Mục lục
Trường phong độ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Cửu Tư dùng thân hình cứng đờ mà nhìn chòng chọc bức tường suốt đêm.

Chỉ đến khi quá buồn ngủ hắn mới mơ màng thiếp đi.

Hắn rất muốn xoay người lại làm gì đó, nhưng lý trí nói cho hắn bây giờ chưa phải lúc.

Đến hôm nay hắn mới hiểu tình cảm mình dành cho Liễu Ngọc Như là như thế nào, nhưng Liễu Ngọc Như chưa chắc chia sẻ cảm xúc này với hắn.

Hắn biết bất kể hắn làm gì, Liễu Ngọc Như cũng sẽ không cự tuyệt. Song không cự tuyệt chẳng đồng nghĩa với nàng cam tâm tình nguyện.

Tận trong xương tủy Liễu Ngọc Như luôn tồn tại một phần phép tắc và trách nhiệm. Nàng lý trí lẫn thận trọng, từ ngày đầu ở bên hắn đã vì quy củ hơn là tình yêu. Nàng biết hắn là trượng phu của nàng, đời này nàng sẽ không thay đổi; mặc kệ hắn muốn làm gì, nàng thích hay ghét cũng sẽ nói thích và chấp nhận.

Nhưng hắn nhìn thấy nàng sợ hãi khi hắn đụng vào. Trong lòng nàng do dự, ngoài mặt lại cố gắng trấn định.

Hắn sao có thể để nàng ấm ức như vậy? Cũng không thể chịu được tình cảm này có dạng vết nhơ đó.

Hắn cùng Liễu Ngọc Như còn cả đời. Hắn tin tưởng đời này Liễu Ngọc Như nhất định sẽ chậm rãi yêu hắn, chân thành chấp nhận hắn. Bọn họ sẽ trở thành sinh mệnh lẫn tình yêu tốt đẹp nhất của đối phương, là tình yêu chứ không phải tình thân và trách nhiệm. Nếu bọn họ bắt đầu khi còn chưa xác định tình cảm, điều ấy sẽ thành nỗi hối tiếc cả đời của hắn.

Cố Cửu Tư ngủ một giấc tỉnh lại. Phản ứng sinh lý buổi sáng khiến hắn hơi lúng túng, hắn vội vàng dứng dậy, rửa mặt chải đầu kỹ càng xong mới bình tĩnh lại. Hắn sai người chuẩn bị điểm tâm cho Liễu Ngọc Như còn bản thân thì tới kho củi gặp Thẩm Minh.

Hùng ca được đưa đi nơi khác chăm sóc, Thẩm Minh ngồi trong kho củi, thoạt trông có vẻ suy yếu.

Cố Cửu Tư đặt cơm sáng trước mặt Thẩm Minh, hắn đứng dậy hỏi, “Nghĩ kỹ chưa?”

“Tại sao không giết ta?” Thẩm Minh lạnh nhạt mở miệng, “Ta nghe nói ngươi đã giết sạch người của Hắc Phong Trại.”

“Tội của ngươi chưa đáng chết, ngươi còn cứu phu thê chúng ta hai lần, giết ngươi thì không ổn.”

“Vậy sao ngươi không thả ta đi?” Thẩm Minh ngước mắt nhìn hắn.

Cố Cửu Tư nói thẳng, “Ta không yên tâm ngươi chạy loạn khắp nơi, lỡ ngươi không biết giữ miệng hủy hoại danh tiết phu nhân ta thì sao?”

“Hơn nữa,” Cố Cửu Tư liếc hắn một cái, bình thản bảo, “có võ nghệ như thế mà thả ngươi ra ngoài, ta sợ ngươi đi nhầm đường làm điều xằng bậy.”

“Đi theo ngươi thì không phải làm điều xằng bậy?” Thẩm Minh nhạo báng, “Đám cẩu quan triều đình có ai là người tốt?”

“Thẩm Minh,” Cố Cửu Tư lẳng lặng nhìn hắn, “ngươi có thể đi theo ta, nếu thấy ta làm sai thì cũng có thể giết ta.”

Thẩm Minh ngẩn người. Cố Cửu Tư ngồi xuống, lãnh đạm nói, “Còn vấn đề gì thì cứ hỏi.”

Thẩm Minh im lặng. Sau một hồi, hắn thẳng thắn đáp, “Không có.”

“Hử?” Cố Cửu Tư ngước nhìn hắn.

Thẩm Minh bình tĩnh nói, “Ngươi nói đúng, nếu ngươi là cẩu quan, ta cứ chém một nhát là được.”

Cố Cửu Tư cười cười không nói gì. Hắn uống ngụm trà, sai người bên ngoài tiến vào cởi trói cho Thẩm Minh.

Khi Liễu Ngọc Như tỉnh lại, chuyện của Thẩm Minh đã xử lý xong xuôi.

Liễu Ngọc Như ngủ một giấc ngon, Cố Cửu Tư thấy nàng tiến vào sân liền vội hỏi, “Sao chưa chi đã dậy, ngủ thêm chút nữa đi?”

“Ta ngủ nhiều rồi,” Liễu Ngọc Như cười, “đến ăn cơm với ngươi.”

Ánh mắt nàng dừng trên khuôn mặt Thẩm Minh, nàng hơi ngạc nhiên nhưng rồi lại điềm tĩnh tươi cười và gật đầu với hắn.

Thẩm Minh xấu hổ, hắn hành lễ với Liễu Ngọc Như xong liền nhanh chóng xoay người bỏ đi.

Cố Cửu Tư liếc hắn một cái, lại liếc Liễu Ngọc Như một cái. Khi đến hành lang dài, tay hắn dẫn Liễu Ngọc Như đi ăn cơm, miệng hắn làm như vô ý nói, “Về sau Thẩm Minh làm việc dưới trướng ta. Bên cạnh nàng cũng không có người đáng tin cậy, hay ta đưa hắn cho nàng quản lý?”

Lời này khiến Liễu Ngọc Như nghi hoặc liếc nhìn hắn, mặt Cố Cửu Tư không biểu lộ chút cảm xúc nào.

Nàng nghĩ nghĩ rồi gật đầu, “Được.”

Cố Cửu Tư dừng bước chân, ánh mắt nhìn nàng như đang tủi thân lắm. Hắn cứ im lặng nhìn như vậy khiến Liễu Ngọc Như nín cười để nói tiếp, “Ta cho hắn làm gã sai vặt, ngày ngày đi theo ta giống Ấn Hồng.”

Nghe đến đây, khóe miệng Cố Cửu Tư cong lên, “Mơ giữa ban ngày.”

Dứt lời, hắn xoay người đi vào nhà ăn, trông bực bội thấy rõ.

Tô Uyển đang nói chuyện với Giang Nhu. Thấy hai người bước vào, Giang Nhu muốn bắt chuyện nhưng Cố Cửu Tư ngồi cái “phịch” xuống liền bắt đầu ăn lấy ăn để.

Liễu Ngọc Như ung dung ngồi xuống, nàng nói với Tô Uyển và Giang Nhu, “Nương, bà bà, ăn cơm thôi.”

Cố Cửu Tư ăn mà rung cả cái bàn, ai cũng không động đũa được. Liễu Ngọc Như chẳng bị ảnh hưởng, nhưng Giang Nhu lẫn Tô Uyên ngồi cạnh lại liếc nhìn nhau. Liễu Ngọc Như thấy hai vị trưởng bối mãi không cầm đũa, nàng đột nhiên lên tiếng, “Cố Cửu Tư.”

Động tác Cố Cửu Tư cứng lại. Trông nàng rất bình thản, trên mặt còn mang theo ý cười, nhưng Cố Cửu Tư bất chợt lạnh run. Không biết vì sao hình ảnh bị giam trong kho củi đột ngột xuất hiện trong đầu hắn.

Liễu Ngọc Như nhàn nhạt nói, “Ăn cơm đàng hoàng đi.”

Cố Cửu Tư chả dám hó hé, đành ngồi thẳng người rồi ngoan ngoãn dùng cơm.

Ăn cơm xong, Cố Cửu Tư trở về phòng liền ngồi yên trên giường. Liễu Ngọc Như đi lấy quan bào, lúc nàng trở về thì Cố Cửu Tư vẫn đang ngồi bất động. Liễu Ngọc Như cười nói, “Lang quân, thay quần áo nào.”

“Không đi.” Cố Cửu Tư nằm bẹp xuống giường, giận dỗi bảo, “Hôm nay ta bị bệnh, không muốn đi huyện nha.”

Liễu Ngọc Như nghe vậy chỉ cười. Nàng ngồi bên cạnh Cố Cửu Tư, nhẹ nhàng phe phẩy quạt tròn, “Lang quân không khỏe chỗ nào? Hay là sốt rồi?”

“Lòng ta bị bệnh!” Cố Cửu Tư cúi đầu đáp.

Liễu Ngọc Như mím môi cười, “Nói ta nghe xem bệnh trạng thế nào?”

“Liễu lão bản coi trọng người mới!” Cố Cửu Tư nhô đầu ra, đôi mắt đẹp tràn đầy ấm ức. “Chán ghét người cũ!”

Đến đây thì Liễu Ngọc Như thật sự không nhịn nổi nữa mà bật cười thành tiếng.

Cố Cửu Tư hậm hực xoay người đưa lưng về phía Liễu Ngọc Như; hoàn toàn là dáng vẻ “ta không thèm nói chuyện với nàng, ta phải chờ nàng dỗ ta”.

Liễu Ngọc Như lấy quạt tròn gõ hắn, cười bảo, “Sao ngươi ấu trĩ thế? Chính ngươi thử ta mà còn chẳng cho ta đáp trả à?”

“Ta mặc kệ.” Cố Cửu Tư buồn bực. “Nàng muốn cho hắn làm gã sai vặt của mình, ta giận lắm.”

“Còn không phải chỉ ghẹo ngươi thôi à?” Liễu Ngọc Như quạt cho hắn, ngọt ngào dỗ dành, “Ta sao có thể cho hắn làm gã sai vặt? Ta là nữ nhân đã gả, làm vậy sẽ bị nói ra nói vào.”

“Nàng chỉ sợ bị người ta thấy, nếu chẳng ai thấy là nàng cho hắn làm rồi!”

“Cố Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như dở khóc dở cười, “ngươi chẳng chịu bỏ qua phải không? Ta còn chưa nhắc đến sao ngươi thử ta như vậy, phải chăng ngươi vẫn không tin tưởng ta?”

Nàng vừa nói, Cố Cửu Tư đã ngẩn người. Liễu Ngọc Như thở dài, “Trong lòng ngươi trước sau vẫn không tin ta và hắn trong sạch…”

“Không không không,” Cố Cửu Tư sốt ruột xen ngang, “sao ta có thể hoài nghi nàng!”

“Thế sao ngươi còn hỏi ta?” Vẻ mặt Liễu Ngọc Như ai oán. “Trong lòng ngươi vẫn có khúc mắc.”

“Không có, nàng đừng nói bậy!”

Cố Cửu Tư vội vàng mở miệng, hắn cọ cọ người vào Liễu Ngọc Như, tủi thân nói, “Ta thấy nàng cười với hắn, nàng không thể khen ta, cho ta uống viên thuốc an thần sao?”

“Rồi rồi rồi,” Liễu Ngọc Như cảm thấy người trước mặt y hệt một thằng nhóc, nàng mau chóng bảo, “ta khen ngươi đây, ngươi tốt nhất, ngươi cừ nhất. Thẩm Minh sao sánh bằng một đầu ngón tay của ngươi? Ngươi đưa người cho ta làm gì? Ngươi cứ giữ lấy, để hắn cách ta càng xa càng tốt. Được chưa?”

Mặt Cố Cửu Tư hiện rõ vẻ bất mãn, nhưng hắn chẳng dám quậy tiếp. Hắn “hừ hừ” hai tiếng rồi đáp, “Ta chỉ tạm chấp nhận thôi đấy.”

Hắn rốt cuộc chịu ngồi dậy, “Được rồi, ta muốn đi huyện nha.”

Liễu Ngọc Như vừa cười vừa giúp hắn thay quần áo, Cố Cửu Tư cúi đầu nhìn nàng bận rộn trước mặt hắn. Hắn cảm nhận được hai tay nàng vòng quanh mình, quấn đai lưng một vòng rồi hai vòng trên eo hắn. Hắn vẫn luôn cúi đầu dõi theo nàng, đôi mắt chỉ khẽ chớp như sợ bỏ lỡ điều gì.

Sau khi gài nút thắt cuối cùng và đội mũ quan cho hắn, nàng thầm đánh giá hắn một lát rồi cười, “Lang quân nhà ta thật sự tuấn tú.”

“Nếu ta tuấn tú như vậy thì chúng ta làm chút chuyện được không?” Cố Cửu Tư mở miệng nói ngay. Bạn đang �

Liễu Ngọc Như ngẩn ngơ, Cố Cửu Tư khom lưng đưa mặt lại gần.

Liễu Ngọc Như thấy động tác này liền hiểu ý của hắn, nàng mím môi rồi hôn lên má hắn.

Cố Cửu Tư giơ tay đặt lên môi mình, chăm chú nhìn nàng, “Nơi này mềm lắm, nàng thử xem.”

“Cố Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như đỏ mặt vì hành động của hắn, nàng nhẹ nhàng dùng quạt tròn đánh hắn, nhỏ giọng bảo, “biết xấu hổ chút đi.”

Cố Cửu Tư dễ dàng bắt lấy cổ tay nàng, hắn tiến lên một bước, tay đặt trên eo Liễu Ngọc Như.

Bàn tay hắn rất lớn, ôm lấy hơn phân nửa cái eo thon của nàng. Độ ấm từ nơi cơ thể bọn họ tiếp xúc dần lan tỏa, Cố Cửu Tư nâng tay còn lại để buông rèm xuống.

Căn phòng tức khắc bị ngăn cách với bên ngoài. Cố Cửu Tư áp sát nàng, nàng muốn lùi bước nhưng bàn tay trên eo ngăn nàng lại.

Mặt Liễu Ngọc Như đỏ bừng, nàng lí nhí, “Ngươi…ngươi làm gì vậy?”

“Mềm lắm đấy,” Cố Cửu Tư cúi đầu, dùng thanh âm chỉ hai người nghe thấy để thì thầm bên tai nàng, “ta thử cho nàng xem nhé?”

Tim Liễu Ngọc Như đập nhanh như bay.

Nàng thật sự không biết Cố Cửu Tư tại sao biến hóa như vậy. Sự thay đổi này vừa đột ngột, vừa nằm trong dự kiến. Nàng sớm biết ngày này sẽ diễn ra, nàng sợ hãi song chẳng dám cự tuyệt.

Cố Cửu Tư quan sát sắc mặt nàng, cẩn thận cúi đầu.

Hắn ra vẻ lão luyện nhưng thực chất chỉ là tay mơ. Hai đôi môi mềm mại ấm áp chạm vào nhau, hắn nhẹ nhàng dùng sức nhấm nháp; một lần rồi lại một lần, vừa dịu dàng vừa ngây ngô.

Liễu Ngọc Như đỏ mặt, nhắm nghiền hai mắt, cả người run bần bật. Nàng giống một nụ hoa đào khiến người nhìn sinh lòng thương tiếc.

Cố Cửu Tư cảm thấy tưởng tượng và hiện thực đúng là khác nhau; hiện thực càng mê hồn, càng khiến người ta say đắm hơn.

Hắn bất giác đè nàng lên cây cột. Hắn không dám làm gì quá mức, chỉ cảm thấy được môi chạm môi với nàng thì dù hơi trúc trắc cũng đã là cực lạc. Hắn muốn nhiều hơn thế nhưng chẳng dám tiến lên bước nữa; bản thân hắn sợ và cũng sợ khiến đối phương kinh hãi.

Hắn tính toán thời gian, kiềm chế chính mình. Hắn phát hiện Liễu Ngọc Như vẫn luôn nín thở bèn chuyển dời đôi môi. Sau đấy hắn dùng hết sức ôm Liễu Ngọc Như, đưa cơ thể hai người ép sát vào nhau.

Khi môi hắn rời đi, Liễu Ngọc Như mới có thể hít thở, nhưng ngay sau đó đã bị một bộ ngực nóng bỏng trói chặt.

Tim hắn đập rất nhanh, nàng nhỏ giọng lắp bắp, “Ngươi… Ngươi đang làm gì…”

Thanh âm kia như mèo con, làm lòng người ngứa ngáy.

“Ta đi phủ nha.” Giọng Cố Cửu Tư hơi khàn, “Hay nàng nghỉ thêm một chút?”

Liễu Ngọc Như nghe hắn nói đến việc công liền dần dần trấn tĩnh, “Không cần, cửa tiệm còn nhiều chuyện phải lo, ta muốn đi xem.”

“Ừ.”

Cố Cửu Tư đáp, hắn không nỡ buông tay nên vẫn mãi ôm nàng.

Liễu Ngọc Như cũng không dám động đậy.

Một lúc lâu sau, nàng mới nghe Cố Cửu Tư lên tiếng, “Ngọc Như.”

“Ừm.”

“Từ từ sẽ quen.”

Hắn nói một câu không đầu không đuôi, Liễu Ngọc Như ngước mắt nhìn từ trong lòng hắn.

Cố Cửu Tư cúi đầu nhìn nàng, khàn khàn nói, “Chậm rãi chấp nhận ta, trao tâm cho ta nhé?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK