Liễu Ngọc Như thoáng dừng lại khi nghe những lời này, nàng ngẩng đầu muốn hỏi lý do nhưng thấy sắc mặt Cố Cửu Tư khá xấu liền biết không nên hỏi. Vì vậy nàng nói, “Để ta đưa mọi người đi cùng. Nhiều năm rồi chẳng ở qua đêm trong chùa miếu, sợ rằng cả Phật Tổ cũng thấy chúng ta không thành tâm.”
Cố Cửu Tư đáp một tiếng rồi chả nói gì nữa.
Ban đêm khi hai người đang nằm trên giường, Cố Cửu Tư thấy Liễu Ngọc Như mãi chưa ngủ bèn xoay người kéo tay nàng, “Lúc nàng từ chùa Hộ Quốc về thì ta cũng chuẩn bị làm lễ đội mũ. Bệ hạ cho phép ta nghỉ ba ngày, ta sẽ dẫn nàng đi chơi nhé?”
Liễu Ngọc Như mím môi nghe hắn nói, nàng nắm lấy tay hắn và dịu dàng bảo, “Lang quân cũng chỉ mới hai mươi tuổi.”
“Đúng đó,” Cố Cửu Tư hơi đắc ý, “ta lợi hại không? Nàng tìm đâu ra một thượng thư hai mươi tuổi chứ? Đến lúc ta lại lập công thì cáo mệnh phu nhân của nàng chẳng còn xa nữa đâu.”
Liễu Ngọc Như nhìn dáng vẻ này thì biết hắn đang trấn an nàng. Thế nên nàng không nhiều lời, chỉ gối đầu lên ngực hắn và lặng lẽ nghe tiếng tim hắn đập.
Hôm sau Liễu Ngọc Như âm thầm dẫn cả nhà đi lễ Phật tại chùa Hộ Quốc. Bọn họ đến chùa chưa được bao lâu, trong cung truyền ra tin tức thái hậu tức giận tới nôn ra máu. Thái y đề nghị bà ta tĩnh dưỡng nên Phạm Hiên thu xếp cho thái hậu nghỉ ngơi tại Tĩnh Tâm Uyển.
Vị trí của Tĩnh Tâm Uyển gần lãnh cung, người thông minh đều biết trên danh nghĩa là tĩnh dưỡng nhưng thực tế là tước quyền.
Lúc nghe tin, Liễu Ngọc Như đang thắp hương ở chùa Hộ Quốc. Sắc mặt nàng thoáng biến đổi nhưng nàng không nói gì.
Đêm xuống, nàng không ngủ mà dẫn theo Mộc Nam lẫn Ấn Hồng lên đỉnh núi và nhìn xuống toàn thành Đông Đô.
Đến nửa đêm, từ Đông Đô phát ra âm thanh ầm ĩ. Ở xa không nghe được rõ ràng nhưng có thể phân biệt tiếng gào thét chém giết. Tiếng gào thét này kéo dài đến lúc sao Mai mọc lên mới kết thúc, và sau đó mọi thứ đều tĩnh lặng.
Liễu Ngọc Như ngồi bất động trên vách núi, ánh mắt không rời khỏi Đông Đô.
Khi trời sáng hoàn toàn, Hổ Tử xuất hiện tại chùa Hộ Quốc.
Hắn theo chân Cố Cửu Tư từ Vọng Đô đến Đông Đô. Hồi còn ở Vọng Đô, hắn là thủ lĩnh ăn mày; tới Đông Đô hắn vẫn tiếp tục làm ăn mày nhưng trên thực tế là mật thám do Cố Cửu Tư cài vào tòa thành này.
Hắn chạy như điên tới đỉnh núi chùa Hộ Quốc, thấy Liễu Ngọc Như thì hổn hển chào, “Thiếu phu nhân.”
Liễu Ngọc Như quay đầu lại, đôi mắt sáng tỏ nhìn hắn, “Nói đi.”
“Cửu gia phái tiểu nhân tới đón thiếu phu nhân về nhà.”
Hổ Tử vừa nói vừa cười, còn để lộ răng nanh.
Ánh mắt Liễu Ngọc Như thấp thoáng vẻ vui mừng nhưng mặt nàng vẫn cố kiềm chế cảm xúc. Nàng quay lại chỉ thị Ấn Hồng, “Đi xuống dọn dẹp để trở về.”
Liễu Ngọc Như xuống núi, rời khỏi chùa Hộ Quốc. Lúc vào thành, Đông Đô đã được quét tước sạch sẽ và khôi phục sự náo nhiệt thường ngày.
Liễu Ngọc Như đi được nửa đường thì bị chặn lại – là đại thái giám thân cận của Phạm Hiên, Trương Phượng Tường. Ông cười tủm tỉm, “Cố thiếu phu nhân, bệ hạ mời ngài vào cung một chuyến.”
Phạm Hiên đã triệu tập, Liễu Ngọc Như tất nhiên chẳng dám từ chối. Nàng theo Trương Phượng Tường vào cung, lúc này mọi người trong cung còn đang dọn sạch vết máu trên mặt đất. Xe ngựa của Liễu Ngọc Như lăn bánh qua vũng máu loãng để tới thẳng ngự thư phòng.
Có thể ngồi xe ngựa như vậy rõ ràng là ân sủng của Phạm Hiên. Không ai nói Liễu Ngọc Như cũng biết, lần này Cố Cửu Tư đã lập công lớn.
Liễu Ngọc Như đang lấy lại bình tĩnh trong xe ngựa, bỗng dưng mành xe bị cuốn lên mà không có tiếng động báo trước. Sau đó nàng thấy thanh niên mặc quan phục đỏ rực đứng tại cửa xe ngựa, hắn vừa cười vừa vươn tay về phía nàng và hào hứng nói, “Xuống nào.”
Liễu Ngọc Như ngỡ ngàng, cảm thấy Cố Cửu Tư hành xử thế này trong cung điện thì hơi lỗ mãng. Nàng khẽ tằng hắng, dùng ánh mắt khuyên răn Cố Cửu Tư đừng làm càn quá mức. Sau đấy nàng đặt tay lên mu bàn tay hắn rồi dùng sức của Cố Cửu Tư mà đứng dậy và xuống xe ngựa.
Sau khi xuống xe, Cố Cửu Tư lập tức nắm tay nàng rồi dắt Liễu Ngọc Như vào ngự thư phòng. Hắn quỳ xuống dập đầu, “Nội tử đã tới.”
Phạm Hiên nhìn dáng vẻ hớn hở của Cố Cửu Tư liền phì cười, ông quay đầu ra phía sau để nói với Chu Cao Lãng cùng những người đang hiện diện, “Các ngươi xem bộ dạng trẻ con của hắn có giống thượng thư không? Nếu không phải ta tận mắt chứng kiến, ta thật chẳng dám tin đây là Cố đại nhân, kẻ đã bày mưu lập kế ở trong cung vào tối qua.”
Mọi người cũng cười theo Phạm Hiên, Liễu Ngọc Như không rõ tình hình hiện tại nên bắt chước Cố Cửu Tư quỳ trước mặt ông. Phạm Hiên để bọn họ đứng dậy rồi bảo Liễu Ngọc Như, “Cố thiếu phu nhân, đêm qua lang quân nhà ngươi lập công lớn nên trẫm muốn khen thưởng hắn. Trẫm vốn định tặng hắn mười mỹ nữ, trăm lượng hoàng kim nhưng ai dè hắn vừa nghe đã hoảng sợ quỳ xuống. Hắn dập đầu cầu xin trẫm cho hắn một con đường sống, nhà hắn có hổ dữ nên không dám trêu hoa ghẹo bướm.”
Liễu Ngọc Như nghe thôi cũng tưởng tượng ra được bộ dạng Cố Cửu Tư lúc đó. Nàng không biết nên vui mừng hay tức giận, chỉ đành nhã nhặn đáp, “Bệ hạ nói đùa.”
“Trẫm không đùa giỡn.” Phạm Hiên xua xua tay. “Hắn không dám nhận mỹ nữ nhưng vẫn lấy hoàng kim. Sau đấy hắn xin trẫm một phần thưởng, nói rằng phải cho ngươi làm cáo mệnh phu nhân nên trẫm mới gọi ngươi tới. Ngọc Như, Cố ái khanh hiện giờ chỉ có tam phẩm, ta cho ngươi nhị phẩm cáo mệnh là cấp bậc cao hơn hắn, ngươi thấy thế nào?”
“Bệ hạ,” Cố Cửu Tư thở dài, “ngài đúng là chèn ép thần.”
Lời này chọc cười Phạm Hiên, ông tuyên bố ngay, “Quyết định vậy đi. Ngọc Như, tiểu tử này quá xấc xược, trên triều không ai trị nổi hắn. Khi về nhà ngươi nhớ cho hắn biết tay.”
Phạm Hiên vừa dứt lời liền viết thánh chỉ ngay tại chỗ. Thế là Liễu Ngọc Như ngơ ngác như một đứa trẻ mà vác nhị phẩm cáo mệnh về nhà.
Trên đường về, Liễu Ngọc Như vẫn còn mơ màng. Cố Cửu Tư ngồi đối diện phe phẩy quạt, “Chưa hoàn hồn nữa à? Không phải nàng thích làm cáo mệnh sao? Ta kiếm cho nàng rồi đấy, thích chưa?”
Hắn làm Liễu Ngọc Như bừng tỉnh, nàng ho nhẹ một tiếng rồi hỏi, “Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?”
Trước đó nàng biết Cố Cửu Tư khó nói nên không hỏi, giờ sự tình ổn thỏa thì muốn tìm hiểu một chút.
Cố Cửu Tư nghe nàng hỏi chính sự mà cũng không nghiêm chỉnh hơn là bao. Hắn chống một tay trên bàn nhỏ, đầu gác lên tay, tay còn lại vẫn phe phẩy quạt, “Lý Vân Thường đã chết, ta lại động tới rất nhiều người. Chúng ta lấy cớ vụ án Lưu Xuân để quét sạch phân nửa nhân số phe thái hậu, sau đó bệ hạ còn tước quyền thái hậu thì sao bà ta nhẫn nhịn nổi? Sáng hôm qua vừa tuyên bố cho bà ta dọn vào Tĩnh Tâm Uyển, buổi tối đảng phái của bà ta đã ra tay. Nhưng chúng ta vốn chờ bọn họ làm loạn. Bọn họ nghĩ ta để thái tử dẫn theo năm ngàn tinh binh ra ngoài thành làm gì, du ngoạn sơn thủy chắc?”
Cố Cửu Tư cười nhạt, “Thái hậu quen được bệ hạ nhường nhịn. Trước kia bệ hạ đăng cơ dưới sự trợ giúp của thái hậu nên bà luôn cho rằng bệ hạ sẽ không giết mình, vì muốn giết thì đã làm từ lâu. Nhưng bà ta quên mất tuy bệ hạ xuất thân văn thần, ngài dù sao chăng nữa vẫn từng là U Châu Tiết độ sứ, tính khát máu ăn vào tận xương tủy. Không giết bọn họ hoàn toàn vì kế hoạch Nam phạt. Hiện giờ bọn họ dám nhảy nhót lung tung trong triều làm ảnh hưởng đến Nam phạt, bệ hạ muốn ổn định nội bộ nên đương nhiên sẽ diệt trừ sạch sẽ. Đêm qua chúng ta bố trí lực lượng phòng thủ trong thành để chờ bọn họ tấn công.”
“Diệt trừ sạch sẽ rồi?” Liễu Ngọc Như rót trà cho Cố Cửu Tư.
Cố Cửu Tư gật đầu, lạnh nhạt đáp, “Rất sạch sẽ.”
Hắn nói quá thản nhiên làm Liễu Ngọc Như không khỏi liếc nhìn.
Dường như bây giờ những việc này đã thành thói quen với Cố Cửu Tư, thấy quá nhiều nên chẳng có gì đặc biệt. Liễu Ngọc Như đứng dậy rồi đến ngồi bên hắn, nàng vén tay áo hắn lên kiểm tra, “Chàng không bị thương chứ?”
“Không.” Cố Cửu Tư nhanh nhảu tranh công. “Đêm qua ta còn dẫn đầu một tiểu đội đánh úp chủ tướng của bọn họ, chính ta tự tay chém đầu tên chủ tướng. Ngọc Như, phu quân nhà nàng vừa biết dùng văn trị quốc lại biết lấy võ bình định, đúng là văn võ song toàn. Mắt nàng quá nhạy bén, lựa chọn ta giữa trăm ngàn gã ăn chơi trác táng chắc chắn là cuộc mua bán hời nhất đời nàng.”
Liễu Ngọc Như thấy hắn nói hăng say như vậy liền biết hắn đang cao hứng cực kỳ, nàng cũng không cắt ngang mà chỉ vừa mím môi nhịn cười vừa ngắm nhìn hắn. Cố Cửu Tư tự tâng bốc một hồi thì chợt nhớ đến một việc bèn quay đầu nói với Liễu Ngọc Như, “À, còn chuyện này nữa.”
“Hửm?”
“Ngày kia,” Cố Cửu Tư do dự bảo, “cữu cữu ta chắc sẽ được phóng thích khỏi nhà lao. Trước khi ông ấy tìm được phủ đệ sẽ tạm thời ở nhà chúng ta, nàng nhớ đi thu xếp nhé.” w●ebtruy●enonlin●e●com
Liễu Ngọc Như ôn hòa đáp ứng, “Yên tâm, ta sẽ chuẩn bị thỏa đáng.”
“Cữu cữu ta,” Cố Cửu Tư nói chậm rì rì, “có lẽ hơi khó tính.”
“Hả?” Liễu Ngọc Như kinh ngạc nhìn hắn. “Khó tính?”
“Ừ,” Cố Cửu Tư lo lắng nghĩ ngợi rồi đề nghị với Liễu Ngọc Như, “hay nàng lấy giấy bút ra ghi lại?”
Liễu Ngọc Như vẫn còn ngỡ ngàng, Cố Cửu Tư lấy giấy bút cho Liễu Ngọc Như và nói, “Nàng sẵn sàng chưa, ta bắt đầu đây.”
Liễu Ngọc Như cầm bút rồi gật đầu, lát sau nàng nghe Cố Cửu Tư dặn dò, “Đầu tiên hãy chuẩn bị bốn thị nữ chuyên hầu hạ ông ấy trong sinh hoạt hàng ngày. Bốn thị nữ này nhất định phải đẹp nhưng không được đẹp bình thường mà phải có nét phong tình. Từng người cần có sở trường riêng; một người khiêu vũ, một người chơi nhạc, một người xoa bóp, một người biết làm việc. Mỗi buổi sáng, ông ấy sẽ thức dậy trước lúc lên triều đúng nửa canh giờ. Trang phục của ông ấy phải được ủ bằng Long Tiên Hương do Xuất Vân Các điều chế, còn quan thì đặt làm riêng tại Trân Bảo Trai ở phố Nam. Nước súc miệng bắt buộc là sương sớm, trước kia ông ấy yêu cầu sương đọng trên cánh hoa nhưng sân nhà ta ít hoa quá nên tạm thời bỏ qua. Tuy nhiên, chúng ta cần nhanh chóng trồng thêm, ít nhất để biểu lộ sự thành tâm. Khẩu vị ông ấy tương đối phức tạp, mỗi ngày đều yêu cầu món ăn khác nhau nên hãy mời đầu bếp biết nấu đủ loại món ăn. Hơn nữa ông ấy còn…”
Lúc mới bắt đầu, Liễu Ngọc Như vẫn ghi chép hắn nói gì nhưng dần dần không theo kịp. Cố Cửu Tư liếng thoắng hồi lâu thì hơi khát nước, hắn nuốt nước bọt, tốc độ nói chậm lại, “Nàng nhớ chưa? Tiếp theo…”
“Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như cắt ngang, nàng nghiêm túc nói, “chàng có biết nếu dựa theo chi tiêu của cữu cữu thì một tháng cần bao nhiêu tiền không?”
Cố Cửu Tư ngớ ra trong phút chốc rồi hắn hoàn hồn và ho nhẹ một tiếng, “Về việc này thì, ông ấy xấu tính nhưng…”
“Sao chàng sợ ông ấy vậy?” Liễu Ngọc Như nhíu mày, nàng thật không hiểu. “Ông ấy tới làm khách thì nên nghe theo sự sắp xếp của chúng ta. Nếu ông ấy xấu tính tới mức chẳng nể mặt ai thì chẳng lẽ nhà chúng ta còn phải nể mặt ông ấy?”
Nghe Liễu Ngọc Như nói mà Cố Cửu Tư dùng ánh mắt nhìn kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ để nhìn nàng. Liễu Ngọc Như quan sát ánh mắt hắn, nàng cảm thấy thật đau lòng. Hồi nhỏ Cố Cửu Tư phải bị cữu cữu hắn ngược đãi cỡ nào mới sợ ông ấy như vậy.
Liễu Ngọc Như cầm tay Cố Cửu Tư, ấm áp an ủi, “Cửu Tư, chàng đừng sợ. Chàng đã trưởng thành, còn cưới ta nữa, ta sẽ không để ông ấy bắt nạt chàng. Ông ấy dám gây rối ở nhà chúng ta thì ta sẽ xử ông ấy ngay.”
“Nhưng…” Cố Cửu Tư lưỡng lự. “Nhưng…”
“Nhưng gì?” Liễu Ngọc Như cau mày. “Chàng cứ can đảm nói, ta sẽ nghĩ cách.”
“Nhưng ông ấy giàu lắm.”
“Lúc ở trong tù, cữu cữu nói với ta,” mắt Cố Cửu Tư lóe sáng, “ông ấy lén sở hữu một kho vàng nhỏ. Trong thời gian ở nhà chúng ta, ông ấy có thể cung cấp sinh hoạt phí cho cả nhà.”
Lời này vừa vào tai, Liễu Ngọc Như lập tức ngồi thẳng lưng, nàng trịnh trọng nói, “Ngày kia cữu cữu mới tới à? Hay hôm nay chúng đi nghênh đón ông ấy luôn? Đúng rồi, Cửu Tư, hồi trước cữu cữu thích đánh chàng hả? Ông ấy thích dùng loại gậy nào để ta còn chuẩn bị.”
Cố Cửu Tư: …
Lời tác giả
Liễu Ngọc Như: Tiền tài làm ta đánh mất nhân tính.