"Ầm"
Lâm Minh Trạch vứt Lạc Dư lên giường chậm rãi cởi bỏ quần áo trên người,
- A Dư, ta là ai?
Lâm Minh Trạch nắm lấy cằm Lạc Dư ép cậu ngẩng mặt lên nhìn mình,
"Ưm ~"
- Hửm? không nói.
"XẸT"
Quần áo trên người bị xé nát, Lạc Dư mơ hồ không rõ, cậu chỉ cảm thấy trong người rất khó chịu, hương rượu vang trong không khí càng ngày càng nồng, đầu óc cậu càng ngày càng mụ mị.
- Thu, thu lại...
Lạc Dư bị pheromone của Alpha kích thích,kì phát tình đến sớm hơn dự tính,
- A ưm ~
Lạc Dư uốn éo ôm lấy Lâm Minh Trạch,
- A Trạch, ta khó chịu.
Lạc Dư nhoài cả người áp chế, đè Lâm Minh Trạch xuống giường tự mình ngồi lên, tay cậu không ngừng sờ soạn lung tung nắn bóp cơ thể hoàn mĩ của người dưới thân.
Cậu thò tay xuống cầm tiểu Lạc Dư xoa nắn,
không đủ
không đủ
Cậu muốn được lấp đầy, tay Lạc Dư đi xuống bắt lấy thứ đang ***** cứng bên dưới,
"Ưm ~"
Lạc Dư cúi đầu ngậm lấy nó, thật ngon, cũng... thật thơm.
"Nhóp nhép"
"Chùm Chụp "
"Hộc"
Lạc Dư thở hổn hển, tay thò xuống vuốt ve hai quả trứng,
"A"
Lâm Minh Trạch túm đầu Lạc Dư ấn xuống,
- Muốn nữa.
"Ưm ưm"
Lạc Dư dằng ra không thỏa mãn, cậu nhổm người dậy,
"Phốc"
"A"
Một nhát nút cán, Lạc Dư cơ thể co quắp,
- A, đau...huhu..
Những giọt nước mắt tràn mi, tầm nhìn Lạc Dư có chút mơ hồ,
- Lâm Minh Trạch, ta đau quá...
Lâm Minh Trạch ngồi dậy, thứ đó càng chen sâu đến tận cùng,
- Thỏ ngốc, vội vàng như vậy làm gì, có ai lấy mất đại côn của em đâu chứ.
Lâm Minh Trạch cắn răng, thứ dưới háng căng cứng, hắn nhịn không được,
"Phập"
"Phập"
Lâm Minh Trạch đẩy hông, từng nhát từng nhát tàn phá vách tràng non nớt, mẫn cảm,
- Đừng, đừng mà...
Lạc Dư thở cũng không xong, cậu run rẩy cầu xin mong Lâm Minh Trạch nhẹ nhàng một chút.
"Ứm"
"Đừng chạm chỗ đó"
Trong phòng hương quýt trộn lẫn với hương rượu vang khiến lòng người mê muội, hơn nữa, người trên thân lại là người mình yêu chết đi sống lại,
Chậm? Nhẹ?
Có thể sao.
- Á a~.
Lâm Minh Trạch một tay bám chặt eo Lạc Dư nhấn xuống, dưới thân lại dùng sức tiến lên,
- Aaa...
- Hộc...hừ...
Lâm Minh Trạch điên cuồng động thân,
- Lão đại, lão đại, em kẹp chặt quá...
Lạc Dư bị tiếng lão đại này kích thích, vách tràng lại hung hăng co thắt.
- Đừng, đừng nói...ưm ~
- Ha..
Lâm Minh Trạch cười một tiếng,
- Lão đại, cảm giác được đàn em c.h.*.c.h như thế nào hả.
- Á..đừng nói nữa, ta, ta ra...
- Ha ha.
Lâm Minh Trạch mặc kệ, hắn chính là thích bộ dáng Lạc Dư bối rối như vậy, đáng yêu đến nỗi làm cho người ta chỉ muốn đè cậu ấy ra mà hung hăng "làm".
Lạc Dư mơ hồ khôi phục lại một chút ý chí, cậu dùng sức đấm vào người Lâm Minh Trạch nhưng hắn chẳng có chút hề hấn gì mà cười nói,
- Lão đại, cậu nên giữ sức thì hơn.
Lâm Minh Trạch ghé sát vào tai Lạc Dư,
- Lão đại, có thể cậu không biết...
"A"
Lâm Minh Trạch đẩy mạnh,
- Ha, thời gian "Làm" của loài rắn trung bình từ 12 - 75 tiếng, đó là rắn bình thường.
Lâm Minh Trạch dồn dập đưa đẩy,
- Còn ta là Alpha cấp cao, thời gian ít nhất là từ 50-120 tiếng..
Mặt Lạc Dư tái mét,
- Không, ta không muốn...Á..
Lâm Minh Trạch xoay người đè Lạc Dư xuống,
- Lão đại ~ giờ...chạy còn kịp sao...hửm?
"Không..A..ưm ~ư"
"Nhóp nhép"
"Bạch bạch"
"..."
Trời hết tối lại sáng, Lạc Dư cũng không biết đã qua bao lâu, cậu chỉ biết, mình, sắp bị làm chết trên giường rồi.
Người bên trên vẫn không ngừng cắm rút, Lâm Minh Trạch đặt hai chân Lạc Dư lên vai, hắn vẫn còn muốn nữa,..
- A Dư, chúng ta thêm trận nữa.
- Đừng..
Lạc Dư yếu ớt nói, Lâm Minh Trạch nhếch miệng,
- Còn một cái chưa được thỏa mãn đâu, nhưng mà...
Hắn hôn lên môi Lạc Dư, dưới thân vẫn điên cuồng,
- Hôm nay cho em ăn một cây là được rồi, cây còn lại để dành.
- A.
Gốc kết bật mở, một luồng t*nh d*ch nóng hổi phun ra từng đợt, đem miệng nh* lấp đầy.Lạc Dư muốn lùi lại cũng không được, cậu chỉ có thể bất lực nằm im tiếp nhận.
Bị đánh dấu rồi.
Đó là thứ cuối cùng Lạc Dư nghĩ tới trước khi triệt để mất đi ý thức.
Trong phòng, quần áo ngổn ngang, Lạc Dư mệt mỏi vùi vào lớp chăn mềm mại tràn đầy hương rượu vang quen thuộc ngủ thiếp đi.
"Chụt"
Lâm Minh Trạch không để ý đến thứ lại dựng đứng lên, hắn ôm lấy Lạc Dư hôn một cái. Hai người, một người cơ thể chi chít những quả dâu tây chói mắt, một người thì cơ thể đầy những vết cào, cắn ôm nhau say giấc.
.....
3 ngày sau,
"Ưm"
Lạc Dư mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, cả người cậu giống như bị tê liệt không nhúc nhích được.
"Ân"
Lạc Dư cứng ngắc thử cử động chân tay một chút,
- A.
- Hửm?
Lâm Minh Trạch bên cạnh Lạc Dư vừa động thì hắn đã tỉnh,
"Bốp"
"Bốp"
- Ngủ thêm chút nữa đi, bây giờ mới 5 giờ sáng.
Lâm Minh Trạch xoa xoa cánh mông trắng nõn của Lạc Dư lầm bầm:
- Lão đại, không lẽ cậu còn chưa ăn no.
Ánh mắt Lâm Minh Trạch lóe lên tia giảo hoạt, hắn liếm liếm môi,
- Đói không, tôi đút cậu ăn " sữa" nha.
- Không cần, CÚT.
Mặt Lạc Dư đỏ bừng, cậu cầm chiếc gối đập bùm bụp, Lâm Minh Trạch bật cười đứng dậy,
- Được rồi, được rồi, ta xuống bếp bảo người nấu cho "con trai" chút đồ để ăn nha.