Mục lục
Trường phong độ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chuyện này…ý chàng là?” Liễu Ngọc Như hơi sững sờ.

Cố Cửu Tư đáp, “Nàng thử nghĩ đi, Tôn Hác bảo ông ta không tham gia vụ kho bạc và cũng chẳng qua lại với Lưu Xuân, vì vậy Lưu Xuân mới yên tâm giấu đồ ở chỗ ông ta. Qua đây có thể thấy ông ta là người cực kỳ cẩn thận, hay nói thẳng ra là nhát gan. Bây giờ Lưu Xuân đã chết, tại sao ông ta chưa chạy trốn mà còn nán lại Đông Đô chờ mọi người tới tìm?”

Diệp Thế An gật gù, “Cửu Tư nói đúng.”

“Cả Lạc Tử Thương cũng có vấn đề. Ngọc Như chẳng qua nói chút chuyện quá khứ với y, ngay cả lúc Ngọc Như lôi Tề Minh ra để nhắc nhở vụ Chương Hoài Lễ thì y cũng không hỏi han gì. Y thậm chí chả hề suy xét, hay để Ngọc Như quay về rồi đi điều tra, mà lập tức tiết lộ sự tồn tại của Tôn Hác. Y là kẻ dễ bị thuyết phục vậy ư?”

“Vậy y đang mưu toan điều gì?” Liễu Ngọc Như nhíu mày.

Cố Cửu Tư suy tư nói, “Ta đã nghĩ mãi về vấn đề này. Khi mọi người kể thái tử nhất quyết muốn trừng trị ta thì ta bỗng hiểu ra. Mọi người nói xem, Lục Vĩnh là người của ai?”

“Bệ hạ,” Diệp Thế An tự tin trả lời, “ông ta luôn khuyên bệ hạ lập hoàng hậu, sinh thêm nhiều con nối dõi.”

“Tuy Lục Vĩnh ăn trộm tiền nhưng ông ta đích thực là người của bệ hạ, còn bệ hạ dù để Lạc Tử Thương ở lại Đông Đô song chẳng qua vì muốn tiêu diệt Lưu Hành Tri rồi mới xử lý y. Chẳng lẽ Lạc Tử Thương không định kiếm lời cho bản thân? Ý đồ của Lạc Tử Thương e rằng là lừa dối thái tử, lấy danh nghĩa của thái tử để mưu đồ cài cắm người phe y. Ngươi nghĩ xem, chuyện lần này chắc chắn do thái hậu lẫn thái tử nhúng tay, bọn họ nhất định phải loại bỏ ta hoặc Lục Vĩnh. Nếu thành công, trong Hộ Bộ sẽ có chức vị bỏ trống, tạo cơ hội để bọn họ sắp xếp người vào làm. Ngọc Như, nàng hãy tưởng tượng khi tìm được Tôn Hác mà chúng ta không bàn bạc cẩn thận thì nàng sẽ làm gì?”

Liễu Ngọc Như do dự giây lát rồi thành thật nói, “Tất nhiên phải đi đòi lại công lý cho chàng.”

“Đúng vậy, nàng sẽ đi đòi công lý. Nàng lôi vụ án kho bạc ra ngoài ánh sáng và giao nộp chứng cứ tố giác Lục Vĩnh. Sau đó bệ hạ điều tra, phát hiện kho bạc thiếu hơn mười triệu lượng, Lưu Xuân làm Thương Bộ Ti lang thì chết một cách mờ ám. Vụ án này chắc chắn sẽ khiến bệ hạ tức giận, nhưng nếu giết Lục Vĩnh thì thuộc hạ của ông ta sẽ nghĩ gì? Đại khái bệ hạ tính toán làm ta đền tội rồi trấn an thái hậu lẫn thái tử và giáng chức Lục Vĩnh. Ta chết, Lục Vĩnh không phải thượng thư, Hộ Bộ sẽ dư hai vị trí để phân chia cho bọn họ. Sau khi Lục Vĩnh bị đẩy tới địa phương khác, bệ hạ sẽ buộc ông ta bồi thường mười triệu ngân lượng này. Ông ta còn tồn tại, người của ông ta sẽ tiếp tục dốc sức trên triều đình. Trong mắt bệ hạ, đây là kết quả tốt nhất dành cho vụ án này. Nếu đúng như ta nói,” Cố Cửu Tư nhìn Liễu Ngọc Như, ánh mắt hiện lên ý cười cay đắng, “người cầm chứng cứ là nàng sẽ bị thủ tiêu.”

“Bệ hạ sẽ không làm thế.” Diệp Thế An nghe đến đây thì chịu không nổi nữa bèn phản bác, “Cửu Tư, ngươi đang biến bệ hạ thành tên tiểu nhân đê tiện.”

“Thế An,” Cố Cửu Tư điềm tĩnh đáp, “ta chả phải kẻ ác nhưng ta không nghĩ thế gian này chỉ toàn người tốt.”

“Con đường này vốn không sạch sẽ.”

Lời hắn nói khiến Diệp Thế An sửng sốt, còn Liễu Ngọc Như ngơ ngác nhìn thanh niên đang ngồi quỳ trong phòng giam kia. Sắc mặt trầm tĩnh của hắn bất giác làm nàng nhớ đến người đã ra lệnh đào hố giết cả ngàn người tại Hắc Phong Trại. Không biết vì sao mà tay nàng lại run run, song nàng cố gắng trấn định và siết chặt nắm đấm để che giấu sự thất thố của bản thân. Nàng dốc sức khống chế cảm xúc để hỏi Cố Cửu Tư, “Đây là kết quả xấu nhất. Nếu đúng như vậy thì Cửu Tư, chàng nghĩ chúng ta phải làm gì?”

“Nếu mục tiêu của Lạc Tử Thương là bệ hạ thì ta với Lục Vĩnh thật ra không phải kẻ địch. Hai người thấy đấy, chuyện kho bạc đã bắt đầu từ rất lâu, ta lẫn Lục Vĩnh đều mới nhậm chức thì không thể sai khiến ông ta ăn trộm nhiều năm như vậy. Tốt nhất là biến vụ án này thành vụ án Lưu Xuân ăn trộm kho bạc. Trộm cắp kho bạc vốn là tội chết, tìm người có chức quan lớn nhất giữa một đống tội phạm để gán tội giết Lưu Xuân cho hắn là xong. Đương nhiên nếu điều tra được hung thủ giết Lưu Xuân thì càng tốt.”

Cố Cửu Tư đang nói chợt dừng lại như vừa nhớ ra cái gì. Lát sau, hắn thay đổi ý định, “Không được, ta không thể gặp Lục Vĩnh trước. Mọi người hãy nghĩ biện pháp để ta gặp bệ hạ.”

“Ta sẽ đi tìm bệ hạ.” Diệp Thế An quả quyết nói, “Ta với Chu đại ca cùng cầu xin bệ hạ thẩm vấn ngươi.”

Cố Cửu Tư lắc đầu, hắn ngẫm nghĩ rồi quay lại nhìn Liễu Ngọc Như, “Ngọc Như, nàng vào cung đi.”

“Ta?” Liễu Ngọc Như ngẩn người.

Cố Cửu Tư nói tiếp, “Nàng cầm chứng cứ vào cung, giải thích toàn bộ mọi chuyện với bệ hạ. Sau đó nàng hãy bảo ta có biện pháp giải quyết cục diện khó khăn này, rồi để bệ hạ thẩm vấn ta.”

“Sao muội ấy có thể vào cung được? Phạm thúc thúc hiện đã là thiên tử, Ngọc Như chưa được triệu kiến thì sợ chẳng thể vào cung. Thúc phụ lẫn Chu đại nhân đều không muốn nhúng tay vào việc này, ta với Chu đại ca mà không được triệu kiến thì cũng khó gặp bệ hạ. Chả lẽ lại nói chuyện này với bệ hạ khi lên triều?” Diệp Thế An vừa nhíu mày vừa phân tích.

Cố Cửu Tư đang định lên tiếng thì Liễu Ngọc Như đã giành trước, “Ta có cách.”

Liễu Ngọc Như lập tức nói, “Ta đi Thuận Thiên Phủ[1] đánh trống kêu oan, đòi gặp bệ hạ.”

“Cách hay.” Cố Cửu Tư nhanh chóng dặn dò, “Ngọc Như đi kêu oan, ngươi cùng Chu đại ca tình cờ ghé qua. Hai người hãy nhắn với phủ doãn[2] vài câu, để Thuận Thiên Phủ trình báo việc này.”

Ba người thương lượng xong, Liễu Ngọc Như và Diệp Thế An mới rời đi.

Khi ra đến bên ngoài thì trời đã tối. Rời khỏi nhà lao, Liễu Ngọc Như cảm nhận gió lạnh thổi qua nên nhịn không được mà run rẩy.

Diệp Thế An quay lại nhìn nàng, hỏi thăm, “Muội lạnh à?”

“Cũng không hẳn.” Liễu Ngọc Như mỉm cười, nàng vén tóc ra sau tai, giọng nói có chút mờ mịt. “Chẳng biết tại sao mà cơ thể không lạnh nhưng trong lòng lại lạnh đến thấu tim gan.”

“Không chỉ mình muội thấy thế đâu,” Diệp Thế An cười cười, “ta cũng vậy.”

Diệp Thế An quay đầu ngắm nhìn những vì sao phía chân trời, hắn chậm rãi mở lời, “Ngọc Như, muội có cảm thấy Cửu Tư khang khác không.”

Liễu Ngọc Như im lặng, nàng vừa cụp mắt vừa nghe Diệp Thế An nói, “Ta nhớ rõ hồi hắn còn ở Dương Châu, lần nào gặp cũng thấy tinh thần hắn cực kỳ phấn chấn. Lúc ấy ăn mày tại Dương Châu đặc biệt thích hắn, ta nghe bảo vì đầu óc hắn ngốc nghếch nên dễ bị lừa.”

Lời này làm Liễu Ngọc Như bật cười, “Đầu óc chàng mà ngốc nghếch á? Chẳng qua chàng tốt tính, cam tâm tình nguyện bị lừa thôi.”

