Sau đó ông lại dỗi vợ: “Mình đồng ý nhanh nhỉ, hồi trước khi Niệu Niệu và Hoắc Tử Thịnh đính hôn, mình còn nghe ngóng biết bao nhiêu chuyện của hai nhà Hoắc Lăng.”
Tiêu phu nhân buồn bã nói: “Thiện Kiến khác Tử Thịnh, cậu ta luôn chờ tới lúc thật sự chắc chắn mới ra tay; năm năm trước, ta cứ ngỡ cậu ta từ hôn với Thái gia xong sẽ lập tức đến cầu hôn, ai dè lại đợi đến tận hôm nay. Còn Hoắc Bất Nghi… Cậu ta chỉ biết thứ mình cần mà bất chấp tất cả, hễ có liên quan là đoạt cho bằng được.”
Nhớ đến cậu con rể tiền nhiệm, Trình Thủy im lặng một hồi, bỏ qua chuyện hại con gái đau lòng đổ bệnh thì cậu ta cũng là người xuất sắc. Một lúc sau, ông nói: “Được rồi, người đã qua chuyện cũng đã qua, không cần nhắc lại nữa… À phải rồi, chúng ta có cần tổ chức lễ đính hôn lại không?”
Vừa dứt câu là hai vợ chồng trợn mắt nhìn nhau, cùng có vẻ khó xử. Lần thứ ba cũng mời thân bằng hảo hữu, cũng chiêu đãi rồi cũng nhiệt tình giới thiệu lang tế vừa nhậm chức, dù mặt dày tới đâu Trình Thủy cũng không làm được.
Ông thở dài: “Ương Ương là cải thảo rơi sương, nhổ lên là ăn được ngay, nhưng Niệu Niệu là gân móng bò cắn không được nhai không nát, hầm lâu tới mấy vẫn không biết dọn món lên chưa.”
“Đừng nói vậy.” Tiêu phu nhân quở trách, “Chúng ta phải nghĩ như thế này, à, huynh trưởng Vạn gia có nhiều con gái, mười hai lần đính thành thân được chúng ta bắt kịp rồi, Hàn tướng quân cũng có bốn năm cô con gái đấy thôi, cứ coi như chúng ta sinh nhiều mấy cô con gái, cô nào cũng cần nhận rể, không tính là tham tiền mừng của người ta!”
Trình Thủy kêu oan: “Mình tưởng liên quan tới tiền bạc à, là cái nhìn, cái nhìn! Lần nào bọn họ cũng nhìn ta thương hạ, ngay cả khi ta nếm mùi thất bại cũng chưa từng khó chịu đến vậy!”
Tiêu phu nhân không nói, thực ra bà cũng bị các quý phu nhân thân thiết than thở mấy lần, bà cảm thấy dù mình mất chồng rồi tái giá lần nữa thì cũng chỉ vậy là cùng.
…
Thiếu Thương ở nhà nghỉ ngơi bảy tám hôm, trong thời gian này nàng đến Ban gia thăm nơi công tác và quan hệ bầu bạn của Trình Ương, mở tiệc mời cha mẹ Viên Thận một lần, kế đó đưa tiễn vợ chồng Nhị thúc và Tam thúc, cuối cùng nàng đem theo mấy tay nải quần áo rau khô thịt khô mơ khô vào cung. Trình Thiếu Cung khó chịu đưa nàng đến tận cửa cung, cuối cùng lại chẳng nói gì – cái người này có vẻ rất có ý kiến về hôn sự của nàng với Viên Thận, liên tục hỏi đi hỏi lại ‘muội định thật à’ nhưng lại không nói rõ ràng.
Trong cung hẻm, Thiếu Thương vô tình bắt gặp Thái tử Tử Đoan ngồi trên kiệu, hắn vẫn hất cằm như mọi khi, bắt đầu giảng đạo: “Trình thị, cô nghe nói ngươi và Viên Thị trung đã đính hôn, quả là quá tốt. Từ đại loạn Lệ đế cho đến ngày thiên hạ thống nhất hôm nay, trải qua mấy chục năm binh biến, bách tính thương vong và bệnh đói qua đời nhiều đếm không xuể, giờ đang là lúc dưỡng sức, trấn an dân sinh. Hôn nhân là đạo lý con người, liên quan đến việc phát triển dân số… Trình thị, ngươi có nghe cô nói không!”
Nửa câu sau hắn bất mãn cao giọng, Thiếu Thương vội giữ thẳng đầu, kính cẩn đáp: “Nghe ạ, thiếp đang nghe từng câu từng chữ… Nhưng sao thiếp thấy câu này quen thế nhỉ. À phải rồi, năm ngoái khi Tứ hoàng tử thành thân, hình như điện hạ cũng đã nói những lời này!”
Thái tử Tử Đoan không vui: “Lẽ nào lời cô nói không đúng?”
Không cưới gả thì sao có thể phát triển dân số, không phát triển dân số thì sao khôi phục được chuyện sản xuất, không khôi phục được sản xuất thì sao quốc thái dân an hoan ca vui mừng, đúng là tiểu nha đầu không hiểu chuyện! Thanh niên trẻ tuổi bây giờ ngày càng kém cỏi, nhất là Hoắc Bất Nghi thân như huynh đệ của hắn, từ chối lần lữa, đến giờ vẫn chưa có con, gân cốt huyết mạch của Hoắc gia tốt như vậy, không sinh mười tám đứa con thì thật có lỗi với nhân gian chính đạo!
“Đúng đúng đúng, điện hạ nói rất đúng! Thiếp nhất định cẩn tuân ý chỉ của điện hạ.” Thiếu Thương đâu dám dị nghị, trước khi phong trữ quân nàng đã không dám chọc vị nhân huynh này rồi, huống hồ bây giờ người ta đã nắm trọn Đông cung.
Quay về Vĩnh An cung, Thiếu Thương còn thắc mắc giọng điệu vừa rồi của Thái tử, nhưng bây giờ nàng nào có thời gian nghĩ đến chuyện ấy, đã gần nửa tháng không được gặp Tuyên Thái hậu, nàng có một bụng lời muốn tâm sự. Tại Vĩnh An cung, nàng được hoan nghênh như Hoa kiều về nước, nói thế nào nhỉ, dù thể chất của nàng thường gây ra chuyện, nhưng nơi nào có Trình Thiếu Thương thì nơi ấy mãi không lạnh lẽo, dù bắt quả tang đánh nhau thôi nàng cũng có thể biến cuộc họp kiểm điểm thành hội liên hoan thị trấn.
Tuyên Thái hậu nửa nằm trên giường, nghe Thiếu Thương kể lại những tin đồn thú vị trong mấy ngày qua.
Ba năm trước vợ chồng Trình Tiêu đã làm mai cho Trình Thiếu Cung, nhưng Trình Thiếu Cung tự bói cho mình mười mấy quẻ liền, quẻ nào cũng nói sao Hồng Loan của mình không xê dịch, nếu bây giờ thành thân sẽ gặp ác thê, thế là một ngày ba bữa không ăn cơm, sống chết không chịu đi xem mắt nên trì hoãn đến tận bây giờ.
Vạn lão bá lại rục rịch muốn cưới vợ bé, bị mẹ già cùng bầu đoàn thê thiếp bác bỏ ‘dù gì cũng không cần ông sinh con trai, nạp thiếp cái gì nữa, tiết kiệm tiền bạc cho các con cưới vợ đi’, lão Vạn chảy nước mắt ròng ròng… Nhưng chuyện ấy cũng không lạ, nhiều cha mẹ trên đời vừa có cháu sẽ quên đi con cái, thế là lão bá bấm bụng nuốt nước mắt vào trong.
Thai đầu của Doãn Hủ Nga là một cô con gái, so với Vạn Thê Thê mới lần đầu đã sinh được con trai, nàng đau lòng tới nỗi khóc một trận, Trình Vịnh đành dỗ dành ‘nhà chúng ta thiếu con gái, Niệu Niệu có mệnh giúp cha anh thăng quan phát tài, con trai nhà nào bì nổi’, khi ấy Doãn Hủ Nga mới mỉm cười, nhưng mấy năm sau nàng mới hay, đêm hôm đó chồng đã chắp tay dập đầu mấy chục lần trước trăng sáng, lẩm bẩm cầu xin ‘Niệu Niệu quá đáng thương, cha anh thà không thăng quan phát tài để con gái bảo bối được thành thân suôn sẻ’.
Vạn Thê Thê được gả về nhà mình, ngày ngày sung sướng, nào ngờ ở quận Từ có một cô gái hào tộc thích học võ thuở nhỏ, nàng ta ngưỡng mộ võ nghệ nhân phẩm của A Tụng ca nên tự nguyện làm thiếp; Vạn Thê Thê rút kiếm nhưng không đánh lại người ta, đáng ghét nhất là cha mẹ mình không những làm chỗ dựa lại còn đào chân tường; Vạn lão bá thì khỏi phải nói, ông cảm thấy đàn ông nạp thiếp cũng là lẽ bất di bất dịch như ăn cơm uống nước, Vạn phu nhân tuy thương con gái, nhưng niệm ân tình của Trình gia, cũng cảm thấy không nên quá ép buộc con trai; Vạn Thê Thê tức đến phát khóc, lúc này A Tụng ca mới biết hậu viện bốc cháy, bèn đi tìm cô nương kia tỷ võ, nói gì mà ‘cô đánh thắng được ta thì ta sẽ nạp cô’, và lẽ dĩ nhiên cô nương kia không đánh thắng được rồi, cô ta ôm vết thương thút thít hỏi lẽ nào Vạn Thê Thê đánh thắng huynh, câu trả lời của A Tụng ca rất không bình thường, ‘Ta thích Thê Thê, dù đánh thắng hay không cũng sẽ cưới nàng ấy, còn ta không thích cô, cô không đánh lại ta cần gì phải hạ mình uất ức’. Ừm, suy luận không có vấn đề gì.
…
Tuyên Thái hậu tủm tỉm lắng nghe, cảnh xuân bên ngoài ngày một đẹp dần, nhưng bây giờ bà chẳng còn sức đứng dậy ra hành lang ngồi, Thiếu Thương thấy cả, cố gắng không nghĩ đến chuyện này, vẫn vui vẻ sống qua ngày, có khi đầu bếp của Vĩnh An cung làm món ngon, nàng sẽ san một phần đựng trong hộp cơm sai người đưa cho Viên Thận, tỏ vẻ mình đã làm hết trách nhiệm của vị hôn thê.
Mỗi lần trông thấy, Tuyên Thái hậu lại buồn bã: “… Nhớ ngày trước, dù ngoài trời đổ mưa cũng không thấy con nhớ Tử Thịnh có mặc áo mưa không.” Hoặc lại là, “Có lần ta bảo con đến Thượng Thư đài đưa đồ, thực ra muốn giúp Tử Thịnh có thể gặp được con.”
Vài lần đầu Thiếu Thương còn có thể cho qua, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nàng bất mãn nói: “Nương nương việc gì cứ phải nhắc đến ngài ấy.”
Trời ạ, đây không phải là định luật tiền nhiệm đấy ư. Lúc anh ta còn trẻ xốc nổi không biết quan tâm, tôi bầu bạn với anh ta, khuyên nhủ anh ta, uốn nắn anh ta, nhưng khi cuối cùng anh ta cũng trở thành người đàn ông xuất sắc trưởng thành biết bao dung và có trách nhiệm, cô gái bên cạnh anh ta đã chẳng phải là tôi.
Được lắm, bây giờ nàng cũng có thể rất tự nhiên bước vào định luật này rồi, Hoắc Bất Nghi là bạn trai cũ xui xẻo đáng thương bỏ ra rất nhiều, còn Viên Thận là người xuống núi hái được đáo.
“Ta nhắc tới Tử Thịnh thường xuyên vậy à?” Tuyên Thái hậu hoàn hồn, “À, lớn tuổi rồi, trí nhớ không được tốt… Nhưng, trừ khi Viên Thận từ quan quy ẩn hoặc con đóng cửa không ra ngoài, bằng không sau này con và Tử Thịnh vẫn sẽ chạm mặt nhau.”
Thiếu Thương bĩu môi, nói: “Nương nương yên tâm, thiếp đã nghĩ thông từ lâu rồi, nếu gặp nhau thật thì cứ chào hỏi bình thường thôi, không trách không oán, vô cùng khách sáo. Huống hồ, vẫn còn sớm mà!” Đợi tới khi Hoắc Bất Nghi trở về, nói không chừng nàng đã mang thai rồi, khi gặp lại nhau đã vật đổi sao dời, cứ cố chấp lại thành bản sao của ông già Hoàng Phủ và Tang phu nhân, còn có thể thế nào nữa.
“Con thật sự sẽ không trách không oán, vô cùng khách sáo?” Tuyên Thái hậu ngồi thẳng người dậy.
Thiếu Thương quả quyết: “Tất nhiên rồi!”
“Cũng được.” Tuyên Thái hậu lại dịu giọng đi, “Chỉ là ta không ngờ con lại quyết định nhanh như vậy…”
Thiếu Thương nói: “Nói như nương nương, cuộc đời thiếp ghét nhất lằng nhằng, nếu đã nghĩ thông thì không cần do dự.”
“Đúng thế…” Tuyên Thái hậu chậm rãi khép mắt.
Đến mắt thường cũng có thể thấy được sự suy yếu của Tuyên Thái hậu, đổi hết thái y này tới thái y khác mà luôn đưa ra kết quả không khác biệt nhau là bao: đếm ngày trôi qua. Thiếu Thương theo lệ tới Trường Thu cung bẩm báo, đế hậu im lặng một lúc lâu.
“… Cuối cùng ngày này cũng đến.” Hoàng đế đã có chuẩn bị tâm lý về tình hình thể trạng của vợ trước, nhưng khi chuyện xảy ra vẫn rất khó tiếp nhận.
Thiếu Thương báo: “Xin bệ hạ chớ đau lòng, nương nương đã nói, tuy chưa thể sống thọ nhưng cũng không hẳn mất sớm.”
Hoàng đế do dự: “Có phải Thần Am… trách trẫm không.”
Thiếu Thương nghĩ ngợi, nhẹ giọng đáp: “Bệ hạ, cả cuộc đời sao có thể không có phàn nàn. Những năm qua thiếp đi theo nương nương, coi như hiểu được tâm sự của nương nương, nói thật, trong lòng nương nương trách rất nhiều người. Nương nương trách Tuyên thái công vì sao lại ra đi sớm, để lại cô nhi quả mẫu không ai bảo vệ; nương nương trách vì sao bệ hạ và Kiền An lão vương gia lại là đồng tông, bằng không đã chẳng đến lượt người; nương nương cũng tự trách mình vì sao không thể gan dạ cứng cáp, vì sao cứ phải nghe lời thành thân… Bẩm bệ hạ, trong những người trên, bệ hạ là người nương nương ít oán trách nhất. Nương nương thường nói, ngày nhỏ nương nương từng thấy đói kém binh loạn, thấy xương trắng vạn dặm, nương nương biết nếu bệ hạ chỉ vì bản thân thì đã không cưới vợ khác, nhưng trớ trêu rằng lại liên quan đến tính mạng, không phải cứ như ý mình là được.”
Hoàng đế nghe cô gái nói mà lòng xót xa, nghiêng đầu đi: “Ngươi nói hay lắm.” Một lúc sau, ông lại xoay đầu về cười bảo, “A Hằng còn nhớ hồi Thiếu Thương vừa vào cung không, đến hành lễ cũng nhầm cho được, nói chuyện làm việc không có thứ tự, rõ là đứa nha đầu quê mùa. Không ngờ hôm nay đã thành người lớn rồi.”
Việt Hoàng hậu gật đầu, nói: “Thiếu Thương, Tuyên Thái hậu có hận ta không?”
Thiếu Thương mỉm cười: “Hoàng hậu nương nương, Tuyên nương nương trách móc rất nhiều người nhưng chưa từng oán trách nương nương; nương nương có tin không ạ?”
Việt Hoàng hậu nhìn thẳng cô gái một lúc lâu, chậm rãi cười: “… Ta tin.”
Con tim treo cao của Hoàng lão bá đã thả lỏng, thở phào nói: “Thế thì tốt, Thiếu Thương, những năm qua ngươi đã chăm sóc Hoài An vương Thái hậu hết lòng, trẫm và Hoàng hậu đều thấy cả, tháng sau Tử Thịnh quay về, Tuyên Thái hậu muốn tổ chức tiệc ở Vĩnh An cung…”
Hai tai Thiếu Thương ù lên, đoạn sau không nghe rõ nữa, một lúc sau mới hỏi: “Bệ hạ, tháng sau Hoắc đại nhân sẽ về?”
Hoàng đế ngạc nhiên: “Ngươi không biết à! Dù trẫm chưa thông báo với mọi người nhưng Tuyên Thái hậu đã biết.”
“Nhưng, nhưng mà, thiếp nhớ còn… một hai năm nữa mà?” Thiếu Thương lắp bắp.
Hoàng đế trừng mắt: “Tử Thịnh trấn thủ biên thành chứ không phải ngồi tù, đương nhiên có thể về!” Ông là lớn nhất, có quyền giải nghĩa sắc lệnh cuối cùng.
Việt Hoàng hậu đẩy ông: “Thiếu Thương, Tuyên Thái hậu nói thời gian của mình không còn nhiều nên muốn gặp Tử Thịnh trước khi ra đi.”
Rời khỏi Trường Thu cung, Thiếu Thương chạy thẳng về Vĩnh An cung chất vấn cấp trên, Tuyên Thái hậu thong thả trả lời: “Đúng thế, là ta xin phép bệ hạ để Tử Thịnh quay về.”
“Vì sao chứ!” Thiếu Thương bi ai kêu lên.
“Lẽ nào bệ hạ chưa nói với con? Thời gian của ta không còn nhiều, ta muốn gặp Tử Thịnh một lần trước lúc ra đi.”
Thiếu Thương cảm thấy sinh mệnh như đang đùa mình, hễ có bất cứ chuyện tốt đẹp sắp diễn ra là lại phát sinh tình tiết khác. Nàng ngồi trước mặt Tuyên Thái hậu, nhẹ nhàng nói: “Nương nương, chúng ta nói chuyện nghiêm túc nào. Mấy năm trước… À, là ba năm trước, thiếp nhớ có hôm nương nương khóc lúc nửa đêm, nói gì mà ‘thằng bé Tử Thịnh vô lương tâm này, bổn cung không muốn gặp nó nữa’. Nương nương quên rồi sao?”
“Lần đó Đông Hải vương đổ bệnh sau khi từ trữ vị, ta giận cá chém thớt nên mới nói như vậy, không cần coi là thật.”
Thiếu Thương cũng là con gái, nhưng lúc này nàng rất muốn hét ‘cmn phụ nữ đúng là dễ thất thường’.
“Nương nương cầu bệ hạ chuyện này khi nào thế, sao thiếp không biết.” Nàng hoàn hồn, hỏi từ đầu.
Tuyên Thái hậu đáp: “Là thời gian con rời cung về nhà, ngồi không không có chuyện gì ta lại nhớ đến Tử Thịnh, nên đã nói với bệ hạ.”
“Ngày trước nương nương còn nói không muốn gặp lại bệ hạ mà!” Thiếu Thương cảm thấy không kiểm soát nổi tâm trạng.
“Nên ta đã bảo rồi, là giận cá chém thớt thôi, nhất là khi phụ nữ giận cá chém thớt, không cần coi là thật.”
Thiếu Thương bất lực chống tay xuống nền nhà, cảm thấy sinh mệnh đâu chỉ đùa với mình, rõ ràng là trêu chọc mình.
Tuyên Thái hậu tựa vào túi dựa, vẫy tay với cô gái, kéo nàng lại ngồi cạnh mình, “Mấy ngày nay con không ở bên ta, ta đã nghĩ rất nhiều rất nhiều, về cuộc đời ta, những chuyện ta đã làm và những người đã gặp. Hồ nhỏ phụ thân thường dạy ta phải biết cảm ân, biết ơn thần linh ban cho chúng ta tay chân khỏe mạnh tâm trí sáng dạ, biết ơn mưa thuận gió hòa, ăn uống không lo, ôi, những năm qua ta gần như quên hẳn. Con người không thể chỉ nhớ đến những gì đã mất, mà còn phải nghĩ xem trong tay đang có gì.”
Rồi bà lại cười, “Dù năm năm qua ta tách mình ở Vĩnh An cung nhưng may còn có con bầu bạn, lúc nào cũng dẫn ta chơi đùa, để ta được quay trở lại những ngày tháng phụ thân còn sống, mà ta vẫn chưa cám ơn con tiếng nào…”
“Không phải nương nương đã cho thiếp một trang viên rất lớn rồi ư, to gấp đôi nhà thiếp.” Thiếu Thương lẩm bẩm.
Tuyên Thái hậu đùa nàng, “Trang viên của gia tộc Viên thị còn lớn hơn thế nhiều, tích cóp bao đời, trải dài hai ba huyện, con còn để ý đến những thứ ta cho con sao? Ừm, nhưng mà…”
Bà càng nói càng nhập tâm, “Đáng tiếc ngày trước con lại không cưới Tử Thịnh, nếu không con sẽ biết cậu ấy có bao nhiêu sản nghiệp… Chậc chậc, Hoắc thị huyện Phong vốn là gia tộc trù phú, chưa nói tới chuyện này, con không biết mười mấy năm qua bệ hạ đã cho cậu ấy bao nhiêu đâu, nếu kể ra có khi triều thần sẽ dâng tấu can gián. Nghe nói dạo này bệ hạ và các đại thần đang bàn nhau chuyện độ điền, ha ha, đến lúc đấy con sẽ biết.”
“Đang yên đang lành sao lại nhắc tới ngài ấy.” Thiếu Thương đau đầu. Kết quả chẩn đoán của thái y ngày một xấu, nhưng Tuyên Thái hậu lại ngày một vui lên, thỉnh thoảng lại lấy chuyện mình sắp chết ra trêu, tới Địch ảo cũng hết cách.
“Được, chúng ta nói chuyện chính.” Tuyên Thái hậu nói, “Thiếu Thương, dù thằng bé Tử Thịnh nhẫn tâm nhưng nó đã dùng tính mạng của mình để kết luận một điều mà ai cũng thấy rõ: Đông Hải vương có thể giao phó mọi sự cho Tử Thịnh, tùy nó nắm quyền, nên nếu lên ngôi hoàng đế thì cũng có thể giao phó mọi thứ cho người khác, tới khi ấy chưa biết chừng giang sơn lại đổi chủ.”
Thiếu Thương hoài nghi: “Nương nương không trách Hoắc Bất Nghi sao?”
“Ta không trách.” Tuyên Thái hậu thở dài, so sánh với tỉ tỉ lê dân bách tính, so với giang sơn vững chãi này thì chúng ta chỉ là phận kiến. Con người rồi cũng chết, nhưng nhân dân vẫn trường tồn. Chúng ta sẽ hóa thành tro tàn, có thể sống mãi với trăng sao trên trời. Cuộc đời chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, ta không hận Tử Thịnh nữa, con cũng thế, bỏ qua cho nó đi, cũng bỏ qua cho con.”
Thiếu Thương nghe hiểu được sự độ lượng trong lời bà, nhưng khi nghĩ đây lại là những lời cận kề cái chết thì nàng lại không vui nổi, chỉ làu bàu: “Thiếp cũng đã nghĩ thoáng rồi mà, vì nghĩ thoáng nên mới muốn thành thân.”
Tuyên Thái hậu mỉm cười: “Tốt lắm.”
“Nhưng nương nương…” Chợt Thiếu Thương nghĩ đến một chuyện, “Vì sao nương nương không nói chuyện này cho thiếp biết!”
“Dù gì lúc gặp nhau con cũng sẽ khách sáo, không trách không oán, nói hay không có khác gì nhau?”
“Cố nhân về thành vẫn cần phải biết chứ!”
“Có lẽ là ta quên nói, ôi ta nhức đầu quá, Địch ảo, mau đem thuốc lên…”
Thiếu Thương không biết mình rời khỏi Vĩnh An cung như thế nào, nàng ngẩn ngơ đi quanh hồ nhỏ trước cung bảy tám vòng, cho tới khi Viên Thận từ Thượng Thư đài đến tìm mình.
Viên Thận nghe Thiếu Thương thuật lại đầu đuôi câu chuyện, sắc mặt trở nên nặng nề.
Thiếu Thương không kìm được oán trách: “Ta bị người ta lừa, còn huynh ngày ngày ở Thượng Thư đài mà sao cũng không biết!”
“Vì bệ hạ chưa từng thông báo chuyện triệu hồi Hoắc Bất Nghi với chúng thần.” Viên Thận trầm giọng nói.
“Vì sao? A…” Thiếu Thương đã hiểu.
Xét cho cùng Hoắc Bất Nghi vẫn còn hơn một năm ‘thời hạn thi hành án’, nếu Hoàng đế thông báo với quần thần sớm thì kiểu gì cũng có kẻ nói nhiều, đợi đến lúc Hoắc Bất Nghi về đô thành rồi nói đây là ý của Tuyên Thái hậu ra chặn miệng triều thần, thế là sẽ không có sơ hở.
Mẹ nó, quả nhiên làm chính trị đều có não to! Nàng nheo mắt nhìn Viên Thận, nghĩ bụng đây cũng là một người ‘làm chính trị’, trong thoáng chốc đã hiểu ý của Hoàng đế.
“Giờ nàng định thế nào?” Viên Thận ngẩng đầu lên.
“Thế nào là thế nào? Gặp mặt chào nhau, cáo từ nói tạm biệt không tiễn, mở tiệc nói mời khách quý dùng, tiệc tan thì hỏi có muốn canh trần bì ô mai tiêu thực không, có cần thêm đường không? Bằng không còn như thế nào nữa…”
Viên Thận buồn cười, nghiêm mặt nói: “Ta còn tưởng nàng vừa nghe cố nhân trở về thì muốn từ hôn chứ.”
“Huynh muốn từ hôn à?”
“Đương nhiên là không!”
“Ta cũng không muốn, ai thích hở tí lại từ hôn!” Thiếu Thương bật cười, phát hiện ánh mắt trêu đùa của Viên Thận nhìn sang, nàng mới xấu hổ nói, “À, ta đã từ hôn hai lần rồi; nhưng có câu chuyện bất quá tam, tuyệt đối ông trời sẽ không phá bĩnh lần thành thân này của ta đâu!”
Viên Thận trợn mắt nhìn nàng nửa buổi, cuối cùng thở hắt ra: “Được rồi, chúng ta cứ như bình thường thôi.”