Tuy Hoàng hậu không nói gì nhưng sáng hôm sau thức dậy hai mắt lại sưng húp, bà nghĩ, buổi sáng Thiếu Thương xuất cung còn vui vẻ hoạt bát, vì sao lúc về lại ra nông nỗi ấy, nếu Lăng Bất Nghi không cứu mạng kịp thời thì chẳng phải đã mất mạng rồi sao.
Thiếu Thương cảm thấy mình rất oan, vốn dĩ chuyến đi lần này rất an toàn. Lương phủ không phải nơi đầm rồng hang hổ, Lăng Bất Nghi còn cho rất nhiều thị vệ thiện chiến bảo vệ ngoài phòng sách, mức độ bảo mật đến vậy cơ mà, ai biết gã Lương Hà ngu ngốc kia lại chó cùng rứt giậu. Để phân tán sự chú ý của Hoàng hậu, Thiếu Thương đành sai người nhanh chóng tới Đông cung mời Thái tử và Thái tử phi.
Từ sau ngày bị Thái tử làm mất mặt, Thái tử phi đã ngoan ngoãn lại, dù biết đường huynh nhà mình gặp chuyện nàng ta cũng không dám ra mặt xin xỏ, nấp trong Đông cung làm con chim cút. Lúc này nàng ta ngồi bên cạnh Thiếu Thương, tán dương nàng là người thông minh tài giỏi, mới chỉ ba hôm đã điều tra rõ ràng vụ án mạng.
“… Đúng thế, không ngờ chỉ ba ngày.” Thiếu Thương cũng bùi ngùi, chẳng ngờ bản thân lại có tài ở phương diện này đến thế.
Không đợi Thái tử phi khen thêm, Lăng Bất Nghi đã vội vã chạy vào, vừa thấy Thiếu Thương đã hỏi ngay: “Em lại muốn làm gì nữa?”
Chiêng mở màn còn chưa gõ mà người thẩm tra đã đến rồi. Thiếu Thương bực bội: “Liên quan gì tới chàng!”
“Không liên quan đến ta?” Lăng Bất Nghi hừ một tiếng, “Nếu không có ta thì em còn có thể ngồi ở đây không.”
Thiếu Thương bất lực: “… Ngày trước khi chàng cứu mạng em luôn nói ‘không cần bận tâm’, rất cố phong thái hiệp sĩ không so đo tính toán, còn sao bây giờ hở tí lại so đo thế.”
Hoàng hậu và Thái tử bật cười, Thái tử phi chua chát.
Đôi mắt đẹp của Lăng Bất Nghi ngậm ý cười: “Ngày trước ta cho rằng em biết nhìn nhận đại cục, nên đương nhiên mới nói lời dễ nghe, nhưng giờ ta mới biết hóa ra em là người cần phải được chỉ điểm.” Trong buổi tiệc ở Lâu gia ngày nào, chàng và Thiếu Thương đã gặp nhau trong con ngõ đầy hoa, lúc ấy chàng có ơn cứu nàng những mấy lần, vậy mà vẫn phải uy hiếp nàng mới chịu gặp.
Nghĩ tới đây, chàng nghiến răng nói, “… Dù người ta tốt với em đến đâu, em muốn giả ngốc là giả ngốc, cứ phải để chỉ điểm rõ ràng mới chịu.”
Có vẻ Thiếu Thương cũng nghĩ tới chuyện này, khuôn mặt non nớt ửng đỏ, nhỏ nhẹ nói: “Có đâu nào? Chàng cứu em nhiều lần như vậy, em muốn quên cũng không được.”
Ngực Lăng Bất Nghi nóng lên vì đôi mắt trong veo của nàng, ho một tiếng che giấu: “Thôi bỏ đi. Về sau… từ từ hẵng nói.”
Thái tử không nhịn nổi nữa, biết hôn nhân của y không hài hòa mà còn để y nhìn cảnh này ư, hai người này cố ý đúng không?! Thế là nghiêm mặt nói: “Thiếu Thương, rốt cuộc ngươi gọi cô đến là có chuyện gì.”
“Chuyện gì…” Thiếu Thương ngơ ngác một chớp mắt rồi nhớ ra, “À, thực ra hôm nay thiếp có một món quà muốn tặng cho Thái tử phi.”
Thái tử phi ngẩn người: “Ta?”
Thiếu Thương lấy trong tay áo ra một món đồ, cung kính dâng lên bằng cả hai tay. Mọi người nhìn kỹ, là một khúc lụa trắng như tuyết. Thái tử phi biến sắc, Thái tử và Lăng Bất Nghi nhìn nhau.
Hoàng hậu không hiểu: “Thế này là có ý gì?”
Thiếu Thương mỉm cười nói với Thái tử: “Thái tử điện hạ, điện hạ có biết Thái tử phi đã ban thưởng cho Khúc phu nhân không.”
Thái tử gật đầu: “Cô biết.” Y nhìn Thái tử phi, “Nhưng cô cho rằng Thái tử phi là người hiền đức.”
Thiếu Thương nhìn Lăng Bất Nghi: “Chàng cũng biết đúng không.”
Lăng Bất Nghi sầm mặt, “Ta biết, cứ mỗi năm lại đưa một lần. Nhưng ta cho rằng Thái tử phi đang lấy lòng Thái tử.” Chàng đã lờ mờ đoán ra rồi.
Thiếu Thương cười à há: “Mọi người đều biết Thái tử phi tặng đồ, nhưng Khúc phu nhân không biết, người Lương phủ cũng không biết. Bọn họ cho rằng những thứ này là Thái tử ban xuống, vì chưa quên được tình xưa!”
*Cạch* một tiếng, Thái tử làm đổ cốc rượu, thất thanh la lên: “Cái gì cơ! Đã mười năm cô không hay tin gì về Linh Quân!”
Thiếu Thương lạnh lùng nói: “Thiếp thấy khúc lụa này ở chỗ tỳ nữ của Khúc phu nhân, tỳ nữ ấy nói, Khúc phu nhân bị Lương Thượng đánh cũng vì khúc lụa Thái tử ban thưởng! Thiếp cảm thấy rất lạ, rõ ràng khúc lụa này là quà mừng thọ Kinh Châu mới dâng lên vài ngày trước. Nương nương ban thưởng cho Thái tử phi một phần, phần còn lại vẫn nằm ở chỗ thiếp chưa sứt mẻ. Thế là thiếp tra hỏi kỹ, bấy giờ mới hay hóa ra là chuyện tốt do Thái tử phi làm!”
“Nàng ấy làm gì!” Thái tử khó khăn cất lời.
Thiếu Thương tức giận: “Còn có thể làm gì nữa? Dùng thủ đoạn xấu hại người chứ còn gì! Trước mặt Thái tử và nương nương thì giả vờ hiền lương thục đức, khi đến Lương gia Hà Đông, tiểu hoàng môn tặng quà lại giả là mình được Thái tử phái đi, ăn nói lung tung trước mặt vợ chồng họ, gì mà ‘dạo này thỉnh thoảng điện hạ lại cảm lạnh, dù đổ bệnh nhưng vẫn nhớ phu nhân’, rồi gì mà ‘điện hạ thường thở dài không có người tri âm’… Đồ ban thưởng lại rất thân thiết, năm ngoái là chiếu tơ vàng, sang năm là gối ngọc xanh, à, còn lần này Thái tử phi ban thưởng là khúc lụa dùng để làm đồ lót!” Nàng chỉ vào thớ vải trắng như tuyết ấy.
“Tuyệt đối không có chuyện này! Là Khúc Linh Quân hãm hại ta! Bây giờ ả đã thành quả phụ, bắt đầu tính toán Phi vị ở Đông cung! Ả ta rắp tâm mưu mô, mộng tưởng hão huyền!” Thái tử phi la lớn.
Lăng Bất Nghi nói: “Muốn điều tra rõ có khó gì, bắt hết đám nô tỳ đã tặng đồ cho Khúc phu nhân, thẩm tra sẽ rõ.”
Thái tử phi chảy mồ hôi ròng ròng, muốn biện giải nhưng không nói được lời nào.
Thái tử tái mặt, ngón tay run run, ánh mắt nhìn vợ vừa lạnh lẽo lại thất vọng: “Thảo nào, thảo nào hôm đó Linh Quân nói với cô về sau đừng nhớ nhung nàng ấy nữa, lúc ấy cô còn không hiểu…”
Thái tử phi khóc nức nở, quỳ rạp xuống sàn xin tha. Hoàng hậu cũng đã hiểu rõ nhân quả trước sau, tức đến nỗi không thể ngồi vững.
Thiếu Thương vỗ bàn, phẫn nộ nói: “Thiếp còn bảo vì sao cảm thấy lạ! Rõ ràng Khúc phu nhân không phải người biết chịu nhục, nhưng vì sao lại nhẫn nhịn mấy năm liền! Tỳ nữ ấy còn nói, Khúc phu nhân từng nhờ người ban thưởng chuyển thư cho Thái tử, có lẽ trong thư van xin Thái tử đừng tặng đồ nữa. Hừ, đoán chừng những phong thư đó đã rơi cả vào tay Thái tử phi!”
“Thiếp cũng đã hỏi rõ, không lâu sau khi Khúc phu nhân xuất giá thì quà thưởng cũng đến Hà Đông. Người đưa lễ ăn nói mập mờ, đồ được ban lại khiến người khác nghĩ nhiều. Khi ấy Khúc phu nhân áy náy với lang tế tân hôn nên mới nhẫn nhịn. Nhưng chỉ vài năm, nàng ấy đã nhận ra Lương Thượng là hạng cầm thú, không thể ngồi chờ chết nên mới tuyển chọn vũ tỳ phòng thân. Thực ra những năm qua Lương Thượng đã bớt làm càn rồi, nào ngờ mấy hôm trước Thái tử phi lại tặng đồ để khích bác. Khúc phu nhân không đề phòng kịp nên lại bị Lương Thượng đánh.”
Thái tử phi nổi giận, hô to với Thiếu Thương: “Ta có thù oán gì với ngươi mà ngươi phải nói ra những chuyện này?! Ta và Thái tử là vợ chồng mười năm, cớ gì ngươi lại muốn hại ta! Khiến Thái tử và nương nương đau lòng có lợi gì cho ngươi!”
“Ôi chao! Mấy hôm trước Thái tử phi còn dọa thiếp, nói sau này lên làm Hoàng hậu sẽ thế nào thế nào, vậy mà bây giờ còn nói là ‘có thù oán gì’? Đúng là nực cười!”
Thiếu Thương chế giễu một hồi, sau đó quay qua nói với Thái tử, “Điện hạ, thiếp cũng biết vụ án của Khúc phu nhân vừa kết thúc, Đông cung không nên có động thái lớn. Nhưng Thái tử phi làm ra hành vi như vậy, quá tội nghiệp cho Khúc phu nhân, thế này đi, chi bằng đánh Thái tử phi mấy gậy, chỗ của thiếp có roi… Oái oái, chàng kéo em làm gì, em vẫn chưa nói hết mà…”
Lăng Bất Nghi không nghe nổi nữa, vừa kéo vừa lôi vị hôn thê ra ngoài điện, đi thẳng đến khoảng sân ở thiên điện bên cạnh thì chàng mới buông tay.
“Chàng kéo em ra đây làm gì, Thái tử phi đáng ghét như thế, lẽ nào không nên nhân cơ hội này trị nàng ta!” Thiếu Thương giật tay áo mình về, phẫn nộ nói.
“Nói gì đi nữa đây cũng là chuyện nhà của Thái tử. Chúng ta có thân thiết tới đâu cũng không nên can thiệp sâu.”
“Lẽ nào để Tôn thị làm Thái tử phi tiếp?!” Thiếu Thương không đồng ý, “Cô ta vô tài vô đức, bỉ ổi hẹp hòi, được sống bình yên vô sự thật sự quá vô lý!”
Lăng Bất Nghi trầm giọng nói: “Đúng là Tôn thị không thể ở lại Đông cung, nhưng bây giờ không thể động đến cô ta. Cứ để cô ta đi dưỡng bệnh trước, đợi nửa năm một năm sau lại xử lý.”
Thiếu Thương vừa giương nanh múa vuốt, nhưng khi nghe thấy hàn ý trong lời của vị hôn phu thì rụt người về: “Nè, em cảm thấy phế truất là được rồi, lẽ nào chàng định…” Để cô ta ‘bạo bệnh qua đời’?
Lăng Bất Nghi dịu dàng xoa đầu nàng: “Đồ ngốc, Tôn thị là người coi danh lợi như tính mạng, nàng ta thà chết còn hơn là bị phế truất.”
Thiếu Thương im lặng một lúc lâu, nói: “Nhiều năm như vậy mà chàng không phát hiện nàng ta tặng đồ đến Hà Đông có điều bất ổn?”
Lăng Bất Nghi cười khổ: “Mười năm trước ta chỉ mới mấy tuổi, về sau cũng dần quen, chỉ không ngờ Thái tử phi lại nhỏ mọn như vậy, oán hận với Khúc Linh Quân kéo dài mười năm không dứt.”
Thiếu Thương vỗ vào chàng: “Không trách chàng được. Người bình thường cũng có ai nghĩ đến chuyện này, dù gì Khúc phu nhân cũng được gả đến Hà Đông xa xôi, Thái tử phi toàn thắng, việc gì cứ canh cánh. Dù là chuyện chàng sơ suất nhưng cuối cùng đã được em phát hiện, chàng không cần bận tâm đâu, thật, không trách chàng được mà…”
Lăng Bất Nghi cười, giơ tay muốn véo gương mặt bé nhỏ của nàng: “Em phải đi soi gương đi, đúng là tiểu nhân đắc ý.”
Thiếu Thương trợn mắt: “Em là tiểu nhân còn chàng là gì!”
“Là người thích tiểu nhân.”
Thiếu Thương chuyển giận thành vui, bật cười khoan khoái.
Lăng Bất Nghi kéo tay nàng, đề nghị đến vườn thượng uyển đằng trước ngắm mai, vừa đi vừa nói: “Thái tử phi nông cạn hẹp hòi, còn Khúc Linh Quân thông minh quả cảm, kiến thức thời cuộc không kém cánh nam nhi. Nhưng Thái tử phi đã hại Khúc thị mười năm, nếu không phải bị phát hiện vào lúc này thì có lẽ đến giờ Khúc thị vẫn chưa biết. Vậy mới thấy trên đời này không thể xem thường bất cứ ai.”
“Có phải Thái tử vẫn vương vấn Khúc phu nhân, nên Thái tử phi mới bám riết vậy không.” Thiếu Thương cau mày.
Lăng Bất Nghi lắc đầu: “Thái tử điện hạ hiền lành nhân hậu nhưng không phải người vẫn tơ vương. Ban đầu ngài ấy thành tâm thành ý muốn sống êm đềm qua ngày với Thái tử phi, nào ngờ lại gặp người không thuộc về mình…”
Thiếu Thương kính phục Thái tử: “Đúng thế. Thái tử là người tốt. Em nghe Địch ảo nói, hồi nhỏ có năm rét đậm, chàng theo bệ hạ đến núi Đồ Cao đi săn, bất cẩn rơi xuống suối, chính Thái tử đã nhảy xuống nước cứu chàng lên.”
Lăng Bất Nghi buột miệng nói: “Đúng vậy, nhớ lại lúc ấy nước buốt thấu xương. Nhưng…” Chàng nghiêng đầu cười, “Nếu chuyện này xảy ra với em thì em sẽ làm gì?”
Thiếu Thương đảo mắt: “Nếu đằng nào cũng phải vào Lương gia, vậy em sẽ lấy Lương Châu mục! Một kẻ bất tài thích đánh phụ nữ với một lão a bá, vế sau vẫn ổn hơn. Ba mũi tên hôm qua Lương Châu mục bắn oai cực!”
“Chỉ e không thành. Mười năm trước phu nhân của Lương Châu mục vẫn chưa qua đời.” Lăng Bất Nghi lạnh lùng, “Hơn nữa ý ta hỏi nếu em là Thái tử thì sẽ làm như thế nào, chứ không phải hỏi nếu em là Khúc thị thì như thế nào!”
Thiếu Thương bật cười: “Nếu em là Thái tử ấy à… Còn cần phải hỏi ư, chút thủ đoạn đó của Thái tử phi sao qua được mắt em? Ấy, chờ đã, sao em nghe nói phu nhân của Lương Châu mục qua đời từ rất sớm kia mà.”
“Đó là Khúc phu nhân vợ cả, còn người qua đời mấy năm trước là phu nhân tục huyền.”
“Chậc chậc, Lương Châu mục cũng chẳng có số vợ con gì hết, chết người này đến người kia, có lẽ cứ nên cô độc hết đời.”
Hiếm khi trên mặt Lăng Bất Nghi có vẻ khó xử: “Thiếu Thương, hiện tại Lương Thượng đã chết, Thái tử phi cũng coi như xong, em nói xem, Khúc Linh Quân và Thái tử điện hạ liệu có…”
“Liệu có nối lại tình duyên không hả? Đương nhiên là có!” Thiếu Thương hùng hồn kết luận.
Lăng Bất Nghi nhướn mày, tỏ ý không hiểu.
Thiếu Thương chắc nịch: “Lát nữa về em sẽ viết một phong thư, kể rõ đầu đuôi thủ đoạn hại người của Thái tử phi cho Khúc phu nhân biết! Hãm hại suốt mười năm trời, dù là để hả giận đi nữa, Khúc phu nhân cũng phải xông vào Đông cung tấn công! Tới khi ấy để Thái tử phi nhìn kẻ địch cũ ngồi tít trên cao, lúc đó mới thực sự hả hê!”
Lăng Bất Nghi nửa tin nửa ngờ.
Ít hôm sau, cuối cùng cha anh của Khúc Linh Quân cũng dẫn người chạy đến nơi. Kể ra bọn họ tốt số thật, ban đầu lúc nghe tin dữ thì lo lắng sốt ruột, kết quả vừa đến đô thành lại nghe phố phường truyền nhau ‘Khúc phu nhân thật đáng thương, anh em Lương thị giành giật ghế gia chủ, nàng ấy vô tội bị liên lụy’, không sẽ là ‘Lương gia không xứng là thế tộc trăm năm, con cháu quá bất tài’, vân vân.
Ngày hôm đó khi Lương Hà bị giết, trong ngoài nói ít cũng hơn hai trăm người có mặt, ngoại trừ tộc nhân Lương thị thì có một nửa là thông gia bạn cũ. Mấy lão già ấy cũng rất sáng suốt, không ngăn chặn bịt tin tức, để mặc nô tỳ gia đinh rêu rao chuyện hôm ấy. Tin mới thế chuyện cũ, lúc này không còn ai nghi ngờ nhân phẩm của Khúc phu nhân, càng không có ai bàn tán về Thái tử.
Lại hai ngày trôi qua, Thiếu Thương nhận được bức thư niêm phong Khúc Linh Quân gửi, sau khi đọc xong nàng cực kỳ kinh ngạc.
Lăng Bất Nghi cầm phong thư, buồn cười nhìn cô gái: “Em không đoán trúng chuyện nào cả. Lương Châu mục sẽ không cô độc hết đời, Khúc Linh Quân cũng không đến Đông cung.”
Thiếu Thương cười khan hai tiếng.
Nội dung trong thư rất đơn giản, chỉ có ba chuyện: Đầu tiên cám ơn Thiếu Thương đã hết lòng rửa sạch oan tình cho nàng, còn nói bây giờ đang khó khăn không thể tự cảm tạ, ân tình này nàng ấy xin ghi tạc trong lòng; thứ hai là Lương Châu mục đã được bệ hạ hạ chỉ, ít hôm nữa sẽ lên đường quay về tiếp tục làm Châu mục đại nhân (đọc tới đây Thiếu Thương đã cảm thấy lạ, mấy ngày trước cô còn muốn thoát khỏi Lương gia mà, Lương lão bá có về nhậm chức hay không thì liên quan gì đến tiểu quả phụ là cô); chuyện cuối cùng mới là cú nổ lớn:
Khúc Linh Quân nói, sau khi hai nhà Lương Khúc cùng thảo luận, nàng ấy sắp tái giá với Lương Châu mục rồi. Bây giờ đang ở đầu ngọn gió nên không tiện thông báo thiên hạ, đợi bao giờ về sẽ tổ chức hôn lễ. Đúng vậy, cũng như Hà Chiêu Quân, nàng ấy phải mặc áo tang thành thân.
Thiếu Thương nghệt mặt, trong lòng bối rối: “Chuyện, chuyện này bắt đầu từ đâu…”
Lăng Bất Nghi chậm rãi đặt dải lụa gấm vào trong hộp gỗ.
Thiếu Thương nói: “Em cứ ngỡ chỉ ở làng quê mới có chuyện cưới quả phụ của huynh đệ.” Vì nuôi nấng con cháu và đề phòng chia nhỏ tài sản nên ở dân gian có không ít chuyện như vậy, nhưng ở thế tộc…
Lăng Bất Nghi không tiếp lời.
Thiếu Thương lại nói: “Lương Châu mục cũng đã bốn mươi bảy, mà Khúc phu nhân chỉ mới hai mươi sáu.”
Lăng Bất Nghi vẫn cụp mắt im lặng.
Thiếu Thương giơ ngón tay bé nhỏ chọc vào má chàng, Lăng Bất Nghi trở tay ôm gáy nàng, gãi gãi như gãi một chú mèo con, Thiếu Thương giãy dụa cố thoát khỏi tay chàng.
Lăng Bất Nghi mỉm cười: “Hai nhà Lương Khúc không muốn để lộ, nhưng Thái tử vẫn cần phải biết. Lần này ai sẽ đi nói đây, nói như thế nào?”
Tầm mắt Thiếu Thương vòng hai vòng trên mặt Lăng Bất Nghi, sau đó dịch ghế ra, dùng ngôn ngữ tay chân biểu hiện mình chắc chắn không nhận củ khoai nóng bỏng tay này.
Lăng Bất Nghi mỉm cười.
Về sau cũng không rõ Lăng Bất Nghi nói với Thái tử như thế nào, chỉ nghe nói Thái tử bất cẩn ngã ngựa, phải nằm trên giường dưỡng thương. Còn Thái tử phi đã bị nhốt nơi u cư ‘dưỡng bệnh’, Hoàng hậu đành tự đến thăm hỏi vết thương của Thái tử.
Trở về từ Đông cung, Hoàng hậu càng thêm buồn bã, Thiếu Thương hỏi bà vì sao lại không vui. Bà nói: “Chung quy cũng là Thái tử sai. Không phải sai vì tuân thủ hôn ước, mà là sai vì không nhận ra sự ác độc của Thái tử phi.”
Thiếu Thương khuyên nhủ: “Người bên gối mà, nào có dễ nhận ra như vậy.”
Hoàng hậu cười bất lực: “Nhưng nó là trữ quân, là quân vương tương lai, sao có thể không biết nhìn người.”
Thiếu Thương đáp: “Nói như vậy không đúng lắm ạ. Năm xưa Thủy Hoàng đế cũng không nhìn rõ Triệu Cao, còn coi lão ta là lão nô bộc trung thành phúc hậu còn gì, kết quả Thủy Hoàng đế vừa trút hơi thở cuối cùng, Triệu Cao lập tức giở trò tạo phản! Thủy Hoàng đế có bản lĩnh đến đâu mà vẫn nhìn nhầm đấy thôi, nương nương chớ trách Thái tử.”
“Đúng vậy.” Hoàng hậu mỉm cười, nhưng nụ cười lại thực bi ai, “Cho nên cơ nghiệp của Thủy Hoàng đế chỉ kéo dài hai đời rồi chấm dứt.”
Thiếu Thương suy nghĩ, nàng cảm thấy nguyên nhân nhà Tần bị diệt vong rất phức tạp, không đơn giản chỉ vì vài cá nhân, thế là lại trấn an Hoàng hậu: “Nương nương à, có câu ngã một keo leo một nấc, trải qua chuyện này, về sau nhất định Thái tử sẽ biết cách nhìn người.”
Hoàng hậu nhìn nàng kiên nhẫn khuyên giải, dịu dàng sờ tóc nàng: “Chỉ hy vọng đúng như ngươi nói.”
…
Hai hôm sau, Thiếu Thương cố ý mặc kệ Lăng Bất Nghi đi đưa tiễn Khúc Linh Quân.
Ở ngôi đình dừng chân ngoài thành mười dặm, đội xe của hai nhà Lương Khúc dài đằng đẵng, có không ít người tới tiễn đưa. Trong số đó có một cụ ông giống Khúc Linh Quân mấy phần, đứng nói chuyện với Hàn đại tướng quân bên ngoài đình, một người trung niên cũng có tướng mạo gần giống đứng cạnh hầu hạ, thỉnh thoảng ba người lại cười phá lên.
Khúc Linh Quân nhìn họ, đoạn quay đầu nói với Thiếu Thương: “Cha anh cũng cùng đến nơi Châu mục đại nhân nhậm chức, nhân tiện chuẩn bị lễ cưới cho ta.”
Thiếu Thương tò mò hỏi: “Rốt cuộc vì sao phu nhân lại muốn lấy…” Nàng dừng lại, đổi cách nói, “Thái tử điện hạ…” Nàng lại dừng lại, không biết phải nói từ đâu.
Khúc Linh Quân mỉm cười, dẫu mặc áo tang nhưng nét mặt vẫn rực rỡ như ánh ban mai, đẹp không bút tả xiết.
“Ta cho rằng điện hạ vẫn nhớ ta mười năm, dù ta thường lo lắng vì điều ấy nhưng có lúc vẫn mừng thầm. Nào ngờ, từ mười năm trước chàng đã quyết định quên ta, khiến ta trong những năm qua thật nực cười. Nếu chàng đã vô tình thì ta không cần tiến tới nữa, ta và Thái tử đã không còn gì để nói nữa rồi.”
Thiếu Thương biết nàng ấy nói đúng, chỉ có thể thở dài, “Nhưng cũng không cần cưới Lương Châu mục mà, dù gì ông ấy cũng đã lớn tuổi, mà phu nhân lại đang phơi phới tuổi xuân.”
Khúc Linh Quân cười nói: “Muội cũng là người thông minh, muội nghĩ thử xem, thật ra dù với hai nhà Lương Khúc hay với các con ta, chỉ có cưới Lương Châu mục mới là phù hợp nhất.”
Thiếu Thương không nói nữa.
Ở bên kia, hai đứa con của Khúc Linh Quân mặc áo tang nho nhỏ chạy tới chạy lui, để phó mẫu và tỳ nữ đi theo, trông vui vẻ hơn khi cha còn sống nhiều. Chúng chạy đến chỗ Ngu Hầu và Lương Vô Kỵ đang nói chuyện, một đứa ôm chân, một đứa kéo áo, cười vui không biết ưu sầu. Lương Vô Kỵ đã không còn trẻ song thể lực vẫn khỏe mạnh, ông ôm hai đứa bé hai bên tay, để hai đứa chắp tay với Ngu Hầu, chọc Ngu Hầu cười to.
Khúc Linh Quân và Thiếu Thương nhìn nhau, nàng nói: “Châu mục đại nhân cũng thật đáng thương, anh hùng một đời là vậy, nhưng gần tuổi ngũ tuần mà bên dưới vẫn chẳng có con. Con ta cũng thật đáng thương, có cha lại như không. Sau này ta sẽ chăm sóc đại nhân thật tốt, và đại nhân cũng sẽ chăm sóc các con ta. Như thế, mọi người ai cũng tốt.”
Thiếu Thương lờ mờ hiểu ra. Mỗi người có giá trị quan khác nhau, có người sống vì mình, có người lại sống vì gia tộc và con trẻ, thực ra nhìn từ phương diện này thì Khúc Linh Quân và Lương Vô Kỵ khá đồng lòng.
Thiếu Thương ngoái đầu nhìn trước khi rời đi, thấy Lương Vô Kỵ quỳ một chân xuống, hái cỏ khô bện hình con dế con chim, hai đứa bé thân thiết đu bên người ông, nom rất tập trung chú ý.
Nàng bỗng cảm thấy, như vậy cũng không tệ.