Hắn mơ màng mở mắt và thấy lụa mỏng bay phất phới cùng một nữ tử ngồi đưa lưng về phía hắn ở gần đấy. Nắng sớm chiếu vào phòng, nữ tử cúi đầu viết lách.
Thẩm Minh chống tay ngồi dậy, Diệp Vận nghe tiếng động bèn chạy tới vén mành lên, “Ngươi tỉnh rồi?”
Thẩm Minh ngước nhìn Diệp Vận. Thấy hắn đã tỉnh, Diệp Vận nhanh nhẹn chỉ thị nha hoàn đứng sau mình, “Mau gọi ca ca đến đây.”
Nàng ấy tiện thể sai người chuẩn bị cơm nước, sau đó ngồi xuống hỏi han Thẩm Minh, “Ngươi thấy đỡ hơn chưa?”
Thẩm Minh gật đáp trả, hắn có thể cảm nhận vết thương của mình đã được băng bó chu đáo. Hắn ngẩng đầu quan sát xung quanh và nhận ra đây là khuê phòng của Diệp Vận. Thẩm Minh thì thào, “Mấy giờ rồi?”
“Rạng sáng,” Diệp Vận vừa nhìn sắc trời vừa đáp.
Diệp Thế An gấp gáp chạy đến, hắn vừa vào phòng đã cất tiếng gọi, “Thẩm Minh!”
Hắn vội vã tới trước mặt Thẩm Minh, sốt ruột hỏi, “Các ngươi gặp rắc rối à?”
Thẩm Minh gật đầu rồi bảo, “Phiền ngươi mời Giang đại nhân đến, sau khi thương lượng ta phải vào cung một chuyến.”
Thẩm Minh hiếm khi nói năng như vậy; ngữ điệu nghiêm túc chẳng hề có chút đùa giỡn, ngay cả mấy lời ngốc nghếch hắn thường nói cũng không xuất hiện.
Khuôn mặt cương nghị của hắn đầy vẻ trầm lắng, các vết thương chi chít dường như không chỉ mang lại cơn đau mà còn khiến nội tâm hắn biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Diệp Thế An lẫn Diệp Vận đều ngỡ ngàng. Lát sau, Diệp Thế An hoàn hồn rồi gật gù, “Để ta lo chuyện này, ngươi cứ nghỉ ngơi đi.”
Thẩm Minh đáp một tiếng và không nói gì thêm. Diệp Thế An thoáng lưỡng lự nhưng rốt cuộc vẫn lặng lẽ rời khỏi phòng. Chờ Diệp Thế An đi khuất, Diệp Vận bưng cơm canh đến rồi chần chừ mở lời, “Ta đút cho ngươi nhé?”
Thẩm Minh lắc đầu, hắn vươn tay nhận lấy cơm canh từ Diệp Vận, sau đấy húp một ngụm sạch bách.
Hắn đặt cái bát lên bàn, nhỏ giọng bảo, “Đa tạ.”
“Ngươi thật là,” Diệp Vận nhịn không được mà quở trách, “lại quậy gì nữa?”
Thẩm Minh ngẩn người, hắn cúi gằm đầu nhưng chẳng nói gì cả.
Diệp Vận tức tới bật cười, nàng ấy đứng dậy, “Ở Vĩnh Châu học được tính ngạo mạn, chả thèm nói chuyện luôn. Được, ngươi nghỉ ngơi thỏa thích đi, ta không phí sức nữa.”
Dứt lời, Diệp Vận xoay người bỏ đi. Thẩm Minh vẫn cúi đầu nhưng hắn mở miệng nói, “Ngươi đừng giận.”
Diệp Vận dừng bước, Thẩm Minh do dự giây lát mới giải thích, “Ta chỉ nghĩ ngươi vẫn là cô nương chưa xuất giá nên cần để ý lễ nghĩa.”
Diệp Vận im lặng, hồi lâu sau nàng ấy mới lạnh lùng cất tiếng, “Nếu để ý lễ nghĩa, ngươi phải cút khỏi Diệp gia ngay mới đúng.”
“Xin lỗi.”
Giọng Thẩm Minh rất nhỏ, Diệp Vận xoắn chặt khăn tay. Nàng ấy hít sâu một hơi rồi quay lại nhìn Thẩm Minh, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở Vĩnh Châu?”
“Đợi Giang đại nhân tới rồi nói một thể,” Thẩm Minh khẽ thở dài, “ta hơi mệt nên để ta nghỉ một lát đã.”
Nói rồi Thẩm Minh nhắm nghiền mắt như không muốn nhiều lời nữa.
Diệp Vận đứng đưa lưng về phía hắn trong chốc lát, nàng ấy kiềm chế cảm xúc và trở lại cái bàn hồi nãy rồi cúi đầu đọc sổ sách.
Thấy nàng ấy không nói gì, Thẩm Minh hé mắt nhìn nàng ấy.
Khác với con đường chém giết máu me hắn vừa trải qua, cô nương kia vừa ấm áp vừa trong sáng. Mành lụa trắng ngăn cách ở giữa như thể bọn họ sống trong hai thế giới khác nhau. Thẩm Minh lặng lẽ ngắm nàng, đầu óc dần dần trở nên tỉnh táo.
Hắn đã nhớ ra mình quay về Đông Đô để làm gì.
Cố Cửu Tư vẫn đang ở Vĩnh Châu, hắn giết người nên kẻ khác nhất định sẽ tới gây sự với Cố Cửu Tư. Hắn không thể chạy trốn thế này, hắn phải quay lại nhận tội. Song trước khi nhận tội, chí ít hắn phải cho Phạm Hiên biết chuyện gì đã xảy ra tại Vĩnh Châu.
Giây phút lấy được chứng cứ, hắn biết Vĩnh Châu sẽ tuyệt đối không chịu để yên. Nhưng hắn chẳng biết quan viên Vĩnh Châu có thể ra tay tới mức độ nào, việc duy nhất hắn làm được bây giờ là về Đông Đô xin tiếp viện.
Trong lúc hắn âm thầm tính toán, Diệp Thế An dẫn Giang Hà đến. Mới bước chân qua cửa, Giang Hà đã thẳng thừng bảo, “Nói mau, sao ngươi lại quay về?”
Thẩm Minh đã chuẩn bị tốt những gì cần nói, hắn thấy mọi người tới đông đủ bèn nhìn thoáng qua Diệp Vận. Nàng ấy nhanh nhẹn đứng dậy ra ngoài canh cửa. Thẩm Minh uống ngụm trà, cố gắng bình tĩnh kể lại mọi việc ở Vĩnh Châu từ đầu chí cuối.
Lúc hắn kể xong, mặt Diệp Thế An ngập tràn khiếp sợ, còn Giang Hà trầm tư gấp mở cây quạt nhỏ trong tay.
“Nếu đã bỏ chạy,” Giang Hà liếc nhìn hắn, sắc mặt lãnh đạm, “ngươi còn tới Đông Đô làm gì? Muốn chúng ta đưa ngươi đi thật xa để tránh bị người Vương gia ám sát?”
Thẩm Minh lắc đầu, “Ta không về đây để mọi người giúp ta,” hắn thành khẩn nhìn Giang Hà, “ta về để nhận tội.”
“Nhận tội?” Giang Hà mỉa mai, “Nhận tội mà chạy đến cổng chính Diệp gia? Sao không đi thẳng tới Thuận Thiên Phủ để đánh trống và hô vang ‘ta giết Vương Tư Viễn’?”
“Giang đại nhân,” Thẩm Minh điềm tĩnh đáp, “ta biết ngài buồn bực vì ta lỗ mãng làm liên lụy đến Cửu ca. Nhưng thiết nghĩ ngài biết ta không chỉ về nhận tội mà còn muốn báo cho bệ hạ tình trạng hiện giờ tại Vĩnh Châu. Dựa theo danh sách ta kiếm được, chuyện gì cũng có thể xảy ra ở Vĩnh Châu, chưa biết chừng còn phát sinh binh biến nữa. Tình hình này làm ta không yên tâm để Cửu ca một mình ở nơi đó, hy vọng Giang đại nhân tạo cơ hội cho ta diện thánh[1] để giải thích mọi chuyện và cầu xin bệ hạ phát binh.”
Giang Hà lặng thinh, Diệp Thế An nãy giờ ngồi yên nghe, hắn nhịn không được mà hỏi, “Vậy ngươi thì sao?”
Với hiệp khách giang hồ như hắn, giết người là chuyện bình thường; chỉ cần đến nơi khác sẽ có cuộc sống mới giữa trời cao biển rộng. Song hắn lại trở về Đông Đô. Ngay cả khi Vương Tư Viễn thật sự phạm tội thì với việc bất chấp luật pháp để tự tay giết lão ta, hắn có thể được miễn tội chết nhưng lại khó thoát tội sống.
Nghe Diệp Thế An hỏi, Thẩm Minh chỉ cười, hắn ôn hòa bảo, “Có gì đâu, cùng lắm bị chém đầu thôi. Ta chẳng có gì nuối tiếc nên không sợ.”
Không ai đáp lời hắn, lát sau, Giang Hà dứt khoát nói, “Ngươi cứ dưỡng thương, ta đi thu xếp. Đến giữa trưa chắc sẽ được gặp bệ hạ.”
Thẩm Minh đáp một tiếng, Giang Hà đứng lên dẫn Diệp Thế An rời đi. Hai người đã đi được một lúc lâu mà Diệp Vận còn đứng tại cửa ngơ ngác nhìn khu vườn.
Thẩm Minh thấy nàng mãi không vào bèn gọi, “Diệp Vận?”
Diệp Vận phục hồi tinh thần, nàng ấy vội nói, “Gì?”
“Vào trong ngồi đi,” Thẩm Minh mệt mỏi nằm trên giường, “bên ngoài gió lạnh.”
Diệp Vận nghe theo, nàng ấy bước vào phòng. Căn phòng lặng im như tờ, rất lâu sau, nàng ấy nghe giọng nói yếu ớt của Thẩm Minh cất lên, “Trong thời gian ta vắng mặt, ngươi vẫn khỏe chứ?”
“Ừ,” Diệp Vận kìm nén cảm xúc mà trả lời.
Thẩm Minh cười, hắn khẽ thở dài, “Vậy là tốt rồi.”
“Ta gửi thư cho ngươi suốt,” Thẩm Minh nhìn nóc giường, từ tốn nói, “ngươi có đọc không?”
“Có.”
“Ngươi không hồi âm,” Thẩm Minh nhẹ nhàng cười, “ta còn tưởng ngươi chẳng nhận được.”
“Ta có hồi âm.” Diệp Vận cầm lấy bút lông.
Thẩm Minh ngẩn ngơ một hồi, hắn chậm chạp hỏi, “Ngươi viết gì trong thư?”
“Ta chỉ hỏi,” chẳng biết vì sao đôi mắt Diệp Vận lại đỏ hoe làm những con chữ trước mặt nhòe nhoẹt, nhưng nàng ấy vẫn cố gắng nín nhịn, “ngươi ở Vĩnh Châu có khỏe không.”
Thẩm Minh im lặng thật lâu mới đáp lại, “Ta khỏe, ngươi đừng lo.”
Sau đấy hai người lâm vào sự tĩnh mịch kéo dài, Diệp Vận thút thít, “Con người đúng là kỳ quái. Trước kia ta thấy ngươi đã ấu trĩ còn lắm mồm, nhưng giờ ngươi im lặng thì lòng ta lại khổ sở. Thẩm Minh,” Diệp Vận nỗ lực gạt lệ, “ngươi hãy la mắng ta đi, hay nói mấy câu chế giễu cũng được.”
Thẩm Minh vẫn chỉ lặng lẽ nhìn nóc giường.
Đêm qua hắn còn nghĩ nếu gặp Diệp Vận, hắn sẽ thổ lộ tâm tư mình với nàng ấy.
Sống một đời mà không quang minh chính đại tỏ tình với người mình thích thì cũng quá bi ai. Nhưng khi hắn nằm trên giường dõi theo nắng sớm chiếu sáng cô nương kia và nghe nàng ấy nức nở, hắn lại nghĩ tới tương lai mờ mịt của mình và chợt cảm thấy–
Không cần nói ra những lời đó.
Nếu nói rồi khiến nàng ấy rung động, song hai người lại chẳng có kết quả, thì chỉ làm nàng ấy khổ sở hơn.
Kể cả không rung động thì với tính cách như vậy, nếu hắn gặp bất trắc, mai sau nàng ấy vẫn sẽ áy náy.
Cuối cùng hắn đã hiểu khi thích một người, ngươi sẽ chẳng nỡ để nàng phiền lòng dù chỉ một chút. Phiền lòng vì mình thì càng không được.
Vì vậy hắn không nói gì cả.
Mất một lúc lâu Diệp Vận mới thì thào, “Thật ra nếu ngươi nhẫn nhịn và chờ thêm thì biết đâu sẽ có cách. Tại sao ngươi nhất quyết lấy mạng mình đi cứu Tần Nam lẫn Phó Bảo Nguyên?”
“Chẳng lẽ ngươi không phải là một mạng người như bất kỳ ai khác?”
Thẩm Minh không trả lời nàng ấy.
Hồi lâu sau, Diệp Vận sụt sịt mũi rồi bảo, “Ta biết ngươi cảm thấy chả có ai nhớ mong mình nên sống chết gì cũng thế, đúng không?”
“Diệp Vận…”
“Thẩm Minh”, Diệp Vận rốt cuộc nhịn không được mà vỡ òa, “sống vậy ngươi không thấy đáng buồn à?”
Không nhớ mong ai, cũng chẳng ai nhớ mong, cô độc đến thế gian này rồi cô độc rời đi.
Cuộc đời như vậy thì không cần Thẩm Minh trả lời, Diệp Vận cũng thấy đáng buồn.
Nàng ấy không thể phân biệt nỗi buồn trong mình là thương hại hay đau lòng, là tình bằng hữu hay tình nam nữ. Dù nghĩ không ra nhưng vào khoảnh khắc này, nàng ấy cảm thấy cuộc đời hắn quá cay đắng.
Thẩm Minh lắng nghe từng lời của Diệp Vận, mãi hắn mới cất tiếng cười chua xót.
“Thấy ngươi khóc như vậy ta lại vui,” giọng hắn dịu dàng, “ngươi nói xem có phải ta rất xấu xa không?”
“Ngươi nghỉ ngơi đi.”
Diệp Vận thấy mình thất thố, nàng ấy không thể tiếp tục ở lại đây nên lau nước mắt và nói, “Lát nữa Giang đại nhân sẽ mang ngươi vào cung, ngươi hãy nghỉ ngơi cho khỏe.”
Diệp Vận cầm sổ sách vội vàng chạy ra ngoài.
Sau khi nàng ấy rời phòng, Thẩm Minh nhìn nóc giường trong chốc lát rồi chìm vào giấc ngủ.
Hắn không biết mình ngủ được bao lâu trước lúc Giang Hà và Diệp Thế An quay lại. Hai người thay quần áo cho Thẩm Minh rồi để hắn ngồi trên kiệu nhỏ mà vào cung.
Người hắn đầy thương tích nên cần hạn chế đi lại, vì tình huống đặc thù mới xử lý như thế.
Thẩm Minh được nâng vào cung, vừa nhìn thấy Phạm Hiên hắn liền quỳ xuống.
Phạm Hiên nhíu mày, ông lập tức bảo, “Không cần quỳ, cứ ngồi nói chuyện.”
“Cảm tạ bệ hạ.”
Thẩm Minh vững vàng đáp làm Phạm Hiên nhìn hắn từ đầu đến chân. Sau một hồi, ông thở dài, “Hồi xưa trẫm nghĩ ngươi thiếu chín chắn, không ngờ cũng có ngày ngươi trưởng thành. Trẫm đã nghe tóm tắt về Vĩnh Châu, ngươi nói chi tiết hơn đi.”
Thẩm Minh đáp ứng rồi tỉ mỉ kể lại mọi việc. Biểu cảm của Phạm Hiên không thay đổi mấy nhưng mọi người đều cảm nhận được cơn phẫn nộ trong ông đang chậm rãi tích tụ.
Chờ Thẩm Minh nói xong, Phạm Hiên rốt cuộc lên tiếng, “Ngươi giết châu mục mà còn dám trở về?”
“Bệ hạ,” Thẩm Minh đứng dậy và quỳ xuống, lần này Phạm Hiên không cản hắn. Thẩm Minh bình tĩnh nói, “Thảo dân giết châu mục là phạm tội, thảo dân tình nguyện một mình gánh chịu. Nhưng Vĩnh Châu đang nguy cấp, thảo dân khẩn cầu bệ hạ–”
“Xuất binh đến Vĩnh Châu!”
Lời tác giả
Thẩm Minh: Ta còn sống (ノ・д・)ノ
Mọi người đừng sợ, tôi là mẹ ruột mà!
Chú thích
[1] Gặp vua.