Ba ngày trước trời yên biển lặng, cha con Trình gia cứ ngỡ chuyện tệ nhất sau đính hôn là ăn cơm cùng lang tế. Song bắt đầu từ ngày thứ tư, khi bọn họ vừa bước chân ra ngoài là lập tức hứng chịu sự tấn công của dư luận như bị xếp hàng bắn pháo. Ngoài gia đình qua lại nhiều năm hoặc quần chúng có ý tốt như như Vạn Tùng Bách, những người còn lại đều mang ánh mắt ghen tị cay rát. Kẻ nông cạn còn dở hơi nói Trình Hiệu úy ngài có phúc bám víu địa vị cao quý, sau này chớ quên bọn ta vân vân, người cao thâm thì ngoài mặt chúc mừng, nhưng vừa xoay lưng đã trào phúng Trình gia cậy thế.
“Phụ thân không cần để ý đến họ làm gì, họ đang ghen với phụ thân đấy.” Thiếu Thương an ủi.
“Nói lung tung! Ông đây còn không biết hả. Nếu Lăng Bất Nghi cầu hôn với con gái bọn họ, để xem bọn họ có chuẩn bị hồi môn suốt đêm mà gả con gái đi luôn không!” Trình Thủy tức giận suýt đập vỡ vò rượu.
Ba anh em Trình gia vẫn khá khẩm hơn.
Trước giờ Trình Vịnh rất ít qua lại thân thiết với các công tử thế gia, đồng môn bạn bè gần gũi toàn là mọt sách không nghe tin đồn, hoặc là người thật lòng mừng cho hôn sự của Trình gia.
Đại doanh Trình Tụng tham gia nằm trong phạm vi thế lực của Vạn Tùng Bách, tính hắn lại phóng khoáng vui vẻ, dù có kẻ châm biếm thì cũng rất nhanh được chúng bạn dằn xuống.
Còn Trình Thiếu Cung, vì không bị mẫu thân sai đi theo ấu muội và Lăng Bất Nghi nên rất hăng hái bóng gió mỉa mai lại người ta, không hề mất thế thượng phong tí nào, phu tử ở trường sợ làm lớn chuyện nên cấm học trò bàn luận về chuyện này.
Kể ra Tiêu phu nhân sáng suốt hơn nhiều. Có vẻ bà đã dự liệu được từ sớm, mấy ngày qua không hề bước chân ra khỏi cửa, hết dạy Thiếu Thương đọc sách viết chữ lại dẫn Trình Ương đến trang viên bố trí cây giống mùa hè cho các nông hộ. Còn vì sao không dẫn con gái đến trang viên cùng ư? Lần này không phải bà thiên vị mà là ngày nào lang tế cũng đến cửa, nếu bà dẫn con gái đi thì không phải để Lăng Bất Nghi dọa chết chồng con à.
Thật ra Thiếu Thương cũng chưa quen lắm.
Dẫu tuổi thân xác của nàng và Lâu Nghiêu bao nhiêu thì tuổi tâm hồn của nàng vẫn lớn hơn. Trong mắt nàng, Lâu Nghiêu như cậu em trai ở thị trấn miền quê hoặc là đàn em xấu hổ trong phòng thí nghiệm, dù nàng không định đứng ở vế trên, song bình thường vẫn có thể nắm bắt được đại khái hướng đi. Nhưng Lăng Bất Nghi lại không như thế, chàng còn trẻ mà đã tự đảm đương một phương, dù học tập hay xuất trận hành quân cũng luôn có chủ trương của riêng mình, chẳng những sẽ không nhất nhất nghe theo Thiếu Thương như Lâu Nghiêu, thậm chí còn yêu cầu Thiếu Thương phải nghe theo chàng.
Ví dụ như hồi ở huyện Hoạt Thiếu Thương muốn lén uống rượu, dù Lâu Nghiêu biết đầu xuân uống rượu lạnh sẽ không tốt, có điều sau một hồi bị Thiếu Thương dụ dỗ là lại vui vẻ đi tìm rượu cho nàng uống. Nhưng còn bây giờ khi Thiếu Thương đưa ra yêu cầu như thế, Lăng Bất Nghi rất kiên quyết nói đầu hè uống rượu lạnh không tốt cho dưỡng sinh, từ chỗ có hại cho lục phủ ngũ tạng mà nói tới chuyện Thiếu Thương cần chăm chỉ rèn luyện. Trò dụ dỗ ‘làm người không nên lãng phí tuổi trẻ’ của Thiếu Thương không hề hữu hiệu với chàng, trái lại còn bị trút cho một đống văn vẻ ‘buông thả cái nhỏ ấy là trì hoãn chí lớn’.
Nhưng rất rõ ràng chàng cực kỳ am hiểu cách nói chuyện, khi thấy Thiếu Thương sắp xù lông thì sẽ cho phép nàng uống một cốc, lại còn uống cạn nửa cốc từ trong cốc của nàng. Kết quả chính là, Thiếu Thương phí công sức yêu cầu cả nửa buổi mà chỉ uống được một hớp rượu lạnh!
Nàng tức gần chết, thế mà chàng thanh niên ở đối diện còn cụp mắt thở dài: “Hôm nay ta nhường một bước vậy.”
… Thiếu Thương rất muốn ra tay đánh người. Nhưng nàng biết không thể, vì nàng không đánh lại nổi người ta.
Hay nói đơn giản, chủ kiến của Thiếu Thương rất lớn, nhưng chủ kiến của Lăng Bất Nghi còn lớn hơn nàng; Thiếu Thương bình sinh dứt khoát quả quyết, kết quả Lăng Bất Nghi còn sát phạt quyết đoán hơn nàng, thẳng tiến không lùi; Thiếu Thương là mũi khoan kim cương còn Lăng Bất Nghi là máy tiện kim cương!
Tề Thiên Đại Thánh có pháp lực cao cường tới đâu vẫn bị đè dưới Ngũ Hành Sơn. Thiếu Thương rất bực, hôm nay là ngày lò lửa của Thái thượng Lão quân cháy đượm, Lăng Tiêu Bảo điện được yên ổn, bàn đào của Vương mẫu nương nương vẫn tốt tươi, mắng một tiếng Như Lai là đồ lão già nhẫn tâm, vì sao vẫn muốn bắt ta an phận thủ thường!
Khốn chưa, bị Lăng Bất Nghi dồn ép đến nước nàng có thể làm luôn bài vè rồi kìa! Giờ ngẫm lại, ngày trước khi nàng chưa biết tính cách thật của Lăng Bất Nghi mà đã tự giác muốn giữ khoảng cách với chàng, xem ra đúng là trực giác của tiểu quái thú.
Tuy chỉ vừa bên nhau bốn ngày ngắn ngủi, song Thiếu Thương đã phát hiện Lăng Bất Nghi có vẻ không được vui.
Chàng khá im lặng, không phải không có gì để nói mà là chàng không muốn nói chuyện; lời vô lễ với các quý nữ chàng nói hôm ấy cũng không phải do bản tính gay gắt của mình, chẳng qua chàng lười ứng đối, chi bằng độc mồm một lần mà sau thanh thản. Nếu chàng muốn khách khí lễ phép với ai đó thì thật sự có thể khách sáo tới độ mưa thuận gió hòa, quan tâm chu toàn.
Như Lâu Nghiêu ấy, thấy thợ dệt nhà mình vừa dệt được gấm đẹp, vậy là hớn hở chọn ra mấy thớ tự nhận là đẹp nhất để đem tới. Còn đồ Lăng Bất Nghi đưa đến, từ thịt khô đồ vàng mà Trình mẫu thích đến cung mềm tên nhỏ tinh xảo cứng cáp cho Trình Tiểu Trúc Trình Tiểu Âu, thậm chí cả chàng chưa bao giờ nói chuyện với Trình Ương câu nào mà vẫn tặng một thớ gấm mặc ngày hè làm nổi bật nước da của nàng, thật sự đáp ứng rất đúng nhu cầu sở thích của người nhà họ Trình.
Thiếu Thương rất không hiểu nổi, thanh niên có tướng tá mạo mỹ thế này, lại đang trong độ tuổi phong nhã hào hoa, muốn gió có gió muốn mưa có mưa, vì sao không vui vẻ mà cứ im lìm sầu não như vậy. Nếu là nàng, nàng đã đốt tiền ra khơi tung hoành rồi!
Nàng không hiểu nổi vị hôn phu của mình. Không tài nào hiểu được ẩn ý trong đôi mắt sâu tựa biển khơi của chàng, cũng không suy ra được chàng đang làm gì.
Nhưng nàng vốn không phải người thích tìm hiểu tâm tư người ta, nếu cứ cố chấp đi tìm hiểu, biết thật ra đám bà tám ở trong thị trấn nói xấu mình rất ghê gớm há chẳng phải rước bực thêm ư, biết thật ra crush nhà bên rất ghét con bé giang hồ thanh danh bất hảo là mình đây, nhưng do gia giáo tốt nên vẫn đối xử đàng hoàng với mình, vậy không phải còn hộc máu nữ sao?!
Nên chỉ cần không chọc tức chàng là đủ rồi – Thiếu Thương thầm nhủ.
Nhưng kể ra Lăng Bất Nghi chưa bao giờ nghiêm nghị giận dữ với nàng, lúc nào cũng luôn mang vẻ mặt dịu dàng, ngôn từ nhỏ nhẹ; nhưng trực giác của tiểu quái thú lại không cho phép nàng dám khinh suất. Thí dụ như chuyện rượu lạnh chẳng hạn, nếu lúc ấy nàng cứ khăng khăng đòi uống, Lăng Bất Nghi không giận nàng đâu, nhưng sẽ sai người báo lại với vợ chồng Trình Thủy, vậy là rượu lạnh rượu nóng gì cấm hết, ngay tới rượu ngọt cũng không cho nàng nếm một hớp, đợi tới khi nàng nhận tội mới thôi – khi lý lẽ không đứng về phía mình, thông thường Thiếu Thương sẽ không quá cứng đầu, thay đổi khi có biến chính là bí quyết nàng bảo vệ tính mạng trong nhiều năm qua.
Ngoài điều đó ra thì còn lại Lăng Bất Nghi đều tùy nàng, không quản thúc nàng làm này làm kia.
Có lúc chàng rất kiên nhẫn nhìn nàng tập viết, mài mực trải giấy cho nàng, hướng dẫn nàng cách dùng cổ tay vạch nét, ấy cứ như thế hơn nửa canh giờ, đến nỗi vợ chồng Trình Thủy ở phòng bên phải để Thanh Thung phu nhân đến giục chàng về nhà.
Có khi Thiếu Thương sẽ làm những mô hình nhỏ bằng gỗ như bánh xe nước thời cổ theo bản vẽ đã vẽ, nhưng lòng bàn tay lẫn ngón tay nàng vừa nhỏ vừa mềm, lại không có dụng cụ vừa tay nên không thể cắt giũa những miếng gỗ lớn theo hình dạng mình muốn.
Hôm đầu tiên Lăng Bất Nghi nhìn mấy lần, bảo nàng hai ngày tới cứ tập viết đi, những đồ thủ công để sau hẵng làm. Rồi cách một hôm, chàng đem đến cho nàng một bộ công cụ nhỏ nhắn xinh xắn bằng sắt bọc trong da hươu: một chiếc rìu nhỏ, một con dao, một ống mực, một thước sắt, một chiếc búa, một đục gỗ, một khoan tay, thậm chí có cả hai cái cưa tay nho nhỏ dài dài, thêm một đôi găng tay bằng da mềm mại ôm sát…
“Ta cứ tưởng chàng sẽ làm giúp ta.” Thiếu Thương hớn hở, vuốt ve từng món đồ không rời tay, cứ như nhiệt độ trên sắt vẫn chưa biến mất. Bấy giờ nàng mới hay Lăng Bất Nghi còn nuôi thợ rèn có tay nghề xịn.
“Nếu cần dùng lực ta sẽ làm thay em, không có ta thì em nhờ nô bộc làm, còn lại tự em làm.” Lăng Bất Nghi kéo bàn tay bé nhỏ của nàng, cúi đầu cẩn thận đeo găng tay vào, nhìn trái nhìn phải xem nó có vừa không.
“Đây là chuyện em muốn làm và thích làm, phải để em được như ý chứ. Chỉ là…” Giọng chàng thay đổi, thong thả nói, “Nếu em làm mình bị thương thì cấm luôn những thứ này.”
Thiếu Thương biết chàng có ý tốt, vui vẻ gật đầu lia lịa. Trong khoảnh khắc ấy nàng lại thấy Lăng Bất Nghi tốt hơn Lâu Nghiêu cái gì cũng nghe theo nàng. Nàng cảm thấy chàng hiểu mình, không cho rằng nàng kỳ quặc, cũng không khuyên nàng tránh xa nguy hiểm. Trên đời này nào có chuyện an toàn tuyệt đối, ăn cơm mà còn có thể mắc cổ chết kia mà.
Dường như Lăng Bất Nghi rất thích nàng sinh động hoạt bát, đôi khi dù nàng dậm chân nổi giận nhưng chàng vẫn mỉm cười nhìn nàng. Thiếu Thương lại lần nữa mơ hồ cảm thấy chàng rất khoan dung với mình, nên có nhiều chuyện nàng chủ động nhẫn nhịn để chàng uốn nắn thói quen của mình, thí dụ như uống rượu lạnh, thí dụ như không thích ăn rau, thí dụ như đi chân trần ngoài hành lang…
Nhưng vẫn có vài việc nàng không nhịn nổi.
Ngày thứ năm, nhà họ Lâu ngại ngùng đến phát thiệp cưới, Lăng Bất Nghi cũng có mặt trong danh sách được mời, thế là gọi vị hôn thê của mình đi cùng, song đã bị Thiếu Thương từ chối.
“Em đã nói với phụ thân mẫu thân rồi, ngày hôm đó em không đi, mọi người tự đi đi.” Thiếu Thương bĩu môi. Thật ra vợ chồng Trình Thủy cũng tán thành không để nàng đi, chỉ vì để chứng tỏ hai nhà Lâu Trình không có xích mích nên bọn họ mới đi dự tiệc, chứ thật sự quá lúng túng.
Lăng Bất Nghi nhìn nàng một lúc, nói: “Tốt nhất vẫn nên đi, tới lúc ấy ta đến đón em.”
Thiếu Thương cúi đầu, lúng búng nói: “Em không đi.”
Lăng Bất Nghi nhìn hai bên, A Trữ bị nhìn đến nỗi con tim rung lên, lập tức hiểu ý, vội dẫn các tỳ nữ lui xuống, chỉ để lại hai người bọn họ trong phòng.
Thiếu Thương nhìn hành động như dọn dẹp trước chiến tranh, tức giận quay phắt người đi: “Ngài nói gì cũng vô dụng, em sẽ không đi!”
Lăng Bất Nghi chậm rãi đi tới cạnh nàng, nắm vai cô gái xoay người lại, bình tĩnh nhìn nàng: “Nói chuyện nghiêm túc nào, đưa ra lý do đi, ta sẽ không ép em.”
Bây giờ Thiếu Thương rất nhớ cơ thể cường tráng của mình ở kiếp trước, lúc này nàng bị bàn tay mạnh mẽ của chàng thanh niên giữ chặt không thể cựa quậy, đành nói: “Có gì hay mà hỏi, hồi trước em và A Nghiêu đã đính hôn, giờ huynh ấy đi cưới người khác rồi em đến chúc mừng, kiểu chuyện gì vậy kia chứ, lúng túng lắm! Bảo người nhà An Thành quân nhìn thế nào đây, còn tưởng em đến phá đám!”
Lăng Bất Nghi nhìn nàng: “Vậy em muốn cả đời này không qua lại với A Nghiêu?”
“Dĩ nhiên là không rồi!” Thiếu Thương thốt lên, “Nhưng mà, cứ từ từ đã, từ từ thôi…”
“Theo cách nói của em thì ta cũng không nên tham dự tiệc cưới của Lâu gia. Vì ta vừa đính hôn với em, hai bên gặp nhau lại lúng túng. Lâu Nghiêu thấy ta lại còn tưởng ta đến phá đám.” Lăng Bất Nghi từ tốn nói.
“Sao giống nhau được! Ngài đừng có lấy cớ đó ra chặn họng em!” Thiếu Thương cuống lên, “Toàn thể Lâu gia rất xem trọng ngài, A Nghiêu lại càng xem huynh như huynh trưởng, sao ngài có thể không đi? Lúc nào A Nghiêu cũng nghĩ tốt về ngài, chắc chắn huynh ấy sẽ không nghĩ xấu!”
Lăng Bất Nghi im lặng nhìn cô gái, bỗng cười giễu: “… Có phải trong lòng em vẫn nhớ nhung A Nghiêu? Tới giờ vẫn luyến tiếc hôn sự với Lâu gia?”
Thiếu Thương bất an uốn éo. Nàng đâu thể nói: ây da bị chàng đoán trúng rồi, chàng thông minh quá đi.
“Ngoài kia khen ta tốt lên tốt xuống, nhưng trong lòng em, chỉ e ta còn không bằng Lâu Nghiêu.” Lăng Bất Nghi lạnh lùng, “Có phải em còn nghĩ tốt nhất ta nên cưới Hà Chiêu Quân, tiện thể thành toàn hôn sự của em và Lâu Nghiêu…”
“Không! Em chưa bao giờ nghĩ vậy!” Thiếu Thương la lớn.
Vừa thốt ra lời, chính nàng cũng ngẩn ngơ.
Nhớ lại khi ấy dù sự tình rất cấp thiết, nàng chỉ nghĩ đến việc để Viên Thận cưới Hà Chiêu Quân, nghĩ đến việc Hoàng đế để các hoàng tử cưới Hà Chiêu Quân, thậm chí còn suy nghĩ để vị huynh trưởng Lâu gia hủy hôn cưới Hà Chiêu Quân, nhưng nàng chưa từng nghĩ để Lăng Bất Nghi cưới Hà Chiêu Quân.
“Em chỉ nói ngoài miệng vậy thôi.” Lăng Bất Nghi lạnh lùng nói.
“Không không, là thật mà.” Thiếu Thương cuống lên, nàng có khờ tới mấy cũng biết chuyện này không thể đùa, “Em cảm thấy, ta cảm thấy…” Nàng cố gắng lục tìm lý do, “Em cảm thấy ngài là người rất tốt siêu tốt, ngài cứu nhiều người thế mà, lại còn giúp em rất nhiều lần. Ngài hẳn nên lấy một người vợ tốt nhất trên đời này! Chứ không phải là những người đanh đá gọi là quý nữ kia, không phải Hà Chiêu Quân, cũng không phải em…”
Nét mặt Lăng Bất Nghi giãn ra, ánh mắt trở nên dịu dàng ấm áp như sông băng tan chảy.
“Bây giờ em chỉ xem A Nghiêu như… như bạn thân của em, là tri kỷ!” Thiếu Thương thấy chàng im lặng lại tưởng chàng vẫn chưa hết hiểu lầm, vội vàng nói, “Nếu em nói dối nửa câu thì sẽ như chiếc bình này!” Nói đoạn, nàng cầm bình gốm đựng bút trên bàn lên, dùng sức ném mạnh xuống đất.
*Choang* một tiếng ầm trời, bình sứ vỡ vụn, nước bắn lên vạt váy Thiếu Thương.
“Chớ nhúc nhích!” Lăng Bất Nghi nói ngay.
Dĩ nhiên Thiếu Thương không dám nhúc nhích. Người ở thời đại đều cởi giày đi vớ trong phòng, nhỡ giẫm phải mẻ sứ thì không phải chuyện đùa đâu.
A Trữ nghe thấy tiếng động, hốt hoảng định xông vào, nhưng Lăng Bất Nghi đã nói với ra ngoài: “Không sao, các ngươi không cần vào, đem chổi hốt lại dây.” A Trữ rất muốn phá cửa xông vào, nhưng nhớ lại Tiêu phu nhân đã dặn là bà phải nghe lệnh Lăng Bất Nghi.
Lăng Bất Nghi nhận lấy chổi tre từ bên ngoài, tay trái lắc nhẹ, quấn ống tay áo dài rộng như mây trôi quanh cánh tay trái rồi nắm trong lòng bàn tay. Đồng thời, những ngón tay dài đầy gân nhẹ nhàng nâng ống tay áo bên tay phải lên. Và kế đó, trong sự sững sờ của cô gái, chàng thanh niên quyền thần cao quý tuấn tú khó gần nổi tiếng đô thành lại đang… quét nhà ở trước mặt nàng?!
Thiếu Thương đần thối mặt.
Tuy Lăng Bất Nghi độc lập từ nhỏ nhưng rõ ràng mười ngón tay không hề đụng nước. Lúc đầu, động tác quét của chàng rất vụng về, không thể quét gọn hai bên. Nhưng chàng lại rất toàn năng, chẳng mấy chốc đã nắm được yếu tố cần thiết, chỉ dăm ba lần đã quét mảnh gốm vỡ trên đất sang một bên, sau đó trải khăn lên chỗ có nước để Thiếu Thương giẫm lên bước ra.
Thiếu Thương xách váy vui vẻ giẫm lên khăn, cuối cùng cũng nhảy ra được bên ngoài, Lăng Bất Nghi kéo nàng tới bên kia ngồi xuống.
“Lâu Nghiêu là bạn thân tri kỷ của em, còn Thập Tam nương tử nhà họ Vạn thì sao.” Lăng Bất Nghi chậm rãi thả từng vòng tay áo bên trái ra, “Nếu hôm nay em không nói rõ, để đấy ta sẽ chuyển lời của em đến tiểu nương tử Vạn gia.”
“Ngài ngài, sao ngài thể làm vậy?” Thiếu Thương hổn hển, “Chỉ là em cảm thấy, ầy, A Nghiêu cũng chẳng dễ dàng gì. Nói ra sợ ngài giận, nhưng huynh ấy toàn tâm toàn ý với em, vậy mà bây giờ không những bị ép phải cưới người mình ghét, mà đến ngày thành hôn lại thấy chúng ta ra vào có đôi, huynh ấy đáng thương quá…”
Lăng Bất Nghi kéo đôi bàn tay trắng muốt bé nhỏ của cô gái, xòe lòng bàn tay ra kiểm tra có vết thương không.
Thiếu Thương chạm vào bàn tay lạnh lẽo của chàng, trong lòng khó xử, chợt nhìn thấy xương ngón tay thon dài khỏe khoắn, các đốt ngón tay vừa tròn cừa dày, nước da nhợt nhạt giống như văn sĩ ở gác cao chấp bút viết suốt ngày, nàng chợt nhớ tới ngày đó ở trước cửa nhà săn, chàng đã giơ cao binh khí to tướng chói lóa như vầng thái dương bổ đôi gã thổ phỉ… Là bằng đôi bàn tay này ư.
“Đã không có vướng mắc thì tốt nhất em vẫn nên đi.” Lăng Bất Nghi ngẩng đầu lên nhìn nàng, “Nếu Lâu Nghiêu đã quyết định về sau không còn vương vấn, cậu ta sẽ không để ý việc em ở chung với bất cứ ai. Trái lại, hẳn cậu ta còn lấy làm mừng vì em đính hôn nhanh như vậy, sẽ không bị đám bần tiện kia cười nhạo.”
Thật ra xét từ phương diện nào đó mà nói, đúng là Thiếu Thương nên biết ơn Lăng Bất Nghi. Nếu không đính hôn với chàng, không biết đám kẻ thù đang chỉ trỏ cười nhạo sau lưng nói nàng đáng thương thế nào – bảo ngày trước nàng trèo cao lên Lâu Nghiêu, cuối cùng lại bị đẩy ngã xuống đài, vân vân.
“Bây giờ mọi người không còn cười nhạo ta được nữa.” Thiếu Thương khẽ thở dài, bất đắc dĩ nhìn Lăng Bất Nghi, “Có khi các tiểu nữ nương hâm mộ ngài đang ở sau lưng chửi em hận em không chừng!”
Lăng Bất Nghi mỉm cười: “Ngày trước khi em chưa gặp Lâu Nghiêu và ta, không lẽ không ai mắng em bắt nạt em?”
Thiếu Thương sững sờ.
“Con người bản tính thiện, nhưng bản tính cũng ác.” Lăng Bất Nghi mỉm cười nhìn nàng, mười ngón tay đan vào bàn tay mềm mại bé nhỏ của nàng, “Chúng ta không thể mất phòng bị vì tin vào bản tính thiện, để rồi biến thành cá trên thớt; cũng không thể vì bản tính ác mà né tránh không tiến lên, không dám nhìn thẳng.”
Thiếu Thương nhìn sâu vào con ngươi màu nâu của chàng, sâu như đầm nước không một gợn sóng.
Một lúc sau, nàng dùng sức rút tay ra, xoay người nổi giận: “Được rồi được rồi, ngài nói gì cũng đúng, em nghe theo ngài! Em sẽ đến Lâu gia được chưa!”
Nên kết luận rút ra là: dù Tôn Hầu không quậy náo thiên cung thì Như Lai vẫn sẽ đè tay đập cái bốp, nếu không ai sẽ bảo vệ Đường Tăng thỉnh kinh đây; dù nàng cưới ai đi nữa, nếu xui xẻo cũng sẽ có bà tám đến bóng gió cạnh khóe.
“Lăng Bất Nghi.” Thiếu Thương bỗng thấp giọng gọi.
Lăng Bất Nghi bất ngờ, nàng chưa bao giờ gọi cả tên họ của chàng.
“Sao ngài không thành thân với những tiểu nữ nương ngưỡng mộ ngài như thần tiên?” Thiếu Thương cúi đầu “Nếu là bọn họ, dù ngài nói mặt trời tròn thì bọn họ cũng sẽ phụ họa.”
Lăng Bất Nghi nghiêng đầu trầm tư, khẽ mỉm cười, đôi mắt sáng như ngọc: “Ta không biết.”
“Tính nết em thế nào chàng cũng thấy rồi đấy.” Thiếu Thương ủ rũ, “Đã cứng đầu lại còn bất hảo, vì sao ngài lại muốn kết hôn với em.”
Lăng Bất Nghi lại trầm ngâm tiếp, rồi lại đáp: “Ta cũng không biết.”
Thiếu Thương nổi giận, bực bội nói: “Ngài bảo em cái gì cũng phải nói, nhưng chính ngài lại không chịu nói gì cả!”
Lăng Bất Nghi mỉm cười, vỗ về cô gái nhỏ đang xù lông, nghĩ một hồi mới nói: “Bệ hạ thường bảo ta sống không có nhân khí, giống một du hồn.”
Thiếu Thương nhủ thầm, í, Hoàng đế lão gia có cùng quan điểm với chủ nhiệm Tiêu nhà mình kìa.
“Bao giờ em vào Trường Thu cung bệ hạ sẽ tự khắc thấy, ta ở bên em mới có nhân khí nhất.”
***
Một lúc sau, A Trữ chạy đến Cửu Truy đường báo với nam nữ chủ nhân về quyết định tham dự tiệc cưới Lâu phủ của nữ công tử, nào ngờ thấy ba vị công tử cũng có mặt.
“Ta còn bảo hèn gì, trước khi biết Lăng Bất Nghi muốn Niệu Niệu cùng đến Lâu gia là ta đã tiên liệu được kết quả này rồi.” Trình Thủy vỗ đùi cười với vợ.
“Không phải bảo cãi nhau gắt lắm à, còn đập đồ nữa mà.” Tiêu phu nhân hỏi, “Có bị thương gì không.”
A Trữ đáp: “Chỉ là bình sứ đựng bút thôi ạ, Lăng đại nhân nói ngài ấy vô tình làm vỡ.”
Bà nhìn chủ mẫu, nghiêm túc nói: “Nhưng nô nghĩ rằng là nữ công tử ném, vì xiêm y của nữ công tử ướt sũng một mảng, còn áo bào của Lăng đại nhân chỉ bị bắn mấy giọt.”
Người nhà họ Trình lại nhìn nhau.
A Trữ nói: “Nữ quân, nếu không có gì thì nô xin trở về ạ. Hôm nay Lăng đại nhân có đem đến một chiếc váy khúc cư rất sang trọng, dệt chỉ vàng thêu chỉ bạc, ở vạt áo còn đính một hàng ngọc trai sáng như tuyết. Lăng đại nhân bảo nữ công tử mặc vào cho ngài ấy xem, đến ngày ấy sẽ mặc tới Lâu phủ, nô sợ các thị tỳ không biết chừng mực, sơ ý làm hỏng…”
“Được rồi được rồi, bà đi đi.” Trình Thủy đau đầu phất tay.
A Trữ nhanh chóng lui xuống, Trình Thiếu Cung sầm mặt: “Niệu Niệu đúng là không có tiền đồ, bình thường mạnh mồm với mẫu thân rồi cãi nhau với các huynh trưởng, gây ra bao trò, tới khi gặp Lăng Bất Nghi lại đầu hàng.”
“Thiếu Cung, không được vọng ngôn.” Trình Vịnh thấp giọng quát.
“Ta lại cảm thấy Niệu Niệu đã cố gắng lắm rồi.” Trình Tụng bước ra giảng hòa, nhìn cha mẹ rồi nhìn anh em, “Mọi người xem, con bé còn dám ném đồ với Lăng Bất Nghi cơ mà. Đại ca, Tam đệ, hai người có dám không? Ha ha, dù gì thì ta cũng không dám.”
Trình Vịnh thở dài, lo lắng nói “Không biết mai này Niệu Niệu sẽ thế nào đây.”
Cha Trình nghĩ ngợi, đoạn lạc quan nói: “Nghĩ tích cực đi, không chừng sau này Niệu Niệu sẽ trở thành tiểu nữ nương dịu dàng đoan trang đúng kiểu mẫu thân mấy đứa thích.”
Nói xong, ông cố ý nhìn vợ, Tiêu phu nhân thở dài trong bụng. Thật ra bây giờ bà cảm thấy con gái như hiện tại cũng không xấu, tuy hơi thô lỗ, hơi nóng tính, nhưng bù lại đầy sức sống, hoạt bát gan dạ, tựa tia nắng ban mai đầu tiên, mỗi ngày đều nghe theo chủ trương và sắp xếp của mình, chăm chỉ đọc sách viết chữ, vun đất gieo mầm, chưa bao giờ lười biếng.
Người khác nhìn vào, trong lòng cũng hân hoan.