Mục lục
Trường phong độ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau kỳ thi, Phạm Hiên ngầm đồng ý cho Cố Cửu Tư nán lại Đông Đô thêm một thời gian. Hắn cùng Chu Cao Lãng, Giang Hà, Trương Ngọc đến Lại Bộ để sắp xếp vị trí đảm nhiệm của những người trúng tuyển. Cố Cửu Tư cũng tới Đông Cung bái kiến Phạm Ngọc vài lần.

Có lẽ vì ngồi cái ghế thái tử đã lâu hoặc do Phạm Hiên nghiêm khắc răn dạy mà Phạm Ngọc biết kiềm chế hơn nhiều so với trước kia; tuy hắn vẫn ngạo mạn nhưng ít nhiều còn giữ thể diện cho người khác.

Phạm Ngọc biết bây giờ Cố Cửu Tư là sủng thần của Phạm Hiên cũng như là người ông chọn để phò tá hắn sau này. Bởi vậy dù hắn chả ưa Cố Cửu Tư nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng trò chuyện dăm ba câu mỗi lần Cố Cửu Tư ghé qua.

Cố Cửu Tư khác Chu Cao Lãng; tuổi hắn xấp xỉ Phạm Ngọc, lại ham chơi. Lần nào gặp Phạm Ngọc hắn cũng kiếm mấy món đồ thú vị để tặng, còn nhường nhịn và nói những lời tán dương Phạm Ngọc. Vì thế qua mấy lần tiếp xúc, Phạm Ngọc dần có thiện cảm với Cố Cửu Tư.

Có lần Cố Cửu Tư dâng lên Phạm Ngọc một con vẹt, hạ nhân mang vẹt đến đúng lúc Diệp Thế An đang dạy hắn. Phạm Ngọc không thể rời mắt khỏi con vẹt, còn Diệp Thế An nhíu mày chất vấn nô bộc đưa nó tới, “Ngươi lấy nó ở đâu ra? Sao lại mang đến vào lúc này?”

“Là Cố đại nhân dâng tặng,” nô bộc vội vã quỳ xuống giải thích, “nên nô tài mang vào để điện hạ nhìn một cái.”

Hắn vừa dứt lời, con vẹt hăng hái cất tiếng, “Thái tử điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế! Thái tử điện hà anh minh thần võ đệ nhất thiên hạ!”

Lời này khiến Phạm Ngọc phì cười nhưng sắc mặt Diệp Thế An lại khó coi, hắn nghiêm nghị quở trách, “Đang giờ học mà đưa thú vật đến đùa giỡn, mang nó ra ngoài!”

Nô tài nghe Diệp Thế An mắng mỏ bèn nhanh chân đưa con vẹt đi. Hắn làm thế chẳng khác gì vả mặt thái tử, Phạm Ngọc tức khắc nổi giận. Song trước đây hắn tranh cãi với Diệp Thế An bao nhiêu lần thì bị Phạm Hiên trách phạt bấy nhiêu lần, hắn đành cắn răng áp xuống cơn bực tức. Diệp Thế An mắng con vẹt xong liền thấy mình gay gắt với Cố Cửu Tư, hắn cứng ngắc bảo, “Cố đại nhân tặng vẹt cho điện hạ vì muốn nhắc nhở khen ngợi phải đúng với thực tế. Cần cù học tập mới xứng được tán dương, nếu không thì đấy chỉ là châm chọc.”

Mấy lời của Diệp Thế An thổi bùng lửa giận trong lòng Phạm Ngọc. Hắn hiểu Diệp Thế An đang nói đỡ giùm Cố Cửu Tư nhưng hắn nhất thời nghĩ Diệp Thế An nói chả sai.

Hắn biết bản thân dốt nát bất tài nên luôn bị khinh bỉ bởi thế gia danh tiếng như Diệp Thế An; những kẻ này suốt ngày giục Phạm Hiên lập hậu sinh con một lần nữa vì coi thường hắn. Hôm nay Diệp Thế An đã tận lực kìm nén nhưng chẳng qua vì nể mặt Cố Cửu Tư thôi. Nghĩ đến đây, tí thiện cảm mà hắn vất vả lắm mới dành cho Cố Cửu Tư tan thành mây khói.

Phạm Ngọc quay ngoắt đầu sang chỗ khác, hắn không tranh cãi gì, chỉ mất kiên nhẫn gõ gõ bàn, “Diệp đại nhân, dạy tiếp đi.”

Sắc mặt Diệp Thế An bất mãn cực kỳ trước thái độ của hắn. Song Phạm Ngọc chẳng đôi co thì hắn cũng không thể nhiều lời, hắn đành tiếp tục bài học còn dang dở.

Giờ học kết thúc, Diệp Thế An mau chóng đi tìm Cố Cửu Tư.

Hiện tại gần đến tết âm lịch, Cố Cửu Tư ở nhà tất bật dán câu đối xuân. Lúc Diệp Thế An hùng hổ tiến vào, hắn đang nhón chân trên ghế để dán câu đối.

“Cố Cửu Tư,” Diệp Thế An sốt ruột lại gần, “ngươi xuống ngay cho ta.”

Cố Cửu Tư vẫn thoăn thoắt làm việc mà không quay đầu lại. Hắn ngậm cây gậy dính hồ dán trong miệng, trệu trạo bảo, “Có gì thì nói lẹ lên.”

“Tự dưng ngươi tặng vẹt cho thái tử làm gì?” Diệp Thế An nóng nảy phê bình. “Ngươi biết hắn vốn ham chơi, đưa mấy thứ này sao hắn tập trung đọc sách được?”

Cố Cửu Tư không vội trả lời, hắn dán hoàn chỉnh câu đối mới dài giọng đáp, “Ngươi nói hay thật,” Cố Cửu Tư vừa phủi tay vừa bước xuống ghế, “hắn không đọc sách vì hắn ghét, đừng đổ lỗi cho con vẹt.”

“Ngươi còn dám lý sự?” Diệp Thế An nổi giận. “Có biết ta tốn sức thế nào để dạy hắn đọc sách không?”

“Thế An ơi,” Cố Cửu Tư nhận khăn từ hạ nhân, hắn lau tay trong lúc dẫn Diệp Thế An đến thư phòng và thở dài, “nghĩ thoáng chút đi.”

“Nghĩ thoáng?” Diệp Thế An cau mày, hắn không hiểu ý Cố Cửu Tư.

Hai người đi vào thư phòng, Cố Cửu Tư đóng cửa lại rồi mời Diệp Thế An ngồi. Hắn rót trà cho Diệp Thế An, chậm rãi mở lời, “Ngươi cần suy nghĩ cẩn thận thái tử điện hạ sẽ trở thành người thế nào.”

“Người thế nào là sao?” Diệp Thế An vẫn chưa hiểu.

Cố Cửu Tư ung dung nhấp ngụm trà, thản nhiên nói, “Ngươi tính dạy hắn thành một minh quân thời bình à?”

“Không thể nào.” Diệp Thế An đã dạy Phạm Ngọc một thời gian nên hiểu rõ hắn, vì thế Cố Cửu Tư vừa mở miệng là hắn quyết đoán bác bỏ luôn.

Cố Cửu Tư nói tiếp, “Vậy ngươi lo lắng hắn có đọc sách thánh hiền hay không làm gì?”

Câu hỏi này làm Diệp Thế An sững sờ, Cố Cửu Tư nhìn hắn mà thở dài thành tiếng, “Thế An, ta nói thật với ngươi, hiện giờ bệ hạ không khỏe lắm. Ngươi là lão sư của thái tử, trong lòng ngươi phải hiểu mai sau thái tử muốn làm gì thì mới quyết định phương pháp dạy được. Với cách bệ hạ dàn xếp, ngươi nghĩ ngài hy vọng ngươi dạy dỗ thái tử thành kẻ tài trí bậc nhất chắc? Theo tình hình hiện tại, tốt nhất thái tử đừng có quá nhiều chính kiến và cũng không cần tài hoa hơn người. Về sau có chuyện gì mà mọi người không thể giải quyết thay hắn chứ? Thái tử chỉ việc làm hoàng đế, nạp nhiều phi tử, con đàn cháu đống, chứ chẳng cần lo nghĩ sâu xa. Hắn thích làm gì thì mặc hắn, vậy là đủ rồi. Thế nên ngươi chả cần giảng Tứ Thư Ngũ Kinh hay Tư Trị Thông Giám[1], hãy cố gắng dỗ ngọt hắn,” Cố Cửu Tư tới gần Diệp Thế An rồi thì thầm, “để hắn thấy ngươi tốt và có thiện cảm với ngươi, sau đấy tôn kính cũng như nghe lời ngươi là được.”

Những lời này khiến Diệp Thế An hoang mang.

Cố Cửu Tư lùi lại, hắn uống ngụm trà rồi nói, “Nhà ngươi đông người nên chắc sẽ không đón giao thừa với chúng ta. Năm nay Thẩm Minh lẫn Chu đại ca đều vắng mặt,” Cố Cửu Tư nâng chén lên, ôn hòa bảo, “ta chúc ngươi năm mới gặp nhiều may mắn.”

Những gì Cố Cửu Tư tiết lộ làm Diệp Thế An choáng váng, đến tận lúc ra về hắn vẫn ngẩn ngơ. Liễu Ngọc Như tình cờ gặp hắn ở cổng, dáng vẻ của Diệp Thế An làm nàng không khỏi hiếu kỳ. Khi vào phòng, nàng thấy Cố Cửu Tư mặc thường phục và trông hết sức nhàn nhã bèn hỏi, “Chàng nói gì với Diệp đại ca mà lúc về nhìn huynh ấy có vẻ sa sút.”

Cố Cửu Tư vẫy vẫy tay, “Chả có gì hết, chuyện nhỏ thôi.”

Cố Cửu Tư tóm tắt cuộc đối thoại với Diệp Thế An, Liễu Ngọc Như nghe xong liền cười, “Diệp đại ca đặt nặng quy củ, huynh ấy phải mất thời gian mới tiêu hóa nổi những gì chàng nói.”

“Hắn chỉ quá quy tắc chứ không ngốc,” Cố Cửu Tư chắp tay sau lưng, cười cười, “hắn sẽ tự hiểu trong lòng.”

Nói rồi Cố Cửu Tư nhìn Liễu Ngọc Như từ đầu đến chân, nàng đã thay quần áo và đang ngồi trang điểm. Hắn dựa vào cửa hỏi, “Nàng định đi đâu à?”

“Mai giao thừa nên cửa hàng nghỉ bán, tối nay ta đặt quán ăn để dùng bữa với mọi người trong tiệm.” Liễu Ngọc Như vui vẻ trả lời, nàng quay lại nhìn Cố Cửu Tư, “Chàng đi không?”

“Đi chứ,” Cố Cửu Tư lập tức đứng thẳng lưng, nghiêm chỉnh đáp, “ta cần đi ở những trường hợp này.”

“Nhưng chàng đi thì không ổn lắm…” Liễu Ngọc Như thấy Cố Cửu Tư muốn đi thật lại do dự, “bây giờ chàng là quan lớn…”

“Quan lớn thì sao?” Cố Cửu Tư nghe nàng nói mà cuống lên. “Chẳng lẽ làm quan lớn là bị nàng ghét bỏ, đến bữa cơm cũng chả cho đi cùng?”

Cố Cửu Tư chu miệng, bất mãn tuyên bố, “Không được, ta phải đi, ta muốn lộ mặt để mọi người biết địa vị của ta.”

Liễu Ngọc Như nghe đến đây bèn tò mò nhướn mày, “Địa vị gì?”

“Trượng phu của lão bản,” Cố Cửu Tư đáp lại ngay, “đi để kẻ khác khỏi dòm ngó nàng.”

“Chàng nói năng vớ vẩn thật,” Liễu Ngọc Như dở khóc dở cười, “ta đã gả thì còn ai dòm ngó?”

“Chưa chắc đâu.” Cố Cửu Tư nghiêm túc đi quanh bàn trang điểm của Liễu Ngọc Như mà khoa chân múa tay. “Nhìn kìa, nàng đẹp như vậy, tốt tính thế kia, còn lắm tiền nhiều của nữa. Thế này có chết dưới hoa mẫu đơn cũng thành con quỷ giàu sang. Dù nàng đã gả cũng chẳng thể ngăn cản sự dụ dỗ từ sắc đẹp và tiền tài.”

Cố Cửu Tư ngồi xổm bên cạnh Liễu Ngọc Như, hắn gác mặt lên đùi nàng rồi chớp chớp mắt, “Người ta bảo nữ nhân có tiền sẽ trở nên hư hỏng, hay là nàng hư hỏng rồi nên muốn giấu giếm ta?”

“Giấu giếm cái gì,” Liễu Ngọc Như chọt trán Cố Cửu Tư, nàng không thể nhịn cười, “chàng muốn thì cứ đi, nhưng đừng quậy hỏng bữa tiệc của ta đấy.”

“Tuân lệnh!”

Cố Cửu Tư hí hửng nhảy nhót, hắn chạy đến trước tủ quần áo và bắt đầu lựa đồ, “Đi bây giờ đúng không? Nàng thấy ta mặc bộ nào mới hợp? Không thể xuề xòa vì phải xứng với quán ăn nàng đặt, sặc sỡ quá thì thiếu đoan trang…”

Liễu Ngọc Như vừa cười vừa dõi theo Cố Cửu Tư lẩm nhẩm chọn quần áo, trông hắn cực kỳ phấn khích. Cuối cùng Cố Cửu Tư chọn trang phục đỏ thêu chỉ vàng, sau đó hắn bắt Liễu Ngọc Như đổi sang bộ váy dài đỏ thêu cúc vàng. Đôi phu thê đứng trước gương, trong đấy phản chiếu hai bóng hình đỏ rực; người sáng mắt đều có thể nhìn ra bọn họ mặc đồ đôi.

Liễu Ngọc Như hiếm khi mặc trang phục kiểu này, nàng nhìn hình ảnh hai người như muốn hòa vào nhau trong gương mà e thẹn nói, “Phô trương quá, để ta thay bộ khác.”

Nàng đang định xoay người đi thay đồ thì Cố Cửu Tư ôm nàng vào lòng. Hắn ngắm nghía hai người trong gương, cằm gác lên vai Liễu Ngọc Như và ấm áp nói, “Ta thấy rất đẹp, mặc như vậy thì không sợ mùa đông lạnh.”

Liễu Ngọc Như nghe hắn nói rồi lại nhìn hình phản chiếu của hai người. Nội tâm nàng triệu hồi dũng khí vì nàng cũng muốn thử mặc một lần màu sắc Cố Cửu Tư ưa thích, vì thế nàng ngoan ngoãn để Cố Cửu Tư ôm. Hắn ôm nàng giây lát rồi lấy từ bên cạnh cây trâm vàng nạm ngọc hình con bướm và cài vào tóc nàng. Cố Cửu Tư ngắm Liễu Ngọc Như trong phút chốc, hắn nắm tay nàng mà hào hứng nói, “Hoàn tất.”

Dứt lời, Cố Cửu Tư dẫn nàng ra ngoài.

Không biết vì sao nắm tay Cố Cửu Tư khiến sự ngượng ngùng và lo âu của Liễu Ngọc Như giảm đi rất nhiều. Cố Cửu Tư đi đằng trước, Liễu Ngọc Như theo phía sau; hắn nghênh ngang còn nàng cúi đầu.

Ánh mắt hạ nhân đều bị thu hút bởi hai người, bọn họ ghé mắt nhìn rồi tiến lại gần và cúi đầu chào Liễu Ngọc Như với Cố Cửu Tư, “Công tử, thiếu phu nhân.”

Cố Cửu Tư hớn hở gật gù, Liễu Ngọc Như lại xấu hổ cúi gằm đầu ậm ừ.

Được một hồi thì Cố Cửu Tư phát hiện Liễu Ngọc Như mắc cỡ. Hắn dừng bước rồi quay đầu nhìn nàng, nhíu mày hỏi, “Nàng thấy ngượng hả?”

Liễu Ngọc Như nghe vậy vẫn tiếp tục cúi đầu, nàng lí nhí, “Không…sao.”

Không sao là được rồi, Cố Cửu Tư nghĩ. Hắn bỗng cười khanh khách, “Ta nghĩ ra biện pháp cực hay.”

Liễu Ngọc Như nghi hoặc ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Cố Cửu Tư của nàng bối rối vì chẳng biết hắn nghĩ ra cách gì. Song vừa ngẩng đầu, Cố Cửu Tư đã vươn tay nhanh như chớp rồi nhấc bổng nàng. Liễu Ngọc Như hoảng hốt kêu lên, nàng ôm lấy cổ hắn; Cố Cửu Tư ôm nàng mà chạy băng băng ra ngoài.

Khi đã hoàn hồn, Liễu Ngọc Như cuống quít nói, “Chàng làm gì thế, mau thả ta xuống!”

Cố Cửu Tư không nghe theo, hắn đáp trả, “Vùi mặt vào người ta thì hết mắc cỡ liền!”

“Đồ ngụy biện!” Liễu Ngọc Như nửa cười nửa mếu.

Cố Cửu Tư ôm nàng chạy tới tận cổng rồi nhét nàng vào xe ngựa, sau đấy hắn cũng nhanh chóng đi lên và bảo xa phu, “Đi nhanh nào! Thiếu phu nhân xấu hổ kìa!”

Xa phu cười ha ha rồi điều khiển xe ngựa lăn bánh. Liễu Ngọc Như mím môi ngồi trên ghế, nàng ngoảnh mặt đi chẳng thèm nhìn Cố Cửu Tư. Hắn thò đầu lại gần, vui vẻ hỏi, “Sao, hết ngượng chưa?”

“Chàng tránh xa ta ra,” Liễu Ngọc Như trừng mắt nhìn hắn, nàng giật cái váy bị hắn đè lên và mất hứng quở trách, “toàn nghĩ mấy thứ xấu xa, chàng muốn chơi trội chứ gì?”

“Đây không phải chơi trội,” Cố Cửu Tư cười, “đây là lấy độc trị độc. Nàng xấu hổ thì ta khiến nàng xấu hổ hơn, lát nữa xuống xe ngựa, ta dắt tay sẽ không làm nàng ngượng nữa.”

Lý luận của hắn siêu nhảm nhí nhưng Liễu Ngọc Như ngạc nhiên vì mình cảm thấy hắn nói cũng có lý. Nàng làm bộ tức giận không để ý tới hắn, thế là hắn càng áp sát hơn; hắn chốc chốc kêu nương tử ơi, sau lại hô cô vợ nhỏ à, còn gọi nàng là tâm can với bảo bối nữa.

Miệng lưỡi hắn hệt như ngậm mật, đổi hết cách này đến cách khác trêu ghẹo nàng. Cuối cùng Liễu Ngọc Như nhịn hết nổi mà cười thành tiếng, nàng chịu thua, “Ta không đùa với chàng nữa, về sau đừng làm thế.”

“Nếu nàng thật sự không thích,” Cố Cửu Tư nắm tay nàng, vuốt ve bộ móng tay được sơn màu và thì thầm bằng chất giọng trong trẻo, “cứ nhảy xuống là được.”

“Ta đâu nỡ làm nàng mất vui.” Cố Cửu Tư ấn tay nàng lên ngực mình, cười tủm tỉm. “Ta dỗ ngài ăn ngon miệng mà, đúng không, Liễu lão bản?”

Liễu Ngọc Như rút tay ra, nàng khẽ “xì” một tiếng rồi làu bàu, “Miệng lưỡi dẻo quẹo.”

Cố Cửu Tư chỉ cười, đôi mắt hoa đào thấm đượm vẻ phong lưu chăm chú nhìn Liễu Ngọc Như, giọng hắn dịu dàng, “Miệng lưỡi dẻo quẹo để làm ngài vui còn gì? Ngài nói xem, ngài có thích ta như thế không?”

Thanh âm kia khác với Cố Cửu Tư ngày thường; tuy trong trẻo nhưng lại ẩn hiện cái chất khàn khàn chỉ thuộc về nam nhân, kết hợp với ngữ điệu thong thả làm người nghe nhớ tới từng cụm hoa đào lớn nở rộ giữa ngày xuân hệt ngọn lửa lan tỏa đốt cháy cả núi rừng.

Liễu Ngọc Như thấy tim đập loạn nhịp, nàng giả vờ trấn định rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cố Cửu Tư ngồi xổm trước Liễu Ngọc Như, bướng bỉnh giữ chặt tay nàng.

Liễu Ngọc Như bị buộc quay lại nhìn hắn, Cố Cửu Tư hồi đáp ánh mắt nàng trong lúc khoan thai lại nho nhã hôn lên mu bàn tay nàng và khàn khàn hỏi, “Nàng có thích ta không?”

Liễu Ngọc Như im thin thít, nàng quen tự kiềm chế song đối mặt với người mình thích vẫn luống ca luống cuống.

Đối mặt với cặp mắt cười như nhìn thấu mọi chuyện của Cố Cửu Tư, trong nàng nảy sinh vài phần không cam tâm. Sau hồi lâu, nàng mím môi rồi rút từ trong tay áo ra một xấp ngân phiếu. Nàng nhét vào tay Cố Cửu Tư, ngắc ngứ nói, “Hơi hơi.”

Cố Cửu Tư kinh ngạc cầm xấp ngân phiếu, Liễu Ngọc Như thấy thế thì khoái chí lắm. Nàng cố gắng kìm nén nụ cười trên môi và ho nhẹ một tiếng, “Ta rất thích chàng nên thưởng cho chàng đấy.”

Cố Cửu Tư phục hồi tinh thần, hắn cầm đống ngân phiếu giây lát rồi lặng lẽ cất đi. Sau đấy hắn ngẩng đầu nhìn Liễu Ngọc Như, nghiêm túc hứa hẹn, “Coi bộ tối nay ta phải hầu hạ chu đáo mới xứng đáng nhận nhiều bạc thế này.”

Liễu Ngọc Như cứng đờ người, may sao xa phu ở bên ngoài thông báo, “Công tử, phu nhân, tới nơi rồi.”

Liễu Ngọc Như giống được đại xá mà hấp tấp xuống xe, “Tới rồi, tới rồi, đừng quậy nữa.”

Nàng bước xuống xe ngựa, Cố Cửu Tư theo phía sau cùng nụ cười tươi roi rói.

Vân Vân và Diệp Vận đứng tại cửa đón người, Liễu Ngọc Như vội vàng đi tới chào hỏi sơ sơ rồi chạy vào trong ngay. Ngược lại, Cố Cửu Tư đi chậm rì rì còn quy củ hành lễ với hai người. Vân Vân thấy cảnh tượng này liền bật cười, “Đại nhân bắt nạt đông gia của chúng ta à?”

“Chết hắn rồi,” Diệp Vận đứng cạnh trêu chọc, “Ngọc Như thù dai lắm.”

Cố Cửu Tư khẽ cười, hắn nhìn tới nhìn lui rồi hỏi, “Hai vị không vào sao?”

“Các ngài vào trước đi,” Vân Vâm ôm lò sưởi trong tay, “mọi người chưa tới đủ, ta và Diệp chưởng quầy là quản lý nên đứng đây tiếp đón.”

Cố Cửu Tư hành lễ rồi đi vào trong.

Vừa bước qua cửa, đập vào mắt Cố Cửu Tư là khung cảnh vô cùng náo nhiệt. Nơi đây có cả nam lẫn nữ, ai cũng ăn mặc giản dị nhưng trên mặt tràn đầy nét phấn chấn hiếm gặp ngoài kia. Loại phấn chấn này hơi khác bình thường, ngươi có thể thấy rõ bọn họ ưỡn ngực thẳng lưng khi cười và ánh mắt mang theo niềm mong đợi với tương lai.

Cố Cửu Tư đứng giữa mọi người, hắn đột nhiên hy vọng sẽ có ngày toàn bộ Đại Hạ đều khoác lên dáng vẻ này.

Hắn thoáng đứng yên, Ấn Hồng quay lại nói với Cố Cửu Tư, “Cô gia, phu nhân đang ở trên lầu chờ ngài.”

Cố Cửu Tư cười cười, hắn gật đầu đáp lễ với những người chào hỏi mình rồi đi lên trên.

Tửu lầu có tổng cộng bốn tầng, được Liễu Ngọc Như bao trọn. Nàng mời tất cả công nhân tại Đông Đô đến dự tiệc, sắp xếp chỗ ngồi dựa theo chức vụ.

Tầng cao nhất chỉ có một gian phòng, Cố Cửu Tư vừa vào liền thấy người ngồi đầy bên trong. Bàn ghế được xếp thành vòng tròn, ở giữa để lại khoảng trống rộng.

Trong phòng có khoảng mấy chục người; khác những cửa hàng bình thường chỉ toàn nam nhân, nơi đây nữ nhân chiếm đa số và già trẻ lớn bé đủ cả. Liễu Ngọc Như ngồi phía trên, mọi người quay lại nhìn khi thấy Cố Cửu Tư đi vào. Bọn họ đều là công nhân của Liễu Ngọc Như, rất nhiều người chưa từng gặp Cố Cửu Tư nên ánh mắt tràn ngập tò mò lẫn đánh giá.

Cố Cửu Tư mỉm cười, hắn đi vòng qua mọi người để tới bên Liễu Ngọc Như. Nàng nắm tay hắn như đang giới thiệu người với nhà mẹ đẻ, “Vị này là phu quân của ta, chàng họ Cố, mọi người hãy gọi chàng là…”

Liễu Ngọc Như khựng lại, nàng nhất thời không thể nghĩ ra xưng hô phù hợp.

Trong một cửa hàng, bạn đời của đông gia thường được gọi là phu nhân hoặc lão bản nương. Nhưng nàng là nữ nhân, gọi lão gia thì làm Cố Cửu Tư có vẻ già, gọi đại nhân lại dính líu đến chức quan của hắn, gọi…

“Gọi công tử đi.”

Cố Cửu Tư giải vây thay nàng, hắn nâng chén lên và cười nói, “Tại hạ là Cố Cửu Tư, tự Thành Giác. Ai nhỏ tuổi hơn hãy gọi ta là Cửu ca, cùng tuổi thì xin nể mặt gọi ta là Cửu gia, trưởng bối lớn tuổi gọi ta là công tử hay Tiểu Cửu đều được. Ở đây có nhiều người lần đầu gặp ta, đa tạ các vị một năm qua giúp đỡ nội tử lo liệu việc kinh doanh. Cố mỗ xin kính các vị một chén để tỏ lòng biết ơn.”

Nói xong, Cố Cửu Tư hào sảng uống cạn chén rượu. Sau đó hắn lật ngược chén để chứng minh, coi như bày tỏ lòng kính trọng.

Chén rượu này được uống một cách dứt khoát, quả nhiên hợp ý người làm ăn. Mọi người tức khắc thả lỏng, ai cũng rôm rả trò chuyện khiến bầu không khí nhanh chóng trở nên huyên náo.

Liễu Ngọc Như vốn chẳng mê rượu chè, hơn nữa nàng đang mang thai, vì vậy Cố Cửu Tư ngăn không cho nàng uống rượu. Nhưng hắn nể mặt mọi người, rượu để kính Liễu Ngọc Như vào bụng hắn hết.

Lúc Vân Vân và Diệp Vận trở về, căn phòng đã hết sức náo nhiệt làm cả hai ngây người. Diệp Vận ngồi xuống cạnh Liễu Ngọc Như, dõi theo Cố Cửu Tư lảm nhảm với một ông cụ đang mời rượu hắn. Nàng ấy thì thào bên tai Liễu Ngọc Như, “Hôm nay sôi động thật đấy, ta chưa từng chứng kiến cửa hàng chúng ta náo nhiệt cỡ này.” w●ebtruy●enonlin●e●com

Liễu Ngọc Như mím môi, nàng thoáng nhìn Cố Cửu Tư – hắn đang ba hoa hơn hẳn mọi khi vì uống nhiều rượu – và nhỏ giọng đáp, “Chàng đi đến đâu là náo nhiệt tới đó.”

Diệp Vận hết liếc Cố Cửu Tư rồi liếc Liễu Ngọc Như, nàng ấy lắc đầu, “Quả thật khác ngươi một trời một vực.”

Liễu Ngọc Như cười đáp trả, nàng đặt tay trên bụng và không nói gì.

Trong lúc mọi người hăng say uống rượu, Ấn Hồng bưng tráp đến nhắc Liễu Ngọc Như, “Phu nhân, tới giờ phát bao lì xì rồi.”

Lời nhắc nhở này làm Liễu Ngọc Như để ý tới tiếng ồn ào ngoài phòng. Liễu Ngọc Như gật đầu, Cố Cửu Tư đỡ nàng đi ra ngoài.

Nàng ở bên ngoài và đứng từ tầng bốn nhìn xuống; tửu lầu đông nghẹt người, ai cũng đang dõi theo nàng.

Rượu khiến bầu không khí rộn ràng vui vẻ, Liễu Ngọc Như quan sát đôi mắt từng người, chính nàng còn chẳng rõ mình có nhiều công nhân lẫn sản nghiệp như vậy từ bao giờ. Nàng biết thành công sẽ mang lại cảm giác thành tựu khó diễn tả, nhưng nàng không ngờ ngoại trừ điều đó, nó còn tạo nên sự yên tâm lẫn hài lòng dị thường với cuộc sống.

Liễu Ngọc Như vốn chuẩn bị sẵn một bài diễn văn, song khoảnh khắc những người này ngước nhìn, nàng chẳng thốt lên được tiếng nào. Nàng ngẫm nghĩ rồi phất tay, “Ta không có gì để nói, phát tiền đi.”

Lời này làm mọi người cười rộ, tiếng cười vừa dứt, một nam nhân vạm vỡ hô to, “Đông gia nói mấy câu đi chứ, đó giờ chả nghe ngài phát biểu lần nào.”

“Đúng đấy,” Vân Vân đứng một bên ủng hộ, “chúc năm mới vui vẻ cũng được. Mọi người vất vả lắm mới tụ tập ăn bữa cơm, ngài đừng quá thẹn thùng.”

Nghe mọi người cổ vũ, Liễu Ngọc Như bất đắc dĩ cười. Nàng trở lại vị trí của mình rồi nhìn thoáng qua mọi người và từ tốn cất tiếng, “Vậy ta sẽ nói đôi ba câu. Hôm nay ngồi ở đây có tổng cộng hai trăm ba mươi bảy người, đều là tiểu nhị của Hoa Dung và Thần Tiên Hương. Các vị bình quân mỗi người kiếm tám lượng bạc một tháng, thấp nhất là hai lượng, cao nhất có thể tới trăm lượng. Ngọc Như không dám bảo số tiền này nhiều hơn thương gia khác nhưng cũng đâu kém, đúng không?”

“Đúng vậy.” Phía dưới truyền đến tiếng mọi người đồng thanh đáp.

Liễu Ngọc Như mỉm cười rồi nói tiếp, “Nhưng đó chỉ là khởi đầu của chúng ta. Đây là năm thứ hai của Hoa Dung và năm thứ nhất của Thần Tiên Hương, năm nay có ba mươi hai cửa hàng Hoa Dung cùng bảy cửa hàng Thần Tiên Hương khai trương khắp mười ba châu. Vì chi phí vận chuyển đắt đỏ, ta thành lập thương đội. Sang năm Hoàng Hà được tu sửa hoàn chỉnh, kênh Biện sẽ nối thẳng tới sông Hoài. Đến lúc đấy, khoảng cách giữa chúng ta với Dương Châu lẫn U Châu sẽ rút ngắn. Việc này giúp phí tổn của Thần Tiên Hương giảm ít nhất một nửa, còn Hoa Dung chí ít cũng giảm ba phần. Ta đã mua đất tại U Châu từ lâu, năm sau dự định mua thêm đất ở khu vực Hoàng Hà để gieo trồng lương thực thích hợp. Chưa đầy ba năm, chúng ta sẽ trở thành thương gia sở hữu phí tổn thấp nhất nhưng chất lượng lại cao nhất, đồng thời tạo ra sản phẩm đứng đầu với giá cả phải chăng. Lúc ấy các vị sẽ có thù lao cao hơn, nhiều thời gian ở bên người nhà hơn, và một cuộc sống tốt đẹp hơn.”

Liễu Ngọc Như ngừng giây lát, nàng nhìn từng đôi mắt dưới ánh đèn; mọi ánh mắt đều ngập tràn hy vọng cùng mong đợi. Rõ ràng không uống rượu nhưng nàng bất giác cảm nhận được nhiệt huyết sôi trào, nàng nhịn chẳng được mà thổ lộ, “Mười tám năm qua, đây là thời khắc làm ta tự hào nhất. Nói thật, ta vô cùng cao hứng khi nhìn thấy nhiều cô nương như vậy ngồi ở nơi này.”

“Ta không biết các vị có đồng cảm với ta không nhưng khi chúng ta tiến về phía trước, khi chúng ta có tiền, khi chúng ta sử dụng tài năng lẫn nỗ lực của bản thân để được công nhận, thì cuộc đời chúng ta sẽ khác hẳn xưa kia.”

“Chúng ta có quyền lựa chọn.”

Giây phút Liễu Ngọc Như thốt ra những lời này, đôi mắt của rất nhiều cô nương lặng lẽ đỏ lên.

Cố Cửu Tư hiểu Liễu Ngọc Như đang xúc động bèn đến bên cạnh và nhẹ nhàng nắm tay nàng.

Nhiệt độ ấm áp giúp Liễu Ngọc Như bình tâm, nàng quay lại nhìn Cố Cửu Tư rồi hít sâu một hơi để khống chế cảm xúc. Nàng cười với mọi người, “Nhìn ta kìa, nói nhiều quá rồi. Nào, mai là giao thừa, hôm nay ta phát lì xì trước cho mọi người. Chúc mọi người năm mới an khang thịnh vượng, sang năm tất cả cửa hàng trực thuộc Liễu thị sẽ phát triển rực rỡ!”

“Phát triển rực rỡ!”

Toàn tửu lầu rung chuyển vì tiếng chúc mừng từ mọi người. Ấn Hồng bưng tráp đựng bao lì xì, còn Diệp Vận với Vân Vân đi phía sau Liễu Ngọc Như. Cố Cửu Tư dìu nàng, đoàn người bước xuống rồi Liễu Ngọc Như phát lì xì cho từng công nhân. Lúc nhận lì xì, nhiều người nhân cơ hội này tâm sự với Liễu Ngọc Như những lời mà bọn họ luôn muốn nói.

Liễu Ngọc Như chăm chú lắng nghe, hết người này đến người khác cảm ơn nàng và bày tỏ sự nghẹn ngào lẫn vui mừng.

Nàng biết ở đây có cô nương đào hôn chạy trốn, cũng có cô nương vì nuôi sống gia đình mà suýt nữa đến thanh lâu.

Nàng vừa nghe mọi người cảm kích, vừa phân phát toàn bộ bao lì xì.

Sau đó mọi người nâng chén đối ẩm và cùng đón ngày giao thừa.

Đáng lẽ Liễu Ngọc Như nên tiệc tùng với mọi người xuyên đêm, nhưng nàng mang thai nên phát xong lì xì và chúc vài lời cuối liền chào tạm biệt. Nàng đi về cùng một Cố Cửu Tư đã chếch choáng say.

Tuy Cố Cửu Tư uống rất nhiều rượu song hắn cực kỳ tỉnh táo khi chiếu cố Liễu Ngọc Như. Hắn lên xe ngựa rồi trải đệm ra mới đỡ Liễu Ngọc Như ngồi xuống.

Chờ Liễu Ngọc Như yên vị, hắn ngồi cạnh và cứ nhìn nàng mà cười miết.

Liễu Ngọc Như cảm nhận được ánh mắt hắn bèn quay đầu lại, “Chàng cười gì thế?”

Cố Cửu Tư cúi đầu, hắn giữ chặt tay Liễu Ngọc Như và thì thầm, “Ngọc Như, nàng thật lợi hại.”

“Hả?”

“Trước kia ấy,” Cố Cửu Tư nói chuyện hơi đứt quãng, “ta nghĩ trên đời này, chỉ làm quan mới đủ sức giúp đỡ bá tánh. Nhưng nàng rất lợi hại, nàng không phải quan mà làm được nhiều việc tốt hơn hẳn ta.”

“Nàng cho bọn họ tiền tài và cơ hội, nàng nuôi sống cũng như cứu giúp vô số người…”

Cố Cửu Tư dựa đầu vào người Liễu Ngọc Như, hắn ôm nàng rồi mơ màng nói, “Ta thấy nàng quá lợi hại, thật may vì nương của ta…giúp ta cưới nàng về…”

“Không thì làm sao ta xứng được với nàng mà đòi cưới.”

Liễu Ngọc Như nghe vậy liền bật cười, “Là ta không xứng với chàng mới đúng.”

Nàng nắm một bàn tay của hắn và đan ngón tay hai người vào nhau rồi cụp mắt xuống, “Chàng nghĩ xem, bây giờ không biết có bao nhiêu cô nương muốn gả cho chàng nhỉ?”

Cố Cửu Tư ngỡ ngàng trợn tròn mắt, lát sau, hắn ôm chặt Liễu Ngọc Như cứ như sợ nàng chạy mất và nỉ non, “Nhưng ta chỉ thích nàng.”

Lời tỏ tình ngây thơ và bộc trực này chọc Liễu Ngọc Như cười thành tiếng, Cố Cửu Tư vẫn ôm chầm lấy nàng mà nghiêm túc nói, “Nàng cũng chỉ được thích mình ta thôi, đừng quan tâm mấy kẻ khác, nhất là Lạc Tử Thương.”

“Vâng vâng vâng,” Liễu Ngọc Như vội đáp, “ta không quan tâm mà chỉ moi tiền y thôi, được chưa?”

Câu trả lời của nàng làm Cố Cửu Tư thỏa mãn tột độ.

Cố Cửu Tư ôm nàng suốt đường về, khi đến Cố gia, hắn cũng chẳng chịu buông tay. Liễu Ngọc Như không can nổi hắn, người khác lại gần còn bị đá vì hắn bảo họ muốn cướp bảo bối của hắn.

Liễu Ngọc Như đâu muốn đánh thức Giang Nhu với Cố Lãng Hoa nên đành mặc hắn ôm nàng về tới tận phòng.

Cố Cửu Tư ôm Liễu Ngọc Như ngủ nguyên đêm. Sáng hôm sau, hai người chưa thức dậy đã có hạ nhân đến thông báo Tần Uyển Chi ghé thăm bọn họ.

Cố Cửu Tư lẫn Liễu Ngọc Như bừng tỉnh, hai người hấp tấp thay quần áo rồi tới đại sảnh và thấy Tần Uyển Chi đang chờ ở đó.

Lúc bọn họ đến, Tần Uyển Chi đang ngồi trên ghế; nàng ấy mặc váy dài màu đỏ tươi, phần bụng hơi nhô lên. Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như ngẩn người nhìn, Tần Uyển Chi đỡ bụng đứng dậy thì Cố Cửu Tư mới phản ứng lại và gấp gáp khuyên, “Tẩu tử cứ ngồi đi, không lại mệt đấy.”

Tần Uyển Chi cười hiền hòa, “Ta nào có dễ mệt vậy?”

Nàng ấy chỉ vào cái hộp bên cạnh rồi nói với Cố Cửu Tư, “Đại ca ngươi gửi lễ vật từ U Châu, chàng nhờ ta giao cho ngươi. Hôm qua nó mới tới, ta coi như đây là lễ vật mừng tân niên nên hôm nay mang đến tặng.”

“Chuyện nhỏ này để hạ nhân làm được rồi,” Liễu Ngọc Như đến bên Tần Uyển Chi và đỡ nàng ấy ngồi xuống, “tẩu mang thai mà tự đi làm gì?”

“Lâu rồi không gặp các ngươi,” Tần Uyển Chi nở nụ cười, “ở nhà cũng phiền muộn nên ta xin phép bà bà ra ngoài một chút.”

Nghe đến đây, Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như liếc nhìn nhau.

Mẫu thân Chu Diệp luôn đối xử không tốt với hắn, vì vậy cuộc sống của Tần Uyển Chi tất nhiên chẳng như ý. Theo lý thuyết, nếu Tần Uyển Chi có thể đi theo Chu Diệp tới U Châu và cách xa hoàng đế là tốt nhất. Song Chu Diệp đóng giữ tại U Châu, hắn nắm giữ trong tay quân đội hùng mạnh nơi đây. Phạm Hiên xuất thân là U Châu Tiết độ sứ, sau khi đăng cơ, ông hạ lệnh yêu cầu mọi võ tướng canh giữ biên giới phải để gia đình lại Đông Đô. Chu Diệp không có con nên Tần Uyển Chi đành bị giam ở Đông Đô, ít nhất cho đến ngày nàng ấy sinh con và để nó lại đây rồi mới đi gặp hắn được.

Trong quãng thời gian này, Tần Uyển Chi chỉ biết sống cùng Chu phu nhân dù hai bên đều chướng mắt nhau.

Liễu Ngọc Như nghĩ sơ sơ cũng hiểu nguyên nhân Tần Uyển Chi hiếm khi đến thăm bọn họ; hẳn là vì Chu phu nhân không cho phép. Nàng thầm thở dài nhưng chẳng tiện hỏi thăm, vì thế nàng ngồi đối diện Tần Uyển Chi và vừa nhìn bụng nàng ấy vừa gợi chuyện, “Tẩu mang thai mà không sớm báo cho chúng ta biết, bụng này chắc gần sáu tháng rồi nhỉ?”

“Sắp chín tháng,” Tần Uyển Chi mỉm cười, “sau khi các ngươi đi mới biết. Viết thư chỉ để báo chuyện này cũng hơi kỳ, đúng không?”

Tần Uyển Chi thoáng nhìn bụng Liễu Ngọc Như, nàng ấy hỏi, “Các ngươi chưa có à?”

“Có chớ,” Cố Cửu Tư nhanh nhảu chen ngang như đang dâng hiến báu vật, “hơn năm tháng rồi!”

“Chàng ra ngoài phụ dán câu đối đi.”

Liễu Ngọc Như trừng mắt nhìn Cố Cửu Tư, hắn rụt đầu như sợ nàng lắm và cuống quít phân bua, “Hôm qua ta dán rồi.”

“Hôm qua dán ở nội viện,” Liễu Ngọc Như phản bác ngay, “cổng chính hôm nay mới dán, đi mau lên.”

Sau khi Cố Cửu Tư bị đuổi đi, Liễu Ngọc Như mới trò chuyện đàng hoàng với Tần Uyển Chi. Hai người thật ra không thân lắm nhưng Tần Uyển Chi đã lâu chẳng tán gẫu cùng ai, còn Liễu Ngọc Như lại nể mặt Chu Diệp nên bọn họ đối đáp qua lại cũng được một lúc lâu.

Đến buổi trưa, Tần Uyển Chi nhìn sắc trời rồi bảo, “Ta phải về thôi, không bà bà lại trách mắng.”

Liễu Ngọc Như đâu dám can thiệp chuyện nhà người khác, nàng chỉ biết an ủi, “Chờ đến lúc đứa trẻ chào đời là tẩu có thể sống yên ổn tại U Châu cùng Chu đại ca.”

Lời này khiến Tần Uyển Chi cúi đầu cười chua xót, “Ta chỉ có thể chờ đợi, nhưng nói thật ta hy vọng công công sẽ nghĩ thoáng và để phu quân trở về Đông Đô.”

Mọi người đều biết Chu Cao Lãng đuổi Chu Diệp ra khỏi Đông Đô, chứ với thân phận và công lao trước kia của Chu Diệp thì thừa sức làm quan lớn tại đây. Đến U Châu nghèo khổ bán mạng sao bằng an nhàn ở Đông Đô hưởng thụ phồn hoa?

Liễu Ngọc Như nghe ra sự oán trách từ lời của Tần Uyển Chi, nàng trầm mặc giây lát rồi bảo, “Tẩu yên tâm, ngày đó chắc chắn đến. Nếu tốt cho Chu đại ca thì Cửu Tư sẽ nghĩ cách.”

Có lời khẳng định này, Tần Uyển Chi rốt cuộc cười sảng khoái. Liễu Ngọc Như cũng hiểu được mục đích nàng ấy ghé thăm.

Liễu Ngọc Như tiễn Tần Uyển Chi về, Cố Cửu Tư dán xong câu đối thì quay lại. Thấy Liễu Ngọc Như rầu rĩ, hắn không khỏi thắc mắc, “Hai người nói gì mà mặt nàng ủ rũ thế?”

“Bàn chút chuyện của Chu đại ca,” Liễu Ngọc Như sầu lo than, “tẩu tử sống cũng khó khăn quá.”

Tiếng than kia làm Cố Cửu Tư trầm ngâm, hắn suy nghĩ rồi lên tiếng, “Phải cố gắng chịu đựng.”

Liễu Ngọc Như không hiểu lắm, Cố Cửu Tư từ tốn giải thích, “Việc gì rồi cũng có kết quả, bất kể là tẩu tử đến U Châu hay đại ca về Đông Đô thì chịu đựng mấy năm sẽ biết ngay.”

“Chu đại nhân thật nhẫn tâm,” Liễu Ngọc Như nghe Cố Cửu Tư nói mà chẳng thể ngừng thở dài, “tuy Chu đại ca không phải nhi tử ruột thịt của ngài ấy thì cũng đâu cần đề phòng tới mức đó.”

Cố Cửu Tư nghe vậy thì chả nhịn cười nổi.

“Chu đại nhân lẫn bệ hạ đều giỏi chơi cờ.”

“Hả?” Liễu Ngọc Như mù mờ hỏi lại.

Cố Cửu Tư quay đầu nhìn về phía cung điện, chậm rãi nói, “Người biết chơi cờ sẽ không lãng phí bất kỳ quân cờ nào.”

“Nàng hãy yên tâm,” ánh mắt Cố Cửu Tư xa xăm, “khi thu quân là lúc chúng ta biết vai trò của từng nước cờ.”

Chú thích

[1] Là một cuốn biên niên sử quan trọng của Trung Quốc, với tổng cộng 294 thiên và khoảng 3 triệu chữ. Tác giả chính của cuốn sử này là Tư Mã Quang – nhà sử học thời Tống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK