đỏ mặt. Đúng là không biết không sợ, về sau nàng mới hay mình đã nhầm lẫn lễ nghi cung đình.
Lăng Bất Nghi thấy vợ chồng Thái tử cười trộm, bèn nói: “Bệ hạ, vốn dĩ Trình gia đâu muốn để nàng vào cung. Vì vậy mới dạy dỗ thiếu sót chỗ này.”
Hoàng đế phớt lờ cậu con nuôi, hỏi: “Trình thị, ngươi có biết phải như thế nào thì mới là nương tử của Tử Thịnh không?”
Thiếu Thương ngơ ngác khó hiểu, sao câu này nghe có vẻ giống bài phát biểu khai mạc hội chợ việc làm thế, nàng nhìn những vị bên trên, thận trọng lựa lời: “Chuyện này… Muốn làm nương tử của Lăng đại nhân, thì phải thành thân trước…”
Còn chưa nói hết câu mà Thái tử đã phì cười, thấy ánh mắt không vui của Hoàng đế bắn đến, y vội vã cúi đầu nhẫn nhịn; nào ngờ Hoàng hậu và Thái tử phi cũng giơ tay che miệng cười.
Thiếu Thương vội cáo lỗi: “Hồi bẩm bệ hạ, thần thiếp ngốc nghếch, không hiểu ý bệ hạ nên mới nói lung tung, xin bệ hạ thứ tội!” Cười cái quỷ á, bộ nàng nói sai chắc!
Hoàng đế im lặng, nét mặt không rõ là vui hay giận.
Lăng Bất Nghi thở dài: “Bệ hạ à, bệ hạ muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi, Thiếu Thương còn nhỏ, không được dạy dỗ nhiều, nghe không hiểu đâu.”
Trong mắt Hoàng đế tỏ vẻ bất lực, mỉm cười nói: “Được, Trình thị, trẫm hỏi ngươi, ngươi không hiểu lễ nghĩa, tài học sơ sài, nhưng Tử Thịnh lại là rường cột nước nhà, trẫm cũng coi hắn như con mình, ngươi có thấy mình xứng đôi với Tử Thịnh không?”
Thiếu Thương nghe được câu hỏi này, nước mắt trong lòng như muốn chảy thành sông – trời ơi đất hỡi, rốt cuộc cũng có người hỏi nàng câu này rồi, nàng thật sự thật sự có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói!
Lăng Bất Nghi đang định mở lời nhưng Hoàng đế đã giơ tay ngăn cản, nửa thật nửa giả hạ lệnh: “Khanh không nói, để Thiếu Thương nói.”
“Không xứng, dĩ nhiên là không xứng!” Thiếu Thương lấy hết dũng khí, quyết tâm một lèo nói cho xong, bỏ luôn cả dấu phẩy, thế là nàng sốt sắng nói lớn:
“Bệ hạ minh giám, khi tiểu nữ mới ba tuổi thì gia phụ gia mẫu đã rời đô thành đi xa chinh chiến, trong nhà chỉ có tổ mẫu già cả ốm yếu cùng Nhị thẩm không đức hạnh đã bị Nhị thúc bỏ. Mười năm qua tiểu nữ dốt nát học hành chưa biết hết bảng chữ, mười quyển sách chưa quyển nào đọc đủ, cũng may gần đây cha mẹ đã về, thấy tiểu nữ quá tệ nên mới hốt hoảng dạy ít chữ nghĩa, nhưng chút ít tài học này tính tới tính lui cũng chưa đủ một bầu gáo nước! Khi ấy gia mẫu nói, sau này sẽ tìm cho tiểu nữ một lang tế gia cảnh bình thường một chút, lỡ bị ghét bỏ thì vẫn có nhà ngoại làm chỗ dựa… Trên có trời dưới có đất, từng câu từng chữ tiểu nữ nói đều là thật! Toàn bộ Trình gia từ tổ mẫu cho tới huynh đệ không ai ngờ rằng tiểu nữ lại có thể đính hôn với kiệt xuất anh tài hiếm hoi trên đời như Lăng đại nhân! Là thật đấy bệ hạ tất cả đều là thật, nếu tiểu nữ biết sau này sẽ được Lăng đại nhân coi trọng thì chắc chắn tiểu nữ đã cột tóc lên xà đâm chùy vào đùi* ngày đêm miệt mài từ hè sang đông học không ngừng nghỉ nhưng hiện tại đã không kịp nữa rồi! Nghĩ đến việc sẽ được gả cho lang tế tài mạo xuất chúng như Lăng đại nhân mà mấy đêm liền tiểu nữ không chợp mắt nổi cứ canh cánh bất an, chi bằng bệ hạ khuyên Lăng đại nhân đi tiểu nữ thật sự không xứng với ngài ấy đâu!”
(*Tôn Kính triều Tấn khi đọc sách đã cột tóc của mình lên trên xà ngang, để tránh ngủ gật. Thời chiến quốc, Tô Tần mỗi khi đọc sách cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ liền lấy cái dùi đâm vào đùi mình.)
Thiếu Thương nói xong một tràng suýt tắt thở.
Hoàng hậu và Thái tử vừa khiếp vừa buồn cười, xoay người lau nước mắt, Thái tử phi ngạc nhiên, không rõ là do kinh hãi hay nghe không hiểu. Nụ cười của Hoàng đế cứng lại, thứ ông chờ đương nhiên không phải đáp án này, vốn dĩ ông chỉ muốn phủ dầu tiểu nữ nương này một trận, để nàng không kiêu ngạo vì được yêu chiều để rồi bắt nạt con nuôi độ lượng, kết quả, kết quả sao lại thành ra như thế này…
Lăng Bất Nghi có vẻ không hề ngạc nhiên với ‘kiến giải độc đáo’ lần này của vị hôn thê, chàng còn cười bảo: “Bệ hạ ngài xem, dù Thiếu Thương còn nhỏ tuổi nhưng khiêm tốn biết bao, ngây thơ không hề giả dối.”
***
Dù trong raw không thể hiện rõ nhưng cần hiểu “thần thiếp” là tiếng giới nữ tự xưng với đế hậu, cũng như từ ‘thần phụ” (bắt buộc có chữ “thần”), không mang sắc thái tình cảm. Hoàng hậu hay Phi tần xưng hô với Hoàng đế thì chỉ là “thiếp” mà không có “thần”, ngoài ra trong nhiều trường hợp “thiếp” cũng là tiếng tự xưng nhún mình. “Tiểu nữ” chỉ là tiếng xưng hô hậu bối với trưởng bối, không thể xưng với quân vương vì không mang ý tôn trọng. Còn việc đoạn bên trên Thiếu Thương xưng hô lung tung giữa “thần thiếp” và “tiểu nữ” chỉ đơn giản là do… bị hốt hoảng chập mạch.