“Bây giờ không muốn bị người khác lừa,” Diệp Thế An thở dài, “thì phải lừa người ta.”

Liễu Ngọc Như nghe vậy thì không khỏi ngẩng đầu, mất một lúc nàng mới hỏi, “Diệp đại ca, mọi người rồi sẽ thay đổi ư?”

Diệp Thế An không vội đáp lời. Mãi đến khi xe ngựa lộc cộc tới, Diệp Thế An đỡ Liễu Ngọc Như lên xe và chờ nàng ngồi yên ổn thì hắn mới đứng bên ngoài, cách vách xe mà từ tốn trả lời nàng, “Ngọc Như, làm gì có người nào sẽ không bao giờ thay đổi?”

Liễu Ngọc Như siết chặt váy, trong lòng bất chợt dấy lên nỗi sợ hãi. Thị vệ ở ngoài cất tiếng hỏi, “Phu nhân, chúng ta về phủ chứ?”

Liễu Ngọc Như hoàn hồn, nàng khẽ bảo, “Về phủ đi.”

Liễu Ngọc Như trở về Cố phủ, chưa tới cổng đã nghe thấy giọng Thẩm Minh, “Cuối cùng cũng trở lại.”

Liễu Ngọc Như cuốn mành lên, Thẩm Minh ngồi trên xe ngựa và trên xe có cả Diệp Vận. Liễu Ngọc Như thấy hơi kỳ quái, “Hai người đang làm gì vậy?”

“Tại nàng ấy,” Thẩm Minh giơ roi ngựa chỉ Diệp Vận đang ở cạnh, “cứ la hét ầm ĩ muốn đi đón ngươi. Ồn ào tới mức làm đầu ta nứt ra nên ta mới đi cùng.”

Lời hắn nói khiến Liễu Ngọc Như mỉm cười. Khuôn mặt Diệp Vận cứng ngắc, nàng ấy lạnh lùng bảo, “Chính ngươi muốn đi theo ta.”

“Còn không phải do ngươi gọi ta?” Thẩm Minh lập tức phản bác. “Ngươi đừng có qua cầu rút ván.”

Diệp Vận châm chọc cười, “Ta gọi thị vệ, ai mướn ngươi tung tăng chạy tới làm gì?”

“Ngươi…”

“Được rồi,” Liễu Ngọc Như cười cắt ngang lời bọn họ, “về nhà thôi, ta còn việc cần bàn với Thẩm Minh.”

Liễu Ngọc Như dứt lời liền thả mành xuống. Diệp Vận liếc Thẩm Minh một cái, nàng ấy biểu lộ vẻ ghét bỏ rồi quay đầu sang chỗ khác.

Lúc về đến phủ, Liễu Ngọc Như lập tức kể lại tình hình cho Thẩm Minh rồi giao phó, “Ta đã xem qua sổ sách lẫn danh sách mà Tôn Hác giao nộp, tối nay ngươi dùng mấy thứ này đi tìm người để lấy khẩu cung cho ta.”

Thẩm Minh gật đầu, hắn không hề phí phạm thời gian mà mau chóng rời phủ.

Liễu Ngọc Như ngủ một đêm, hôm sau tỉnh lại, nàng vừa ăn sáng xong đã thấy Thẩm Minh đặt một chồng giấy trước mặt mình.

Thẩm Minh gác một chân lên ghế, đắc ý nói, “Sao, lão tử lợi hại không? Mất cả đêm đấy,” hắn gõ gõ chồng giấy, “đây là năng lực thông thiên của ta!”

Liễu Ngọc Như ôn hòa cười, “Thẩm tiểu tướng quân tất nhiên lợi hại.”

Nàng đọc từng tờ khẩu cung, tất cả đều là người của nhà kho thừa nhận phương thức bọn họ ăn trộm kho bạc.

Liễu Ngọc Như xem xong, xác nhận khẩu cung không có lỗ hổng mới sai người sao chép lại và cất bản sao vào hộp. Sau đó nàng mặc trang phục đẹp bằng lụa màu lam có thêu hạc cùng mây, tóc cài trâm vàng, rồi cầm theo bản sao đi ra ngoài.

Nàng lên xe ngựa, bánh xe chuyển động tiến về Thuận Thiên Phủ. Trong tay ôm bản sao của chứng cứ, nàng suy tư xem lát nữa sẽ nói năng thế nào.

Cùng lúc ấy, Thẩm Minh đi tìm Diệp Thế An và Chu Diệp, ba người bọn họ đồng hành tới Thuận Thiên Phủ.

Liễu Ngọc Như đến Thuận Thiên Phủ trước họ, bên ngoài đầy người qua lại. Cái trống to đặt tại cổng Thuận Thiên Phủ đã mọc đầy dây leo.

Liễu Ngọc Như tiến lại gần, nàng mạnh mẽ rút dùi trống ra từ đám dây leo. Có người thấy nàng làm vậy liền dừng bước.

“Ai đây?”

“Ăn mặc đẹp đẽ quý giá như vậy hẳn là nhà giàu sang.”

“Nhà giàu sang tới Thuận Thiên Phủ làm gì?”

“Thấy cỗ xe ngựa kia không?” Có người chỉ xe ngựa đậu ở một bên. “Là Cố gia.”

“Cố gia? Cố gia nào?”

“Ngươi không biết? Chính là vị Hộ Bộ Thị lang trẻ măng tới từ U Châu, không phải người ta bảo hắn dính líu đến vụ án Lưu đại nhân nên mới bị bắt giam sao?”

“Lưu đại nhân? Ý ngươi là Lưu đại nhân Lưu Xuân?”

“Đúng thế.”



Người xung quanh bàn tán sôi nổi, Liễu Ngọc Như cầm dùi đánh từng tiếng một trên mặt trống.

Bao nhiêu năm mới có người đến đánh trống nên âm thanh phát ra nghe đục đục. Dáng người Liễu Ngọc Như gầy yếu, dường như hành động đánh trống đã bòn rút hết sức lực của nàng. Tay nàng chậm chạp đánh vào mặt trống, miệng hô to rành rọt từng từ một, “Thiếp thân là Cố Liễu thị, xin được cầu kiến thiên tử để giải oan cho phu quân!”

Lời này vừa thốt ra, mọi người càng bu lại xem đông hơn. Lúc này Diệp Thế An và Chu Diệp đã tới nơi, Chu Diệp còn dẫn theo Tần Uyển Chi. Nàng ấy đứng cạnh Chu Diệp, vừa nhìn Liễu Ngọc Như vừa hỏi, “Mọi người không thể trực tiếp yêu cầu phủ doãn của Thuận Thiên Phủ giúp sao? Nhất thiết phải để muội ấy mạo hiểm thế này à?”

“Đây là thủ tục cần thiết.” Chu Diệp nhỏ giọng giải thích, “Ngọc Như đến Thuận Thiên Phủ kêu oan và cáo trạng lên hoàng thượng, chức trách của phủ doãn là phải trình báo nhưng có chúng ta thuận nước đẩy thuyền thì Thuận Thiên Phủ mới không khó xử. Thiếu thủ tục này thì Thuận Thiên Phủ đâu có nghĩa vụ giúp muội ấy.”

Tần Uyển Chi đã nghe hiểu nên gật đầu. Chu Diệp nhìn đường phố xung quanh rồi nói với nàng ấy, “Nàng trông chừng giúp ta, ta đi tìm người.”

Dứt lời, hắn tách khỏi mọi người và lén lút vòng ra cửa sau tìm một thị vệ. Hắn nhờ thị vệ vào bẩm báo, “Ngài hãy nói với đại nhân rằng người đang đánh trống là bằng hữu của ta, mong ông ấy chiếu cố nhiều hơn.”

Thị vệ nhìn lệnh bài khắc chữ “Chu” thì không dám chậm trễ, hắn nhanh chân chạy vào Thuận Thiên Phủ thông báo cho phủ doãn.

Chu Diệp làm xong chuyện này liền quay lại cổng chính. Cánh cổng lớn của Thuận Thiên Phủ rốt cuộc mở ra, thị vệ mở cổng bảo Liễu Ngọc Như, “Đại nhân gọi ngươi vào.”

Liễu Ngọc Như buông dùi trống, hành lễ với thị vệ rồi tiến về phía cổng chính. Đúng lúc ấy, bên ngoài truyền đến một giọng nữ trong trẻo, “Không ngờ cũng có ngày được nghe tiếng trống tại Thuận Thiên Phủ.” Nữ tử vén màn và bước xuống từ cỗ xe ngựa lộng lẫy, hòa nhã nói, “Để bản cung đến xem.”

Giọng nói này làm Liễu Ngọc Như lẫn nhóm người Diệp Thế An sửng sốt, nhưng Liễu Ngọc Như mau chóng phản ứng mà hành lễ trước tiên, “Công chúa điện hạ.”

Lý Vân Thường đi tới cổng, nàng ta nhìn Liễu Ngọc Như rồi vội vàng đỡ nàng dậy và dịu dàng nói, “Hóa ra là Cố phu nhân, sao Cố phu nhân lại ở đây?”

Thế rồi Lý Vân Thường trưng ra vẻ mặt thấu hiểu, “Ta biết rồi, có phải vì Cố đại nhân không? Ngươi đừng lo, bản cung nhất định sẽ giúp ngươi chuyện này. Hôm nay bản cung đã tới thì chuyện này phải có kết quả rõ ràng.”

Liễu Ngọc Như nghe lời này mà nội tâm căng lên như dây đàn. Lý Vân Thường lôi kéo Liễu Ngọc Như và nói với mọi người, “Đây là phu nhân của Cố đại nhân, ta quen biết Cố phu nhân nên các ngươi nhớ tiếp đãi nàng ấy chu đáo.”

Lý Vân Thường chỉ nói mấy câu đã khiến người bên ngoài nhỏ giọng xì xào, “Thân quen với công chúa như vậy thì đến Thuận Thiên Phủ cầu kiến bệ hạ làm gì? Tìm công chúa không phải tốt hơn à?”

“Làm bộ làm tịch để kiếm tiếng thơm thôi.”



Tuy Liễu Ngọc Như không nghe thấy người bên ngoài nói gì nhưng vẫn đoán được phần nào. Lý Vân Thường kéo nàng vào công đường, phủ doãn thấy nàng ta thì ngẩn người. Ông vội tiến lên hành lễ, “Điện hạ.”

Lý Vân Thường buông Liễu Ngọc Như ra, cười nói, “Vương đại nhân, lâu rồi không gặp. Hôm nay thấy vị phu nhân này đánh trống trước cổng, bản cung tò mò nên mới đến xem.”

Lý Vân Thường được sư gia[3] dẫn tới ngồi ở ghế trên, nàng ta giơ tay bảo, “Vương đại nhân không cần để ý bản cung, cứ làm việc của mình đi.”

Phủ doãn do dự trong chốc lát mới nói, “Vâng! Hạ quan bắt đầu thẩm vấn đây.”

Nói rồi thân mình núng nính của phủ doãn rung rung đi về phía cái bàn. Ông chỉnh lại mũ, ho nhẹ một tiếng và nhìn Liễu Ngọc Như đang quỳ trên mặt đất, “Người đang quỳ trên công đường là ai?”

Liễu Ngọc Như cúi đầu, bình tĩnh đáp, “Thiếp thân là Cố Liễu thị, thê tử của Hộ Bộ Thị lang Cố Cửu Tư.”

“Ngươi tới đây có chuyện gì?”

“Ta muốn giải oan cho phu quân.” Liễu Ngọc Như dập đầu. “Phu quân ta bị kẻ gian hãm hại mới phải vào nhà lao. Thiếp thân tình cờ tìm được chứng cứ song vì diễn biến vụ án phức tạp nên không tiện giao cho đại nhân, mong đại nhân bẩm báo thiên tử để dân nữ trình chứng cứ lên.”

“Chuyện này…”

“Chứng cứ gì mà không thể giao nộp cho Thuận Thiên Phủ?” Lý Vân Thường đột ngột mở miệng. Phủ doãn đực mặt ra, Lý Vân Thường vừa ngồi vừa phe phẩy quạt. “Chẳng lẽ Cố phu nhân sợ Thuận Thiên Phủ phá hủy chứng cứ?”

Liễu Ngọc Như nghe vậy bèn ngước mắt nhìn, tay Lý Vân Thường phe phẩy quạt còn khóe miệng hàm chứa ý cười. Liễu Ngọc Như trầm mặc giây lát rồi quay đầu nhìn phủ doãn, “Đại nhân, cấp quan của phu quân ta là gì?”

“Chính tứ phẩm…” Phủ doãn của Thuận Thiên Phủ không hiểu ý Liễu Ngọc Như lắm.

Liễu Ngọc Như hỏi tiếp, “Còn người đã chết, Lưu đại nhân, thì là cấp quan gì?”

“Tòng ngũ phẩm.” Phủ doãn nhíu mày. “Ngươi muốn nói gì?”

“Đại nhân, ngài thật sự muốn thẩm tra vụ án này ư?” Liễu Ngọc Như nhìn chằm chằm phủ doãn. “Nếu đại nhân nhất quyết muốn thẩm tra vụ án này, thiếp thân sẽ trình chứng cứ lên ngay.”

“Vậy trình lên đi,” Lý Vân Thường cứng rắn tiếp lời.

Phủ doãn lại hốt hoảng ngăn cản, “Chờ một chút!”

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên đầu phủ doãn, ông nghĩ tới nghĩ lui rồi nói với Lý Vân Thường, “Điện hạ, với cấp độ của vụ án này thì vi thần không thể thẩm tra.”

“Vậy mời Cố phu nhân đến nơi đủ thẩm quyền tiếp nhận vụ án này đi.” Lý Vân Thường dựa người vào ghế, vẫn phe phẩy quạt mà nói, “Làm gì cũng phải theo quy củ mới đúng.”

“Thế xin hỏi,” Liễu Ngọc Như cất cao giọng, “chức trách của Thuận Thiên Phủ ở Đại Hạ ta là gì?!”

Không đợi người khác trả lời, Liễu Ngọc Như mạnh mẽ nói, “Là quản lý những việc bất bình ở Đông Đô. Việc của phu quân ta phát sinh tại Đông Đô, hiện giờ chàng còn bị nhốt trong nhà lao Đông Đô. Ta gặp bất công nên đến công đường đánh trống. Nếu Vương đại nhân có thể thẩm tra thì sẽ chủ trì thẩm tra ngay tại đây, nếu không thể thì dựa theo quy củ Thuận Thiên Phủ cần trình báo bệ hạ để ngài quyết định. Ta cầu kiến thiên tử, Vương đại nhân thay mặt ta truyền đạt thì có gì không hợp quy củ?!”

Liễu Ngọc Như liếc nhìn Lý Vân Thường, “Nói đến đây, ngài là công chúa, có chức vị gì mà đủ quyền vượt mặt phủ doãn của Thuận Thiên Phủ để khoa tay múa chân và can thiệp vào mọi việc?! Ngài ngồi đây vào thời điểm này thì hợp quy củ à?!”

“Ngươi!” Lý Vân Thường bật dậy, nhưng nghĩ đến bá tánh bên ngoài đang chen chúc theo dõi lẫn nha dịch đứng cạnh thì hít sâu một hơi rồi chậm rãi ngồi xuống. Nàng ta quay đầu lại nói với phủ doãn, “Vương đại nhân, bản cung đã can thiệp quá nhiều.”

“Không sao, không sao.” Phủ doãn gấp gáp xua tay rồi nhìn về phía Liễu Ngọc Như. Nàng đang lặng lẽ nhìn ông, ánh mắt kiên định và trong sáng. Lát sau, ông ngầm tính toán rồi quyết định, “Bản quan sẽ viết sổ con gửi đến cung điện, nhưng triệu kiến hay không thì tùy thuộc vào bệ hạ.”

“Khoan đã!” Lý Vân Thường lại mở miệng cắt ngang.

Liễu Ngọc Như nhíu mày, “Điện hạ có ý gì?”

“Bản cung chợt nhớ,” Lý Vân Thường xoay xoay cây quạt, “đánh trống kêu oan ở Thuận Thiên Phủ thì phải nhận hình phạt; nam bị đánh ba mươi gậy, nữ bị tạt hình[4]. Nếu chấp nhận bị phạt thì bất kể vụ án ra sao, Thuận Thiên Phủ cũng phải thụ lý. Cố phu nhân,” Lý Vân Thường cười nhạo, “ngươi tình nguyện chịu phạt chứ?”

Liễu Ngọc Như ngẩn người, còn Diệp Thế An cùng Chu Diệp vừa chen lấn đi vào Thuận Thiên Phủ và đang đứng gần đấy tức khắc biến sắc. Tần Uyển Chi nhíu mày thì thào, “Đưa Ngọc Như về thôi, sẽ có cách khác.”

“Không phải ngươi nói mình oan ức sao?” Lý Vân Thường nhìn Liễu Ngọc Như. “Vụ án của Cố đại nhân là tội lớn, có thể bị xét nhà diệt tộc. So với nỗi oan lớn như vậy thì chút tạt hình cỏn con có là gì?”

Liễu Ngọc Như lẳng lặng nhìn Lý Vân Thường, Tần Uyển Chi đứng giữa đám đông nhịn không được mà lớn tiếng hô, “Cố phu nhân, đi thôi. Tạt hình không phải chuyện đùa, tìm biện pháp khác là được!”

Liễu Ngọc Như cụp mắt xuống, Lý Vân Thường vẫn cười, chiếc quạt tròn xoay chuyển trong tay nàng ta. Lý Vân Thường vừa ngắm nghía hoa văn trên quạt vừa mỉa mai, “Cố phu nhân nên biết Thuận Thiên Phủ không phải là nơi muốn tới thì tới. Nếu thật sự gánh chịu nỗi oan lớn thì sẽ chẳng sợ cực hình. Hôm nay Cố phu nhân tới đây chắc đã chuẩn bị tinh thần nhận hình phạt?”

Lý Vân Thường liếc nhìn nàng, “Sợ là chưa sẵn sàng rồi? Cố phu nhân, có thể nói Cố đại nhân là thiên tài hiếm thấy. Còn trẻ tuổi đã lên tới vị trí Hộ Bộ Thị lang, xét về khả năng suy đoán lòng người lẫn quan sát thời thế đều xuất sắc. Người như vậy mà ngươi thật sự tin tưởng lòng dạ hắn thuần khiết chả nhiễm một hạt bụi? Ngươi có gan đảm bảo Cố Cửu Tư bị oan uổng ngay tại Thuận Thiên Phủ này không? Ngươi dám tin hắn thật sự chẳng có chút vết nhơ hay liên quan gì đến vụ án kia không?”

Những lời này khiến Liễu Ngọc Như ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của Lý Vân Thường.

Sắc mặt Liễu Ngọc Như quá bình tĩnh, bình tĩnh tới mức làm người ta sợ hãi. Lý Vân Thường không khỏi ngỡ ngàng.

Liễu Ngọc Như không biết tại sao khi nghe Lý Vân Thường nói thì nàng bỗng nhớ tới đêm hôm qua. Nàng nhớ khoảnh khắc chần chừ của bản thân, nhớ hơn một ngàn mạng người ở Hắc Phong Trại, nhớ bộ dạng điềm tĩnh của Cố Cửu Tư lúc nói chuyện.

Nàng nhìn chòng chọc Lý Vân Thường. Cũng chẳng hiểu sao khi nàng không thể mở miệng, nàng đột nhiên nhớ đến hình ảnh Cố Cửu Tư đứng trên đường phố Dương Châu với cơ thể chồng chất vết thương và ngoái đầu nhìn nàng mà tươi cười đầy khí phách.

“Ta tin.”

Nội tâm nàng bất chợt sản sinh dũng khí vô tận, nàng bình tĩnh lại kiên định cất lời.

Lý Vân Thường sững sờ. Liễu Ngọc Như quỳ trên mặt đất, nàng dập đầu thật thấp rồi nhẹ nhàng nói, “Thiếp thân tình nguyện chịu tạt hình, cầu xin đại nhân bẩm báo thiên tử!”

“Ngọc Như!”

Diệp Thế An nghe đến đây thì chịu hết nổi mà quát khẽ, nha dịch tiến lên ngăn cản hắn.

Chu Diệp nhíu mày dõi theo Liễu Ngọc Như đang quỳ trên công đường.

Liễu Ngọc Như tưởng chừng không nghe thấy tiếng Diệp Thế An, nàng vẫn quỳ trên mặt đất và khuôn mặt giữ nguyên vẻ thong dong. Phủ doãn của Thuận Thiên Phủ sửng sốt, ông lưỡng lự một lát rồi vẫy tay với sư gia. Sau đó ông lấy giấy bút và bắt đầu viết tấu chương cho người trình lên cung điện.

Sau khi ông hoàn tất, thị vệ mang dụng cụ kẹp ngón tay lại. Bọn họ nhìn Liễu Ngọc Như mà trong lòng có chút không nỡ, chỉ đành nói, “Đắc tội, phu nhân.”

Liễu Ngọc Như ngẩng đầu nhìn bọn họ, ôn hòa cười, “Làm phiền mọi người rồi.”

Các thị vệ không dám nhìn nàng nữa. Họ cảm thấy nữ tử này dịu dàng tựa hoa sen, dù sắp phải chịu cực hình cũng vẫn giữ dáng vẻ ung dung tột độ.

Dụng cụ được tròng lên tay Liễu Ngọc Như, phủ doãn vẫn thấy không nỡ bèn khuyên nhủ, “Cố phu nhân, bệ hạ chưa chắc sẽ đáp ứng. Hay ngài nghĩ lại đi, ta kêu người mang sổ con về nhé?”

“Tẩu tử!” Thẩm Minh ở bên ngoài cuống cuồng kêu, “Đừng làm chuyện ngớ ngẩn!”

Liễu Ngọc Như không đáp lại, nàng chỉ lắc đầu. Sau đó nàng cất cao giọng, “Ta tin phu quân mình làm người công bằng chính trực.”

Khi nàng nói, dụng cụ hành hình đột ngột siết chặt. Liễu Ngọc Như cắn chặt răng, đau đớn làm sắc mặt nàng trắng bệch trong nháy mắt. Thân mình nàng run run song nàng vẫn tiếp tục cất tiếng, âm thanh run rẩy nhưng âm sắc lại rõ ràng, “Ta tin phu quân mình ở trên không làm hoàng ân oai nghiêm thất vọng, ở dưới không làm lê dân bá tánh thất vọng.”

“Phu quân ta,” Liễu Ngọc Như hít sâu một hơi, cơn đau khiến những giọt mồ hôi lớn chảy xuống và cơ bắp toàn thân căng cứng, nàng dõng dạc khẳng định, “là một vị quan tốt!”

Hắn là vị quan tốt.

Là phu quân tốt.

Là bằng hữu tốt.

Là người tốt.

Dẫu cho lòng hắn có tính toán nhưng hắn không hổ thẹn với hoàng thượng, với bằng hữu, với bách tính, với gia đình, và càng không hổ thẹn với Liễu Ngọc Như nàng.

Nàng tin hắn.

Liễu Ngọc Như thở hổn hển, đúng lúc ấy, dụng cụ hành hình buông lỏng tay nàng.

Vào giây phút đôi tay được tự do, dù đau đớn tan biến nhưng cú sốc khiến nàng đánh mất toàn bộ sức lực mà ngã quỵ xuống đất.

Tần Uyển Chi nhịn hết nổi, nàng ấy đẩy người xung quanh ra và vọt vào công đường rồi đỡ Liễu Ngọc Như dậy, nôn nóng hỏi, “Ngọc Như, muội không sao chứ?”

Phủ doãn của Thuận Thiên Phủ cũng đứng lên, gấp gáp ra lệnh, “Gọi đại phu tới đây.”

Liễu Ngọc Như không thốt ra tiếng, nàng dựa vào lòng Tần Uyển Chi mà khẽ thở dốc. Ngón tay nàng đã hoàn toàn thâm tím và không thể ngừng run rẩy. Diệp Thế An lẫn Thẩm Minh cũng chạy vào công đường, còn Lý Vân Thường im lặng nhìn Liễu Ngọc Như. Sau một hồi, nàng ta đứng dậy và lãnh đạm nói, “Đưa đến hậu viện để chữa trị đã.”

Dứt lời, Lý Vân Thường mang theo người của mình rời khỏi đây. Liễu Ngọc Như nằm trong lòng Tần Uyển Chi, sau đó được người khác nâng vào hậu viện.

Lúc đại phu tới, ông chỉ có thể nhìn chứ không thể đụng vào tay nàng. Song cần phải nối xương lại nên đành cắn răng cố định từng ngón tay một.

Cơn đau này còn khó chịu đựng hơn tạt hình, Liễu Ngọc Như rốt cuộc nhịn không được mà hét lên.

Diệp Vận và Ấn Hồng cũng vội vàng đến đây, nghe thấy tiếng khóc của Liễu Ngọc Như thì Diệp Vận xông lên phía trước. Nàng ấy dùng một tay ôm Liễu Ngọc Như vào lòng, khàn khàn nói, “Lý Vân Thường là đồ súc sinh, sớm muộn gì ta cũng…”

“Vận nhi,” Liễu Ngọc Như yếu ớt thều thào, giọng khản đặc, “ta khát.”

Mắt Diệp Vận đỏ hoe, nàng ấy biết Liễu Ngọc Như đã kiệt sức nên lời này không phải vì muốn uống nước mà muốn ngăn nàng ấy nói năng bậy bạ.

Ấn Hồng nhanh tay rót nước, Diệp Vận giúp Liễu Ngọc Như uống xong cũng không mở miệng nói bậy nữa.

Sau khi ngón tay Liễu Ngọc Như được quấn băng cố định kỹ càng, bên ngoài cuối cùng cũng truyền đến tin tức. Một vị công công đứng ở cửa, cung kính nói, “Cố phu nhân, bệ hạ mời ngài vào cung một chuyến.”

“Để ngày khác…”

Diệp Thế An chưa dứt lời, Liễu Ngọc Như đã lên tiếng, “Đỡ ta dậy.”

Nhưng ngay lúc nói những lời này, nàng đã tự mình đứng dậy.

Tần Uyển Chi và Diệp Vận vội tiến lên đỡ nàng, Liễu Ngọc Như được dìu đến trước mặt thái giám. Nàng mỉm cười, dùng khuôn mặt tái nhợt để nhỏ nhẹ nói, “Công công, đi thôi.”

Đầu ngón tay vẫn rất đau, nhưng nàng đã dần quen với cơn đau này.

Liễu Ngọc Như cố gắng chịu đựng, nàng được người dìu ra ngoài Thuận Thiên Phủ và đỡ lên kiệu. Hiện tại nàng không thể chịu nổi xóc nảy nên chẳng ngồi xe ngựa được, vì vậy Diệp Vận đã sớm gọi kiệu cho nàng. Liễu Ngọc Như được người nâng thẳng vào cung điện.

Thái giám quan sát thấy tình trạng của nàng không ổn bèn để người đi về thông báo trước, được cho phép mới nâng nàng tới tận ngoài cửa ngự thư phòng.

Lúc Liễu Ngọc Như đến, Phạm Hiên đang luyện viết chữ; thấy nàng, ông ngớ người ra. Liễu Ngọc Như tuân thủ đúng quy tắc trong cung mà kính cẩn hành lễ với Phạm Hiên.

Phạm Hiên thấy nàng run rẩy quỳ xuống mới hoàn hồn, ông vội vã tự mình đỡ nàng và lo lắng hỏi, “Sao lại thế này?”

“Muốn cáo trạng ở Thuận Thiên Phủ phải chịu tạt hình.” Liễu Ngọc Như quỳ trên mặt đất, nàng cung kính dập đầu xong mới đứng dậy rồi khàn khàn nói, “Dân nữ vì chịu cực hình mà thất lễ, mong bệ hạ tha lỗi.”

Phạm Hiên dõi theo Liễu Ngọc Như, nhất thời không nói nên lời. Ông sai người đỡ Liễu Ngọc Như ngồi xuống rồi thở dài, “Hồi còn ở Vọng Đô luôn cảm thấy các ngươi muốn gặp ta là chuyện dễ dàng. Bây giờ ở Đông Đô mới phát hiện các ngươi muốn gặp ta lại khó khăn đến thế.”

“Bệ hạ là thiên tử.” Liễu Ngọc Như điềm đạm nhắc. “Thiên tử tất nhiên phải khác.”

Lời này khiến Phạm Hiên thẫn thờ. Ông cụp mắt xuống rồi gượng gạo bật cười, sau đấy ông hỏi, “Ngươi đến vì muốn xin tha cho Cửu Tư?”

“Bệ hạ,” Liễu Ngọc Như nhàn nhạt đáp, “nếu chỉ để xin tha thì sẽ không phí sức cầu kiến như vậy.”

Phạm Hiên đưa mắt nhìn Liễu Ngọc Như, nàng tiếp lời, “Dân nữ đã điều tra được kẻ chủ mưu đằng sau vụ án Lưu Xuân, cả chứng cứ cũng có.”

Phạm Hiên siết chặt tay cầm bút, ông hơi căng thẳng nhìn nàng. Liễu Ngọc Như giả vờ chẳng biết gì, “Nhưng dân nữ biết bệ hạ không đồng ý lôi kẻ chủ mưu ra ngoài ánh sáng, hay nói đúng hơn là không thể vì cái giá phải trả quá đắt. Lần này đến gặp bệ hạ thứ nhất là để báo lại tình hình cụ thể, thứ hai là cầu xin bệ hạ thẩm vấn phu quân ta. Phu quân ta nói chàng có biện pháp giải quyết cục diện khó khăn hiện tại của bệ hạ.”

Chú thích

[1] Cơ quan hành chính địa phương tối cao ở kinh đô, do các quan viên cấp cao quản lý.

[2] Người đứng đầu Thuận Thiên Phủ.

[3] Một dạng trợ lý cá nhân.

[4] Phương thức tra tấn dùng công cụ để siết chặt các ngón tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK