Hắc Phong Trại sừng sững ở ngoại thành Vọng Đô đã lâu, chưa từng có huyện lệnh nào thành công diệt cướp. Mọi người biết Hắc Phong Trại nói là sơn phỉ nhưng thực chất là thanh đao trong tay quý tộc thành Vọng Đô. Ai muốn động ai thì chỉ cần đưa đủ tiền, Hắc Phong Trại sẽ giúp hủy hoại chuyện làm ăn của đối phương.
Ai cũng muốn cầm đao nên mọi người đều bảo vệ thanh đao ấy, đương nhiên còn vì sau lưng Hắc Phong Trại có một cây đại thụ. Trước đây mọi người đoán già đoán non cây đại thụ này là ai nhưng sau ngày Hắc Phong Trại bị tiêu diệt chẳng bao lâu, tin Lương gia bị giết do mưu phản truyền tới thì chẳng cần đoán nữa.
Cố Cửu Tư thẩm vấn Thẩm Minh xong, khi hắn từ kho củi đi ra, Hoàng Long chạy lại thông báo, “Đại nhân, huyện nha có rất nhiều thương hộ đến mua nợ U Châu.”
“Bao nhiêu người?” Cố Cửu Tư vừa rửa tay vừa lãnh đạm hỏi. Hoàng Long báo số lượng, Cố Cửu Tư trầm mặc giây lát rồi ra quyết định.
Tối qua Lương gia ra tay, tất nhiên không thể chỉ có một mình; nhất định bọn họ đã bắt tay với rất nhiều thương gia để cùng bày mưu tính kế.
Hôm nay những người này tới hiển nhiên vì đã biết tin nên vội vàng muốn bày tỏ lòng trung thành. Hài cốt Lương gia chưa lạnh, tài sản trong nhà đang bị kiểm kê và người sống sót đang chờ được thu xếp nơi để đi. Những người này biết kết cục đó, cộng thêm khiếp sợ bởi thủ đoạn dữ dội của Cố Cửu Tư, nên không dám cứng đầu nữa.
Cố Cửu Tư trào phúng cười. Hắn cúi đầu, tiếp tục rửa tay, “Hôm nay bắt những nhà có mặt dùng toàn bộ gia sản mua nợ U Châu.”
Hoàng Long ngẩn người. Lúc trước Cố Cửu Tư vẫn chủ trương cho mọi người tự nguyện, hiếm khi ép buộc. Hôm nay lại muốn người ta dùng toàn bộ gia sản mua?
Cố Cửu Tư thấy Hoàng Long sửng sốt thì nhìn hắn, “Hoàng đại ca?”
“Vâng,” Hoàng Long vội vàng đồng ý, hắn gật đầu, “đại nhân, ta đi làm ngay.”
Chờ Hoàng Long đi ra ngoài, Cố Cửu Tư đứng bên cạnh cái kệ mà tiếp tục rửa tay.
Hắn rửa hết lần này đến lần khác, cho tới hồi tay đỏ bừng đau xót hắn mới dừng lại.
Qua hồi lâu, hắn hít sâu một hơi rồi đứng dậy đi phủ nha.
Thương hộ ở phủ nha đang chờ hắn. Cố Cửu Tư thấy họ thì hành lễ, mọi người hoảng loạn đứng dậy đáp lễ.
Cố Cửu Tư nhìn một lượt người ngồi ở đây; tất cả những kẻ trước kia cứng đầu cứng cổ đều tới. Cố Cửu Tư cười châm biếm, “Vậy là các vị đã hiểu ý của ta?”
“Đại nhân…” Những thương hộ đó chần chừ đáp, “Quyên tiền cho U Châu là đạo nghĩa chúng ta không thể chối từ, có điều số lượng này…”
Cố Cửu Tư ngước nhìn bọn họ, thương hộ họ Lý ngồi ở ghế đầu ho nhẹ một tiếng, “Đại nhân, ngài cố gắng như vậy nhưng tiền sẽ vào kho bạc Vọng Đô hết. Hay là chúng ta thương lượng, ngài cho chúng ta nộp ít hơn, chúng ta cho ngài nhiều hơn, ngài thấy thế nào?”
Cố Cửu Tư nghe mà cười giễu cợt, “Với số tiền Cố gia ta đã quyên góp, ngươi nghĩ đưa bao nhiêu thì ta sẽ để mắt đến?”
Lời này khiến sắc mặt mọi người khó coi vô cùng.
Bọn họ có giàu cũng chẳng thể bằng nhà giàu số một Dương Châu năm ấy. Cố Cửu Tư là loại người nói quyên góp hết gia sản là sẽ làm ngay, muốn dùng tiền tài để dao động hắn thì quá khó.
Cố Cửu Tư hơi giơ cằm lên, Hoàng Long hiểu chuyện đóng lại cửa phòng. Trong phòng chỉ còn Cố Cửu Tư cùng các phú thương, hắn đặt chén trà lên bàn, lạnh nhạt nói, “Mọi người đừng suy nghĩ nhiều. Trước đây ta vốn nghĩ ngươi có lợi ta cũng có lợi, mọi người đều có lợi. Nhưng nếu các vị đã chẳng cảm kích vậy chúng ta cứ quan lại đi đường quan lại, thương gia đi đường thương gia. Các ngươi và Lương gia gây sự với ta thì hẳn đã chuẩn bị kỹ lưỡng.”
“Đại nhân…” Mọi người sốt ruột lên tiếng.
Cố Cửu Tư giơ tay chặn họng bọn họ, “Khỏi cần giải thích, ta biết rõ các ngươi có làm hay không. Mọi người đều xuất thân thương hộ, ta hiểu hết suy nghĩ trong lòng các ngươi. Ta để các ngươi mua nợ U Châu không phải vì muốn lừa các ngươi; các ngươi cảnh giác và không tin tưởng, ta đều hiểu. Nhưng tuyệt đối đừng gây họa cho người nhà ta, có việc thì cứ tìm ta. Hãm hại người nhà ta chính là giới hạn cuối cùng của ta.”
Cố Cửu Tư nhìn bọn họ, “Người làm sai phải bị phạt, ta sẽ không trắng trợn cướp đoạt những thương hộ khác. Song các ngươi nghe cho rõ đây, hoặc là nhận trừng phạt, hoặc tất cả đi làm bạn với Lương gia!”
Mặt mũi mọi người cứng đờ, Cố Cửu Tư nói thẳng, “Hoàng Long, mang giấy bút tới.”
Nói rồi Cố Cửu Tư tựa lưng vào ghế, tay xoay tròn bút, ánh mắt hắn quét một lượt qua đám người, “Sau khi viết thư xong, hôm nay mọi người nghỉ tạm ở đây đi. Lúc nào tiền đến đúng nơi thì mọi người cũng sẽ về đúng chỗ.”
Không ai dám hó hé mở miệng. Mọi người biết giờ phút này Cố Cửu Tư đã thịnh nộ cực điểm. Hắn có thể nhẫn nhịn bọn họ mỉa mai nhục nhã, có thể nhẫn nhịn bọn họ hoài nghi đoán mò, nhưng hắn tuyệt đối không thể nhẫn nhịn người nhà chịu thương tổn vì mình.
Hoàng Long chia giấy bút cho mọi người, bọn họ liếc nhìn nhau. Cố Cửu Tư ở phía trên mở ra giấy tờ, điềm tĩnh nói, “Cứ từ từ viết, ta cùng làm việc với mọi người.”
Làm huyện lệnh của toàn bộ Vọng Đô, Cố Cửu Tư một mình xử lý hết từ tài chính giết người đến mất gà tìm chó. Công việc hàng ngày của Cố Cửu Tư đếm không xuể. May là tốc độ đọc của hắn nhanh, hắn xem nhanh như gió đơn kiện bá tánh nộp. Hắn phân loại đơn theo tầm quan trọng, sau đấy chuẩn bị phương thức xử lý.
Mọi người nhìn bộ dạng Cố Cửu Tư, rốt cuộc cắn chặt răng viết thư gửi ra bên ngoài.
Viết xong thì chờ trong nhà xoay xở bạc. Bạc không đủ thì lấy lương thực, vải vóc, ngựa…hoặc là đơn đặt hàng trong tương lai của quân đội để thế chấp.
Cố Cửu Tư bận rộn tới tận đêm, Liễu Ngọc Như thấy hắn chưa về liền để người đi hỏi thăm. Ấn Hồng dò hỏi Mộc Nam xong thì trở về tóm tắt tình hình cho Liễu Ngọc Như. Nàng lẳng lặng nghe, sau đó hỏi, “Mộc Nam có nói cô gia làm gì khác thường không?”
Ấn Hồng nhớ lại rồi đáp, “Mộc Nam kể hôm nay cô gia rửa tay lâu đến mức tay đỏ hết cả.”
Liễu Ngọc Như ngẩn người. Một lúc lâu sau, nàng khẽ thở dài, “Trong lòng hắn vẫn khổ sở khi phải đi đến bước đường này.”
Hiện giờ đã cuối thu nên ban đêm hơi lạnh, Liễu Ngọc Như ngẫm nghĩ rồi nhờ người hầm bát chè. Nàng mặc áo khoác, cầm đèm và mang chè đến huyện nha.
Đêm nay hơi lạ so với ngày xưa, mặt mũi người xung quanh đều lộ vẻ sốt ruột như thể bọn họ đang bận rộn chuyện gì. Liễu Ngọc Như ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhưng không nói gì.
Tới cổng huyện nha, Liễu Ngọc Như không đi gọi Cố Cửu Tư, nàng chỉ lặng lẽ chờ tại cổng.
Đến nửa đêm, khi nàng mơ màng ngủ thiếp trong xe ngựa, Cố Cửu Tư mới đưa tiễn thương hộ cuối cùng. Xong việc hắn liền ra ngoài, vừa tới cổng đã thấy xe ngựa của Liễu Ngọc Như yên lặng dừng ở một bên. Thẻ bài có chữ “Cố” ở trước xe ngựa nhẹ nhàng đong đưa theo cơn gió.
Cố Cửu Tư cười cười, hắn nhanh chân đi tới xe ngựa. Ấn Hồng đang ngáp, thấy Cố Cửu Tư liền nói, “Cô gia…”
Cố Cửu Tư giơ tay suỵt Ấn Hồng. Hắn vén rèm lên, bên trong là Liễu Ngọc Như đang say ngủ.
Hắn mím môi cười, ra hiệu cho người xung quanh và thì thào, “Đi thôi, đừng đánh thức nàng.”
Căn dặn xong, hắn cẩn thận lên xe rồi ngồi bên cạnh Liễu Ngọc Như. Hắn nhẹ nhàng để nàng gối lên đùi hắn.
Liễu Ngọc Như mơ màng ngủ, nàng lờ mờ mở mắt song cảm thấy quá thoải mái nên cũng không quan tâm.
Cố Cửu Tư ngồi tại chỗ, đắp áo ngoài lên người nàng, dùng ngón tay chải tóc nàng. Xe ngựa lộc cộc trở về, hắn nhìn người này mà cảm thấy ánh trăng cũng mang theo tình cảm dịu dàng.
Tình cảm được sinh ra như thế nào?
Ngay chính hắn hồi tưởng còn khó hiểu rõ; rốt cuộc từ bao giờ, giới hạn nào đã bị vượt qua để phần tình cảm này lặng lẽ thay đổi bản chất. Ban đầu hắn chỉ muốn chịu trách nhiệm, cảm thấy cô nương này không tồi. Sau lại biến thành cùng sống cùng chết rồi phát triển tới hôm nay.
Dịu dàng khi bình yên, độc chiếm lúc then chốt; mọi góc cạnh của tình cảm mà hắn dành cho nữ nhân này đều là tận cùng của tình yêu.
Cảm thấy nàng tốt toàn diện, đi đâu cũng chẳng muốn buông tay. Yêu vô cùng, thích vô cùng, muốn độc chiếm giữ nàng bên cạnh cũng là ích kỷ vô cùng.
Cố Cửu Tư say mê ngắm khuôn mặt nhìn nghiêng của nàng, cảm thấy dung nhan người này quá xinh đẹp; nhìn thế nào cũng tựa viên ngọc được điêu khắc, hay tiên tử trong tranh vẽ.
Trong lúc hắn mải mê ngắm nàng thì đã về đến nhà, Cố Cửu Tư chỉ nhận ra khi xe ngựa dừng lại. Hắn nhịn không được mà mặt mày đỏ ửng. May mắn Liễu Ngọc Như đang ngủ, nếu tỉnh táo rồi biết hắn cứ ngắm nàng suốt đường đi thì khéo chôn sống hắn mất.
Hắn thận trọng bế nàng lên rồi trở về phòng ngủ.
Động tác này đánh thức Liễu Ngọc Như, nàng lờ đờ mở mắt nhìn Cố Cửu Tư, “Lang quân?”
“Ngủ đi.” Cố Cửu Tư biết nàng muốn hỏi gì bèn cười nói, “Về nhà rồi, để ta ôm nàng vào.”
Liễu Ngọc Như ậm ừ, nàng buồn ngủ lắm nhưng vẫn muốn nói chuyện. Nàng duỗi tay ôm lấy cổ Cố Cửu Tư rồi nhắm mắt mà lơ mơ nói, “Ta nấu chè cho ngươi, còn đi đón ngươi nữa.”
“Ta biết,” Cố Cửu Tư thấy nàng cố gắng nói chuyện với hắn thì tâm hồn trở nên mềm mại hơn nhiều, hắn nhỏ nhẹ khen, “cảm ơn nương tử.”
“Ngươi đừng khổ sở.” Liễu Ngọc Như thì thầm, “Ta cho ngươi cao thơm, nhớ rửa tay kỹ.”
Cố Cửu Tư ngẩn người, hắn biết chuyện sáng nay đã truyền tới tai Liễu Ngọc Như.
Trong lòng hắn trỗi dậy sự xúc động không nói nên lời. Hắn chẳng ngờ người này chỉ cần một chi tiết như vậy đã đoán được tâm tư hắn.
Tay hắn ôm cô nương, mắt hắn cay cay. Sự trưởng thành của thiếu niên luôn là quá trình mài giũa gai góc. Có người lột xác thành mềm mại hiền lành, có người lại chỉ có thể máu tươi đầm đìa.
Giọng hắn khản đặc khi đáp lại nàng. Hắn ôm Liễu Ngọc Như lên giường, nàng nằm trên giường trong chốc lát thì dần dần tỉnh lại. Lúc này Cố Cửu Tư đã rửa mặt chải đầu xong xuôi, hắn cho người múc nước rửa chân rồi mang vào.
Hắn đặt nước rửa chân trước Liễu Ngọc Như, nàng tự mình cởi giày và vớ. Cố Cửu Tư thấy nàng còn buồn ngủ liền xắn tay áo tới trước mặt nàng, hắn nhúng tay vào nước rồi bắt đầu xoa bóp chân cho nàng.
Liễu Ngọc Như bừng tỉnh, nàng rút chân về theo bản năng. Cố Cửu Tư bắt lấy cổ chân nàng, bàn chân trắng nõn dính nước tựa như lá sen ngậm sương dưới ánh ban mai.
Hắn nhất thời hoa mắt, ngây ngốc nhìn bàn chân nhỏ nhắn trong tay, tim bỗng đập nhanh hơn.
Hắn không thể chuyển dời ánh mắt. Hắn chưa từng cảm thấy chỉ một đôi chân ngọc lại ẩn chứa ma lực như vậy, làm người ta như bị nhốt trong ảo giác và khuyến khích cảm xúc kỳ dị trào dâng mạnh mẽ.
Cố Cửu Tư nhìn chằm chặp đôi chân kia, ánh mắt như ngọn lửa của hắn thiêu cháy Liễu Ngọc Như. Nàng đỏ mặt, lắp bắp lên tiếng, “Lang… Lang quân…”
Tiếng gọi này khiến Cố Cửu Tư hoàn hồn.
Hắn ngước nhìn Liễu Ngọc Như, không dám mở miệng. Hắn bỗng phát hiện mình không thể nhìn thẳng vào nàng; nhìn kiểu nào cũng thấy nàng đặc biệt.
Đôi môi mọng như ngậm nước kia khiến người khác muốn nhấm nháp.
Trên làn da của chiếc cổ thon dài là ánh sáng từ cây đèn đang nhảy nhót, làm người nhìn hận không thể dùng môi lần theo đường đi của ánh sáng.
Xuống dưới nữa là khe rãnh giữa hai đồi núi, là eo cong như dòng sông uốn lượn.
Cố Cửu Tư hít sâu một hơi, hắn ép mình phải cúi đầu nhìn chậu nước. Hắn sợ Liễu Ngọc Như phát hiện hắn khác thường, hắn nghĩ đánh giá của nàng về hắn quả chính xác.
Hắn thật sự càn rỡ quá mức.
Sao trong hắn có thể tồn tại ý nghĩ như vậy?
Hắn cúi gằm đầu, sợ bị phát hiện những suy nghĩ xấu xa trong ánh mắt rồi làm Liễu Ngọc Như không vui. Hắn giữ bình tĩnh, vừa cười vừa kéo chân Liễu Ngọc Như vào trong nước, hòa nhã hỏi, “Nàng thẹn thùng à?”
“Gọi Ấn Hồng đến đi…” Liễu Ngọc Như đỏ mặt, tim đập loạn nhịp. Nàng cảm thấy Cố Cửu Tư hiện giờ khác trước kia, song lại chẳng nói được khác điểm nào nên nàng vừa sợ vừa…
Vừa thích đến không nói thành lời.
Sự yêu thích này giấu quá sâu trong lòng, bản thân nàng cũng chẳng nhận ra. Tình cảm ấy không phải sự tán thưởng dành cho người khác hay chỉ đơn thuần là yêu thích. Nó là thứ mọi người sẽ chẳng nói ra miệng, là tình cảm khắc vào máu thịt xương cốt, là bản năng giữa nữ nhân đối với nam nhân và giữa nam nhân đối với nữ nhân.
Nàng có cảm xúc không nói nên lời, nó khiến nàng sợ hãi, khiến giọng nàng run rẩy.
Cố Cửu Tư nghe thấy cảm xúc của nàng. Hắn thoáng dừng tay nhưng cuối cùng vẫn nói, “Ta để nàng ấy đi ngủ rồi, cứ để ta làm.”
Hắn cười cười, nụ cười ấy không mang theo chút quyến rũ nào, chỉ có sự dịu dàng, “Nàng đợi ta, nấu canh cho ta, ta sẽ rửa chân và lau tay cho nàng, được không?”
Nhìn Cố Cửu Tư tươi cười, cảm xúc quái dị trong lòng Liễu Ngọc Như dần phân tán. Cố Cửu Tư đã đang xoa chân cho nàng, giờ nói gì cũng thành vờ vịt, vì vậy nàng trả lời, “Thế thì sáng mai ta sẽ làm bánh hoa quế cho ngươi rồi giúp ngươi mặc quần áo.”
“Được.” Cố Cửu Tư cười thành tiếng, “Nàng tốt với ta, ta cũng sẽ tốt với nàng.”
Liễu Ngọc Như nghe vậy liền yên tâm lẫn vui vẻ.
Nàng là người làm ăn, trước nay vẫn chẳng tin mấy chuyện không trả giá mà được báo đáp.
Từ tận đáy lòng, nàng cảm thấy mọi lễ vật đều có cái giá mà nàng chưa biết tới; chỉ có niêm yết giá cả rõ ràng để trao đổi mới khiến nàng yên tâm.
Nàng cúi đầu nhìn nam nhân đang ngồi trên ghế nhỏ rửa chân cho nàng.
Thật ra bộ dạng này của hắn chả hề đẹp trai, khác hẳn các công tử phong lưu và quan gia uy nghiêm ngoài kia. Hắn lặng lẽ lẫn vụng về xoa bóp chân cho nàng, nhìn qua còn mang theo vài phần chân chất khó diễn tả; song nàng lại cảm thấy vô cùng bình yên.
Liễu Ngọc Như lẳng lặng nhìn hắn, Cố Cửu Tư cũng nhận ra ánh mắt nàng.
Mắt hắn dán lấy chân nàng, hắn nỗ lực kìm nén để đừng gây ra chuyện thất lễ khiến nàng chán ghét. Nhưng hắn luôn dễ xúc động, vì thế khi xoa chân cho nàng, hắn nhịn không được mà hơi mạnh tay.
Ngón tay chai sần chà lau đôi chân mềm mịn, Liễu Ngọc Như chẳng biết tại sao lại sinh ra thứ cảm giác lạ lùng.
Nàng hơi thẹn thùng, thấp giọng hỏi, “Xong chưa?” Bạn đang �
“Hả?” Cố Cửu Tư ngẩng đầu, Liễu Ngọc Như quan sát người ở trước mặt mình. Mặt hắn đỏ, đôi mắt còn mang theo chút hơi nước, khóe mắt chân mày kia vốn dĩ xinh đẹp giờ còn ẩn chứa sự hấp dẫn không thể nói thành lời.
Liễu Ngọc Như ngẩn người. Cố Cửu Tư cười, hắn phủ khăn trước ngực, đặt chân nàng lên khăn rồi lau khô cho nàng.
“Xong rồi.”
Hắn buông chân nàng ra, nhưng không biết cố ý hay vô tình mà lúc tay hắn rời đi, ngón tay kia vẽ một đường từ bắp chân đến cổ chân nàng, làm Liễu Ngọc Như khẽ run.
Nàng xấu hổ lại buồn bực, gấp rút nằm lên giường và đưa lưng về phía Cố Cửu Tư rồi lập tức ngủ.
Cố Cửu Tư đổ nước xong thì đi tới phòng tắm. Hắn ở phòng tắm rất lâu, hình như lại tắm lần nữa, rồi mới bước ra.
Liễu Ngọc Như nằm trên giường nhìn đêm đen như mực, nàng chợt nghĩ đến một chuyện.
Nói ra thì, nàng và Cố Cửu Tư…được coi là phu thê mà nhỉ?
Trong lòng Cố Cửu Tư, nàng hẳn là thê tử của hắn, hắn còn muốn để nàng rời đi không?
Nàng rất muốn hỏi song lại chẳng dám. Nàng sợ hỏi ra miệng, Cố Cửu Tư vẫn cho nàng đáp án giống trước kia.
Lúc trước nghe đáp án này nàng đã không chấp nhận nổi, hiện giờ càng chả thể chấp nhận. Nếu nàng trả giá nhiều như vậy mà Cố Cửu Tư vẫn có cùng một câu trả lời, nàng sẽ…
Sẽ rất đau đớn.
Liễu Ngọc Như nghĩ mãi, đôi mắt cụp xuống. Nàng bọc chăn quanh mình rồi thở dài, dứt khoát không nghĩ ngợi nữa.
Cố Cửu Tư ra khỏi phòng tắm, trông hắn hơi mệt mỏi. Hắn nằm lên giường, ôm Liễu Ngọc Như vào lòng.
Trên người hắn còn dính hơi nước lạnh, Liễu Ngọc Như mím môi. Nàng nghĩ nghĩ rồi xoay người lại, chủ động vươn tay ôm lấy Cố Cửu Tư.
“Cửu Tư,” nàng nhỏ giọng dò hỏi, “ngươi sẽ không vứt bỏ ta chứ?”
“Ta không thể bỏ nàng,” Cố Cửu Tư nghe nàng nói bèn thở dài một tiếng. Hắn vuốt tóc nàng, dịu dàng bảo, “Liễu lão bản, nàng là người bằng xương bằng thịt, không phải chó con mèo con, cũng không phải đứa bé, còn chẳng sống dựa vào ta, sao lại hỏi ta sẽ vứt bỏ nàng hay không.”
“Nàng nên hỏi xem có ta có thể sống thiếu nàng không.”
“Vậy…” Liễu Ngọc Như cà lăm, “Ngươi… Thiếu…”
Nàng không dám hỏi.
Nàng ngượng ngùng, lại sợ hãi. Cố Cửu Tư chờ nàng đặt câu hỏi mãi mà thấy nàng không mở miệng được thì hắn khẽ bật cười. Thanh âm kia như đá quý rớt xuống tơ lụa, trong sự lộng lẫy là vài phần ám muội khiến lòng người ngứa ngáy.
Ngón tay hắn luồn lách giữa những kẽ ngón tay của nàng, tay hai người đan vào nhau, đầu hắn nhẹ nhàng chạm lên trán nàng. Cơ thể kề sát, hơi thở của hắn và nàng quấn lấy nhau.
“Không thể chia lìa.”
Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng. Đôi mắt đẹp của hắn chứa đựng bất đắc dĩ, chứa đựng cưng chiều, chứa đựng vui mừng, chứa đựng tình cảm nồng nàn khiến người khác đắm chìm.
Hắn nghiêng người về trước, thì thầm bên tai nàng, “Nàng là sinh mệnh của ta, ta không thể sống thiếu nàng.”
Lời hắn nói mang theo hơi nóng lượn lờ bên tai nàng. Tim Liễu Ngọc Như đập thình thịch, nàng bỗng thấy may mình nằm trên giường hỏi hắn chứ nếu đứng hỏi thì sợ bây giờ nàng đứng không nổi.
Quả thật trong xương cốt Cố Cửu Tư từ nhỏ đã có một loại phong lưu phóng đãng; chỉ nói một câu cũng làm người ta mềm nhũn.
Nàng không rõ vấn đề nằm ở bản thân nàng hay Cố Cửu Tư.
Đôi tay nàng ôm lấy cổ hắn, nàng đỏ mặt chẳng nói gì. Cố Cửu Tư nhìn bộ dạng của nàng thì biết nàng thẹn thùng, hắn nhẹ nhàng cười lên.
Thật ra nói nhiều cũng sẽ khiến hắn ngượng nên hắn dùng sức ôm nàng thật chặt vào lòng.
Hắn vốn chỉ muốn ở gần nàng hơn, muốn ôm nàng và dùng hành động này để biểu đạt những tình cảm hắn chưa từng nói thành lời.
Nhưng sau khi cảm thụ sự ấm áp từ cơ thể nàng, hắn bất chợt nhận ra nàng không chỉ là sinh mệnh của hắn mà còn có thể đòi mạng hắn bất kỳ lúc nào.
Nên hắn rụt người lại, thầm lặng kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Hắn cúi đầu hôn Liễu Ngọc Như, nhỏ nhẹ nói, “Ngủ đi.”
Nói xong, hắn nghiêng người đưa lưng về phía Liễu Ngọc Như.
Liễu Ngọc Như ngẩn ngơ, mất một lúc nàng mới phản ứng lại lời của Cố Cửu Tư.
Nàng cực kỳ phấn chấn, dù giờ phút này Cố Cửu Tư đang đưa lưng về phía nàng thì nàng vẫn vui mừng.
Nàng giống mèo con dính người muốn lấy lòng hắn nên dùng cả người áp sát lưng hắn, tay nàng ôm hắn từ phía sau.
“Cửu Tư, ngươi thật tốt.”
Mặt nàng cọ cọ lưng Cố Cửu Tư. Trong đêm tối, Cố Cửu Tư cảm nhận được đường cong mềm mại từ người nằm phía sau, hắn lắng nghe tiếng nàng hít thở sâu.
Hắn không ngủ được.
Hắn nhìn chằm chằm cái tủ trước mặt cứ như đó là kẻ thù không đội trời chung. Toàn bộ đầu óc hắn chỉ nghĩ một việc–
Sao hắn phải chịu khổ thế này?
Tại sao hắn không thể dũng cảm một chút, tiến lên một chút, cố gắng một chút?!
Lời tác giả
Tôi thích viết kiểu tình cảm ta trêu ngươi ghẹo tinh tế thế này.