Mục lục
Trường phong độ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng “cược” này khiến tất cả mọi người ngỡ ngàng. Dương lão bản nhíu mày, “Thiếu phu nhân chắc chứ?”

“Chắc,” Liễu Ngọc Như hít sâu một hơi, “phu quân muốn cá cược thì dĩ nhiên hắn biết chừng mực. Ta tin hắn.”

Lời Liễu Ngọc Như nói khiến Chu Diệp đang ngồi cạnh không khỏi trấn tĩnh lại. Hắn cũng hít sâu một hơi rồi cất tiếng, “Ta cũng vậy.”

Cố Cửu Tư quay đầu nhìn hắn, Chu Diệp chân thành nói, “Nếu Cố huynh thua, Chu mỗ dù táng gia bại sản cũng sẽ trả nợ cho ngài.”

Cố Cửu Tư bật cười, hắn khoát tay, “Không cần, không cần, tại hạ tự biết chừng mực.”

Nói rồi Cố Cửu Tư nhìn về phía Dương lão bản, “Dương lão bản, vào cửa sòng bạc Tam Đức là khách, ngài cũng bảo quy tắc là quy tắc. Bây giờ ta muốn cược ngựa nhảy với ngài, nếu ngài không chơi thì vui lòng tìm nhà cái cho ta, ta muốn xóa nợ cá cược.”

Cố Cửu Tư khi thốt ra những lời này chẳng hề có chút chột dạ, Dương lão bản trầm ngâm chưa dám trả lời.

Quy tắc của sòng bạc chính là nếu khách muốn cược thì phải cược, nếu thấy khó mà lui thì tiếng tăm sòng bạc Tam Đức sẽ bị hủy hoại.

Người bên cạnh đều thấp thỏm, lão Ô Nha thận trọng mở miệng, “Lão bản…”

“Sao vậy,” Cố Cửu Tư cười khanh khách, “Dương lão bản tung hoành sòng bạc nhiều năm mà sợ một tiểu tử miệng còn hôi sữa như ta sao?”

Đã bị nói đến thế mà không tiếp chiến thì chả thể làm người nữa.

Dương lão bản hít sâu một hơi, đứng dậy giơ tay lên, “Mời.”

Dương lão bản dẫn nhóm người Cố Cửu Tư ra ngoài. Trong sòng bạc, mọi người thấy Cố Cửu Tư đi ra cùng Dương lão bản lập tức sôi nổi nghe ngóng chuyện gì vừa xảy ra.

“Cố Cửu Tư muốn cược ngựa nhảy với Dương lão bản.”

“Ngựa nhảy? Hắn điên rồi! Trò đó chỉ để lừa người bên ngoài chứ dân thành Dương Châu ai dám chơi?”

“Sợ là lần này cha Cố Cửu Tư sẽ đánh chết hắn.”

Dương Văn Xương và Trần Tầm vẫn đang đánh cược, hai người nghe tên Cố Cửu Tư liền biến sắc. Cả hai đi theo đám người thì thấy Cố Cửu Tư thản nhiên ngồi xuống cùng Chu Diệp. Dương Văn Xương chen vào, lo lắng hỏi, “Cửu Tư, bọn họ nói ngươi muốn cược nhảy ngựa?”

“Phải,” Cố Cửu Tư thuận miệng đáp.

Trần Tầm gấp gáp nói, “Ngươi điên à?! Ngươi mà thua sẽ bị cha ngươi đánh chết!”

“Không sao,” Cố Cửu Tư khoát tay, “ta có tính toán riêng. Thường ngày ta chỉ cược cho vui nhưng lần này ta nghiêm túc.”

“Ngươi…”

“Cửu gia, ký khế ước đã.”

Lão Ô Nha dâng lên tờ khế ước có ghi rõ quy tắc cược ngựa nhảy. Liễu Ngọc Như thẩm định trước rồi mới giao cho Cố Cửu Tư. Cố Cửu Tư chỉ đọc lướt qua đã vung bút rồng bay phượng múa ký tên.

Chữ hắn xấu đến mức nhìn đau cả mắt. Liễu Ngọc Như không khỏi nheo mắt, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu nàng là – phải mời thêm sư phụ dạy thư pháp cho hắn.

Cược ngựa nhảy là chuyện hiếm gặp, nên khi nghe Cố Cửu Tư và Dương lão bản sẽ cược trò này thì người trong sòng bạc đều hưng phấn vây quanh họ. Cố Cửu Tư ký tên xong, có người đưa khăn nóng cho hắn cùng Dương lão bản lau tay. Dương lão bản nói, “Theo quy tắc, ngài khiêu chiến thì sòng bạc chúng ta sẽ quyết định nên cược cái gì. Nhưng Cố đại công tử còn nhỏ tuổi, Dương mỗ coi ngài như vãn bối; Dương mỗ nguyện ý nhường đại công tử lựa chọn.”

“Không sao.” Cố Cửu Tư xua xua tay, “Cược gì ta cũng đồng ý tất.”

Dương lão bản nhìn thái độ của Cố Cửu Tư thì không thể nín cười, “Đại công tử cứ cẩn thận suy nghĩ.”

Nghe đến đây Cố Cửu Tư mới có vẻ miễn cưỡng đáp, “Ngài đã khuyên ta cẩn thận vậy ta nghe ngài. Cược lớn nhỏ thì sao?”

Dương lão bản giơ tay lên, người bên cạnh liền mang xúc xắc đến. Cố Cửu Tư đột nhiên hô, “Khoan đã.”

Cố Cửu Tư đứng dậy rồi cầm lấy xúc xắc. Hắn dùng tay ước tính trọng lượng xúc xắc, cười bảo, “Không có vấn đề.” Sau đó mới ngồi về vị trí của mình.

Mặt Dương lão bản vẫn bình thản, “Đại công tử quá lo lắng rồi, tại hạ sẽ không chơi trò bàng môn tà đạo như vậy.”

“Cược lớn như thế,” Cố Cửu Tư cười, “dĩ nhiên phải cẩn thận chút. Sòng bạc Tam Đức đã coi trọng chữ tín đến vậy thì ta có ý này.”

Cố Cửu Tư chỉ vào Liễu Ngọc Như, “Ngươi lắc xúc xắc.”

Liễu Ngọc Như ngẩn người, Dương lão bản nhíu mày. Cố Cửu Tư mỉm cười, “Nội tử là khuê tú nức tiếng Dương Châu, chưa từng tiếp xúc những thứ này, Dương lão bản yên tâm chưa?”

Dương lão bảo trầm mặc. So với mấy tay lão luyện trong sòng bạc thì thân phận của Liễu Ngọc Như đúng là sạch sẽ hơn.

Liễu Ngọc Như không lên tiếng cũng chẳng lùi bước, nàng thản nhiên đứng dậy tới bên chiếu bạc. Cố Cửu Tư nhìn Dương lão bản, “Dương lão bản, chúng ta quyết định luật chơi trước; chơi tổng cộng bảy ván, không thể bỏ cuộc giữa chừng. Nếu ngài bỏ cuộc trước, không những phải xóa nợ cho tiểu công tử này mà còn phải nhận lỗi bằng cách đưa cho bọn họ năm mươi ngàn bạc trắng. Nếu ta bỏ cuộc trước thì coi như hoàn toàn thua cuộc, ngày mai ngài có thể phái người đến Cố gia kiểm kê tài sản. Nếu chúng ta đều kiên trì tới cùng thì sẽ xem mỗi người thắng được nhiều ít ra sao. Ngài thấy thế nào?”

“Cửu Tư!”

Trần Tầm nghe mà sốt ruột, Cố Cửu Tư đưa tay ngăn hắn lại.

Sắc mặt Dương lão bản không thay đổi, chỉ giơ tay lên nói, “Mời.”

Mọi người dồn ánh mắt về phía Liễu Ngọc Như. Liễu Ngọc Như hít sâu một hơi, tay giơ lên cốc lắc xúc xắc. Thấy lực tay nàng hơi yếu, Cố Cửu Tư liền đong đưa tay làm mẫu, “Lắc mạnh thế này này! Dùng sức toàn thân mà lắc! Lắc mạnh chút để xúc xắc di chuyển!”

Liễu Ngọc Như nghe hắn nói, trong chớp mắt mọi căng thẳng đều bị đánh bay. Nàng liếc mắt, giơ cốc lên, rồi bình tĩnh lắc thật mạnh.

Nàng lắc một lần, Dương lão bản nhắm nghiền hai mắt còn Cố Cửu Tư thì hai lỗ tai giật giật. Hắn quay đầu sai bảo người bên cạnh, “Mang dưa mật đến cho ta.”

Giọng hắn không lớn nhưng tất cả mọi người đang chăm chú quan sát hắn và Dương lão bản nên ai cũng nghe thấy. Liễu Ngọc Như nghiến răng nghiến lợi, nàng thật muốn kéo tai hắn mà rống.

Ngươi tỉnh táo chút coi!

Ngươi đánh cược gia sản cả nhà đó!

Ngươi thua là cả nhà đi tong, đi tong đấy!

Tay nàng lắc không ngừng, muốn chờ Cố Cửu Tư quay đầu lại nghiêm túc nghe xúc xắc. Cố Cửu Tư quay đầu lại thật, nhưng là để nghiêm túc chờ dưa mật. Thế là Liễu Ngọc Như lắc mãi đến mức cơ bắp trên tay mỏi nhừ. Cố Cửu Tư cầm miếng dưa, miệng vừa ăn vừa nhịn không được mà hỏi, “Ngươi chưa lắc đủ à?”

Liễu Ngọc Như chịu hết nổi, nàng đập cốc lắc xuống “rầm” một tiếng.

Nàng mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi.

Cố Cửu Tư phun hạt dưa lên đĩa, vứt ngọc bài xuống cửa nhỏ. Dương lão bảo chậm rãi mở mắt, thả ngọc bài xuống cửa lớn.

“Mở ra.”

Người bên cạnh lên tiếng giục, Liễu Ngọc Như mở nắp cốc.

Ba viên xúc xắc, dựa theo quy tắc thì mười trở xuống là nhỏ, mười trở lên là lớn.

Ba, ba, năm.

Mười một.

Mặt Liễu Ngọc Như trắng bệch, Chu Diệp cũng không khá hơn. Dương lão bản thở phào, cười nói, “Xem ra Dương mỗ thắng rồi.”

Cố Cửu Tư ăn dưa, trông hắn hơi kinh ngạc. Hắn miễn cưỡng cười, “Dương lão bản cao tay. Tiếp tục nào.”

Ván thứ hai, mặt Cố Cửu Tư nghiêm túc như đang chăm chú lắng nghe khiến Liễu Ngọc Như yên tâm hơn rất nhiều.

Lần này tất nhiên sẽ thành công.

Liễu Ngọc Như lẫn Chu Diệp tràn đầy tự tin mà nghĩ thế.

Đợi đến hồi mở cốc lắc, Dương lão bản nở nụ cười, “Có vẻ Dương mỗ lại thắng.”

Trên mặt Cố Cửu Tư lộ ra mấy phần lo lắng, “Không ngờ Dương lão bản lợi hại như vậy, Cố mỗ thật hối hận…”

Sự cảnh giác trong lòng Dương lão bản đối với Cố Cửu Tư hoàn toàn bị gỡ bỏ. Ông ta cảm thấy Cố Cửu Tư thật sự là đồ vô dụng, e rằng nhất thời nổi máu giang hồ trượng nghĩa mới cá cược thế này.

Ông ta cũng thả lỏng tinh thần, ba ván sau đều thắng dễ dàng tới mức dị thường.

Lần nào Cố Cửu Tư cũng chuẩn xác đặt cược vào cửa thua; đặt nhỏ ra lớn, đặt lớn ra nhỏ.

Dương lão bản thuận lợi chiến thắng, tâm tình tốt hơn nhiều. Ông ta sai người mang trà đến, tay chống cằm, nhìn Cố Cửu Tư mặt ủ mày ê ở phía đối diện, “Hay là Cố đại công tử sớm nhận thua đi. Nếu thật sự chơi đến ván thứ bảy thì sợ bán cả Cố gia cũng chẳng trả nổi.”

“Đã đến nước này,” Cố Cửu Tư thở dài, “thì phải cược đến cùng chứ. Cùng lắm ta ở đây trả nợ cả đời, về sau còn cần Dương lão bản quan tâm nhiều hơn.”

Dương lão bản cười chế nhạo, tay ra hiệu cho Liễu Ngọc Như mở ván thứ sáu.

Nhưng Liễu Ngọc Như không dám.

Ván thứ sáu mà thua chính là bốn tỷ hai trăm triệu, Cố gia thật sự sẽ mất hết. Nàng không biết Cố Cửu Tư có chiêu trò gì song cứ thua thế này thì nàng chả dám thua nữa, nàng sợ lắm.

Nàng đưa mắt nhìn Cố Cửu Tư, môi run rẩy. Trước khi nàng kịp mở miệng, Cố Cửu Tư đặt một ngón tay lên môi làm động tác “chớ lên tiếng”.

Vào giây phút ấy, sắc mặt hắn bình tĩnh đến kỳ quặc, khiến người khác không khỏi tin tưởng hắn. Nhưng chỉ sau một cái chớp mắt, hắn liền bày ra vẻ sầu khổ, “Ngọc Như không lắc nổi nữa à? Cố chút đi, chỉ còn hai ván thôi.”

Dương lão bản nhìn chằm chằm Cố Cửu Tư, nhất cử nhất động của hắn đều lọt vào mắt ông ta. Dương lão bản không khỏi nhíu mày.

Liễu Ngọc Như hít sâu một hơi, nàng lại giơ cốc lên. Song Chu Diệp ở bên cạnh không nhẫn nhịn được, hắn đứng lên muốn nói chuyện thì bị Cố Cửu Tư ngăn lại. Cố Cửu Tư ngang nhiên tới cạnh Chu Diệp, thì thào bên tai, “Đừng sợ, ta có cách. Lát nữa khi ta quay về chỗ, huynh hãy giả bộ như đã biết cái gì nên trong lòng bình tĩnh nhưng ngoài mặt vẫn phải giấu giếm. Không nên hoảng loạn.”

Nói rồi Cố Cửu Tư lại ngồi xuống, nghiêm túc lắng nghe Liễu Ngọc Như đổ xúc xắc. Hắn chăm chú nghe, sau khi Liễu Ngọc Như đặt cốc xuống thì hắn đưa mắt nhìn Dương lão bản, cười nói, “Dương lão bản, mời.”

Dương lão bản im lặng, chỉ nhìn chằm chặp Cố Cửu Tư.

Thật bất thường.

Bao nhiêu năm lăn lộn giang hồ dưỡng thành tính cách vừa mẫn cảm vừa đa nghi, ông ta đã tránh thoát vô số kiếp nạn nhờ dựa theo trực giác bản thân.

Thắng liên tiếp khiến ông ta lâng lâng, nhưng vào khoảnh khắc này ông ta chợt tỉnh táo lại – thật bất thường.

Cách đây không lâu Cố Cửu Tư giận dữ trách mắng Vương Thiện Tuyền trên đường. Dân thường không hiểu nhưng ông ta hoàn toàn nhìn thấu chuyện gì đã xảy ra. Một công tử có thể khéo léo hóa giải nguy cơ như thế sao có thể là kẻ vô dụng?

Nếu hắn không phải kẻ vô dụng, sao hắn dám nổi hứng giang hồ nghĩa hiệp mà tùy tiện cược lớn như vậy?

Hắn đã cược thì nhất định phải nắm chắc. Hắn kiểm tra xúc xắc, còn chỉ định người đổ xúc xắc là người của hắn. Hiện tại là ván thứ năm, đã đến ván thứ năm…

Thế mà hắn không thắng nổi lấy một lần!

Dương lão bản bỗng nhiên biến sắc.

Ông ta nắm rõ kỹ năng đổ xúc xắc của Cố Cửu Tư; cậu ấm này dù không thể toàn thắng thì cũng chẳng tới nỗi thua liên tiếp năm ván, không gỡ được ván nào! Trừ phi năm ván vừa rồi hắn biết rõ cách thắng nhưng lại cố ý thua!

Dương lão bản bắt đầu thở gấp.

Nếu Cố Cửu Tư đủ khả năng chiến thắng vậy tại sao hắn lại thua? Vì muốn giữ ông ta lại, không cho ông ta sớm rời bữa tiệc này. Vì muốn ông ta mất cảnh giác rồi tiếp tục chơi với tâm trạng lâng lâng như thế.

Cho đến ván thứ bảy.

Ván thứ sáu đã cược đến bốn tỷ hai trăm triệu bạc trắng, ván thứ bảy sẽ đánh cược toàn bộ gia đình Dương Long Tư lẫn mạng sống của ông ta!

Nếu ông ta dừng bước tại ván thứ sáu thì sẽ phải xóa nợ cho Chu Diệp, còn tổn thất thêm năm vạn lượng. Nhưng nếu cược tới ván thứ bảy…ván thứ bảy…

Trán Dương lão bản toát mồ hôi lạnh.

Ông ta điên cuồng tính toán.

Rốt cuộc Cố Cửu Tư thua thật hay giả vờ?

Tại sao Liễu Ngọc Như đã muốn từ bỏ lại bị một động tác của Cố Cửu Tư thuyết phục, bọn họ đã có thỏa thuận gì?

Tại sao Chu Diệp đang tuyệt vọng lại đột nhiên trấn định, Cố Cửu Tư đã nói gì với hắn?

Cố Cửu Tư đang dùng không thành kế[1] hay…thật sự thất bại trước ông ta?!

Dương Long Tư không nói lời nào, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán. Cố Cửu Tư nhìn ông ta, trên khuôn mặt u sầu là cặp mắt cười như không cười, tựa hồ đang chế giễu ông ta. Ban đầu ông ta thật sự nghĩ Cố Cửu Tư đang hoảng loạn nhưng giờ đây ông ta lại thấy vẻ hoảng loạn kia giả tạo chứ không phải là thật.

Hắn vẫn có tâm tình ăn dưa mật, còn vừa ăn vừa giục, “Dương lão bản, đặt cược đi.”

“Ngài,” hô hấp của Dương Long Tư rối loạn, “ngài đặt trước đi.”

“Ồ?” Cố Cửu Tư cười, “Ngài có chắc muốn để ta đặt trước?”

Dương Long Tư vội vàng gật đầu, “Ngài đặt trước đi.”

Cố Cửu Tư dựa vào ghế, tùy tiện ném ngọc bài rơi xuống cửa lớn.

Liễu Ngọc Như hít sâu một hơi rồi mở nắp cốc.

Nhỏ.

Vẫn là nhỏ.

Hắn thua sáu ván liền!

Dương Long Tư bắt đầu khó thở. Cố Cửu Tư thở dài, nói có vẻ bất lực, “Lại thua rồi. Thôi, chơi ván thứ bảy nào.”

“Khoan đã!”

Dương Long Tư ngăn Liễu Ngọc Như lại. Tất cả mọi người đều nhìn ông ta, lão Ô Nha mù tịt không biết có chuyện gì. Cố Cửu Tư ngước mắt nhìn Dương Long Tư, “Dương lão bản sao thế?”

Nếu thắng sẽ được toàn bộ gia sản của Cố gia.

Nếu thua…sẽ là…táng gia bại sản!

Ông ta sẽ thua sao?

Cố Cửu Tư có thể thua sáu lần liên tiếp, lần nào cũng chuẩn xác đặt ở cửa thua; đây rõ ràng là kẻ biết cách thắng mà cố ý thua!

Hắn không biểu lộ thực lực vì muốn dẫn dụ ông ta đi từng bước một đến ván thứ bảy rồi lội ngược dòng, để Dương Long Tư này táng gia bại sản!

Bây giờ nhận thua chỉ mất năm mươi ngàn.

Nếu thua ở ván thứ bảy thì sẽ…thì sẽ…

Mặt Dương Long Tư trắng bệch, trong lòng đã đưa ra quyết định.

Ông ta ngẩng đầu, chậm rãi cất tiếng, “Ta nhận thua.”

Đám người xôn xao, Cố Cửu Tư lộ vẻ khiếp sợ rồi bối rối đứng lên, “Dương lão bản, chỉ còn một ván thôi mà…”

Nghe hắn níu kéo, Dương Long Tư tức khắc càng chắc chắn về kết luận của mình. Đã thua thảm như vậy thì nếu không nắm chắc sao dám chơi tiếp ván thứ bảy?

Ông ta dứt khoát bảo, “Ô Nha, đưa bạc cho Chu công tử rồi dẫn bọn họ ra ngoài. Ta nhận thua ván này.”

Dứt lời, Dương Long Tư đứng dậy dẫn người cấp tốc trở về hậu viện.

Mọi người đều ngỡ ngàng. Trần Tầm đứng sau Cố Cửu Tư vẫn còn ngẩn ngơ, hắn nghi ngờ hỏi, “Nhận thua…đơn giản vậy sao?”

“Chuyện…chuyện gì đã xảy ra?” Dương Văn Xương cũng mù tịt.

Ô Nha thả thiếu niên kia ra, Chu Diệp vội tiến đến hỏi thăm thiếu niên. Chẳng mấy chốc Ô Nha đã mang ngân phiếu ra giao cho Chu Diệp.

Cố Cửu Tư ăn nốt miếng dưa cuối cùng, thấy mọi việc xong xuôi bèn cáo biệt Trần Tầm và Dương Văn Xương.

Trần Tầm thấp giọng hỏi, “Ngươi bây giờ sao rồi? Chúng ta không gặp được ngươi. Giờ ta có thể đến nhà ngươi la cà không?”

“Cứ tới.” Cố Cửu Tư nhỏ giọng đáp, “Nhớ mang theo sách, nói là cùng ta học.”

Trần Tầm: …

Sau khi nói xong, Cố Cửu Tư duỗi lưng, vẫy vẫy tay với Liễu Ngọc Như. Hắn cười nói, “Cô vợ nhỏ, tới đây.”

Liễu Ngọc Như cũng mới vừa thả lỏng; cả người nàng đầy mồ hôi, mệt mỏi không chịu nổi. Nàng đến bên Cố Cửu Tư, hắn đứng dậy khoác tay lên vai nàng rồi chào tạm biệt mọi người. Sau đấy hắn mau chóng dẫn Chu Diệp cùng thiếu niên họ Phạm kia ra ngoài.

“Cố đại công tử, ngài thật quá lợi hại.”

Chu Diệp tán thưởng Cố Cửu Tư không ngớt, “Dương lão tặc kia hiển nhiên đã biết kỹ năng đổ xúc xắc xuất quỷ nhập thần của ngài nên không dám thách thức. Cố công tử sở hữu tài nghệ tuyệt đỉnh như thế đúng là không phải người phàm, Cố…”

Đoàn người đi không bao xa, mới vào ngõ nhỏ, Chu Diệp còn chưa nói xong thì hai chân Cố Cửu Tư đã mềm nhũn. Chu Diệp cùng Liễu Ngọc Như vội vàng đỡ hắn.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Liễu Ngọc Như sốt ruột hỏi, “Ngươi sao vậy?”

“Chân…chân run…” Cố Cửu Tư cà lăm, “Chịu hết nổi rồi. Các ngươi ai cõng ta về xe ngựa đi, ta đi không nổi nữa.”

Chu Diệp, Liễu Ngọc Như, Phạm tiểu công tử: …

Hiện tại chỉ Chu Diệp là nam nhân duy nhất có thân thể cường tráng đủ sức cõng Cố Cửu Tư nên đành gánh trách nhiệm này. Chu Diệp cõng Cố Cửu Tư lên xe ngựa Cố gia xong, Liễu Ngọc Như thấy hắn muốn đi liền vội nói, “Chu công tử định lên đường vào hôm nay à?”

“Theo kế hoạch là vậy.” Chu Diệp thở dài, “Nhưng trải qua chuyện này chắc phải nghỉ ngơi một ngày, ngày kia mới đi.”

“Vậy đến Cố phủ dùng cơm đi.” Liễu Ngọc Như cười nói, “Chúng ta chưa kịp cảm tạ Chu công tử việc lần trước. Ta và lang quân sớm muốn mời Chu công tử bữa cơm nhưng vết thương của hắn mãi không lành mới kéo dài tới hôm nay.”

Chu Diệp chần chừ giây lát rồi đáp, “Chu mỗ đành làm phiền vậy.”

Chu Diệp có xe ngựa riêng nên dẫn thiếu niên kia lên xe của hắn rồi đi sau xe Cố gia.

Cố Cửu Tư lên xe ngựa, cả người tê liệt. Hắn xoa bụng, “No bể bụng luôn.”

“Ngươi ăn gì mà bể bụng?” Liễu Ngọc Như lau mồ hôi cho mình.

Cố Cửu Tư thở dài, “Ngươi không thấy ta ăn nguyên trái dưa à?”

“Không phải ngươi muốn ăn sao?” Liễu Ngọc Như thấy kỳ quái, Cố Cửu Tư đúng là ăn rất nhiều dưa song nàng không nghĩ hắn phải ăn cố.

Cố Cửu Tư khoát khoát tay, thống khổ nói, “Vì ta căng thẳng quá, không ăn chút dưa ta sợ mình chẳng giả bộ nổi.”

“Này, ngươi nói ta nghe đi,” nhắc đến chuyện đó, Liễu Ngọc Như thấy khỏe hẳn, “có phải ngươi thật sự đánh bạc rất lợi hại không?”

“Ta mà lợi hại như vậy thì cha ta sao chưa chôn ta trong sòng bạc để làm thần bài?” Cố Cửu Tư liếc nàng.

Liễu Ngọc Như ngớ người, “Vậy sao ngươi có thể thua liên tiếp sáu ván?”

“Không phải ta lợi hại,” Cố Cửu Tư thẳng thắn đáp, “là Dương Long Tư lợi hại. Trong sáu lần, có bốn lần ông ta đặt cược trước, ta chỉ cần đặt ngược với ông ta là được. Nếu để ta tự nghe tiếng xúc xắc thì ta có thể ngẫu nhiên thắng hai lần; song muốn toàn thắng thì hoàn toàn bất khả thi. Nhưng Dương Long Tư có thể. Hồi trước ở sòng bạc, ông ta từng nghe âm thanh xúc xắc đổ mà chơi mười ván thắng cả mười, chưa từng thất bại.”

“Hai lần còn lại thì sao?”

“Một lần là ta dõi theo ánh mắt của ông ta, cộng thêm chính mình nghe được.” Cố Cửu Tư giải thích, “Lần khác, cũng chính là lần thứ sáu, thì thật ra đã đến ván này ta thắng hay thua chả quan trọng. Ta thua, ông ta sẽ nghĩ kỹ năng đổ xúc xắc của ta vượt trội nên mới cố ý gài bẫy ông ta; ta thắng, ông ta sẽ cảm thấy ta bắt đầu lội ngược dòng nên đang mỉa mai uy hiếp ông ta.”

“Ông ta ngồi được vào vị trí kia nhờ khả năng phán đoán nguy hiểm. Lần này cược quá lớn, áp lực tâm lý cũng lớn theo, lại thêm tính ông ta đa nghi nên luôn cảm thấy ta đang gài bẫy ông ta. Thế nên ông ta suy tính một chút liền quyết đoán dùng năm mươi ngàn để đuổi chúng ta đi.”

Liễu Ngọc Như nghe xong thì đã hiểu rõ toàn bộ kế hoạch của Cố Cửu Tư.

Từ lúc bắt đầu hắn kiểm tra xúc xắc, cho nàng đổ, gọi dưa mật ăn, đều vì muốn quấy nhiễu Dương Long Tư, để ông ta không dò ra được con người hắn.

Sau đó dựa theo phán đoán của Dương Long Tư để đặt cược, làm bản thân thua liên tiếp, khiến tình huống vượt ngoài giới hạn một trò thắng thua thông thường.

Cuối cùng là giả vờ tự tin nhìn nàng, nói chuyện với Chu Diệp; tạo cho Dương Long Tư cảm giác “hắn có biện pháp” thông qua phản ứng của nàng lẫn Chu Diệp.

Dưới áp lực thua sẽ táng gia bại sản, Dương Long Tư tất nhiên sẽ chọn phương án cầu hòa.

Đương nhiên, tất cả những điều này phải căn cứ vào sự hiểu biết của Cố Cửu Tư đối với Dương Long Tư.

Dương Long Tư cược lớn nhỏ, Cố Cửu Tư cược lòng người.

Hiểu rõ điểm này, Liễu Ngọc Như càng thông suốt.

Nàng không khỏi cảm khái, “Cố Cửu Tư, ngươi luôn vượt ngoài dự đoán của ta.”

Tốt đẹp ngoài dự đoán, thông minh cũng ngoài dự đoán.

Cố Cửu Tư xua tay, khổ sở nói, “Ta chả chơi trò này nữa, ngươi có biết tim ta sắp nổ tung không. Từ lúc ngồi xuống ghế chân ta đã run lẩy bẩy, ta sợ ông ta cược đến ván thứ bảy thì ta thua mất. Ta cảm thấy Cố Lãng Hoa thật sự sẽ quân pháp bất vị thân mà mang đầu ta dâng lên tận miệng bọn họ.”

Liễu Ngọc Như vừa cười vừa lấy quạt tròn gõ hắn, “Nói bậy, nghĩ xấu cho cha ngươi như vậy.”

“Ta không nói bậy, do ngươi không hiểu ông ấy thôi.” Cố Cửu Tư xen ngang, “Thật đó, ngươi phải biết trước kia ông ấy làm nhiều chuyện tàn nhẫn với ta lắm. Ngươi mà biết cũng sẽ nghĩ đây chắc không phải cha ruột.”

“Nói nhảm,” Liễu Ngọc Như đẩy hắn, “cha ngươi thương ngươi lắm.”

“Thôi đi,” Cố Cửu Tư trợn trừng mắt, “ông ấy trước giờ chỉ biết đánh ta.”

“Ưm…” Liễu Ngọc Như do dự bảo, “thật ra ta nghe kể cha mẹ ngươi đều rất cưng chiều ngươi.”

Cố Cửu Tư nghe vậy liền im lặng. Một lúc lâu sau hắn mới cất tiếng, “Cái này chẳng qua là dân thành Dương Châu tìm cớ cho hành vi của ta.”

“Con người rất kỳ quái,” tay hắn gác lên thành cửa sổ, mắt nhìn người qua đường bên ngoài, “hễ gặp ai cư xử quái đản liền kết luận cha mẹ hắn chắc phải yêu chiều con cái nên hắn mới coi trời bằng vung. Nhiều người cảm thấy nếu một đứa bé không vâng lời thì đánh một trận là xong. Nếu đứa bé làm sai thì hẳn là do chưa bị đánh đủ.”

“Ta rất ghét suy nghĩ như thế.” Cố Cửu Tư châm chọc nói, “Nên ông ấy càng đánh, ta càng muốn làm trái ý ông ấy. Ta làm trái ý ông ấy thì bên ngoài đồn đại ông ấy quản ta không đủ nghiêm. Cứ như vậy thành một vòng luẩn quẩn. Hồi còn bé thân thể ta yếu ớt, mỗi lần ông ấy đánh đều là mẹ ta liều mạng ngăn cản, trong nhà chướng khí mù mịt.”

“Vậy ngươi nghe lời không phải tốt hơn sao?” Liễu Ngọc Như thấy lạ bèn hỏi.

Cố Cửu Tư dùng ánh mắt nhìn đồ đần để nhìn nàng, “Ngươi ngốc à, ông ấy đánh mà ta nghe lời thì ông ấy sẽ thấy đánh ta hữu dụng. Về sau hễ có vấn đề thì phản ứng đầu tiên là cứ đánh nó đã. Ngươi nghĩ tại sao tồn tại mấy kẻ cho rằng cứ đánh là sẽ dạy con ngoan? Vì bọn họ đánh đứa bé xong, đứa bé nén giận mà tỏ ra biết điều. Bọn họ sẽ nghĩ, Nhìn con của ta đi, trẻ con phải như vậy; con của ngươi ngỗ nghịch nhất định vì ngươi quá nuông chiều nên không thể ra tay độc ác.”

“Ta nói ngươi hay, rất nhiều thứ khó hiểu trên thế gian này đều có lý do. Ngươi biết tại sao thiếu niên đều có chút ngang ngược không? Thực chất sâu bên trong chúng ta ngầm tồn tại suy nghĩ dùng cách thức này để dạy cho họ biết đánh chúng ta cũng vô dụng thôi, đừng dùng đòn roi để giáo dục chúng ta. Nên có lần cha ta giận quá mà nặng tay đánh gãy một cây xương sườn của ta, ta vẫn không chịu thua. Chỉ có thể chính ta muốn trở nên tốt đẹp hơn chứ tuyệt đối không thể do bị ép buộc.”

Lời Cố Cửu Tư nói khiến Liễu Ngọc Như sững sờ.

Cố Cửu Tư thấy mặt nàng mờ mịt liền đưa tay quơ quơ trước mặt nàng, “Ngươi đang nghĩ gì đấy?”

“Há,” Liễu Ngọc Như tỉnh táo lại, “ta cảm thấy suy nghĩ của ngươi dù quái lạ nhưng lại có mấy phần đạo lý.”

“Ta trước giờ đều có đạo lý.”

“Nhưng,” Liễu Ngọc Như hơi nghi hoặc, “nếu đánh ngươi vô tác dụng thì tại sao ngươi lại bị ta lôi từ Xuân Phong Lâu về đọc sách?”

Cố Cửu Tư nghe đến đây thân thể cứng đờ, hắn hơi xấu hổ mà nghiêng đầu rồi nhỏ giọng đáp, “Còn không phải vì ta…vì ta cảm thấy có lỗi với ngươi, sợ làm ngươi tức chết à…”

Hắn không sợ đổ máu tại Xuân Phong Lâu. Với võ nghệ của hắn, một trong hai người tất sẽ có người bị thương, nhưng tuyệt đối không phải là hắn.

Cái hắn sợ là với cách nghĩ của Liễu Ngọc Như, nàng thật sự sẽ cắt cổ tại cổng chính Cố gia!

Liễu Ngọc Như nghe vậy liền ngỡ ngàng. Nàng nhìn người ngồi trước mặt mình, hắn dường như đang vừa ngượng vừa thẹn. Không hiểu sao nàng đột nhiên nhớ tới một câu – quân tử khả khi chi dĩ phương, nan võng dĩ phi kỳ đạo[2].

Nàng chẳng biết vì sao một suy nghĩ hoang đường bất chợt trỗi dậy tại nội tâm nàng.

Trong kiếp sống ngắn ngủi mười mấy năm của nàng, những nam tử nàng từng tiếp xúc – bao gồm cả các đệ tử tuân thủ nghiêm ngặt gia quy của Diệp gia – đúng là không ai đủ khả năng thực hành câu nói này đến cùng giống Cố Cửu Tư.

Cố Cửu Tư – kẻ vẫn luôn bị mọi người mắng là ăn chơi trác táng – đang dùng phương thức khó nói thành lời, phương thức người thường không hiểu, để thực hành bản lĩnh quân tử của hắn.

Hắn bảo vệ đạo lý của riêng mình nhưng lại chịu thua trước trách nhiệm. Không phải nàng quản được Cố Cửu Tư, mà là Cố Cửu Tư nhượng bộ và dẫn dắt nàng.

Nàng cảm thấy người này đã thần kỳ gieo trong lòng nàng một hạt giống của việc đi ngược với chuẩn mực thế gian, khiến nó mọc rễ nẩy mầm. Nàng như người xâm nhập vào thế giới của hắn; lặng lẽ quan sát hắn, hiểu biết hắn, khai quật hắn. Cố Cửu Tư là kho báu ngoài dự đoán của nàng; mỗi lần nàng đào sâu hơn một chút liền cảm nhận được càng nhiều niềm vui bất ngờ.

w๖ebtruy๖enonlin๖e

Nàng vừa cười vừa quay đầu nhìn những người bán hàng rong đang lớn tiếng rao bán trong thành Dương Châu. Nàng nhẹ nhàng nói, “Cảm ơn ngươi.”

Nàng dùng quạt tròn nâng lên màn xe, ánh mặt trời dừng trên khuôn mặt thanh tú của nàng. Khuôn mặt nàng mang theo vẻ dịu dàng lẫn trầm tĩnh, đôi mắt dõi theo chim tước tung cánh bay lên từ mái hiên, trời xanh mây trắng phối hợp tôn lên nét đẹp của nhau.

“Đã cho ta một khởi đầu mới.”

Một cuộc sống mới dù đầy khó khăn trắc trở nhưng lại vô cùng chân thật.

Lời tác giả

Cố Cửu Tư: Ta là một cậu bé quý giá như kho báu.

Chú thích

[1] Kế để trống thành, vườn không nhà trống. Xuất phát từ câu chuyện trong tiểu thuyết Tam Quốc Diễn Nghĩa. Sau khi tướng nước Thục là Mã Tốc thất thủ, Tư Mã Ý (tướng nước Nguỵ) đem quân đến vây ép thành. Gia Cát Lượng cho mở toang các cổng thành, một mình điềm tĩnh ngồi trên mặt thành gảy đàn. Tư Mã Ý hoài nghi bên trong thành đã được mai phục chu đáo nên ra lệnh rút quân. Về sau, khi nói đến “không thành kế” là ý muốn ám chỉ thực lực yếu nhưng qua mặt được đối phương.

[2] Câu nói của Mạnh Tử. Nghĩa là: Có thể dùng lời lẽ hợp lý để lừa quân tử, nhưng dùng lời phi lý thì khó mà dối gạt được. Câu này mang ý nghĩa rằng người quân tử không thể ngu muội làm điều vô lý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK