Mục lục
Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên cạnh đường chính, trước rừng tre xanh mướt.

Một cỗ xe ngựa to lớn sang trọng dừng trên đường, đằng sau là hai hàng thị vệ cường tráng đeo kiếm giương cung. Ngồi xổm trước đầu xe ngựa là một thanh niên nho sinh đang cười hì hì, cách đó hai bước là một công tử quý tộc tuấn tú uy nghiêm thân hình cao lớn.

Ngồi cạnh rừng tre là một tiểu cô nương ăn bận kiểu dân địa phương, một công tử thiếu niên đội ngọc quan mặc áo gấm đứng trước mặt tiểu cô nương. Tiểu cô nương ấy rất xinh đẹp, có nét ngây thơ hồn nhiên, công tử thiếu niên mặc áo gấm lại càng hơn thế, xinh đẹp tuyệt trần, không bút nào phác nổi.

Tiểu cô nương xấu hổ đỏ mặt, vùi mặt vào giữa tay không dám nói năng.

“Ban nãy nghe bọn họ gọi nàng là A Tú, vậy tiểu nương tử tên là A Tú phải không. Vừa rồi ở trên phố thấy cố nương cứ nhìn tại hạ mãi, tại hạ cũng không phải người vô tâm, nào dám phụ ý tốt của giai nhân.” Công tử thiếu niên rất có bộ dạng chòng ghẹo gái nhà lành, “Có phải cô nương bị trật chân không, chi bằng để tại hạ đưa cô nương về nhà. Nào lại đây, để ta đỡ cô nương, cô nương đừng tránh, cô nương, cô nương…”

A Tú xấu hổ đỏ mặt: “Đừng đừng, ngài đừng…”

Công tử thiếu niên càng thêm nhiệt tình: “Tiểu nương tử chớ cự tuyệt như thế. Năm nay tiểu nương tử đã bao nhiêu, nhà ở phương nào, đã hứa gả chưa?”

A Tú lấy dũng khí ngẩng đầu lên: “Chưa chưa, chưa có… Có, có phải, ngươi thích ta không?”

Công tử thiếu niên hớn hở: “Dĩ nhiên rồi, cô nương đáng yêu như thế, lẽ nào tại hạ có tâm địa sắt đá?”

A Tú cực kỳ xấu hổ, ngượng ngùng nói: “Thực ra, thực ra ngươi cũng rất đẹp…”

Thanh niên nho sinh trên xe ngựa hờ hững nói: “Huynh không ra ngăn nó lại hả? Nó ghẹo gái ngày càng bài bản, nếu cứ như vậy tiểu nương tử người ta tưởng thật thì sao? Không lẽ lại cưới về.”

Công tử quý tộc chím chím cười: “Cứ để nàng mặc sức đi, đỡ không có chuyện gì suốt ngày chọc mèo chọc chó.”

Thanh niên nho sinh nhăn nhó: “Ta chỉ lo nó lại dùng tên ta đi gây họa thôi! Ta ngồi trong nhà mà họa cũng từ trên trời rơi xuống!”

Công tử quý tộc lườm hắn: “Rõ ràng đệ bị trong nhà ép hôn nên mới trốn ra đây, hà tất đổ lên đầu Thiếu Thương, còn xem bói cái gì mà nhân duyên ở phương xa…”

Người thanh niên nho sinh đảo mắt, chợt kéo tay áo của công tử quý tộc: “Nhìn nhanh nhìn nhanh, vợ huynh muốn cưới vợ kìa!”

Công tử quý tộc lập tức nhìn về phía rừng tre.

A Tú ngồi xổm dưới đất, rụt rè kéo tay áo của công tử thiếu niên: “… Ngươi, ngươi thích ta thật hả?”

Công tử thiếu niên cảm thấy không ổn: “À, cái này, cái đó, đương nhiên là thích thật rồi, nhưng…”

A Tú mừng ra mặt: “Thế, thế để ta bảo thầy đi cầu hôn.”

Nho sinh thanh niên ngạc nhiên: “Vì sao lại là thầy nàng ta đi cầu hôn, không phải đàng trai mới đi cầu hôn à? Ồ, có thể phong tục ở đây khác biệt.”

Công tử quý tộc nhìn chằm chằm cổ A Tú, trên mặt lộ vẻ hoài nghi.

Công tử thiếu niên giật mình, xua tay lia lịa: “Không không không, chuyện này không được, vạn lần không được!”

A Tú lại chực khóc: “Ngươi là nhà giàu người Hán nên xem thường thổ dân bọn ta phải không? Thầy ta là thủ lĩnh thổ ty địa phương, ngươi cứ về hỏi trưởng bối đi, không chừng bọn họ sẽ đồng ý hôn sự của chúng ta đấy.”

Công tử thiếu niên cười e ngại: “Có xem thường gì đâu! Thầy nàng là thổ ty à, chuyện này, chuyện này… cũng không phải ta bất mãn với tiểu nương tử, mà là, mà là…” Nàng cảm thấy mình không thể đắc tội với đại thủ lĩnh thổ ty bản địa được, thế là quyết tâm, “Mà vì ta là con gái! Ta giả nam thôi! Không tin cô nhìn tai ta đi!”

Nàng cố chỉ vào lỗ bấm nhỏ trên tai mình cho A Tú xem. Nào ngờ…

“Ta biết mà.” A Tú khó hiểu, “Ta biết nàng là con gái mà.”

“Hở?!” Biểu cảm của Thiếu Thương như bị trâu đá cho một phát.

A Tú ngẩng đầu: “Con gái người Hán các nàng đến chỗ bọn ta thường thích giả nam, từ nhỏ ta đã gặp quá nhiều, nên lúc nãy ở trên phố chỉ nhìn qua là ta nhận ra ngay.”

Thiếu Thương lúng túng: “Ha ha, ha ha, hóa ra là thế à…” Bỗng nàng hiếu kỳ, “Nếu cô biết ta là nữ thì sao còn muốn thầy cô đến cầu hôn?”

A Tú cười xán lạn, đứng bật dậy, cao hơn Thiếu Thương nửa cái đầu: “Vì ta là nam mà, lẽ nào nàng không nhận ra? Người ở đây ai cũng biết, nàng cần gì giả vờ không biết. Không tin nàng xem nè!” Cậu vừa nói vừa phanh vạt áo, để lộ lồng ngực bằng phẳng.

Thiếu Thương há hốc, ngơ ngác nhìn lồng ngực gầy còm của A Tú.

Ở bên kia, Thiếu Cung đã ngã chỏng vó từ trên xe xuống, Hoắc Bất Nghi sầm mặt, sải bước đi đến.

Cuối cùng màn kịch chòng ghẹo đã kết thúc trong tiếng khóc của A Tú, sự lúng túng khuyên nhủ của Thiếu Thương, và cả cơn ghen ngùn ngụt của Hoắc Bất Nghi vừa nhậm chức Châu mục.

A Tú tên là Tú Trúc, là con một của đại thủ lĩnh thổ tộc lớn nhất địa phương.

Trước khi A Tú chào đời, đại thổ ty đã có mấy người con chết yểu, A Tú sinh khó, sau khi sinh lại luôn yếu đuối. Đại thổ ty đành tìm tới đại tế ty trong tộc, đại tế ty vẩy máu gà khắp nơi, cuối cùng đưa ra kết luận: chỉ cần sống như con gái trước mười lăm tuổi là được, như thế tà ma sẽ bỏ qua cho đứa bé này.

A Tú rất muốn mắng to, cậu cảm thấy đại tế ty nhà mình kiếm cơm dễ quá, vu sĩ người Hán chí ít còn nhảy múa xua ma hoặc vẽ mấy lá bùa đuổi quỷ, mà đại tế ty nhà mình nhiều năm như một, hễ ai tới cầu chuyện trẻ nhỏ bệnh yếu là xử lý y như nhau: cứ nuôi như con gái là được.

Dưới cách điều trị thống nhất ấy, không những A Tú mặc đồ con gái trước năm mười lăm tuổi, mà A Dũng ca nhà bên, A Cương đệ sau núi, A Mãnh thúc trước rừng, và cả hai biểu huynh đệ nhà ông ngoại cũng phải ăn mặc như con gái.

Nên A Tú chưa từng bị bắt nạt vì mặc đồ nữ hay có vẻ yếu đuối nhút nhát của con gái, vì dù bọn họ mặc nữ trang nhưng vẫn được rèn luyện săn thú bắt cá.

Mắng thì mắng, cuối cùng A Tú vẫn trưởng thành bình an khỏe mạnh, nên đại tế ty vẫn đức cao vọng trọng lại được người người tôn kính.

Một tháng trước khi A Tú tròn mười lăm tuổi, cậu gặp một cô nương người Hán giả nam trên phố. Cô nương ấy có nụ cười tươi rói, tinh thần phơi phới, A Tú vừa nhìn đã bị hớp hồn, nếu không có A Dũng ca vừa được mặc lại nam trang thì cậu đã không nhúc nhích nổi rồi.

Nào ngờ, nào ngờ… A Tú buồn từ trong thâm tâm, cô nương ấy lại là phu nhân của Châu mục vừa nhậm chức! Hu hu hu hu, ông trời bất công với cậu quá, cậu muốn đi tìm đại tế ty xem bói đổi mệnh, hu hu hu hu!

Chẳng mấy chốc đại thổ ty thầy của A Tú đã biết chuyện, lập tức kéo cậu đến phủ Châu mục tạ tội, A Tú thấy Châu mục phu nhân ăn mặc theo kiểu phu nhân ra chiều lúng túng, sau khi về nhà lại gào khóc một hồi nữa, nức nở tố cáo với u là thầy không thương cậu, xát muối lên vết thương của cậu!

Thầy bị u nhéo đỏ tai, buộc lòng nửa đêm đến tìm cậu tâm sự.

“A Tú, con cảm thấy Hoắc Châu mục mới đến như thế nào?”

A Tú khóc lóc cắn ướt tay áo, tức giận nói: “Chả ra thể thống gì cả.” Nhưng Châu mục phu nhân rất tốt, “Nhìn dữ dằn.” Cũng không biết có bắt nạt Châu mục phu nhân không.

Đại thổ ty không vui: “A Tú à, con cũng sắp mười lăm tuổi rồi, đừng có giở tính trẻ con nữa, nếu không mai này kế thừa ta thế nào.”

A Tú dụi đôi mắt đỏ bừng, vừa nấc cụt vừa kể lại đầu đuôi chuyện nghe được ở thành trì người Hán mấy hôm qua.

Châu mục mới đến mang họ Hoắc, nghe bảo là con nuôi của đại Hoàng đế người Hán, còn trẻ đã nam chinh bắc chiến, lập được rất nhiều công lao, chưa tới ba mươi tuổi đã trở thành tướng quân biên cương thống lĩnh một phương. Trước khi tới mảnh đất A Tú lớn lên, Hoắc Châu mục đã có hung danh vang xa, nghe nói khi hắn ta diệt loạn ở các châu quận phía tây, gần như san bằng ngọn núi này đến ngọn núi khác, đất đi qua không có lấy một cọng cỏ.

Thầy của A Tú xem thường: “Bọn cướp ở các châu quận phía tây chiếm núi làm vua mấy chục năm nay, tính từ đại loạn tiền triều thì cũng đã truyền thừa hai ba đời, cha con ông cháu xưng vương xưng bá quen rồi, không dễ bị chiêu hàng. Huống hồ nếu chiêu hàng thật, triều đình phải ra giá lớn, còn đề phòng bọn họ có thật lòng quy hàng hay không, hay sẽ xoay người làm phản. Nếu Hoắc Châu mục đã giỏi chinh chiến thì cần gì tốn công theo cách ấy. Đầu tiên là tiêu diệt khuất phục vài toán hãn phỉ, sau đó lại đi chiêu hàng, sẽ thuận lợi hơn nhiều.”

Mãi về sau khi quan lại của Hoắc Châu mục thật sự đến nơi này, A Tú mới phát hiện tin đồn cũng không đáng tin lắm, vì chính sách của Châu mục mới vừa cứng vừa mềm: diệt trừ đạo tặc, khuyến khích nông canh, trùng tu thủy lợi, thậm chí quy phục những thổ dân đông người, tiến hành từ từ kỹ lưỡng.

Với thổ dân sống trong núi sâu rừng thẳm như bọn họ, dù cuộc sống vất vả, quanh năm thiếu muối thiếu nước, nhưng vì quá đề phòng người Hán nên không dám bước chân ra ngoài, song dưới sự thay đổi ngầm của tân Châu mục, ngay cả đại thố ty bảo thủ như thầy của A Tú cũng nhanh chóng quy phục.

Không biết thầy của A Tú đã nói gì với Hoắc Châu mục, cuối cùng hắn đồng ý thuyết phục thổ ty của các tộc xung quanh đưa con cháu đến lỵ sở học hành, học chữ viết, thơ ca, đạo đức phép tắc của người Hán.

Dĩ nhiên A Tú cũng có mặt, hơn nữa là con độc đinh của đại thổ ty, cậu chính là đối tượng trọng điểm được triều đình để mắt. A Tú thầm hy vọng Châu mục phu nhân có thể ‘chú ý’ đến mình nhiều hơn, tiếc rằng, chú ý cậu chỉ có Châu mục đại nhân mà thôi~~

Trước khi đi, cha có nói với A Tú, đại quan người Hán ắt sẽ lôi kéo con cháu nhà thổ ty như bọn họ, bảo cậu học hành nhớ nhìn ngó, đừng để bị người Hán lừa, nhưng cũng không cần cứng đầu phản kháng.

A Tú cảm thấy thầy mình nghĩ nhiều rồi, vị tân Châu mục có nhìn cậu thuận mắt đâu, ngày đầu tiên vào trường cậu đã bị Châu mục đại nhân lôi đến giáo trường ‘tập luyện’, tân Châu mục cũng không cưỡi ngựa bắn cung như người Hán mà là tập đấu vật với cậu – sau đó A Tú bị ngã ngất xỉu mười tám lần, sao quay mòng mòng không biết đông tây nam bắc.

A Tú mới thay ra nữ trang chưa được mấy hôm, òa khóc nức nở ngay tại chỗ, Hoắc Châu mục thủ đoạn độc ác có vẻ đã hả giận, cao giọng cười kéo cậu đi trị thương. Tối hôm ấy, Hoắc Châu mục xách hai vò rượu đến, tóm cậu lên nóc nhà uống rượu.

“Cha cậu là đại thố ty đức cao vọng trọng, nổi tiếng đề phòng ghét người Hán, nhưng cậu có biết vì sao cha cậu bằng lòng dẫn đầu xuống núi quy hàng triều đình không?”

Hoắc Châu mục lớn hơn A Tú mười mấy tuổi, nhưng khi cười lại rất trẻ trung, như đại ca ca khôi ngô tuấn tú. A Tú không khỏi thừa nhận, thật ra hắn và Châu mục phu nhân rất xứng đôi.

“Không biết.” A Tú cầm vò rượu lắc đầu.

Hoắc Châu mục thở dài: “Đại thổ ty muốn tốt cho cậu.”

A Tú há to miệng.

“Các cậu định cư, làm thổ ty trên mảnh đất này đã gần trăm năm, khoảng hơn hai mươi năm trước, quan lại dưới thời Lệ đế tiền triều bóc lột tàn nhẫn, lấn áp thổ dân, còn bắt các cậu làm nô lệ, cho nên lệnh tổ phụ rất có uy danh lúc ấy đã tập hợp đông đảo các bộ tộc xung quanh cùng nhau phản kháng.”

Hai má A Tú đỏ lên, vui vẻ nói: “Chuyện này ta biết, cuối cùng bọn ta đã thắng, xú Hoàng đế và cẩu quan đã bị nội ta đuổi chạy, về sau mọi người đề bạt thầy ta làm đại thổ ty!”

“Đúng là thắng, nhưng cậu có biết nhà cậu đã chết bao nhiêu người không.”

Trên người Hoắc Châu mục tỏa ra mùi rượu mát lạnh, mơ hồ mang theo hơi thở băng tuyết nơi xa, A Tú không hiểu vì sao bọn họ uống cùng loại rượu mà mùi trên người Hoắc Châu mục lại dễ ngửi như vậy.

“Các nhà các tộc đều có người chết, nhưng nhà cậu chết nhiều nhất. Mười mấy con trai của tổ phụ cậu chết hết, chỉ còn lại lệnh tôn và thúc phụ của cậu, mà thúc phụ cậu còn bị tàn phế.” Hoắc Châu mục nửa cười nửa không, đôi mắt sáng khó tin.

A Tú còn đang mơ màng vì say, nhưng nghe tới đây lập tức tỉnh hẳn: “Chú, chú không lấy vợ sinh con, thầy chỉ có một đứa con trai là ta, thế thế, thế…” Rồi hắn lắc đầu nguầy nguậy, “Không thể nào, mọi người rất tôn trọng thầy, tới bây giờ trong tộc còn ca hát về chuyện ông nội dẫn mọi người đối đầu với Hoàng đế xấu xa mà!”

Hoắc Châu mục nói: “Dù không có Lệ đế tiền triều thì bộ tộc các cậu cũng sẽ không thái bình, tranh giành đất đai phụ nữ gia súc là chuyện thường xuyên. Thổ ty bại trận có kết quả gì, không cần ta phải nói nữa chứ.”

A Tú ngơ ngác nhấp ngụm rượu. Đương nhiên cậu biết, ca dao cũng hát về những điều này. Thổ ty thất bại bị giết là còn may, chỉ sợ đối phương muốn cử hành nghi lễ chiến thắng, rồi trong nghi lễ ấy sẽ móc mắt, xẻo cốt, lột da vân vân.

“Lệnh tôn mong cậu có thể thừa kế ông ấy, dù không thể thừa kế cũng hy vọng cậu có thể sống bình an. Nhưng từ nhỏ cậu lại yếu đuối, tính tình nhu nhược, còn thích khóc…”

A Tú đứng bật dậy, hét: “Còn lâu ta mới thích khóc!” Hốc mắt cậu lại ươn ướt.

Vì đứng dậy quá nhanh mà cậu suýt quên mình đang ở trên nóc nhà, thiếu điều ngã xuống, may có Hoắc Châu mục nhanh tay đỡ cậu.

A Tú chán nản ngồi xuống. Cậu biết thầy đã lớn tuổi, lo cho con trai tương lai bất ổn, không nơi dựa dẫm, muốn mượn thế lực triều đình để khống chế cục diện.

Cậu lại nhìn Hoắc Châu mục, người này có bờ vai rộng, vòng eo săn chắc, đôi mắt cương nghị quả quyết, như có một sức mạnh vô hạn tiềm ẩn trong cơ thể, bất kỳ ai thấy ngài ấy cũng sẽ nảy sinh cảm giác có thể dựa dẫm – như vậy mới là đàn ông thực thụ.

Sau cuộc nói chuyện đêm khuya lần này, có vẻ Hoắc Châu mục đã yên tâm về A Tú, cho phép A Tú ra vào dinh của mình, cũng đích thân dạy dỗ cậu học tập quản lý. Và lẽ dĩ nhiên, A Tú cũng gặp Châu mục phu nhân thêm mấy lần.

Dù Châu mục phu nhân còn trẻ nhưng thu xếp công việc rất đâu ra đấy, dinh thự khang trang được nàng quản lý rất ngăn nắp, trong phủ lúc nào cũng vui vẻ nhẹ nhàng, không có bất cứ một sai sót nào, không như những nhà của đại quan người Hán mà ngày trước A Tú từng đến, hoặc quá rối rắm khiến người ta hoa mắt, hoặc là lạnh lẽo như người câm hay xác chết biết đi.

Tiểu nha hoàn ở phủ Châu mục nói, ngày trước Châu mục phu nhân từng là cung lệnh, quản lý cả một cung điện nên đương nhiên rất tháo vát.

A Tú rất thích ngữ khí nói chuyện của Châu mục phu nhân, vừa nghiêm khắc vừa tinh nghịch, dù là mắng người cậu cũng có thể nghe một ngày.

Hoắc Châu mục dạy dỗ rất nghiêm khắc, có mấy lần A Tú chịu không nổi, nhưng để không khóc nên cố véo mạnh vào tay mình, sau đó Châu mục phu nhân biết chuyện này, cười cười đến tìm cậu.

“A Tú biết gì không, đệ thường khiến ta nhớ đến một cố nhân, là lang tế của đường tỷ nhà ta, từ nhỏ huynh ấy cũng rất thích khóc, ừm, thực ra lớn rồi cũng thích khóc – ngày cưới đường tỷ ta còn khóc lụt nhà kia mà. Bào huynh đáng ghét của ta toàn thích bắt nạt huynh ấy.”

“Nhưng bây giờ đệ có biết huynh ấy đang ở đâu không? Huynh ấy dẫn đường tỷ ta đến Tây Vực, nói muốn biết thêm về núi cao sa mạc ở vùng viễn xứ. Huynh ấy đi lần nào là gửi đồ về lần ấy.” Hai má của Châu mục phu nhân mịn màng, mắt đẹp dịu dàng.

“Gần đây ta vừa nhận được thư nhà, vì sa mạc xê dịch nên không thể dùng bản đồ cũ, nhưng huynh ấy đã dâng lên triều đình bản đồ mới vẽ, còn nói sau này sẽ đem về các loại lương thực lạ và cát khoáng. Bây giờ nhé, ai nhắc đến huynh ấy cũng khen không ngớt lời, không một ai xem thường huynh ấy nữa. Chân anh hùng chưa hẳn cứ phải cứng rắn như khối băng, chỉ cần làm tròn nguyện vọng, có tấm lòng kiên định, thì dù đa cảm cũng là đấng trượng phu.”

A Tú biết Châu mục phu nhân đang an ủi mình, nhưng cậu cảm thấy câu này nói rất đúng.

Nguyện vọng lớn nhất hiện tại của cậu là có thể trở thành chỗ dựa cho cha mẹ, không để người nhà lo lắng, trở thành thổ ty tài giỏi như ông nội. Vì nguyện vọng ấy, dù chịu khổ tới đâu cậu cũng chịu!

A Tủ ở phủ Châu mục ngày càng tự do, điều này chứng tỏ Hoắc Châu mục càng tin tưởng cậu, nhưng cũng đem đến cho A Tú một phiền não nho nhỏ, đó là cậu thường xuyên bắt gặp cử chỉ thân thiết của vợ chồng Châu mục.

Thực ra thổ dân có nếp sống cởi mở, từ nhỏ A Tú đã thường thấy nam nữ thanh niên ôm hôn vuốt ve, nhưng không biết vì sao, cứ thấy vợ chồng Châu mục thân thiết là cậu lại đỏ mặt tim đập. Cùng là hành động ấy, A Dũng ca và bạn đời của huynh ấy trông sẽ giống như đang lùa gia súc, A Tú chẳng buồn nhìn, nhưng khi vợ chồng Châu mục làm lại toát lên nhu tình mật ý, lưu luyến triền miên.

Một hôm nào đó Hoắc Châu mục muốn dẫn A Tú ra doanh trại ngoài thành, trời còn chưa sáng, Châu mục phu nhân tóc tai rối bời mơ màng đi ra tiễn ngài ấy, mặt mũi dịu dàng, chân trần trắng như tuyết, Châu mục thấy thế, lập tức ghì nàng vào lòng hôn sâu.

Châu mục phu nhân từ cằm của chồng tìm đến cần cổ dài, cắn lấy hầu kết ở họng, cuối cùng hôn lên khuôn ngực trong vạt áo hé mở của Châu mục, Hoắc Châu mục người cao mạnh mẽ, dùng hai tay nâng người phu nhân lên, hôn vào dái tai và hõm cổ của nàng, rồi hôn xuống tiếp bên dưới…

A Tú vừa bước đến cửa đình viện, nhìn mà đỏ mặt tía tai, thế là ngã một vòng lăn ra sân, ngủ gật hay lúng túng gì đều biến mất.

Còn có lần khác, phu nhân cạo râu rửa mặt cho Châu mục, A Tú ngồi ngoài hành lang học thuộc lòng, chốc chốc lại ngoái đầu nhìn, thấy phu nhân dịu dàng vuốt ve mặt và cổ của Châu mục, một tay Châu mục nắm eo thon của phu nhân, hai người nhìn nhau, tình ý vấn vương.

A Tú đọc sách xong quay về, lúc đi bỗng nghĩ, một tay của Châu mục ôm eo phu nhân, còn tay kia đâu, ở đâu rồi. A Tú cố nhớ lại, y phục mùa hè phu nhân mặc rất rộng, tay áo là rộng nhất, ây da ây da, hình như tay kia của Châu mục luồn vào tay áo của phu nhân.

Rốt cuộc là tên ngốc nào nói với cậu người Hán rất kín đáo thận trọng hả! Lừa đảo!

Rồi cả Trình công tử – bào huynh thích cười hay quậy của Châu mục phu nhân nữa, rõ ràng A Tú đã cố gắng không khóc, nhưng lần nào cũng bị hắn chọc ghẹo phải òa khóc. Có một lần khi Trình công tử đi tìm ông lão ẩn cư trong núi ở quận bên để học tinh tượng, hắn đã trúng tiếng sét ái tình với cháu gái của ông cụ định tu tiên đắc đạo, làm náo loạn một phen, tuy cuối cùng Trình công tử công tử cũng được như ý nhưng A Tú cũng báo được thù.

Đợi tới lúc A Tú có thể dùng tiếng Hán viết một bức thư hoàn chỉnh thì Châu mục phu nhân được chẩn đoán có thai, Hoắc Châu mục sững sờ tại chỗ, gương mặt tuấn tú uy nghiêm bỗng rơi lệ.

“Thiếu Thương, ta, ta…” Hoắc Châu mục như sắt thép lại nghẹn ngào ôm vợ.

Châu mục phu nhân dịu dàng ôm đầu chồng vào lòng: “Ta biết, ta biết mà… Sau này chàng sẽ có rất nhiều con cháu máu mủ, chàng sẽ không còn bơ vơ nữa.”

Hoắc Châu mục ngẩng đầu lên, con ngươi trong suốt rưng rưng, cười nói: “Không, từ khoảnh khắc gặp nàng, ta đã không còn cô đơn nữa rồi.”

Dù không biết nguyên nhân nhưng trong lòng A Tú cảm thấy xót xa, thế là cậu bật khóc.

Cậu cảm thấy nhất định nhân duyên của vợ chồng Châu mục khổ sở lắm, trắc trở lắm. Nhưng cuối cùng cả hai cũng đã được ở bên nhau, tốt quá rồi.

A Tú học tập bên cạnh Hoắc Châu mục vài năm, cậu tận mắt nhìn Châu mục phu nhân mang thai, sinh con, nuôi nấng con cái, Đại Hoàng đế ở nơi xa gửi vật dụng và thái y đến nườm nượp, rồi vợ chồng Châu mục thường xuyên quay về đô thành báo cáo hoặc thăm người thân, gia phong tước vị, ban thưởng hậu hĩnh… Cứ thế lặp đi lặp lại.

Như Châu mục phu nhân nói, quả nhiên Hoắc châu mục có đến mấy người con, tuy đứa sau bướng bỉnh hơn đứa trước, đứa này đáng ghét hơn đứa kia, nhưng náo nhiệt vui vẻ mỗi ngày lại rất hay.

Sau đó nữa, đô thành truyền đến tin Hoàng đế đổ bệnh nặng, vợ chồng Châu mục lập tức dẫn con cái lên đường quay về. Chẳng ngờ rằng, chuyến này đi bọn họ đã không bao giờ trở lại.

Nửa năm sau, A Tú nghe nói lão Hoàng đế đã qua đời, tân đế kế vị, Hoắc Châu mục được bổ nhiệm chức quan rất lớn rất quan trọng, ngài ấy không thể quay về làm Châu mục được nữa.

Rồi sau đó, A Tú cũng trở thành đại thổ ty có danh tiếng như ông nội của cậu, nhưng cậu không còn gặp lại vợ chồng Châu mục nữa.

Trong thời gian hơn mười năm, A Tú cưới vợ, sinh cho cha mẹ A Tú rất nhiều đứa cháu, vốn A Tú đợi thầy khỏe hơn sẽ đến đô thành thăm vợ chồng Châu mục – bọn họ cũng viết thư bày tỏ rất mong chờ ngày gặp lại.

Nhưng người tính không bằng trời tính, trong một lần giúp triều đình diệt trừ thổ ty có mưu đồ chia đất tự phong giết hại dân chúng, A Tú đã bị trọng thương, A Dũng ca và A Cương đệ thề trước giường bệnh của cậu, nhất định sẽ chăm sóc con trai của cậu thật tốt. Châu mục hiện tại là bạn tốt lâu năm của A Tú, cũng rưng rưng hứa rằng triều đình chắc chắn sẽ coi trọng người nhà của cậu.

Trong thời khắc hấp hối, A Tú cảm thấy mình không còn gì ràng buộc, chỉ là, nếu được gặp lại vợ chồng Hoắc Châu mục một lần thì tốt quá.

Cậu muốn nói với hai người ấy rằng cậu rất kính mến bọn họ, rất rất kính mến; từ lâu cậu đã coi bọn họ như anh chị ruột thịt của mình.

Cám ơn hai người đã dạy cậu về tình yêu và dũng khí, về trách nhiệm và gánh vác, quả là may mắn lớn lao.

– KẾT THÚC –

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang